Chương 2
1.
Đào Hiên lần thứ tư bị Quan Dung Phi làm cho phát điên.
Cuộc gặp mặt đầu tiên tạm coi như suôn sẻ đã là đỉnh cao giao tiếp xã hội của Quan Dung Phi. Tính tình hắn cứng nhắc y hệt mấy tay học bá trong ấn tượng của mọi người, lầm lũi một mình, vùi đầu khổ luyện, không có sở trường giao tiếp, nói chuyện lúc thì tưng tửng lúc thì cục cằn, miệng lưỡi không theo kịp đầu óc, giải thích khái niệm cơ bản thì làm nó tối nghĩa đi không biết bao nhiêu lần, người ta không hiểu thì lại cáu. Chưa đến một tháng chung sống làm việc, những khuyết điểm nho nhỏ mà theo Đào Hiên là “có thể bỏ qua” này đã chồng chất thành những cơn tức giận hại gan hại phổi ông chủ Đào. Hắn gọi Ngô Tuyết Phong ra trút cơn hờn dỗi: “Trước kia thằng cha này cũng như vậy hả?”
Ngô Tuyết Phong bỏ tai nghe xuống, cười cười. Trước mặt hắn, Đào Hiên gieo mình trên sofa, như có điều suy nghĩ. Cách đó không xa, Diệp Thu nhú lên nửa người giữa hai hàng máy tính, mắt nhìn không chớp. Tay hắn lướt rào rào trên bàn phím, trôi chảy, có trình tự có quy tắc, dưới bất kỳ tình huống nào cũng có thể duy trì “đao đao thấy máu”, vừa nhanh vừa nhẹ nhàng như bay.
Lịch đấu mùa giải thứ nhất chuẩn bị kết thúc, Gia Thế có Diệp Thu tọa trấn, một đường băng băng như chạy xe. Diễn đàn bàn luận giải chuyên nghiệp khi ấy vẫn còn thô sơ đã sớm nhận định chiến thắng của Gia Thế, thậm chí khẳng định, cứ chênh lệch trình độ thế này, Liên minh chưa đến ba năm đã giải tán – các bạn ý kiến gì cơ? Còn không phải vì Diệp Thu cứ đơn phương bón hành người mới đấy sao? Hành trình Vinh Quang của người ta giống như là đi Tây Thiên thỉnh kinh, phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn. Tám mươi mốt kiếp này đều là do thần kỹ của Diệp Thu bày ra, hắn bày xong, Liên minh cũng đi đến mạt lộ.
Đào Hiên cũng chơi Vinh Quang, mỗi lần đánh ghép đôi, hắn sầu não vì đối thủ mạnh hơn, ranh ma hơn không chỉ một lần. Nhưng nếu xem clip thu lại từ góc nhìn Diệp Thu, những đối thủ cao hơn một bậc kia dường như không thể chịu nổi một kích, Người giảo hoạt hơn, mạnh mẽ hơn lúc nào cũng là Diệp Thu.
“Hắn là một thiên tài.” Ngô Tuyết Phong nói.
Hắn không ngờ suy nghĩ của Đào Hiên đã chuyển từ Quan Dung Phi sang Diệp Thu, chỉ cảm thấy sự khó xử của ông chủ Đào thực ra cực kỳ đơn giản. Hồi Ngô Tuyết Phong còn ở trường có biết một gã hội trưởng chỉ thích khăng khăng làm theo ý mình, nhưng hội viên của gã lại là anh tài khắp các khoa, các viện. Vì thế nên quần chúng phẫn nộ, kết quả tan rã không vui vẻ gì. Những kẻ được trời cao ưu ái đúng là có kiêu căng, có khiêm tốn, cũng khắc nghiệt, nhưng thực chất họ cao ngạo từ cốt tủy, nên cũng bướng bỉnh, quyết liệt. Đào Hiên không làm gì được người kia, giống như gã hội trưởng nào đó không làm gì được một đám thủ hạ thiên tài. Lãnh đạo người bình thường hiển nhiên đơn giản hơn lãnh đạo thiên tài nhiều. Thiên tài, vì không thể thay thế, mà yêu cầu tiền lương nằm ngoài mức chấp nhận được.
“Có phải cậu nghĩ mấy cậu ở chung vui vẻ lắm không?” Đào Hiên hỏi.
Ngô Tuyết Phong vốn nghĩ hắn đang hỏi Quan Dung Phi, nhưng cách chọn từ ngữ của Đào Hiên lại có ám chỉ khác. Ám chỉ khác ở đây là Diệp Thu.
Diệp Thu năm nay mười tám tuổi. Bằng tuổi hắn, Ngô Tuyết Phong đang học đại học năm nhất. Hắn cố nhớ lại khi ấy mình như thế nào. Thời gian bốn năm có vẻ hơi xa xôi, kia là bức ảnh chụp khi mới tốt nghiệp trung học, chính là cái tuổi không biết trời cao đất dày. Hắn luôn có cảm giác mình hồi đó vẫn còn rất trẻ, là một đứa nhỏ. Hắn nhìn Diệp Thu cũng như nhìn đứa nhỏ.
Đứa nhỏ này rất được trời cao ưu ái, có kiêu căng cỡ nào cũng không kỳ lạ, nhưng Diệp Thu lại rất khéo léo. Trước sự dụ dỗ, hứa hẹn rất nhiều thứ của ông chủ Đào trẻ tuổi, hắn lại thể hiện sự già dặn vượt tuổi tác, hiếm khi kinh ngạc, hiếm khi bị mê hoặc, có lúc lại ngây thơ không tưởng. Ngô Tuyết Phong không có ý định tìm hiểu quá khứ người khác, chỉ cảm thấy đối phương nhất định không phải tầm thường. Dưới sự láu cá của một kẻ sớm phải lăn lộn ngoài xã hội dường như có vết tích của một nền giáo dục cực kỳ chính thống, nghiêm khắc.
Nếu xét phương diện này, hắn phát hiện ra cậu thiếu niên kia có vài đặc điểm giống với mình, vì thế phỏng đoán Diệp Thu có cùng loại trải nghiệm với hắn. Ngô Tuyết Phong xuất thân từ một gia đình trí thức tương đối bảo thủ, cha làm quân y, mẹ làm luật sư, ngay từ đầu đã luôn cực lực phản đối cậu con trai độc nhất bỏ bê việc học đi “chơi game”. Gia đình cãi nhau một trận rất căng, dù sau này cũng có dấu hiệu mềm hóa, cha mẹ hắn thỉnh thoảng cũng sẽ tán gẫu chuyện thành tích thi đấu với hắn, cũng chủ động gửi tin nhắn hỏi hắn khi nào về nhà ăn Tết.
“Lúc trước cha mẹ anh phản đối lắm hả?” Diệp Thu hỏi.
Ngô Tuyết Phong bất đắc dĩ cười một tiếng.
“Cũng là người lưu lạc chân trời góc bể a!” Diệp Thu vỗ vỗ bờ vai hắn.
Kỳ nghỉ Tết năm đó, Ngô Tuyết Phong về Bắc Kinh một chuyến, trước khi về đặt vé máy bay còn hỏi Diệp Thu có muốn đặt cùng không. Diệp Thu nói không cần, Ngô Tuyết Phong còn tưởng là hắn đã sớm đặt vé tàu hỏa. Hết ngày nghỉ quay lại, hắn mới biết Diệp Thu không hề về nhà, cơm tất niên càng khỏi nói, ăn chực nhà Đào Hiên.
Đào Hiên chẳng qua chỉ lớn hơn hắn ba tuổi, lúc nào hắn do dự không quyết định được đều thích đến bàn bạc với Ngô Tuyết Phong. Năm trước hắn tới, tay cầm cuốn sổ, phía trên viết loằng ngoằng mấy phép tính, mặt mũi hồng hào như thể được ý tưởng tuyệt diệu nào thắp sáng.
“Tôi nói cậu nghe,” Mặt Đào Hiên ngập tràn phấn khởi, “Tôi định thuê Tiêu Sơn lâu dài.”
Cung thể thao Tiêu Sơn là sân thi đấu Gia Thế thuê cố định để đánh giải. Mấy năm gần đây việc làm ăn ế ẩm nên hồi đầu họ thương lượng giá cả cũng hợp lý. Đánh được một thời gian, Cung thể thao Tiêu Sơn coi như thành từ đồng nghĩa với giải đấu Vinh Quang ở khu vực Hàng Châu. Thấy Đào Hiên có nhu cầu lâu dài, lại không còn sự lựa chọn nào khác, bên kia bèn bắt đầu nảy lòng tham, giá thuê mỗi lần mỗi đắt, mất công mất sức lắm mới có thể thương lượng xuống một chút.
“Tôi bèn nghĩ, hay là ta dứt khoát nhận thầu luôn, còn có thể cho nó cái tên mới.”
“Tên gì?”
“Đương nhiên là Cung thể thao Gia Thế! Bên ngoài còn có thể treo áp-phích cực lớn nữa.”
“Cái này chắc phải bỏ vốn lớn đấy nhỉ?”
“Đúng,” Đào Hiên nói, “Nhưng sự hưng thịnh của Vinh Quang đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Vinh Quang còn chưa bắt đầu thương mại hóa, rồi chắc chắc sẽ có nhà tài trợ, tiền thưởng cũng sẽ tăng lên, cái khác cũng tăng lên, với lại không phải còn có thu nhập từ quảng cáo đấy sao? Đến lúc đó, chúng ta chính là đội quán quân, là team hút tiền duy nhất của cả Liên minh, lão Ngô, cậu tin không?”
“Tin.” Ngô Tuyết Phong bất đắc dĩ cười nói.
“Tôi định qua Tết sẽ bàn chút công chuyện với lão Diệp. Một đội trưởng, dù sao cũng phải ra mặt chứ. Hiện giờ đã có không ít người liên lạc với tôi, muốn hắn ra mặt. Sau này có thể quảng cáo mới là nguồn thu nhập hàng đầu của chúng ta. Hắn đánh quá hay, ngoại hình lại không tệ, đúng không?”
Hắn vừa nói vừa vung vẩy cuốn sổ trong tay, bộ dáng cực kỳ mãn nguyện, cực kỳ chắc chắn. Sau đó mấy ngày, dựa trên lời người ta đã mời, hắn nhanh chóng soạn ra một bản kế hoạch hợp tác quảng cáo của Diệp Thu rất chi tiết. Hắn không thay đổi gì trong đống giấy tờ, đây toàn là những tờ giấy sẽ biến thành tiền mặt cả. Nhưng đến khi Ngô Tuyết Phong trở về sau lễ mừng năm mới, Đào Hiên trông có vẻ rất sa sút tinh thần, có chút không cam lòng.
“Không thỏa thuận được.” Hắn tuyên bố.
“Cái gì không thỏa thuận được? Sân bãi à?”
“Sân bãi thương lượng rất tốt, chỉ có vấn đề giá cả thôi. Tôi đoán mùa giải này xong là giải quyết được, đợi chút nữa tôi đi đàm phán tiếp. Nhưng Diệp Thu lại từ chối tôi, hắn không định lộ diện. Tôi cứ nghĩ thằng nhóc này giả bộ thần bí, không tham dự họp báo thì cũng thôi đi, ngay cả quảng cáo đường đường chính chính cũng không đồng ý ư?”
“Nguyên nhân là gì?”
“Chả có nguyên nhân gì cả. Chó má!”
“Tôi không nghĩ hắn sẽ cự tuyệt,” Ngô Tuyết Phong nói, “Có nỗi khổ gì chăng?”
“Cậu đừng nói nữa,” Đào Hiên cười lạnh, “Thật sự là có nỗi khổ tâm. Hắn bảo nguyện vọng của cá nhân hắn là không hề muốn làm những chuyện này. Còn nói Gia Thế vừa mới cất bước, hẳn là nên lấy thành tích chiến đội làm trọng. Tôi còn có thể nói gì nữa?”
“Hắn nói cũng không sai.”
“Nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy, cứ như thể năm nay mình chưa chắc đã được quán quân ấy!” Đào Hiên cả giận nói. Ngô Tuyết Phong chỉ nhìn hắn, từ chối phát biểu ý kiến.
Hắn biết, đây là ý kiến phổ biến trong giới Vinh Quang quốc nội hiện tại. Chính bởi vì Gia Thế đánh đâu thắng đó, Diệp Thu và tài khoản của hắn hào quang lóa mắt, người người đều gọi hắn là Đấu Thần. Diệp Thu rất mạnh, ngay từ đầu Ngô Tuyết Phong đã biết điều đó. Đáng sợ nhất thậm chí không phải thiên phú hơn người của hắn, mà chính là việc đầu óc hắn cực kỳ tỉnh táo, có thiên phú nổi bật như thế mà vẫn có thể dứt khoát nâng lên được hạ xuống được. Sự trưởng thành sớm ấy biến hắn thành tuyển thủ Vinh Quang khó đánh bại nhất. Nhờ hắn, bất kể là chiến thuật hay phối hợp, Gia Thế đều cao hơn người khác một cấp độ. Lại càng không cần phải nói đến trang bị và thực lực, dám liều những thứ này với Gia Thế chỉ có đối thủ cũ Bá Đồ Hàn Văn Thanh. Một đường hành quân dĩ nhiên suôn sẻ thuận lợi, đoạt quán quân dễ dàng như trở bàn tay.
Cảm giác tự nhiên của người xem là như vậy, không thể chỉ trích, nhưng từ trong miệng Đào Hiên nói ra lại có rất nhiều điểm không ổn. Diệp Thu quá mạnh, khiến Đào Hiên được giải thoát khỏi sự lo nghĩ về chiến tích cơ bản nhất từ quá sớm. Hắn đã coi quán quân là đương nhiên, không còn trải nghiệm cảm giác vinh nhục cùng hưởng, từ đó bắt đầu quá chuyên tâm vào suy nghĩ chuyện kinh doanh. Ngô Tuyết Phong không cách nào xen vào chuyện này.
2.
Qua năm mới, mùa giải Vinh Quang chuyên nghiệp đầu tiên nghênh đón giai đoạn gay cấn nhất. Mấy lượt đấu trôi qua, Gia Thế và Bá Đồ quyết phân thắng bại, rồi sẽ ở sân nhà nghênh chiến Hoàng Phong, tranh đoạt cúp quán quân đầu tiên của Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp Trung Quốc. Cũng chính thời gian ấy, cuộc giằng co giữa ông chủ Đào và cung thể thao rốt cuộc kết thúc với một kết quả đáng hài lòng. Đào Hiên đấm tay lên cửa, quyết cải tạo Cung thể thao Tiêu Sơn ngay trước khi trận quyết chiến diễn ra.
Hắn kết nối nhân lực xong xuôi liền lập tức chạy đến phòng huấn luyện tìm Diệp Thu và Ngô Tuyết Phong đi xem thực địa. Trên xe một đường cười cười nói nói nói, Diệp Thu nói mình cùng học trò nhỏ du xuân, không nhịn được vui vẻ. Đến nơi, đã thấy mấy người công nhân đang loảng xoảng treo lên biển tên mới và logo của Gia Thế. Lá phong đỏ rực dưới ánh mặt trời, nhìn như một ngọn lửa thiêu đốt. “Tốt lắm,” Triệu Tử Lâm nói, “Đào ca đã sớm chuẩn bị kỹ càng.”
Bọn hắn nối đuôi nhau lần lượt đi vào, phía trước là cung thể thao trống rỗng. Từng dãy ghế ngồi từ đằng xa kéo dài đến trước mặt, Diệp Thu dừng lại, không nói gì nữa. Vị trí này ngay ở cửa lên tầng hai, nằm giữa không trung cung thể thao, qua mấy ngày, từ nơi này cúi xuống chỉ thấy một biển đen lấp lánh ánh huỳnh quang. Ngô Tuyết Phong tựa lan can, ngây người, cảm thấy đến không khí hít vào mũi mình cũng thật là tươi mới.
“Làm cái này cần nhiêu tiền?” Diệp Thu đột nhiên hỏi.
Đào Hiên ngẩn người.
“Đi thôi,” Đào Hiên cười mắng, “Đừng nói mấy lời mất hứng.”
Diệp Thu cười cười, không hề tiếp lời. Hắn một tay cầm điếu thuốc, mắt phóng ra đằng xa quan sát bên dưới.
“Cậu nhìn, chỗ này, tôi đặt ghế tuyển thủ,” Đào Hiên kéo vai Diệp Thu qua, chỉ cho hắn nhìn, “Giữa đây là khu xung quanh đài chủ tịch, vừa khéo có thể bắt đầu lắp đặt thiết bị, thông với không gian phía sau làm hậu trường, cũng đã thiết kế đường riêng cho tuyển thủ rồi.”
“Ừm.”
“Tôi chuẩn bị rồi đây, ở chỗ giữa này sẽ lắp các màn hình lớn, quay đi khắp bốn phương tám hướng. Hóa ra cũng có thể sử dụng màn hình hơn như vậy, dùng để tiếp sóng những cảnh quay không quan trọng lắm, mặt tuyển thủ này, tay tuyển thủ này, . . . Chủ yếu là vì vị trí chúng phân tán quá.”
Diệp Thu gật gật đầu.
“Mấy mặt tường này đều có thể treo poster PR của chúng ta, áp phích cực lớn nữa. Hôm trước bên thiết kế đã làm cho tôi xem mấy cái hiệu ứng, cực kỳ cực kỳ lớn, đảm bảo dòng xe đi tới đi lui ngoài kia đều phải nhìn qua đây. Tôi đã bảo sân này hơi đắt so với những chỗ khác, nhưng thắng ở khí thế. Cả Liên minh bây giờ có mấy nhà có? Hoàng Phong? Hoàng Phong đến sân khách này cũng chẳng dám thở mạnh! Có phải không, lão Ngô?”
Đào Hiên rất đắc ý, dù sao, liên hệ với chính quyền rồi làm được đến mức này cũng thực sự không dễ gì. Ngô Tuyết Phong trước đó đã nghe hắn nhắc tới một loạt từ “quảng cáo” đến “PR”, chỉ sợ hắn lập tức liên tưởng tới Diệp Thu. Đào Hiên bây giờ đang vui đến choáng óc, quả thực là chưa nhớ ra. Áp phích cực lớn, poster PR, chụp ai? Chẳng lẽ chụp một bóng đen thần bí?
Đào Hiên vẫn đang cao hứng, không đứng yên được, đi đi lại lại trong sân sắp xếp công việc sáng mai cho nhân viên. Một đám người Gia Thế, hậu cần, quản lí, tuyển thủ thi đấu, tràn vào trong sân, ríu ra ríu rít tản đi khắp nơi. Thuê tiệm ăn là một chuyện, nhưng có tiệm ăn “thuộc về” mình lại là một chuyện khác. Đám tuyến thủ ù ù cạc cạc thiết kế nhưng rất hưng phấn, đứng hồi lâu bắt bẻ kiểu chữ “Cung thể thao Gia Thế”, rồi bắt đầu ý kiến đến vạch xuất phát, đồ trang trí, . . . Thử lắng nghe, tất cả đều là chủ ý ngu ngốc.
Ngô Tuyết Phong đi theo cười, chợt quay lại nhìn, chỉ thấy Diệp Thu đang im lặng hút thuốc.
“Cậu căng thẳng à?”
“Tôi không có gì căng thẳng cả,” Diệp Thu thở ra một hơi, “Sẽ thắng.”
“Đúng.”
“Tôi cảm thấy lão Đào nói đúng, Vinh Quang sau này sẽ còn được chú ý hơn rất nhiều. Nhất định là như thế.”
“Đúng.”
“Năm nay cậu về nhà, khói bụi còn nghiêm trọng lắm không?”
“Vẫn vậy.” Diệp Thu ngậm điếu thuốc cười.
“Lão Diệp,” Ngô Tuyết Phong dừng lại, “Sau này dù không ra mặt, nhưng nếu có mấy hoạt động ký tên thì cứ nhường lão Đào một chút.”
Diệp Thu gật gật đầu, nhất thời cũng không nói gì. Không lâu sau, hắn mới lên tiếng:
“Anh sợ Đào Hiên có ý kiến với tôi hả?” Diệp Thu hỏi.
Ngô Tuyết Phong ngẩn người, chưa kịp nói gì cả. Chỉ thấy người trước mặt hắn cúi thấp đầu nhìn xuống mặt đất cung thể thao phía dưới, ngừng một lát, dường như là cười khe khẽ rồi mới ngẩng lên, giọng điệu cực kỳ chắc chắn: “Sẽ không có chuyện ấy đâu.”
Trên mặt Diệp Thu còn vương ý cười, đèn chiếu thoáng qua, biểu cảm nhỏ xíu bị ánh sáng phóng đại lên nhiều lần. Ngô Tuyết Phong lặng lẽ nhìn hắn, trong lòng tự nhủ Diệp Thu hẳn là đang nghĩ đến điều gì. Cậu thiếu niên này nhìn thì có vẻ vô tâm vô tính nhưng thực ra cái gì cũng thấu suốt. Giống như đánh Vinh Quang vậy, trên phương diện này, Ngô Tuyết Phong xưa nay chưa từng hoài nghi tiêu chuẩn của Diệp Thu.
3.
Quách Minh Vũ đưa ra một bàn tay: “Đánh tốt lắm.”
Bên thắng cuộc lúc này nếu lắm lời thì có vẻ thích khoe mẽ quá! Ngô Tuyết Phong chỉ thản nhiên cười một tiếng, đưa tay phải ra bắt lại, tay trái thì vỗ vỗ bả vai đối phương.
“Không nghĩ tới rơi vào tình huống này rồi mà Diệp Thu còn có thể đột phá thêm nữa.” Quách Minh Vũ cười khổ, “Giới hạn của hắn đến tột cùng là ở đâu?”
Cũng may Quách Minh Vũ gần như là chỉ lẩm bẩm cho mình nghe, không mong nhận được đáp án xác thực.
Quách Minh Vũ cùng tầm tuổi với Ngô Tuyết Phong, còn có thể khống chế được cảm xúc. Những đội viên Hoàng Phong khác nhỏ tuổi hơn lại không thể che giấu sự chán nản trên mặt, khác một trời một vực với những người Gia Thế đồng lứa đang hứng chí bừng bừng. Chuyện này ngoài vì áp lực khi thất bại, còn vì trong Liên minh có không ít người việc học dang dở muốn dùng một năm này chứng minh tuổi trẻ của mình. Ngô Tuyết Phong quay đầu đi, nhìn thấy cậu quỷ kiếm sĩ của Hoàng Phong đứng một bên vừa khóc vừa nắm tay Dương Thiêm, tự dưng nghĩ đến Diệp Thu đã trốn vào hậu trường.
Quỷ kiếm sĩ của Hoàng Phong mười tám tuổi, hẹn bố mẹ cho một năm để trải nghiệm, nếu thất bại sẽ quay về trường học hành tử tế. Gương mặt cậu ta vẫn còn đầy vết tích ngây ngô của tuổi thiếu niên. Mười tám tuổi, bình thường chính là tuổi tốt nghiệp trung học, chuẩn bị vào đại học năm nhất. Khi đó Ngô Tuyết Phong cũng ngồi máy chơi game, còn nghề chính là viết code. Bên cạnh hắn có không ít bạn học cũng trải qua môi trường giáo dục tương tự. Trừ bỏ hào quang của một profile học hành xuất sắc, bọn họ cũng thích chơi game như thường, chỉ là không ai nghiêm túc nghĩ đến việc kiếm sống bằng nó. Tương lai họ là phải dựa vào trí nhớ để mưu sinh, dựa vào những nghề nghiệp cao cấp, danh giá, đứng đắn, thù lao hậu hĩnh. Không ít cá tính người trẻ ở trường đại học đã bị cái khuôn sáo “thành công” như vậy bóp chết.
Đầu cả bọn dính đầy những mảnh pháo hoa màu nãy giờ, bọn hắn vẫy tay với hàng ghế khán giả đầu tiên rồi cùng quay trở về. Bành Bác khóc lóc thảm thiết, không nói được một lời, ôm chặt lấy tấm biển cứng biểu tượng tiền thưởng quán quân không chịu buông tay, nhưng cũng không ai ở đây muốn soi mói chuyện đó. “Tui thật không ngờ,” hắn cực kì vui vẻ, vừa nói vừa khóc thút thít, “thật sự có một ngày tui có thể kiếm tiền nhờ chơi game, nhờ chơi game!!!” Hắn khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng, đành lén bôi lên quần Triệu Tử Lâm.
Diệp Thu đã quen thói chuồn mất dạng về phòng nghỉ sau khi trận đấu kết thúc, đang chờ cả đội tụ họp. Hắn ngồi bệt xuống chiếc ghế sofa cũ, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, ở giữa là chiếc thùng rác nhỏ đã đầy tàn thuốc. Bên cạnh là một chậu cây sắp héo khô, cành cây khẳng khiu trơ trọi. Hắn vùi đầu vào hai tay, từ trên nhìn xuống có thể thấy một cái xoáy trên đỉnh đầu.
Bọn họ đã chiến thắng trận đấu cuối cùng của mùa giải đầu tiên, người lẽ ra nên ở đây chờ còn có ông chủ Đào Hiên. Nhưng cả phòng yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng âm vang ù ù từ ngoài sân thi đấu vọng vào.
Diệp Thu ngẩng lên: “Anh về rồi à?”
“Có sao không?”
“Có thể có chuyện gì được?” Diệp Thu không hề lo lắng.
Ngô Tuyết Phong nhìn quanh một lượt: “Đào Hiên đâu?”
“Đi trước rồi.” Diệp Thu bình tĩnh đáp, rít một hơi thuốc.
“Đi đâu?” Ngô Tuyết Phong sững sờ.
“Đến nhà hàng chờ chúng ta.”
Một lúc trước, Đào Hiên phấn khởi thu xếp một buổi tiệc mừng công, ăn ở một nhà hàng nổi tiếng. Vì giờ khắc này, hắn mưu đồ suy tính chờ mong đã lâu, thế mà lúc này lại không thấy tăm hơi đâu. Ngô Tuyết Phong ngẩng lên, đối mặt với đôi mắt không chút gợn sóng của Diệp Thu – mấy giờ trước, trong thời khắc quyết phân thắng bại, hắn vẫn nhớ đôi mắt này lấp lánh cuồng nhiệt như thế nào.
“Một lát nữa sẽ có lễ trao giải.”
Diệp Thu ngồi trên ghế hút thuốc, nhìn cờ đội Gia Thế, từ chối cho ý kiến.
“Hôm nay vẫn là tôi đi sao?”
“Đúng,” Diệp Thu nói, "Anh đi.”
Ngô Tuyết Phong ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn lần nữa.
Diệp Thu khẽ gật đầu, lặp lại: “Anh đi đi.”
Ngô Tuyết Phong bỏ ống tay áo mình xuống, nói ngắn gọn: “Được.”
Bên ngoài là một đám đông Gia Thế đang lén lút nháy mắt ra hiệu, định dành bất ngờ cho một người. Bọn hắn đã thắng trận chung kết, mùa giải đầu tiên hết thảy đã kết thúc. Cả đám đã tưởng tượng mình sẽ lao đến vây quanh Diệp Thu, tung hắn lên trời giữa những tiếng thét chói tai. Nhưng giờ người này đi ra, bọn hắn lại ngập ngừng, trù trừ, lúng túng mãi không biết nói làm sao. Ánh mắt Ngô Tuyết Phong lặng lẽ đảo một lượt, đám đội viên lập tức im lặng, bộ dáng hết sức thành thật. Bầu không khí đang sôi sùng sục chợt hạ xuống điểm đóng băng. Ngô Tuyết Phong cảm thấy sự hoài nghi trên mặt cả bọn đã đến giới hạn trời long đất lở.
“Thất thần làm cái gì?” Hắn nói, “Cả bọn cùng lên đi.”
Giống như tảng băng ban nãy đã nứt ra, những tiếng thở phào, tiếng nói chuyện râm ran lần nữa vang lên, có vẻ nhẹ nhõm đi nhiều lắm.
“Đi thôi.” Triệu Tử Lâm vượt lên trước một bước rồi quay lại vẫy tay với những người phía sau.
Cả đám đội viên Gia Thế nối đuôi nhau theo sau Ngô Tuyết Phong đi ra. Từ phòng chuẩn bị thi đấu ra hậu trường phải đi qua mội hàng lang vừa dài dằng dãng vừa tối. Vừa mới bước vào không gian hẹp, mọi âm thanh như được khuếch đại lên, từ tiếng bước chân trộn đến tiếng đội phục ma sát xoàn xoạt và tiếng thở của đám người. Một lát sau, bên cạnh hắn có người đến gần, thấp giọng nói: “Lão Ngô.”
Triệu Tử Lâm hỏi: “Trao giải trận tổng chung kết mà lão Diệp cũng không lên hả?”
“Không lên. Sau này cũng không lên.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Hắn không đi.”
“Vì sao? Anh không khuyên hắn một chút sao?”
“Hắn có điều bất đắc dĩ,” Ngô Tuyết Phong nói, “Đừng hỏi tôi, tôi cũng không rõ lắm.
“Không phải,” Triệu Tử Lâm nói, “Hắn làm như vậy, ông chủ Đào không vui đâu.”
Ngô Tuyết Phong đột nhiên dừng lại. Triệu Tử Lâm mải nhìn mặt hắn, không để ý bèn va vào người hắn. Triệu Tử Lâm lẩm bẩm xin lỗi, cau mày lùi lại mấy bước.
“Cậu cảm thấy như vậy?”
“Đây không phải đương nhiên sao?” Triệu Tử Lâm thấp giọng, sốt ruột.
“. . . Tôi biết.”
“Đào Hiên không phải tuyển thủ, lão Ngô.”
Ngô Tuyết Phong nhìn hắn.
“Thôi đừng bận tâm.” Hắn im lặng một lát rồi nói.
Bọn hắn đi tới cánh cửa cuối cùng dẫn tới sân đấu. Cánh cửa nặng nề đang khép kín, ngăn bớt những âm thanh và ánh sáng bên trong. Ngô Tuyết Phong quay lại nhìn những người khác một chút, hít sâu một hơi.
Hắn đã lên bục trao giải, không chỉ một lần. Thời trung học, hắn được huy chương IOI, lên Đại học thì đã từng đứng trên sân khấu rực rỡ hào quang của ACM-ICPC-WF. Nhưng nhìn chung tất cả những lần đó, dù quan trọng cỡ nào, cũng đều diễn ra trong không khí trang trọng, yên tĩnh. Sự cuồng nhiệt, kích động, máu lửa bị bỏ bên ngoài. Hắn đẩy cửa ra, bước vào trong.
Ánh đèn sáng đến cay cả mắt xộc tới, nhanh chóng theo sau là ánh mắt dò xét của cả biển người. Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, đám fan hâm mộ Gia Thế đang bày tỏ sự nhiệt thành của mình lên trần cao của cung thể thao. Gần gần, xa xa, âm thanh nối thành một dải. Những đốm sáng nhỏ vụn lóe lên liên tiếp trên khán đài, không biết là pháo giấy phản quang hay là ánh đèn máy ảnh. Sự rung động đến từ từng con người khắp bốn phương tám hướng hợp lại với nhau, truyền xuống mặt đất, chấn động ầm ầm. Giữa những cơn sóng rời non lấp bể, Ngô Tuyết Phong khó khăn mở mắt ra, trong nháy mắt, hắn hoảng hốt tưởng rằng mình đang nhìn vào một thế giới khác, sau đó mới nhận ra thứ đang cuồn cuộn không chỉ có mỗi khán đài. Một cảm giác chua xót dâng lên.
Vì sự phản đối của những người thân nhất, hắn đã từng thao thức nhiều đêm suy nghĩ giữa tiền đồ vốn sáng lạn và sự lựa chọn có vẻ mịt mờ này. Trong lòng hắn lẽ ra phải có một cái cân, giống như hắn khi trên sàn thi đấu, để cân nhắc đủ loại hậu qủa. Gia đình và chiến đội Vinh Quang lẽ ra nên nằm trong cùng một chỉnh thể, nhưng nó không xảy ra, nên hắn đã phải lựa chọn cạnh sắc bén nhất của chỉnh thể ấy.
Hắn khư khư cố chấp, lần đầu tiên. Tuổi nổi loạn tới không sớm, nhưng cũng may là vẫn chưa quá muộn.
Màn hình lớn hướng ra xung quanh treo trên đỉnh đầu lần lượt phát lại những đoạn chiến đấu kinh điển trong trận đấu. Dàn âm thanh phải mở tối đa mới không bị tiếng reo hò nuốt chửng. Tiếng huýt sáo xen lẫn những tiếng thét chói tai, khó mà phân rõ. Mỗi đoạn chiến đấu đặc sắc lướt qua, chúng lại biến thành một con sóng dâng đến. Bọn hắn cùng khóc cùng cười, giữa chập trùng biển sóng huy hoàng ấy. Vì đội trưởng Diệp Thu không có mặt, không trâu bắt chó đi cày, Ngô Tuyết Phong bị cả bọn tóm lấy tung lên.
Đúng lúc này, màn hình chiếu đến chuỗi liên kích đặc trưng của pháp sư chiến đấu. Tiếng đủ loại huyễn văn vỡ vụn theo một tiết tấu người thường không thể đạt đến đẩy mọi thứ lên cao trào. Cả sân thi đấu huyên náo chợt im bặt trong một chớp mắt, cả ngàn vạn người thành kính chăm chú nhìn lên màn hình. Chỉ một chớp mắt. Sau đó tiếng hoan hô còn vang dội hơn ban nãy, theo hai chữ “Vinh Quang” xuất hiện, nổ tung.
Đó là khoảnh khắc cuối cùng, khi Nhất Diệp Chi Thu tăng tốc giết chết Quét Đất Dâng Hương.
Trong tầm mắt hắn là lá cờ phong đỏ của Gia Thế phấp phới tung bay khắp sân thi đấu, cùng với đủ các loại đèn chiếu công suất cao của cung thể thao. Cảm giác mất trọng lượng đột ngột đẩy sự hưng phấn của Ngô Tuyết Phong lên cao, ngay sau đó hắn rơi xuống vòng tay của các đồng đội. Đèn đóm sáng trưng làm hắn phải nhắm nghiền mắt lại. Nhưng giờ phút huy hoàng nhất này lại thiếu phần của duy nhất một người đó – Ngô Tuyết Phong nhanh chóng thầm nghĩ – nên nó sẽ vĩnh viễn không phải là đỉnh cao của Gia Thế.