Hoàn [CMSN Hoàng Thiếu Thiên 2020][Diệp Hoàng] Kỷ sáng thế [ABO R16]

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
[Diệp Hoàng] Kỷ sáng thế
Tác giả: 臆病な狼
Edit: Thobeo
Convert: thx to Lá Lá
Thể loại: ABO dưới góc nhìn di truyền học và vật lý lượng tử
Fanfic nằm trong project [CMSN Hoàng Thiếu Thiên 2020] Kiếm Tại Vũ Hạ
Chúc mừng sinh nhật Kiếm thánh phiền phiền của Liên minh

1. Vết đen mặt trời:
Theo Wikipedia: Vết đen Mặt Trời là các khu vực tối trên bề mặt Mặt Trời. Độ sáng bề mặt của vết đen vào khoảng 1/4 độ sáng của những vùng xung quanh (độ sáng này là rất nguy hiểm đối với mắt người). Nguyên nhân xuất hiện vết đen là do nhiệt độ của chúng thấp hơn các vùng xung quanh (nhiệt độ vết đen vào khoảng 4000 đến 5000 K, theo định luật Stefan-Boltzmann, trong khi vùng xung quanh vào khoảng 6000 K), một hiện tượng gây ra bởi các biến đổi từ trường rất mạnh trên Mặt Trời. Trong quá trình phát triển, từ trường của vết đen cũng tăng dần.

2. Sao lùn trắng:
Theo wikipedia: Sao lùn trắng là thiên thể được tạo ra khi các ngôi sao có khối lượng thấp và trung bình "chết" (tiêu thụ hết nhiên liệu phản ứng hạt nhân trong sao).
Các ngôi sao này không đủ nặng để sinh ra nhiệt độ ở lõi cần thiết để nung chảy cacbon trong các phản ứng tổng hợp hạt nhân sau khi chúng chuyển thành các sao khổng lồ đỏ trong giai đoạn đốt cháy hêli. Cuối giai đoạn này, nửa bên ngoài của sao kềnh đỏ sẽ bị đẩy ra không gian tạo thành tinh vân, để lại đằng sau một lõi trơ chứa chủ yếu là cacbon và ôxy, đó chính là sao lùn trắng.

3. Đồ phổ
Theo wikipedia: Phổ học là ngành nghiên cứu về sự tương tác giữa vật chất và bức xạ điện từ (thông qua quang phổ điện tử, quang phổ nguyên tử,...). Về mặt lịch sử, quang phổ bắt nguồn từ nghiên cứu ánh sáng khả kiến phân tán theo bước sóng của nó, bởi một lăng kính. Sau đó, khái niệm này đã được mở rộng đáng kể để bao gồm bất kỳ tương tác nào với năng lượng bức xạ như là một hàm của bước sóng hoặc tần số của nó, chủ yếu là trong phổ điện từ, mặc dù sóng vật chất và sóng âm cũng có thể được coi là dạng năng lượng bức xạ; Gần đây, với độ khó rất lớn, ngay cả sóng hấp dẫn đã được liên kết với một chữ ký quang phổ trong bối cảnh của Đài quan sát sóng hấp dẫn giao thoa kế laser (LIGO) và giao thoa kế laser. Dữ liệu phổ thường được biểu diễn bằng phổ phát xạ, biểu đồ đáp ứng của mối quan tâm, như là một hàm của bước sóng hoặc tần số.​

Quang phổ, chủ yếu trong phổ điện từ, là một công cụ thăm dò cơ bản trong các lĩnh vực vật lý, hóa học và thiên văn học, cho phép nghiên cứu thành phần, cấu trúc vật lý và cấu trúc điện tử của vật chất ở quy mô nguyên tử, quy mô phân tử , quy mô vĩ mô và hơn thế nữa khoảng cách thiên văn. Các ứng dụng quan trọng phát sinh từ quang phổ y sinh trong các lĩnh vực phân tích mô và hình ảnh y tế.​

Năm 2910, vết đen trên mặt trời bùng nổ, phát ra bức xạ dị thường, thay đổi cấu trúc gien của phần lớn các sinh vật trên Trái Đất, bao gồm cả con người.

Số lượng lớn phụ nữ bị đột biến gien đã tử vong, nhân loại đang phải đối mặt nghiêm túc với sự tồn vong.​

Việc duy trì nòi giống được đưa vào chương trình nghị sự, trở thành vấn đề cấp bách thứ ba cần được giải quyết sau sự cạn kiệt về nguyên liệu và chiến tranh thế giới lần thứ 3.​

Liên minh Five Nations cùng nhau thành lập viện nghiên cứu gien di truyền để giải câu đố trong bộ gien con người. Dự án Human 2 do năm mươi vị nguyên thủ quốc gia trên khắp thế giới cùng nhau khởi xướng, đưa những người tài năng nhất đến viện nghiên cứu. Đúng là ngàn năm mới có thể thấy cảnh tượng thế giới hòa thuận như này.​

Viện nghiên cứu chia là hai trường phái lớn, một bên chủ trương nghiên cứu mã gien người hiện có, giải mã nhiễm sắc thể X của giới tính nữ, và sao chép, nhân bản thế hệ nữ giới mới phù hợp với điều kiện hiện tại; một bên chủ trương nghiên cứu sự mang thai ở giới tính nam, thông qua việc cải tiến bộ phân sinh dục nam, hoàn thiện kỹ thuật thụ thai ở giới tính nam để có thể mang thai tự nhiên không cần phẫu thuật can thiệp.​

Hai trường phái dồn đập chứng minh quan điểm của họ là đúng đắn, mỗi ngày đều mở các cuộc tranh cãi để thảo luận về tính khả thi trong phương án của mình, bác bỏ ý kiến của đối phương, miệt thị nhân quyền, một lượng lớn bút viết được sử dụng để chứng minh sự sai lầm của phe kia.​

Dù nghiên cứu chưa ra được thành quả đã rất nhiều học giả gióng trống khua chiêng cổ xúy suy đoán của mình mà đúng, còn muốn viết lại lịch sử loài người. Nơi viện nghiên cứu ngột ngạt tối tăm, bầu không khí học thuật dần suy thoái, kế hoạch Human 2 bị xếp xó, viện nghiên cứu ở Nam Thái Bình Dương trở thành nơi nghỉ ngơi của các giáo sư chuyên gia, ở nơi có chất lượng không khí và nguồn nước tốt nhất toàn cầu, họ có thể ngày đêm vui múa hát ca, trong khi đó ở nơi khác, nghèo đói, hỗn loạn, chiến tranh, ô nhiễm cùng với nỗi lo diệt chủng bao phủ cả Địa Cầu.​

Sợ hãi sao? Con người chưa bao giờ biết thế nào là sợ hãi.​

Đó là một buổi sáng sớm tuyết rơi, một hòn đảo không bị nhấn chìm do nước biển dâng nơi Nam Thái Bình Dương bị đánh thức bởi vật thể màu xám và tiếng cánh quạt gầm rú bao phủ cả vùng đất chỉ rộng hơn 50.000 m2 này.​

Lãnh đạo các nước đã nhận được tin, kế hoạch Human 2 tiến triển quá chậm, khả năng thành công cực kỳ nhỏ, rất nhiều cường quốc quân sự đã bắt đầu rút người về, những nhà di truyền học quay về nước nghiêm cứu vũ khí hóa sinh, dù sao thì loài người cũng sẽ bị diệt vong, giết chết càng nhiều địch thủ sẽ nắm giữ được nhiều tài nguyên hơn, với suy nghĩ ấy, viện nghiên cứu lúc này chỉ còn lại không tới 1.000 người tính cả nhân viên.​

Mọi người xúm quanh khu vực đỗ máy bay trực thăng để nhìn người mới tới.​

Hàng chục máy bay tiếp tế vật tư đã đến, gửi tới đợt cung cấp nước ngọt cuối cùng.​

Lúc nghe tin tức này, người tổng phụ trách viện nghiên cứu lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, kế hoạch này coi như bị từ bỏ hoàn toàn, các chính phủ bắt đầu cam chịu số phận, đồng thời hăng hái gia nhập chiến tranh cướp bóc tài nguyên.​

Hai chiếc phi cơ cuối cùng hạ cánh chở người, chừng mười người, dưới con mắt của gần 1.000 người vây xem có vẻ thế đơn lực bạc.​

Đây cũng là đợt chuyên gia cuối cùng được gửi tới, lần nghiên cứu sau chót để giải quyết vấn đề, mọi người đều mang theo tham vọng tử chiến đến cùng, đáng tiếc, bọn họ lại chỉ còn mỗi ảo vọng.​

Dẫn đoàn là một người trẻ tuổi có gương mặt nhợt nhạt bước chân có chút không vững, họ Diệp, là đại diện của nước C. Hiện tại nước C là một trong những nước hiếm hoi không rút lại vốn đầu tư, nhân tài và vật tư chuyển đến lần này phần lớn đều từ nước họ.​

Người phụ trách viện nghiên cứu bắt tay cùng thanh niên họ Diệp, chào mừng anh gia nhập với bọn họ, tuy không phải là đoàn thể lớn lao gì, chẳng qua chỉ là một đám người cùng hội cùng thuyền.​

Cũng giống với những lần chào đón thành viên mới trước kia, người phụ trách viện nghiên cứu thuyết minh sơ qua hai đầu đề vẫn đang tranh luận không ngớt. Thanh niên họ Diệp khẽ mỉm cười: "Xin lỗi, viện trưởng, chúng tôi có đầu đề riêng, bây giờ chúng tôi cần mượn hội trường và lập tức tổ chức họp, chúng tôi muốn công bố phương hướng nghiên cứu."​

Khi người phụ trách truyền đạt xong chỉ thị, anh ta mới cảm thấy hình như mình bị vượt quyền.​

Sau hai giờ, tất cả nhân viên đã được tập hợp, mười mấy người vừa đến ngồi trên sân khấu, ánh đèn vàng dịu rơi trên áo khoác trắng của họ, trông như được chắp đôi cánh thiên sứ diệu kỳ.​

Thanh niên họ Diệp bước tới bục chủ tọa, mở hình chiếu 3D.​

"Khụ." Anh hắng giọng, "Diệp Tu." Đây thay cho lời tự giới thiệu.​

Nói tóm lại, Diệp Tu và nhóm của anh có ý tưởng mới về chủ đề sinh sản của con người, hơn nữa các thí nghiệm sơ bộ đã cho thấy hiệu quả: "Tôi không ủng hộ cả hai trường phái." Diệp Tu đã trả lời như vậy khi nhận được câu hỏi thành quả nghiên cứu thuộc về trường phái nào. "Như các vị đã biết, con người đã không tiến hóa hơn 500 thế kỷ, điều này rất không phù hợp với quy luật phát triển tự nhiên của sinh vật sống, nhưng tạo hóa luôn luôn công bằng, mọi thứ trên thế giới đều có quy luật riêng, chúng ta đã không tiến hóa, vì vậy, để khắc phục thảm họa này, chúng tôi cho rằng nhiệm vụ thiết yếu là phải cải tiến bộ gien, tiến hóa nhân tạo."​

Toàn hội trường ồ lên, phải biết rằng việc sửa đổi bộ mã hóa gien tương đương với việc đặt mình vào vị trí của Đấng tạo hóa, suy nghĩ này thực sự quá ngông cuồng và lố bịch.​

Diệp Tu không quan tâm tới những lời ong tiếng ve, anh chỉnh lại mic, nói tiếp, "Chúng ta đều biết những loài như ốc sên, con hàu đều là loài lưỡng tính, rất nhiều loại cá và chim ví dụ như gà nhà, đối mặt với tình huống đặt biệt sẽ phát sinh hiện tượng thay đổi giới tính. Bằng cách giải mã gien của hơn 60.000 loài động vật, chúng tôi đã thành công thu được đoạn mã giới tính và sinh sản. Sau khi sắp xếp lại một cách thủ công chúng ta có thể viết lại thành phần giới tính đã không thay đổi suốt hàng triệu năm của con người. Có thể sẽ xuất hiện giới tính thứ ba, giới tính thứ tư, thậm chí nhiều hơn, như vậy cơ hội thụ thai sẽ càng cao, kiểm soát tốt hơn sự sinh sản của các thế hệ tiếp theo."​

Lời còn chưa dứt mà cả hội trường đã náo loạn, thật khó mà tin nổi, dám kết hợp bộ gien cao quý của loài người với gien của loài vật thấp kém? Điều này đi ngược lại luân lý, vi phạm nghiêm trọng nhận thức của con người.​

"Kiêu căng chính là nguyên nhân chính cho sự thiếu hiểu biết của các vị." Không biết Diệp Tu có nghe thấy tiếng oán thán dưới sân khấu hay không, tóm lại, anh nói, "Chúng tôi đến đây để thông báo việc này, tài nguyên của viện nghiên cứu đã được cung cấp toàn bộ cho chúng tôi."​

Anh tắt hình chiếu 3D dùng để thuyết trình, trong hội trường đã xuất hiện những người bắt đầu tức giận phản bác, cũng không rõ bọn họ có nắm giữ phương án nào tốt hơn nên mới bài xích phương án của nhóm Diệp Tu, hay là đau lòng vì phải chuyển giao toàn bộ vật tư.​

Diệp Tu nhìn cảnh tượng xấu xí của nhân loại này, cười ha ha trước khi đóng mic.​

Phòng thí nghiệm của Diệp Tu được đặt ở tầng thượng nơi có phong cảnh và vị trí tốt nhất, các thiết bị liên quan đều được đồng bộ, phòng ngủ, phòng ăn, phòng tập thể hình, cùng với mảnh sân thượng có thể ngắm Thái Bình Dương. Người tổng phụ trách Viện nghiên cứu vốn đang sử dụng gian phòng này bất đắc dĩ được "mời" ra ngoài.​

Mọi người chẳng ai đồng ý với lãnh đạo mới, nhưng cũng không ai dám đặc tội, Diệp Tu giống như bị cô lập, một mình trên tầng cao nhất.​

Không, anh không ở một mình. Sau khi anh chuyển vào thì một khoang duy trì sự sống cũng được đưa tới, trong ống thủy tinh khổng lồ là một chàng trai mặt mũi thanh tú đang say ngủ, làn da ngâm trong dung dịch dinh dưỡng hơi nhăn nhúm trắng bệch cũng không che khuất vẻ đẹp cơ thể cậu, dù cho bị vướng giữa các loại ống dẫn lại càng thêm quyến rũ.​

Diệp Tu bước lên trước, bàn tay đặt lên mặt kính, ánh mắt dịu dàng. Chàng trai đang ngủ trong dung dịch như cảm thấy được cái nhìn của anh, chậm rãi mở mắt, lộ ra con ngươi màu hổ phách, hệt như ánh nắng từ mấy trăm năm trước chưa hề bị tầng khí quyển ô nhiễm che mờ, long lanh và ngạo nghễ. Cậu thở ra một bọt khí, dường như muốn nói điều chi, Diệp Tu lắc đâu, cách tầng kích vuốt ve gò má cậu. Chàng trai như một chú chó lớn được dỗ dành, cũng hệt như một chú cá, vui vẻ bơi vòng trong dịch dinh dưỡng, ống dẫn quấn quanh eo nhỏ khiến cậu khẽ đau. Diệp Tu lặng lẽ nhìn thanh niên đang lật mình trong dung dịch, không thể nói chuyện, chỉ đành áp bờ môi lên mặt ngoài tầng kính, thiêu đốt dung dịch bên trong. Người kia ở trong khoang kính lại chẳng chịu yên, nói thật nhiều lời, phun ra một chuỗi bong bóng, nhìn thấy nụ hôn của Diệp Tu, cậu lập tức đứng hình, tránh ra phía sau đến khi lưng chạm vào tầng kính đầu kia. Diệp Tu có thể đoán được cậu nói gì qua chuyển động đôi môi, dường như đang mắng anh, nhưng gò má đỏ hồng lại bán đứng cậu.​

Diệp Tu lắp đặt thiết bị làm sạch dung dịch dinh dưỡng, chẳng quan tâm những lời lải nhải không cách nào xuyên qua lớp thủy tinh công nghiệp để phát thành tiếng, chuẩn bị về giường nghỉ ngơi. Chàng trai đưa mắt nhìn theo anh rời khỏi phòng, khóe môi khẽ buông, nhiệt độ gò má nhanh chóng hòa chung với dung dịch 25*C, đầu chạm vào vách kính, ngón tay trắng bệch xoa lên bụng dưới. Khóe mắt chẳng kịp ướt đã bị hòa chung với dịch dinh dưỡng.​

Lão Diệp, anh xem, anh tự cho là hiểu được tui, nhưng lại chẳng biết khi nào tui khóc.​

*​

Ngày thứ hai đã bắt đầu có người viện cớ rời đi, Diệp Tu chưa bao giờ có ý định níu kéo, những người như vậy có giữ lại cũng gây lãng phí nguồn lực, hơn nữa, nếu cuối cùng viện nghiên cứu chỉ còn lại mình anh, anh vẫn sẽ tiếp tục, sự kiên định này không chỉ là chấp nhất, còn là sự điên cuồng mà không người bình thường nào có thể hiểu được.​

Rất nhanh, Diệp Tu và đội ngũ của anh bắt tay vào lần thí nghiệm mới.​

Nhân lúc nhóm Khưu Phi đang phân tích giải mã các đoạn gien tái tổ hợp, Diệp Tu trở về phòng. Anh tắt nguồn của thiết bị hỗ trợ sự ống, rút dây điện và ống dẫn từ du dịch dinh dưỡng mô phỏng, chàng trai đang ngủ trong đó bị đánh thức, ngoan ngoãn tháo ống truyền dịch cuốn trên thân mình.​

"Đến . . . lúc. . .?" Có lẽ cậu đã ngâm mình trong dung dịch quá lâu, nói chuyện không được lưu loát, thanh quản như bị nhét đầy bông gòn, khản đặc nghèn nghẹn.​

"Ừ." Diệp Tu cúi người lau khô cơ thể cho cậu, mặc lên bộ đồ trắng của phòng nghiên cứu, cổ áo có đánh số, bên cạnh là dòng chữ viết tắt, AFE. Articles for Experiment —— mẫu thí nghiệm.​

Chàng trai chỉnh lý xong xuôi, bước theo Diệp Tu băng qua hành lang dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo. Đối với con người ở thời đại này, mặt trời chỉ còn là một ngôi sao khổng lồ đang suy yếu thường xuyên tạo ra bão từ ảnh hưởng tới sự liên lạc mà thôi, hơn nữa, theo quan sát đo đạc, do mấy năm gần đây sử dụng quá nhiều điện mặt trời nên càng khiến nó phân rã nhanh hơn, chẳng tới mấy ngàn năm nó sẽ trở thành một ngôi sao lùn trắng, một quái vật khổng lồ vô dụng không thể cung cấp tài nguyên dần chìm vào nơi sâu xa của vũ trụ chờ ngày tử vong. Chàng trai thu lại tầm mắt khỏi ánh sáng lạnh, cậu không biết liệu đến khi cậu chỉ còn là nắm tro tàn liệu có được giống như ngôi sao kia, phân rã thành tinh vân rực rỡ hàng tỷ năm ánh sáng, nhưng cậu biết, đến sau cuối nhất định sẽ rất cô đơn. Mật độ sao lùn quá lớn, khi tới gần sẽ bị lực hấp dẫn vô hạn, cuối cùng sẽ tập hợp thành một hố đen, tất cả đồng quy vu tận.​

Cậu buông xuôi dòng suy nghĩ vẩn vơ của mình, vì đã ngủ say trong dịch dinh dưỡng lâu như vậy, tính toán thời gian mặt trời bùng nhiệt, phạm vi cơn bão, tốc độ khuếch tán bụi, cường độ bão từ, tản nhiệt tức thời, bộ não cậu nhanh chóng hoạt động, không để cho mình một cơ hội lấy hơi, tính toán đến cuối cùng, cậu muốn rơi lệ, nhưng sau khi bước ra khỏi dịch dinh dưỡng khóe mắt cậu lại như mất hết nước, cố mấy cũng chẳng chảy ra chất lỏng gì.​

"Thiếu Thiên." Bước tới cuối hành lang, Diệp Tu dừng lại, đặt tay lên hệ thống nhận dạng vân tay, dường như hơi ngập ngừng.​

Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu, từ cửa sổ sát đất của hành lang có thể nhìn thấy mặt biển yên ả, ánh sáng trắng xám chiếu lên mặt biển xanh lam, ánh đèn yếu ớt của viện nghiên cứu hắt trên mặt biển, phản chiếu lên đôi gò má nhợt nhạt, trong đôi mắt mơ hồ không biết là sự chế giễu khó có thể phát hiện hay là cảm tình cuộn trào mãnh liệt.​

"Nếu đây là thứ anh muốn, tôi sẽ giúp anh." Hoàng Thiếu Thiên không lải nhải như mọi thường, lời ít ý nhiều đưa tay đẩy Diệp Tu đứng cạnh cửa, cho dù vừa bước ra từ dịch dinh dưỡng, đứng thẳng bước đi vẫn còn khó khăn, nhưng Diệp Tu vẫn cảm nhận được lực tay mạnh mẽ của cậu, bị gạt sang một bên cũng có chút đau.​

Hoàng Thiếu Thiên đặt ngón trỏ lên vị trí quét ánh sáng xanh của hệ thống nhận dạng vân tay.​

"Nhận dạng, số, AFE-0810, họ tên, Hoàng Thiếu Thiên, giới tính, nam, đối tượng thí nghiệm cần bảo vệ cấp S, nhận dạng hoàn tất, cảm ơn bạn đã hợp tác trong thử nghiệm lần này." Giọng nữ máy móc không chút tình cảm cũng cấp toàn bộ thông tin.​

"Tinh", lớp cửa titan mở ra.​

"Thật chẳng có gì thay đổi." Trước khi bước vào, Hoàng Thiếu Thiên sờ lên gò má Diệp Tu, "Anh sẽ đau lòng sao lão Diệp?" Ngữ điệu vẫn mang chút ngây thơ, chút tinh nghịch khác nào thiếu niên kiêu ngạo nơi trường đại học.​

Không đợi Diệp Tu phản ứng, cậu liền bước tới đầu không ngoảnh lại.​

Diệp Tu đưa mắt nhìn theo bóng lưng biến mất sau cánh cửa, ôm lấy ngực, đau đớn ngồi sụp xuống. Vòng kim loại lóe sáng trên cổ tay, là Khưu Phi, "Thưa thầy, đối tượng đã tiến vào khoang thí nghiệm, thầy đã chuẩn bị xong chưa ạ?"​

Diệp Tu sờ lên gò má mới được Hoàng Thiếu Thiên chạm vào, khóe miệng mỉm cười như có như không, "Tôi đã chuẩn bị xong, mấy đứa làm phẫn thuật nhẹ nhàng chút, Thiếu Thiên vẫn rất sợ đau đó."​

Không đợi phía Khưu Phi trả lời, anh mở cửa sổ, ném vòng tay có chức năng liên lạc và định vị xuống Thái Bình Dương, mới đây Thiếu Thiên đã nghĩ gì khi nhìn vùng biển này?​

Sau đó anh đặt ngón trỏ lên cùng một chỗ: "Nhận dạng, số, AFE-0529, họ tên, Diệp Tu, giới tính, nam, đối tượng thí nghiệm cần bảo vệ cấp S, nhận dạng hoàn tất, cảm ơn bạn đã hợp tác trong thử nghiệm lần này."​

*​

Diệp Tu đã nghiên cứu khả năng mở rộng giới tính mấy năm, từ khi anh bắt đầu viết luận văn đã tìm hiểu sâu hơn về mã gien di chuyền. Trải qua vài năm nghiên cứu, phân tích hơn 10.000 đoạn mã gien, Diệp Tu phát hiện gien của con người có thể được tái hợp thành các thành phần thay thế, từ đó đưa ra kết luận rằng giới tính của con người không chỉ có hai loại.​

Nghiên cứu của anh được trình bày lần đầu tại hội trường báo cáo quốc gia, nội dung báo cáo đã chấn động toàn thế giới, nhưng vì vấn đề liên quan đến nhân quyền và đạo đức nên nghiên cứu của Diệp Tu bị gác lại, mà bản thân anh cũng bị coi là phần tử dị đoan. Nói cho cùng thì giả thiết ấy quá mức khó tin, thậm chí được mô tả là kết quả tiến hóa cuối cùng của loài người, dù sao cũng không thể khiến mọi người chấp nhận.​

Diệp Tu là nhân tài kiệt xuất về lĩnh vực nghiên cứu gien của nước C, bị nước này bí mật kiểm soát. Lần phát xạ khác thường này gây ra biến dị gien nên nước C mới không thể không đưa Diệp Tu ra ánh sáng, mà nghiên cứu của anh cũng chưa từng dừng lại. Vấn đề nhạy cảm liên quan đến chính trị giờ không tiện tranh cãi, tạm thời gác sang một bên.​

Tóm lại khi thế giới biết rằng nhân loại vẫn còn một lối thoát cuối đường hầm, Diệp Tu cùng với nhóm của anh đã có một chương trình thí nghiệm hoàn chỉnh, thử nghiệm trên động vật sống cũng diễn ra suôn sẻ, chỉ chờ cơ hội thích hợp để chứng minh tính chính xác giữa lý thuyết và lâm sàng. Thế nhưng phát hiện vĩ đại mang tính lịch sử này đã không diễn ra thuận lợi ngay từ ban đầu, vì không có một ai sẵn sàng hợp tác thử nghiệm. Nghĩ cũng phải thôi, một người đàn ông mà lại mang thai và sinh con, còn là giao phối tự nhiên xuyên qua niêm mạc ruột, mọi người sẽ nghĩ sao, lỡ đâu thất bại? Kế hoạch đã bị trì hoãn nhiều lần. Diệp Tu chẳng còn cách nào, đành phải tìm một nhóm người dũng cảm nhất, không sợ hãi nhất, đó chính là những người trẻ tuổi trong Bạch Tháp.​

Hoàng Thiếu Thiên nghiên cứu Vật lý lượng tử, ước mơ của cậu là tạo ra Pháo lượng tử có thể ném bom các vì sao, cho nên cũng có chút thành tựu trong việc chế tạo vũ khí. Theo lý thuyết thì một tên đam mê vũ khí vô cơ và một tên chuyên giải mã gien chẳng có chút liên quan nào, nhưng Hoàng Thiếu Thiên vừa tốt nghiệp đã bị kéo vào nhóm nghiên cứu của Diệp Tu.​

Không phải Diệp Tu dùng chiêu bài lừa đảo gì, mà nghiên cứu của anh cần người có chuyên môn tính toán ánh hưởng của phóng xạ mặt trời gây ra với bộ gien, việc khó khăn nhất của nhóm nghiên cứu sinh vật của Diệp Tu từng làm là đọc đồ phổ của bức xạ, nhìn cả nửa ngày cũng chẳng hiểu gì. Để giải quyết vấn đề này, Diệp Tu phất tay, tìm người chuyên nghiệp đến xử lý, anh quay về khoa Vật lý của trường đại học, tóm bừa một người, chính là Hoàng Thiếu Thiên.​

Hoàng Thiếu Thiên giúp đỡ không biết mệt mỏi, cậu vốn nhiệt tình, chưa kể tiền bối Diệp Tu mà cậu vẫn luôn tôn sùng muốn vượt qua cũng ở đây. Bản thân cậu cũng vui vẻ giải đề, từ một mớ số liệu lộn xộn mà bóc tách từng lớp lang, tìm được cách giải quyết vấn đề, từ vũ trụ đến phân tử, Hoàng Thiếu Thiên giải từ thứ lớn nhất đến nhỏ nhất.​

Nhờ có sự giúp sức của cậu mà hiệu suất công việc của nhóm Diệp Tu tăng lên theo cấp số nhân. Diệp Tu cũng trực tiếp giữ cậu lại, coi như thành viên chính thức, có thể tính toán dữ liệu, sửa chữa máy móc, biến một người thuần lý thuyết thành một nhân tài giỏi cả khoa học và công nghệ, cả hai đều khá tự mãn về điều này.​

Hoàng Thiếu Thiên biết việc Diệp Tu đang tìm tình nguyện viên, cậu đắn đo mấy ngày, cũng khai báo với người thân rồi lén Diệp Tu ký giấy xác nhận phẫu thuật. Đâu là một cuộc đại phẫu lớn, cải tiến gien của một người trưởng thành là điều nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng Diệp Tu làm được, anh thay thế tủy xương của Hoàng Thiếu Thiên, chiếu xạ các tế bào cấy ghép. Cả quá trình phẫu thuật Diệp Tu chỉ nhìn thấy sống lưng của người tình nguyện, cho nên đến tận khi kết thúc anh mới biết anh vừa mổ xẻ chính học đệ yêu quý nhất của mình. Lúc ấy hối hận đã chẳng kịp.​

Cải tiến gien của Hoàng Thiếu Thiên diễn ra rất thành công, trải qua mấy tháng biến đổi trong khoang cách ly vô trùng, khi bước ra cậu đã mang bộ phận dành cho việc thụ thai tự nhiên, đương nhiên vì cứng đầu nên bộ phận thuộc về giới tính nam của cậu vẫn còn y nguyên.​

"Cảm giác mình khá giống người chuyển giới." Hoàng Thiếu Thiên chỉ trỏ ngực cậu, "Chỉ là không có ngực." Giọng điệu hơi tiếc nuối, đương nhiên là chính cậu đưa ra quyết định này. Nói thì việc cậu làm chính là cống hiến to lớn cho tương lai của loài người, còn cậu rốt cuộc có tâm tư gì thì chính bản thân cũng không biết rõ.​

Sau một thời gian hồi phục, Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu thích nghi với chức năng mới của cơ thể.​

Lần cấy phôi thai đầu tiên của Hoàng Thiếu Thiên được chính thức tiến thành tám tháng sau ca phẫu thuật, phôi được đưa vào trong tử cung gần giống với nữ giới, được gọi là "sinh sản khang".​

Tinh trùng được cung cấp bởi một người đàn ông giấu tên.​

Có lẽ cơ thể mới cải tiến chưa thích nghi với việc "mang thai", từ này dường như chỉ thích hợp với nữ giới, phản ứng của Hoàng Thiếu Thiên với việc mang thai vô cùng nghiêm trọng, mất mấy ngày nôn ói mất nước.​

Khi đó Diệp Tu vẫn luôn chăm sóc cậu sát bên, bón thức ăn lỏng, đưa nước gọt trái cây, bổ sung chất dinh dưỡng cần thiết khi mang thai.​

Nhờ sự chăm nom như hình với bóng mà cơ thể Hoàng Thiếu Thiên không có gì quá đáng lo, bụng dưới nhô lên từng ngày. Mang thai là một quá trình kì diệu, chính Hoàng Thiếu Thiên cũng không thể tưởng tượng được, đến tận khi Diệp Tu giúp cậu đổi đồ bệnh nhân rồi cùng bước vào phòng phẫu thuật.​

"Lần trước làm phẫu thuật không biết là em, cho nên anh có hơi mạnh tay, lần này đừng sợ, anh ở đây rồi." Diệp Tu áp mu bàn tay vào gò má có hơi nóng lên vì chờ sinh.​

"Anh . . . sao phải phiền vậy . . . nghe lời . . . A . . . A . . . ra chờ . . . ngoài phòng sinh . . . chuẩn bị làm cha." Hoàng Thiếu Thiên bị đau đến không còn chút sức lực, sợi tóc mềm mại ướt mồ hôi tán loại trên trán và gò má.​

Diệp Tu vuốt tóc cho cậu, "Được em làm phiền cũng thật là vinh hạnh." Chính anh cũng không biết sự dịu dàng trong mắt mình, Hoàng Thiếu Thiên tuyệt không chỉ là một mẫu thí nghiệm thành công, lại càng không phải một người tình nguyện dũng cảm, mà đúng là, một người bố.​

*​

"Ổ bụng xuất huyết, truyền máu khẩn cấp."​

"Nhịp tim thấp hơn 60, chuẩn bị máy kích tim."​

"Báo động. Báo động. Các cơ quan tự động phân ly bất thường."​

"Báo động."​

"Báo động."​

. . .​

Diệp Tu ôm xác đứa nhỏ ngơ ngác đứng ngoài vòng người, anh chỉ còn nhìn thấy nhóm của mình mặc áo phẫu thuật màu xanh lá cây đứng vây quanh bàn mổ. Màu xám, không đúng, tất cả đều là màu xám.​

Anh đã làm gì vậy? Cùng Hoàng Thiếu Thiên bước vào phòng phẫu thuật. Sau đó thì sao? Sau đó cậu ấy nói đã chuẩn bị kỹ càng.​

Hoàng Thiếu Thiên chuẩn bị kỹ càng, cậu giang rộng hai chân chờ sinh sản khang co thắt theo nhịp, đến lúc cơn co mạnh nhất thì dùng lực, là một nhà Vật lý học, cậu không cần tính toán lực cơ học, toàn bộ quá trình sinh cậu đêu biết làm thế nào để tiết kiệm sức, lười biếng có lẽ luôn là bệnh chung của những người có đầu óc ngành kỹ thuật.​

Mà lần này sự thông minh của cậu chẳng thể dùng được.​

Vì biến đổi gien mà vách của sinh sản khang cũng không thể thích nghi với đường kính đầu đứa bé, vị trí bí ẩn đấy vốn chưa từng được chạm qua, cơ vòng không cách nào thả lỏng được.​

Khó sinh.​

Diệp Tu lập tức quyết định sinh mổ (C-section).​

Kết quả là khi bọn họ mở ổ bụng của Hoàng Thiếu Thiên mới phát hiện trong đó không chứa đứa trẻ được mong đợi sẽ mang giới tính thứ ba, mà là một thai nhi phát triển chưa hoàn chỉnh, đáng sợ hơn chính là nội tạng của Hoàng Thiếu Thiên không thích nghi với bộ gien mới cấy ghép đang phân ly bất thường.​

Diệp Tu vẫn ôm xác đứa bé. Găng tay cao su nhuốm máu đỏ tươi. Chẳng phải áo phẫu thuật màu xanh lá sẽ giảm hiện tượng kích thích màu sắc trong quá tình phẫu thuật sao? Sao Thiếu Thiên của tôi lại màu xám?​

Vô số hình ảnh Hoàng Thiếu Thiên lướt qua trong đầu Diệp Tu: ngày đầu cậu nhập học vì lười nên đã chọn ký túc xá gần nhất dành cho sinh viên khoa Vật lý, nhưng chẳng giống như một người mới, Hoàng Thiếu Thiên lải nhải khiến Diệp Tu ong đầu cho tới tận khi anh về lại phòng thí nhiệm, Hoàng Thiếu Thiên mấp máy đôi môi hồng nhạt, dưới ánh dương còn lấp ló ánh lên chiếc răng nhọn. Ồ? Khi đó có mặt trời sao? Sau đó Hoàng Thiếu Thiên nghe tới tiếng tăm của Diệp Tu, càng thêm sùng bái, hận không thể bám dính lấy anh để trải nghiệm sự thần kỳ của học bá số một, thậm chí còn lấy cả bảng điểm của Diệp Tu ra so, tiếc là khác chuyên ngành khác nhau, Hoàng Thiếu Thiên liền so sánh kết quả của cả khóa, cuối cùng vì số lượng từ trong bài làm môn triết được giáo sư phê "rất hài lòng" nên cao hơn một hai điểm so với bài viết ngoáy của Diệp Tu mà cậu đã khoe khoang mỗi ngày, nhưng Diệp Tu lại chú ý tới núm đồng tiền mờ mờ trên má, chỉ lộ ra khi cậu cười.​

Diệp Tu nghĩ về giọng nói nụ cười của Hoàng Thiếu Thiên, cảm thấy việc đối mặt với sự ra đi của Hoàng Thiếu Thiên khiến anh đau đớn không thở nổi. Sẽ chẳng còn gặp lại được nữa ư, gương mặt thiếu niên đáng yêu luôn tràn đầy sức sống ấy.​

Lần cuối họ gặp nhau là khi nào? Hoàng Thiếu Thiên giúp anh sửa thiết bị hỗ trợ sự sống. Anh ôm ly cà phê nóng dựa vào ghế, Hoàng Thiếu Thiên mặc quần áo lao động ngồi trên sàn, dầu máy dính hết nửa khuôn mặt, trông như chú mèo đánh đổ lọ mực màu. Đôi môi Hoàng Thiếu Thiên khẽ đóng mở, cậu ấy đã nói gì? Chết tiệt, khi đó nói quá nhiều thế nào mà chẳng nhớ được gì?​

"Lão Diệp! Thứ này quá thần kỳ! Sửa xong thì đúng là thần khí cướp người với Diêm Vương đó! ! Có phải chỉ cần giữ được đại não là cứu được người không!" Hoàng Thiếu Thiên sáp tới cầm ly cà phê của anh uống một ngụm, vị đắng tràn khoang miệng.​

Diệp Tu nhướn mày tự hào, Hoàng Thiếu Thiên chẳng để ý giơ bàn tay dính đầy dầu máy lên quệt cà phê dính trên khóe miệng.​

Đúng rồi! Vậy mà anh lại không nghĩ tới! Thiết bị duy trì sự sống! Diệp Tu vội vàng ổn định lại cơ thể đau đớn của Hoàng Thiếu Thiên, vội vàng bố trí dịch dinh dưỡng thích hợp, đợi anh khâu xong ổ bụng, ôm người vào trong máy, anh mới phát hiện bàn tay mình đã không thể nắm lại bình thường.​

*​

Ca phẫu thuật đầu tiên thất bại, phân tích chỉ ra rằng gien của chủng tộc cũ bị chủng tộc mới bài xích, đây chính là lý do các cơ quan nội tạng của Hoàng Thiếu Thiên bị phân ly, sinh ra thai nhi dị dạng.​

Nếu muốn Hoàng Thiếu Thiên mang thai bình thường, trừ việc sinh sản khang phải hoạt động, còn cần một người giới tính khác có cấu trúc gien tương đồng tiến hành thụ thai.​

Sau khi kết thúc buổi thảo luận thứ tư, phương án mới được đưa ra.​

Diệp Tu lặng lẽ ngồi đối diện Hoàng Thiếu Thiên. Cậu đang say ngủ trong thiết bị hỗ trợ sự sống, theo số liệu hiển thị thì tình huống bây giờ không quá lạc quan, có điều sự phân ly đã chậm lại, có lẽ các tế bào trong cơ thể đang đổi mới, thay thế dần những tế bào gien cũ.​

Hiện tại Diệp Tu không biết có nên tiếp tục chương trình này hay không, ngay cả não bộ cũng chẳng thích hợp để suy nghĩ nữa.​

Học trò ruột của anh là Khưu Phi đệ đơn xin chính phủ cấp cho một nhóm tử tù, thử tìm ra nguyên nhân đột biến khác thường của Hoàng Thiếu Thiên.​

Diệp Tu nhìn cơ thể Hoàng Thiếu Thiên tự hồi phục càng lúc càng nhanh, cũng coi như yên lòng hơn chút.​

Thí nghiệm trên tử tù phần lớn thành công, Khưu Phi cũng tìm ra chỗ thiếu sót của lần phẫu thuật trước, chính phủ nước C gửi thông báo điều cả nhóm bọn họ đến viện nghiên cứu phát triển gien, nói là vì lợi ích của nhân loại, thực ra là bên trên muốn diễu võ giương oai, song việc này liên quan đến chính trị, không tiện thảo luận chi tiết.​

Cuối cùng Diệp Tu quyết định tự cải tiến gien của chính anh, tự thay đổi giới tính để phù hợp với Hoàng Thiếu Thiên.​

*​

Diệp Tu tỉnh lại trong khoang vô trùng, anh mơ hồ cảm giác được những thay đổi trong cơ thể mình, khứu giác trở nên nhạy bén, có thể mơ hồ ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, như mùi kẹo dẻo dưới ánh mặt trời, không chỉ vị giác, mà toàn bộ cơ thể đều bị khích thích nhẹ. Anh mở cửa, nhìn thấy khoang của Hoàng Thiếu Thiên, mùi hương tỏa ra từ nơi này.​

Hoàng Thiếu Thiên ngủ rất say, nét mặt dịu dàng, khóe môi khẽ cong lên, dường như đang mộng đẹp. Diệp Tu đưa tay chạm lên khóe môi cậu, trong giấc mơ của cậu có tôi không, Thiếu Thiên?​

Coi như không có biểu hiện rõ ràng sau khi bước ra khỏi thiết bị hỗ trợ sự sống, Diệp Tu có thể hiểu sự thất thường của Hoàng Thiếu Thiên, cậu hay lo lắng, chung quy là cậu vẫn chưa thích ứng kịp, thay đổi giới tính, thay đổi bộ gien, tiền đồ mù mịt, tương lai mông lung, cậu khác với tất cả mọi người, đứa nhỏ quảng giao này hẳn sẽ sợ hãi, sẽ cô đơn nhường nào.​

Không sao đâu, hiện tại có tôi cùng với cậu. Diệp Tu cúi người hôn lên mi gian của Hoàng Thiếu Thiên. Mặc dù cậu luôn tự mặc giáp cầm gươm nhưng hãy để cho anh được bảo vệ cậu.​

"Nếu tôi nói tôi yêu em, ai sẽ thu dọn tình bạn vỡ tan này đây." Diệp Tu thì thầm.​

Hoàng Thiếu Thiên nheo mắt, như một chú mèo con tinh nghịch.​

Diệp Tu chọt má cậu, "Tỉnh rồi?"​

Hoàng Thiếu Thiên chớp mắt hai cái, con ngươi màu hổ phách dưới ánh đèn phòng thí nghiệm sáng lên như vầng thái dương, "Anh nghe đâu lời bài hát cũ rích này thế?"​

Diệp Tu vuốt nhẹ núm đồng tiền khi cậu bật cười, "Sao em biết đây là lời bài hát?" Đáy mắt mang vẻ trêu chọc rõ ràng.​

"Chuyện ấy không quan trọng, anh có ngửi thấy mùi trà xanh quanh đây không, cảm giác như chưa xao kỹ, ai mua vậy?" Hoàng Thiếu Thiên vẫn nằm trong khoang hỗ trợ sự sống, Diệp Tu chỉ mở cửa ra.​

"Trà xanh?" Diệp Tu nhíu mày, "Không nghĩ là anh lại có mùi vị thuần khiết như vậy đâu, anh còn tưởng sẽ là mùi thuốc lá."​

Hoàng Thiếu Thiên chớp cả hai mắt, lông mi khẽ run run, ánh nhìn khiến Diệp Tu ngứa ngáy trong lòng.​

"Em đã từng nghe qua việc loài thiêu thân phát ra pheromone để tìm đối tượng giao phối chưa?" Diệp Tu ôm Hoàng Thiếu Thiên từ trong khoang ra, cậu ngủ quá lâu trong thiết bị hỗ trợ sự sống, bắp thịt có dấu hiệu teo lại, mấy năm qua mỗi lần Diệp Tu giúp cậu đổi dịch dinh dưỡng đều tự tay ôm người ra, đã quá quen với trọng lượng cơ thể này. "Em có thể ngửi thấy chứng tỏ em đã đến lúc giao phối, lại đây nào Thiếu Thiên đại đại, đã đến lúc động phòng."​

"Sao trước đây tui chẳng ngửi thấy gì?" Hoàng Thiếu Thiên bỗng bị ôm lên sợ hết hồn, vội vàng tóm lấy cánh tay, liếc mắt thấy một khoang hỗ trợ sự sống khác. Cậu không ngốc, đương nhiên hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, cười khúc khích, "Hey lão Diệp! Giờ anh cũng có thể sinh con rồi! Sinh cho tui một đứa đi!"​

Diệp Tu giật mình, anh vẫn không dám nhắc đến chuyện đứa nhỏ với Hoàng Thiếu Thiên, sợ sẽ khiến cậu đau lòng, không ngờ Hoàng Thiếu Thiên thật sự dám lật lại vết sẹo cũ.​

Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên không vô cảm với đứa con của mình, chỉ là buột miệng nói ra, giờ lại có vẻ mất tự nhiên, có vẻ cậu vẫn chưa quên được. "Hỏi anh đó!" Bàn tay đang ôm lấy Diệp Tu khẽ động.​

"Anh phát hiện ra nếu chỉ dựa vào giới tính vốn có thì hoàn toàn không đạt đến yêu cầu thụ thai của em, cơ thể em đã tiến hóa vượt bậc, cho nên gien người thường sẽ chỉ làm tổn hại đến em, điểm này anh thực sự không nghĩ đến nên đã khiến lần phẫu thuật trước thất bại, thật sự xin lỗi, cho nên để bồi thường cho em, anh cũng tự cải tiến gien của chính mình, cải tiến thành gien có thể khiến em thụ thai."​

Diệp Tu nói gì Hoàng Thiếu Thiên chẳng nghe rõ, toàn từ chuyên môn, cậu chỉ biết chút ít về gien khi còn học ở trường. Hiện tại cậu chỉ cảm thấy chóp mũi càng lúc càng ngứa, toàn thân nóng rực, chỗ nào đó trên cơ thể thoáng ẩm ướt, cậu em trai bao năm không được an ủi bỗng có tinh thần.​

"Làm sao . . . chuyện gì xảy ra . . ." Hoàng Thiếu Thiên phát hiện cơ thể mình biến đổi nên hơi xấu hổ, vùi mặt vào cổ Diệp Tu, vầng trán nóng rực dán vào cần cổ man mát, cậu thở dài thoải mái, cọ cọ dán vào. Diệp Tu cảm thấy viên kẹo dẻo bị mặt trời nung chảy quấn lấy tim mình.​

"Nhịn chút." Diệp Tu nghiêng mặt, môi chạm lên trán Hoàng Thiếu Thiên, "Anh đưa em về phòng."​

"Hey? Thế còn việc kiểm tra thì sao? !"​

"Để bọn họ chờ đi."​

*​

Đã mấy năm Hoàng Thiếu Thiên mới được nằm lên gối.​

Cậu không ngốc, đương nhiên biết Diệp Tu sắp làm gì. Có điều cậu chưa chuẩn bị tâm lý tý nào, bước thứ nhất nên làm gì? Hôn trước hay lột đồ trước?​

Cắn răng dứt khoát làm tới, Hoàng Thiếu Thiên ôm lấy Diệp Tu mà gặm.​

Diệp Tu vẫn còn đang nghĩ xem nên giải thích với Hoàng Thiếu Thiên hiện tượng động dục của cậu là chuyện rất bình thường, chỉ cần cậu không quá sốt sắng thì chẳng có chuyện gì xảy ra, coi như đây là cống hiến cho khoa học, đúng, đồng chí Hoàng Thiếu Thiên, đã đến lúc bày tỏ tấm lòng với toàn bộ nhân loại rồi! Diệp Tu nắm tay, đang chuẩn bị thuyết phục Hoàng Thiếu Thiên, không nghĩ lại bị người này nhào vào lòng gặm loạn, suýt nữa khiến anh kêu lên vì đau.​

Mẹ nó, kiếp trước Hoàng Thiếu Thiên thuộc giống chó à.​

Diệp Tu che phần gáy dính đầy dấu răng, tên nhóc này khôi phục thể lực nhanh quá.​

Hoàng Thiếu Thiên hôn dọc theo đường nhân ngư của Diệp Tu, như con rắn ướt át trườn qua. Diệp Tu dường như cảm nhận được, lúc Adam và Eva ăn trái cấm chắc chắn là bị một con rắn nhỏ quyến rũ.​

Hoàng Thiếu Thiên kiềm chế hai tay run rẩy, chậm rãi cởi dây lưng của Diệp Tu, dù đã sớm chuẩn bị nhưng cậu vẫn hoảng hồn trước kích thước của thứ đồ này.​

"Anh rất hùng vĩ đúng không?" Diệp Tu đắc ý.​

"Kết quả của cái tiến gien?" Hoàng Thiếu Thiên lập tức đoán được, trước đây cũng không phải chưa từng đi WC với Diệp Tu, anh dùng tay nào đi tiểu cậu còn nhớ rõ, luận về kích thước, đối với một Hoàng Thiếu Thiên đã thầm mến Diệp Tu nhiều năm thì cậu có thể đưa ra số liệu chính xác đến từng milimet. "Móa, lão Diệp, anh thật không biết xấu hổ, khi đó sao anh không nghĩ đổi cho tui kích thước này, quá bất công."​

Diệp Tu kéo Hoàng Thiếu Thiên lên, nói đùa chứ, để cậu nói chuyện với em trai mình thế sao có thể chịu được. "Còn nói em học Vật lý," Diệp Tu đè Hoàng Thiếu Thiên xuống giường, "nếu em có kích thước giống anh thì sẽ đau chết."​

Trước đây đã từng nói, Hoàng Thiếu Thiên nghiên cứu Vật lý, chuyên môn này khắc trong xương tủy, nên cậu bắt đầu tính toán. Lời rác rưởi của cậu trước nay coi trọng số lượng chứ không phải chất lượng, gặp phải lời rác rưởi hàng thật giá thật của Diệp Tu thì đánh không lại, dứt khoát nằm vật ra giường giả chết.​

Diệp Tu vỗ bèm bẹp lên mông trần của cậu, "Xấu hổ rồi?"​

"Cút!" Cậu ném lại câu trả lời.​

Diệp Tu vội vàng kéo cậu lại hôn môi, coi như an ủi.​

Chờ đến khi Diệp Tu luồn một đốt ngón tay vào nơi chưa bao giờ được khám phá, Hoàng Thiếu Thiên cũng coi như hiểu rõ rốt cuộc vì sao Diệp Tu muốn an ủi cậu.​

"Mẹ kiếp ! !" Một tiếng chửi làm hoảng sợ cả đàn hải âu.​

Diệp Tu vội càng đưa tay bịt miệng Hoàng Thiếu Thiên, "Em như vậy là muốn toàn bộ viện nghiên cứu biết hai đứa mình đang làm chuyện ruồi bu à?"​

"Sao lại gọi là chuyện ruồi bu? ! Anh có biết nói tiếng người không thế? ! ! ! Không nói thì ngậm miệng nghe tui nói là được rồi, sao anh nhiều lời như vậy? !" Hoàng Thiếu Thiên tránh thoát, bắt đầu lải nhải.​

Diệp Tu vừa bực mình vừa buồn cười, nào có gặp ai lên giường mà vẫn nói lắm thế, anh cắn một cái vào vai Hoàng Thiếu Thiên, coi như báo thù dấu răng khi nãy, thừa lúc Hoàng Thiếu Thiên kêu lên sợ hãi thì đưa thêm một ngón tay vào.​

Bộ phận chưa từng được sử dụng lại mềm mại không ngờ, dù đi vào có chút khó khăn nhưng khi thành vách mềm ấm hút lấy ngón tay thì Diệp Tu bỗng cảm thấy thật khó kiềm chế.​

Hoàng Thiếu Thiên bị Diệp Tu sờ tới sờ lui khó chịu toàn thân, chỉ có thể nói chuyện để đánh lạc hướng chính mình, cậu kể chuyện trước khi vào trường đã biết đến Diệp Tu, có thể nói cậu vì Diệp Tu mới chọn nguyện vọng vào trường này. Diệp Tu vô cùng vui vẻ, lại thêm vào một ngón tay, Hoàng Thiếu Thiên nức nở cắn lấy chăn đơn.​

Cậu nói thật sự rất vui vì đã quen Diệp Tu, nằm mơ cậu cũng không nghĩ là Diệp Tu sẽ hướng dẫn mình, dẫn cậu đi thăm quan trường, tuy nghĩ lại thì lúc đó Diệp Tu rõ là làm qua loa cho xong. Ngón tay Diệp Tu đảo một vòng trong cơ thể Hoàng Thiếu Thiên, tựa như muốn nói, anh sẽ chẳng dạo mặt sau của em một cách qua loa. Một cơn tê dại ào tới, Hoàng Thiếu Thiên nói đứt quãng không thành câu, mũi chân căng ra thẳng tắp, máu trong cơ thể như chảy ngược xuôi rồi tập trung tất cả vào bộ phận đang bị nghiên cứu.​

Hoàng Thiếu Thiên nói rằng báo cáo đầu tiên của Diệp Tu chắc chắn là đi cửa sau mới được duyệt, còn là ở vị trí bét nhất, tuy nghe không hiểu chút nào nhưng cậu vẫn kiên trì ngồi cả bốn tiếng, tập trung tinh thần, không hề buồn ngủ. Diệp Tu không cần báo đáp, anh hôn xuống sau tai cậu, ngón thay thoáng sờ thấy vật gì nhô ra khiến Hoàng Thiếu Thiên đổi giọng. Diệp hồ ly thấy vậy cũng nheo mắt cười gian trá.​

Hoàng Thiếu Thiên nói cậu cực kỳ hài lòng khi được gọi đi hỗ trợ, chỉ nhìn ngón tay Diệp Tu nghịch dụng cụ thí nghiệm đã phát cứng, cậu không biết từ khi nào sự sùng bái Diệp Tu đã trở thành dục vọng, có điều cậu sẽ chẳng nghĩ tới chuyện sẽ áp chế Diệp Tu. Anh nhíu mày, mặc cho Hoàng Thiếu Thiên lúc này không thấy được mặt mình, anh vẫn rất chuyên nghiệp trưng ra vẻ mặt tự cho là rất ngầu, lại mang chút lười biếng. Anh rút ngón tay khỏi cơ thể Hoàng Thiếu Thiên, cậu lập tức cảm thấy trống vắng, bứt rứt khó chịu.​

Miệng nhỏ ướt đẫm dưới ánh sáng lạnh tóa ra một tia kiều diễm, hấp hé thật đáng yêu.​

Hoàng Thiếu Thiên nói cậu không hối hận khi tham gia thí nghiệm này của Diệp Tu, anh lại nói mình rất hối hận. Anh nhấc hông, bộ phận có chút dữ tợn do dự ngoài lối vào của Hoàng Thiếu Thiên, như dò xét lãnh địa mới. Cơ thể con người sau khi cải tạo càng lấy lại bản năng vốn có. Lúc này Diệp Tu không cảm thấy có gì bất ổn, chung quy là đoạn gien cải tiến đều lấy từ những động vật đặc biệt.​

"Vào đi." Hoàng Thiếu Thiên hiếm khi lời ít ý nhiều. Nếu Diệp Tu vẫn còn nhịn được thì thật làm trái với giới tính mới của mình.​

Súng lớn xuyên vào tận cùng, Hoàng Thiếu Thiên cảm giác như bụng cậu phình ra, cảm giác tê dại lan từ đầu ngón tay đến đầu ngọn tóc, khiến đầu ngón chân cũng tê cứng. Diệp Tu không hề khách khí, vừa thích nghi lập tức bắt đầu ra sức bằng nhịp điệu đơn giản nhất. Giọng nói đứt quãng của Hoàng Thiếu Thiên hắt ra từ chóp mũi, như một cây chổi lông gãi vào lòng tự chủ mà Diệp Tu vốn lấy làm kiêu ngạo.​

Diệp Tu đâm vào lút cán, nhân lúc Hoàng Thiếu Thiên chưa kịp phản ứng thì lật người cậu lại, rốt cuộc cũng chen vào từ phía chính diện, Hoàng Thiếu Thiên nhíu chặt lông mày, như vừa vui thích vừa thống khổ, ấp úng nỉ non.​

"Đừng nhíu mày, anh thích em cười." Diệp Tu vừa quất chen vừa dành thời gian đưa tay dỗ dành Hoàng Thiếu Thiên.​

Bỗng đầu súng mẫn cảm chạm được thứ gì đó mềm mại, có nhiệt độ cao hơn mềm mịn hơn nơi khác. Sinh sản khang. Đây là bộ phận được con người sáng tạo ra, Diệp Tu đương nhiên biết rõ.​

"Thiếu Thiên?" Diệp Tu cúi đầu dò hỏi.​

Hoàng Thiếu Thiên tuy không rõ tại sao Diệp Tu dừng lại hỏi mình, nhưng cậu cảm thấy chỗ này chắc chắn là một nơi không tốt, mà Diệp Tu cũng sắp làm một việc tồi tệ. Mà việc đó có sao, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ, có sao đâu chứ.​

Lúc Diệp Tu tiến vào liền bị cám dỗ khó cưỡng, sự tự chủ anh vẫn tự hào giờ đây vẫy tay chào tạm biệt. Hệt như sự an tâm khi gần cơ thể mẹ. Tuy mô tả này không phù hợp lắm. Diệp Tu nghĩ, người này do mình sáng tạo nên, mà sau này sẽ vĩnh viễn hoàn toàn thuộc về mình.​

Nghĩ tới đây anh cảm thấy vô cùng vẹn toàn, sự thỏa mãn phát tiết thành thực thể của dục vọng. Lúc này Hoàng Thiếu Thiên đã bắn một lần, bụng dưới ướt mèm, khóe mắt treo giọt nước, là nước mắt sinh lý.​

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy một dòng nước nóng truyền vào nơi sâu nhất trong cơ thể, có thứ gì đó không giống. Cậu hít sâu, điều chỉnh hơi thở của mình, trong không khí ngoài chuyện đang dang dở còn mang mùi pheromone nồng đậm, trong mùi trà xanh của Diệp Tu cậu ngửi thấy hương bơ ngọt ngào.​

"Chúc mừng." Diệp Tu cúi đầu triền miên hôn Hoàng Thiếu Thiên, đầu lưỡi tìm đến nhau, "Chúc mừng em đã chính thức có được anh, chúc mừng anh vĩnh viễn có được em." Trán kề trán, chóp mũi đều mà hương thơm ngào ngạt, lần này không phải pheromone, thứ này, dưới góc độ của khoa học, gọi là tình yêu.​

*​

Lần sinh nở này của Hoàng Thiếu Thiên diễn ra rất thuận lời, từ đầu đến cuối Diệp Tu đều ở bên cậu. Thực hiện ca mổ là Khưu Phi, nhưng anh vẫn kiên trì muốn đích thân đỡ đẻ. Đứa nhỏ mới sinh ra nhăn nhúm như một chú khỉ con, Khưu Phi lưu lại máu cuống rốn để mang đi phân tích gien. Đứa nhỏ tuy chưa trưởng thành, nhưng căn cứ theo kết quả phân tích thì Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên đúng là đã tạo ra loại gien thứ ba.​

"Anh nghĩ nên để em đặt tên." Hoàng Thiếu Thiên mới sinh xong nhưng trông sắc mặt không tệ, cậu ngồi dựa vào trong ngực Diệp Tu gặm táo, dấu răng vẫn hung hăng như trước, răng nanh tạo thành một lỗ nhỏ. Hoàng Thiếu Thiên lật giở báo cáo của Diệp Tu. Tháng sau người đàn ông của cậu muốn công bố phát hiện này, mà cậu thì cực kỳ bất mãn với việc đưa con trai mình ra làm ví dụ.​

"Vậy thì đặt tên." Diệp Tu nâng con trai của họ, đứa bẻ nhỏ xíu lọt thỏm trong vòng tay anh khiến Hoàng Thiếu Thiên không cầm lòng nghĩ tới đứa con đầu lòng, đứa nhỏ đã mất vì dị dạng, được gọi là vật chôn cùng khoa học.​

"Alpha, Beta, Omega." Sau khi suy nghĩ Hoàng Thiếu Thiên đưa ra đáp án ngắn gọn.​

"Nghĩa là gì?" Diệp Tu viết ba ký tự Hy Lạp lên trang đầu bản báo cáo.​

"Ba giá trị tham số thường thấy nhất trong Vật lý lượng tử." Hoàng Thiếu Thiên cười ranh mãnh, con ngươi màu hổ phách ánh lên sự ngây thơ mà Diệp Tu quen thuộc nhất.​

Rốt cuộc ai là vật chôn cùng khoa học, đáp án này thì thần sáng tạo cũng không biết rõ.​

- END -​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook