3.
Kiều Nhất Phàm . . . Kiều Nhất Phàm chỉ muốn nổ tung tại chỗ.
Chọc người không khó, khó chính là vô tình chọc người. Cách kém sang nhất là dồn hết tâm trí để nói lời tỏ tình, cái gì mà "Tối nay ánh trăng thật tốt" với "Cuộc đời sau này nhờ cả vào anh" như cách viết nhảm nhí nhất của mấy má tác giả tiểu thuyết mạng. Tỏ tình phải tuân theo định luật thứ 3 của Newton. Không phải là "Tôi thích tất cả những gì anh có" mà là "Tất cả những gì của anh tôi đều thích". Khác nhau ở chỗ câu sau đã thể hiện được việc người nói đã bóc tách được cảm xúc đặc biệt của mình từ trong tất cả những nguyên tử của toàn bộ vũ trụ, từ mọi chuyện nhỏ nhặt bình thường nhất trong cuộc sống.
*Định luật 3: Trong mọi trường hợp, khi vật A tác dụng lên vật B một lực, thì vật B cũng tác dụng lại vật A một lực. Hai lực này khác điểm đặt, cùng giá, ngược chiều và cùng độ lớn.
Hiểu một cách đơn giản chỉ là quy luật hai chiều của cuộc sống. Nếu bạn tác động tích cực hay tiêu cực đối với một sự vật sự việc gì đó, cuối cùng cũng sẽ có một tác động tích cực hay tiêu cực tương ứng tác động vào bạn. Nếu bạn không chịu lắng nghe một người, đừng bao giờ mong người đó sẽ lắng nghe mình.
Cái gọi là cảm xúc đặc biệt rất khó nắm bắt, thiếu một chút thì quá nhạt, nhiều một chút lại quá nồng, thật giống như người bị bắt lên giá treo cổ, chính vì thế, cách gọi "x tôi" đã trở thành cách nói thường ngày.
Xưng hô này mang cảm xúc từ mối quan hệ lãng mạn. Sự "thuộc về" này thật sự tuyệt vời, ai chưa từng mộng anh hùng chứ? Lên rừng xuống biển chỉ hướng về một người. Ta vừa nghĩ đến ngươi, vừa nghĩ tới việc ta thuộc về ngươi, đồng hồ báo thức liền bị nhấn tạm ngừng, chỉ muốn lười biếng nằm xuống ngắm người bên mình trong ánh nắng ban mai.
Đây là cảm giác đặc biệt lãng mạn nhất vũ trụ hồng hoa khi hai người cùng nghĩ về nhau, hiểu lẫn nhau.
Huống chi cái danh tự này lại được cất lên từ phía Khưu Phi.
Khưu Phi là ai chứ, Khưu Phi vừa lọt vào tầm mắt của Kiều Nhất Phàm thì trong đầu cậu liền muốn xoạt một vòng đạn mạc "Mẹ ơi sao Khưu Phi có thể đẹp trai đến vậy, Khưu Phi giỏi quá, phim của đạo diễn Khưu quá là hay", sau đó sợi dây tơ hồng định mệnh đã bị cảm giác "thuộc về" cuốn thêm một vòng.
Kiều Nhất Phàm làm biên kịch, cậu có thể viết đủ cách tỏ tình như phim tình cảm Mary Sue, vậy mà giờ phút này tay cậu không cầm nổi điện thoại, đứng phắt dậy ôm chặt lấy cái ghế nhảy nhót vui sướng.
Đương nhiên cậu biết Khưu Phi đang nói đùa, một kiểu bạn bè trêu chọc nhau, nhưng chính sự thân mật vô ý lộ ra này mới là thứ làm Kiều Nhất Phàm kích động nhất.
Cậu đã ở trong sông băng rất lâu, bất kể ngày đêm. Vượt qua bãi đá hiểm nguy, trèo qua đỉnh núi gió gào, tiếp tục thẳng tiến, nhưng không khỏi luyến tiếc quay đầu, muốn nhìn thấy chút xíu ánh sáng như vậy.
Kiều Nhất Phàm kéo áo Ngụy Sâm bên cạnh: "Tiền bối, khi nào chúng ta quay về ạ?"
Ngụy Sâm liếc xéo cậu một cái: "Tuần sau, sao thế?"
Không việc gì ạ, Kiều Nhất Phàm dùng điện thoại cọ mặt mình, tuần sau chắc căn hộ của Khưu Phi cũng hoàn thiện rồi.
Tính cách Khưu Phi khá lãnh đạm, nhưng hắn không ngốc. Hắn có thể cảm nhận được Kiều Nhất Phàm đang đối tốt với hắn. Chẳng kể Kiều Nhất Phàm ở tỉnh xa vẫn không quên quan tâm tình hình ấm lạnh nơi Bắc Kinh, khi đoàn phim đi quay ngoại cảnh ở một hòn đảo nào đó ở Thái Bình Dương cũng không quên mua đặc sản về. Kiều Nhất Phàm rất tốt, rất cẩn thận, không vượt quá phép tắc, khiến Khưu Phi thấy thoải mái.
Khưu Phi đã quen khắc chế. Bấy nhiêu năm phàm là có người lấy lòng hắn liền cảnh giác lo lắng liệu có âm mưu gì phía sau. Hiếm khi gặp được một người thuần khiết trong veo, thực tế Kiều Nhất Phàm còn thuần khiết trong veo hơn hắn nghĩ. Khưu Phi bất giác gỡ xuống tư tưởng phòng bị, càng không muốn phá đi sự ăn ý trời sinh giữa hai người.
Cùng thích một bộ phim, cùng thích một thể loại âm nhạc. Sau khi Kiều Nhất Phàm về Bắc Kinh Khưu Phi liền rủ cậu đến quán quen để nghe livehouse. Mỗi khi tan cuộc hắn đều có thể nhìn thấy ánh sáng tương tự trong mắt người kia, đó là sự tán thưởng thuần túy với nghệ thuật.
Hơn nữa Kiều Nhất Phàm nấu ăn thật sự rất ngon. Khưu Phi đang chuẩn bị tiền kỳ cho bộ phim của bọn họ, bận rộn đến tối tăm mặt mũi chẳng biết đến thời gian, vừa hay Kiều Nhất Phàm sẽ bưng một bát thịt kho tàu lên, mỉm cười gọi hắn, Khưu Phi cùng ăn cơm không?
Khưu Phi kéo cậu vào nhà, những bản phác thảo bỏ đi của bối cảnh quay rơi lung tung trên sàn, Kiều Nhất Phàm nhặt từng tờ một, gấp kỹ, cũng không biết cậu vứt đống rác ấy đi đâu, Khưu Phi cũng chưa từng nhìn thấy chúng trong thùng rác, hắn đoán là Kiều Nhất Phàm đem về để bọc hũ dưa muối, tóm lại là vừa nghĩ tới việc chúng được cống hiến vì bữa trưa tinh xảo của Kiều Nhất Phàm thì Khưu Phi để cậu tùy ý.
Sau khi biết Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm là hàng xóm, mỗi lần Diệp Tu triệu tập đoàn làm phim để thảo luận kịch bản đều tiện thể hẹn ở nhà Khưu Phi.
Kịch bản của Kiều Nhất Phàm xưa nay đều có tuyến tình cảm cực kỳ tinh tế, rõ ràng am hiểu cực kỳ, giữa những bối cảnh lớn đều miêu tả được từng vướng mắc yêu hận của mỗi nhân vật. Kịch bản lần này lấy bối cảnh dân quốc nên càng thêm phức tạp, dù là Diệp Tu cũng không dám bất cẩn nên mới kéo Khưu Phi đến làm đồng đạo diễn.
Người tinh mắt liền nhìn ra được lần này Diệp Tu có ý nâng đỡ Kiều Nhất Phàm, đối mặt với công tác tiền kỳ vừa nặng vừa nhiều anh cũng không dám giữ sức, thức làm việc suốt đêm là chuyện thường như cơm bữa.
Liên tục bốn ngày Diệp Tu đi đi lại lại giữa nhà anh và Khưu Phi, cuối cùng cúi đầu chịu thua rồi cực kỳ vô sỉ lôi kéo Ngụy Sâm đến tá túc trong phòng ngủ chính của Khưu Phi. Phòng ngủ phong cách Bắc Âu đẹp đẽ của Khưu Phi liền biến thành phòng hút thuốc xa hoa của hai người bọn họ, khói thuốc bồng bềnh như tiên cảnh từ sáng đến đêm.
Ngày Diệp Tu cầm vài bộ quần áo chuyển đến phòng ngủ của Khưu Phi, anh còn không quên chỉ đạo Phương Duệ: "Duệ Duệ à, hai ngày tới cậu cũng đừng về, có thể ngủ phòng bên kia."
Khưu Phi tức đến nổ phổi muốn đuổi người, Tô Mộc Tranh lại kéo một rương mỹ phẩm với mặt nạ dưỡng da ló đầu vào hỏi: "Phim của tui đóng máy rùi, sắp tới chỉ phải tham gia vài gameshow, mấy người xúm lại đây thì tui cũng ở chung nhé?"
Thân là em gái không thể để cho Tô Mộc Tranh ở chung một phòng với Phương Duệ được, vì thế phòng khách nhà Kiều Nhất Phàm cũng bị trưng dụng.
Khưu Phi chỉ còn có hai lựa chọn là sô pha nhà hắn hay phòng ngủ chính nhà Kiều Nhất Phàm.
Khưu Phi mở taobao, tìm mua giường xếp, trước lúc hắn ấn thanh toán Kiều Nhất Phàm đã nhanh tay ngăn cản.
"Khưu Phi, cái kia," Kiều Nhất Phàm có hơi ngượng ngùng, trên người vẫn là áo ngủ gấu trúc và dép bông đi trong nhà, chạy tới hỏi hắn: "Nếu anh không ngại thì có thể ngủ chung phòng với tui . . ." Cậu nói đến nửa câu liền nhỏ giọng. Khưu Phi chăm chú nhìn vòng xoáy trên đỉnh đầu Kiều Nhất Phàm hai giây, miễn cưỡng nhịn xuống ý muốn xoa đầu người ta rồi nói được.
Khưu Phi chỉ từng ở nhà hắn một lần mà đã quen như chủ nhân thứ hai vậy. Kiều Nhất Phàm lục tung tủ đồ để tìm cái vỏ chăn hắn từng dùng lần trước, Khưu Phi bắt chuẩn xác lấy tay cậu: "Không cần tìm, tôi thấy rồi." Sau đó hắn kéo chiếc chăn cô tông màu xám nhạt từ giữa các loại quần áo ngủ hoa văn mèo con chó con gấu con với cả áo sơ mi đồng phục của Hưng Hân đặt lên giường.
Kiều Nhất Phàm để Khưu Phi tự sắp xếp chỗ ngủ còn cậu chạy đi tắm. Hơi nước trong phòng tắm không hiểu sao len tới phòng ngủ, Khưu Phi cảm thấy hơi nóng mặt, đưa tay cởi bớt hai nút áo sơ mi, cầm điện thoại chụp lại chiếc giường màu xanh lam của Kiều Nhất Phàm rồi đăng Weibo: "Lương tâm sau cùng."
Weibo của Khưu Phi trừ vài bài tuyên truyền tác phẩm thì vạn năm không có gì mới, bài đăng hiếm hoi được fan chuyển tiếp cả nghìn lần cho tới tận cuối năm. 12 giờ đêm, giường, chỉ mấy chữ này đã đủ gợi liên tưởng để fan não bổ ra cả một vở kịch.
Kiều Nhất Phàm tắm rửa thật là lâu, Khưu Phi trong lúc ngồi chờ buồn chán lại lấy điện thoại ra xem bình luận. Diệp Tu vẫn còn thức, comment một câu: "Nhanh ngủ."
Fan hâm mộ biết ái hận tình thù giữa Gia Thế và Hưng Hân đều lấy làm kỳ lạ, bắt đầu xoạt "đã có thể nhắm mắt xuôi tay" với cả "sống lâu cái gì cũng thấy". Nhưng bất cứ ai có chút hiểu biết về hai người trong cuộc đều hiểu là Khưu Phi và Diệp Tu muốn hợp tác, đã bàn luận qua một lượt nên chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, yên tâm làm fan bạn gái.
"A a a ta cũng muốn ngủ với Khưu Phi ca ca."
Khưu Phi lạnh mặt khóa bình luận, miễn, tôi đã có người ngủ cùng.
Lúc Kiều Nhất Phàm đi ra quanh thân vẫn bốc hơi, lần trước ở lại Khưu Phi đã muốn khen sữa tắm nhà cậu thật thơm, mãi vẫn chưa tìm được cơ hội, đề tài tán gẫu của hắn với Kiều Nhất Phàm luôn nối nhau không ngừng nên chút chuyện nhỏ này nghiễm nhiên bị bỏ rơi. Lần này nhớ lại, Khưu Phi liền nghĩ sao nói vậy: "Cậu thật thơm."
Để viết kịch bản thì chẳng cái gì Kiều Nhất Phàm chưa từng đọc. Câu "You smells good." gần như bị coi là mang tính quấy rối, dịch sang tiếng Trung dường như không xấu lắm, Khưu Phi còn chẳng hề tự giác khiến Kiều Nhất Phàm chỉ có thể lắp bắp nói cảm ơn trong khi mặt đã đỏ bừng, may là đèn phòng ngủ cũng không quá sáng.
Khưu Phi tắm xong đi ra liền chung một mùi hương với Kiều Nhất Phàm. Hắn nhìn thấy Kiều Nhất Phàm quy củ ngồi xếp bằng trên sô pha trong phòng ngủ đọc kịch bản, tiện thể cầm lấy quyển kịch bản dày cui trên giường, đóng lại quăng bên cạnh cậu rồi giục: "Nhanh đi ngủ."
Kiều Nhất Phàm ngoan ngoãn tiến vào trong chăn.
Dĩ nhiên chẳng có gì phát sinh chuyện cả, đây là giường đôi, rất dài rất rộng, mỗi người một chăn chẳng tồn tại bất kỳ cảnh tượng kiểu 'giúp nhau giải quyết' như trong mấy bản tiểu thuyết đam mỹ trên Tấn Giang.
Khưu Phi mơ một giấc mơ ngọt ngào.
Hôm sau thức giấc, Kiều Nhất Phàm theo thường lệ bưng bữa sáng tới đánh thức Khưu Phi. Vì cả Phương Duệ, Ngụy Sâm, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đều ở đây nên cậu làm bữa sáng kiểu Tây nhanh gọn.
Khưu Phi vừa ăn trứng ốp và bánh mì vừa nghe Tô Mộc Tranh tán thưởng tay nghề của Kiều Nhất Phàm, thầm nghĩ, tôi còn được ăn bánh bao đậu đỏ của cậu ấy rồi cơ.
Cũng chẳng hiểu hắn so đo cái gì.
Một tháng trôi qua cũng nhanh, Kiều Nhất Phàm mỗi ngày đều cùng Khưu Phi ngủ trên cùng một cái giường. Vì ban ngày bọn họ đều quá mệt mỏi mà thường đặt lưng xuống liền ngủ, chẳng phát sinh bầu không khí ám muội lúc nửa đêm.
Đến đêm cuối trước khi khai máy.
Lúc đó bọn Diệp Tu đều đã thu dọn đồ đạc ai về nhà nấy, dự định ngày mai xuất phát từ nhà đến thẳng trường quay. Hai ngày nay sinh hoạt chủ yếu của Khưu Phi đã phải chuyển từ tầng dưới lên tầng trên, đồ dùng cá nhân cũng phải thu dọn từ nhà Kiều Nhất Phàm. Hắn không do dự bám theo Kiều Nhất Phàm thương lượng: "Hôm nay tôi lại ngủ nhà cậu được không?"
Phòng Tô Mộc Tranh đã ở còn chưa dọn, Kiều Nhất Phàm có thể từ chối gì nữa, chỉ đành nói được.
Vốn đồng hồ sinh học của hai người họ bị đảo lộn tùng phèo, nay hiếm khi ăn ngủ theo thời gian bình thường nên đôi bên đều trằn trọc không cách nào vào giấc, đành nằm đắp chăn tán gẫu.
"Khưu Phi," Kiều Nhất Phàm nhắm mắt lại: "anh có căng thẳng không?"
Khưu Phi không phải đạo diễn mới vào nghề, huống hồ lần đầu tiên làm đạo diễn độc lập quay phim điện ảnh cũng chẳng ai hỏi hắn vấn đề này, mọi người đều dùng ánh mắt nhìn người kế thừa của Diệp Tu để đối xử với hắn, chỉ mình Khưu Phi tự biết hắn còn thiếu sót rất nhiều mới có thể trở thành người nối nghiệp, mới có thể khai sáng cả một vương triều như Diệp Tu, mới có thể sánh vai đứng bên cạnh anh, đó mới là món quà xứng đáng nhất để báo đáp lại tiền bối.
"Cậu thì sao?" Hắn nghe thấy tiếng mình hỏi lại Kiều Nhất Phàm.
"Tui có hơi căng thẳng," Kiều Nhất Phàm mở to mắt, chăm chú nhìn chùm đèn trên trần nhà: "bọn họ đều nói tiền bối Diệp Tu lần này muốn đưa phim đi tranh giải, tui sợ kịch bản của mình vẫn chưa đủ tốt khiến anh ấy thất vọng."
Khưu Phi nghiêng đầu, dựa vào chút ánh sáng hắt vào qua khe hở giữa rèm cửa nhìn sang bên. Rồi tiếng ma sát sột soạt vang lên, hắn đưa tay nắm chặt bàn tay đang đặt bên ngoài chăn của Kiều Nhất Phàm.
Kiều Nhất Phàm có thể cảm nhận được từng vết chai sạn và mạch đập rõ ràng trong lòng bàn tay hắn.
"Sau khi viết xong kịch bản thì là chuyện của đạo diễn, không cần sốt sắng, giao cả cho tôi."
Kiều Nhất Phàm cười, hiếm khi lộ ra sự nhạy bén của bản thân trước mặt Khưu Phi: "Vậy thì đạo diễn Khưu, vì sao anh không ngủ được?"
Bọn họ đều biết rõ đây là tác phẩm chuyển hình của Khưu Phi, quan trọng đến mức Diệp Tu muốn đích thân tham gia. Sự tinh tế và truyền cảm là thiếu sót hay bị người xem chỉ trích nhất trong các bộ phim của Khưu Phi, Diệp Tu vạch rõ điểm này, muốn Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm cùng giải quyết, hẳn anh cũng đã cân nhắc qua việc này.
". . . Tôi cũng hơi sốt sắng," Khưu Phi đấu tranh nửa ngày vẫn là nói thật, hắn không cần thiết phải nói dối, người làm nghệ thuật ai cũng như ai: "Kịch bản của cậu viết tốt quá, tôi sợ không quay ra được hiệu quả mong muốn."
Trong đêm tối, nhịp tim Kiều Nhất Phàm đột ngột tăng cao, cậu xoay tay nắm lấy bàn tay Khưu Phi: "Đạo diễn Khưu đừng lo, tiền bối Diệp Tu chẳng phải đã cắt cử tui đi cùng anh rồi ư."
Khưu Phi đối mặt với Kiều Nhất Phàm hai giây, giữa sóng mắt long lanh là sự tín nhiệm và dựa dẫm tương đồng. Sau đó Khưu Phi rút tay ra khỏi lòng bàn tay mềm mại của Kiều Nhất Phàm, xoa xoa tóc cậu: "Tôi đi kéo rèm cửa sổ, cậu nhanh ngủ."
A, cuối cùng cũng được xoa, Khưu Phi thầm nghĩ.
Một đêm không mộng.
Hôm sau trời còn chưa sáng họ đã rời giường. Kiều Nhất Phàm cho bữa sáng đã chuẩn bị trước vào hộp, Khưu Phi đẩy hành lý hai người vào thang máy. Nghi thức khai máy, hắn mặc âu phục thẳng tắp, khí chất mạnh mẽ. Kiều Nhất Phàm thì vẫn vậy, đi giày vải ra khỏi nhà, gương mặt cậu vẫn còn chút non nớt, từ bé đã như vậy, trông chẳng khác gì sinh viên đại học.
Gương trong thang máy phản chiếu bóng dáng hai người, Kiều Nhất Phàm chưa kịp nghĩ liền buột miệng: "Trông có giống bá đạo tổng giám đốc với học sinh bị bao nuôi không?"
Khưu Phi nhìn cậu, Kiều Nhất Phàm hoảng sợ cảm thấy không thích hợp, đang định giơ tay đầu hàng, chẳng ngờ đạo diễn Khưu lại hỏi ngược lại: "Tôi là bá đạo tổng giám đốc?"
Kiều Nhất Phàm lo lắng nói đúng.
Ừ, Khưu Phi thỏa mãn gật đầu, tôi cũng thấy giống.
Lúc thang máy mở ra, Khưu Phi hiếm khi không để Kiều Nhất Phàm ra trước, tự cho là đã để lại cho người sau một bóng lưng tiêu sái. Kiều Nhất Phàm bước từng bước theo sau, tiếng Khưu Phi truyền lại: "Biên kịch Kiều, hầu hạ tôi cho tốt, quay xong sẽ cho cậu phí bồi dưỡng."
Kiều Nhất Phàm dở khóc dở cười, bộ phim này vốn là chia đôi tiền bản quyền đó, tiền của giám đốc Hạ từ khi nào mà đến lượt Khưu Phi đi phát.
Đến khi Kiều Nhất Phàm ngồi vào ghế phụ, Khưu Phi nghiêng người qua giúp cậu thắt dây an toàn, cậu còn xu nịnh nói một tiếng cảm ơn đạo diễn Khâu.
Hôm nay trời thật đẹp.
Kiều Nhất Phàm chưa từng thấy nghi thức khai máy nào lớn như vậy. Các đơn vị truyền thông chen chúc trong phòng họp, Diệp Tu và Khưu Phi hai thầy trò hợp tác trở lại sau ba năm, đầu mối ở giữa lại là Gia Thế - hãng phim cũ của Diệp Tu, năm đó chia rẽ khó coi bao nhiêu, hiện tại hợp tác đặc sắc bấy nhiêu, với cả đây cũng là bộ phim lớn nhất nhì giới giải trí, hiển nhiên nhiều người đến xem náo nhiệt.
Đó là chưa nhắc tới việc Diệp Tu lần này không chọn những diễn viên do một tay anh cất nhắc như Tô Mộc Tranh, Đường Nhu, Bao Vinh Hưng mà lại chọn Cao Anh Kiệt của Vi Thảo và Lư Hãn Văn của Lam Vũ cùng nhất phiên. Đây là một bộ phim nam chủ điển hình, Hưng Hân vậy mà không tiếc để Tô Mộc Tranh tham gia hỗ trợ, còn có tin đồn là Chu Trạch Khải cũng muốn tới làm khách mời. Nhìn cách Diệp Tu không bắt Kiều Nhất Phàm dự buổi họp báo trong nghi thức khai máy liền biết anh coi trọng cậu cỡ nào, nếu anh muốn tạo thế thì hơn nửa cái showbiz này cũng phải run rẩy theo.
Sau khi nói nước đôi xong với giới truyền thông, Cao Anh Kiệt lập tức chạy tới bên Kiều Nhất Phàm. Non nửa năm không gặp nhau, hai người dành cho nhau một cái ôm ấm áp, trong mắt Cao Anh Kiệt tràn ngập vui sướng khi gặp lại bạn chí cốt, bỏ quên luôn Diệp Tu mà cười hì hì kêu: "Nhất Phàm."
Kiều Nhất Phàm lôi kéo Cao Anh Kiệt lần lượt giới thiệu: "Đây là tiền bối Phương Duệ, là người tuyên phát của bọn mình, đây là tiền bối Ngụy Sâm, giám chế vẫn hợp tác với tiền bối Diệp Tu, chị hậu cần đang tán gẫu với chị Mộc Tranh bên kia là . . ."
Khưu Phi nghe thấy Cao Anh Kiệt gọi thẳng tên của Kiều Nhất Phàm liền cảm thấy có chút khó chịu, lại thấy Kiều Nhất Phàm giới thiệu hết một vòng rồi mới đến mình càng thêm bứt rứt, rõ ràng là một Kiều Nhất Phàm kính cẩn lễ phép trước mặt Phương Duệ Ngụy Sâm nhưng có thể cười phun cơm trước mặt mình, vậy mà hắn cũng chỉ được coi là người quen hơn một chút.
Hắn đưa tay, tự giới thiệu mình: "Khưu Phi."
Cao Anh Kiệt bị khí thế quanh thân hắn áp đảo, cũng đưa tay ra: "Cao, Cao Anh Kiệt."
Khưu Phi nhíu mày, lần đầu tiên gặp mặt rõ ràng cũng thận trọng y chang, làm sao mà hắn lại cảm thấy vẫn là Nhất Phàm đáng yêu hơn một chút.
Nhất Phàm.
Kiều Nhất Phàm cười hòa giải: "Anh Kiệt đừng để tâm, anh ấy không cố ý đâu. Khưu Phi không giỏi giao tiếp với người lạ, sau khi quen rồi thì rất tốt."
Không phải, tôi đúng là cố ý, nhưng tôi không thể nói với cậu vì sao, vì tôi cũng không hiểu rõ bản thân nữa.
Sau nghi thức khai máy thì lập tức quay mấy cảnh lấy may. Cao Anh Kiệt chung tổ với Diệp Tu, Kiều Nhất Phàm liền cùng Lư Hãn Văn đi theo sau Khưu Phi.
Bản tính trời sinh của Lư Hãn Văn là sôi nổi tươi vui, cậu rất nhanh làm quen với Kiều Nhất Phàm, ríu ra ríu rít bên cạnh hỏi không ngừng. Lúc nói về Cao Anh Kiệt, giọng Kiều Nhất Phàm lộ ý cười, Khưu Phi nghe được rõ ràng: "Bọn anh quen nhau từ cấp một, sau này cùng học chung cấp 3 và đại học, vừa khéo là nhà cậu ấy chuyển đến ngay đối diện nhà anh. Bọn anh thường đi học chung với nhau, tác phẩm tốt nghiệp của anh cậu ấy diễn vai nam chính. Nghe Anh Kiệt nói tiền bối Vương Kiệt Hi cũng bởi vì xem phim ngắn đó nên mới quyết định ký hợp đồng."
Hừ, thanh mai trúc mã, lại còn viết kịch bản cho người ta, nghe có vẻ là đo ni đóng giày.
Đây cũng không phải lần đầu Khưu Phi gặp Lư Hãn Văn, sao bình thường không thấy nhóc này nhiều lời như vậy chứ.
Khi quay phim, từ đạo diễn đến diễn viên đều mất một quá trình mới dần tiến vào trạng thái. Nói chung vài cảnh đầu tiên thường vô dụng và sẽ bị loại bỏ. Kiều Nhất Phàm ngồi ghế lướt weibo.
Cao Anh Kiệt: Nhập đoàn, không ngờ sau khi tốt nghiệp lại có thể cùng hợp tác với biên kịch Kiều @ Kiều Nhất Phàm, xin nhờ @ Diệp Tu @ Khưu Phi chỉ giáo [cúi đầu]
Quan hệ của Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm ai ai trong giới cũng biết, trong danh sách những người cần cảm ơn của cả hai luôn có tên nhau, Kiều Nhất Phàm xem bình luận "Nắm lấy Kiều tôi" và "Hôm nay Cao Kiều lại phát đường" thay nhau nhảy lên, thuận tay chuyển tiếp: "Cùng nhau cố gắng, đóng máy tui mời cậu ăn cơm!"
Chẳng biết từ khi nào Khưu Phi đã đi tới cạnh Kiều Nhất Phàm: "Đang xem cái gì vậy?"
Kiều Nhất Phàm giơ điện thoại, cười hết sức vô tư: "Anh Kiệt phát weibo có @ đạo diễn Khưu đấy, đạo diễn Khưu có muốn chuyển tiếp không?"
À, Anh Kiệt, đạo diễn Khưu.
Kết quả là sau ngày khai máy Lư Hãn Văn lập tức gọi điện thoại về nhà cho mẹ và Hoàng Thiếu Thiên khóc mếu mách tội Khưu Phi quá hung dữ.
Mới quay được hai tuần, cảnh quay lớn cần Diệp Tu và Khưu Phi đồng đạo diễn còn chưa tới thì Lư Hãn Văn bên này đã có chút diễn không ra.
Kịch bản của Kiều Nhất Phàm xoay quanh những lựa chọn thân bất do kỷ của hai đại thiếu gia của hai gia tộc trong thời đại rối ren. Diễn viên của Lam Vũ trước nay sở trường diễn những bộ phim sắc bén như này, Khưu Phi vốn rất yên tâm. Nhưng vai diễn của Lư Hãn Văn có một gút mắc, chính là cậu vẫn thầm mến người bạn thanh mai trúc mã do Cao Anh Kiệt đảm nhiệm, xung đột giữa luân lý và đạo đức cùng biến mất trong tiến trình của lịch sử, bọn họ không dám quay quá rõ ràng, phim dân quốc vốn nhạy cảm, sợ không qua được kiểm duyệt. Kiều Nhất Phàm cũng miêu tả vừa phải, chút tình cảm này vốn mông lung, ngay bản thân nhân vật của Lư Hãn Văn cũng chưa chắc đã biết đến sự tồn tại của nó.
Nhưng vẫn muốn quay.
Khi quay Khưu Phi liền liều mạng bất chấp, tỏ ra hậm hực với Lư Hãn Văn, cậu chàng cũng rất oan ức, anh vừa nói tui làm quá, sau lại nói tui làm chưa tới, rốt cuộc anh muốn tui diễn như nào thì nói thẳng ra, đạo diễn kiểu gì vậy, vẫn là Dụ Văn Châu tốt nhất.
Khưu Phi thực sự không am hiểu những thứ tình cảm như ẩn như hiện, như gần như xa này, nhưng Kiều Nhất Phàm biết rõ.
Hắn rất nghiêm túc, thẳng thắn chính trực, góc cạnh rõ ràng, e rằng cả đời này đều không làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm, cũng vĩnh viễn không hiểu được tâm tình lo được lo mất khi thích một người là thế nào.
Nhưng Kiều Nhất Phàm không như vậy, cậu hiểu, bằng không cậu sẽ không viết nên.
Khưu Phi kêu bên hậu cần triệu tập diễn viên quần chúng, để Kiều Nhất Phàm có thời gian giải thích cảnh quay cho Lư Hãn Văn.
"Tiểu Lư", Kiều Nhất Phàm nhẹ nhàng hỏi: "Em cảm thấy kịch bản có chỗ nào khó hiểu sao?"
"Không phải," Lư Hãn Văn phồng má, "Em còn chẳng có kinh nghiệm yêu đương, hoàn toàn không có chút cảm giác nào với cảnh quay này ạ."
Lần này đến phiên Kiều Nhất Phàm ngạc nhiên: "Một lần cũng không có? Em không thích ai cả ư?"
Lư Hãn Văn ngẩng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó ngượng ngùng gật gật: "Dạ cũng có một người, nhưng anh ấy không thích em."
"Vậy thì được rồi," Kiều Nhất Phàm cổ vũ cậu nhóc, "Em xem Cao Anh Kiệt như là người kia được không?"
"Nhưng mà không giống nhau!"
"Không giống nhau thế nào," Kiều Nhất Phàm từng bước hướng dẫn, "tình cảm yêu thích vĩnh viễn giống nhau. Em thích người ta, cái tốt của người ta là vầng sáng bất diệt, cái xấu cũng là thứ độc nhất vô nhị. Em muốn dâng hiến tất cả những gì mình có, em muốn người ta biết, cũng không muốn người ta biết, em thường nghĩ tình yêu này quá nặng nề, mình tự gánh vác lấy nó thì tốt hơn."
"Tiểu Lư, em xem, trên thế giới này có trăm nghìn điều tốt xấu, chỉ có tình yêu là vô sự tự thông."
Lư Hãn Văn trợn to hai mắt nuốt lấy từng từ: "Tiền bối Kiều Nhất Phàm cũng có người anh rất thích ạ."
"Có chứ," Kiều Nhất Phàm khẽ cười, "có một người anh rất rất thích, bắt đầu từ năm 13 tuổi đã tự để người đó hòa tan vào trong sinh mệnh, không dám nói lại chẳng dám quên. Cũng không phải chưa gặp người nào tốt hơn, nhưng trăm nghìn điều thú vị trên thế giới này, anh cũng chỉ muốn chia sẻ cho một người."
"Anh tiến vào giới điện ảnh này vì người đó, viết kịch bản vì người đó, anh dĩ nhiên cũng muốn quang minh chính đại đứng trước mặt người đó nói em thích anh, nhưng trên thế gian này có rất nhiều mối tình như vậy, tình ý càng sâu nặng sẽ càng quan tâm, càng quan tâm lại càng thêm sâu nặng."
Khưu Phi chợt hiểu.
Thực ra không có gì khó hiểu, hắn muốn ở trong phòng của Kiều Nhất Phàm, dùng sữa tắm của Kiều Nhất Phàm, muốn ăn bánh bao đậu đỏ của Kiều Nhất Phàm, càng muốn mỗi ngày được gặp cậu đầu tiên. Khưu Phi đưa Kiều Nhất Phàm đi nghe tất cả những ban nhạc hắn thích, xem hết những bộ phim hắn yêu rồi cuối cùng phát hiện ra những thứ ẩn giấu trong ca từ mơ hồ và thước phim cũ kỹ.
Hắn thích Kiều Nhất Phàm, hóa ra chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng Kiều Nhất Phàm lại thầm mến Cao Anh Kiệt rất nhiều năm.