Hoàn [CMSN Hoàng Thiếu Thiên 2020][Mùa bốn] Chém nước giữa dòng

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Chém nước giữa dòng


Author: 抱叶蝉

Edit + beta: Băng Ly


Fic thuộc pj Kiếm Tại Vũ Hạ - Mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2020


Kiếm Thánh đại đại, sinh thần khoái lạc, rực rỡ hào quang.

Thế Hệ Hoàng Kim, đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại!






Cre art: Sora2396 - Twitter



1.

Sau khi các thành viên đội tuyển quốc gia tụ tập đông đủ, đêm đó quyết định ăn một bữa cơm, mười ba đội viên thêm một lĩnh đội, ngồi vừa hai bàn lớn.

Tuy nói đều là người quen cũ, lúc chia bàn vẫn xuất hiện vài khó khăn nhỏ, Hoàng Thiếu Thiên vừa kéo tay Dụ Văn Châu chiếm được hai chỗ ngồi tuyệt hảo trong bàn tròn, đã bị Trương Giai Lạc kêu đi bổ sung vào chỗ trống bàn bên cạnh, hắn không chịu đứng lên, dùng ngón tay điểm danh sĩ số một lần, cuối cùng hắng giọng hô lên: “Mùa bốn ngồi bàn này, còn lại già hơn hay trẻ hơn đều không được.”

Bảy người, vừa vặn chiếm một nửa.

Lúc Sở Vân Tú ngồi xuống ghế vẫn không tình nguyện: “Chúng tui chỉ muốn yên ổn ăn một bữa cơm thôi mà.”

Tô Mộc Tranh gật đầu phụ họa: “Không phải không nể mặt cậu đâu.”

Hoàng Thiếu Thiên liếc mắt nhìn đội trưởng một cái, sau đó Trương Tân Kiệt lại nhìn về phía hắn: “Bỏ tay cậu trên bàn xuống, chân cậu run làm cả bàn đều run theo kìa.”

Hoàng Thiếu Thiên thở dài, quay đầu phàn nàn với Dụ Văn Châu: “Em nhớ Trịnh Hiên.”

Dụ Văn Châu cũng nhìn hắn, dùng ánh mắt đáp lại hắn, “Em nhớ Trịnh Hiên nói với anh làm gì?”

“Trước kia lúc chúng ta tụ họp, em run, Trịnh Hiên cũng không nhịn được run theo, nhưng cậu ta run mạnh hơn, mọi người đều biết mà. Bàn thì hơi thấp, đầu gối của cậu ta nhô lên cả mặt bàn, càng run càng mạnh, giống như trúng độc vậy.” Hoàng Thiếu Thiên vỗ bàn, “Về cơ bản lúc hai bọn em run cùng lúc cùng chỗ, mọi người chỉ nhìn thấy Trịnh Hiên.”

Tiêu Thời Khâm biểu thị đồng ý, “Đó là sự thực.”

Hoàng Thiếu Thiên: “Dưới hào quang của Trịnh Hiên, tôi quá nhỏ bé.”

Sở Vân Tú chen miệng nói: “Nhưng lúc Trịnh Hiên run chân đều là lúc mọi người trò chuyện đặc biệt náo nhiệt, cậu ta cũng không nói chuyện, nhưng nghe rất vui vẻ, càng vui thì càng run mạnh hơn, cuối cùng cả người đều run rẩy.”

Tô Mộc Tranh cười đến gập người xuống bàn, “Đúng vậy á...”

“Người đàn ông trời sinh dựa vào run chân tạo cảm giác tồn tại.”

“Vua run chân.”

Mọi người đang nói thì điện thoại trên bàn cơm, trắng đen hồng đỏ đều đồng loạt rung lên, Trịnh Hiên nhắn tin lên án cả đám Thế Hệ Hoàng Kim, “Đội tuyển quốc gia ăn cơm nhà nước, lại nói xấu một mình tôi sau lưng, việc các vị làm còn có chút thể diện nào không?”

Lý Hiên úp điện thoại xuống xem như không nhìn thấy, Hoàng Thiếu Thiên ngồi đối diện giơ đũa lên, thổn thức phát biểu: “Dưới hào quang của Trịnh Hiên, tôi quá nhỏ bé.” Dụ Văn Châu ngồi cạnh không ý kiến gì, chỉ cong khóe môi cười.

Lý Hiên nhìn ánh mắt phẫn nộ của Hoàng Thiếu Thiên phóng tới, thản nhiên tiếp nhận, giải thích, “Mọi người đều có chữ “Hiên” lót, cẩn thận một chút.”

“Cậu cút đi, tên phản đồ này.” Hoàng Thiếu Thiên phun tào xong cúi đầu đánh chữ: “Cậu muốn đền bù như nào?”

Trịnh Hiên trả lời rất nhanh: “Đương nhiên là cùng hưởng ân huệ nha! Chân của Điền Sâm, miệng của Lý Diệc Huy, vợ của Phương Minh Hoa, các vị tìm hiểu một chút?”

2.

Trước khi mùa giải thứ tư bắt đầu, những tuyển thủ chuyên nghiệp mới ra mắt theo thường lệ từ các vùng miền đều kéo đến trụ sở Liên minh đăng ký. Ngoại trừ điền đủ thông tin, chứng thực căn cước công dân, còn một loạt kiểm tra sức khỏe, tổ chức gặp mặt, ước chừng tốn mất hai ba ngày, khách sạn đã được Liên minh sắp xếp từ trước.

Điền Sâm là người đầu tiên đến, tiếp tân ở đại sảnh thấy hắn cao mét chín còn tưởng là huấn luyện viên thể hình, không ngờ hắn lại bước đến bàn đăng ký. Điền Sâm không nói nhiều, chào hỏi xong thì nhìn đồng hồ trên tường sảnh chính, hắn đến trước thời gian quy định 20 phút.

Thứ hai là Tiêu Thời Khâm, mặc một bộ vest đen trầm tĩnh vững vàng, lúc nhìn thấy nhân viên tiếp tân thì mỉm cười thân thiện với cô, nhưng nhìn thấy Điền Sâm cao to sừng sững đứng bên cạnh, nụ cười dần dần biến mất - ... anh bạn này cao thật đấy!!!

Điền Sâm thực ra rất dễ gần, lúc cười khóe miệng nhoẻn lên, có chút ngại ngùng, Tiêu Thời Khâm cũng thế, cho nên sinh ra hảo cảm lẫn nhau rất tự nhiên. Nói chuyện một lúc, có hai cô gái đi đến.

Một cô tóc thẳng, đội mũ lưỡi trai hồng phấn, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, một người tóc uốn lọn xoăn, làn da trắng nõn, có chút mỏi mệt ỉu xìu, hai người khoác tay đứng ở cửa chính phân vân một hồi mới bước qua bên này.

Tiêu Thời Khâm đứng lên, duỗi tay ra với Tô Mộc Tranh, “Mộc Vũ Tranh Phong, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Sở Vân Tú nhìn hắn, “Không giới thiệu người bên cạnh cậu chút sao?”

Tiêu Thời Khâm a một tiếng, hơi xấu hổ đáp, “Thật không phải... Vị này là người nối nghiệp của Quét Đất Dâng Hương, Điền Sâm.”

“A, chào cậu chào cậu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Sở Vân Tú học theo hắn, nhiệt tình vươn tay ra bắt tay Điền Sâm, gạt Tiêu Thời Khâm qua một bên.

Tiêu Thời Khâm dở khóc dở cười, nói tiếp, “Mộc Vũ Tranh Phong được Diệp thần đích thân lựa chọn, sẽ trở thành đội viên Gia Thế, nói ra thì oai phong hơn nhiều so với đội trưởng Lôi Đình như tôi...”

Sở Vân Tú lành lạnh liếc hắn một chút, “Không có chí khí, không phải cậu nên nói, “Năm nay Lôi Đình chúng tôi sẽ khiến Gia Thế không nhìn thấy sàn đấu chung kết sang năm” sao?”

Tiêu Thời Khâm mím môi, thẳng thắp đáp, “Sẽ không.”

Tô Mộc Tranh: “Ha ha ha.”

Sở Vân Tú hắng giọng, xòe tay ra phía Tiêu Thời Khâm, “Chào cậu, làm quen một chút, năm nay Yên Vũ chúng tôi nhất định khiến Lôi Đình không nhìn thấy sàn đấu chung kết sang năm, Sở Vân Tú tôi nói được làm được, nếu không làm được thì tôi sẽ treo cổ tại cửa chính Gia Thế.”

Tiêu Thời Khâm liếc mắt, không muốn để ý đến cô, trong lòng nghĩ thầm, “Lôi Đình chúng tôi không vào được chung kết thì liên quan gì đến Yên Vũ nhà cô hả?”

Tô Mộc Tranh hỏi, “Vì sao lại chọn cửa chính nhà bọn tớ?”

Sở Vân Tú thành thực trả lời, “Cửa lớn mới xây nhà các cậu rất đẹp.”

Còn ba phút nữa là hết thời gian quy đinh, Trương Tân Kiệt đến, đầu tóc cắt ngắn, chải cẩn thận tỉ mỉ, nhìn đồng hồ rồi nói, “Sắp đến giờ rồi, những người khác đâu?”

Mười mấy người cả thảy, vậy mà mới có năm người đến, thực sự là rất không ra gì.

3.

“Đừng nói nữa, tui xin cậu đó...” Sở Vân Tú kêu rên, hận không thể đi qua Tô Mộc Tranh đến che miệng Tiêu Thời Khâm lại.

Lúc hắn bị Sở nữ vương vung đũa tới định đánh, bị dọa ngậm miệng lại.

“Ha ha tui học được lời thoại mới nha!” Hoàng Thiếu Thiên vỗ bàn, khiến đĩa sườn xào cũng rung lên theo tay hắn hai lần, “Lão Diệp! Năm nay Lam Vũ chúng ta sẽ khiến Hưng Hân không nhìn thấy mặt trời sang năm!”

Diệp Tu đang muốn phàn nàn bàn bên cạnh ồn quá, kết quả nghe được lời này, giả bộ đau khổ than, “Văn Châu, tư tưởng của đội viên nhà cậu sao lại nguy hiểm như vậy?”

Dụ Văn Châu giải thích, “Cậu ấy nói sai lời thoại chút thôi...”

“A... Là không nhìn thấy sàn đấu chung kết năm sau!” Hoàng Thiếu Thiên tranh thủ sửa lại ngay.

Tôn Tường cười ha ha, “Đầu óc anh có vấn đề hả? Xem nhiều TV quá phải không?”

Cũng đúng mà, có phải chỉ khi tiến vào chung kết mới nhìn thấy sàn đấu chung kết đâu.

Hoàng Thiếu Thiên ngây ngẩn cả người, Sở Vân Tú cũng sững sờ, cuối cùng hô to, “Ăn cơm ăn cơm, mọi người im lặng!”

Tiêu Thời Khâm vòng cánh tay qua sau lưng Tô Mộc Tranh, chọt chọt Sở Vân Tú, khiến cô tức giận quay đầu lại hỏi, “Làm gì đó?”

Hắn buồn cười nói, “Cửa chính cũ của Gia Thế bị phá hủy rồi, lời hứa ngày xưa của cô không được tính nữa.”

“Nói nhảm gì đó, còn tính toán gì nữa hả.” Sở Vân Tú tỏ vẻ tức giận, nhưng mặt đã đỏ bừng.

4.

Đến muộn nhất là ba người Lam Vũ, vừa đến đã khiến cả hành lang ồn ào cả lên.

Lúc đó phòng riêng của mỗi người đã được chia xong, Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu một phòng, Trịnh Hiên một thân một mình tủi thân đi tìm Phương Minh Hoa ở ghép.

Lúc hắn vào phòng rất không hợp lúc, Phương Minh Hoa đang chat video, hành lý cũng chưa thu dọn, cả vali to ném ở chân giường, hắn ngẩng đầu nhìn người ở cửa một cái rồi lại cúi xuống, dứt khoát hô một tiếng “Mua!”

Âm thanh vang dội rất khí phách.

Trịnh Hiên giật nảy mình, nhưng đã đến cửa phòng rồi, nếu quay người bỏ đi thì rất không phải, đành phải pha trò, “Bạn gái cậu sao?”

Phương Minh Hoa cũng kết thúc cuộc gọi, vành tai có chút đỏ lên, cúp điện thoại mới hỏi, “Đúng vậy, là bạn gái tôi, cậu là người bên Lam Vũ...”

“Trịnh Hiên. Đội trưởng chúng tôi và Hoàng thiếu ở chung một phòng.”

“À tôi biết rồi.” Phương Minh Hoa tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, “À thực ra vừa rồi tôi được xếp chung phòng với Điền Sâm.”

“Quét Đất Dâng Hương? Sao cậu ta lại không ở đây?”

“Tôi đang muốn hỏi cậu...” Vẻ mặt Phương Minh Hoa không có ý tốt, nhỏ giọng hỏi, “... Chân cậu... có mùi sao?”

“Tôi... Không có, tôi rất bình thường.” Trịnh Hiên đáp.

“Vậy là tốt rồi”. Phương Minh Hoa yên lòng.

5.

“Tôi nghe Trịnh Hiên nói,” Hoàng Thiếu Thiên hỏi, “Đến mức như vậy sao? Lý Hiên cậu làm sao gắng gượng qua được thế?

Lý Hiên mặt không biến sắc đáp, “Mở cửa sổ thông gió, quen rồi là được.”

“Cậu không tính đổi phòng sao?”

“Làm vậy thì mặt mũi Điền Sâm để vào đâu?”

“Cậu làm người rất tốt.” Sở Vân Tú khen ngợi, “Rốt cuộc là mùi như thế nào?”

“Nhất định bắt tôi nhớ lại sao?” Lý Hiên không kiên nhẫn chọt chọt cá mè thối bốc khói trong nồi, “Mùi vị giống vậy đó.”

Mọi người quay đầu đi, đồng thanh thở dài một tiếng.

“Lý Diệc Huy thì không cần hắc nữa, mọi người đều biết, không ai không hiểu, phối hợp với âm thanh chép miệng của cậu ta tui có thể hát một đoạn Linh Lung Tháp.” Hoàng Thiếu Thiên trưng cầu ý kiến.

“Cậu tôn trọng người ta chút đi.” Tô Mộc Tranh nói, “Người ta chẳng lẽ không có tư cách lên đài tranh đấu với Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên sao?”

Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc giác ngộ: “Cô nói có lý, để cậu ta ra sân một chút cũng được.”

6.

Sau ngày kiểm tra sức khỏe, buổi tối mười mấy người tổ chức liên hoan, mới đầu còn lạnh nhạt khách khí, hài hòa hữu ái, ăn được một lúc, Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu khuấy động không khí.

“Lý Hiên kia, cậu cao một mét tám thật sao?”

Lý Hiên tròn mắt, “179, cậu cố ý trêu tui hả?”

“179 cũng không tệ, cậu còn có cơ bụng.” Hoàng Thiếu Thiên ước ao ghen tị nhỏ giọng lầm bầm.

“Minh Hoa, cậu cao mét mấy?”

Phương Minh Hoa: “Tui 178.”

Hoàng Thiếu Thiên kêu lên kinh dị, “Ăn vơ lí vơ bồ! Trương Tân Kiệt cậu thì sao? Lại đây so cao thấp với tui.”

Trương Tân Kiệt dù khó chịu nhưng vẫn nghiêm chỉnh trả lời, “Tôi 177, không cần đâu, cảm ơn.” Cao hơn 10 milimét cũng là cao đó!

Hoàng Thiếu Thiên than trời che mặt, Lý Diệc Huy bên cạnh cũng thật thà cung khai, “Tôi 176”.

Hoàng Thiếu Thiên dời một ngón tay, lộ ra một bên mắt, “Thật sao? Cậu nhìn xem, cao bằng tui đó! Như vậy thật sự là quá tốt! Chiều cao này đặc biệt hoàn hảo, không cao không thấp, tui cảm thấy rất vừa vặn, từ nay chúng ta chính là 176 CLUB.” Nói xong bèn khoác vai Lý Diệc Huy.

Lý Diệc Huy cười cười, đầu lưỡi chiếp chiếp vài tiếng.

Trịnh Hiên vừa run chân vừa nói, “Tui so cao thấp với cậu nhé Hoàng thiếu.”

“Tui biết rồi, cậu so chiều cao với tui làm gì? Ai thì ai chứ run chân như cậu, cậu run một cái tui cũng muốn run.”

Ăn xong một vòng đồ ăn trên bàn, gần như không còn món gì chưa bưng lên, trên bàn cơm chén đũa bừa bộn, có người nghiêng trái dựa phải nói chuyện phiếm, có người lướt điện thoại, nhưng có một bộ phận người cứng nhắc vẫn như cũ chăm chỉ ăn uống.

Hoàng Thiếu Thiên thuộc phe thứ nhất, hắn là loại tuyển thủ có skill bắn liên thanh lợi hại nhất Liên Minh, đông xiên một miếng tây gắp một miếng, phần lớn thời gian là để tám chuyện, cho nên ăn rất lâu. Lý Diệc Huy thuộc loại hai, hắn thuộc loại hình nhai kỹ nuốt chậm, ăn no cũng không đầy bụng. Loại còn lại điển hình là Điền Sâm, đơn giản là sức ăn của hắn không tồi.

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên cảm giác câu lạc bộ 176 hữu nghị của hắn vừa thành lập đã có nguy cơ sụp đổ.

“Anh Lý...” Hoàng thiếu do dự mãi, cảm thấy nếu là tình hữu nghị, quý ở chỗ có thể thẳng thắn can gián, hắn cũng không muốn lấy thói quen vô thức ra nói với Lý Diệc Huy, “Anh có thể không chép miệng không?”

Lý Diệc Huy hỏi lại hắn, “Tui chép miệng to lắm à?”

“Đương nhiên rùi! Quá vang dội, đinh tai nhức óc.” Hoàng Thiếu Thiên chọt chọt Điền Sâm bên cạnh, “Cậu nói có phải không?”

Điền Sâm “Ừ” một tiếng.

“Hoàng thiếu muốn tốt cho cậu.” Điền Sâm ngồi dịch qua chỗ Lý Diệc Huy, ân cần khuyên bảo, “Chép miệng trên bàn ăn là không lịch sự.”

Lý Diệc Huy có chút thấy phiền, “Vậy run chân cũng thế mà.”

“Tui đâu có run chân? Đó là Trịnh Hiên run mà!”

“Cậu run lên đó, chỉ là Trịnh Hiên run chân như cóc cổ vũ sĩ khí, cậu lại giống như chim gặp đại bàng, hốt hoảng nhào lượn bay trốn, vòi rồng có thể xoáy sang cả Mỹ, cậu ngồi bên cạnh tui run chân, vị ngồi bên trong tui cũng cảm thấy được dời non lấp biển...”

Trịnh Hiên đang ngồi cạnh Dụ Văn Châu lướt điện thoại, thấy Hoàng Thiếu Thiên mặt mày bí xị hừ hừ đi qua, đặt mông ngồi xuống ghế bèn hỏi, “Sao thế? 176 CLUB giải tán rồi à?”

Hoàng Thiếu Thiên đạp hai cước xuống đất trút giận, “Có lòng khuyên bảo, tình hữu nghị lại không chịu được khảo nghiệm thẳng thắn can gián.” Cuối cùng động viên Trịnh Hiên, “Hay cậu với tui lập tổ hợp đi.”

Trịnh Hiên, “Không được đâu Hoàng thiếu, ngữ điệu miễn cưỡng lùi bước như vậy của cậu khiến tui không vui nha. Hơn nữa chiều cao của chúng ta khác biệt, không lập được tổ hợp, cậu nên bỏ qua tui đi.”

“Chúng ta có thể gọi là...” Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn mặt trăng qua khung cửa sổ, “Tổ hợp bù trừ hoàn hảo ở mốc biên giới 175.”

7.

Lý Hiên cười rụng răng, “Tôi nghe thấy, lúc ấy đang ngồi cạnh Dụ Văn Châu, còn nghĩ rằng sao đợt này lắm người bệnh tâm thần thế?”

Tô Mộc Tranh hỏi, “Rất nhiều sao, không phải chỉ một người?”

Hoàng Thiếu Thiên, “Tô Mộc Tranh cmn cô …”

“Tôi nghe Ngô Vũ Sách nói Bá Đồ hát Karaoke rất có phong cách, Hàn Văn Thanh chủ xướng, Trương Tân Kiệt dùng chân phụ trách chỉ huy dàn nhạc, nếu Hàn Văn Thanh hát sai nhịp, Trương Tân Kiệt sẽ cầm mic nói với đội trưởng nhà cậu ta “Dừng dừng”, đến khi Hàn đội hát đúng nhịp mới thôi. Đúng không Tân Kiệt?”

Trương Tân Kiệt nhắm mắt lại, nói: “Hát chậm còn có thể nhịn, sai nhịp thật không nhịn được.”

Một đám người cười lăn lộn, Lý Hiên nói tiếp, “Nhưng không ngờ Hàn đội lại cầm mic hát nghiêm túc như vậy, Lâm tiền bối tặng Tân Kiệt một cái chuông trang sức bằng đồng sơn màu da cam của dân tộc thiểu số, còn gọi nó là “Thiếu nữ Miêu tộc Hàn Văn Thanh cầu nguyện”, khi Hàn Văn Thanh hát sai một nhịp sẽ bị gõ một cái vào đầu, anh ấy cũng không tức giận. Không có cách nào, khi hát sai sẽ bị gõ cộc cộc cộc.”

Trương Tân Kiệt nói, “Cho tôi xem một chút.”

Lý Hiên: “Xem cái gì?”

“Thiếu nữ Miêu tộc Hàn Văn Thanh cầu nguyện.” Trương Tân Kiệt suy nghĩ rồi bổ sung, “Được rồi, cậu đưa luôn cho tôi một cái đi.”

Hoàng Thiếu Thiên cười không thở nổi, trêu chọc, “Tân Kiệt, nghe như kiểu cậu thích lắm hả? Không nghĩ cậu là người như vậy đó Tân Kiệt, tôi nhìn sai cậu rồi.”

Trương Tân Kiệt mặt không biến sắc, “Cậu có ý gì?”

Sở Vân Tú nói, “Ý Hoàng thiếu là cậu ấy rất thưởng thức cậu, các cậu có thể lập một tổ hợp.”

Lý Hiên đột nhiên kêu to, “Ai da trời ơi, không ngờ tôi lại gửi lên nhóm chat chung rồi”.

Đôi tay dường như đang run rẩy.

Hoàng Thiếu Thiên liếc hắn, “Nhìn cậu vui vẻ mặt đỏ rần, rõ ràng là cố ý.” Nói xong cúi đầu nhìn điện thoại, lập tức cười vang.

Một bàn khác cũng ồn ào không kém, bông hoa Bá Đồ Trương Giai Lạc cười đến chấn động cửu thiên, “Ha ha ha ha ha ha ông trời ơi, Lý Hiên, sống không tốt sao?”

Trương Tân Kiệt yên lặng cúi đầu nhìn điện thoại, cũng cười, hắn ấn mở màn hình lớn, hai ngón kéo dời phóng đại, đến một góc nhỏ bên trái, đến khi Trương Giai Lạc chiếm toàn bộ màn hình mới thôi. Hắn chụp ảnh màn hình, gửi lên nhóm chat chung.

Trương Giai Lạc rất nhanh đã không cười được nữa, cái người trong góc tối đang giẫm trên ghế sa lông, lấy khăn quàng cổ của Lâm Kính Ngôn nhảy Kinh Hồng Vũ, không phải chính là hắn sao.

8.

Tuyển thủ mới xuất đạo gặp mặt thực ra là chủ tịch triệu tập tất cả tuyển thủ trong một căn phòng, nói hai câu, rồi chụp vài tấm hình lưu niệm. Trương Tân Kiệt theo thường lệ đến đúng giờ, lúc hắn có mặt, dường như tất cả mọi người đã đến.

Hắn tìm chỗ ngồi đơn ngồi xuống, nhìn khắp bốn phía. Những người xung quanh có rất nhiều kiểu, điểm chung là rất ít người xuất thân từ chiến đội. Có Vương Triều Tam Liên Quan, cũng có chiến đội nhỏ chưa nổi danh, có người nối nghiệp tài khoản cấp thần, cũng có cao thủ trong game tự mình dùng tài khoản đánh ra danh tiếng.

Mỗi người họ đều mang dáng vẻ nhiệt huyết bừng bừng, giống như sắp phóng ngựa đi đánh lấy thiên hạ của mình, mặc dù chỉ là một binh một tốt, nhưng chuyện tương lai ai biết được? Nói một cách tự tin, năm sau có khi cúp quán quân sẽ về tay một người ngồi ở nơi này?

Hắn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nghĩ đến khi bản thân sôi trào chí khí, vẻ mặt vẫn bình tĩnh ngồi yên chờ chủ tịch tới nói chuyện.

Chủ tịch mới họ Phùng, trình bày cả bài diễn văn dài về đạo đức và nghĩa vụ của tuyển thủ chuyên nghiệp, cường điệu ám chỉ người nào đó của chiến đội Gia Thế, cuối cùng nói hi vọng mọi người sẽ đồng hành cùng Liên Minh phát triển, để tương lai của thi đấu điện tử và Vinh Quang ngày càng tốt đẹp hơn.

Có người lặng lẽ chuyển sự chú ý lên Tô Mộc Tranh.

Hoàng Thiếu Thiên khều khều sau lưng Tô Mộc Tranh, “Ầy, sao Diệp Thu cứ mãi không lộ diện vậy? Ổng có nói với cô vì sao không?”

“Không nha.”

Hoàng Thiếu Thiên không phục, “Cô nói dối, vẻ mặt cô rõ ràng là biết mà không nói.”

Tô Mộc Tranh cười, “Rồi sao?”

Hoàng Thiếu Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, “Đồ nhỏ mọn nhà cô...”

Phùng chủ tịch kết thúc diễn văn, “... Vậy cứ thế nhé, mọi người đến đây chụp kiểu ảnh nào.”

Tô Mộc Tranh đẩy ghế ra đứng lên, Hoàng Thiếu Thiên “đệt” một tiếng, quay đầu ra hiệu Dụ Văn Châu, Dụ Văn Châu mỉm cười không nói gì.

“Tất cả mọi người đều có cá tính như vậy, nhưng lại không có chút hữu ái nào.” Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy khỏi ghế, lầu bầu lên án, kết quả bị Phùng Hiến Quân nghe được, không nhịn được cười, “Hoàng Thiếu Thiên ra đứng giữa đi.”

Hoàng Thiếu Thiên tròn mắt kinh ngạc, “Hả? Vì sao vậy ạ?”

Sở Vân Tú đã đứng ngay ngắn từ sớm, chê bọn họ lề mề, “Chỉ đứng giữa thôi mà, cậu không thích C vị à?”

“Cái gì vậy...” Hoàng Thiếu Thiên lề mà lề mề, do do dự dự đứng vào vị trí, cũng không quên kéo Dụ Văn Châu và Trịnh Hiên qua đứng cạnh mình, “Vậy mọi người cùng nhau đứng giữa đi.”

Tô Mộc Tranh nghe thấy, ánh mắt mang ý cười liếc sang phía hắn, “Cậu vẫn rất đoàn kết nhỉ.”

“Đương nhiên, Lam Vũ chúng tôi muốn đoạt quán quân.” Hoàng Thiếu Thiên làm bộ đe dọa, “Cô với Diệp Thu rửa sạch cổ chờ kiếm của bản tọa đi.”

Tô Mộc Tranh quay đầu đi, không thèm để ý tới hắn nữa.

Thợ chụp ảnh chuẩn bị xong máy móc, hô lên, “Một hai ba, tôi đếm đến ba mọi người đều nói “quả cà”* nha! Nào nào, chuẩn bị tốt nhé...”

Sở Vân Tú thấp giọng chê bai, “Móa, hô khẩu hiệu gì vớ vẩn vậy...”

Đằng sau có người phụ họa, “Nói cái gì “quả cà” nữa thế...”

*Khi nói “quả cà”, “meo meo”, v...v... miệng sẽ giống như đang cười, chụp ảnh cho tươi tắn.

Nhưng phàn nàn cũng không ích gì, thợ chụp ảnh cao giọng đếm, “Một... hai... ba...”

Có người hô “quả cà,” có người hô “Vinh Quang”, không biết có ai kêu lên “Diệp Thu”, lập tức mọi người cười lăn cười bò.

Thợ chụp ảnh vội vàng kêu làm lại, lần này tất cả mọi người ngoan ngoãn hô “quả cà”.

9.

Một bữa cơm ăn mất hai giờ, đến khi mọi người đã cảm thấy mệt mỏi, cười đùa đủ rồi, tốp năm tốp ba trở về. Lúc này Hoàng Thiếu Thiên kỳ diệu thay còn sức nói chuyện.

Hắn đang nói với Trương Tân Kiệt, “Thực ra ngay từ đầu tôi cũng không phục, cậu nói xem vì sao kỳ bốn chúng ta nhiều người như vậy, người đầu tiên cầm quán quân lại là cậu, cái đồ bơm sữa này!” Chữ “sữa” còn cố tình nhấn mạnh.

“Người thứ hai cầm quán quân – lại là Lý Diệc Huy, móa nó, tên ăn cơm chép miệng này… Còn cầm những hai lần!”

Trương Tân Kiệt bổ sung: “Phương Minh Hoa, cũng hai lần.”

“Đúng thế! Đám bình sữa các người, thật…” Hoàng Thiếu Thiên không tìm ra từ để hình dung, nếu nói “may mắn”, hắn không thốt được ra lời. Không ai có quán quân dựa vào may mắn cả, như thổi một quả bóng bay, hắn nhịn khí cả nửa ngày cũng thổi không ra hơi, lại lọt không khí ra bên ngoài, bóng bay xẹp hết cả, thế là căm giận nói tiếp, “Người thứ ba chính là nam nhi Lam Vũ chúng ta.”

“Nam nhi Lam Vũ” có chút khó đọc, hắn không cẩn thận nói thành “nam nhi nam vũ”, Trương Tân Kiệt nhìn hắn nói theo, “Nam nhi nam vũ”.

“Lam Vũ” Hoàng Thiếu Thiên đá nhẹ chân Trương Tân Kiệt, “Đồ tâm bẩn xấu xa kia, nói thật đi, ngay từ ngày đầu chúng ta gặp mặt, cậu cho rằng ai sẽ là người đầu tiên cầm quán quân?”

Trương Tân Kiệt ăn ngay nói thật, “Tôi.”

Hoàng Thiếu Thiên cười ha ha, cả con đường đều là tiếng cười của hắn, “Tôi cũng nghĩ là chính tôi.”

Trương Tân Kiệt cũng cười, “Xem ra chúng ta không ai phục ai.”

“Nhưng tôi cảm thấy, các cậu cũng không tệ.” Tay hắn đút trong túi, ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng vừa tròn vừa sáng, giống như ánh trăng năm ấy bọn họ tổ chức tiệc liên hoan.

Trương Tân Kiệt “hừ” nhẹ một tiếng, lại hình như khóe môi đang nở nụ cười.

10.

Sáng sớm ngày thứ ba, mọi người lên đường về đội, Lý Diệc Huy cũng tính là chủ nhà nửa vời, tiễn chân bọn họ một đoạn.

Sau khi đến sân bay, Tiêu Thời Khâm không có nhiều thời gian, trước khi đi đề nghị, “Nếu không chúng ta chụp chung một bức ảnh đi. Tùy ý chụp một tấm để lưu lại làm kỷ niệm.”

“Được, nhưng đừng đồng thanh hô “quả cà”, nghe ngốc chết.” Sở Vân Tú nói.

“Ha ha ha, tôi đồng ý.”

Bọn họ chọn điện thoại Lý Hiên chụp, pixel cao nhất, lại tìm một người qua đường giúp bọn họ chụp, cuối cùng phân vân, “Hô cái gì bây giờ?”

Tô Mộc Tranh đề nghị, “Hô “Tứ kỳ” đi.”

Lúc nói từ này khóe môi quả thật đang cười.

Toàn phiếu thông qua.

Hoàng Thiếu Thiên nói với người chụp giúp, “Anh đếm một hai ba, sau đó chúng tôi hô “Tứ kỳ”, anh cứ nháy máy chụp liên hồi, chụp nhiều tấm vào, chúng tôi sẽ chọn tấm đẹp nhất.”

Người kia đồng ý, sau đó hô lên, “Một… hai… ba…”

Quá nhanh, bọn họ còn chưa nghĩ ra động tác gì có ý nghĩa kỷ niệm cả.

Trong đại sảnh sân bay rộng rãi, mười người trẻ tuổi đứng chung một chỗ, có người kéo tay nhau, có người làm mặt quỷ, có người giương nanh múa vuốt, có người mỉm cười, có người kề vai sát cánh, có người mặt không biểu cảm, tiếng “Tứ kỳ” vang dội như thấu chạm trời xanh, lại vút xuống đường băng thẳng tắp. Người qua lại ở sân bay đi lại vội vàng, đã sớm thành thói quen, không ai biết “Tứ kỳ” đại diện cho cái gì.

Nhưng không sao cả, trong tương lai, bọn họ sẽ được vô số người gọi là...

Thế Hệ Hoàng Kim.



END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook