[Hoa Lạc 2020] [Tôn Triết Bình] Lý Giải Tôn Triết Bình

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,452
Số lượt thích
19,131
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1


Phân tích nhân vật

TÔN TRIẾT BÌNH

Chú thích:
1. Bài dịch đã được chọn lọc, lược bớt các nội dung tình cảm.
Tuy vậy, cũng phải thừa nhận rằng Trương Giai Lạc
là một phần không thể chối bỏ trong cuộc đời
và sự nghiệp của Tôn Triết Bình.

2. Tôn tổng tuy đẹp trai khoai to nhưng lười chụp hình.
Có mỗi tấm hình đăng tới hai lần trong cùng project,
mong quý vị hương thân phụ lão bỏ quá cho.

3. Một sản phẩm thuộc project
Túy Lạc Vu Hoa Gian - Mừng SN Tôn Triết Bình 2020
Đệ nhất cuồng kiếm, sinh nhật vui vẻ!
Tác giả: Búi Tóc Thấp
Dịch: Lá Mùa Thu


—— biết đất dày trời cao, nhưng không sợ đường xa dốc hiểm; ăn trái đắng thế gian, nhưng vẫn cứ hồn nhiên như lửa; biết xiềng xích nặng nề, nhưng mãi còn tự do như gió. Người cười ta điên cuồng, ta chỉ theo tâm ta mà xử.

Cũng không chắc mình viết bài này có tốt không, nên ngay từ đầu tôi phải nói rõ một câu: Tôn Triết Bình là người tôi yêu thích nhất Toàn Chức.

Từ lần đầu tiên hắn xuất hiện, tôi đã chấn động. Lần thứ hai, chỉ hận không thể ôm đùi hắn quỳ dâng gối. Trên blog, tôi tự giới thiệu về mình là "tranh giành làm fan ruột số một của Tôn", đúng vậy các bạn không nhìn lầm đâu, cô nàng Búi Tóc Thấp năm đó đăng ký tài khoản Lofter từng tuyên bố "đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng C không thể OO" đã phát rồ vì cái sự soái của nam thần ẻm rồi, vì tung hô hắn mà tự thả bay mình, Out Of luôn cái Control.
*OOC = out of control, chỉ việc diễn sinh nhân vật sai tính cách và khí chất có sẵn

Khụ khụ, cũng chính vì hình tượng của đồng chí Tôn trong lòng tôi càng lúc càng imba, càng lúc càng hack game đến không biên giới, tôi mới phải làm một bài phân tích để tổng kết lại, gom các điểm hợp lý, bỏ các điểm quá lố, rồi tiếp tục quỳ dâng gối...


Tính cách của nam thần:

Rất thích một bài so sánh Tôn Triết Bình và Hàn Văn Thanh từng đọc (đã được dịch trên forum), nói rằng nếu đặt vào thế giới võ hiệp, Tôn Triết Bình sẽ là đao khách lang bạt, còn Hàn Văn Thanh là tướng quân biên ải. Uy vũ của Hàn đội chúng ta tạm gác lại khoan bàn, chỉ bàn về quý ngài đao khách họ Tôn đây.

Tôn đại nam thần có hình tượng tổng quan là một người đàn ông rắn rỏi mà tự do như gió, cuồng ngạo tận xương. Một bầu nhiệt huyết nóng rực, một quả tim đập bừng bừng, chứa đựng chưa chắc là sự tinh tế, nhưng quá đủ cho những vật, những người mà hắn quan tâm. Không chọn cách kín đáo tế nhị, hắn dùng cứng cỏi của mình ngăn mọi sóng gió, một mình trấn một phương trời.

Trong nguyên tác, hắn mỗi lần xuất hiện đều là tư thái của kẻ chiến thắng. Kể cả lúc phải nói câu "vẫn thua đấy thôi", thái độ của hắn vẫn đầy quả cảm, vững vàng, mang theo lòng kiêu ngạo của người dũng sĩ mà thản nhiên thừa nhận sự thật.

Sự kiên trì với phong cách riêng của hắn không hề mang đến cảm giác ngoan cố mà chỉ khiến người đọc muốn thốt lên "Wow sao mà bá đạo thế", hoặc "Wow tên này bị điên à". Nhưng thực tế, sự kiên trì này đến từ tình yêu Vinh Quang rất hồn nhiên, rất chân thành của hắn, mà tình yêu ấy thì có khác gì cỏ mọc đầy đồng, lửa rừng thiêu bất tận, chẳng cần gió thổi vẫn tự sinh sôi.

Chỉ cần hắn thích, lập tức có thể khịa người trước mặt nói không nên lời. Câu thoại "Ông là ông nội mày" đã trở thành kinh điển. Câu thoại "Tôi thích" đã in sâu vào lòng mọi người. Bất kể lúc nào, người này cũng sẽ hành xử theo lối "dẫu trăm vạn quân ta cứ cà khịa".

Đối với bạn bè, hắn nói năng suồng sã thân thiết. Đối với người lạ, hắn có thể khịa cho đối phương nghẹn ứ. Nhưng tôi cảm thấy, hắn từ gốc rễ căn nguyên vốn là một người có học, hiểu lễ. Khịa chú chẳng qua vì chú làm anh ngứa mắt, tỷ như Tôn Tường hất hàm hỏi "Ông là ai", tỷ như phóng viên đã biết vẫn hỏi "Sao không về Bách Hoa mà gia nhập Nghĩa Trảm". Hắn chỉ đơn giản, là không để mình chịu thiệt trên phương diện này.

Chỉ cần người không phạm hắn, hắn sẽ đối xử với người ôn hòa điềm đạm. Hắn không xem sự giúp đỡ của người khác là đương nhiên, sẽ không nhây nhớt với bất kỳ ai bất kỳ điều gì, không thô thiển khoe giàu, càng không tục tĩu mở miệng nói toàn chuyện mặn.

Trong phiên ngoại 6 "Thời khắc quyết chiến", Tôn Triết Bình gặp Hàn Văn Thanh liền chủ động đi tới bắt tay, lễ mạo nói "chào Hàn đội". Tư thái hắn chọn cho mình là một hậu bối chào hỏi tiền bối, dù tràn đầy tự tin cũng vẫn vô cùng lịch sự biểu đạt lòng tin của mình: "Tối nay, chúng tôi sẽ thắng", chứ không hỗn xược xấc láo như Tôn Tường.

Trong phiên ngoại 10 "Thế hệ Hoàng kim", Tôn Triết Bình thực tâm cổ vũ Vương Kiệt Hi "mùa giải sau cố lên" khi Vương Kiệt Hi thua trận. Phương Sĩ Khiêm thất lễ với hắn, hắn cũng không để bụng, bởi hắn biết đặt mình vào người khác, hiểu và lý giải cho tâm trạng của kẻ thất bại.

Trong nguyên tác, khi từ chối đánh thêm trận nữa với Diệp Tu, hắn nói "tôi thấy không cần đâu", còn từ chối đề nghị trả thù lao của Trần Quả thì "khỏi đâu, mắc công lắm".

Suốt chiều dài 5 triệu chữ của Toàn Chức, chỉ có hai lần duy nhất hắn nói lời khó nghe là "ngu dốt" và "mày thì biết cái gì", đã vậy còn là trong phiên ngoại, thời điểm chưa trưởng thành, chưa ra mắt Liên minh và đang nói chuyện với bạn bè rất thân.

Cho nên những liên tưởng về một Tôn Triết Bình hở chút đòi đánh nhau với Hàn Văn Thanh, thô thiển hơn cả thằng cha vểnh chân đầu hẻm, ỷ vào có tiền mà tùy ý thể hiện sự ngầu lòi... Ngại quá, đó không phải Tôn Triết Bình.

Đại Tôn là một người rất có nguyên tắc.

Khả năng tự chủ vượt quá người thường, rời bỏ Liên minh chuyên nghiệp nhiều năm vẫn không uống rượu. Tôi không tin người này không có năng lực kiểm soát lời phát ngôn của chính mình. Hắn chỉ là thể theo tâm ý, khá tương tự với sự ngay thẳng của Đường Hạo, nhưng không phải cái kiểu ngửa mặt ngang đường chim bay như cậu ta, cũng không phải cái gì cũng nhất quyết theo ý mình.

Mà ở phương diện khác, Đại Tôn lại rất có tâm tính của người thiếu niên. Tỷ như, hắn biết "xấu hổ" khi Trương Giai Lạc mỗi lần gặp chiến đội nào cũng đều hỏi Diệp Thu mặt mũi ra sao; nghe người khác nói mình cuồng thì ngạc nhiên; lúc thi đấu còn spam lên kênh đội ngũ "mấu chốt nhắc ba lần cho nhớ". Thật là, đáng yêu quá mức.

Nếu một ngày nào đó, có người hỏi: Tôn Triết Bình là người thế nào? Tôi nghĩ, câu trả lời bật ngay khỏi miệng chính là chữ "cuồng" mà ai ai cũng đều biết về hắn. Có vài người sẽ vì thế mà không thích hắn, nhưng họ không hiểu, cuồng này không phải ngu dốt coi trời bằng vung, mà là cái ngạo, cái kiêu hãnh đã mài giũa nên từ sóng gió phong sương, có đủ tư cách bễ nghễ thiên hạ.

Đây là lý do mà nếu cho tôi suy nghĩ thật kỹ, tôi sẽ trả lời câu hỏi trên rằng —— hắn là một người đàn ông đích thực.

Hàng thật giá đúng, chấp thử nghiệm, bao đổi trả.

Ngày nay, một người đàn ông đích thực muốn lọt vào mắt các cô gái phải biết đạo nghĩa, phải có đảm đương, cho nên những đức tính này ở hắn tạm không cần đề cập. Chúng ta hãy chỉ nói về cái khí chất "đường ta ta đi ngại chi sóng dữ", cái thái độ "thịt nát xương tan hồn vẫn ngang tàng", e rằng không ai sánh bằng Tôn Triết Bình. Hắn không thường dùng lời nói biểu đạt tình cảm cảm xúc, cho nên trông vào như rất cà lơ phất phơ vô dục vô cầu, đến khi biểu hiện ra, bạn mới nhìn thấy thứ mà hắn đã yêu đến phát điên.

Và đó chính là Vinh Quang.

Tôi nói, Tôn Triết Bình tuy nổi tiếng cuồng ngạo, nhưng thực chất là kẻ hiểu chuyện, xử sự ngay thẳng với nguyên tắc người không phạm ta ta không phạm người, luôn để mọi sự việc trong phạm vi lễ nghĩa cho phép.

Phân tích đã quá dài, tôi vì khá nghiêng về thuyết Cattell's 16PF trong bốn thuyết lý luận đặc điểm nhân cách lớn nhất, mà thuyết này có tận mười sáu mục cho tôi tha hồ làm màu, nên xin phép được dùng mười sáu mục này để tổng kết về nam thần yêu quý của tôi.

A. Tính hòa nhập quần thể:

Đại Tôn thuộc dạng người khá hướng ngoại, nhưng không phải 100%. Hắn có lý niệm và nguyên tắc cá nhân rất mạnh mẽ, bạn bè tuy nhiều, nhưng không chú trọng xã giao vô vị hay giao tiếp rộng, chỉ khi gặp được tri kỷ mới sẽ để lộ cả bầu nhiệt huyết, như lúc vác kiếm chạy tới trước mặt người ta, nói, mình cùng lập chiến đội nha ~

B. Chỉ số thông minh:

Trong game, "thông minh" là chỉ tài năng. Trong nguyên tác có chỉ rõ nam thần sở hữu "khả năng nhìn nhận và quan sát cực chuẩn", ắt hẳn không phải tự nhiên có được, ngoài thiên phú trời cho còn phải qua rèn luyện bản thân nghiêm khắc hằng ngày.

C. Tính trầm ổn:

Đại Tôn kiểm soát cảm xúc rất tốt. Suốt cả chiều dài truyện, chưa bao giờ thấy miêu tả hắn "hốt hoảng" hay "tức giận", mà luôn luôn là bình tĩnh bật ngược đối thủ, không hò hét, la ó, kêu gào hay lật bàn. Thế nào gọi là người trưởng thành? Đây chính là người trưởng thành.

E. Tính cậy mạnh:

Điểm này được phần lớn mọi người diễn giải là "tính cố chấp, chống đối cường quyền", nghe có vẻ không hay lắm, nhưng nhìn cái vẻ nghênh ngang, chủ động và tự tin của Đại Tôn, có lẽ là thuộc mục này. Tuy nhiên, hắn không có tư tưởng muốn làm thầy thiên hạ, lúc làm đội trưởng cũng lấy cổ vũ động viên làm chủ, một câu "Mọi người thả lỏng tinh thần, chỉ cần phát huy đúng với thực lực, chúng ta chắc chắn sẽ đánh bại đối thủ" hoàn toàn không thua kém "Chúng ta đủ sức đánh bại mọi chiến đội khác" của Dụ đội. Tóm lại, hắn không phải kẻ ngoan ngoãn nghe theo người ta sắp đặt, nhưng lẫn trong thái độ không khoan nhượng là sự thân thiết và thiện ý.

F. Tính kích động:

Tôi thiên về ý kiến Đại Tôn ở vào nửa trên của đồ thị đặc tính này. Trước đó có nói, hành vi của hắn không hẳn là kích động, chỉ tuân theo cá tính của mình, trông có vẻ gạt bỏ lý trí nhưng thực tế đã trải qua cân nhắc và chọn lựa. Chưa kể, hắn là người biết kiểm soát bản thân. Vui với tự do, bất kham như gió, nhưng lại khép vào luật kỷ, bài bản tuần tự.

G. Tính kiên nhẫn:

Không thể không nói, Đại Tôn là một người rất có trách nhiệm. Giữa một loạt các đội trưởng xuất sắc trong truyện, hắn không hẳn nổi bật nhất, nhưng chiến đội dưới tay hắn thống lĩnh đã đi đến đỉnh cao. Tình yêu kiên trinh với Vinh Quang của hắn càng không cần bàn cãi, hắn thích làm theo ý mình, nhưng không hề thách thức quy định.

Trời không cho hắn trước sau như một, hắn vẫn bắt mình vẹn toàn thủy chung.

H. Tính dám làm:

Trên đời này chắc chẳng có bao nhiêu chuyện Đại Tôn không dám làm, nhưng cái gan của hắn không xuất phát từ liều lĩnh, mà là nhiệt huyết do chính lòng tự tin mang đến. Cũng như đã nói bên trên, cuồng của hắn đã trải qua gọt giũa bởi sóng gió phong sương, cho nên mưa lắt gió lay sao có thể khiến hắn run sợ, hay thậm chí là thê lương của thế gian này.

I. Tính mẫn cảm:

Đại Tôn nhìn thì giống người có EQ thấp, "mặc kệ chiến đội nào có thay đổi gì, ông đây cứ chém tới bến là được", vòng khiêu chiến nói tham gia liền đưa thẻ, đó là buông thả chăng? Hay lý trí đến triệt tiêu toàn bộ cảm xúc? Thế nhưng, "Lòng cậu còn bao nhiêu tạp niệm, đem bắn sạch hết đi!", và rồi dẫn dụ Hoa Nhạt Mê Người nã súng vào mình, tình cảm trong nội tâm hắn, khi đối diện Trương Giai Lạc và quá khứ, cũng sẽ bừng cháy kịch liệt. Ngụ ý trong cái tên Tái Thụy Nhất Hạ, tôi nghĩ ai cũng đọc phân tích rồi, mà cái tên Lạc Hoa Lang Tạ thì còn lấy từ bài từ "Nguyễn Lang Quy" của Lý Hậu Chủ nữa chứ. Một người như thế, cho dù không mẫn cảm, cũng có chỗ ôn nhu của riêng mình. Nói hắn tuyệt tình là sai, hắn chỉ vô cùng cứng cỏi mà thôi.

Editor's Note: Lý Hậu Chủ là một vị vua không yêu giang sơn chỉ yêu nghệ thuật, người yêu những bài từ của ông cũng thường là những người có trái tim đa sầu thiện cảm.

L. Tính nghi ngờ:

Đại Tôn ắt là một người rất dễ giao lưu. Hắn làm người thẳng thắn, không ham thích chơi trò ném đá giấu tay, có ai mà không biết câu danh ngôn nổi tiếng của hắn: "Cái đám chơi chiến thuật, tâm đứa nào cũng bẩn.” Trong cả bộ truyện, hắn chỉ duy nhất một lần tỏ ý nghi ngờ bản thân là khi e ngại Lâu Quan Ninh tội nghiệp mình. Còn lại, những lúc cần cẩn thận, hắn sẽ không chểnh mảng, như Diệp Tu từng nhận xét "Xem thường đối thủ ấy hả? Loại sai lầm cấp thấp này sẽ không bao giờ xuất hiện ở những tay lão làng kinh nghiệm dư dả như Tôn Triết Bình."

Làm người, làm việc, hắn đều chính đại quang minh, không phải hạng tầm thường nghi thần nghi quỷ.

M. Tính ảo tưởng:

Đây lại là một đặc điểm mà Đại Tôn đứng hoàn hảo giữa cán cân. Hắn dám nghĩ dám nói, gầy dựng chiến đội thì nhắm thẳng đến chức vô địch. Hắn không vỗ ngực nói suông, Phồn Hoa Huyết Cảnh vừa xuất hiện liền càn quét Liên minh, kỳ thực điều này vẫn quy về đặc thù "cuồng" của hắn, vẫn là câu nói ấy, hắn có tư cách để cuồng, cuồng đến mức khiến người tâm phục khẩu phục.

Nhưng cũng không hề vọng tưởng. Khi người khác bảo "Đại Tôn mày nếu tham gia chắc chắn sẽ đánh bại Nhất Diệp Chi Thu", hắn đã trả lời "Nào có dễ dàng như vậy?"

N. Tính trải đời:

Làm người thẳng thắn, nhưng không thiên về xã giao. Nếu hắn muốn, tuyệt đối có thể khéo léo đẩy đưa, nhưng then chốt là hắn không muốn. Hãy dùng một ví dụ rất đắt như sau: Đại Tôn là một tảng đá đầy góc cạnh, điều kiện bối cảnh đều cho phép hắn giả trang làm hòn đá cuội, nhưng hắn đơn giản là không muốn, ai có ý định bao biện giả trang giúp hắn coi chừng bị chém.

O. Tính sầu lo:

Quá tự tin, sầu lo cái gì.

Q1. Tính thử nghiệm:

Tư tưởng tự do, không thích dạy đời, không câu nệ bởi hiện thực, thỉnh thoảng sẽ máu lửa một chút. Chậc, thanh niên này nếu đặt vào giai đoạn mười năm nào đó trong quá khứ chắc chắn sẽ bị nhốt chuồng bò.

Q2. Tính độc lập:

Tôi vẫn luôn đồng ý với giả thuyết Đại Tôn là đàn ông Bắc Kinh, có thể đã vác balô đi Côn Minh ở tuổi vị thành niên sau một lần cãi cọ với ông già. Không dựa dẫm bất kỳ ai, cũng không lấy lòng bất kỳ ai, sống một mình rất ổn, sẽ chỉ nhún nhường những điều liên quan đến tình yêu cả đời: Vinh Quang.

Q3. Tính kỷ luật:

Chuyện kiêng rượu đã nói nhiều lần, không nhắc lại nữa.

Q4. Tính lo âu:

Có lẽ phần lớn thời gian, tâm trạng Đại Tôn luôn rất bình ổn, mới dẫn đến tính kỷ luật cao ở người này.


Về gia đình của nam thần:

Do làm việc liên quan đến tâm lý học mà kỳ thực trình thì rất gà, tôi hay nghĩ những nhân vật mình đọc trong truyện đến từ một gia đình như thế nào. Tôi tự suy luận ra bối cảnh gia đình của họ, như cha mẹ làm nghề gì, có thể đã trải qua được mất gì trong đời... Tôi cho rằng, cha mẹ Đại Tôn có tiền, nhưng không phải dạng nhà giàu mới nổi. Tuy suy nghĩ này chẳng có gì đáng để tự hào, tôi vẫn cứ cảm thấy nam thần của mình là thiếu gia thì thật tốt. Thiếu gia ở đây chỉ là cách nói, vì Đại Tôn dù giàu, cũng sẽ không phải người thô thiển.

Thứ nhất, hắn chưa bao giờ khoe mình giàu, Hồ Điệp Lam cũng chưa từng xác nhận điều này trong nguyên tác mà chỉ do chúng ta suy luận ra.

Thứ hai, hắn không hề tiêu hoang tùy tiện, trừ hai pha phẩy tay từ chối năm chục nghìn đô và chẳng buồn nhìn tới công việc bình luận viên một cách quá hào sảng thì không có chi tiết nào cho thấy hắn là người tiêu pha thiếu lý trí. Khi xác nhận gia nhập Nghĩa Trảm, điều đầu tiên là bàn thảo hợp đồng, mà hợp đồng quan trọng nhất là cái gì? Ngoại trừ thời hạn, chẳng phải lương lậu đãi ngộ đó sao?

Thứ ba, hắn tuyệt đối rất có gu thưởng thức. Người có thể nói ra được câu "Lòng cậu còn bao nhiêu tạp niệm, đem bắn sạch hết đi", người có thể lấy ID game từ thơ của Lý Hậu Chủ, sao sẽ là thể loại trưởng giả học làm sang? Hắn nhất định rất có căn cơ học thức, thừa hưởng từ một gia đình có văn hóa và kỷ luật, máu nghệ thuật mới ngấm vào con người từ tấm bé.

Bàn về giáo dục con cái, gia đình Đại Tôn chắc chắn không cưng chiều hắn vô tội vạ. Bằng chứng rõ rệt nhất chính là sự trưởng thành độc lập, ý chí sắt đá quyết thực hiện giấc mơ và lý tưởng của mình. Một gia đình nuôi dạy đứa con trai lớn lên thành người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.

Điều cuối cùng, gia đình Đại Tôn ắt không sống câu nệ hay trói buộc. Đại Tôn là người rất tự do phóng khoáng, tôi vẫn luôn nói thế. Nếu bị gia đình kềm hãm tính cách này từ nhỏ, hắn sẽ không lớn lên thành một cuồng kiếm sĩ thực thụ ngoài đời. Có lẽ bố Tôn là một người rộng rãi và đầy bao dung, kiểu: Cái gì? Mày chưa đầy mười tám đã đòi ở lại Côn Minh chơi game? Không vấn đề! Cái gì? Mày chấn thương tay còn muốn quay về bán mạng? Ok luôn, nhớ cẩn thận là được.

Chỉ khi sau lưng có một gia đình như thế, Đại Tôn mới trở thành con người tự do như gió mà chúng ta nhìn thấy —— bay cao đến đâu, trong lòng vẫn có chốn về, mạo hiểm đến đâu, bên dưới vẫn có tấm khiên, ngã đau đến mấy, có người vẫn sẽ tiếp được hắn, nói với hắn rằng: Cái gì? Con trai, mày vẫn muốn bay trở về nơi ấy? Đập cánh đi!

—— biết đất dày trời cao, nhưng không sợ đường xa dốc hiểm; ăn trái đắng thế gian, nhưng vẫn cứ hồn nhiên như lửa; biết xiềng xích nặng nề, nhưng mãi còn tự do như gió. Người cười ta điên cuồng, ta chỉ theo tâm ta mà xử.

Kính người đàn ông manly nhất Vinh Quang, Tôn Triết Bình.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook