Chương 1:
Thông báo tuyển dụng
Bản tự tuyển một hòa thượng chuyên quản lý hương hỏa và các việc tạp vụ, bao ăn ở, tiền lương thỏa thuận. Không yêu cầu bằng cấp, chỉ cần biết chữ.
Khẩu Thập Tự
Năm X tháng X
(Ưu tiên người đẹp)
Chu Trạch Khải cầm sơ yếu lí lịch, ngồi nghiêm chỉnh trong khách đường. Mặt trời đầu hạ lùa nắng qua tán cây, hắt vào kính cửa sổ, chiếu rọi khắp nơi.
Chu Trạch Khải chăm chú nhìn vệt sáng không lên tiếng. Khách đường cổ kính không lớn, vài hạt bụi nhỏ lửng lơ trong không trung.
Cửa kẽo kẹt mở ra, người phỏng vấn bước vào, lười biếng nhấc mắt, đưa một tay lên gãi đầu.
"Xin lỗi đã đến muộn . . . Cậu đến ghi danh, à không phải, là người đến nhận việc, cậu Chu?
Chu Trạch Khải đứng lên, gật đầu: "Là tôi."
Thoáng dừng, hắn lại bổ sung: "Xin chào."
"Đừng căng thẳng," Thanh niên mặc áo phông quần ống rộng đi guốc mộc mỉm cười, "Tôi là trụ trì ở đây, Diệp Tu."
Chu Trạch Khải mặc âu phục thắt cà vạt đến nhận việc nở nụ cười câu nệ.
"Khụ, chúng ta bắt đầu phỏng vấn đi." Diệp Tu ngồi xuống phía đối diện, Chu Trạch Khải đưa sơ yếu lý lịch qua cho hắn. Diệp Tu cầm lên nhìn, Chu Trạch Khải cảm giác được ánh nhìn của đối phương đặt trên tấm ảnh thẻ dán trên CV. Có điều hắn đã tính chu toàn, ảnh thẻ cũng chọn hình đẹp nhất.
"Vấn đề đầu tiên, tôi hút thuốc, cậu không ngại chứ?"
Chu Trạch Khải ngẩn người, trả lời: "Không ngại."
Diệp Tu lấy một điếu thuốc ngậm lên môi, sảng khoái đứng dậy bắt tay hắn: "Được rồi, cậu đủ tiêu chuẩn."
Chu Trạch Khải: ". . . ? !"
"Thanh niên, tay chân khỏe mạnh, không sợ ma quỷ, đến ngôi chùa nơi núi cao rừng sâu này để lãng phí tuổi xuân, thật làm bao người cảm động mà." Diệp Tu cười nói, ánh mắt dừng lại trên gương mặt trẻ tuổi hai giây, "Vẻ ngoài cũng không tệ."
Chu Trạch Khải đỏ mặt. Hắn không sợ ma quỷ, có lẽ ma quỷ còn sợ hắn hơn. Cái chính là câu cuối cùng.
"Ồ, vậy có vấn đề gì không?"
Chu Trạch Khải lắc đầu: "Không có."
"Chờ đã, cậu không hỏi tiền lương và đãi ngộ sao?"
Chu Trạch Khải dường như cũng mới nghĩ đến, khẽ mỉm cười ngại ngùng.
Diệp Tu thầm nghĩ thật quá dễ lừa, trong lòng bất chợt nảy sinh ý thức trách nhiệm phải hướng dẫn chỉ bảo thanh niên thiếu hiểu biết này. Hắn vừa châm thuốc vừa dạy dỗ: "Như này không được, lần sau phải hỏi cho rõ ràng mới ký hợp đồng. Tuy nhiên chỗ tôi hình như cũng không cần ký . . . Tóm lại là khi bước chân vào xã hội cậu sẽ nhận ra có rất nhiều người xấu, phải cần thận một chút . . ."
Chu Trạch Khải bước theo sau hắn đi vào trong núi, thầm nghĩ, cũng không có lần sau.
Chu Trạch Khải cảm thấy hắn chỉ đơn giản như vậy liền trúng tuyển, nguyên nhân hẳn là câu cuối cùng. Vừa nghĩ tới việc Diệp Tu rất thích hắn (gương mặt hắn), nội tâm Chu Trạch Khải liền bay lên vài bông hoa nhỏ.
Trong sách có viết con người là sinh vật dễ bị vẻ bề ngoài mê hoặc, nhìn mặt trước nói lòng sau, rồi cứ thuận theo tự nhiên . . .
Ra quân đại thắng.
Tiếc là một đống giấy chứng nhận của loài người hắn đã chuẩn bị trước (bằng cấp thì là thật) đều vô dụng, thẻ căn cước công dân, giấy chứng nhận bất động sản, đến ảnh in trên bằng lái xe cũng phải chụp theo tiêu chuẩn thẩm mỹ phổ biến nhất của con người . . .
Chu Trạch Khải nghĩ mà tiếc nuối.
Diệp Tu lại thầm nghĩ, thông báo dán cả tháng trời mới có một cậu thanh niên miệng còn hôi sữa mắc câu, sao có thể để tuột mất.
Đường mòn lên núi quanh co uốn lượn, cành lá rủ xuống từng bước đi. Diệp Tu giẫm guốc mộc cạch cạch, Chu Trạch Khải đi giày da lặng lẽ. Nhiều lần Diệp Tu còn cho rằng hắn đi lạc, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn.
Chẳng dễ mới tìm được một lao công, ngàn vạn lần không thể bị hổ báo cáo chồn tha đi hoặc là dọa chạy mất . . .
Chu Trạch Khải bắt gặp hắn nhìn mình, khẽ mỉm cười đáp lại. Núi xanh biêng biếc, gió mát hiu hiu. Diệp Tu bỗng chói mắt, lặng lẽ quay đầu.
Chu Trạch Khải cảm thấy tâm tình tốt hơn rồi.
Diệp Tu không ngừng nhìn ta, quả nhiên rất thích ta (gương mặt của ta)!
Chu Trạch Khải không có nhiều hành lý, một cái vali xách tay là đủ. Tuy chuyện mang vali tới phỏng vấn khá là có vấn đề nhưng Diệp Tu vô thức bỏ qua.
"Đây là phòng của cậu." Diệp Tu đẩy cửa, bụi rơi xuống làm hắn ho một tiếng, "Nếu cậu không thích thì có thể chọn phòng khác, dù sao thì hiện tại cũng chỉ có hai người chúng ta ở đây."
Hắn quay đầu lại, không hiểu sao phát hiện thanh niên mới bị lừa tới lại đỏ mặt: "Trời nóng quá sao?"
Chu Trạch Khải vừa định lắc đầu . . .
"Mỗi phòng tôi có điều hòa, nếu không thì ở tạm phòng tôi một đêm? Mai tôi gọi người đến lắp điều hòa."
Gật đầu.
"Mặt cậu ta càng đỏ, nóng thế cơ à?" Diệp Tu hơi nghi hoặc nhủ thầm, rồi nói, "Vậy cậu thu dọn đồ đi, tôi gọi cơm tối. Có muốn ăn gì không?"
"Chay."
Diệp Tu ngạc nhiên chớp chớp mắt: "Tuy chỗ chúng ta là chùa miếu nhưng thật ra chỉ là muốn tìm người làm việc vặt . . . Khụ khụ, không phải, tóm lại là cậu không cần ăn chay."
Chu Trạch Khải mỉm cười, lặp lại chắc chắn: "Chay."
" . . . Được, tôi biết rồi." Diệp Tu gãi đầu, "Vậy thì mì lạnh chay."
Chu Trạch Khải gật đầu, tiễn hắn đi rồi đẩy cửa vào phòng.
Đặt vali xách tay xuống sàn, căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng nặng nề. Hệt như một hòn sỏi rơi xuống đầm nước, tạo nên tiếng lao xao như có như không.
Màn sương len vào gian phòng.
Chu Trạch Khải khẽ nói: "Yên lặng."
Sự yên tĩnh đúng nghĩa lần nữa phủ xuống.
Cửa sổ phản chiếu ráng mây chiều. Trong ánh hoàng hôn dịu dàng, đôi mắt hắn sáng lên màu tuyệt đẹp.
"Hai phần mì lạnh, không cay."
Sau cuộc điện thoại, Diệp Tu đốt thêm một điều thuốc, chậm rãi lắc lư ra hậu viện. Dọc theo đường mòn sau núi đi đến bên một dòng suối, lá trúc trôi lững lờ trên mặt nước, tiếng côn trùng kêu râm ran.
Nắng chiều đổ xuống càng gấp. Tính toán thời gian, hẳn là sắp đến rồi.
Chẳng bao lâu, hắn thấy hai chiếc lá súng trôi theo dòng, không lớn không nhỏ chỉ vừa đủ để đựng một bát mì. So với lá trúc rơi tứ tán trên mặt nước thì chúng trông hệt như những chiếc thuyền khổng lồ, thậm chí Diệp Tu chưa bao giờ thử khám phá xem sâu trong núi có thứ gì nguy hiểm.
Đồ ăn đã gọi dừng trước mặt. Diệp Tu cầm hai bát mì, thả mấy đồng tiền tương ứng lên trên lá.
Nhân viên giao hàng hoàn thành nhiệm vụ, giữ lấy tiền, ngược dòng trôi dần đi xa.
Bất kể nhìn thấy bao lần vẫn cảm thấy thú vị. Diệp Tu vừa nghĩ vừa cầm bát đi về chùa.
Trước đây hắn tình cờ gặp được mấy người sống lâu năm trên núi. Rồi một hôm có danh sách đồ ăn rơi trên bệ cửa sổ của hắn.
Chỉ cần đặt tiền lên lá súng là có thể đổi được đồ ăn.
Nói chung, hầu hết mọi người sẽ chọn tránh xa những loại thực phẩm có nguồn gốc không rõ ràng chẳng biết ai làm. Nhưng Diệp Tu lại chẳng ngần ngại tiếp nhận dịch vụ tận nơi này.
Đồ ăn nhà ai sẽ được đưa vào trong núi sâu? Xét riêng điểm này, bất luận có tồn tại yêu quái hay sơn thần cũng được, Diệp Tu đều sẽ dành mười điểm khen ngợi cho sự chu đáo của họ.
Huống hồ đồ ăn cũng khá ngon. Giá cả rẻ hơn một chút so với bên ngoài . . . nhận tiền tệ của thế giới này, xem ra vẫn cần giao thương với xã hội loài người.
Diệp Tu mang bữa tối trở về phòng, Chu Trạch Khải đang ngồi trên lan can ngoài cửa đợi hắn. Thanh niên đã cởi áo vest, tháo bỏ cà vạt, nới rộng cổ áo sơ mi, yên tĩnh phóng tầm mắt tới tà dương, thấy hắn đi tới liền nhảy xuống khỏi lan can chủ động nhận lấy bát.
Đã dọn dẹp phòng ốc xong rồi sao? Chân tay nhanh nhẹn đó. Diệp Tu thầm nghĩ, mở cửa gọi hắn đi vào.
Gian phòng của trụ trì không lớn hơn là bao, trang hoàng giản dị, qua song cửa có thể nhìn thấy dãy núi xanh biếc. Diệp Tu đưa sang một đôi đũa, Chu Trạch Khải nói câu cảm ơn, sau đó hai người ngồi đối diện nhau, cũng ăn mì bên cửa sổ.
Chu Trạch Khải ăn uống điềm đạm, qua vẻ mặt không nhận ra có thỏa mãn với đồ ăn hay không. Diệp Tu tạm thời không định nói nguồn gốc chỗ đồ ăn này với hắn. Chẳng dễ mới kiếm được một người, không thể tùy tiện dọa sợ chạy mất.
Rốt cuộc ai bị dọa sợ thì để sau hẵng bàn.
Diệp Tu hắng giọng một tiếng, quyết định giao lưu với nhân viên mới quá mức ít lời này.
"Ăn ngon không?"
Chu Trạch Khải ngừng đũa, nuốt một miếng mì, ngẩng đầu mỉm cười: "Ngon."
. . . Chỉ là mì lạnh thôi mà, sao hạnh phúc cả mặt mày như vậy. Diệp Tu dời mắt, khẽ sờ mũi: "Thấy ngon thì tốt."
Hắn đã xong phần mình, đặt đũa nhìn Chu Trạch Khải ăn. Diệp Tu cảm thấy nhân viên mới có gương mặt kỳ lạ, mọi thường sẽ là vẻ đẹp trai không chút biểu cảm, có khi sẽ (chẳng hiểu vì sao) mà lộ ra ý cười quá mức rạng rỡ.
. . . Ầy đẹp trai chính là tốt rồi, vẻ mặt nào cũng đẹp hết. Diệp Tu vừa nghĩ vừa ngắm rặng núi ngoài cửa sổ.
Thừa lúc người đối diện như lạc vào cõi tiên, Chu Trạch Khải lặng lẽ xoa mặt. Không hay hóa hình nên hắn không quá quen biểu cảm bằng gương mặt của con người.
Tóm lại, cười với Diệp Tu chắc chắn không sai!
"Công việc của cậu là quét dọn chùa, dọn dẹp mấy thứ linh tinh ở sơn môn, cây cối trong sân thì cứ để chúng mọc tự do cũng được." Diệp Tu chống cằm, ngữ điệu không nhanh không chậm, "À cậu ăn từ từ, nghe tôi nói là được."
"Thực ra không có nhiều việc, cũng chẳng có ai qua lại, chỉ sợ cậu sẽ rất nhanh cảm thấy nhàm chám . . ." Diệp Tu nghĩ đến việc không thể dọa cho nhân viên mới đi mất, lại mất bò mới lo làm chuồng, đành bổ sung vài câu, "Nhưng cảnh sắc và sinh thái nơi này rất tuyệt."
Chu Trạch Khải nâng bát chớp chớp mắt. Có Diệp Tu ở đây, sẽ không tẻ nhạt. Hắn thầm nghĩ, nhanh trí không nói ra thành lời.
Diệp Tu duy trì giọng nói có chút lười biếng, phổ cập điều kiện và phạm vi làm việc cho nhân viên mới, sau cùng mới ngồi thẳng dậy, dùng thái độ nghiêm túc nói: "Nhưng có hai việc, bắt buộc phải nhớ kỹ."
Chu Trạch Khải đặt bát xuống, thái độ nghiêm túc tương tự.
"Thứ nhất, phải đánh chuông trên gác chuông đúng giờ, tuyệt đối không được làm hỏng việc." Diệp Tu chăm chú nhìn đôi mắt mộng mơ hồn nhiên của người trẻ tuổi, nghiêm mặt nói, "Còn việc thứ hai, bất luận là nhìn thấy, nghe thấy hay chạm thấy cái gì kỳ quái —— anh bạn trẻ, nếu nghiêm túc thì cậu sẽ thua."
Thanh niên đối diện dường như vẫn không hiểu, hoang mang chớp mắt.
"Đừng nghĩ nhiều, đừng hoảng sợ, phải bình tĩnh tỉnh táo đối mặt nhân sinh." Diệp Tu lần thứ hai lựa lời cứu vớt, "Không sao đâu, cùng lắm tôi thân là trụ trì cũng sẽ bảo vệ cậu." Ví dụ như kỹ năng duy nhất Diệp trụ trì thành thạo là dùng một tay ném quyển Kim Cương Kinh.
Chu Trạch Khải trầm mặc một hồi, chậm rãi lộ ra ý cười dưới ánh nắng chiều: "Ừ, anh cũng vậy."
Tôi cũng gì cơ? Tôi phải bình tĩnh tỉnh táo đối mặt nhân sinh sao? Trước khi quan tâm đến người xa lạ chẳng phải nên tự lo đến an toàn của bản thân sao? Không chút nghi ngờ cứ thế nhận việc? Bình tĩnh như này hình như không thực tế lắm?
Diệp Tu nghĩ linh tinh, lại lần nữa bị tấm lòng thuần phác của thanh niên vô tri trước mặt làm cảm động.
Đêm đó hắn liền hiểu rõ ràng ý nghĩ chân chính phía sau câu này.
Diệp Tu nằm cứng ngắc trong chăn bông. Màn đêm đen nùng bao phủ căn phòng. Có lẽ càng thêm nồng đậm. Nhưng đây không phải nguyên nhân khiến hắn đơ người.
Lông xù phủ lên mặt, sau lưng có thứ gì thở nhẹ nhẹ trập trùng, là — quỷ —sao —
Hắn thử quay lại, cánh tay bên hông ôm lấy hắn chặt hơn, kéo cả người hắn về phía sau. Lưng chạm vào một mảng lông tơ bù xù mềm mại ấm áp.
Nếu không phải điều hòa vẫn đang bật thì nhất định hắn đã bị mớ lông này ủ cho nóng chết rồi.
Ôm lấy hắn từ phía sau dĩ nhiên không phải một tấm thảm lông to lớn, mà là một con vật —khổng lồ—lông xù đang say ngủ.
Hiển nhiên không phải con người.
Diệp Tu thử mấy lần, không cách nào giãy ra được, cũng chẳng cách nào quay đi. Cả cánh tay đều bị cố định, chẳng đẩy vật trước mặt ra. Hắn không dám đánh thức con vật sau lưng, chỉ đành nằm cứng ngắc nhìn mông lung vào màn đêm.
Một lúc lâu, hắn cố gắng mãi nhưng chỉ có thể cử động được ngón tay, nhẹ lần về phía sau sờ thử.
Mềm mại.
Ánh mắt Diệp Tu càng thêm chết chóc.
Là cái bụng đúng không . . .
Phải. Bình tĩnh. Tỉnh táo. Đối mặt. Nhân sinh.
Vị trụ trì trẻ tuổi Diệp Tu ngờ là đã thu nhận một nhân viên yêu quái, đêm nay mới lĩnh ngộ sâu hơn thế nào là Thiền. Thiện tai.