Hoàn [Phi Long Tại Thiên 2020][Khưu Phi] Vinh Quang

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
VINH QUANG

Sản phẩm thuộc project Phi Long Tại Thiên 2020

Author: Chờ bổ sung
Cv: 张佳乐头上的小花儿
Edit: @Quân Y Hoàng



Artist: Kathy



---​


Gặp anh vào một năm ấy
Chỉ mới vài hôm đã ngỡ sẽ lấy anh
Không hiểu vì đâu người đi trà nguội
Kiếm tìm đủ mọi phương thuốc trong câu ca

Nhớ về món nợ xưa cũ muôn màu trong những đêm khuya vắng
---



01​

Thời điểm Hạ Trọng Thiên tìm tới hắn, Cựu Gia Thế đã đến hồi người đi trà lạnh.​

Nhóm nhân viên cuối cùng kết toán xong phần lương của mình, ai được nơi khác tuyển dụng thì rời đi, ai lên đường về nhà thì quay về.​

Phòng huấn luyện hôm ấy chỉ có hai người. Sáng sớm chín giờ, Khưu Phi mở máy tính bắt đầu huấn luyện như mọi ngày, qua nửa tiếng đồng hồ thì người đã từng là ông chủ bước vào, đến ngồi bên cạnh hắn, không nói lời nào mà bật mở máy tính, lướt xem tin tức mấy ngày qua. Thỉnh thoảng hắn sẽ vào game chơi, mà nhiều nhất chính là rời cửa ra ngoài nghe điện thoại. Đoạn thời gian này hắn xem nơi huấn luyện như phòng làm việc của mình, chẳng biết là do khu vực huấn luyện ở lầu một đi lại thuận tiện, hay là hắn vẫn chưa thể thôi nhớ về vô vàn kí ức huy hoàng mà sản nghiệp to lớn này từng mang lại cho hắn.​

Cũng có thể là bởi, nếu ở một mình, hắn không cách nào đối mặt với những vinh dự trải khắp bức tường phòng làm việc.​

Cửa phòng huấn luyện không khép hẳn, có thể nghe loáng thoáng qua khe hở tiếng Đào Hiên dập điện thoại rồi tức giận mắng vài câu.​

Là bất mãn với giá cả đưa ra? Hay là hắn bỗng dưng tiếc nuối?​

Khưu Phi không hiểu lắm những điều ấy.​

Cách Thức Chiến Đấu vượt qua đoạn chướng ngại sau cùng trong tiếng bàn phím lách cách, số liệu thống kê theo đó hiện lên trên màn hình.​

Buổi sáng huấn luyện cứ thế kết thúc chóng vánh, Khưu Phi đứng dậy rời khỏi cửa. Vì nhân viên căn tin đã nghỉ làm hết từ hôm trước, cho nên mấy ngày gần đây hắn đành ra ngoài tìm bừa một quán để ăn. Lúc hắn rời khỏi phòng huấn luyện thì vừa hay bắt gặp một người vội vã bước vào từ cửa lớn nơi cuối hành lang, trông có chút quen mặt, Khưu Phi nghĩ thế. Đối phương cũng nhận ra hắn rất nhanh, gấp gáp mấy bước nhỏ, vội vàng kéo hắn lại.​

"Khưu Phi phải không?"​

Người thiếu niên gật đầu.​

"Tôi là Hạ Trọng Thiên, còn nhớ không, ông chủ Đào Hiên đâu?"​

Thiếu niên gật đầu trả lời vế thứ nhất, sau đó quay đầu chỉ về phòng huấn luyện: "Ở đằng kia."​

Cuối cùng tại một quán cơm nhỏ bên lề đường, quanh chiếc bàn đầy đồ ăn dầu mỡ, trên đầu treo máy điều hoà không chút gió, ngoài hiên ngập tiếng ve kêu ran, ba người đã bàn luận xong xuôi tương lai của Gia Thế.​

Tài chính Hạ Trọng Thiên có hạn, nhưng Gia Thế sau khi giải thể đến hôm nay cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu thứ đáng giá để thu mua. Sau cùng đến tay, chỉ có thương hiệu tạo nên Gia Thế, chỉ có Khưu Phi và tài khoản nhân vật mà hắn giữ, chỉ có công hội Gia Vương Triều trống rỗng và một số thiết bị phần cứng, phần mềm.​

Chỉ qua một bữa cơm, lúc trở ra đã thành Tân Gia Thế.​

Hạ Trọng Thiên tràn ngập phấn khởi cùng Khưu Phi vực dậy Gia Thế, tuy nhiên khi thực sự bắt tay vào mới phát hiện khó khăn không chỉ nằm ở vấn đề tài chính và sân bãi.​

Tan đàn xẻ nghé, tầng lớp quản lí công hội Gia Vương Triều chẳng còn mấy người, Cách Thức Chiến Đấu chỉ được trang bị vài món đồ bạc từ vòng khiêu chiến trước, mà dư luận ngoài kia thì nơi nơi kẻ khen người chê. Chỉ riêng lẻ từng điều ấy thôi đã đủ đánh đổ ý niệm tái khởi của chiến đội gần như phải gầy dựng lại từ đầu hết thảy mọi thứ, ngoại trừ cái tên mình đang mang.​

Khưu Phi gọi điện thoại cho mấy người bạn hắn quen trước đây trong trại huấn luyện, nhưng chẳng mấy khả quan. Hắn gia nhập trại huấn luyện chưa bao lâu đã được đội trưởng Gia Thế lúc ấy là Diệp Thu chú ý, còn hướng dẫn một đấu một cho hắn nên càng bị người đố kị hơn. Đến khi tin đồn hắn sẽ trở thành người thừa kế Nhất Diệp Chi Thu trong tương lai lan ra thì chẳng cần phải nói, cộng thêm tính cách một lòng nghiêm túc chăm chỉ chịu khó của hắn, sống trong trại huấn luyện dường như không quá hoà hợp với những đứa trẻ khác.​

Gọi hai tiếng bằng hữu, chẳng qua là xã giao trao đổi số điện thoại hoặc tài khoản QQ mà thôi. Khi Diệp Thu giải nghệ, Nhất Diệp Chi Thu đổi chủ, mấy kẻ mang danh bạn bè từng quây quanh hắn kia, đến cuối cùng chỉ như gần như xa.​

Hắn hít sâu một hơi, nhoài người trên ban công tận hưởng làn gió nóng bức giữa đêm hè, hướng mắt nhìn về bảng hiệu sáng đèn của tiệm net Hưng Hân cách đó không xa.​

Không biết tay Hạ Trọng Thiên này lúc thuê nhà là vô tình hay cố ý, một mực chuyển đi cách Cựu Gia Thế chẳng bao nhiêu, vẫn đối diện khu phố của Hưng Hân như cũ. Hiện tại nhân lực còn ít, trước mắt cứ tập trung tạm thế đã, ấy là lời giải thích của Hạ Trọng Thiên hắn.​

Khưu Phi tự lập cho mình một thời khoá biểu, sáng thức dậy tập thể dục rèn sức khoẻ, sau đó huấn luyện, nghỉ trưa, rồi buổi chiều tiếp tục huấn luyện hoặc vào trò chơi đánh đấu trường. Tuy đối thủ ngang tài ngang sức không nhiều nhưng đủ để không xa lạ với việc thi đấu đối kháng. Buổi đêm là thời gian dành cho công hội, hắn cùng những người ở lại Gia Vương Triều phá phó bản, tranh cướp boss. Lời lãi không nhiều lắm, nhưng ít ra vẫn tích luỹ được chút ít cho những ngày tháng về sau.​

Lúc mới bắt đầu quả thật là loạn cào cào, tuy huấn luyện vẫn giống trước đây, nhưng thế giới trong trò chơi thì khác hẳn. Bị các công hội lớn ngăn cản, tính toán mưu toan, cạnh tranh khốc liệt, thỉnh thoảng còn có tuyển thủ chuyên nghiệp giấu mặt ghé chơi. Nội bộ công hội thì vẫn ổn, chỉ là tầng lớp quản lý và rất nhiều thành viên đã rời đi, có điều những người ở lại đều là fan hâm mộ Gia Thế trung thành nhất.​

Lần đầu tiên Khưu Phi vào trò chơi, hắn tự chào hỏi và giới thiệu mình trên kênh công hội vắng bóng người, đồng thời trình bày hiện trạng của Gia Thế. Hắn không ép buộc ai ở lại, song song đó cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ và hi sinh. Cuối cùng hắn cẩn trọng hỏi, liệu có ai vẫn nguyện ý ở lại bầu bạn cùng Tân Gia Thế đến ngày trở về Vinh Quang.​

Gõ xong những câu chữ ấy, hắn nhắm mắt, không khỏi nghĩ đến vị đội trưởng mà hắn đã từng đặt trọn hết thảy niềm tin, Diệp Tu.​

Người ấy im hơi lặng tiếng rời khỏi Gia Thế, bất luận trong tình cảnh khốn quẫn nào vẫn không hề gục ngã, cứ thế một mình cùng thẻ tài khoản bắt đầu từ con số không, từng bước đi từ khu thường tiến tới Thần Chi Lĩnh Vực, cuối cùng trở về Liên minh. Bao nhiêu khổ cực chất chứa trong ấy, chẳng cần phải thổi phồng thêm nữa.​

Trái lại bản thân, ít nhất nhân vật hiện tại đã đạt cấp tối đa, công hội vẫn còn tồn tại, phần mềm huấn luyện đều đủ cả.​

Cũng chỉ có một mình.​

Còn gì đáng sợ nữa đây?​

Còn gì khiến ta sợ hãi?​

Khưu Phi mở mắt, nhìn vào kênh công hội lần nữa.​

Ban đầu chỉ có một hai dòng chữ, sau đó càng nhiều càng nhiều câu trả lời, thoại ngữ thay phiên nhau nhảy ra nhấn chìm toàn bộ những thông báo rời khỏi công hội đang lác đác hiện lên kia. Những người đã từng hâm mộ Gia Thế, dù đang trực tuyến đọc kênh trò chuyện, hay thu được ít nhiều tin tức từ nhóm QQ, đều trong buổi tối hôm ấy, thi nhau đăng nhập, dùng phương thức spam tin nhắn để gửi tới người thiếu niên sự ủng hộ lớn nhất.​

"Đội trưởng Khưu Phi, cố lên!"​

"Đội trưởng Khưu Phi, Gia Thế có cậu, cũng có chúng tôi!"​

"Đội trưởng Khưu Phi, còn chúng tôi ở đây!"​

"Đội trưởng Khưu Phi, chúng tôi vẫn luôn ở đây!"​

. . .​

Người thiếu niên bước ra từ trại huấn luyện đến hiện tại chưa bao giờ nảy sinh suy nghĩ sợ hãi lùi bước, dù cho ở thời khắc nội tâm hỗn loạn và hoài nghi nhất cũng chẳng từng mảy may cảm thấy khổ cực. Mà trong một buổi tối này, hắn đã cật lực kìm nén bản thân để giữ cho những cảm xúc mãnh liệt kia đừng tuôn trào như thác đổ.​

Đúng, Gia Thế vẫn còn, Gia Thế không chỉ có một mình hắn.​

Người thiếu niên vuốt lấy gương mặt mình, ở kênh công hội hỏi: Có phải tuần này vẫn còn vài boss dã đồ chưa xuất hiện không?​

Chẳng qua là gầy dựng lại từ đầu mà thôi, người ấy có thể làm được, vậy mình cũng có thể.​


02​

Loạng choạng bước đi bước đầu tiên, mới biết mình cùng với người mà bản thân mãi mãi kính trọng kia chênh lệch biết bao.​

Không chỉ là chuyện một chọi một trên sàn đấu, việc lãnh đạo công hội thế nào, chỉ huy đoàn thể ra sao, tìm kiếm tân binh cách gì, thậm chí ngay cả mức độ hiểu biết các nghề nghiệp khác ngoài pháp sư chiến đấu, những thứ cần học, cần hiểu, cần tường tận, còn rất nhiều rất nhiều.​

Lúc mới bắt đầu gian nan vô cùng, tuy tích cóp của nhà kho công hội ngày này sang tháng nọ vẫn rất nhiều nhưng muốn quản lý thì cực kì rắc rối, phương diện này chỉ có hai người là hắn và Hạ Trọng Thiên, cộng thêm một số hội viên lâu đời nhiệt tình, cùng nhau tìm cách giải quyết. Điều vui mừng duy nhất chính là, những người ở lại chẳng để tâm bản thân có thể nhận hồi báo hay không, gần như tất cả đều toàn tâm toàn ý cống hiến nguyên liệu rơi ra từ phó bản, mặc kệ thù lao bao nhiêu. Mà mỗi lần Khưu Phi đăng nhập nói lời cảm tạ, bọn họ hoặc báo cáo thống kê thành quả thu thập hoặc thông báo số boss dã đồ chưa xuất hiện, quan tâm thêm cả chuyện một ngày ba bữa ăn của cậu đội trưởng còn đang tuổi thiếu niên này nữa,...​

Người ở lại công hội có lẽ sẽ không hiểu chuyện huấn luyện, không hiểu các chiến thuật, không hiểu thao tác thế nào cho tinh chuẩn, bọn họ chỉ là một nhóm người chơi bình thường nhất trong Vinh Quang, dùng phương thức quan tâm của chính mình nâng đỡ chiến đội một lần nữa cất bước.​

Mà đối với Khưu Phi, thử thách trong kì nghỉ hè này không chỉ có công hội mà thôi.​

Bản đồ tranh giành boss dã đồ giữa những chiến đội lớn mới là chiến trường thực sự. Các công hội vào kì nghỉ hè đều ẩn giấu mấy chủ lực chiến đội nhiều thời gian rỗi, mà Hưng Hân khi ấy danh tiếng hưng thịnh, mỗi lần boss dã đồ xuất hiện, khung cảnh luôn rất giống vũ đài toàn sao. Chủ lực các chiến đội luân phiên thay đổi tài khoản xuất chiến, nhưng nghề nghiệp nhân vật và những lời mắng chửi trong cuộc đấu lật tẩy nhau hết lần này đến lần khác bán đứng bọn họ, sau đó chẳng tránh khỏi một trận hỗn chiến.​

Muốn giành được boss ở tình thế như vậy thực sự quá khó.​

Khưu Phi cũng dùng một tài khoản phụ nghề nghiệp pháp sư chiến đấu, dẫn đầu vài tinh anh công hội vừa tập hợp được, đứng nhìn Lam Khê Các và Trung Thảo Đường đánh nhau từ xa, công hội Bá Khí Hùng Đồ và Luân Hồi ở trong thế giằng co, Hưng Hân và Yên Vũ Lâu nghe nói đang trên đường tới, còn Hư Không thì không biết đang ẩn nấp góc nào mà tuỳ thời hành động.​

"Đội trưởng, chúng ta vẫn cướp chứ?"​

"Đem vài người dẫn dụ Bá Khí Hùng Đồ và Luân Hồi đi, bên này... Phải xem tình huống có thể trà trộn vào không đã."​

"Rõ rồi, đội trưởng!"​

Kế sách mới đầu rất thành công, Bá Khí Hùng Đồ và Luân Hồi không hề chuẩn bị tâm lí với việc người phía công hội Gia Vương Triều đột nhiên xông vào, bị đánh cho trở tay không kịp, nhanh chóng cuốn vào trận loạn chiến, đánh thêm một lúc liền biến thành ba bên quần nhau.​

Khưu Phi dẫn một nhóm nhỏ âm thầm rút khỏi đoàn người, bậc thầy pháo súng trong đội y theo hắn chỉ đạo, dội pháo lôi kéo thù hận của boss, giữa cuộc hỗn chiến của các công hội khác đã tìm ra cách giật lấy thù hận trước, thành công lôi kéo nó về chỗ phe mình.​

Tuy nhiên kế sách vừa chớm nở kết quả đã bị phá rối tức thì. Khí thế công hội Bá Khí Hùng Đồ giống hệt như cái tên, bứt khỏi thế giằng co với Luân Hồi, nhanh chóng phân ra ba tổ bao vây hai tiểu đội Gia Vương Triều, thẳng tay xé nát đội ngũ chỉ còn ít máu cầm cự vì phải một mình đương đầu với hai bên công hội kia.​

Những người còn lại anh dũng chống chọi thẳng đến rìa vòng vây dưới trình cá nhân bùng nổ của Khưu Phi, thế nhưng thù hận boss đã bị Bá Khí Hùng Đồ cướp mất.​

Pháp sư chiến đấu nửa thanh máu dùng chiến mâu quét phăng vòng người bủa vây, cuối cùng đối diện với đối thủ bấy giờ của hắn.​

Mục sư phía Bá Khí Hùng Đồ đứng bên ngoài vòng vây, nhìn pháp sư chiến đấu thấm đẫm máu tanh lao thẳng tới, giật mình nghĩ đến mùa hè nhiều năm về trước, lúc ấy tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn còn có thể đăng nhập chính tài khoản chuyên nghiệp của mình vào game cướp boss phá phó bản, từ đó tạo nên từng con người thuộc về truyền thuyết. Mà Nhất Diệp Chi Thu của Gia Vương Triều cũng đã từng giữa muôn trùng vây thế này, dẫn đội quân của y đột phá nghìn tầng phong toả, sau đó lật mình bủa vây ngược lại Bá Khí Hùng Đồ lúc ấy. Vì thế trong một khoảnh khắc, hắn thực sự nghĩ pháp sư chiến đấu kia của Gia Vương Triều là Diệp Tu, nhưng rất nhanh sực nhận ra là không phải. Không chỉ do mâu thuẫn tạo dựng giữa Gia Vương Triều và Hưng Hân mà còn bởi phong cách chiến đấu của đối phương, tuy mang trên mình cái bóng Nhất Diệp Chi Thu, nhưng chung quy không phải là y.​

Pháp sư chiến đấu vẫn là pháp sư chiến đấu, Gia Vương Triều vẫn là Gia Vương Triều, thế nhưng đã không còn là Nhất Diệp Chi Thu, đã không còn là Đấu Thần, đã không còn là Diệp Thu.​

Pháp sư chiến đấu không lập tức hồi sinh sau khi ngã xuống đất, mà ở kênh gần để lại một câu “Xin nhận chỉ dạy của tiền bối” rồi mới rời đi.​

Kênh công hội chất đầy lời an ủi, nào là “Chỉ huy Bá Đồ là đội phó Trương, thua cũng bình thường thôi mà”, rồi “Nhân số của bọn họ quả thật là hơn chúng ta rất nhiều lần”, còn có “Đội trưởng Khưu Phi đừng khó chịu, đêm nay chúng ta tiếp tục cướp”,…​

Chỉ có trong lòng Khưu Phi hiểu rõ, khoảng cách giữa mình và người kia làm sao có thể nhỏ bé như vậy.​

Vì thế trong thời khoá biểu hằng ngày, ngoại trừ rèn luyện thân thể và tiến hành huấn luyện, đã nhiều thêm tiết học quan sát thực tiễn, phần lớn thời gian dùng để xem các đoạn phim chỉ huy đoàn đội của bốn bậc thầy chiến thuật. Ông lớn đánh đổ công hội nhỏ, công hội nhỏ đột kích ngược ông lớn, ông lớn và ông lớn cứng đối cứng, không bỏ sót bất kì trận nào. Hắn vừa xem vừa ghi chép lại những điều đáng chú ý, trong đầu suy nghĩ nếu là mình thì sẽ phản ứng ra sao, sẽ chỉ huy thế nào.​

Thỉnh thoảng khi đăng nhập, được thành viên công hội báo tin, hắn lại gia nhập quân đoàn hỗn chiến cướp boss.​

Về sau thành viên nòng cốt của công hội sực nhận ra đội trưởng nhà mình không chỉ đơn thuần muốn tranh giành boss, mà còn muốn ở giữa chiến trận rèn luyện bản thân. Tuy thao tác và trình độ phối hợp của bọn họ không thể so sánh với tuyển thủ chuyên nghiệp, thậm chí cả đội viên trong trại huấn luyện nhưng bọn họ vẫn tận sức phối hợp với từng lệnh chỉ đạo từ Khưu Phi, nỗ lực tạo điều kiện cho việc đặc huấn chiến thuật của hắn.​

Đối tượng luyện tập có tài khoản phụ của Dụ Văn Châu, Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm, đôi khi còn may mắn đối mặt hai bậc thầy chiến thuật cùng lúc.​

Chỉ là thiếu mất một người kia.​

Hễ trận cướp boss nào Hưng Hân tham dự, thì Gia Vương Triều sẽ không có mặt.​

Tôi vẫn chưa đủ thực lực và tự tin để đứng trước mặt anh.​

Khưu Phi thầm nghĩ trong lòng.​

Phải thay đổi trở nên mạnh mẽ hơn, phải trưởng thành để có thể gánh vác chiến đội Gia Thế.​

Khưu Phi vỗ vỗ vai mình, tự nói với bản thân.​

Bảng hiệu Hưng Hân ở phía xa vẫn sáng đèn trong làn gió mùa hạ.​

Như ngọn hải đăng soi rọi con đường phía trước của người thiếu niên.​


03​

Chiến đội có thể là chiến đội một người, nhưng tuyệt đối không thể là chiến đội chỉ thuộc về một người.​

Tuy nhiên vấn đề này, Hạ Trọng Thiên thực sự không giúp được gì.​

Cũng may vị phóng viên trong buổi họp báo tin tức của Hưng Hân chẳng biết vì sao tìm đến cửa, dùng tư cách cá nhân giúp bọn họ lập một trang web tuyên truyền, sử dụng toàn bộ thời gian ngoài giờ làm việc để đến Gia Thế giúp Hạ Trọng Thiên quản lý chiến đội và đăng tải tin tức chiêu mộ đội viên.​

Còn bản thân Khưu Phi, vào cuối tháng tám hắn bị một thiếu niên lắm mồm từng kết bạn QQ hồi còn ở trại huấn luyện kéo vào một nhóm trò chuyện.​

Ấy là sau khi trời đổ cơn mưa rào hiếm hoi kèm theo sấm chớp vào giữa mùa hạ đầy nắng, lúc hắn đang giải lao giữa trưa trong phòng điều hoà.​

Nghỉ ngơi đầy đủ, Khưu Phi như thường lệ vào QQ kiểm tra những lời mời trước đó, không ngờ lại có thông báo nhảy ra nhắc nhở hắn bị kéo vào một nhóm tán gẫu có tên "Chiến đội Gia Thế! Go!", cả nhóm chưa đến mười người.​

Người kéo hắn vào cũng đang trực tuyến, gửi thẳng tin nhắn ở trong nhóm, khiến những người khác cũng đến xếp hàng:​

——E he he chào mừng đội trưởng! Vỗ tay nào!​

——Mấy đứa kia mau ra đây, ra hết đây, tui kéo đội trưởng vào nhóm rồi nè!​

——Vỗ tay​

——\\( ̄ー ̄) ( ̄ー ̄)//​

——Tới đây tới đây!!!​

——. . .​

Khưu Phi nghệch hồi lâu mới nhận ra mấy người bạn hắn quen biết từ những ngày đầu vào trại huấn luyện đang bí mật làm gì.​

——Đội trưởng, nói vài câu đi.​

Người kéo hắn vào nhóm tán gẫu dùng tính năng QQ hướng sự chú ý vào hắn.​

——Cảm ơn mọi người.​

Hắn chầm chậm gõ xuống những câu đầu tiên.​

——Vòng khiêu chiến không dễ dàng, hi vọng có thể cùng mọi người bước tiếp.​

Một khi mở miệng, những điều cần nói sau đó dường như dễ dàng biểu đạt hơn nhiều.​

——Còn việc huấn luyện, tôi có thể sẽ rất nghiêm khắc, trước nói một lời xin lỗi, nhưng sẽ không có gì thay đổi đâu.​

——Nếu tôi có gì không phải, xin cứ lên tiếng, mọi người cùng nhau tiến bộ.​

——Bất luận ra sao, cũng cảm ơn mọi người.​

——Hoan nghênh trở về Gia Thế.​

Group chat im lìm hồi lâu, sau đó tin nhắn tán gẫu thi nhau nhảy lên, chuyện bạo phát tốc độ tay đối với mấy thiếu niên đang phấn đấu tiến vào giới chuyên nghiệp này thực chẳng phải chuyện gì khó.​

——Sao đội trưởng lại chín chắn như thế! Tui còn vô dụng quá!​

——Thật là, không phải nhỏ hơn tui hai tuổi sao!​

——Đội trưởng không sao đâu, nếu như không theo kịp chương trình huấn luyện, tui làm việc cho công hội cũng được mà.​

Buổi chiều ngày kế tiếp, trong tiết trời nóng bức, bọn họ tới văn phòng thuê tạm thời của Gia Thế, sau khi trao nhau cái ôm lâu ngày gặp lại, liền cùng Khưu Phi lên đường vượt qua chông gai để tiến đến vạch đích.​

Hạ Trọng Thiên dọn dẹp hai gian phòng làm nơi huấn luyện, sau đó tự bỏ tiền túi ra sắm máy điều hoà thứ hai, còn mình thì cùng vị phóng viên tự nguyện tăng ca kia chui vào căn phòng nhỏ bên cạnh.​

Cứ thế chiến đội từ từ đi vào quỹ đạo, mà nền tảng chiến thuật của bản thân Khưu Phi, qua việc miệt mài ghi chú từng lần quan sát các cuộc chiến, dẫn dắt đội ngũ kiểm nghiệm thực chiến trong trò chơi, đã tiến bộ thần tốc.​

Thế nhưng bản thân hắn vẫn còn chưa nhận ra vấn đề ấy.​

Đến khi hắn mở ra replay trận thi đấu mùa giải thứ sáu của Gia Thế, định đối chiếu với các ghi chép trước đây để thử viết phương pháp mới, mới đột nhiên phát hiện những điều mà hắn chưa từng nhìn ra. Chỗ này rõ ràng là, ma kiếm sĩ nếu ra kịp một chiêu thì có thể ngăn cản thế công của đối phương. Khưu Phi tạm dừng thước phim, thực không mấy tin tưởng nên đã xem đi xem lại đoạn diễn biến kia mấy lần mới dám xác định mình không nghĩ sai.​

Ở phần sau trận đấu cũng vậy, có vài chỗ hắn rất muốn có mặt để thay tiền bối đè nút bàn phím xuống, đoạn này nhanh hơn một giây, đoạn kia chậm đi chút ít, thì có lẽ kết quả sẽ không phải những con số kia.​

Bậc thầy pháo súng trong video vẫn dựa vào sức một mình mình ngăn cơn sóng dữ, nỗ lực vì pháp sư chiến đấu tạo nên thế tấn công đẹp nhất.​

Khưu Phi kéo xuống danh sách bạn bè trong QQ, trong nhóm tiền bối kì thực có tài khoản QQ của Diệp Tu, chữ Tiếu màu xám vẽ giống như đang khóc, ngay cả chữ kí QQ cũng lười đặt.​

Những chuyện người này từng trải qua cứ như đang hiển hiện trước mắt hắn, giải nghệ, gầy dựng lại chiến đội, lội ngược trở về giới chuyên nghiệp, những gian khổ ít người thấu hiểu kia đều chỉ vì một mục tiêu. Mục tiêu mà không biết đã có bao nhiêu tuyển thủ trẻ tuổi dâng hiến thanh xuân của mình để đạt được.​

Đoạn clip tự động chuyển sang trận chung kết mùa thứ bảy giữa Gia Thế và Vi Thảo, hắn gần như xấu hổ đến mức không thể tiếp tục xem ván đấu đoàn đội.​

Nghi vấn đó có thể đã bắt nguồn từ trận đấu chỉ dẫn ngầm hiểu cuối cùng kia, cho dù nhanh chóng bị thuyết phục bởi niềm tin vào đối phương, nhưng cuối cùng sau một năm lại nhận lấy đáp án không hề mong muốn.​

Tôi đã trở về.​

Chưa bao giờ quyết tâm đến thế, hắn muốn ở tương lai không xa, có thể chính miệng nói ra lời giống vậy, mới không phụ trận đấu chỉ dẫn mà người ấy dốc lòng dạy dỗ.​

Phải cố gắng lên, Khưu Phi tự nhủ. Khoảng cách để có thể nói ra câu ấy, khoảng cách để đứng trước mặt người ấy, hiện tại vẫn còn xa rất xa.​


04​

Vòng khiêu chiến diễn ra sau khi bước vào môi trường huấn luyện nghiêm chỉnh không bao lâu. Con đường ban đầu luôn dễ dàng hơn, dù sao vẫn có rất nhiều đội ngũ người chơi thử ôm hi vọng đến tranh một lần, hơn nữa năm trước chiến đội rễ cỏ Hưng Hân giết một đường từ giải khiêu chiến vào thẳng vòng chung kết càng thôi thúc người ta rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra.​

Cho nên, ‘sao mọi người đều phớt lờ việc có cả đống đội dùng chung lí do “viết là rễ cỏ, đọc là minh tinh” vậy’, có vị đồng đội trong nhóm tán gẫu nhìn thấy mấy cái tên “Hưng Hân là tấm gương chiến đội của chúng ta”, “Chiến đội rễ cỏ tất thắng”, nhịn không được bắt đầu phàn nàn.​

——Luyện tập cho tốt đi, không cần phải xem danh sách các đội làm gì.​

Khưu Phi ghi nhớ tên của người kia.​

Đôi khi hắn cũng lo lắng phong cách này sẽ không dễ được mọi người chấp nhận, có lẽ sẽ đi lại con đường cũ của tiền bối, nhưng kĩ nghĩ thì, nếu ngay cả ải này cũng không qua được, vậy về sau làm sao đối mặt với giải đấu khắc nghiệt kia.​

May mà không khí trong chiến đội Gia Thế hiện tại vẫn luôn bao dung và nghe lời đội trưởng mình, thỉnh thoảng xuất hiện ý kiến trái chiều, nhưng cũng là cuộc thảo luận sau khi mỗi người đã tự dày công nghiên cứu chiến thuật.​

Cùng nhau tiến bộ, cùng nhau đối mặt.​

Đây chẳng phải là may mắn của mình sao?​

Đồng đội bị điểm tên nhăn nhó mặt mày, đội trưởng cậu nói đúng, huấn luyện ngay thôi!!!​

Thỉnh thoảng Khưu Phi sẽ nhớ khoảng thời gian này năm trước, khi ấy vẫn là ông lớn Gia Thế, có Tiêu Thời Khâm một trong bốn bậc thầy chiến thuật làm chỉ huy, cũng có đội trưởng Tôn Tường cùng thanh Khước Tà đi trước mở đường, đánh thẳng một mạch không chút gay cấn đến trận chung kết, cuối cùng đối chiến Hưng Hân do tự tay Diệp Tu dựng nên.​

So với đội ngũ năm trước, Gia Thế hiện tại khuyết thiếu kinh nghiệm thi đấu, khuyết thiếu phản ứng gặp nguy không loạn trên sàn đấu. Còn phương diện chiến thuật, Khưu Phi chưa buông lỏng bản thân đến mức cho rằng một chút không gian tiến bộ ấy đã có thể sánh ngang với Tiêu Thời Khâm. Ngược lại bởi vì quan tâm, lúc vòng đấu bảng diễn ra, thỉnh thoảng đối phương sẽ gửi cho hắn đôi câu thăm hỏi.​

Nhưng Gia Thế hiện tại, đội viên trẻ tuổi như nghé con mới sinh không sợ cọp, quyết tâm gạt đi hào quang mà vững chí tiến lên, với tất cả khả năng vô cùng vô tận.​

Khát vọng chiến thắng, quyết tâm đến thế, Khưu Phi một lần nữa đứng trên sân vận động của nhà thi đấu. Lần này, bên cạnh là những người đồng đội tuổi tác xấp xỉ hắn, lần đầu đối mặt với trận chung kết mà lo sợ bất an. Cũng ở khoảnh khắc ấy, thế hệ tuổi trẻ bước ra từ trại huấn luyện của Gia Thế, lần đầu tiên chạm tới tương lai thuộc về bọn họ.​

Vinh Quang —— Khi trận đấu đoàn đội kết thúc với chiến thắng thuộc về đội mình, Khưu Phi tựa lưng vào ghế, nhắm chặt hai mắt, sau lưng hắn là các đồng đội đang ôm lấy nhau cùng tiếng reo hò chúc mừng.​

Cuối cùng đã có thể nói ra một lời kia.​

Sau đấy hắn bị đồng đội lôi kéo, vây vòng ở giữa mà ôm chặt.​


05​

Chúng tôi đã trở về.​

Ở buổi họp báo tin tức sau trận đấu, hắn nói với toàn bộ phóng viên bên dưới như thế.​

Và rồi, trong lòng Khưu Phi nói với nhà thi đấu không một bóng người:​

Xin nhận chỉ dạy của tiền bối, tôi thực cảm kích khôn cùng.




---
Tôi kính trọng anh vết sẹo khắp người nhưng vẫn nghiêm túc như vậy
Non nước xa xôi, vẫn phấn đấu quên mình
Tôi kính trọng anh con tim vụn vỡ nghìn vạn lần, vẫn giấu kín một nụ hôn
Mây đen cuồn cuộn, vẫn cưỡi ngựa nhậm chức
Tôi kính trọng anh nước mắt thành sông, vẫn chân thành như thế
Sống chết mịt mờ, vẫn giữ chừng mực trong tâm can
Tôi kính trọng anh người đi lầu trống, vẫn tay cầm đao tay nâng thuẫn
Lá lả tả rơi, vẫn một mình ra trận


Kính Anh
Vạn Thiến trình bày
Xoài TV dịch lời
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook