Hoàn [Tại Thảo Nhất Phương 2020][Vương Phương] Mũ Phép Của Thỏ Tiên Sinh

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
MŨ PHÉP CA THTIÊN SINH
Sản phẩm thuộc
Project Mừng sinh nhật Phương Sĩ Khiêm 2020 - Tại Thảo Nhất Phương
Tác giả: 冷烛西窗
Cv: Ná Ná​
Edit: Cú mèo​

Artist: 渐凉白水_fw

*****

Năm 15 tuổi, Phương Sĩ Khiêm nhặt được một chiếc mũ ở trước cửa nhà.​

Chiếc mũ này vừa cool ngầu lại vừa gọn gàng sạch sẽ nên nhanh chóng chiếm được sự yêu thích của thiếu niên ngốc nghếch Phương Sĩ Khiêm, mũ dù đẹp nhưng vẫn có khuyết điểm với hai vết rách không lớn không nhỏ trên đỉnh đầu. Phương Sĩ Khiêm ngồi đợi trước cửa một lúc lâu phát hiện không có ai đến nhận lại, lòng vui sướng đem nó vào nhà.​

Đêm đó Phương Sĩ Khiêm mơ thấy một giấc mơ.​

Một con thỏ nhảy đến trước mặt hắn, giơ chân trước chỉ chiếc mũ đặt trên đầu giường: "Đó là mũ của ta."​

"Hả?" Phương Sĩ Khiêm nói, "Thỏ cũng đội mũ sao?"​

Giọng nói của thỏ tiên sinh vô cùng nghiêm túc: "Đó là mũ phép của ta."​

"Tôi thì lại cảm thấy nó giống như mũ của ma đạo học giả... Nhưng mà thôi vậy, tôi lấy nó thì cũng vô dụng."​

Phương Sĩ Khiêm đưa mũ qua, thỏ đem mũ đội vào, hai cái tai to to vừa vặn từ trong lỗ tròn lộ ra.​

"Cảm ơn ngươi." Thỏ nói, "Để báo đáp lại ân tình của ngươi, ta có thể thực hiện một yêu cầu của ngươi."​

Phương Sĩ Khiêm ngẫm nghĩ sau đó nói: "Tôi gần đây đang một tựa game có tên là Vinh Quang, nếu nó có thể giống như những game khác có được giải đấu chuyên nghiệp thì tốt quá, tôi sẽ là tuyển thủ chuyên nghiệp, giành được nhiều chức quán quân."​

"Có chút khó, nhưng cũng không sao." Thỏ nói, "Vậy thì ta đi đây, chúc ngươi nhiều may mắn."​

Hôm sau Phương Sĩ Khiêm thức dậy quả nhiên phát hiện chiếc mũ đã biến mất rồi, nhưng hắn đem tất cả những chuyện đã xảy ra tổng kết lại chỉ là một giấc mộng.​

"Tan học quay về rồi lại chơi Vinh Quang!" Thiếu niên nghiện game lẩm bẩm một câu.​

*****​

Phương Sĩ Khiêm không vui, rất không vui, vô cùng muốn đánh thiếu niên tên Vương Kiệt Hi đang ở trước mặt này một trận.​

Thiếu niên mắt bên to bên nhỏ chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn: "Huấn luyện."​

"Đội trưởng đến hồi nào vậy?" Phương Sĩ Khiêm chất vấn, "Còn có, cậu vì sao không gọi tôi là tiền bối?"​

"Đến lúc tiền bối đang ngủ." Vương Kiệt Hi nói, "Có thể huấn luyện được rồi chứ? Tiền bối?"​

Nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm vẫn thở phì phò nhìn thẳng mình, Vương Kiệt Hi bổ sung một câu: "Không muốn đoạt quán quân sao?"​

Phương Sĩ Khiêm lườm hắn một cái, về chỗ ngồi của mình, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy QQ hiện lên một tin nhắn.​

Mắt to nhỏ (Vương Bất Lưu Hành): Tiền bối nếu thật sự giận tôi thì chúng ta có thể tới đấu trường đánh hai trận.​

… Vương Kiệt Hi chết tiệt, nếu để tôi nắm được nhược điểm của cậu thì cậu chết chắc rồi. Phương Sĩ Khiêm căm phẫn vỗ xuống bàn phím nghĩ.​

Nắm được nhược điểm của Vương Kiệt Hi không phải chuyện dễ dàng, Phương Sĩ Khiêm nghiêm túc huấn luyện cũng dần dần quên mất chuyện này, nhưng khi hắn mở cửa phòng ký túc xá của Vương Kiệt Hi, phát hiện đối phương vừa gặm cà rốt vừa cùng người nào đó đang video call, vẻ mặt của hắn có lẽ chỉ có thể dùng trợn mắt há miệng để hình dung.​

"Vương Kiệt Hi cậu đang yêu qua mạng phải không?" Phương Sĩ Khiêm chấn kinh, "Không không không, sẽ không, làm gì có ai đang yêu mà lại vừa video call vừa gặm cà rốt? Hơn nữa cà rốt khó ăn như vậy, không lẽ cậu là con thỏ sao?"​

Vương Kiệt Hi tắt video, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: "Ăn nhiều cà rốt bổ sung vitamin A, tốt cho mắt."​

Nhìn vẻ mặt ngờ vực của Phương Sĩ Khiêm, Vương Kiệt Hi không biết lại từ đâu lấy ra một củ cà rốt: "Tiền bối ăn không?"​

"Không ăn." Phương Sĩ Khiêm thẳng thừng từ chối, "Đừng ngắt lời, tôi tới là muốn thảo luận với cậu về chiến thuật cậu vừa đề cập hôm nay."​

"Ồ." Vương Kiệt Hi cất cà rốt, Phương Sĩ Khiêm cảm thấy anh hình như có một chút hụt hẫng.​

"Hay là cho tôi đi, có chút đói bụng." Hắn thần xui quỷ khiến nói một câu, sau đó lại bị hắn âm thầm đổ thừa là "Nhìn thấy Vương Kiệt Hi muốn lấy lòng tiền bối như vậy, tôi sao có thể làm cho cậu ta thương tâm chứ".​

Vương Kiệt Hi bắt đầu quang minh chính đại ở trước mặt Phương Sĩ Khiêm ăn cà rốt, buổi tối lúc thảo luận chiến thuật thường là một người trong tay cầm một củ cà rốt, chỉ điểm giang sơn, phóng khoáng cường tráng, nhìn qua đặc biệt gian khổ mộc mạc.​

Không biết fan của Vương Kiệt Hi nhìn thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ như thế nào, Phương Sĩ Khiêm nhớ tới, hắn từng thấy qua vô số fan của Vương Kiệt Hi ở trên mạng biểu đạt sự sùng bái của mình đối với anh, hét lớn các loại danh hiệu "Ma Thuật Sư" a "Người chinh phục" a.​

Hừ, chỉ là một tên mắt to nhỏ thôi mà, Phương Sĩ Khiêm lúc đó vừa xem vừa nghĩ, vẫn là danh xưng "Thần Trị Liệu" nghe đẳng cấp nhất.​

Nhưng hắn vẫn hết sức khó chịu đăng một tin vào trong vòng bạn bè, chỉ hai chữ, không vui.​

Một lát sau, QQ vang lên thông báo.​

Boy mắt to nhỏ (Vương Bất Lưu Hành): Kể cho anh một câu chuyện cười nha.​

Phòng Phong: Hả?​

Boy mắt to nhỏ (Vương Bất Lưu Hành): Hoàng Thiếu Thiên có ngày biến thành thỏ, vô cùng lo lắng vì thế đã lên mạng cầu giúp đỡ, kết quả cảnh sát mạng lập tức chặn cậu ta, anh biết vì sao không?​

Phòng Phong: Vì sao?​

Boy mắt to nhỏ (Vương Bất Lưu Hành): Bởi vì cậu ta là con thỏ vàng.​

Phòng Phong: ...​

Phòng Phong: Không có chỗ nào mắc cười luôn á!​

Phương Sĩ Khiêm vừa nói vừa đem truyện cười gửi cho Hoàng Thiếu Thiên, kết quả bị cậu ta spam tin nhắn cả buổi.​

"Cậu với Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu quan hệ rất tốt sao?" Phương Sĩ Khiêm có hôm suy nghĩ tới vấn đề này liền đột nhiên hỏi.​

Vương Kiệt Hi trả lời: "Cũng khá tốt, sao vậy?"​

Phương Sĩ Khiêm dạy dỗ anh: "Chúng ta là đối thủ, là đối thủ đó biết không! Cậu lại tiếp xúc với đối thủ gần như vậy, làm cho tôi không thể không nghi ngờ cậu có phải là gián điệp của miếu nhà bọn họ gài vào hay không đó!"​

Vương Kiệt Hi có chút bối rối không hiểu, ngẫm nghĩ có lẽ là do anh mỗi tháng đều tìm hai người họ, rồi lại tự lắc lắc đầu phủ nhận suy nghĩ đó.​

Phương Sĩ Khiêm cũng biết là mình đang kiếm chuyện vô cớ, Vương Kiệt Hi khi chơi Vinh Quang đối với Vi Thảo có bao nhiêu để tâm mọi người đều biết, hắn chính là vì Ngôi Sao Cuối Tuần lần trước nhìn thấy Vương Kiệt Hi cùng với hai người của Lam Vũ kia tụ lại cùng nhau không biết nói nhỏ chuyện gì, đã cảm thấy khó chịu vô cớ, đặc biệt là khi nhìn thấy hắn đi tới ba người bọn họ liền không nói gì nữa, lòng khó chịu càng thêm bùng nổ!​

Phương Sĩ Khiêm không vui dẫn đến lúc cắn cà rốt tiếng đặc biệt vang, Vương Kiệt Hi cuối cùng sau vài ngày suy nghĩ mới chợt nhận ra vấn đề này, sau khi thảo luận chiến thuật vào buổi tối như thường lệ anh chống tay lên bàn nói với hắn: "Vi Thảo ở trong lòng tôi vĩnh viễn luôn ở vị trí đầu tiên, lòng tôi cũng muốn đoạt được quán quân giống như anh."​

"Tốt." Một câu này đã mạc danh kỳ diệu thành công dỗ dành Phương Sĩ Khiêm, "Nhất định phải đoạt quán quân, mùa giải này, mùa giải sau, mùa giải sau nữa."​

Buổi tối ngày Vi Thảo giành được quán quân vào mùa giải thứ 5, các đội viên uống say không ít, cho nên Vương Kiệt Hi đã đỡ Phương Sĩ Khiêm trở về phòng, sau đó Phương Sĩ Khiêm bất ngờ hôn anh một cái cũng là chuyện có thể lý giải được.​

Nhưng Vương Kiệt Hi ầm một tiếng biến thành con thỏ, chuyện này không phải là chuyện người bình thường có thể hiểu được.​

Phương Sĩ Khiêm sợ đến tỉnh rượu hơn một nửa, nhìn con thỏ đội chiếc mũ phép có hơi quen mắt ở trên giường run rẩy hỏi: "Vương Kiệt Hi?"​

"Là tôi." Thỏ nhấp nháy môi trả lời, "Vẫn là bị anh phát hiện."​

"Má nó, cậu đang đùa tôi đúng không!" Phương Sĩ Khiêm bế đối phương lên đung đưa trước mặt, "Cậu từ lúc bắt đầu đã nhận ra tôi nhưng vì sao lại không nói cho tôi biết, cậu đang cười nhạo tôi sao?"​

Vương Kiệt Hi run run lỗ tai: "Tôi không có cười nhạo anh, tôi đã đồng ý giúp anh giành được quán quân."​

"Cậu chính là vì chuyện này nên mới đến đây?" Phương Sĩ Khiêm thắc mắc.​

"Đương nhiên, sau khi anh đề cử tôi phát hiện Vinh Quang thực sự chơi rất vui, tôi vô cùng thích trò chơi này." Vương Kiệt Hi nói, "Không nói cho anh là bởi vì... chuyện này có phần hơi đáng sợ."​

Phương Sĩ Khiêm trợn mắt há miệng: "Cậu gọi cái hình dáng này là đáng sợ?"​

Hắn xoa hai lỗ tai mềm mại của Vương Kiệt Hi, lại được voi đòi tiên sờ sờ lớp lông xù ở bụng thỏ: "Thôi rồi, tôi hình như đã bắt đầu chấp nhận cái thiết lập này lại còn cảm thấy nó rất đáng yêu nữa chứ, cậu bình thường sẽ biến trở lại thành thỏ sao? Ví dụ như mana không đủ hay gì đó."​

"Sẽ không, chúng tôi sau khi biến thành người, trạng thái rất ổn định."​

"Chúng tôi?" Phương Sĩ Khiêm nhạy bén nắm bắt trọng điểm.​

"Còn có Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, hai người bọn họ cũng là thỏ." Vương Kiệt Hi lập tức bán đồng đội trong một giây.​

"Má nó, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, tôi đã biết hai người bọn họ có vấn đề mà ..." Phương Sĩ Khiêm tức giận bất bình, "À đúng rồi, cậu bình thường trạng thái rất ổn định vậy vừa nãy sao lại đột nhiên biến đổi?"​

Vương Kiệt Hi đột nhiên không nói gì, lỗ tai của anh dựng thẳng, tựa hồ đang vô cùng khẩn trương.​

"Tôi biết rồi." Phương Sĩ Khiêm đắc ý xoa xoa gương mặt của thỏ, "Không phải là vì vừa nãy tôi hôn cậu một cái sao, cậu xấu hổ?"​

Phương Sĩ Khiêm ngửa mặt lên trời cười một hơi dài: "Ha ha ha ha ha ha ha Vương Kiệt Hi cậu cũng có hôm nay!"​

Vương Kiệt Hi: ...​

Vương Kiệt Hi giãy dụa hai cái: "Được rồi, tôi thừa nhận."​

"Haiz, tôi đường đường là một Thần Trị Liệu." Phương Sĩ Khiêm nói, "Vậy mà lại bất ngờ chơi nhân thú, có phải hơi nặng đô hay không?"​

"Sẽ không." Vương Kiệt Hi đột ngột biến lại thành người, "Chuyện nặng đô hơn vẫn còn ở phía sau mà."​

Anh cúi đầu, hôn một cái lên môi Phương Sĩ Khiêm.​

—————————————————​

Phương Sĩ Khiêm: Vương Kiệt Hi, tôi nghe nói loài thỏ các cậu đều vô cùng cuồng nhiệt, thời kỳ động dục có thể làm mọi lúc mọi nơi, có thật không?​

Vương Kiệt Hi: Thử xem không phải liền biết rồi sao?​

[Hoàn]
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook