Hoàn [Bất Kiến Bạch Đầu 2020] [Tán - Chu - Diệp] Mười Năm Luân Hồi

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,297
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Bất Kiến Bạch Đầu
Sinh Nhật Tán Ca 2020
Tác giả (chưa rõ)
Editor: Mèo

MƯỜI NĂM LUÂN HỒI


Chu Trạch Khải có chút mờ mịt nhìn tình cảnh trong màn hình máy tính trước mặt, giao diện game có hai thiện xạ, một người đã ngã xuống.

Từ trong tai nghe phát ra một giọng nói trong trẻo của thiếu niên: "Yo, người mới? Rất mới lạ nha, nhưng là có chút tài năng, cố lên!"

Chu Trạch Khải ngơ ngác nhìn, mười giây sau nói: ". . . Ừm."

Chu Trạch Khải kỳ thật không rõ chuyện gì đã xảy ra, cậu năm nay 13 tuổi còn đang nghỉ hè, hiện đang ở nhà anh họ, sở thích nghiệp dư của anh họ đó là chơi Vinh Quang, dẫn đến Chu Trạch Khải cũng hiểu một chút. Hôm nay anh họ cậu vừa vào đấu trường, bạn gái liền gọi điện. Căn cứ nguyên tắc "bất kể thế nào, không thể bỏ qua bạn gái", anh họ đến tay cũng không thấy rõ, liền không chút do dự để cho Chu Trạch Khải lên thay, còn mình thì đi nói lời ngon tiếng ngọt với bạn gái.

Kết quả đương nhiên là Chu Trạch Khải tay chân luống cuống bị hành tới chết.

". . . Cậu bao tuổi?" Người kia dường như phát hiện có gì đó không đúng từ giọng nói của Chu Trạch Khải, im lặng một lúc, sau đó hỏi.

"Mười ba tuổi." Chu Trạch Khải nghiêm túc cẩn thận trả lời.

Đối phương nháy mắt bị nghẹn không nói được lời nào.

"Chậc chậc, Tô Mộc Thu đại đại, anh tàn hại đoá hoa của Tổ quốc như vậy mà không có cảm giác tội lỗi sao?" Trong tai nghe truyền ra một giọng nói khác, có chút nhẹ, hẳn là ai đó ở bên cạnh người kia nói chuyện, ngữ điệu trêu chọc mang theo lười biếng, tuổi có vẻ không lớn lắm.

Phía bên kia tai nghe hai người bắt đầu sống mái với nhau, tung skill Trào Phúng loạn xạ, người này nói "Diệp Tu mày đừng có mà nói tao, hôm trước lừa đi gói mì của đứa bé đối diện là ai là ai? Đoá hoa Tổ quốc chính là bị loại người như mày tàn phá xấu." Người kia đáp "Chậc chậc chậc, Tô Mộc Thu mày nói cứ như thể nửa bát mì kia không phải mày ăn ấy." Trào phúng vài phút, nhất thời quên luôn Chu Trạch Khải.

Sau cùng vẫn là Tô Mộc Thu nhớ tới Chu Trạch Khải trước, ho một tiếng, nói với Chu Trạch Khải: "Cậu gì đó, cái này cho cậu."

Chu Trạch Khải ngơ ngác "Ừm" một tiếng, sau đó nhìn thứ được giao dịch đến.

Mà cái người gọi là Tô Mộc Thu kia vừa ồn ào với người tên Diệp Tu vừa đi.

Chu Trạch Khải vẫn có thể nghe được Diệp Tu nói: "Mày lần này tự dưng hào phóng ghê ta."

Tô Mộc Thu đáp: "Đây không phải sắp ký hợp đồng với lão Đào sao, không thiếu tiền!"

"Rõ ràng là mày tự mình phá năm sáu cái, để lại cái này cũng không có tác dụng đi." Diệp Tu nói.

"Diệp Tu mày. . ."

Giọng nói của hai người hoàn toàn không nghe được.

Chu Trạch Khải ngồi ở đó, cũng không điều khiển nhân vật game đi ra.

"Đánh xong?" Anh họ kết thúc trò chuyện với bạn gái mang vẻ mặt dâm đãng đi vào, nhìn thấy đồ trong giao diện game sợ hết hồn, "Tiểu Chu, em từ đâu có nó."

"Ặc. . . Tặng." Chu Trạch Khải đáp.

"Hệ thống tặng? Đây chính là vũ khí cam chỉ có thể xuất hiện trong phó bản solo level 50 a!" Anh họ dùng ánh mắt mlem cây súng trên giao diện một lần.

"Không. . . Đối thủ. . . Tặng." Chu Trạch Khải rất cố gắng để biểu đạt rõ ràng ý nghĩ của mình.

Anh họ nghe được Chu Trạch Khải trả lời lặng lẽ quay đầu, đối diện với ánh mắt chân thành của Chu Trạch Khải, bại trận lần thứ hai, phát huy thiên phú về tiếng nói của mình đến cực hạn: "Em đang nói, đây là đối thủ tặng cho em?"

Chu Trạch Khải gật đầu.

Vẻ mặt anh họ trở nên hơi kỳ quái: "Đối thủ của em tên là gì?"

"Thu Mộc Tô." Chu Trạch Khải trả lời.

Anh họ bi phẫn gào một tiếng trong cổ họng, hai tay chống bàn, vẻ mặt hận không thể đập đầu vào máy tính tự tử.

10 giây, 20 giây, 30 giây, không có sau đó.

Làm khán giả duy nhất của anh, Chu Trạch Khải chỉ là ngơ ngác nhìn anh họ, không có bất kỳ phản ứng nào.

Anh họ duy trì tư thế một phút, trong lòng thở dài, quyết định tha thứ cho đứa em họ này, quay đầu bắt đầu phổ cập: "Em biết Thu Mộc Tô là ai không?"

Lần này Chu Trạch Khải rất nể tình mà có phản ứng, lắc đầu.

"Rất tốt." Anh họ rất vừa lòng với phản ứng của Chu Trạch Khải, "Cậu ta thế mà lại là đại thần trong Vinh Quang! Đại thần em hiểu không! Cao thủ tinh thông toàn hệ Súng!"

Chu Trạch Khải gật đầu, dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn anh họ.

Lần này anh họ không có ý định tiếp tục phổ cập cho Chu Trạch Khải, u oán nhìn giao diện game, bản thân anh cũng chơi thiện xạ, dĩ nhiên là sùng bái cao thủ như Thu Mộc Tô, chỉ là hiếm thấy mới gặp một lần, thế mà chỉ vì một cú điện thoại của bạn gái liền đánh mất. Ài, quả nhiên là ngu người vì gái a.

"Đúng rồi, cậu ta còn nói gì nữa không?" Anh họ hỏi.

". . . Có tài năng." Chu Trạch Khải đáp.

Anh họ: ". . ."

Anh họ nhìn đôi mắt chân thành của Chu Trạch Khải, từ bỏ tìm hiểu ý chu Trạch Khải là gì, tiếp tục dùng ánh mắt mlem thanh vũ khí cam kia, đây chính là đại thần Thu Mộc Tô tặng a, ý nghĩa trọng đại!

Chu Trạch Khải nhìn vũ khí chữ cam kia, cây súng ấy tên là Băng Hoả.

Chính khoảnh khắc đó, Chu Trạch Khải quyết định lựa chọn nghề thiện xạ.

Khi đó, Súng Vương tương lai Chu Trạch Khải mới chỉ 13 tuổi, ngay cả kĩ năng cũng chưa nắm rõ, lần đầu chiến đấu của cậu là với một người tên Tô Mộc Thu, đối phương sau khi hành cậu tới chết, vẫn khen cậu một câu có tài năng, thuận tiện tặng cậu một thanh vũ khí cam Băng Hoả.

Sau đó Chu Trạch Khải lại chưa từng nghe nói có người tên Tô Mộc Thu, dường như tay thiện xạ nắm giữ kỹ thuật hoa lệ kia cứ như vậy lặng yên không tiếng động biến mất rồi.

Đấu thần Nhất Diệp Chi Thu, Quyền hoàng Đại Mạc Cô Yên. . . Nhưng trong đó không có một thiện xạ được mọi người nhớ kỹ.

Về sau Chu Trạch Khải tiến vào chiến đội Luân Hồi, tương lai rất có thể sẽ được lựa chọn làm át chủ bài, khi đó đã là mùa giải thứ tư, Gia Thế cùng Bá Đồ vẫn đánh tới đánh lui một mất một còn, bên này gào "Giết chết hắn" bên kia hô "Đấu thần bất bại".

Chu Trạch Khải quyết định đi tìm tiền bối của mình, chủ nhân của Nhất Thương Xuyên Vân, Trương Ích Vỹ.

"Thu Mộc Tô?" Trương Ích Vỹ khi nghe đàn em Chu Trạch Khải của mình nhắc đến cái tên đã im lặng mấy năm kia vẫn rất kinh ngạc, "Ồ, một tay thiện xạ chơi rất tốt, nghe nói lúc đầu muốn cùng Diệp Thu ký vào Gia Thế, lúc sau lại không tin tức, cậu có thể đi hỏi Diệp Thu."

". . . Ừm." Chu Trạch Khải đáp, kỳ thật trong lòng cậu vẫn có chút ngờ vực, bởi vì trong trí nhớ, Tô Mộc Thu gọi người ở bên cạnh là "Diệp Tu".

Nhưng Chu Trạch Khải không hỏi lại.

Vài ngày sau Chu Trạch Khải nhìn thấy Diệp Tu đến Luân Hồi thi đấu, Diệp Tu 22 tuổi chỉ cầm theo điếu thuốc lá, đang cùng các thành viên Gia Thế trào phúng nhau, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp tên Tô Mộc Tranh, ý cười mang chút tùy ý, Đấu thần dẫn theo đồng đội giành được ba giải Quán quân quả thực có tư cách kiêu ngạo.

Chu Trạch Khải còn chưa chính thức gia nhập chiến đội ngăn lại Diệp Tu, nín hồi lâu không biết nói gì.

“Luân Hồi các cậu quả thực kiếm được một gương mặt điển trai a, quả thực kéo cao bình quân nhan giá trị, lão Trương cũng phải nỗ lực nha, ông hoàn toàn là cản trở đó.” Diệp Tu cười với đội trưởng Luân Hồi Trương Ích Vỹ, sau đó lại thấy Chu Trạch Khải là thật sự căng thẳng, trực tiếp để những người khác đi trước, để Chu Trạch Khải không phải làm vẻ mặt muốn chui xuống đất.

“. . . Tiền bối.” Chu Trạch Khải nói, lại im lặng mười mấy giây.

Đứa nhỏ này về sau sẽ là đội trưởng Luân Hồi đi, cậu ta như thế này làm sao đồng đội sống được a, đừng để đến khi thi đấu đoàn đội lại giống như đang thi đố vui, cả đội chỉ chăm chăm đoán thằng bé đang nghĩ gì. Diệp Tu ngậm thuốc lá nghĩ một cách không có trách nhiệm gì, nhưng Chu Trạch Khải nói một cái tên: “Tô Mộc Thu.”

Diệp Tu có chút ngẩn người, sau đó cười: “Tiểu Chu biết anh ta sao?”

Chu Trạch Khải gật đầu, dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Diệp Tu, dường như mang chút chờ mong.

Diệp Tu nở nụ cười, sau đó có chút hờ hững nói ra hai chữ.

Chu Trạch Khải có chút ngơ ngác nhìn gương mặt bình thản của Diệp Tu, tựa hồ chưa kịp phản ứng, hoặc cho rằng mình nghe lầm.

“Chết rồi.”

Diệp Tu cứ thế nói với Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải cảm thấy mình có chút khổ sở.

Bạn biết, đối với một thiếu niên mà nói, tử vong hẳn phải là oanh oanh liệt liệt, trước khi chết nhất định sẽ có chuyện khiến người ta ghi nhớ, rất lâu sau đó vẫn được nhắc lại. Người tên Tô Mộc Thu kia cần phải dùng kỹ thuật của mình để người khác vì anh mà hoan hô, rồi lại vì anh rời đi mà thống khổ. Chứ không phải lẳng lặng mà chết đi như vậy.

Diệp Tu nhìn vẻ mặt của Chu Trạch Khải liền biết những suy nghĩ trong lòng cậu, ở thời kỳ nào đó, hắn cũng đã trằn trọc suy nghĩ về vấn đề này. Không hiểu sao Tô Mộc Thu còn chưa hoàn thành ước định với hắn, cùng hắn càn quét giải đấu, liền đã chết. Nhưng có thể làm sao đâu?

“Được rồi, Tiểu Chu, cậu cũng đừng khổ sở.” Diệp Tu nói, “Không phải vẫn có người nhớ tới anh ta sao?”

Chu Trạch Khải chớp chớp mắt, Diệp Tu thấy liền thuận tay vỗ vỗ đầu cậu, đi về hướng đồng đội đang chờ hắn ở phía trước, em gái xinh đẹp kia đứng trong hàng ngũ, cười với Diệp Tu.

Vào lúc ấy, thiếu niên Chu Trạch Khải còn không rõ ràng tâm trạng của Diệp Tu khi nói những lời đó.

Rất lâu sau này, gương mặt Liên Minh Chu Trạch Khải điều khiển Nhất Thương Xuyên Vân tay phải Hoang Hỏa tay trái Toái Sương, khi nhìn fan giơ cao danh hiệu “Súng Vương”, cùng người khác sống mái trên diễn đàn, nói hắn là đệ nhất thiện xạ, sẽ luôn nghĩ đến trận đấu đầu tiên của mình, cái người Tô Mộc Thu kia điều khiển thiện xạ đánh cho cậu không kịp trở tay.

Đó là thiện xạ mạnh nhất cậu từng thấy, Chu Trạch Khải cho dù đã thành Súng Vương vẫn nghĩ như vậy.

Mà khi đó, từ lần đầu tiên Chu Trạch Khải quen biết Tô Mộc Thu, đã qua mười năm.

Diệp Thu chính thức đổi tên thành Diệp Tu, dẫn theo các đồng đội cỏ dại của hắn quay trở về Vinh Quang.

Chúng ta sẽ nhớ anh ấy.

Diệp Tu đứng trên sân đấu trận tổng Chung kết nhìn Súng Vương Chu Trạch Khải đang đi về phía mình, nghĩ như vậy, vẫn không quên cười nhạo cái người đang ngủ say kia, chậc chậc chậc, Tô Mộc Thu người này a, danh hiệu Súng Vương cũng không lấy được, ngược lại bị một đàn em giành mất, xem xem anh có khóc chết, lăn lộn đầy đất khóc lóc om sòm nói muốn sống thêm mấy ngày, ít nhất. . . Tham gia một trận thi đấu.

Mà Súng Vương Chu Trạch Khải đương nhiên không biết Diệp Tu đang nghĩ gì, cậu chỉ là cười với Diệp Tu một cái.

Chờ đến khi thi đấu bắt đầu, trong sân sẽ xuất hiện tiếng gào thét đối với Súng Vương.

Đây là mười năm trước Tô Mộc Thu cùng Diệp Tu đã từng tưởng tượng ra, Tô Mộc Thu cảm thấy danh hiệu của mình nhất định sẽ là Súng Vương, còn pháp sư chiến đấu Diệp Tu. . . nhất định là chiến đấu cuồng! Vì thế mà Diệp Tu với anh đánh năm phút đồng hồ.

Mười năm, luân hồi.

Cho nên bạn nhìn xem, kỳ thực cái chết cũng không đáng gì, sẽ luôn có người nhớ kỹ sự tồn tại của người này, biết anh ta đã từng làm chuyện gì, là một người như thế nào.

Người sống mang theo tưởng niệm về họ tiếp tục hướng về phía trước.

Tỷ như Diệp Tu, tỷ như Chu Trạch Khải, tỷ như Tô Mộc Tranh, tỷ như một ít tuyển thủ đã giải nghệ hoặc vẫn đang chiến đấu, cùng với. . . Chúng ta!

Vinh Quang Bất Diệt.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,164
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Không phải đại thần chống trời nào trong game cũng có may mắn được bước ra công chúng và tỏa sáng trên sân đấu lẽ ra thuộc về họ, đó là một sự thật không chỉ trong Toàn Chức mà còn ở ngoài đời. Nhưng các đại thần của công chúng chắc chắn đều sẽ nhớ đến họ, hoặc từng nghe kể về những trang sử hào hùng có họ, và xem họ là tiền bối với ánh mắt đầy kính ngưỡng.

Trên một chiến trường nơi người tài lớp lớp xuất hiện, đại tướng thế hệ sau vẫn nhớ về trụ cột thế hệ trước một cách đầy tôn kính, ấm lòng thay.
 

Sarah116

Dân thường Máy Chủ 10
Thần Lĩnh
Bình luận
25
Số lượt thích
75
#3
Cái chết đến với Tô Mộc Thu là một điều quá đỗi bất ngờ cùng xót xa. Ước mơ của Mộc Thu là bước lên đỉnh vinh quang nhưng chưa kịp thực hiện thì cậu ấy đã ngã xuống để lại những tiếc nuối. Nhưng ước mơ ấy vẫn chưa biến mất. Cậu ấy ngã xuống nhưng sẽ có người thay cậu tiếp quản mọi thứ, mang theo tưởng niệm mà tiến về phía trước. Trận đấu cuối cùng ấy của Súng Vương đấu với Diệp Tu, mọi thứ như quay về 10 năm trước. Chu Trạch Khải mang danh hiệu Súng Vương mà càn quét khắp các đấu trường nhưng vào năm 13 tuổi đó cậu đã thất bại dưới tay Thu Mộc Tô, và giờ đây cậu lại gặp lại Diệp Tu trong trận chung kết. Mọi thứ giống như trải qua một vòng tròn về lại điểm bắt đầu.
Mười năm, luân hồi.
Tô Mộc Thu năm đó có thể không còn nhưng có người sẽ luôn nhớ đến cậu, tỷ như Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Chu Trạch Khải, hay những người bạn năm đó, thực tuyệt vời biết bao.
 

Bình luận bằng Facebook