- Bình luận
- 32
- Số lượt thích
- 330
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Vương Kiệt Hi - Jessy đại đại - Vạn tuế gia - Papa
Chương 16
Lúc mặc một thân đỏ tươi ở cửa hàng bị người mắng mỏ là hồ ly tinh, Diệp Tu đã cảm thấy mình đạt đến cảnh giới cuối cùng rồi, nhưng hiện thực tàn khốc lại cho hắn biết: Ha ha, mày còn non lắm con ạ.
“Đi, cô không muốn đi cũng phải đi.” Trần Quả cùng Đường Nhu mỗi người kéo một cánh tay của Diệp Tu, muốn mạnh mẽ lôi hắn ra khỏi cửa khách sạn.
“Không, tôi không đi!” Diệp Tu bám tường chống lại, thà chết không theo.
Thế nhưng chân mang giày cao gót, thực sự chống không lại hai người cùng phái vốn đã mặc quen loại trang bị này, Diệp Tu vẫn bị mạnh mẽ túm ra cửa, dưới sự áp giải của hai người kia tiến về phía câu lạc bộ Luân Hồi.
Mẹ nó, tuyệt đối đừng gặp phải Hàn Văn Thanh, tuyệt đối đừng gặp phải Vương Kiệt Hi, tuyệt đối đừng gặp phải Hoàng Thiếu Thiên, tuyệt đối đừng gặp phải Dụ Văn Châu, gặp Tôn Tường thì được! Dù gì hắn cũng không biết mình là ai!
Diệp Tu ngồi trên xe taxi một lòng cầu thần bái phật, còn có ý đồ chỉ nhầm đường cho bác tài, kết quả bị người ta nhìn thấu: “Tôi biết câu lạc bộ Luân Hồi mà, con gái tôi hâm mộ Chu Trạch Khải lắm, đường này gần hơn, không sai đâu nghe tôi đi!”
Diệp Tu thấy vậy thì hết cách, bất đắc dĩ đi theo vào hội trường.
“Tự tin chút nào, ngực cô lớn, thẳng lưng lên!”
“Đúng vậy đó Diệp Tu, cô đẹp như vậy phải tự tin hơn mới được!”
“Đừng nói nữa, còn nói nữa tôi đập mặt vào tường tự tử cho hai người xem!” Diệp Tu thấy mấy người xung quanh đã bắt đầu bu lại xem, lập tức thẹn quá hóa giận.
Đường Nhu cùng Trần Quả trao đổi cho nhau ánh mắt đồng cảm: Nhất định là do tên bạn trai cũ cặn bã lạnh lùng bạo hành đã khiến cô gái đáng thương này mất đi lòng tin vào bản thân, phải cố gắng động viên cô, để cô ấy lấy lại dũng khí tìm kiếm tình yêu đích thực!
Sự kiện All-Star cuối cùng cũng khai màn, 24 tuyển thủ ngôi sao theo thứ tự lên sàn, lúc Nhất Thương Xuyên Vân xuất hiện toàn trường vốn đã bị nhấn chìm trong biển tiếng hét chói tai, giờ lại cao thêm vài đề xi ben nữa, còn kèm theo tiếng hét thổ lộ các loại như “Tiểu Chu em yêu anh” “Chu Trạch Khải tôi yêu cậu” “Chu Trạch Khải chị đây muốn xin con cho cậu” đến khàn cả giọng, Diệp Tu vừa nghe đã muốn cười. Kiểu này nếu về sau Chu Trạch Khải thông báo tin tức mình đang yêu đương hay sắp kết hôn, fan nữ tuyệt đối có khả năng ăn sống cô bạn gái đen đủi kia, đầu năm nay có nhiều fan cũng không dễ dàng gì.
All-Star lần này có hơi khác với những năm trước, kỹ thuật công nghệ hình chiếu 3D được sử dụng làm bầu không khí hiện trường tăng vọt, ngay cả trận thi đấu tân binh khiêu chiến mang hình thức biểu diễn cũng được kịch liệt chào đón, trận đầu là tân binh Đới Nghiên Kỳ của chiến đội Lôi Đình khiêu chiến Sở Vân Tú thuộc chiến đội Yên Vũ, Tô Mộc Tranh đã nói qua quan hệ của hai người này trong nhóm nữ tuyển thủ khá tốt, đoán chừng trước đó đã thương lượng kĩ càng rồi.
Diệp Tu hứng thú nhìn hình chiếu 3D, còn suy ngẫm về tác dụng của nó đối với công cuộc thương mại hóa của liên minh, chủ tịch Phùng e rằng đã phí không ít tâm tư vào việc này.
Trận thứ hai là tân binh Cao Anh Kiệt của Vi Thảo khiêu chiến đội trưởng Vương Kiệt Hi.
Kết quả trận này vốn khỏi cần nghĩ, nhưng khi HP của hai bên luân phiên tuột xuống, Diệp Tu lại phát hiện điều bất thường – điểm kỹ năng của Vương Kiệt Hi chưa thêm hết, chỉ là chênh lệch vô cùng nhỏ, nhưng cuối cùng, nó đã mang lại cho tân binh Vi Thảo một trận thắng lợi kỳ diệu đến khó tin.
Diệp Tu đứng lên vỗ tay. Dụ Văn Châu cũng đứng lên. Không phải vì trận thắng này, mà là vì vụ đánh được trả giá bằng cả danh dự của Vương Kiệt Hi.
Trần Quả nhìn Diệp Tu, ngờ vực nghĩ không lẽ Diệp Tu là fan cuồng Vi Thảo, cuồng Vương Kiệt Hi? Nhưng mà Vương Kiệt Hi thua cô lại đứng dậy vỗ tay, chẵng lẽ là anti Ma Thuật Sư?
Người xung quang cũng lia mắt sang nhìn vị mỹ nữ áo đỏ đang đứng vỗ tay này, mặc dù cảm thấy hơi bất ngờ, cơ mà vừa nhìn thấy người ta xinh đẹp, lại còn thích Vinh Quang như thế, trong lòng bọn họ liền thấu hiểu, rồi cũng ra sức vỗ tay.
Không thích Chu Trạch Khải mà thích Vương Kiệt Hi, đúng là mỹ nữ nhìn người không nhìn mặt, tốt tốt tốt.
Có lẽ một tràng tiễng vỗ tay kia quá dữ dội, bị Dụ Văn Châu ngồi ở khu ghế dành cho tuyển thủ cảm thấy, quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Diệp Tu đang đứng vỗ tay kịch liệt trong đám người.
Diệp Tu “CMN” một tiếng, đặt mông ngồi xuống, tim nhảy thình thịch liên tục. Hắn không dám chắc Dụ Văn Châu có phát hiện ra là hắn không, ánh sáng trên khán đài không sáng lắm, nhưng hắn một thân đỏ chót đứng đó chẳng khác nào một ngọn lửa trong bóng tối! Lửa lửa lửa lửa lửa!
“Cô làm sao vậy? Đột nhiên đứng dậy rồi lại ngồi xuống.” Trần Quả mơ hồ nhìn Diệp Tu.
“Trẹo chân.” Diệp Tu đơ mặt nói dối, đã nghĩ tới việc lấy cớ xin về sớm. Nếu lỡ mang lớp trang điểm dày bịch này gặp phải Dụ Văn Châu, về sau chắc hắn không còn mặt mũi nào mà làm người nữa mất.
Diệp Tu vì lo lắng gây mất tập trung, nên trận tiếp theo Kiều Nhất Phàm ra sân khiêu chiến Lý Hiên hắn còn sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu thở dài, đứa nhỏ ngốc này, làm vậy không phải là đang tìm đường chết sao? Đánh ai không đánh lại đi đánh với tên này.
Không thể nghi ngờ sẽ thất bại thôi.
Diệp Tu có chút không đành lòng: “Chị chủ, tôi đi vệ sinh chút.”
“Đi đi, đi đi.” Trần Quả đang cao hứng, đầu cũng không thèm ngẩng lên phê chuẩn*.
*Cho qua – để nguyên cho nó vui vui.
Diệp Tu phấn chấn chạy đi, lúc đi ra đường hầm còn thuận tay mua một bao thuốc từ máy bán hàng tự động, ngon lành rít một hơi, ôm ngực dựa vào vách tường của đường hầm, vừa hút thuốc vừa đợi người.
Chưa đợi được bao lâu hắn đã thấy Kiều Nhất Phàm ngơ ngơ ngác ngác đi tới, cứ như vậy thẳng tắp đi về phía trước... về phía trước... phía trước...
Quá hấp tấp, lỗ mãng! Bộ không thấy hắn đang đứng ở đây hút thuốc là chờ ai à?!
“Em quá hấp tấp, lỗ mãng rồi.” Diệp Tu sâu kính nói, gõ rơi tro thuốc, nhấn cuống thuốc vào gạt tàn phía trên thùng rác, “Gặp được tiền bối dầu gì cũng phải tiến lên châm điếu thuốc, nói em đó, còn đi nữa!”
Kiều Nhất Phàm lúc này mới xác định mình không có nghe nhầm, hắn mạnh mẽ quay đầu, chỉ thấy một cô gái áo đỏ đang dựa người vào tường, ôm ngực nhìn hắn.
“Kêu em thử trận quỷ không phải để em chơi một tháng rồi đi khiêu chiến Lý Hiên.” Diệp Tu nói.
Miệng Kiều Nhất Phàm mở càng to, ngơ ngác nhìn hắn: “Chị, chị gái dịu dàng!”
“...” Cái gì?
“Tiền bối Quân Mạc Tiếu!” Kiều Nhất Phàm kích động tới mức mặt đỏ rần.
Diệp Tu cảm thấy mệt mỏi, móc ra bao thuốc cùng bật lửa định bụng rít một cây ổn định tâm tình.
“Tiền bối để em châm lửa cho chị!” Kiều Nhất Phàm đi tới cướp lấy bật lửa châm cho Diệp Tu.
Lúc trước thi đấu vẫn luôn thỉnh thoảng bị Sở Vân Tú bắt châm lửa hộ, Diệp Tu cuối cùng cũng có thế trải nghiệm cảm giác có người giúp châm lửa, lập tức cảm thấy đứa bé này nhìn càng thuận mắt lên, chỉ bảo hắn hai câu.
Kiều Nhất Phàm vừa nghe vừa cảm động, liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Tu cũng càng mang theo sùng bái.
“Cảm ơn tiền bối.” Kiều Nhất Phàm lòng đầy càm kích nói với Diệp Tu.
“Cố lên nha!” Diệp Tu nhẹ gật đầu, xoay người định rời đi.
Trong lòng Kiều Nhất Phàm là một mảnh ấm áp. Không nghĩ tới tiền bối Quân Mạc Tiếu lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, thật sự không chỉ là người chơi bình thường a!
“Tiền bối, chị sẽ vào liên minh tuyển thủ chuyên nghiệp sao?” Kiều Nhất Phàm lớn tiếng hỏi.
Diệp Tu chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lả lướt, vẫy vẫy tay: “Đương nhiên rồi.”
Kiều Nhất Phàm đưa mắt nhìn tiền bối rời đi, kết quả là đi chưa được mấy bước đã thấy chân cô trẹo một phát, phải vịn tường đứng vững.
“Tiền bối chị không sao chứ!” Kiều Nhất Phàm vội vã chạy lên hỏi.
“Không sao không sao, trẹo chân chút thôi, không có bị thương.” Diệp Tu thấy hơi xấu hổ, show độ ngầu chưa được bao nhiêu đã bị đôi giày này phá!
“Có cần em dìu chị không?” Kiều Nhất Phàm quan tâm hỏi.
“Không cần, tôi đưa cô ấy về là được rồi.” Một giọng nam ôn hòa truyền tới từ sau lưng, từ chối ý tốt của Kiều Nhất Phàm.
Kiều Nhất Phàm há to miệng: “Tiền, tiền bối Dụ Văn Châu.”
Dụ Văn Châu đứng sâu trong hành lang u ám mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp, Diệp Tu.”
Thật sự là họa vô đơn chí!
*Câu này nghĩ là tai họa không bao giờ tới một mình, toàn kéo bầy mà tới.
Last edited: