Hoàn [Phi Long Tại Thiên 2020][Tống Từ Trăm Khúc][Diệp - Khưu] Cao Dương Đài

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Cao Dương Đài



Một fic thuộc project Tống Từ Trăm Khúc, gồm 100 fic lấy cảm hứng từ 100 bài Tống Từ, nội dung phong phú,
có cả hướng nguyên lẫn AU, cổ trang, hiện đại, khoa huyễn, HE và BE, cả CP lẫn non CP. Có thể xem đầy đủ tại
đây.


Giang hồ cổ đại, cảnh báo có hint cp.

Edit + beta: Băng Ly

Fic thuộc Project Phi Long Tại Thiên - Mừng sinh nhật Khưu Phi 2020

21.09.2020 - Điện hạ, sinh thần khoái lạc, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.







Cao Dương Đài


Kiều ảnh lưu hồng,

Hồ quang ánh tuyết,

Thuý liêm bất quyển xuân thâm.

Nhất thốn hoành ba,

Đoạn trường nhân tại lâu âm.

Du ti bất hệ dương xa trụ,

Thiến hà nhân truyền ngữ thanh cầm?

Tối nan câm,

Ỷ biến điêu lan,

Mộng biến la khâm.


Trùng lai dĩ thị triêu vân tán,

Trướng minh châu bội lãnh,

Tử Ngọc yên trầm.

Tiền độ đào hoa,

Y nhiên khai mãn giang tầm.

Chung tình phạ đáo tương tư lộ,

Phán trường đê, thảo tận hồng tâm.

Động sầu ngâm,

Bích lạc hoàng tuyền,

Lưỡng xứ thuỳ tầm?

Cao Dương Đài – Chu Di Tôn





“Lão sư, người sẽ không rời Gia Thế phải không?”

“Sẽ không, trừ khi…”

“Lão sư…”

“Tiểu Khưu, em đang sợ cái gì? Đừng sợ, em là tương lai của Gia Thế!”

“Em…”

Trong mộng đột nhiên tỉnh lại, phát hiện cả người đầy mồ hôi, mưa bên ngoài đã ngừng.

Khưu Phi loạng choạng đứng dậy, uống nhiều rượu có chút choáng đầu, thoáng dùng sức, thuyền nhỏ theo động tác lung lay mấy cái. Vén màn vải lên, đã là chạng vạng tối, tà dương chiếu xuống mạn thuyền, nhuộm lên thanh sam của hắn một tầng màu quýt ấm áp. Hắn vẫn không quá quen thuộc với y phục bó buộc như thế này, người trong mộng cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho hắn, một thân đệ tử phục nền đỏ viền đen vẫn là thoải mái nhất.

Nhị nguyệt xuân phong, dương hoa mãn lộ”, quả nhiên không giả.” Khưu Phi đứng ở đầu thuyền, mắt thấy hoa bay đầy trời, rơi xuống mặt nước, vẽ lên vài vòng gợn sóng, không biết là đóa nào rơi trên bèo tấm. Hắn đưa tay bắt được một cánh hoa, sau đó lại thả tay để nó bay theo chiều gió. Phía xa xa vọng tới tiếng chim ca ríu rít, Khưu Phi đột nhiên nhớ tới một bài từ, nhẹ nhàng mở miệng:

Liễu kết hoa sương, quạ bay lạc hướng, thuyền con lướt nước ráng chiều ngân nga… Hỏi khách bên đường, nay là năm nao?

Tây Hồ mưa phùn thanh sam ẩm ướt, quay đầu nhìn lại người đã không còn… Nghĩ mình cô quạnh, gió đông lạnh lẽo, khói đã ngả mây nước cách vời…

Hát được nửa bài, Khưu Phi dừng lại, có chút ưu tư. Người lớn lên ở Lâm An, phần lớn đều thích hát khúc, lão sư còn phổ thơ thành nhạc. Hắn không khỏi nhớ tới người kia, bài khúc hắn vừa hát là lão sư viết, cũng được đích thân người đó dạy nhạc. Đúng vậy, lão sư có cái gì không biết đâu? Lão sư trong lòng Khưu Phi là người lợi hại nhất thiên hạ, không gì không làm được.

Y từng dẫn hắn tham gia giải đấu Võ Lâm mỗi năm một lần, sau trận đấu các đệ tử tụ hội một chỗ, nói chuyện giao lưu lẫn nhau. Hắn còn nhớ kỹ thiếu niên trẻ tuổi mặc y phục xanh ngọc nhút nhát đứng bên sư phụ, vẻ mặt lại tràn ngập tự hào, cũng phải, năm đó Vi Thảo chiếm đầu bảng, vinh quang vô hạn biết bao.

Tiểu đệ tử Lam Vũ cũng giỏi ăn nói như sư phụ hắn vậy, khiến Khưu Phi ấn tượng rất sâu. Hắn nhìn thấy Kiếm Thánh tự mình gắp món điểm tâm ngon nhất vào bát Lư Hãn Văn, vẻ mặt tràn ngập ý cười. Bá Đồ Tiểu Tống cực kỳ kính nể nhìn Quyền Hoàng, đúng vậy, sư phụ hắn là người rất lợi hại.

Các vị chưởng môn đều rất giỏi, nhưng trong lòng Khưu Phi, chỉ có sư phụ hắn mới là giỏi nhất. “Người là sư phụ giỏi nhất, không ai sánh bằng”, Khưu Phi luôn nghĩ như vậy.

Trong mắt người khác Diệp Thu là minh chủ võ lâm ba năm liền, là Đấu Thần của toàn bộ võ lâm, có người ước ao võ nghệ cao cường của y, có người hận y quỷ kế đa đoan, có người ngưỡng mộ y tiếu ngạo giang hồ, còn Khưu Phi biết y đã gửi tình cảm vào sông núi bao la. Tựa như khúc hát kia, y vừa viết ra đã dạy hắn hát, không giống âm điệu hào hùng của võ lâm hào kiệt, lại phảng phất sương khói cổ phong. Nhưng lão sư chính là lão sư, người làm gì cũng đều tốt, khi đó Khưu Phi nghĩ thế.

Hắn nhìn mặt trời chậm rãi xuống núi, Tây Hồ hôm nay vẫn náo nhiệt như vậy, giống như chưa từng vắng vẻ qua. Khưu Phi nằm trên thuyền nhỏ, mặc nó tự do phiêu lãng. Nhắm mắt lại, suy nghĩ lại trôi dạt đến ngày ấy.

Lôi Đình truyền đến tin tức, nói có người nhìn thấy Diệp Thu hiện đang ở Kinh châu. Là y, là Diệp Thu. Khưu Phi chết lặng nghe đám người nghị luận ầm ĩ.

“Diệp Thu chính là tên phản đồ, Gia Thế cần y như thế, vì sao y không trở lại?”

“Diệp Thu muốn đẩy Gia Thế vào chỗ chết sao?”

“Tên họ Diệp đó chính là nỗi ô nhục của võ lâm, phải bị trời tru đất diệt mới thích đáng!”

“Hắn ở cùng tên tà giáo kia, chẳng lẽ còn muốn độc bá võ lâm?”

“Ngươi nói bậy, lão sư không phải tà giáo!”

“Nói bậy? Ha, ta còn tưởng là ai chứ, hóa ra là Khưu Phi à, lão sư của ngươi đã trở thành đại ma đầu đệ nhất võ lâm, có phải rất ngạc nhiên không, ha ha ha....”

“Ngài ấy không phải.”

“Y không phải? Nếu không phải y trộm bí tịch Gia Thế cho ma đầu họ Tô kia chữa bệnh, Gia Thế vì sao lại không gượng dậy nổi, liên tiếp thất bại?”

“...”

“Nếu bản thân trong sạch, vì sao y không dám xuất hiện? Ngay cả Khước Tà cũng không cần, ngươi nhìn xem, vốn là bảo vật sẽ truyền cho ngươi, hiện tại lại trao cho một thằng oắt con từ trên trời rơi xuống, chuyện này chẳng lẽ không phải lão sư tốt của ngươi một tay tạo thành sao?”

“Ta... Ngài ấy không phải là người như thế...”

“Khưu Phi, ngươi đừng ảo tưởng mình vẫn là người thừa kế Gia Thế nha... Ngươi chờ xem, đợi chút nữa Đào trưởng lão sẽ truyền tin tức ra khắp võ lâm, nhìn xem người trong thiên hạ nói gì về sư phụ ngươi...”

Khưu Phi nhìn người trên đài bàn tán xôn xao, lời ra tiếng vào, đám người dưới đài tâm tình kích động, giống như Diệp Thu trong miệng bọn hắn là người tội ác tày trời, bại hoại đáng chết vậy. Bọn họ đều quên rồi sao, y từng là tấm chắn kiên cố nhất trước mặt bọn họ, là người chỉ điểm bọn họ võ nghệ, là vị chưởng môn quan tâm đời sống của tử đệ. Có lẽ, hắn xác thực quyến cuồng, xác thực không bị trói buộc, xác thực không nể mặt mũi, nhưng hắn là Diệp Thu a, là Gia Thế Diệp Thu. Làm sao hắn có thể phản bội Gia Thế?

Thế nhưng lệnh truy nã này, mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng, chẳng lẽ người trong thiên hạ đều mù cả rồi sao?

“Không được, ta muốn tìm người hỏi cho rõ ràng. Ta muốn đích thân hỏi lão sư, vì sao người phải làm như vậy?”

Khưu Phi chạy như gió ra ngoài, lên ngựa, hướng về phía Kinh châu mà đi.

Dương Đài xuân mộng, Vu sơn mây mưa, thật là một nơi đặc biệt.

Khưu Phi trong lòng yên lặng suy nghĩ, nơi này không quá xa lạ, không phải là nơi hắn từng nghe tới rồi sao? Chính ở chỗ này, Diệp Tu gặp gỡ tri âm, là Tô Mộc Thu sao? Là cái tên này sao? Phải rồi, Khưu Phi còn nhớ rõ, lão sư từng kể với hắn về người đó, đôi mắt loan loan ý cười.

Cứ xem là thế đi, chẳng lẽ y rời bỏ Gia Thế dễ dàng như vậy sao?

Lửa giận vô danh, thiêu đốt tâm can, khiến Khưu Phi đau nhói. Tin tức Lôi Đình truyền đến không sai, lần này ta phải trước mặt người hỏi cho rõ, vì sao phải đi? Vì sao muốn vứt bỏ Gia Thế? Ta đã từng coi người là tín ngưỡng, nay người lại đích thân phá nát tín ngưỡng này, làm sao không giận?

Khưu Phi đi xuyên cả ngày lẫn đêm, không ngủ không nghỉ, rốt cuộc tới được Kinh châu. Sau đầm Vân Mộng là Vu sơn, trên núi có một đạo quán bỏ hoang.

“Có lẽ ngài ấy ở đây chăng?”

Khưu Phi vào một quán trà, gọi lung tung vài món, hắn không phải là hài tử tùy hứng hơi tí là đòi tuyệt thực, cũng không phải bé con cần người dỗ dành, hắn muốn gặp Diệp Thu, đường đường chính chính hỏi y. Hắn không cần mềm lòng thương hại, cũng không cần an ủi động viên, hắn chỉ cần một đáp án rõ ràng.

Sắc trời đã tối, Khưu Phi nghĩ mãi, vẫn quyết định lên núi trong đêm, đã đến đất này rồi, hít thở cùng một bầu không khí với người, làm sao có thể tiếp tục đợi chờ?

Tối nay trăng rất sáng, cũng không phí quá nhiều công sức, Khưu Phi đã đứng trước cửa đạo quán trong tiểu viện. Tuy nói là bỏ hoang đã lâu, nhưng Khưu Phi lại ngửi ra được mùi lửa cháy, gian phòng nào đó vẫn có ánh sáng bập bùng. Vừa định tới gần, hắn đã nghe thấy có người gọi mình.

“Tiểu Khưu?”

Vẫn là âm thanh quen thuộc nhất kia, Khưu Phi thoáng giật mình, hắn nãy giờ không hề cảm nhận được có người tới gần. Chiến mâu trong tay bị nắm chặt đến đổ mồ hôi, hắn nhìn thấy người dưới ánh trăng kia, bạch y phiêu phiêu, dường như có chút mảnh mai quá mức.

“Rời khỏi Gia Thế, ngài cũng không dễ chịu, tại sao ngài phải đi?” Đáy lòng Khưu Phi dường như có ngọn lửa giận dữ đang thiêu đốt.

Diệp Tu vẫy vẫy tay với hắn, nếu như không nhìn lầm, còn tựa như đang mỉm cười. Khưu Phi hai tay ôm quyền, hành lễ đúng mực đệ tử, nhưng lời nói ra lại lạnh như băng tuyết ngàn năm.

“Nhận được dạy bảo, cảm kích khôn cùng.”

Y giống như nhíu mày, đệ tử của y đang tức giận, cũng là thương tâm.

“Những chuyện này ta không thể chấp nhận được.”

Khưu Phi xuất thủ Lạc Hoa Chưởng, vọt thẳng đến tà áo trắng kia.

“Vội vàng như vậy?” Thân hình Diệp Tu nhanh chóng quay ngược một vòng, không thấy tung tích.

“Che Ảnh Bước?”

Khưu Phi chậm lại bước chân, đột nhiên quay đầu, mũi mâu kia đã lặng yên tới gần, hắn khó khăn đón đỡ, vừa chế trụ vừa nhanh chóng lùi lại, vừa mới ổn định thân hình, lại giơ lên chiến mâu, có qua có lại, so liền mười chiêu.

“Không tệ, gần đây tiến bộ không nhỏ.”

Thanh âm người kia có chút mệt mỏi, nhưng lại lộ ra mấy phần vui vẻ.

“Đến, bên trái, tốc độ đánh phải nhanh, cánh tay phải vững, đúng, không được do dự.”

“Tiết tấu, tiết tấu, ừm, cẩn thận.”

Qua hai mươi chiêu, Khưu Phi không thể đến gần người kia, mồ hôi ướt trán, giữa đêm xuân lại thấy lạnh. Nhưng hắn chỉ muốn thắng, có lẽ chỉ có thắng, mới có thể chân chính hỏi y một câu, “Tại sao ngài muốn rời Gia Thế, tại sao lại phản bội Gia Thế?”

Khưu Phi dồn hết sức lực, lại một lần đánh thẳng tới, lần này đối phương không dùng Che Ảnh Bước, cũng không dùng Đỡ Đòn, đón Khưu Phi là chiến mâu, cứng đối cứng, tốc độ ra chiêu càng nhanh hơn, nhanh chóng đẩy lên cao độ, Khưu Phi có chút không theo kịp tiết tấu, đến chiêu thứ ba mươi, mũi mâu của Diệp Tu chạm sát cổ hắn, chỉ kém một li là sẽ thấy máu.

“Cạch...” Chiến mâu trong tay Khưu Phi rơi xuống đất.

Diệp Tu cúi xuống nhặt mâu của hắn lên, “Tiểu Khưu, bất kỳ lúc nào cũng không thể vứt bỏ vũ khí của mình.”

Khưu Phi không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn y.

“Sao vậy, không phải em có chuyện muốn nói với ta sao?”

Diệp Tu tìm một hồi, cuối cùng lấy trong ngực ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên trán Khưu Phi.

“Đầu xuân còn sót lại khí trời mùa đông, loại thời tiết này phải cẩn thận cảm lạnh.”

Y không hề thay đổi chút nào, vẫn là Đấu Thần thân thủ phi phàm, trước mặt hắn vẫn là lão sư như cũ.

“Lão sư...” Khưu Phi nhẹ gọi một tiếng, giống như là không thể tin được, lại gọi thêm một tiếng.

“Aiz, đứa nhỏ ngốc này...” Diệp Tu nở nụ cười, nhìn Khưu Phi đột nhiên ôm lấy mình rơi lệ, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Khóc cái gì, không phải ta ở đây sao?”

Diệp Tu dịu dàng vuốt tóc Khưu Phi, “Em sợ ta thực sự phản bội Gia Thế như lời đồn? Hay lo lắng võ lâm sẽ vây quét tiêu diệt ta?”

“Em...” Khưu Phi đột nhiên không nói ra lời, trong thời khắc này, hắn hoàn toàn tin tưởng lão sư của hắn sẽ không làm ra chuyện phản bội Gia Thế, y vẫn là Đấu Thần đỉnh thiên lập địa kia, y có kiêu ngạo và khí phách của y.

“Tiểu Khưu.” Diệp Tu vỗ vỗ lưng hắn, nhét khăn tay vào tay hắn, “Xin lỗi, ta không sớm nói với em, ta là Diệp Tu, không phải Diệp Thu. Nhưng bất kể ta là ai, vẫn mãi mãi là “lão sư” trong miệng em, hiểu chưa?”

Khưu Phi gật gật đầu.

“Về chuyện ta và Gia Thế, giống như ta nói với em, ta vĩnh viễn sẽ không rời môn phái mà đi, trừ khi...”

“Trừ khi...?”

“Trừ khi nơi đó không còn cần ta nữa.”

“Cái gì?” Khưu Phi có chút gấp gáp hỏi.

Diệp Tu không có ý muốn nói thêm, chỉ khẽ cười, “Tiểu Khưu, sau này em sẽ hiểu, trong giang hồ thiện ác không tách bạch rạch ròi, trắng đen cũng vậy.”

“Lời đồn đều là giả, đúng không?”

“Ừm, về mấy lời đồn kia, em có thể nghe, cũng có thể không nghe. Thật giả lẫn lộn, những lời thị phi như thế mới dễ mê hoặc lòng người.”

Khưu Phi vuốt vuốt khăn tay, cúi đầu nhìn một chút, trên đó thêu một chữ “Tô”.

Diệp Tu nhìn theo ánh mắt của hắn, đột nhiên cười ra tiếng, “A, cầm nhầm rồi.”

“Lão sư... người đó....”

“Người đó không phải tà giáo, cũng không phải ma đầu, cũng không có cái gì gọi là bí tịch chữa bệnh, có thể trị bệnh của y chỉ có ta, cho nên ta ở đây, nhưng không liên quan gì đến Gia Thế, em hiểu chưa?”

Khưu Phi lời hiểu lời không, chăm chú nắm lấy khăn trong tay.

Diệp Tu ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, “Mười năm trước, ta và Mộc Thu gặp nhau ở chỗ này. Tiểu Khưu, chuyện của ta và Mộc Thu, không liên quan đến Gia Thế. Nếu sau này em cũng gặp được một người như vậy, em sẽ hiểu thôi.”

“Vâng.”

Khưu Phi gật đầu, nhìn Diệp Tu dưới ánh trăng sáng mỉm cười với hắn, hắn không nói một lời, chỉ yên lặng gật đầu.

“Ngoan.”

Y vỗ vỗ tay hắn, kéo vai hắn qua, dẫn hắn vào nhà.

“Chuẩn bị cho em gian phòng kia, chỗ có đèn sáng đó. Nhanh đi nghỉ ngơi đi, em là tương lai của Gia Thế, biết không hả?”

Nghe được vài tiếng chim quyên kêu ngoài cửa sổ, kéo suy nghĩ của Khưu Phi từ nơi Dương Đài xa xôi trở lại.

“Ngài ấy thật sự đã đi rồi.” Khưu Phi nghĩ, “Không thể trở về nữa, từ nay sẽ không có ai gọi ta là “Tiểu Khưu”, dạy ta võ nghệ nữa.”

Khưu Phi nắm chặt chiến mâu trong tay, “Nhưng lão sư, ngài yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng.”

Ngày mai là đại lễ lập phái của Tân Gia Thế, Khưu chưởng môn nhìn sóng nước Tây Hồ, lại nhìn ánh trăng bàng bạc trên đỉnh đầu.

Hưng Hân? Vui sướng phồn vinh, không chỉ là “Hưng Hân”, mà còn là Tân Gia Thế của chúng ta nữa.

Sương rơi vỡ tan, tích cũ còn lưu, bậc anh hào vượt sông chém núi. Thẩn một giấc ảo mộng Hoàng Lương, mộng tản chỉ còn kê tỏa khói.

Tự cổ kim sầu dài vấn vương, lan toả hương vọng trăng thao thức. Gấm rủ rèm châu, mình ta chau mày, đỗ quyên gọi gió lạnh đêm dài...

Trong mông lung lại nhớ tới lời Hạ trưởng lão nói với mình:

“Phái ta mới lập, còn nhỏ còn yếu, nhưng sau này dù có cường thịnh hay không, ta chỉ có một yêu cầu, nó nhất định... nhất định phải là Gia Thế, Gia Thế không có ngược lại.”

Sóng gợn mặt hồ, trăng tan đáy nước, thuyền nhỏ lặng lẽ lướt đi, Khưu Phi chớp mắt, một giọt lệ trong veo lăn xuống.

“Lão sư, tin ta.”



HOÀN.


  • Cao Dương Đài: Bài từ “Cao Dương Đài” của Chu Di Tôn.
Tên từ điệu “Cao Dương đài” lấy chữ từ lời của Vu Sơn thần nữ trong Cao Đường phú của Tống Ngọc: “Thiếp tại Vu sơn chi dương, cao khâu chi trở, đãn vi triêu vân, mộ vi hành vũ, triêu triêu mộ mộ, dương đài chi hạ.”

  • “Nhị nguyệt xuân phong, dương hoa mãn lộ”: Trích bài thơ “Thế Nhân Kiều” của Án Thù đời Bắc Tống.
Nhị nguyệt xuân phong,

Chính thị dương hoa mãn lộ.

(Gió giữa mùa xuân là lúc hoa đang nở rộ).

  • Hai đoạn từ khúc là tác giả phóng tác từ “Cao Dương Đài – Tây Hồ xuân cảm” của Triêu Viêm.
  • Dương Đài: Tên núi, nơi vua Tương Dương nước Sở nằm mơ thấy hội ngộ với thần nữ ở núi Vu Sơn làm chuyện ái ân, chỉ chốn trong mộng mị.
  • Vân Mộng: Bên cạnh đầm Vân Mộng có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp, thuộc tỉnh Hồ Bắc.
  • Kinh châu: Hiện nay, Kinh Châu là một thành phố thuộc tỉnh Hồ Bắc của Trung Quốc, nằm bên sông Dương Tử. Kinh Châu thời Tam Quốc “là ngã ba thiên hạ, có vị trí chiến lược về mặt quân sự. Chính xác hơn, những vùng đóng vai trò quan trọng của Kinh châu là các quận phía bắc như Nam Dương, Nam Quận và Giang Hạ. Vì vậy trong thời Tam Quốc, chiến tranh giữa các quân phiệt thời kỳ đầu và các quốc gia thời kỳ sau đều có mục tiêu tranh giành địa bàn những quận này”. (Trích: Wikipedia).




...
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook