[Khưu Phi – Diệp Tu] Cầu ước nguyện
Đó không phải là mộng! Là thật! Tại sao các cậu không tin?
“Đội trưởng! Đêm nay có mưa sao băng đó, hay chúng ta cùng đi cầu ước nguyện, biết đâu lại linh nghiệm thì sao?”
Kết thúc một ngày huấn luyện, Khưu Phi đang định rời khỏi phòng máy thì bị mấy đồng đội gọi lại. Cậu hơi dừng bước lại, nghĩ qua một chút, mặc dù không để tâm nhưng dường như thời sự trên TV hôm nay đúng là có đưa tin về chuyện này.
Tất nhiên cậu không dư thời gian đi nghiên cứu mấy tin tức kiểu vậy, thờ ơ đứng bên cửa xép, nhớ lại đoạn chương trình có câu “Mưa sao băng đêm Thất tịch” khiến cậu khá ấn tượng.
Hiện tại còn đang trong kỳ nghỉ trước mùa giải, các thiếu niên Tân Gia Thế đều tình nguyện ở lại chiến đội huấn luyện. Sau mùa hè này chiến đội sẽ trở lại Liên minh, trước khi chính thức bước vào chiến trường còn chút thời gian chuẩn bị, bọn họ muốn tận dụng tối đa khoảng nghỉ này để nâng cao trình độ của mình lên một chút.
Nhưng nghỉ hè dù sao cũng là nghỉ hè, Khưu Phi suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng gật đầu đồng ý, “Được rồi, nhưng mọi người đừng chơi quá muộn.” Lại bổ sung thêm một câu, “Sáng mai nghỉ ngơi, chiều huấn luyện như thường lệ.”
“Vâng, cảm ơn đội trưởng!” Mọi người vui mừng hò reo, sau đó lại có người được voi đòi tiên, “Đội trưởng cậu không đi sao? Cùng nhau ngắm sao băng, cầu nguyện năm đầu tiên chúng ta trở lại Liên minh sẽ giành được quán quân luôn? Hơn nữa còn là mưa sao băng đêm Thất tịch nữa đó nha ~~!” Không cần nhìn cũng biết là ai, vị này nói chuyện thường xuyên cố ý kéo dài giọng ra, lại hắng giọng trêu đùa, “Này đội trưởng gì đó ơi, mặc dù nhìn cậu cũng biết không có người yêu, nhưng thích ai thì sao? Có người mình thích thì đi cầu nhân duyên cũng được nè!”
“Tôi không đi được.” Khưu Phi không bị lay động, trả lời rất thẳng thắn, nhưng nhìn biểu cảm tiếc nuối của cả đội nên thuận miệng bồi thêm một câu, “Dù sao các cậu cũng muốn đi, vậy cầu nguyện thay phần cho tôi luôn!”
“Đồng ý nha đội trưởng! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Đêm hôm đó Khưu Phi mơ một giấc mơ kỳ lạ... Cậu mơ thấy mình đứng giữa một mảnh đất bỏ hoang, xung quanh là đêm đen mờ mịt, không có gì cả, không người cũng không tiếng động. Sau đó cậu ngẩng đầu lên thì thấy từng đợt sao băng vút qua vòm trời đen thẫm.
Đây là mưa sao băng?
Khưu Phi ngắm mưa sao băng, vẫn không biết mình đang trong mơ hay ở thực tại, vô số vệt trắng vút qua rồi biến mất vô tung. Bỗng nhiên có một vệt sao đặc biệt sáng lấp lánh thu hút tầm mắt cậu.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Khưu Phi đứng yên tại chỗ tròn mắt nhìn, vệt sao kia trong tầm mắt càng lúc càng lớn, dường như đang bay thẳng về phía cậu. Ánh sáng trắng chói mắt ập tới với tốc độ nhanh không tưởng, thoáng chốc đã sắp chạm tới người rồi.
“Khưu Phi... Cậu tỉnh chưa?”
Khi được đánh thức từ trong mộng, Khưu Phi vẫn còn đang sợ hãi, nắm chặt nắm tay, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Cậu mất mấy giây mới nhận thức được mình tỉnh rồi, ánh mắt dừng trên người đối diện...
Người đứng bên giường là một thiếu niên có đôi mắt sáng trong, đang chăm chú nhìn cậu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đứng thẳng người lên mỉm cười, “Đêm qua cậu ngủ không ngon nên lúc rời giường tôi không gọi cậu. Nhưng sao thấy bộ dạng cậu bây giờ như gặp phải ác mộng vậy? Không sao chứ?”
“Tôi...”
Lời nói được một nửa thì im bặt, vẫn là giọng nói của mình. Khưu Phi ngồi dậy, ngơ ngác nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh. Dù hoàn cảnh hiện tại của Tân Gia Thế cũng không tính là quá tốt, nhưng thân là đội trưởng, Khưu Phi vẫn được ưu đãi một mình một phòng ký túc xá. Trước mắt lại là phòng hai giường, không phải phòng cậu. Nhưng tủ đầu giường và kệ treo quần áo đều rất quen thuộc, đúng là của cậu.
Còn người trước mặt này, Khưu Phi không thể nói là thân thiết. Chỉ là một năm trước cậu qua Hưng Hân thăm một buổi, lại thêm mùa giải trước truyền thông đưa tin rầm rộ, cũng đủ để đội trưởng Gia Thế nhớ kỹ tên cậu ấy.
Là Kiều Nhất Phàm, trận quỷ của Hưng Hân.
Khưu Phi trầm mặc, Kiều Nhất Phàm đứng một bên nhìn, đại khái đoán là cậu mới tỉnh lại từ ác mộng chưa bình tĩnh lắm, vì vậy không để ý nữa, xoay người đi thu dọn đồ đạc của mình. Dừng một chút lại quay đầu nói, “Cậu cũng dọn dẹp một chút rồi đi ăn cơm, điểm tâm hôm nay do anh Bánh Bao mua, các loại kiểu dáng phong phú lắm.”
“À... ừ...”
Khưu Phi ậm ừ đáp lại hai tiếng, nghĩ ngợi một chút rồi lần tìm điện thoại. Thời gian hiển thị trên màn hình cho cậu biết đã không còn sớm nữa, xem ra đồng hồ báo thức của mình cũng không vang lên đúng giờ. Dẹp đi suy nghĩ về trận mưa sao băng hôm qua, khung ảnh trên bàn khiến cậu ít nhiều hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Vốn là mặt bàn trống trơn để điện thoại, bây giờ có thêm một tấm ảnh chụp chung – là khoảnh khắc đội viên Hưng Hân tập hợp đông đủ sau trận chung kết mùa giải thứ mười. Tấm ảnh này Khưu Phi đã từng thấy trên trang nhất báo Thể Thao Điện Tử, bây giờ nó cũng đang là hình nền di động của cậu, nhưng không giống phiên bản trên tạp chí.
Bởi vì ngay bên cạnh Diệp Tu, còn có chính cậu đang mỉm cười.
“Đến rồi hả? Nghe Tiểu Kiều nói tối qua cậu ngủ không ngon, có phải đánh Boss đến nửa đêm nên mệt không? Nếu không khỏe thì cứ đi ngủ sớm một chút.”
Lúc Khưu Phi tới phòng bếp đã thấy Diệp Tu đang ngồi bên bàn, thấy cậu tới thì ngẩng đầu chào hỏi, trong miệng còn ngậm nửa cái bánh quẩy. Bước chân của cậu hơi dừng lại, khóe môi mím chặt, sau đó khẽ lắc đầu.
“Lẽ ra tuổi trẻ tinh lực dồi dào hẳn là không có chuyện gì, nhưng nếu thấy mệt thì nên chú ý một chút, đừng cố gắng quá.” Diệp Tu đứng dậy rót cho mình thêm nửa bát sữa đậu nành rồi mới rót đầy một bát mới, đặt ở vị trí bên cạnh trên bàn, ra hiệu Khưu Phi đi sang ngồi.
“Nghỉ hè không về nhà đã đủ vất vả rồi, nếu vì thức đêm mà xảy ra chuyện gì, anh không có cách nào sắp xếp lâu dài cho cậu được.”
“Em...” Khưu Phi mở miệng, nhưng rồi lại im lặng. Cậu nên nói gì đây? Vốn có rất nhiều điều muốn nói trước mặt anh, nhưng vừa nhìn thấy anh, lại không nói được gì. Chuyện xảy ra quá đột ngột, lại vô cùng kỳ lạ. Đến giờ cậu vẫn không hình dung ra vì sao đột nhiên mình lại ở đây, còn cẩn thận quan sát xung quanh. Khả năng lớn nhất là mộng cảnh, nhưng nếu ở trong mộng...
Vì thất thần nên cậu cầm bát sữa đậu nành lên uống trong vô thức, vừa nhấp một ngụm đã bị cái nóng làm giật mình, chật vật thả bát xuống, sữa trong bát cũng theo động tác này mà sánh ra bên ngoài không ít, may là hai người ngồi cạnh cậu đều nhanh chóng nghiêng người tránh được. Khưu Phi vội vàng lấy tờ giấy ăn vừa lau vừa xin lỗi, Diệp Tu giúp cậu dọn bát sữa qua một bên, nhìn cậu luống cuống tay chân lau bàn lại khẽ cười.
“Không thích uống sữa đậu nành cũng không thể làm vậy nha...” Diệp Tu cười, lấy một túi sữa khác tới, “Đổi sang cái này đi, nhớ uống hết đó. Thiếu niên mười bảy đang ở độ dậy thì phải chú ý dinh dưỡng, không thể kén ăn.”
“Tiền bối, em mười tám.”
“Đều giống nhau. Không được kén ăn.”
Nếu là mộng cảnh, vừa rồi đầu lưỡi bỏng rát vì sữa nóng hay nhịp tim đang tăng tốc hiện tại, cũng chân thực quá mức.
Diệp Tu uống xong bát sữa của mình, dựa vào ghế đốt điếu thuốc, tiện tay vơ tờ báo Thể Thao Điện Tử tuần mới. Khưu Phi cúi đầu ăn điểm tâm. Bánh quẩy hẳn là mua ở quầy hàng trước cửa tiểu khu Thượng Lâm Uyển, chếch ngay đối diện với trụ sở Gia Thế cũ. Bánh quẩy nhà này có chút danh tiếng, trước đây... Nói như vậy cũng đã nhiều năm rồi từ lần đầu tiên Diệp Tu dẫn cậu tới đó, cho dù sau này đội trưởng không ở Gia Thế nữa, thỉnh thoảng cậu vẫn tới ăn điểm tâm. Chỉ là sau khi dọn tới trụ sở mới thì không trở về đây mua nữa.
Cũng đã một năm rồi chưa từng nếm qua mùi vị quen thuộc này.
Khưu Phi vừa ăn vừa thất thần, cậu nhìn chằm chằm bánh quẩy một hồi, không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn Diệp Tu. Đúng lúc anh ấy đang lật qua một trang báo, ánh mắt liếc qua chạm tới ánh mắt cậu.
“...”
“...” Diệp Tu bật cười, “Cậu tập trung ăn sáng đi, nhìn anh làm gì?”
“Em...” Khưu Phi hơi đỏ mặt, hắng giọng đáp, “Tiền bối không đi... huấn luyện sao?”
“Không phải đang chờ cậu sao? Hôm qua anh nói sẽ đánh chỉ đạo cậu một trận, quên rồi sao?” Diệp Tu cuộn tờ báo lại gõ nhẹ lên đầu Khưu Phi, “Ăn nhanh đi nào, chờ cậu cùng đi.”
Khưu Phi ngồi trong phòng huấn luyện xa lạ của Hưng Hân, quẹt thẻ đăng nhập Vinh Quang, tài khoản của cậu vẫn là Cách Thức Chiến Đấu. Pháp sư chiến đấu quen thuộc kiêu hãnh đứng ở màn hình giao diện nhìn cậu, thỉnh thoảng vung vẩy chiến mâu trong tay.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, biết rõ hoàn cảnh hiện tại rất không bình thường, nhưng dường như bản thân thích ứng với nó rất nhanh. Chuyện này chính cậu cũng cảm thấy không giải thích được. Như hiện tại nắm chặt con chuột trong tay, điều khiển nhân vật bản thân quen thuộc nhất, cảm giác quái dị xung quanh ít nhiều phai nhạt dần đi.
“Cảm thấy ổn chưa?” Diệp Tu đang ngồi trước một máy tính khác ngó đầu ra nhìn cậu, thông báo số phòng thi đấu. Khưu Phi vội điều khiển nhân vật đi vào, nhìn thấy trong phòng là một nhân vật khác, nghi hoặc nhìn lại Diệp Tu một chút.
“Không cần nhìn, đúng là anh.” Diệp Tu quẹt thẻ Trục Yên Hà, vừa hút thuốc vừa ung dung nói, “Không thể chỉ huấn luyện đối đầu với pháp sư chiến đấu, đổi nghề khác cũng phải luyện đến thành thục như thế. Nhanh lên, nhân lúc chị chủ chưa phát hiện ra, chúng ta đánh mấy ván, nhớ thu hình lại đó, chờ khi chị ấy đòi thẻ về thì chúng ta phân tích video.”
Một giờ sau Trần Quả xông vào phòng huấn luyện đòi lại thẻ của mình, sau đó là thời gian Diệp Tu giảng giải cho Khưu Phi dựa trên video thu lại. Diệp Tu ngồi xuống ghế bên cạnh Khưu Phi, điều chỉnh tốc độ theo từng mốc thời gian trên video, phân tích từ nhiều góc độ khác nhau, mỗi một chiêu thức mấu chốt đều bấm tạm dừng, kiên nhẫn giải thích.
Cảnh tượng như vậy đã quá lâu Khưu Phi chưa từng được trải nghiệm. Lần cuối cùng có cơ hội giao thủ với Diệp Tu, chính là vòng khiêu chiến mùa chín, Gia Thế gặp Hưng Hân trong trận chung kết. Còn trước đó nữa thì chỉ có trận chỉ đạo 23 phút. Hình ảnh đội trưởng ngồi bên cạnh mình, cẩn thận giảng giải chi tiết cho mình từng chiêu thức của một trận đối chiến như vậy, là chuyện của hai năm rưỡi trước, lúc anh còn đang ở Gia Thế.
Cậu thở dài, cảm thán thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, cũng lâu như vậy. Hiện tại cậu đang ngồi bên cạnh anh, giống như mấy năm trước, hết sức chú tâm vào thế giới Vinh Quang. Trong vui sướng có một chút chua xót, nhưng bất luận thế nào, đúng là đang rất vui.
Đây là khoảnh khắc may mắn bất ngờ ông trời ban cho cậu.
Một ngày trong kỳ nghỉ của Hưng Hân cũng không có gì đặc biệt, vẫn theo thời gian biểu như thường, chỉ kéo dài hoạt động đêm khuya hơn một chút. Cơm trưa, huấn luyện buổi chiều, cơm tối, sau đó đăng nhập clone tới Thần Chi Lĩnh Vực chơi, thỉnh thoảng tranh giành Boss dã đồ với mấy tuyển thủ chuyên nghiệp nhà khác cũng đích thân “vi hành” tới.
“Bánh Bao lượn vòng qua bên phải, chuẩn bị tiếp ứng từ phía sau. Khưu Phi ra trước đối chiến đi, nhìn thấy không, là kỹ sư máy móc của Lôi Đình, anh cá là Tiêu Thời Khâm.” Trong tai nghe truyền đến giọng Diệp Tu, Khưu Phi điều chỉnh thị giác nhìn về hướng công hội Lôi Đình, rất nhanh xác định được mục tiêu chính.
“Phía sau cậu ta còn một pháp sư nguyên tố, chắc hẳn là cô bé ở Lôi Đình. Đối diện với hai tuyển thủ chuyên nghiệp, sao nào, có tự tin xông lên đánh một trận không?”
“Không vấn đề gì.” Khưu Phi dứt khoát đáp lại.
“Vậy thì tốt, đi thôi!”
Hai pháp sư chiến đấu trang bị rách rưới một trước một sau xông vào đám đông đối diện, khí thế như bão táp mưa sa khó lòng chống đỡ.
Đêm nay công hội Hưng Hân gặt hái được thành tích không tệ, xoạt ra ba con Boss dã đồ, trừ một con không giết được, hai con kia đều ngã xuống. Thấy mọi người trong game đều tản dần đi, Diệp Tu cuối cùng cũng duỗi lưng vươn vai, “Ngũ Thần nói tuần này rất ít Boss hiếm, mấy ngày nữa chắc không có mấy con phải giành đâu.” Anh đứng dậy phủi tay, “Giờ đi ngủ thôi, sáng mai bắt đầu huấn luyện. Ây, Mộc Tranh đâu rồi? Lên lầu ngắm mưa sao băng với chị chủ rồi à? Thôi chúng ta về trước vậy. Tiểu Khưu, cậu đi mua thuốc lá với anh không?”
Đêm đã khuya rồi nhưng mấy cửa hàng tiện lợi 24/24 trong khu dân cư vẫn hoạt động bình thường. Khưu Phi đi theo Diệp Tu rời khỏi cửa hàng, xung quanh rất yên tĩnh, ngay cả tiếng ve kêu ban ngày cũng ngừng lại.
Cậu hít vào một hơi thật dài, sau đó dừng bước.
“Tiền bối.”
“Sao thế?” Diệp Tu quay người lại nhìn cậu, đèn đường màu vàng cam ấm áp chiếu xuống người anh khiến cả người giống như đang phát sáng.
Không, không phải giống như, anh vốn luôn tỏa sáng, Khưu Phi nghĩ trong đầu.
“Hôm nay...” Cậu cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, sau đó nói một cách đơn giản nhất, “Hôm nay đánh chỉ đạo cho em, còn dẫn em đoạt Boss, cảm ơn tiền bối.”
Diệp Tu nhẹ gật đầu, không nói gì, dường như đang chờ cậu nói tiếp.
“Em sẽ chăm chỉ luyện tập pháp sư chiến đấu ngày càng tốt hơn. Sẽ ngày càng quen thuộc với đấu pháp của những nghề nghiệp khác, cũng cố gắng tiến bộ trong việc lý giải chiến thuật... Ừm... còn chú ý không kén ăn...”
Diệp Tu im lặng nở nụ cười.
“Em cũng sẽ...” Khưu Phi ngừng lại, sau đó cuối cùng hạ quyết tâm nói ra câu quan trọng nhất, “Em sẽ dẫn dắt Gia Thế cho tốt. Nhà chúng ta trở về, không có ngược lại. Nhất định sẽ có ngày chạm tới Quán Quân. Mặc dù có thể cần mấy năm, nhưng tiền bối yên tâm, em nhất định sẽ không để cái tên này mất mặt...”
“Anh tin cậu.” Diệp Tu nói, nét mặt vui mừng, nhưng dường như có vài cảm xúc không rõ ràng, lại có phần mất mát, “Hôm nay, có vui không?”
Khưu Phi nghiêm túc gật nhẹ đầu, “Rất vui.” Dường như nghĩ tới điều gì, lại bổ sung thêm, “Em không thể nói yêu thích bên nào hơn, nhưng em còn chuyện nhất định phải làm. Đó là trách nhiệm của em!”
“Ừm, trưởng thành rồi.” Diệp Tu nửa đùa nửa thật cười nói một câu như vậy, đưa tay vuốt vuốt tóc Khưu Phi, sau đó thuận thế khoác lên vai thiếu niên, “Gần cao bằng anh, khi cậu đến trại huấn luyện còn thấp hơn anh một cái đầu. Sau này nhớ không được kén ăn đó.”
Bàn tay đặt trên vai mình thực ra không dùng lực, nhưng lại khiến Khưu Phi cảm nhận được sức mạnh. Cậu đứng thẳng lưng, mím chặt môi, trầm mặc mất một lúc.
Sau đó đột nhiên nhẹ nhàng ôm Diệp Tu một cái.
Diệp thần vì cái ôm bất ngờ này mà hơi khựng lại một chút, sau đó đưa tay ôm lấy lưng đối phương.
“Đã muốn ôm thì dùng sức chút, cái này cũng cần anh dạy sao...”
Khưu Phi ngẩng đầu lên, qua vai Diệp Tu, cậu nhìn thấy một vệt sao băng xẹt qua.
...
Thực ra còn có một câu, chỉ là chờ sau này khi Gia Thế giành được quán quân rồi lại nói vậy.
Khưu Phi bị chuông báo của điện thoại đánh thức.
Cậu mở mắt ra, nằm trên giường thất thần nhìn trần nhà một lúc, sau đó tìm điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc lúc nửa đêm.
“Đội trưởng, bọn tui nhìn thấy sao băng á... Có thể ước nguyện rất nhiều điều nghen! Dù là Gia Thế đoạt quán quân hay đội trưởng thoát FA đều được, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành!”
Khưu Phi chăm chú nhìn tin nhắn kia một hồi, khẽ bật cười.
Cậu cầm điện thoại, nhắm mắt lại vài giây, sau đó rời giường như thường lệ.
END.
...