Hoàn [Kiều Nhất Phàm 2020] Ở phương xa

Kayky

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
13
Số lượt thích
55
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tiểu Thiên Sứ Kiều Nhất Phàm
#1
Ở Phương Xa
Tác giả: Sơn Nhân Trà
Link: 【乔一帆中心】在远方-山人茶
Edit: Hằng
Beta: Nguyệt
Lời tác giả: Kiều Nhất Phàm trung tâm, Hưng Hân trung tâm, có một số đoạn ngắn có hint Diệp Tranh.
Thiết lập riêng: Kiều Nhất Phàm bỏ nhà đi.

-----------

Kiều Nhất Phàm nằm trên chiếc giường đơn ở Thượng Lâm Uyển, bên ngoài mưa rơi tí tách dường như mãi chẳng ngơi. Mùa mưa dầm kéo dài liên miên làm cho cậu cảm thấy hơi khó chịu vì đã quen thời tiết ở thành phố B. Cuối cùng, cậu đứng dậy, từ bỏ ý định ngủ trưa, đi đến phòng huấn luyện, quyết định dùng thời gian ngủ trưa hiếm hoi cho việc luyện tập.
Nói ra cũng rất kì lạ, mặc dù Hưng Hân giống như một gánh hát rong, quy củ cũng chẳng thể nói là quá ngay ngắn trật tự, nhưng lại có một số nguyên tắc kỳ lạ được chị chủ cương quyết thực hiện. Ví dụ như giờ phải ngủ trưa, tối ngủ sớm sáng dậy sớm hay ăn khuya vẫn phải đảm bảo dinh dưỡng... Theo lời chị chủ nói thì là "Nhất Phàm, Tiểu An, La Tập đều còn trẻ, vẫn đang tuổi phát triển."
Diệp Tu đồng ý gật gật cái đầu, đồng thời bị chị chủ bắt tắt thuốc lá, "Phòng huấn luyện có trẻ vị thành niên đó! Cậu định để chúng nó phải hút thuốc gián tiếp phải không hả Diệp Tu!!!"
"Úi, em biết sai rồi chị chủ." Diệp Tu ngoan ngoãn nhận sai ngay lập tức, thế nhưng đầu lại chẳng hề ngẩng khỏi màn hình máy tính. "Mau mau mau Mộc Tranh, tập hợp giết Boss." Chị chủ dường như cũng đã quen với thái độ nhanh nhảu nhận sai này quá rồi, chỉ đành bất đắc dĩ bước chân đi ra khỏi phòng huấn luyện dù vẫn còn giận lắm.
Khi Kiều Nhất Phàm còn chưa tới cửa phòng huấn luyện thì đã nghe thấy tiếng gõ phím bùm bụp vang lên bên trong, hơi do dự vài giây rồi cũng đẩy cửa bước vào. Khung cảnh trong phòng cứ như đi lạc vào Động Bàn Tơ với sương khói mịt mù, hai người Ngụy Sâm và Diệp Tu mỗi người một điều thuốc mà xả khói liên hồi.
"Nhất Phàm tới rồi à." Tô Mộc Tranh là người đầu tiên phát hiện Kiều Nhất Phàm, Ngụy Sâm và Diệp Tu chẳng thèm ngẩng đầu lên mà chỉ nhanh chóng tắt điếu thuốc.
Kiều Nhất Phàm chọn một chỗ trống bên cạnh Tô Mộc Tranh rồi ngồi xuống. "Nhất Phàm ăn gì?" Tuy cô chẳng ngẩng đầu lên nhưng vẫn bùng nổ tốc độ tay dốc nửa gói hạt dưa sang.
Kiều Nhất Phàm có chút bất đắc dĩ, có một fan cuồng như chị chủ là chuyện rất đáng sợ, Tô Mộc Tranh có thể ăn uống vô tư ngay trong phòng huấn luyện. Đương nhiên cũng chẳng có ai ý kiến gì về vấn đề này cả. Cậu vừa quẹt thẻ đăng nhập tài khoản Một Tấc Tro, vừa nói "Cảm ơn chị Mộc."
"Nhất Phàm ngoan ghê." Tô Mộc Tranh cười tủm tỉm trong lúc nã ngay một đại chiêu cấp 70.
Còn chưa đến lượt Kiều Nhất Phàm tham gia vào cuộc chiến thì boss đã bị hạ gục. "Thật tốt" Diệp Tu vặn vặn người, "Lão Ngụy mau mau nhìn xem rốt cuộc rơi ra cái gì?"
"Biết rồi, biết rồi", đối phương vừa thu hồi đồ dưới đất mà sốt ruột trả lời, "Mề đay bạc, trang bị cam cấp 40, kiếm quang hấp huyết, ý dà ngon ghê" Diệp Tu vừa lòng sắp xếp những thứ mới thu hoạch được.
"Diệp Tu, anh nên đi ăn cơm trưa lẹ đi", Tô Mộc Tranh thúc giục hắn, về phương diện này thì cô tỉ mỉ hơn Diệp Tu nhiều.
Tiếp sau, Diệp Tu và Ngụy Sâm kề vai sát cánh cùng nhau bước ra ngoài.
Phòng huấn luyện bây giờ chỉ còn lại Tô Mộc Tranh với Kiều Nhất Phàm. Tô Mộc Tranh thì vô cùng tự nhiên mà tắt game, mở một bộ phim truyền hình, vừa ăn hạt dưa vừa xem.
Nhìn người ngồi cạnh mình xem phim truyền hình, Kiều Nhất Phàm khá lúng túng, nhất thời cảm thấy thực trạng trong phòng huấn luyện này gần như lệch hoàn toàn với những điều cậu nghĩ.
Phòng huấn luyện không bật điều hòa thế nhưng vẫn hơi lạnh, Kiều Nhất Phàm hắt xì một cái. Tô Mộc Tranh thân thiết liếc nhìn cậu, nói: "Nhất Phàm, em mặc ít quá", đồng thời bật điều hòa.
"Cảm ơn Mộc tỷ", cậu nói với chút ngượng ngùng. Về vấn đề quần áo, cậu thường không chú tâm lắm, chỉ mặc một bộ đội phục tung tăng khắp nơi. Thế nhưng thời tiết phương Nam khá thất thường, thật sự khiến cậu hơi không chịu nổi.
Buổi chiều, quá trình huấn luyện vô cùng thuận lợi. Không chỉ Mặc Phàm thành công tạo dựng mối liên kết với cả đội, mà ngay cả Bánh Bao cũng không chập mạch. Ý chí chiến đấu của mọi người sục sôi, liên tục diệt liền mấy con boss, "Việc luyện tập hôm nay dừng tại đây nhé." Diệp Tu vừa lòng nói. "Xét thấy mọi người có biểu hiện tốt như vậy, đêm nay sẽ được tự do hoạt động.
Chị chủ cũng kêu "Ye" một tiếng, phòng huấn luyện như lập tức biến thành một bãi biển vui vẻ. Tô Mộc Tranh, Đường Nhu và chị chủ quyết định đi dạo phố; Diệp Tu không có hứng thú với chuyện này, quyết định tiếp tục đánh Vinh Quang; An Văn Dật và La Tập hình như có ý tưởng mới về trang bị nên lục tục kéo nhau đi vào phòng trang bị.
Kiều Nhất Phàm vồn định tiếp tục ở lại huấn luyện, nhưng lại cảm thấy hơi choáng đầu. Cậu không chắc liệu có phải là do lúc trưa bị nhiễm lạnh hay không, đành quyết định từ bỏ ý tưởng tiếp tục ở lại huấn luyện, quay về ký túc xá, ngủ một giấc.
Cậu mơ thấy mùa hè năm cậu 14 tuổi, đó là lần đầu tiên cậu tỏ ra cương quyết trước mặt cha mẹ như thế, nói ra quyết định đi đánh E-sport của mình. Cha mẹ cậu đều là những người công nhân hiền hòa phổ thông, nghe cậu nói vậy thì thở dài một hơi như chiếc lá mùa thu rụng xuống mặt hồ trong vắt, khuấy đảo tâm trạng vốn đang chẳng bình lặng của cậu.
Cậu không hề giải thích, cũng không thể cam đoan về tương lai xán lạn với cha mẹ. Cậu chỉ có thể cúi đầu nhìn sàn nhà đầy những vết loang lổ. Đây là căn nhà được phân cho công nhân viên chức có thâm niên, tuổi tác của căn nhà này còn lớn hơn cả cậu và cậu đã trải qua 14 năm cuộc đời mình tại đây.
Cuối cùng cha mẹ cũng cho phép cậu. Kéo theo vali hành lý mẹ sắp xếp giúp, cậu bắt đầu bước đi trên con đường mờ mịt không có phương hướng.
Tỉnh dậy khi mà chuông báo thức đã ngừng kêu. Mơ mơ màng màng phát hiện trời sắp sáng, hóa ra cậu đã ngủ thẳng một đêm luôn rồi. Kiều Nhất Phàm liền vội vàng rời giường, chuẩn bị bắt đầu một ngày huấn luyện mới.
Đi vào phòng sinh hoạt chung, Diệp Tu đã ngồi sẵn đấy rồi, nửa tỉnh nửa mơ ngậm một cái bánh quẩy, mơ màng chào cậu. Kiều Nhất Phàm đi lấy đồ ăn sáng, vừa vặn gặp Tô Mộc Tranh đang đi tới, tay xách theo túi lớn túi nhỏ. Thấy mọi người thì ánh mắt sáng ngời lên, "Khéo quá, mọi người đều ở đây cả."
"Chào buổi sáng chị Mộc." Kiều Nhất Phàm ngoan ngoãn chào hỏi trong khi mắt dồn sự chú ý vào mấy chiếc túi căng phồng đẹp đẽ mà cô xách theo.
"Cái gì đây?" Diệp Tu hiển nhiên không muốn phải suy đoán nhiều nên hỏi thẳng luôn.
"Một ít quần áo hôm qua tiện đường mua trong lúc đi dạo phố với Nhu Nhu và Quả Quả." Cô vừa nói vừa lấy một vài món đồ từ trong túi ra đưa cho anh, "Đây, quần áo mới của anh."
Diệp Tu vô cùng tự nhiên mà nhận lấy, ngay cả thử cùng không thèm thử, dường như chắc chắn rằng đồ mà cô mua thì nhất định mặc vừa người.
Kiều Nhất Phàm có chút xấu hổ, cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy chuyện không nên nhìn. Cậu biết quan hệ cá nhân giữa tiền bối Diệp Tu và tiền bối Tô Mộc Tranh rất tốt. Cậu đang chuẩn bị tìm cớ né đi cho hai người không gian riêng thì Tô Mộc Tranh đã đưa mấy túi đồ còn lại cho cậu, "Nhất Phàm, đây là cho em."
"A!" Cậu hơi giật mình. "Ngày hôm qua thấy em mặc ít quá. Lúc đi dạo phố thấy vài món trông khá phù hơp nên cũng tiện mua luôn cho em." Tô Mộc Tranh tinh nghịch nháy mắt, "Là chị chủ đích thân mua đó nha!" Cô không cho cậu cơ hội từ chối, nhanh chóng ấn túi quần áo vào tay Kiều Nhất Phàm, "Tí nữa đi thử đi."
Kiều Nhất Phàm cầm túi to túi bé trong tay, có chút không biết làm sao. Diệp Tu quay sang nói "Chả mấy khi chị chủ hào phóng như vậy, đừng lãng phí, cứ cầm đi" sau đó phóng khoáng vỗ vai cậu rồi đi mất.
Kiều Nhất Phàm hiểu đây chính là ý tốt của các tiền bối. Trong lòng cậu tràn đầy cảm kích mà cầm quần áo trở về. Trong khu vực huấn luyện này, cậu được xem như là người nhỏ tuổi nhất. Năm đó khi rời khỏi gia đình, mặc dù cha mẹ cũng thường hay săn sóc hỏi han, gửi tiền cho cậu, nhưng mà cậu cảm thấy rằng bản thân mình đã là một tuyển thủ chuyên nghiệp rồi thì không nên tiêu tiền của cha mẹ nữa. Dùng đồng lương ít ỏi mà cậu kiếm được để tự nuôi bản thân mình, còn dành dụm gửi về cho cha mẹ để họ thấy rằng cậu rất ổn.
Một thiếu niên mới mười mấy tuổi lại thường xuyên ngâm mình trong game online, thì chẳng chú ý gì tới trang phụ kiện gì cả. Tới Hưng Hân rồi cậu lại cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc từ các tiền bối, cậu liền mặc một chiếc hoodie trắng có độ dày vừa phải vào, cảm giác thật mềm mại và thoải mái. Kiều Nhất Phàm thấy trong lòng mình như có một quả bong bóng đang từ từ được bơm căng, cậu chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn tới vậy.
Tối đó, Kiều Nhất Phàm đã nghĩ về Vi Thảo đã xa cách nhiều ngày. Vào hôm cậu rời khỏi Vi Thảo, Cao Anh Kiệt cứ nhìn cậu muốn nói lại thôi. Dù sao thì cậu ấy cũng không thể giữ cậu lại, không thể cho cậu sự giúp đỡ hữu ích. Cuối cùng cậu ấy chỉ có thể giúp cậu thu dọn hành lý, "...Nhất Phàm." Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bạn mình, cậu nở một nụ cười an ủi, "Không sao đâu Anh Kiệt, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên sân đấu." Cậu nói điều đó bằng giọng khẳng định chắc chắn. Đây là quyết định quan trọng nhất kể từ sau ngày cậu rời nhà đi. Đơn độc gánh vác phần can đảm, đặt tương lai mình vào một quán net.
Ở Vi Thảo bị đối xử lạnh nhạt, mỗi ngày dường như không hề nhìn thấy đích đến của hành trình tương lai. Cậu đã nhiều lần hoài nghi về quyết định lúc trước của bản thân. Hi vọng cứ như dòng nước trong máy uống nước cứ chảy đi từng chút từng chút một mà không một ai đem đến hy vọng mới cho cậu. Cậu như một con cá mắc cạn chờ đợi được cứu giúp, Anh Kiệt bơi lội dưới sông nhưng lại chẳng thể chia cho cậu dù một gáo nước.
Cứu vớt cậu chính là một bến nước mang tên Hưng Hân, một đám người liều mạng muốn chen vào dòng nước chảy ra đại đương. Cậu không hề đơn độc, xung quanh cậu có đồng đội, ở trong một đội ngũ giống như gánh hát rong này, lần đầu tiên cậu thấy được đích đến của giấc mộng.
Những ngày mưa dầm luôn khiến người ta muốn nằm dài trên giường. Kiều Nhất Phàm mơ mơ màng màng tỉnh khỏi giấc ngủ trưa. Cậu nằm mơ, mơ về mùa hè năm 14 tuổi, cậu được thỏa mãn ước nguyện mà kéo hành lý lên đường. Thời tiết hôm đó rất đẹp, cậu ngồi trên chuyến xe lửa đi về phương xa, tấm vé tàu ướt nhẹp vì những giọt mồ hôi háo hức của cậu. Cảnh vật lướt qua sau lưng cậu, đưa cậu đi tới bờ bên kia giấc mộng.
 

Bình luận bằng Facebook