Hoàn [Dụ Sở] Thanh Sơn Tuế Vãn

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1
Chúc Gigi sinh nhật vui vẻ,
tuổi mới mau ăn chóng đẹp <3 <3 <3

Đây chỉ là chiếc ảnh minh họa
THANH SƠN TUẾ VÃN

Tác Giả: 乐昔
Convert: Lá Lá
Edit: Fuuka
Thể loại: Cổ trang, cung đình, nhẹ nhàng, HE.

00.

Đại Sở kiến quốc 19 năm, đế băng hà, thất vương dấy binh làm loạn, họa từ trong nhà mà ra. Hoài An vương Dụ Văn Châu tự mình dẫn theo thiết kỵ xả thân ngàn dặm tận trung, tiêu diệt mười vạn phản quân, ổn định triều cục rối ren, nâng đỡ ấu đế đăng cơ, lấy niên hiệu Vĩnh Yên.​


01.

"Bởi vì cái gọi là sóng gió dồn dập, nạn này chưa yên, họa khác đã tới, đăng cơ ngày thứ hai, các vị đoán xem thế nào?"​

Bình Phong tiên sinh là tiên sinh kể truyện nổi danh thành Dương Châu, lúc này đang khua môi múa mép văng cả nước bọt, một đoạn cung đình dật sự qua lời kể của hắn càng thêm mấy phần sắc thái truyền kỳ, khách uống trà trong quán ai nấy đều duỗi cổ lắng nghe.​

"Ai có thể ngờ, đăng cơ ngày thứ hai, tân đế nhỏ tuổi và muội muội song sinh của mình đã mất tích chỉ trong một đêm, lật tung khắp cung thành cũng tìm không ra chút dấu vết." Bình Phong tiên sinh dừng lại, thở dài một tiếng: "Ai... Thế cục vừa được Hoài An vương ổn định xong lại loạn cả lên, đành phải để Thái trưởng công chúa Thanh Bình tạm quản triều chính."​

"Hừm! Ta thấy Hoài An vương kia là có ý đồ bất chính, nâng đỡ tiểu hoàng đế bù nhìn còn chưa đủ, nhất định phải thay vào vị trí đó mới được!” Vị lão hủ tóc trắng tức giận lên tiếng.​

"Lão nói lời này thật quá buồn cười, nghe nói vị Hoài An vương kia đã sớm hướng tân đế cáo lão hồi hương, trở về quận Hoài Nam của mình." Khách nhân trẻ tuổi khinh thường đáp trả.​

"Vớ vẩn! Hoài An vương tuổi còn trẻ như vậy, tin đồn hắn mặt như quan ngọc, phong thần tuấn lãng, tướng mạo đẹp đẽ, là người trong mộng của không ít nữ tử kinh thành, sao có thể là lão già khú đế vậy được?"​

"Nói không chừng là Thái trưởng công chúa Thanh Bình muốn thâu tóm quyền lực trong tay, nên giết hại cháu trai của mình." Trà nhân nói câu trước vẫn là suy đoán, câu sau đã trực tiếp gắn tội danh lên đầu người khác.​

"Nữ nhân này thật sự là lòng dạ rắn rết, ta nghĩ mãi không rõ vì sao Hoài An vương Dụ Văn Châu có thể yêu thích nàng."​

Trong đại sảnh trà lâu cãi nhau càng lúc càng dữ dội, tại một góc khuất người, vị công tử áo xanh không nhanh không chậm gấp lại quạt giấy, nhấp một ngụm trà. Mi mục hắn hiện nét cười bình thản, đầu ngón tay hờ hững gõ trên mặt bàn, đối diện là một đôi nam nữ nhỏ tuổi đang trò chuyện: "Nếu để Vân Tú nghe thấy lời này, nhất định tức giận đến giậm chân." Hai người cười nói tựa như thật.​

Người nghe kể chuyện dần tản đi. Vừa vặn uống cạn chung trà, Dụ Văn Châu nhìn đôi thiếu niên nghiêm mặt nói: "Tiểu Tiêu Nhi, thường nói miệng đời gièm pha, nhưng đôi khi không có lửa làm sao có khói, không phải là không có chút căn cứ nào, ta hi vọng dù lúc nào ngươi đều có thể nhìn thẳng vào những việc này, không tùy tiện tin tưởng, càng không được né tránh."​

Thiếu niên gật đầu xác nhận.​

Dụ Văn Châu xoa xóa mái tóc Sở Bích Tiêu, cười nói: "Đạo quân vương, một sớm một chiều khó thể hiểu rõ, rất nhiều việc phải tự mình trải nghiệm mới học được cách phán đoán."​

"Sư phó, Tiêu Nhi nhớ ký. Tất không phụ lòng cô cô và sư phó khổ tâm phen này."​

Dụ Văn Châu nói: "Ngoan, cô cô của ngươi thấy ngươi trưởng thành thế này, sẽ rất vui mừng."​

Thiếu nữ bên cạnh nhón tay lấy hạt đậu phộng cười nói: "Nhắc chuyện này, nếu cô cô thật sự nghe được, mặt của người nhất định tối đen, nói không chừng sẽ phát cáu, tỉ như lúc múa kiếm bất cẩn chém rụng một nhánh đào trong sân, hoặc lại tự mình xuống bếp nấu kho cá cho chúng ta ăn?"​

"Tiểu Trúc Tử, cảm tạ muội giúp ta hồi tưởng mấy món ăn khiến ta sợ mất mật của cô cô." Vẻ mặt thiếu niên bình thản, chỉ có khóe miệng hơi giật giật là khó thể nhận ra.​

Nhớ tới nữ tử lúc này có lễ đang đoan chính ngồi trền triều đường, xử lý những tấu chương mà nàng ghét nhất, Dụ Văn Châu chau mày, nắn trong tay chén trà thoáng nguội lạnh, ngửa đầu uống cạn.​

Thiên hạ này ba người nàng quan tâm nhất đều không ở cạnh nàng, không biết lúc cáu giận, sẽ nấu cơm cho ai ăn đây?​


02.

Đêm đó, lão bản khách điểm đưa lên một bàn cá kho.​

Dụ Văn Châu nhìn con cá nóng hổi bốc khói trên bàn mà bật cười, vạn lần không ngờ Sở Bích Trúc lại tinh nhanh như vậy, cá tính láu lỉnh này không khác cô cô của nàng của chút nào.​

Gắp một đũa thịt cá nếm vào trong miệng, Dụ Văn Châu nhíu mày, "Hương vị không giống với Vân Tú làm."​

Tiểu Trúc Tử im thinh, nghĩ thầm cô cô làm đương nhiên không được thế này.​

Nói đến cá, thuở niên thiếu Dụ Văn Châu đối với loài vật sống trong nước này tương đối mẫn cảm, từ lúc nghe đám nhóc con gần nhà nói rằng "Tóm lại kiếp trước của Dụ Văn Châu là một con cá”, hắn liền tương đối bài xích hết thảy đồ ăn có liên quan tới cá, dần dà, càng trở nên sợ cá.​

Dụ Văn Châu từ nhỏ đã nổi tiếng, gia thế, tài học đều là xuất chúng trong đám thế gia công tử, ở kinh thành ai cũng nói tương lai tiểu công tử Hoài An vương nhất định đạt được công danh rạng rỡ trên triều đình. Mang thân phận như thế, Dụ Văn Châu khi bé đã quen quy củ thể thống, đến khi bắt gặp một bé gái đang bắt cá trong ao nước ở vườn hoa hậu cung, quả thực kinh ngạc đến giật mình. Tiểu cô nương trước mắt hắn mặc bộ váy màu xanh biếc, mép váy lơ lửng trên mặt nước, loáng thoáng đôi bàn chân trắng muốt bên dưới. Dụ Văn Châu nhìn tiểu cô nương nhất thời không biết nói gì, lại để người ta đoạt mất tiên cơ.​

Sở Vân Tú bắt được cá, trong lòng vui vẻ, bất ngờ nhìn thấy trên bờ có tiểu công tử lăm lăm nhìn về phía mình. Tiểu công tử cẩm y đai ngọc, mỉm cười ấm áp ôn hòa, khóe miệng giật giật quả thật là thanh tuyệt xuất trần .​

"Giúp ta cho cá vào trong sọt có được không?"​

Là âm thanh trong trẻo đặc hữu của thiếu nữ. Dụ Văn Châu gật đầu đáp ứng xong mới chợt nhớ tới nỗi sợ của mình. Nhìn thấy được con cá trong tay nàng vẫn sống sờ sờ đang giãy dụa cầu sinh, hắn cố sức nuốt xuống nước bọt, trấn an bản thân: Dù gì cũng là chuyển thế của mình, hẳn sẽ không làm tổn thương mình đâu. Nhắm mắt nhận lấy, cảm giác trơn nhẵn trong tay, Dụ Văn Châu giữ chặt thân cá, cẩn thận từng tí thả nó vào trong sọt.​

Ừm, cá cũng không đáng sợ như mình nghĩ... Thiếu niên Dụ Văn Châu thầm cho rằng đấy là bởi vì tiểu cô nương xinh xắn kia đã đưa cho hắn.​

Từ đó Dụ Văn Châu không còn sợ cá, lại cất giữ bóng dáng tiểu cô nương trước mặt trong lòng.​

"Sau đó thì sao, sau đó thì sao?" Tiểu Trúc Tử truy hỏi.​

Dụ Văn Châu cười một cái rồi đáp: "Ta đoán là, cô cô của ngươi đối với tùy tùng mò cá như ta rất hài lòng, về sau chơi trò này thường xuyên dẫn ta theo cùng."​

"Đúng rồi, đời này lần đầu tiền người kho cá chính là ta đích thân nếm trải."​

Cô cô kho cá mấy chục năm vẫn mang hương vị khủng bố kinh thế hãi tục kia, tư vị lần đầu tiên năm đó ác liệt đến cỡ nào...​

Tiểu Tiêu Nhi rụt cổ một cái, không dám nghĩ tiếp.​


03.

Ra khỏi thành Dương Châu, Dụ Văn Châu dẫn hai đứa trẻ hướng đến Từ Châu.​

Mấy ngày qua, nhóm ba người đã gặp rất nhiều nạn dân từ Từ Châu lưu lạc đến phụ cận thành Dương Châu, chỉ lấy sức lực ba người bọn hắn khó mà cứu tế toàn bộ nạn dân, vì vậy Dụ Văn Châu quyết định tiến đến Từ Châu để tìm hiểu thực hư.​

Vào thành Từ Châu nghe ngóng, mới biết nơi này bị lũ lụt, Thái thú tham ô mấy chục vạn lượng bạc trắng, chỉ sửa tạm bợ đường sông, cũng không cứu trợ nạn dân. Trái lại, còn rầm rộ xây dựng phung phí, ngay cạnh bờ sông dựng tượng ca tụng bản thân chẩn tai có công, tự so mình với Thái thú Lý Băng quận Thục nhà Tần. Thậm chí, hắn còn xua đuổi hết thảy nạn dân ra khỏi thành, chỉ lưu lại những nhà giàu có, trắng trợn mở tiệc chiêu đãi văn nhân mặc khách soạn từ viết thơ cho hắn, xem thường tất cả mọi chuẩn mực của triều đình đặt ra.​

Hiểu rõ nguyên do mọi chuyện, Dụ Văn Châu lập tức gửi về kinh thành lẫn Tuần phủ Giang Tô mỗi nơi một phong thư. Không quá nửa tháng sau, Thái thú Từ Châu bị bắt giữ, ngoại thành dựng trại cho nạn dân trú đóng, vụ việc ở Từ Châu cứ vậy được cấp tốc giải quyết.​

Bách tính ở đây đều nói chuyện này kỳ quái, Thái thú Từ Châu vốn có căn cơ vững chắc, là nội tôn của Định Quốc Công, mấy ai ngờ được Thái trưởng công chúa đang chấp chưởng triều cương kia lại ra tay dứt khoát như vậy, không tiếc đắc tội nguyên lão tam triều Định Quốc Công, cũng áp chế cho bằng được thói tham ô nhũng nhiễu này.​

Dân chúng Từ Châu truyền miệng nhau rằng: "Nhìn thủ đoạn quyết tuyệt của Thanh Bình công chúa, nói không chừng thiên hạ này thật sự đã rơi vào tay của nàng... Vạn dặm non sông để nữ tử như thế cai quản, đợi xem ngày sau tình cảnh ra làm sao a, ai... Quả nhiên gia quốc bất hạnh..."​

Khép lại song cửa, ngăn cách khỏi những thanh âm nghị luận của đám đông bên ngoài.​

Thần sắc Dụ Văn Châu vẫn nhàn nhạt như cũ, chỉ là chút lạnh lẽo nơi đáy mắt chưa kịp thu liễm, Tiểu Trúc Tử vừa vặn nhìn thấy, càng không nhịn được đau lòng.​

Người trong thiên hạ không hiểu Sở Vân Tú, nhưng Dụ Văn Châu lại rõ ràng.​

Bản tính của nàng, chịu không được nhất là nghe thấy người khác khổ sở, dù là vài cố sự không rõ thật hư trong những thoại bản kia, hễ nhìn thấy chuyện đau lòng, nước mắt lưng tròng cứ vậy mà rơi, thường khiến Dụ Văn Châu đang xử lý việc quân bên cạnh phải trở tay không kịp, luống ca luống cuống cầm khăn lau nước mắt giúp nàng. Sau này trải nghiệm nhiều lần, Dụ Văn Châu cảm thấy, trong lúc Sở Vân Tú đang thương tâm gần chết, hẳn là không cách nào nói thông đạo lý với nàng.​


04.

Giữa bữa cơm, Dụ Văn Châu châm đầy một chén rượu trong, hỏi: "Tiểu Tiêu Nhi, con hiểu được vì sao ta làm thế này không?" Sở Bích Tiêu tuy là Hoàng đế, nhưng được Dụ Văn Châu dẫn dắt mấy năm qua, đối với vị sư phó này xưa nay luôn cung kính.​

Sở Bích Tiêu đặt đũa xuống, đáp: "Tình trạng triều ta tham ô hối lộ làm trái luật lệ rất nặng nề, bệnh căn kéo dài hơn mười năm qua, triều đình pha tạp rệu rã, đã đến mức không thể không trị. Lại nói tên Thái thú Từ Châu kia, xem mạng người như cỏ rác, phá hoại kỷ cương, ỷ vào sự bảo hộ của mệnh quan triều đình mà không kiêng nể gì. Sư phó ngài tuần phủ tiền trạm, cấp báo triều đình, là đã liệu chuẩn cô cô tất không sợ thế lực vây cánh của đám quan trong triều, huống hồ nạn dân không đợi được nữa..."​

Nói đến đây, thanh âm của Sở Bích Tiêu ẩn ẩn bất bình.​

Ngoài thành Từ Châu người chết đói la liệt khắp nơi, cảnh cắt thịt người mà ăn chỉ có trong truyền thuyết, hắn đã được tận mắt chứng kiến, làm sao có thể không tức giận? Từ đó, trong lòng thiếu niên nhỏ tuổi minh bạch dụng tâm lương khổ của sư phó và cô cô, trên vai gánh vác trách nhiệm nặng nề, hắn làm sao có thể nhẫn tâm cô phụ quốc gia thiên hạ này.​

Dụ Văn Châu mỉm cười gật đầu, "Kẻ thượng vị lòng ôm thiên hạ bách tính, mới có thể cần chính yêu dân, chăm lo non sông đất nước." Dứt lời, một đũa thịt nhồi ớt đỏ được gắp vào chén Tiểu Tiêu Nhi.​

"Nhanh ăn đi, cô cô ngươi từ nhỏ đã thích ăn món này, tính tình mới có thể sảng khoải lanh lợi như vậy."​


05.

Mưa dầm dề mấy ngày nay cuối cùng cũng kết thúc, ánh trăng thê lương len qua khe cửa rọi vào trong phòng, Dụ Văn Châu mở cửa sổ, trước mắt là một trời đầy sao, hắn ngước nhìn tinh không lập lòe, trầm mặc không nói.​

Tiểu Trúc Tử chống cằm nhìn bóng lưng trước mặt, thầm biết sư phó nhất định là đang tưởng niệm cô cô.​

Nàng giật giật góc áo Dụ Văn Châu, khẽ nói: "Sư phó, ta nhớ cô cô, chúng ta hồi kinh thăm người một chút được không?"​

Sở Bích Trúc là đứa bé lém lỉnh, từ nhỏ đã cùng ca ca thụ giáo Dụ Văn Châu, chính sự triều đình những thứ này hoàn toàn không ham mê, nhưng cũng hiểu được cô cô là thân nữ nhi, lại có thể chống đỡ giang sơn bằng đôi vai yếu đuối kia. Vì che chở hoàng huynh có thể an ổn nắm giữ thiên hạ, nhổ trừ u nhọt ác tính, cô cô nàng và sư phó cùng nhau mưu tính rất nhiều việc, còn phải gánh lấy chỉ trích của thiên hạ ngu dân.​

Phải biết rằng cô cô và cô phụ tương lai của nàng là những người tốt nhất trên đời này.​

Thật lâu sau, Tiểu Trúc Tử nghe thấy tiếng người kia đứng bên cửa sổ khẽ nói: "Đợi thêm chút nữa..."​


06.

Từ Giang Nam yên vũ đến Đại Mạc mênh mong, gối qua tuyết rét Mạc Bắc, nếm trải gió lạnh Tắc Thượng, theo chân thương đội đến Tây Vực, dạo qua phiên chợ tận Nam phương.​

Suốt ba năm qua, nhóm người Dụ Văn Châu đi khắp chốn Trung Nguyên đại địa, mỗi tháng đều gửi về kinh thành một phong thư, chưa hề gián đoạn.​

Sở Vân Tú tựa người trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ đọc thư, lẩm bẩm: "Vì sao lần này không gửi về thoại bản? Có thế thấy người Bắc Mạc thực không am hiểu sáng tác những thứ này." Vừa dứt lời, thị nữ thiếp thân của Sở Vân Tú đã chuyển một rương đồ vào trong phòng.​

Sở Vân Tú xoay người bước xuống, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?" Thị nữ trả lời: "Là thoại bản được gửi cùng phong thư của vương gia. Quá sức nặng, nô tỳ phải cố chút sức mới dời được đến đây." Sở Vân Tú mở rương ra, tiện tay nhặt lấy một quyển.​

"Cái này cái này... là chuyện gì?" Sở Vân Tú kinh ngạc.​

Thị nữ thò đầu xem xét, trên bìa ghi mấy chữ to rõ "Cố sự đôi lời khó kể của Nhiếp chính Vương và Thanh Bình công chúa". Sở Vân Tú đỡ trán xoa xoa huyệt thái dương đang nhảy thình thịch sắp rơi ra ngoài của mình, ra vẻ bình tĩnh lật mở thoại bản.​

Sau gần nửa canh giờ, Sở Vân Tú bộp một tiếng khép lại quyển sách, lầu bầu nói:​

"Ta nhớ rõ truyền ngôn bảo rằng bách tính Mạc Bắc dân phong thuần phác..."​

Dù là Thanh Bình công chúa Sở Vân Tú từng trải việc đời, xem xong cố sự dây dưa trong thoại bản, cũng phải đỏ mặt thẹn thùng.​

Trong thoại bản Dụ Sở hai người là thanh mai trúc mã tuổi nhỏ vô tư, chân chính là giai ngẫu trời định, nhưng sinh ra ở hoàng tộc, đành phải thân bất do kỷ chìm nổi trong quan trường. Một mình nàng, thâm cư hoàng thành cố thủ sơn hà, một mình hắn, bôn ba Hoài Nam trấn thủ biên quan. Trước lúc hai người chia xa, nhân đêm tối mịt mùng mà điên loan đảo phượng, Sở Vân Tú nàng thoạt nhìn tựa đóa hoa đôi mươi e thẹn ngại ngùng, kỳ thực là như lang như hổ, cầu hoan vô độ, trước sau vẫn chưa thỏa mãn, hận không thể quấn lấy hắn dai dẳng triền miên đến thiên nhai...​

Nơi Giang Nam bịa không ít truyền thuyết nàng từng nghe qua, đều có thể cười trừ bỏ sau đầu, nhưng hiện tại lại không thể không thán phục sức tưởng tượng của nhân dân Mạc Bắc thật là quỷ thần kinh thiên địa khiếp.​

Áp vào cách trở Giang Nam Mạc Bắc cho mối quan hệ hai người bọn hắn thực ra không khó hiểu. Đơn giản vì trước kia Dụ Văn Châu trấn giữ Mạc Bắc nhiều năm, giao tranh chống địch, đánh đâu thắng đó, thanh danh ở Mạc Bắc vẫn luôn rất tốt. Khi đó Sở Vân Tú vừa được định hôn ước cùng Dụ Văn Châu, Hoài An thế tử văn võ song toàn hứa hôn cùng Thanh Bình công chúa đương triều. Thiếu niên tướng quân giáp bạc trường thương, cưỡi ngựa sa trường, là lúc ý cao khí thịnh nhất.​

Bỗng dưng bị thoại bản nhắc lại nhiều hồi ức vụn vặt, Sở Vân Tú đứng trước cửa sổ trông nhìn cánh nhạn bay về nam.​

Không thể không nói, nhân dân Mạc Bắc đã đoán đúng đại khái chuyện của hai người họ.​

Năm đó kinh thành nguy cơ tứ phía, Sở Bích Tiêu tuổi mới lên mười, ấu đế cầm quyền làm sao có thể thu phục lòng người, triều đình phong vân quỷ quyệt, hắn làm sao có thể ứng phó? Huống hồ vây cánh phản thần vẫn chưa trừ sạch, thủ phạm chính trong trận binh loạn đã may mắn trốn thoát, có thể tùy thời ngóc đầu cắn trả bất cứ lúc nào. Khắp hoàng thành tràn ngập mối nguy, một chút gió lay cỏ động cũng có thể đoạt mất ngôi vị lẫn tính mệnh của Tiêu Nhi.​

Để đảm bảo hắn đăng cơ, Hoài An vương Dụ Văn Châu triển lộ tài năng, chiêu lấy ghen ghét. Rồi thừa cơ rời khỏi triều đình, dẫn theo đôi huynh muội tân đế ra ngoài du ngoạn, thể nghiệm và quan sát dân tình, thuận tiện né tránh tai họa. Còn Sở Vân Tú thủ tại trong triều bồi dưỡng thế lực thiên gia, trừ bỏ vây cánh phản đảng, đợi khi hết thảy lo toan đều được xử lý, chính là lúc Sở Bích Tiêu và Sở Bích Trúc quay trở về.​

Cuối thư, câu muốn hỏi nhất lại không cách nào viết xuống, Sở Vân Tú đành gác bút lông, gấp thư lại đưa cho thị nữ, sai người đem thoại bản cất ở đầu giường, rồi thay y phục đi Khôn Dương điện.​

Sự đã xong! Sao còn chẳng trở về?​
*Nguyên văn: Thức vi, thức vi! Hồ bất quy?


07.

Kỳ thực ba năm nay, Dụ Sở hai người cũng không phải chưa gặp được nhau.​

Ngày thu hai năm trước, Dụ Văn Châu dẫn Sở Bích Tiêu và Sở Bích Trúc hướng đến Tây Vực, ngang qua Thượng Dương gần kinh thành thì ngừng chân ở lại mấy ngày. Tháng này Sở Vân Tú vẫn chưa nhận được tin tức ngoài cung gửi về, giải quyết vài tên trộm vặt ở Thượng Dương chẳng có gì khó khăn với hắn, cớ gì lâu đến vậy vẫn không thấy hồi âm? Quận Thượng Dương phụ cận kinh thành, sợ là có rắc rối, trong lòng Sở Vân Tú không khỏi lo âu.​

Đêm đó trong tẩm điện, Sở Vân Tú trằn trọc không yên, bỗng nhiên lọt vào trong vòng tay nhiễm lấy phong sương mà vô cùng ấm áp, cứng người giây lát, mặc cho nước mắt lăn dài, nàng xoay người ôm lấy hông đối phương, giấu mặt trong hõm vai hắn, đột nhiên khóc thành tiếng.​

Dụ Văn Châu xoa nắn đôi vai của Sở Vân Tú, vuốt ve suối tóc dài như thác.​

Trước lúc chia tay, nàng muốn nói lại thôi. Hắn biết, nhưng cũng không dám hỏi.​

"Văn Châu", nàng gọi tên hắn, "Đợi việc triều đình kết thúc, chàng dẫn ta đến Hoài Nam đi."​

"Ta chờ gả cho chàng, cũng đã mười năm."​

Dụ Văn Châu ngắm nhìn đôi mắt trong trẻo của nàng, siết chặt nắm tay dưới lớp áo rủ, tung người ra cửa sổ mà đi.​

"Được."​



08.

Vĩnh Yên mùa xuân năm thứ năm, bách quan đứng dọc từ tận cửa cung đến Khôn Dương điện, nghênh đón Hoàng đế thứ ba của Đại Sở và trưởng công chúa cải trang vi hành nay đã hồi cung.​

Mười lăm tuổi Sở Bích Tiêu đăng lâm đế tọa, được vạn dân triều bái.​


09.

Gần đây Bình Phong tiên sinh ở Dương Châu lại có rất nhiều tiết mục kể chuyện mới, nhưng mọi người thích nghe nhất vẫn là chuyện về Thái trưởng công chúa Thanh Bình, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, nâng đỡ hoàng chất, gánh gian nan khổ cực, đích thân nghênh đón ấu đế hồi triều, ngay trước điện tự xin rời cung. Cố sự này được Bình Phong tiên sinh kể để ngâm nga trầm bổng, vô cùng đặc sắc.​

Khách uống trà lại sinh lòng bất mãn, kêu la muốn Bình Phong tiên sinh kể xem Thái trưởng công chúa bây giờ ở nơi nào. Việc này quả thật là làm khó tiên sinh người ta, dù là hoàng đế đương triều, cũng chẳng biết được cô cô và sư phó của mình hiện đã đi đến đâu.​

Khuất trong một góc trà lâu, nam tử và nữ tử đang cùng uống trà.​

Sở Vân Tú khẽ xoay chung, cười nói: "Thái trưởng công chúa Thanh Bình muốn đi đâu, thật ra bản thân nàng cũng chưa nghĩ tới."​

Dụ Văn Châu gật đầu, "Thần nghe công chúa."​


10.

Tuế vãn thanh sơn lộ, bạch thủ kỳ đồng quy.​

Xế chiều đổ đường đê, đôi mái bạc cùng về.
-Dịch thơ bởi Lá-


Hoàn
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
huhuhu, cái hình đẹp khóc!!!!

Dụ Văn Châu ngắm nhìn đôi mắt trong trẻo của nàng, siết chặt nắm tay dưới lớp áo rủ, tung người ra cửa sổ mà đi.
Tướng quân thiếu niên giáp bạc trường thương, cưỡi ngựa sa trường, là lúc ý cao khí thịnh nhất.
Ư ưu, Dụ quá soái, Sở quá tô, Dụ Sở mỹ mỹ mỹ. Một câu chuyện xưa không có đao quang kiếm ảnh nhưng lại tràn ngập nguy cơ, Hoài An vương Dụ Văn Châu tài cao gan lớn soái phá trời cao, Thái trưởng công chúa Sở Văn TTu1cu71ng mà không ngạnh, mềm mà không yếu. Xứng chết!!! huhuhu

Cảm ơn Ke ke Lá Lá, vui chết!!!! Đã đẹp nay càng đẹp hơn! Hihihihihi

29.09.2020
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Nữ vương nay thành công chúa, bỗng trở nên mềm mại yêu kiều hơn hẳn thường thấy ở các fic khác qua lời kể của những người yêu thương nàng. Nhưng mà có sao, bởi vì Dụ đội là một trong những người mạnh nhất có thể ghép cp cùng nữ vương, cho nên ko ooc!

Chuyện tình giáo viên và phụ huynh học sinh điển hình, thành tâm kính nể vị đế vương Sở Bích Tiêu trong bài.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook