Hoàn [Hoa Lạc 2020] [Song Hoa] Trường Tình Ca

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1


TRƯỜNG TÌNH CA

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả:
thất lạc
Edit:

Một sản phẩm thuộc project Túy Lạc Vu Hoa Gian - Mừng SN Tôn Triết Bình 2020
Đệ nhất cuồng kiếm, sinh nhật vui vẻ!

❀❀❀
Lúc Lâu Quan Ninh đến train, phát hiện dàn máy mình thường dùng đang ngồi một người.

Đại thần Liên minh Trương Giai Lạc, gác chân vênh váo ngồi đó đánh Vinh Quang, chơi máy của Lâu Quan Ninh, ăn khoai chiên của Lâu Quan Ninh, dưới mông là cái gối dựa mọi khi Lâu Quan Ninh không dám dùng —— có chữ ký Vu Phong, số lượng có hạn.

Lâu Quan Ninh trân trối.

Hắn bắn ánh mắt về phía Văn Khách Bắc.

"Lão Bắc chú ở đây sao không quản?" Hắn dùng ánh mắt nói.

Văn Khách Bắc liếc nhìn hắn, đầu tiên dùng ánh mắt đáp một câu "Lâu Quan Ninh đồ ngâu suy muốn chuốc phiền à", sau đó ngửa cằm chỉ về phía Tôn Triết Bình.

Máy Lâu Quan Ninh vốn là bên cạnh máy Tôn Triết Bình.

Trả lương cao, dĩ nhiên phải cầu đại thần ngồi sát bên chỉ điểm đúng không!

Lâu Quan Ninh hối hận không kịp, biết vậy chẳng làm, nện ngực giậm chân, quỳ cầu trọng sinh.

Đang lúc tâm linh kịch liệt giãy dụa, liền bị Trương Giai Lạc liếc thấy.

"Ý! Tiểu Lâu!"

Hắn kêu đến thân thiết như thế cơ đấy. Cứ như bạn thâm niên không bằng.

"Chỗ các cậu không tệ a!"

Phí lời, có ăn lại có uống, ông chủ không bằng chó, dĩ nhiên không tệ!

"Vừa rộng rãi vừa thoải mái, còn có đồ ăn, sướng hơn khách sạn nhiều. Aiz All-Stars hằng năm tui ghét nhất ở khách sạn. Khán giả không sao, tuyển thủ bắt tới sớm, mệt chết."

Trương Giai Lạc mấy năm qua phong độ duy trì hàng đỉnh, về lại top Ngôi sao hạng cao.

Vì chuyện này mà Diệp Tu thổ tào vài bận, gọi hắn là rau dưa trái mùa.

"Ha ha, đại thần thích là được."

Lâu Quan Ninh khúm núm nói. Hắn trộm liếc nhìn sắc mặt Tôn Triết Bình, phát hiện đối phương vô cùng hài lòng với biểu hiện của mình.

Chẳng dễ mới gặp được một đại thần thực lực mạnh lại không lên sân chịu đến chỉ đạo, không thể để vuột mất! Phải chăm sóc luôn gia đình bạn bè người ta!

Cái lẽ cỏn con, Lâu tổng lăn lộn thương trường bao năm sao không hiểu rõ.

Kết quả bên kia Trương Giai Lạc đã móc điện thoại ra gọi, móng tay gõ trên phím điện thoại bíp bíp bẹp bẹp vang vang.

"Alo, lão Lâm a. Đưa điện thoại cho lão Hàn với."

"Gọi thẳng cho lão Hàn sẽ gặp lão Hàn liền a."

"Không được, gặp lão Hàn liền tui nghe giọng ổng sẽ hoảng hốt trong lòng. Cần anh trung hòa một chút."

"À, vậy anh trung chuyển lão Hàn dùm tui đi, nói ổng tui xin nghỉ mấy ngày."

"Alo, alo, aiyo lão Lâm, nghe không rõ! Sóng yếu! Tui cúp máy a!"

Lâu Quan Ninh cảm thấy Lâm Kính Ngôn tốt xấu cũng là một đại thần Liên minh, lại sống cuộc đời quá vất vả, quả thật lau tay thấy đẫm nước mắt.

"Sao cậu biết lão Hàn không có ở đó."

Tôn Triết Bình hỏi.

"Ha ha, giờ này lão Hàn chắc chắn bồi Trương phó đi dạo rồi a."

Trương Giai Lạc đắc ý.

"Tôi đã nói cậu bớt chơi chung với Diệp Thu đi, tâm càng chơi càng bẩn."

"Tôn Triết Bình anh cút cút cút cút cút."

Lâu Quan Ninh cuối cùng đã hiểu vì sao chị chủ Trần của Hưng Hân có thể nói chuyện như vậy với Diệp đại thần. Tóm lại có một loại người, luôn làm người ta bức thiết không muốn hòa nhã với hắn!

Nên là thế đấy, cách All-Stars một tuần, Trương Giai Lạc chính thức đăng ký tạm trú trụ sở câu lạc bộ Nghĩa Trảm.

Cơ mà nếu hỏi, Lâu Quan Ninh sẽ trả lời không phải tạm trú, là thường trú.

Lâu Quan Ninh kỳ thực không rõ lắm mối quan hệ giữa Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình. Chuyện của họ thuộc về thời kỳ cổ xưa, đã không phải lĩnh vực một Lâu Quan Ninh ngày ngày gào thét "Vu Phong đại đại quá imba em quỳ em liếm" biết đến.

Bất quá, bọn hắn nhất định từng thắm thiết vô cùng, bằng không làm sao trải qua năm năm vắng bóng, vẫn cứ ăn ý, cứ khăng khít như keo với sơn thế này.

Ngày đó cả hội cùng Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc kéo nhau đánh phó bản, Lâu Quan Ninh cảm thấy cơ hội hiếm có, liền năn nỉ bọn hắn biểu diễn Phồn Hoa Huyết Cảnh.

Lúc luyện tập, chẳng ai sẽ luyện Phồn Hoa Huyết Cảnh.

Bởi Bá Đồ không có cuồng kiếm sĩ, mà Nghĩa Trảm không có chuyên gia đạn dược.

Đánh phó bản, cũng chẳng ai dùng Phồn Hoa Huyết Cảnh. Mang những tinh túy cover cùng trick che mắt dùng trong phó bản, khác nào liếc mắt đưa tình với hiệp sĩ mù.

Nhưng Lâu Quan Ninh nói muốn nhìn, bọn hắn bèn ra sân đấu biểu diễn cho hắn nhìn. Khi khói lửa ngập trời đơm thành pháo hoa nổ tung, Lâu Quan Ninh hầu như chưa kịp nhìn ra thứ gì, đã gục ngã dưới mũi kiếm Tái Thụy Nhất Hạ.

Thế là Trương Giai Lạc mới bảo tiểu Lâu nhìn không thấy a, Tôn Triết Bình mau tháo cây kiếm ngu si của anh xuống đổi kiếm trắng cầm vào!

Sau đó bọn hắn thật sự đổi trang bị dỏm đánh tiếp, đánh xong còn chưa tận ý, mà ông chủ Lâu mắt mũi ròng ròng, tỏ ý được rồi tốt rồi nhìn thấy rồi quỳ rồi thôi thôi đừng nữa.

Bọn hắn thậm chí chẳng cần trò chuyện, như thể tiếng chuột click click cũng có thể đưa tình ngỏ ý.

Bọn hắn cả ám hiệu cũng chẳng có, như thể trời sinh đôi chân nhảy cùng một nhịp ca vũ, đôi tay gảy cùng một khúc cung đàn.

Bọn hắn nhất định là đồng đội tuyệt vời nhất của nhau, Lâu Quan Ninh nghĩ. Tuyệt vời đến mức đem cung nhịp ấy khắc vào xương tủy, nhiều năm sau lộ ra, vẫn là mới tinh như cũ, như chưa từng có rời xa ly biệt.

Hắn thổn thức đưa ánh mắt tìm về góc ký túc xá. Nơi đó có Tôn Triết Bình đang đứng đối diện máy bán nước nghiên cứu nên mua cái gì uống, còn Trương Giai Lạc lúc lắc dựa tường bên cạnh chẳng ra dáng hình, cười hì hì nói chuyện với hắn.

Như nước với dầu.

Không cùng chất, lại bện chặt vào nhau.

Lâu Quan Ninh bỗng cảm thấy nao nao, hắn lẳng lặng bước tới, nhìn thấy Tôn Triết Bình cầm một lon coca thơm ngon lạnh buốt, lật tay liền áp vào mặt Trương Giai Lạc.

"Đù móa Tôn Triết Bình anh có bản lĩnh làm lại thử?"

Coca lạnh buốt áp mặt.

"Anh... anh có bản lĩnh làm lại thử?"

Coca lạnh buốt áp mặt.

"Móa... Móa nó anh có bệnh à, anh lên cơn à Tôn Triết Bình!"

"Haha."

Tôn Triết Bình cười.

"Cậu không phải nói muốn thử sao Trương Giai Lạc, thử ra được gì?"

"Tui thử ra được anh là đồ khốn nạn!"

Trương Giai Lạc nhào tới nhéo mặt Tôn Triết Bình, mà Tôn Triết Bình hiển nhiên không có ý định bị động chịu đòn, nói thì chậm diễn ra thì nhanh, hắn tránh một bước đem coca nhét vào túi tiền sau mông, hai tay chộp lấy cổ tay Trương Giai Lạc.

Bị hai đại thần cho xem một pha ấu trĩ đến bó tay, Lâu Quan Ninh cảm thấy cái sự xúc động của mình sao quá ngớ ngẩn.

Trẻ con! Tào lao! Tui chê!

Hắn xoay người, ôm trái tim pha lê vỡ nát hậm hực bỏ đi.

Phía sau tiếng thở hầm hừ của hắn, Tôn Triết Bình nắm lấy cổ tay Trương Giai Lạc đè vào góc tường, hai người trao nhau một chiếc hôn sâu, như thể thế giới chỉ còn lại đối phương, ôn nhu mà càn quấy.

"Tôn Triết Bình, mông anh không lạnh?"

Trương Giai Lạc thở dốc hỏi.

"Haha."

Tôn Triết Bình chỉ cười không nói.

Năm năm lại năm năm, hắn cùng hắn dệt khúc trường tình ca.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook