Hoàn [Hoa Lạc 2020] [Tôn - Tán] Khi Xưa Tôi Cùng Anh Gặp Gỡ

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,293
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Tác giả: ivan
Edit: Mèo

Sản phẩm thuộc Project Túy Lạc Vu Hoa Gian - Mừng SN Tôn Triết Bình 2020

KHI XƯA TÔI CÙNG ANH GẶP GỠ

ArtbyKatakara
Nhiệt độ ngoài trời cao bất ngờ so với trung bình những năm gần đây, lượng người đi đường giảm rất nhiều. Xe hơi di chuyển chậm rì rì, khi dừng lại đợi đèn xanh xả khí thải gay mũi, giữa trời nắng chói chang lại còn ngửi cái mùi này, sự sảng khoái khi vừa được ăn nửa quả dưa hấu ở nhà thằng bạn nháy mắt trôi tuột đi, Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn đèn tín hiệu còn những 20s, chỉ cảm thấy muốn ném xe đạp, hung hăng đá văng cửa chiếc xe Buick màu đen này, bảo tên đại gia kia cho tài xế mở điều hoà lên mức tối đa, lại vẫn ghét bỏ hỏi vì sao trong xe không có nước đá. Thời gian 20s vừa đủ cho cuộc chiến mát lạnh sung sướng tràn trề trong đầu hắn, sau đó đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc Buick bên cạnh gào thét phóng đi, Tôn Triết Bình cũng đúng lúc trở về thực tại, cưỡi chiếc xe đạp liêu xiêu đi đến nơi cần đến.

Mục tiêu của hắn chính là một tiệm net cách đây 1km, khu vực xung quanh trộm xe hoành hành, hắn dừng xe ở bãi đỗ xe cho an toàn. Xuống xe hắn liền cởi đồng phục học sinh trên người -- hôm nay hắn chỉ mặc áo đồng phục, dù sak trường hắn cũng không bắt mặc cả người -- hắn cởi áo ra nhét vào cặp sách, tay cầm một cái thẻ căn cước, bước vào quán net ở góc phố.

Thẻ căn cước dĩ nhiên ko phải của hắn, hắn vẫn chưa đủ 18 tuổi. Cái thẻ này là mượn của người anh em hàng xóm. Hắn cầm thẻ tùy ý đi vào, tìm một cái máy ở trong góc, chỗ này vị trí ẩn nấp, có thể nhìn ra cửa, cũng bao quát hơn nửa tiệm net, nếu như gặp người quen cũng có thể sớm nghĩ ra phương án đối phó.

Gần đây mới ra một game thể loại FPS, chẳng dễ dàng gì mà hắn mới có được tài khoản, cấu hình máy tính ở nhà không đủ để chơi game này, hắn không chờ ráp máy được, quyết định thừa dịp trường học cho nghỉ nửa ngày, tới quán net trải nghiệm.

Hôm ấy trời rất nóng, tiệm net mở điều hoà phả ra khí lạnh làm người khoan khoái, ly soda ướp lạnh còn có hơi nước bám vào thành. Không thể nói là một ngày bình thường không có gì mới mẻ, vì dù sao Tôn Triết Bình cũng đang cảm thấy kích thích khi vụng trộm đến quán net chơi game, nhưng lúc ấy hắn không biết, một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ hồi tưởng lại ngày hôm nay. Hắn sẽ nhớ về sự nóng bức của ngày hôm nay, nhớ về tên quán net của ngày hôm nay, nhớ về đường nét trên chiếc Buick của ngày hôm nay, nhớ về người gặp được trong game ngày hôm nay --

Đồng đội trong một team ngẫu nhiên, anh ta ôm súng tung hoành, gần như là dùng sức một người gánh cả team, nếu không có hắn là ma mới, đã sớm thành cục diện nghiền áp. Kết thúc một ván game, hắn click tổ đội, vốn không ôm hy vọng, ai ngờ đối phương rất nhanh đã chấp nhận.

"Tổ đội được nè," đối phương gõ chữ, "Lập team thì phải bàn bạc đội hình trước, không bắn được, cậu liền phục trách cầm khiên đi."

Vì thế Tôn Triết Bình chơi ở vị trí Tanker, trong một cái game bắn súng góc nhìn thứ nhất chơi T cầm khiên khiến hắn cực kì khó chịu, nhưng kinh nghiệm cũng thật sự tăng lên. Đến khi hắn rời khỏi tiệm net, level đã đủ để đi đấu trường, hắn cẩn thận hẹn người nọ ngày mai chơi tiếp.

Hôm nay là cuối tuần, hắn đến tiệm net rất sớm, đăng nhập xong phát hiện người kia đang online, có điều thời gian onl. . . Tôn Triết Bình hỏi nhỏ: "Anh không thoát game?!"

"Không thoát, đang ở đấu trường, tranh thủ sớm ngày lọt vào top 500"

"Làm gì phải gấp thế. . ." Tôn Triết Bình dở khóc dở cười, thấy qua thiếu niên nghiện game, lại chưa thấy ai nghiện đến như vậy.

Đối phương không trả lời, ID hiển thị [đang trong trận đấu], Tôn Triết Bình cũng không quấy rầy, mở thông tin nhân vật tùy tiện nhìn nhìn. Sau 10 phút góc dưới màn hình khung chat riêng màu đỏ sáng lên, có vẻ đã xong trận.

"Sao lại không gấp," đối phương gõ chữ, "Càng sớm lọt top 500, có thể càng sớm nhận đơn cày thuê."

". . ."

"Thời gian là vàng bạc, anh bạn," lời thoại nghe nhiều đến nỗi thuộc lòng, "Tốn thời gian chơi game, tất nhiên phải có đáp lại."

Tôn Triết Bình nhất thời không biết trả lời như thế nào. Hắn chỉ cho rằng đối phương đang trêu đùa hắn, những chuyện như cày thuê này hắn nghe nói qua, cũng thấy không ít, nhưng thật sự gặp được trong game, đây vẫn là lần đầu tiên. Đối với hắn, game chẳng có gì ngoài việc dùng để vui chơi giải trí, vậy mà cày thuê. . . Không nói đến chuyện có đúng quy tắc hay không, việc như thế này, đã là hành vi thương mại đi. . .

Bọn họ có voice chat rồi, nghe giọng tuổi cũng không lớn lắm, có vẻ như là vị thành niên trà trộn vào quán net. Nhưng những lời hiện thực như thế, vì mục đích kinh tế đi chơi game, trong mắt Tôn Triết Bình hiện tại, là không thể hiểu được.

Mười sáu mười bảy tuổi, vẫn rất khó để chín chắn suy nghĩ về cái gọi là vì kế sinh nhai, làm thế nào để có nguồn phí sinh hoạt. Phần lớn người trong độ tuổi đó, mỗi ngày đau đầu nhất chẳng có gì ngoài bài tập ngày mai phải nộp cùng kì thi sắp tới, Tôn Triết Bình cũng không ngoại lệ, hắn nhiều nhất chỉ có thể nghĩ đến, hắn có thể bằng việc chơi game kiếm chút tiền lẻ, hoặc để mua cho mình mẫu điện thoại mới nhất, hoặc mua vài món quà cho bạn gái. Cho nên không hiểu vẫn hoàn không hiểu, hắn lại không suy nghĩ làm gì nữa, chỉ nhắn một câu, "Vào đội?"

"Oke," người nọ trả lời rất nhanh, "Tui phát hiện, thành viên trong đội, có support."

Vì thế, lại là một ngày chìm đắm trong game.

Lúc sau, bọn họ thường cùng nhau chơi game, chẳng qua ID thường hay thay đổi, Tôn Triết Bình biết anh đang cày thuê cho người ta. Tài khoản chính của anh ngừng lại ở Top 500, nếu nghiêm túc chơi tuyệt đối có thể xếp hạng cao hơn, nhưng đối với anh, thứ tự chỉ là để tạo nên tên tuổi cho việc cày thuê, Top 500 là đủ rồi.

Đồng thời bọn họ cũng trở nên thân quen hơn ở trên mạng, Tôn Triết Bình biết anh tên Tô Mộc Thu, lớn hơn hắn một chút, nhưng không đi học, sống thuần bằng chơi game. Tôn Triết Bình 16 tuổi bày tỏ có chút ước ao, bị Tô Mộc Thu giáo dục cho một trận, bảo hắn phải chăm chỉ học tập.

Những ngày tháng như vậy tiếp diễn non nửa năm, sau đó trước đợt thi cuối kỳ, dưới sự răn dạy của cha Tôn Triết Bình giao ra thẻ căn cước của người anh em hàng xóm, biết hắn hoá ra cả ngày đều chơi game, suýt chút nữa đánh gãy tay hắn. Tôn Triết Bình quay trở về với cuộc sống sinh hoạt bình thường của một học sinh, ngày tháng hoang đường không biết sớm tối mê muội game đã cách hắn rất xa, thỉnh thoảng đạp xe ngang qua quán net kia, Tôn Triết Bình sẽ không nhịn được nhìn vài cái, ánh huỳnh quang lấp lánh trong cửa kính đen như mực, lúc nào cũng có mấy thanh niên nhuộm tóc vàng ngồi xổm ở cửa, một tay thuốc lá một tay coca, phát ra những tiếng cười chói tai.

Giữa hè oi bức biến thành mùa đông giá rét, ngày đầu tiên của kì nghỉ xuân sau đợt thi, Tôn Triết Bình sáng sớm đã chạy tới tiệm net. Thẻ căn cước như cũ vẫn là giả, đổi thành thẻ của người anh em lầu trên. Trên đường tới quán net gió lạnh thổi vù vù, lúc chờ đèn đỏ chuyển sang xanh, bên cạnh dừng một chiếc Audi, Tôn Triết Bình vừa xoa tay vừa tưởng tượng không khí ấm áp trong xe, thuận tiện nghĩ về ly nước ấm vừa mới uống.

Đến tiệm net, bởi vì kín gió nên trong quán lại có một loại ấm cúng. Tôn Triết Bình hoạt động một chút ngón tay lạnh cóng, đăng nhập vào game, chờ mong đầy cõi lòng biến thành thất vọng, trong danh sách bạn tốt chỉ có một cái ID màu xám.

Tô Mộc Thu luôn ngâm mình trong game tựa như đi làm lại không online, hơn nữa nhìn thời gian, đã thật lâu không đăng nhập.

*****

"Tút. . . Tút. . . Tút. . . Tút. . . Tút. . . Tút. . . Alo alo, ai đó?"

"Tô Mộc Thu?"

"Là tôi, cậu là ai?"

"Tôi là Tôn Triết Bình"

"Ồ! Lâu lắm không gặp, vậy là kì thi kết thúc rồi?"

"Thi xong, sau đó đăng nhập, không thấy anh, liền gọi hỏi thử"

"À, cậu nói game đó à? Tui đã sớm không chơi nữa"

"Không chơi?"

"Không chơi"

Tôn Triết Bình đang ở trong quán net lướt web, nhìn chương mới của game có gì hay, nghe Tô Mộc Thu nói "không chơi", con chuột vẽ một đường trên tấm lót, "Sao lại không chơi nữa?"

"Kiếm tiền không đủ, đoạn thời gian trước siết chặt việc cày thuê, vừa lúc có game mới ra mắt, liền chuyển sang game đó"

Tôn Triết Bình đã quen với việc Tô Mộc Thu chơi game là vì nuôi gia đình sống tạm, hắn không nói thêm gì, chẳng qua thấy có chút đáng tiếc, hai người trò chuyện vài câu, đang chuẩn bị cúp máy, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng vang lớn, hình như là cái gì đó bị đá ngã, tiếp đó chính là tiếng hét của Tô Mộc Thu, thông qua điện thoại truyền tới tai Tôn Triết Bình, quả thực muốn thủng màng nhĩ.

"Diệp Tu!" Giọng nói hung bạo của Tô Mộc Thu, "Tui còn chưa kiếm trang bị!"

Bên cạnh có người nói gì đó Tôn Triết Bình nghe không rõ, chỉ thấy âm lượng của Tô Mộc Thu không giảm, "Hành lang hẹp cũng không thể đá vào thân máy a!"

Hồi lâu sau, giọng Tô Mộc Thu mới trở lại bình thường, có vẻ cuối cùng cũng nguôi giận. Anh nói tạm biệt với Tôn Triết Bình, thuận tiện quảng cáo game mới mà anh đang chơi, anh nói là "Vinh Quang", rất có tiềm năng, rồi bảo Tôn Triết Bình xem vài cái video tuyên truyền, nếu muốn chơi có thể cùng nhau chơi.

Khi đó Vinh Quang vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, Tôn Triết Bình chờ đến lúc trò chơi này chính thức phát hành mới đi chơi, sau khi chơi cũng cảm thấy rất thú vị, chẳng qua góc nhìn thứ nhất vẫn khiến hắn đau đầu, hắn không chọn hệ Súng đang thịnh hành lúc ấy, mà là chọn cuồng kiếm, cái cảm giác xông về phía trước khiến hắn nhớ đến những ngày làm T cầm khiên.

Hắn đã bắt đầu chơi, đương nhiên cũng nhớ tới lời rủ rê từ lúc ban đầu của Tô Mộc Thu, lần thứ hai hắn gọi điện thoại, như lần trước, phải đợi rất lâu mới có người bắt máy, lần này Tô Mộc Thu nhận ra Tôn Triết Bình ngay, hơn nữa đắc ý nói, "Tui sắp đi đánh giải chuyên nghiệp".

"Giải Thể Thao Điện Tử Vinh Quang, chiến đội của tụi tui là Gia Thế." Tô Mộc Thu nói, "Sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó nhớ đến cổ vũ."

"Đó là dĩ nhiên." Tôn Triết Bình trả lời, "Đến lúc đó tui có thể khoe khoang với người khác, tui thế mà từng chơi game với tuyển thủ chuyên nghiệp."

Sau lần đó, bởi vì việc học, Tôn Triết Bình lại lần nữa rời xa quán net rời xa trò chơi, nhưng hắn thỉnh thoảng sẽ xem tin tức về game. Đến một ngày nọ, xuất hiện tin tức mùa giải đầu tiên của giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp, Tôn Triết Bình tìm được cái tên [Gia Thế] giữa vô vàn chiến đội dự thi, hắn đắc ý nói với, mấy anh em cùng lớp, "Tui quen một vị chủ lực trong đội này, từng cùng nhau chơi game."

"Ai vậy?"

"Tô Mộc Thu, anh ta tên Tô Mộc Thu"

Người anh em cười an ủi, một người khác cười cong eo, "Tôn Triết Bình cậu là học ra bệnh sao? Trong Gia Thế làm gì có ai tên Tô Mộc Thu?"

*****

Rất nhiều năm sau, Tôn Triết Bình tự hỏi, mình nghĩ gì về cái chết của Tô Mộc Thu? Bọn họ không quen nhau ngoài đời thật, thậm chí còn chưa từng gặp mặt, đối với hắn mà nói, ba chữ [Tô Mộc Thu] càng giống như ID của một người trong game, không có gương mặt cố định, không thật sự đặt chính mình vào, nhiều lắm chỉ là ID chuyển sang màu xám [bạn tốt không online], thời gian không đăng nhập từ tháng biến thành năm, một năm lại một năm.

Nghĩ như vậy, cái gọi là tử vong, cũng không khác là bao so với việc nghỉ game, nếu không phải từng liên lạc với nhau qua điện thoại, việc anh biến mất khỏi cuộc đời hắn cũng không tạo nên gợn sóng gì, ngày nào đó hắn có lẽ sẽ trách người này lâu như vậy sao còn không login, sẽ đáng tiếc Top 500 của anh bị đẩy xuống vì thời gian dài không đăng nhập, lại lâu hơn nữa liền sẽ quên, quên mất cái ID đã xám màu trong danh sách bạn tốt, quên mất người đó là ai, quên đi những trận đấu cùng nhau đánh, dù cho nó có đặc sắc cỡ nào.

Năm thứ hai sau cái chết của Tô Mộc Thu, Tôn Triết Bình gia nhập Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang, hắn có đồng đội của chính mình, cùng đồng đội vượt ải trảm tướng. Trong trận Chung kết gặp được Gia Thế, nhìn thấy một người tên là Diệp Thu, vị Diệp Thu kia có thực lực rất mạnh, có đồng đội rất tốt, bọn họ xưng bá giới e-sports Vinh Quang, bọn họ khai sáng thần thoại thuộc về Gia Thế -- chỉ là trong thần thoại này, không có Tô Mộc Thu.

Cho nên, khi người đàn ông tên Diệp Tu kia ở trụ sở Nghĩa Trảm mời chào hắn, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều, hắn lại không thể tưởng được, buổi chiều mùa hè nóng bức kia vậy mà lại hiện lên -- đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy, chiếc Buick bị rạch một đường, bức ảnh đần thúi trên tấm thẻ căn cước mượn được, tiếng ồn ào trong quán nét, tất cả những thứ này đều trở thành phông nên cho người bạn qua mạng bất ngờ gặp được, Tô Mộc Thu.

Tay hắn bởi vì bị thương đã sớm làm bạn với băng vải, thanh xuân cùng nhiệt huyết bị hắn chôn thật sâu dưới vẻ vân đạm phong khinh mà hắn bày ra. Hắn không phải chưa từng oán hận, không phải chưa từng thương cảm, vận mệnh như lưỡi dao, không phải ai đều có thể nói "cứ để tôi chỉ cho", chẳng qua, khi gần như bị vận mệnh đánh sụp, hắn sực nhận ra, so sánh với người cùng ID sẽ không bao giờ được đăng nhập thêm một lần kia, thời gian đau xót cùng mất mát của hắn, hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Hắn còn sống, hắn còn có thể chiến đấu.

"Đi thôi anh hùng!"

Hắn nhìn về phía Diệp Tu, cười ném thẻ tài khoản cho anh, trong danh sách bạn tốt của tài khoản này, không có ID của Tô Mộc Thu, ID đã xám màu kia cùng tài khoản cũ của hắn đã sớm đi vào quá khứ, mà hiện tại, cần bắt đầu một tương lai mới.

Trong danh sách bạn tốt của Tái Thụy Nhất Hạ, ID Quân Mạc Tiếu đã sáng lên, thời gian trôi đi gần 10 năm, cuối cùng bọn họ lại lần nữa cùng nhau đứng trên cùng một đấu trường.

FIN.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Cũng như trong chính văn đêm đó ăn mừng chiến thắng khiêu chiến, Tranh nhìn Tôn và Diệp say khướt, có nói "Ít nhất tất cả đều còn đây", người ở lại có thể tiếp tục chiến đấu, mà người ra đi cũng vẫn ghi dấu trên tấm thẻ tài khoản "làm bằng sắt, còn tuyển thủ như nước xuôi dòng" trong cách nhìn của giới Vinh Quang. Anh hùng ngộ anh hùng, chỉ cần một khoảnh khắc gặp gỡ trên game, một trận chiến kề vai sát cánh, cùng một mục tiêu cùng một lý tưởng, ngại chi chia tay rồi mỗi người sẽ về đâu? Thỏa sức chiến đấu cho phút này, hiểu cái tài của nhau, thế là đủ!
 

Bình luận bằng Facebook