Hoàn [Bất Kiến Bạch Đầu 2020] [Tán Tu Tranh] Hoa Lê Gió Nổi Là Thanh Minh

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,297
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
BẤT KIẾN BẠCH ĐẦU
Sinh Nhật Tán Ca 2020

Tác giả (chưa rõ)
Edit: Mèo

Hoa Gió Nổi Thanh Minh

SCENE A

Tiết này không liên quan tới bọn họ.

Dù là anh em nhà họ Tô đã từng sinh hoạt một mình hay là Diệp Tu khi còn ở Bắc Kinh ba năm trước, đối với bọn họ hiện tại mà nói, đây chỉ là một ngày bình thường như bao ngày, là vốn nên bị lãng quên, chỉ để lại dư ảnh trong nháy mắt của thời niên thiếu.

Tô Mộc Tranh đi mua bữa sáng về, vừa lúc nhìn thấy Diệp Tu lấy ra một cái thẻ tài khoản khu Hai mới tinh. Cô cắn bánh quẩy ngồi bên cạnh Diệp Tu, không tiếng động dùng ánh mắt đạt được quyền đặt tên cho nhân vật này. Cô gõ "Hoa Lê Gió Nổi", đưa cho Diệp Tu một miếng trứng cuộn, hỏi hắn: Dễ nghe không?

"Dễ nghe." Diệp Tu nhớ tới trường cô có một hàng cây lê, "Hoa lê ở trường nở rồi à?"

"Đúng rồi," cô gái nhỏ thích đặt tên nói, "Hôm qua trong tiết ngữ văn học được câu này —— 'Hoa lê gió nổi là thanh minh'. Thật ra hoa lê gió là tên một loại gió, có điều từ cửa sổ nhìn ra vừa lúc thấy hàng cây lê kia, khi giảng đến câu này cô giáo chỉ bọn em nhìn nhìn ngoài song cửa, lúc ấy có gió, hoa lê bao phủ khắp cây đầy đất cực kì đẹp. Em một thoáng đã nhớ kỹ."

"Vậy thật tốt." Diệp Tu tưởng tượng một chút, thật lòng thật dạ khen một câu. "Mộc Thu đi tìm Đào ca, em hẳn là nhìn qua. Đúng rồi, nên làm bài tập thôi, bằng không hai ta đều phải bị mắng."

Mộc Tranh nói, "Em ở trường làm gần xong rồi. Có lẽ đây là kì nghỉ dài ngày cuối cùng năm lớp 9, em muốn dành thêm thời gian để giúp các anh. Anh có việc gì cần dùng đến số không? Ghi chép hay tính toán em đều có thể giúp nha, " cô rất đắc ý nói, "Môn Toán trên lớp em thiếu có một tí liền đạt điểm tuyệt đối."

Diệp Tu xoa xoa đầu cô, "Ây, Mộc Tranh thật là một cô bé ngoan. Tài khoản này luyện lên bậc thầy pháo súng đi, xem xem anh có thể làm chút gì cho Mộc Vũ Tranh Phong, anh hai em mấy ngày nay đều bận rộn vì ý tưởng mới cho thân của Khước Tà."

Đối phương nhắc nhở hắn: Anh còn chưa nói em có thể giúp gì nha.

"Ừm —— em trước đăng nhập Mộc Vũ Tranh Phong?"

Tô Mộc Thu nghĩ: Diệp Tu thật sự không để ý đến những chuyện xung quanh, tựa như nơi cậu ta sống đều là tháp ngà vậy, không được, sẽ có ngày chịu thiệt. Mình phải nói với cậu ta.

Tô Mộc Thu nghiêm túc mở cửa ra. Em gái không đeo tai nghe, phát hiện ra anh đầu tiên, vỗ vỗ cánh tay Diệp Tu.

"Nói gì với Đào ca rồi?"

"Nói chuyện được với Ám Vô Thiên Nhật trong công hội rồi." Hai người kia vỗ tay, anh quên đi sự nghiêm túc vừa rồi, đáp lại bằng một nụ cười. "Cậu ta tháng sau tới. Rất gần, ở Vô Tích. Ây —— " thiếu niên nghĩ đến chuyện quan trọng tạm dừng một chút, hơi do dự, nói, "Cậu xem xem, nhận người nè lưu người nè đều là tui với Đào ca xử lí."

"Mộc Thu nhà chúng ta thật đáng tin cậy." Diệp Tu giơ ngón cái, hiểu rằng anh đang cầu khích lệ.

"Nhưng Diệp Tu nhà chúng ta. . ." Tô Mộc Thu dừng lại, thầm nghĩ: Cứ để cậu ta như vậy đi. Không phải còn một người đáng tin là anh đây sao.

Anh sực nhận ra mình kỳ thật hy vọng Diệp Tu vĩnh viễn không cần phải học được cách chu toàn giữa người lớn với nhau. Anh nghĩ: Chỉ cần mình cố gắng làm chuyện đó là được rồi. . . Giống như mình chỉ cần Mộc Tranh hiện tại đi học thật tốt, sau này tự mình lựa chọn con đường tương lai. Chúng ta đều chỉ cần làm việc mình phải làm hoặc thích làm là tốt rồi.

Anh nhìn cặp mắt sáng lấp lánh của Diệp Tu, nói: Diệp Tu nhà chúng ta cũng rất ưu tú.

Mưa rào là loại mưa thường thấy vào mùa này ở phía nam. Không khí tự do mới mẻ, lại cũng đánh rơi thật nhiều hoa xuân.

Tô Mộc Tranh lúc nhỏ hay mất ngủ. Cô luôn ngoan ngoãn lên giường nằm sau khi làm xong bài tập, nhưng cũng luôn chỉ có thể an tâm ngủ khi Tô Mộc Thu trở về. Tô Mộc Thu không thường về muộn, nhưng có đôi lúc 11 giờ đêm cũng chưa trở lại.

Chỉ có ngày mưa mới có thể khiến cô thoáng an tâm. Bởi vì nghe tiếng mưa rơi, sẽ dễ dàng đi ngủ hơn; càng bởi vì cho dù anh hai chậm chạp chưa về, cũng có thể nói với mình là do mưa nên mới trễ. Tô Mộc Thu từng bảo đảm với cô sẽ về sớm, "Trừ khi thời tiết không cho phép. . . Nhưng một khi tiết trời tốt anh lập tức chạy về nhà. Còn lúc trời mưa, anh hai đều nóng lòng chờ xuất phát, mau chóng về nhà."

Lúc sau trong nhà có máy tính, anh hai có nhiều thời gian bên cô hơn, lại sau đó Diệp Tu bước vào cuộc đời họ, cảnh tượng đẩy cửa ra không bóng người ở nhà cũng gần như không xuất hiện nữa.

Nhưng cảm giác yên tâm ngày mưa trong trí nhớ vẫn vờn quanh cô. Cô phát hiện cũng người khác nghe mưa thật tốt. Tô Mộc Tranh nhìn lá cây đang được nước mưa gột rửa ngoài cửa sổ, nghĩ: Mình biết Diệp Tu đang ở phòng bên cạnh. Mình biết anh hai đang ở cùng anh ấy. Mình biết mưa đang rơi.

Tô Mộc Tranh không cảm thấy cuộc sống trước kia —— ở trường học không có bạn bè, sinh hoạt hằng ngày luôn xoay quanh anh hai —— cô độc, nhưng từ sau khi có Diệp Tu dung nhập vào trong sinh hoạt của bọn họ, cô thật sự cảm thấy cuộc sống phong phú hơn nhiều.

Nếu như Diệp Tu chưa từng xuất hiện bên cạnh bọn họ? Vấn đề này không chút có ý nghĩa nào. Bởi vì không có nếu.

Tiếng mưa. Tô Mộc Tranh nhẹ nhàng lại nhanh chóng đứng lên, làn váy xanh nhạt đong đưa tựa như cánh bướm hi vọng. Là loại mưa sẽ xuất hiện trong tiểu thuyết, người thiếu niên nhất định sẽ trải qua, không khí trong suốt, tựa như ly thủy tinh. Bao nhiêu hoa lê bị mưa đánh rơi đâu.

"Anh hai —— lần này em thật sự làm bài xong rồi —— "

Khi 15 tuổi Tô Mộc Tranh có được lời hứa hẹn như bao ngày bình thường khác, cô từ trước đến nay cảm thấy, không gì ngoài điều này có thể khiến cô thoả mãn hơn.

Tiết này không liên quan tới bọn họ.

Đây là tiết Thanh Minh cuối cùng không liên quan tới bọn họ.

SCENE B

Hoa đẹp không? Mộc Tranh chọn.

Em ấy không tới, bởi vì sắp thi đại học. Tôi cùng trường học đều không cho em ấy nghỉ. Trước nay đều là cùng nhau đi, thật là có chút không quen. Tôi không biết chọn hoa, không hiểu, đứng trước tiệm bán hoa có chút luống cuống, sau đó ông chủ hỏi tên tôi, nói với tôi: Có cô bé đã đặt hoa trước đó, nói hôm nay đưa cho cậu. Cũng quên hỏi hoa tên là gì. Bông hoa trắng muốt, nụ hoa xanh xanh, rất đẹp.

Mộc Tranh sắp thi đại học rồi. . . Khi anh còn ở, em ấy mới tốt nghiệp lớp 9 à. Thành tích của em ấy tốt, không uổng năm đó chúng ta game cũng mặc kệ theo nàng học tập, đúng không.

Em ấy nói với tôi, em ấy muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp.

Ừ, chuyện của chiến đội, chuyện của Liên Minh.

Hiện tại càng ngày càng nhiều vũ khí bạc, dĩ nhiên Khước Tà vẫn là mạnh nhất. Liên Minh phát triển rất nhanh. . . Vô cùng nhanh, thật sự giống như trước kia chúng ta từng nói, là Liên Minh một nhà độc bá. Tiền đóng quảng cáo cũng ngày càng cao, tôi không tiếp quảng cáo, chỉ lấy quán quân, lão Đào sắp tức chết rồi.

Nhưng những chuyện khác, cũng vẫn như mấy năm trước. Giống như Gia Thế vẫn sẽ giành lấy quán quân, đây là thời đại của chúng ta.

Hai ngày trước Cá tháng Tư, tôi huấn luyện xong vừa ngước mắt lên, Tuyết Phong nhìn tôi không nói một lời. Anh ấy hỏi tôi nếu như anh ấy giải nghệ, tôi sẽ thế nào. Tôi lúc ấy không nói được gì, chỉ nhìn anh ấy. Anh ấy không hỏi lại lần hai, cũng không nói đây là một câu chuyện cười.

Tôi hiện tại đứng trước phần mộ của anh, đột nhiên lại nghĩ đến vấn đề này.

—— Tôi sẽ như thế nào? Ngô Tuyết Phong giải nghệ, tôi sẽ như thế nào?

Tôi mới sực nhận ra, tôi chưa từng suy nghĩ về chuyện này. Tôi còn nghĩ rằng tôi khi ra ngoài đời đã đủ trưởng thành, mưu tính đã đủ xa. Nhưng tôi thật sự chưa từng nghĩ đến, hay nói cách khác, là không tin. Dù lão Quách lão Ngụy đều đã giải nghệ, tôi chưa từng nghĩ về một Gia Thế không có Ngô Tuyết Phong. . . Giống như khi ấy 17 tuổi, chưa từng nghĩ đến một tương lai không có anh.

Tôi sẽ như thế nào?

Tôi không biết a.

Nhưng hiện tại Mộc Tranh cũng muốn đứng trên sàn đấu này, mà tôi cũng sớm không phải 17 tuổi.

Gia Thế là nơi tốt, đúng không?

Mặc kệ ra sao, tôi đều sẽ đi tiếp. Mang theo phần của anh.

Hiện tại fan có một từ gọi là "người Gia Thế", thật sự sến chết tôi rồi. Thế nhưng khi nhìn thấy từ này, tôi lập tức nghĩ đến mùa hè năm ấy. Trong phòng riêng của quán net, công hội Gia Vương Triều trong game, một quả dưa hấu mùa hè chia đôi, đó là Gia Thế sớm nhất; tôi, anh, Đào ca, là người Gia Thế sớm nhất.

Vậy rất tốt. Hiện tại rất tốt. Nó rất tốt, vẫn sẽ luôn rất tốt.

Lời của tôi có phải hay không đa sầu đa cảm lại sướt mướt? Đa sầu đa cảm cùng sướt mướt của một năm tôi đều để dành cho hôm nay. Mọi thường dù nghĩ tôi cũng sẽ không nghĩ. Thật sự, tui làm sao dám. Đã hơn hai năm tôi không khóc. Ít nhất. . . Không để cho người ta nhìn thấy. Không biết Mộc Tranh có hay không cảm thấy tôi cũng giống anh có thể gánh lên trách nhiệm. Anh là trước nay chưa từng khóc.

Kỳ thực tôi cùng Mộc Tranh cộng lại, mới mạnh mẽ được như anh. Tui hờ hững, ngay cả với chính mình tui đều hờ hững, thế nhưng Mộc Tranh quan tâm tôi, giống như tui cũng quan tâm em ấy. . . Tôi không cách nào thư giải. Tôi thật sự là không đủ tư cách, không thể làm giống như anh. Tôi sắp 21 tuổi rồi, mà anh đương thời còn chưa tới 19 đâu. Có lẽ thật sự không có cách nào đuổi theo anh đi, dù cho đời người rất dài, tôi cũng không có cách nào giống như anh đối mặt mọi thứ.

Nhưng đừng xem nhẹ tôi nha, tôi cũng có phương pháp của chính mình, yên tâm đi.

Được rồi.

Tôi đem đa sầu đa cảm một năm này, có lẽ là cả đời này của tôi, mai táng tại đây, tại nơi anh an nghỉ. Đây là một loại cảm giác rất yên tâm: Tôi nhớ anh, Mộc Tranh nhớ anh, vì thế hai người chúng tôi dường như có một căn cứ bí mật, có thể chôn giấu toàn bộ gánh nặng không cần thiết, cùng sự vật không nên bị lãng quên —— Đều ở nơi này, giao cho anh.

Tôi còn là đội trưởng hăng hái. Theo lời bọn họ là tiểu đội trưởng.

Chúng tôi cũng sắp có cái quán quân thứ ba. Tô Mộc Thu, chúc phúc tôi đi.

EXTRA SCENE: Dream

04/04/2018

Ánh sáng chiếu vào. Gần như toàn bộ ánh nắng phản xạ từ cửa sổ toà nhà đối diện trắng ngần lại lạnh buốt, nhưng vẫn khiến Diệp Tu mở mắt ra. Ánh nắng chiếu lên mặt hắn, chiếu sáng nửa gian phòng nhỏ hẹp, hắn có chút mê man nhìn về phía bên cửa sổ; Tô Mộc Thu đứng ở trong đó, đứng giữa ánh sáng yếu ớt, nhìn qua thật rõ ràng, cũng thật trong suốt —— Anh là trong suốt, sắp sửa tan biến. . . Diệp Tu bị ý nghĩ này làm cho sợ hãi, hắn lập tức tỉnh lại từ trong mộng cảnh mơ hồ, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Mộc Thu tựa hồ không hề chân thực của ngày hôm nay, quên cả nói chuyện.

Tô Mộc Thu cười giống như mọi ngày. Diệp Tu lập tức an tâm lại, Tô Mộc Thu chân thực như thế, làm người an tâm như thế, từng bước một tiến lên đứng trước mặt hắn, hắn đột nhiên liền quên đi nỗi lo lắng hoang đường vừa rồi.

Tô Mộc Thu nói: "Tôi mơ một giấc mơ."

Tôi mơ thấy tôi chết rồi.

Tôi sau khi chết, thế giới biến thành màu xám tro, giống như khi chết trong Vinh Quang vậy. Dĩ nhiên người khác không nhìn thấy tôi, nhưng tôi có thể đi khắp tứ xứ. Ở trong mơ tôi từ ban đầu đến mãi sau này vẫn là linh hồn, thế giới trước sau vẫn là những đoạn ngắn của một thước phim điện ảnh đen trắng. Nguyên nhân cái chết không rõ.

Đến buổi tối, tôi thấy Mộc Tranh đang ở trong phòng khóc. Tôi biết đây là bởi vì tôi. Khuôn mặt em ấy ẩn trong bóng tối, chỉ có những giọt nước mắt lấp lánh —— Tôi nhìn em ấy, cảm thấy mỗi giọt nước mắt đều đang rơi trên người tôi, tạo thành vết thương. Sau đó tôi giơ tay lên, phát hiện xuyên qua lòng bàn tay tôi những giọt lệ của em ấy vẫn lấp lánh. . . Xuyên qua lòng bàn tay tôi, còn có góc bàn. Tôi bước về phía em ấy, lại trực tiếp xuyên qua.
Nhưng buổi tối trầm mặc lại không thể làm gì kia không phải đau khổ nhất. Ở trong mơ đau đớn nhất, là tư thái sắp sửa gào khóc của em ấy.

Đại đa số thời gian, đại đa số trường hợp, khuôn mặt sắp sửa gào khóc trong nháy mắt của em ấy, có vẻ đặc biệt mỹ lệ, tựa như bạc, an tĩnh lại xinh đẹp. Ban ngày em ấy không hề khóc, chỉ là luôn ở trạng thái này, luôn luôn ở trong nháy mắt vĩnh hằng ấy. Đẹp như vậy, khiến tôi buồn tủi, khiến tôi như trụy hầm băng. Khi có người quấy nhiễu đến em ấy, em ấy lập tức biến trở về làm cô gái nhỏ, ríu ra ríu rít, người khác nhìn không thấy chất lỏng như ánh bạc đang lăn xuống.

Mộc Tranh dần lớn rồi, tôi bỗng nhiên nghĩ đến cậu.

Tôi tìm không thấy cậu, không biết cậu đang sống ở đâu; trong giấc mộng kia dường như chúng ta chưa từng gặp nhau. Nhưng tôi nhớ cậu, người chết nhớ kĩ người sống. Tôi lại tìm không thấy cậu, cậu biến mất rồi.

Tôi tìm cậu khắp mọi nơi, nhưng không thấy cậu. Khi tôi gần như tuyệt vọng, bỗng nhiên lại tìm được cậu. Cậu ở một nơi xa lạ, nói ngôn ngữ xa lạ, đọc từ ngữ xa lạ. Tôi tìm được cậu, lại hoang mang luống cuống. Trong giấc mộng này quả nhiên tôi cùng cậu chưa từng gặp nhau, cậu không cần lo lắng sinh hoạt, theo lẽ thường mà sống ở nơi đất khách quê người, xa lạ đến mức khiến tôi lo sợ. Tôi nghĩ: Tại sao lại như vậy, rõ ràng tôi đã sinh hoạt cùng cậu, cùng Mộc Tranh. . . Tôi liều mạng hồi ức để có thể chứng minh rằng tôi quen cậu là sự thật, như vậy nhiều thứ tựa sóng biển dâng trào, tôi lại một cái cũng không bắt được.

Tựa như trong một đêm xa xăm nào đó ánh chớp giật chiếu sáng cả khuôn mặt, tôi bỗng nhiên nhớ ra toàn bộ hiện thực, tôi chưa chết. Hệt như trời giáng sấm sét thiêu cháy rừng rậm, tôi tỉnh lại, tim đập như nổi trống.

Sau đó tôi phát hiện cậu ở ngay đây, Mộc Tranh thì ở phòng bên cạnh. Tôi đi ôm em ấy, nghe tiếng thở trầm đều: Em ấy đang cố gắng nghiêm túc sống, tôi thực kiêu ngạo. Trời sắp sáng tôi lại thức giấc lần nữa, Mộc Tranh cũng tỉnh rồi. Em ấy hỏi tôi sao vậy, tôi kể giấc mộng này; nói xong em ấy nghiêng đầu, tiếp tục ngủ.

Tôi vòng sang phía đông, đứng ở gian phòng cạnh phòng Đào ca, nhìn mặt trời tháng tư từ từ mọc. Thế giới rực rỡ sắc màu.

"Khi cậu mở mắt ra tôi nghĩ, Diệp Tu nhớ tới mình nha. Hắn nhận ra tôi, chúng tôi không phải là người lạ. Tôi cũng liền nghĩ tới: Tôi chưa chết."

Xung quanh bọn họ rơi vào tĩnh lặng, hai người đều cảm thấy dường như trôi qua rất lâu, giống như một người trong đó chết đi rồi lại sống dậy. Ánh nắng chiếu lên bức tường đối diện lại nâng lên vài centimet.

Diệp Tu vừa định giang tay, Tô Mộc Thu đã ôm lấy hắn. Cái ôm của Tô Mộc Thu có chút lạnh, nhưng cũng cực kì chân thật.

Diệp Tu nắm tay một tay anh, nhìn thật kĩ. Bàn tay này cũng rất chân thực, không thể nhìn xuyên thấu qua nó, ngược lại có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu xanh hoặc tím. Đây là một bàn tay thon gầy giống như chủ nhân của nó, yên tĩnh bị nắm chặt bởi một cái tay khác, không có chút dấu hiệu nào sẽ tan biến. Tô Mộc Thu đang tồn tại, không thể nghi ngờ.

Diệp Tu nghiêm túc kết luận: "Anh ở đây. Tôi cũng thế."

"Tôi biết."

FIN.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,164
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Hai scene đầu cảm thấy hơi ủy mị, nhưng scene cuối mở ra cả một câu chuyện mới nha. Sẽ thế nào nếu những gì xảy ra trong chính văn TC chỉ là một giấc mơ, mà Gia Thế với cặp đôi hợp tác Song Thần mới là sự thật khi tỉnh dậy? Còn có gì tốt đẹp hơn thế nữa.
 

Bình luận bằng Facebook