Hoàn [Phi Long Tại Thiên 2020][Thế hệ mới] Ngày Trước Xanh Xanh Nay Còn Không

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
Ngày Trước Xanh Xanh Nay Còn Không


Beta: Băng Ly
Fanfic thuộc Project Chúc mừng sinh nhật Khưu Phi 2020 - Phi Long Tại Thiên.


*******************

Thi đấu thể thao điện tử Vinh Quang phát triển đến năm thứ mười bảy, lão tướng Bá Đồ Tống Kỳ Anh tuyên bố giải nghệ.

Ngày thứ hai sau khi giải nghệ, Tống Kỳ Anh theo lời hẹn lên máy bay đi Hàng Châu tìm Khưu Phi, Kiều Nhất Phàm ăn một bữa cơm. Khưu Phi giải nghệ sớm hơn cả hắn, bây giờ ở lại Gia Thế làm huấn luyện viên, Kiều Nhất Phàm vẫn còn thi đấu, nhưng xem trạng thái đoán chừng cũng sắp tới lúc rồi.

Tống Kỳ Anh xách hành lý xuống máy bay, chỉ nhìn thấy Kiều Nhất Phàm, không nhìn thấy Khưu Phi đâu.

"Khưu đội đâu?" Hắn hỏi.

Kiều Nhất Phàm mở cốp xe, giúp hắn xếp hành lý lên.

"Không đến, Gia Thế bên đó còn vướng chút việc gấp cần xử lí, cậu ta kêu chúng ta tới trước chờ cậu ta."

"Tống Kỳ Anh thuận miệng hỏi: "Vậy có cần đi đón cậu ấy không?"

Kiều Nhất Phàm nhìn hắn một cái, biểu cảm có vẻ khó kìm lại.

"Được."



Bọn họ đứng ở cổng câu lạc bộ Gia Thế chờ Văn Lý tới đón.

Tống Kỳ Anh cẩn thận nhìn xung quanh, không phát hiện ai khả nghi. Thế nhưng hắn vẫn kéo khẩu trang che kín mặt mũi.

Sau khi giải nghệ, sức ảnh hưởng vẫn còn, nếu để lộ thân phận, dựa vào chức danh đội trưởng Bá Đồ tiền nhiệm cũng đủ khiến hắn "ăn không hết gói mang về". Bên trái Hưng Hân bên phải Gia Thế, khác nào đưa dê vào miệng cọp.

Mặc dù fan mới bây giờ đã hoàn toàn không biết ân oán tình thù giữa Bá Đồ với Hưng Hân và Gia Thế, thêm cả hắn với Khưu đội và Kiều đội ngấm ngầm giao thiệp cũng không tồi, cảm giác đối địch biến mất không ít, nhưng thân phận "kẻ thù truyền kiếp" này vốn nó cũng đã trở thành một điểm nhấn hái ra tiền, không phải muốn xóa là xóa được.

Tống Kỳ Anh ngơ ngẩn đôi chút, Kiều Nhất Phàm huơ huơ tay trước mặt hắn.

"Trời nóng quá hứng nắng váng đầu rồi ư?"

Tóng Kỳ Anh nghiêm túc liếc trả hắn một cái.

"Không phải, tôi đang nghĩ, chuyến này đến Hàng Châu có thể điều tra được bao nhiêu tin tình báo cho Bá Đồ."

Kiều Nhất Phàm cười cười: "Già mà mất nết, truyền thống của Bá Đồ cũng bị cậu làm hỏng be bét rồi."

"Làm như Hưng Hân của các cậu thì hay lắm đấy?" Tống Kỳ Anh giễu ngược. Ban đầu hắn không quá thích đấu võ mồm, truyền thống Bá Đồ là nói chuyện bằng thực lực. Nhưng chung đụng nhiều, lâu dần hắn phát hiện, Hưng Hân luôn có biện pháp khiến hắn nhả chữ.

Mở miệng thì mở miệng, Tống Kỳ Anh không sợ. Truyền thống Bá Đồ là thấy khó khăn càng vững bước, đàn ông Bá Đồ tuyệt đối không quay đầu.

"Sao Văn Lý vẫn chưa tới?" Tống Kỳ Anh cúi đầu nhìn đồng hồ. Từ lúc bọn họ tới cửa đã qua mười ba phút.

"Chắc sắp rồi." Kiều Nhất Phàm lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị đánh một cuộc gọi cho Văn Lý.

Vừa bấm nút gọi không bao lâu, gần đó đột ngột vang lên tiếng chuông điện thoại.

"..."

"..."

Tống Kỳ Anh với Kiều Nhất Phàm nhìn nhau, Văn Lý khoan thai đi tới.

Trông thấy vẻ mặt hai người như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Văn Lý bắt đầu giả đò.

Hắn nói: "Thực ra tôi cũng vừa mới tới, thật đó."

Kiều Nhất Phàm hỏi Tống Kỳ Anh: "Cậu tin không?"

Tống Kỳ Anh lắc đầu: "Không tin."



Văn Lý dẫn bọn hắn đi tìm Khưu Phi.

Đến trước cửa phòng làm việc, Văn Lý dừng bước: "Tôi còn chút việc bên trại huấn luyện, hẹn gặp lại."

Kiều Nhất Phàm thuận miệng nói: "Ở lại cùng ăn một bữa đi."

Vẻ mặt của Văn Lý lập tức trở thành kiên quyết từ chối.

Văn Lý: lủi đi.jpg

Bỏ lại Kiều Nhất Phàm cùng Tống Kỳ Anh đang không hiểu kiểu gì.

Hai người các ông kè kè bên cạnh bọn tôi, còn phải sợ bọn tôi ăn tươi nuốt sống các ông hay sao?

Khưu Phi ngồi trong phòng dường như nghe thấy tiếng động, hắn mở cửa.

Xoang mũi Tống Kỳ Anh lập tức bị một loại mùi hương kỳ quái lấp đầy.

"Cái thứ vũ khí sinh hóa gì thế này!" Kiều Nhất Phàm kêu lên, mặt nhăn nhó.

Sắc mặt Khưu Phi hơi khó coi, dường như đã đem câu "Các cậu vào ngồi" treo trên miệng rồi lại phải mạnh mẽ nuốt trở lại.

Cuối cùng hắn thuận tay kéo cửa phòng làm việc lại.

"Đi, ra ngoài ăn cơm."

Kiều Nhất Phàm đi sau Khưu Phi, càng nghĩ càng thấy sai trái.

Thế là hắn lặng lẽ dùng khẩu hình nói với Tống Kỳ Anh.

"Cậu nói xem, ban nãy không phải Khưu Phi định tự mình nấu đồ ăn chiêu đãi chúng ta đấy chứ?"

"Cậu nói gì cơ?" Tống Kỳ Anh chưa học khẩu ngữ bao giờ, không "get" nổi ý hắn.

Khưu Phi quay đầu lại, vẻ mặt không chút thay đổi.

"Muốn nói gì cứ nói rõ ra."

Kiều Nhất Phàm cẩn thận từng li từng tí: "Tôi muốn hỏi là..."

Tống Kỳ Anh vô cùng thành thạo tiếp lời: "Cậu vừa rồi tính hạ độc chết cậu ta phải không."

Sau đó bổ sung: "Nói sớm chút, tôi giúp cậu, Hưng Hân ít một người thì ít một người thôi."

Khưu Phi nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi tính độc chết cả hai cậu."



"Cho nên là, cậu ban đầu định nấu lẩu đãi bọn tôi á?" Kiều Nhất Phàm cười ra tiếng.

Khưu Phi hơi khó xử, không biết trong miệng lầm bầm điều gì.

"Được rồi được rồi, đều là trạch nam e-sport, bọn tôi hiểu mà." Kiều Nhất Phàm có chừng mực, vỗ vai hắn.

Tống Kỳ Anh chuyên tâm chia đồ chấm lẩu của tiệm, không để ý hai người kia. Điểm này hắn kế thừa hoàn toàn từ tiền bối Trương Tân Kiệt - bao thầu khẩu vị gần như cả Liên minh.

Nhúng thịt vào nồi, ba người bắt đầu buông thả bản thân, vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất. Chém gió chém bão một lúc, chẳng biết thế nào mà lại đả động đến Hàn Văn Thanh.

"Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh." Kiều Nhất Phàm đọc đi đọc lại hai lần. Là cái tên không được nhắc tới trong cả năm năm, đọc xong thậm chí tự nhiên sinh ra một chút cảm giác xa lạ.

"Nói mới nhớ," Khâu Phi trong miệng ngậm thịt, phát âm không rõ chữ, "Đợt rồi tân binh vào đội còn hỏi tôi Hàn Văn Thanh là ai."

"Uầy." Kiều Nhất Phàm hô một tiếng liền không nói được gì, hắn cảm thấy mình không có tư cách nói "Thật không nghĩ tới."

"Thật không nghĩ tới." Tống Kỳ Anh thay hắn nói.

"Tôi đã nói cho hắn biết." Khưu Phi cúi đầu nhìn đĩa, giải thích một câu, "Tuyển thủ đó của bọn tôi còn nhỏ, vừa tới 15 tuổi, mới tiếp xúc Vinh Quang được hai năm."

Kiều Nhất Phàm dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói: "Về sau cứ cử hành một cuộc thi khảo sát về lịch sử chiến đội, không làm được hẳn hoi thì không cho bọn họ vào."

"Có tác dụng gì cơ chứ?" Tống Kỳ Anh nói.

Vẻ mặt hai người còn lại trong nháy mắt cứng đờ.

Thật ra lời này rất có lý.

Đại thần viễn cổ dù có là đại thần thì cũng đã là quá khứ, nhớ kỹ có thể giúp cho kỹ thuật tăng lên sao? Hiển nhiên không thể. Muốn đề cập đến cùng lắm chỉ nói một câu: Đội trưởng chiến đội XX trong mùa giải XX từng dẫn cả đội lấy được quán quân; chưa lấy được quán quân hoặc chưa làm đội trưởng bao giờ, muốn người ta nhớ tên lại càng khó khăn.

“Chẳng riêng tuyển thủ e-sport chúng ta, nghề nghiệp nào cũng đều như vậy cả thôi." Tống Kỳ Anh an ủi bọn hắn.

"Không đúng." Kiều Nhất Phàm bỗng nhiên nói.

"Hẳn là phải nhớ kỹ."

Nói xong hắn quay đầu hỏi Tống Kỳ Anh: "Khẩu hiệu của Bá Đồ là gì?"

Tống Kỳ Anh trả lời: "Trước sau như một."

"Ai đề ra?"

"Hàn đội."

"Bá Đồ với Hưng Hân và Gia Thế tại sao lại là kẻ thù truyền kiếp?"

"Bởi vì... Hàn đội và Diệp tiền bối."

"Đây chẳng phải là vấn đề đấy sao?" Kiều Nhất Phàm vỗ tay, nói, "Đại Mạc Cô Yên vẫn còn, đấu pháp dũng mãnh xông pha vẫn đó, ngay cả lão vương bát (*) mà Hàn tiền bối nuôi từ khi Bá Đồ thành lập vẫn còn bay nhảy trong phòng huấn luyện của các cậu, thế mà đã muốn quên người ta rồi ư? Không có cửa đâu."

Tống Kỳ Anh với Khâu Phi đều không nói lời nào.

Mất cả nửa ngày, Tống Kỳ Anh mới thốt lên: "Không phải lão vương bát, là rùa cá sấu."



Ngón tay Tống Kỳ Anh mân mê trên điện thoại hồi lâu, cuối cùng vẫn dùng hết can đảm bấm dãy số một mực xếp vị trí thứ hai trong danh bạ điện thoại.

Đện thoại reo đến lần thứ hai thì kết nối.

"Alo? Tiểu Tống?"

Tống Kỳ Anh há hốc mồm, nhỏ giọng gọi một câu: "Đội trưởng?"

"..." Tống Kỳ Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhăn mày của người ở đầu dây bên kia.

"... Chuyện gì?"

Thấy Hàn Văn Thanh không trực tiếp thể hiện sự không hài lòng đối với xưng hô này, gan Tống Kỳ Anh lớn không ít.

Hắn hít một hơi thật sâu, báo cáo: "Hàn đội, em hôm qua vừa giải nghệ."

"Ừm, tôi đã thấy…" Hàn Văn Thanh nói ở đầu dây bên kia: "Mấy năm này vất vả dẫn dắt Bá Đồ, cậu làm rất tốt."

"Cảm ơn đội trưởng." Tống Kỳ Anh nắm chặt ống nghe, nghĩ đến cuộc đối thoại cùng Kiều Nhất Phàm hôm nay. Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi thực sự nói chuyện qua điện thoại với đội trưởng khi xưa của hắn, hắn lại không biết mở miệng ra sao.

"Đội... đội trưởng, " hắn nuốt nước bọt, nói: "Em tới thăm anh... được chứ?"

Hàn Văn Thanh dường như kin ngạc một chút, cuối cùng vẫn nói: "Được, chỉ cần cậu không chê trẻ con nhà anh phiền phức."

"Sao có thể? "Tống Kỳ Anh bỗng nhiên có cảm giác hoàn toàn thanh tĩnh lại, vốn cho rằng loại an tâm này từ sau khi Hàn Văn Thanh giải nghệ đã không còn, nhưng bây giờ không biết từ đâu lại xuất hiện.

Thế là hắn nói: "Đội trưởng, hẹn mai gặp."

Ngày trước xanh xanh nay còn không?

Còn chứ, còn chứ.

END.
-----
Chúc mừng sinh nhật Khưu Phi! UwU
 

Bình luận bằng Facebook