Hoàn [Kiều Nhất Phàm 2020][Khưu Kiều Khưu] Những điều giấu sau màn mưa

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#1
Toàn Chức Cao Thủ fanfiction
Khưu Phi x Kiều Nhất Phàm
Hai chú thỏ nhỏ, ngắn ngắn dễ thương



Sản phẩm thuộc project Chúc mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2020
NHẤT PHÀM TẾ THƯƠNG HẢI



Tác giả: Thương Thuật Chi Chi Chi
Editor: Núi Lửa Nhỏ
Nguồn: Lofter






NHỮNG ĐIỀU GIẤU SAU MÀN MƯA



1.
Ấy là mùa băng tan, Kiều Nhất Phàm bị đánh thức bởi tiếng răng rắc của những lớp băng rạn vỡ.
Nó giơ chân trước lên dụi dụi đôi mắt, lại duỗi cái eo lười, mở mắt ra.
Mùa xuân đến rồi…
Nhìn cảnh tượng trước mặt, chú thỏ nhỏ vừa tỉnh ngủ vui vẻ dựng thẳng lỗ tai.
Hôm nay phải ra ngoài phơi nắng phơi nắng thôi! Kiều Nhất Phàm chỉnh chỉnh lại bộ lông hơi lộn xộn vì ngủ cả đêm, quyết định như vậy.
Đáng tiếc là ông trời không chiều lòng thỏ, còn chưa đi tới mảnh đất trống giữa rừng rậm, Kiều Nhất Phàm đã cảm giác được có giọt nước rơi xuống tai mình.
Ơ… Mưa rồi. Kiều Nhất Phàm nức nở một tiếng, đành phải tìm khắp nơi xem có chỗ nào trú mưa.
2.
Nhà gỗ nhỏ của Khưu Phi nằm trên một mảnh đất trống lấy ánh sáng rất tốt, nó luôn dậy từ sớm, mở cửa sổ ra, để ánh nắng ấm áp chiếu vào căn phòng nhỏ.
Chú thỏ ôm một cốc trà nóng ngồi bên cửa sổ, híp mắt phơi nắng.
Mùa xuân cuối cùng cũng đến rồi.
Khưu Phi chậm rãi nhấp từng ngụm từng ngụm trà, nghe tiếng con chim nhỏ kêu vang ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có làn gió nhẹ thoảng qua lông nó.
Chú thỏ nhỏ uống trà đánh một cái ngáp, nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống trước, ghé vào bên bàn ngủ mất rồi.
3.
Một giây trước vẫn là mưa nhỏ tí tách, giây sau lại đột nhiên rơi tầm tã.
Cả người Kiều Nhất Phàm đã ướt đẫm, nó vừa tìm kiếm nơi tạm trú trong màn mưa vừa hối hận.
Sao hôm nay mình lại muốn ra ngoài vậy chứ…
Chú thỏ nhỏ chạy vội trong mưa làm bắn lên từng đoá bọt nước trắng xoá.
A! Đằng kia có ngôi nhà gỗ nhỏ!
Kiều Nhất Phàm dừng lại trước ngôi nhà gỗ ấy, chân sau của nó chống xuống đất, chân trước nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.
“Ừm … Xin hỏi, có ai ở nhà không?” Kiều Nhất Phàm lấy đủ dũng khí hỏi như vậy.
4.
Khưu Phi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Nó lắc lắc đầu, nghe thấy tiếng ai hỏi ngoài cửa.
Đó là một âm thanh do dự chần chừ, Khưu Phi gật gật đầu, sau đó ý thức được vị khách ngoài cửa không thể nhìn thấy, bèn cao giọng hô một câu: “Chờ một chút!”
Khưu Phi mở cửa, đứng bên ngoài là một chú thỏ chẳng lớn hơn nó là bao, cả người đều ướt đẫm, ngay cả lỗ tai cũng lách tách nhỏ nước và dính vào hai bên sườn mặt, trên đỉnh đầu còn vướng một chiếc lá cây, dáng vẻ cực kì nhếch nhác.
“Mau vào đi!” Khưu Phi nghiêng người để chú thỏ nhỏ đó bước vào, “Tôi đi lấy cốc nước ấm cho đằng ấy, đằng ấy cứ tới bên kia chờ tôi chút!” Khưu Phi giơ chân trước chỉ chỉ chiếc bàn cạnh cửa sổ, xoay người rót cốc nước đun sôi.
“A… Cảm ơn!” Chú thỏ nhỏ ấy rụt rè ngồi xuống bên bàn, có chút bối rối không biết làm sao để dùng móng lau bộ lông ướt đẫm của mình.
Khưu Phi đặt cốc nước lên bàn, ngồi xuống phía đối diện: “Đúng rồi, tôi là Khưu Phi, đằng ấy tên gì?”
Chú thỏ nhỏ ấy ôm chiếc cốc bằng hai chân trước, mỉm cười trả lời sau làn khói nghi ngút: “Tớ tên là Kiều Nhất Phàm, cảm ơn đằng ấy đã để tớ vào nhé!”
Nhìn thấy nụ cười ấy khiến Khưu Phi thoáng sửng sốt: “Không, không có gì!” Thấy đôi tai đối phương còn nhỏ nước, Khưu Phi lại đứng lên và nói: “Tôi đi lấy khăn bông cho đằng ấy lau!”
Chú thỏ nhỏ tên Kiều Nhất Phàm vội vàng đặt cốc trà lên bàn, xua xua móng: “Không cần phiền vậy đâu! Ở đây ấm áp như vậy, sẽ mau khô thôi mà.”
“Không được,” Khưu Phi lắc lắc đầu, “Đằng ấy cứ thế này là sẽ cảm, tôi quay lại nhanh thôi!”
“Ừm… Vậy phiền đằng ấy rồi.” Kiều Nhất Phàm hơi ngượng ngùng gãi gãi lỗ tai.
Rất nhanh Khưu Phi đã mang khăn bông trở lại. Nó đặt khăn lên đầu Kiều Nhất Phàm, Kiều Nhất Phàm ngoan ngoãn nhắm đôi mắt. Khưu Phi dùng hai chi trước xoa xoa đầu cho nó cách một lớp khăn, dù khiến cho lông Kiều Nhất Phàm rối tung cả lên nhưng cũng đã lau khô hết nước.
“Được rồi!” Khưu Phi lấy khăn bông xuống khỏi đầu Kiều Nhất Phàm, Kiều Nhất Phàm chớp chớp đôi mắt.
“Cảm ơn!” Âm thanh của Kiều Nhất Phàm mềm mềm mại mại, rất êm tai.
“Không có gì…” Giọng nói của Khưu Phi bỗng trầm xuống, “Tạnh mưa rồi đằng ấy sẽ đi à…”
“A, đúng vậy.” Kiều Nhất Phàm gật gật đầu, “Sao thế?”
Khưu Phi trầm mặc một hồi, cuối cùng mở miệng nói: “Đằng ấy… Dọn lại đây ở được không?”
Trong nháy mắt hỏi ra lời ấy, Khưu Phi quả thật muốn tìm cái hố để trốn vào chết đi được.
Hỏi câu như vậy với đối tượng lần đầu tiên gặp mặt, thật là ngốc hết cỡ! Khưu Phi che mặt tự gõ chính mình trong lòng.
Kiều Nhất Phàm cũng ngây ra, nhưng câu trả lời của nó lại nằm ngoài dự đoán của Khưu Phi.
… “Được nha.”
5.
Mưa vẫn còn rơi bên ngoài cửa sổ, đánh nhịp lên mái nhà gỗ phát ra âm thanh trong trẻo, phảng phất tựa như đang hát ca.
Hai chú thỏ nhỏ trong phòng ngồi ở hai bên bàn, đôi cốc nước ấm áp nghi ngút vẽ nên một kết cục đẹp đẽ.
“Đằng ấy ơi, khi nào mới hết mưa nhỉ?”
“Ừm… Khi nào cũng được.”
Dù sao thì mưa tạnh rồi mình cũng sẽ không xa nhau mà.
Hoàn.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Kiều Nhất Phàm dừng lại trước ngôi nhà gỗ ấy, chân sau của nó chống xuống đất, chân trước nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.
“Ừm … Xin hỏi, có ai ở nhà không?” Kiều Nhất Phàm lấy đủ dũng khí hỏi như vậy.
Cốc cốc cốc
Ai gọi đó
Tôi là thỏ
Cho xem tai

Đây, cần tai có tai:

Khưu Phi mở cửa, đứng bên ngoài là một chú thỏ chẳng lớn hơn nó là bao, cả người đều ướt đẫm, ngay cả lỗ tai cũng lách tách nhỏ nước và dính vào hai bên sườn mặt, trên đỉnh đầu còn vướng một chiếc lá cây, dáng vẻ cực kì nhếch nhác.
Thương chưa, tai cụp không vểnh, giương một đôi mắt thỏ con, ai mà không thương? Cho vào nhà, cho uống trà, cho lau lông, chỉ cần ở lại, đừng đi!

Thỏ chủ nhà chỉ là tiến thêm một bước thuận nước đầy thuyền thôi mà. ;)
 

Bình luận bằng Facebook