Hoàn [Tại Thảo Nhất Phương 2020][Phương Vương] Vũ trụ ôn nhu

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: Unknown
Raw: VQTS
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Pông

VŨ TRỤ ÔN NHU



***​

"Nghe nói Diệp Thu chạy tới khu 10 đại náo hả?"

Yêu cầu gọi video vừa mới được thông qua, tám chín phần mười đều là tin tức hỗn tạp.

Phương Sĩ Khiêm đứng trước máy tính lúc ẩn lúc hiện, tựa như đang điều chỉnh ống kính. Vương Kiệt Hi thì không cần, chờ đường dây liên lạc được rồi liền lấy khăn lau tóc ướt. Vừa mới tắm xong nên gò má có chút ửng hồng, đang ngơ ra thì nghe một câu của Phương Sĩ Khiêm, không dồn dập hỏi thăm, cũng không kinh ngạc, chỉ "ừ" một tiếng coi như đáp lại.

Chính là hờ hững lạnh lùng như vậy đó.

"Đầu tiên là giải nghệ rồi lại chạy vào game, anh ta định làm gì?"

"Cứ đợi anh ta trở về đi đã."

Tuy Vương Kiệt Hi không cùng đối phương mặt đối mặt tán ngẫu nhưng hắn có thể từ hành động mà đoán Phương Sĩ Khiêm định làm gì. Diệp Thu giải nghệ quả là làm người ta phải suy nghĩ, nhưng Vương Kiệt Hi không có ý tìm hiểu thêm.

Phương Sĩ Khiêm đang muốn trách Vương Kiệt Hi không hồi đáp tích cực gì cả, thì ánh mắt bị một giọt nước trong suốt chảy từ thái dương của đối phương, dọc theo cổ rồi xuống trong áo ngủ, cổ áo so với áo sơ mi bình thường có hơi trễ chút, có thể thấy ngực da dẻ trắng mịn, còn cả xương quai xanh ẩn hiện.

Phương Sĩ Khiêm bỗng nhiên muốn đặt lên trên một thứ gì đó.

Ví dụ như dâu tây, con muỗi, còn gì nữa ta?

"Em biết đó."

"...!" Phương Sĩ Khiêm đột nhiên hoàn hồn, lúng túng ho khan hai tiếng, "Em vừa nói gì? Tín hiệu chỗ anh không tốt, không nghe thấy."

"Anh có thấy tội lỗi khi nói câu vậy không hả?" Vương Kiệt Hi lườm một cái, "Anh vừa nghĩ cái gì?"

"Nghĩ gì đâu." Phương Sĩ Khiêm lại ho một tiếng, "Anh còn đang muốn hỏi em đây!"

Vương Kiệt Hi lười để ý đến người kia, hắn cầm chiếc khăn mặt đang quấn quanh cổ xuống lau tay, "Em vừa nói, anh không phải rất bận sao, vậy mà còn tinh thần thảo luận cái này với Viên Bách Thanh."

Sau khi Vương Kiệt Hi xong công việc liền cho mèo ăn rồi lại tắm táp cho nó, cả ngày giờ mới có thời gian nói chuyện với Phương Sĩ Khiêm, ai ngờ đối phương tin tức đã linh thông rồi. Tuy vì chức nghiệp không thể solo nên Viên Bách Thanh không gia nhập đánh "boss" nhưng vẫn là lan truyền quá nhanh đi?

Phương Sĩ Khiêm vung tay, "Thời gian tán gẫu đôi câu thì đương nhiên là có chứ, nghe nói đều bị đánh thảm hả?"

"Anh cảm thấy sao?"

"Chậc chậc, thanh niên a."

Vương Kiệt Hi hơi nhếch miệng.

Hai người gọi video, câu được câu không cứ vậy nói, chuyện nhỏ vặt vãnh gì đều đem ra kể, kết thúc một ngày cũng không có gì đặc biệt, ba bữa trong ngày ăn gì uống gì cũng nhắc tới, qua được năm phút thì Vương Kiệt Hi cũng hoàn thành xong bài tập tay rồi.

Phương Sĩ Khiêm bỗng nhiên thở dài.

"Ai nha, Kiệt Hi của chúng ta cuối cùng cũng lớn, tự mình hoàn thành bài tập tay được rồi."

"Phương Sĩ Khiêm, anh lại sinh ra cái tật xấu gì thế."

"Anh chỉ cảm khái một chút thôi." Phương Sĩ Khiêm nói qua loa, lại còn giả vờ bi thương thở dài, "Nhớ lúc đầu là anh suốt ngày đi sau em lải nhải mà em có chịu tập thể dục thể thao gì đâu, giờ không ai nhắc cũng tự biết làm gì."

Vương Kiệt Hi không buồn để ý đến hắn.

Trước Vương Kiệt Hi quả thực lười biếng, luôn ghét những chuyện nhỏ phiền phức như này, bao giờ cũng bị giục mới làm, nhưng ở trước mặt mọi người luôn giữ khuôn mặt bé cưng, người lớn trong đội không có mấy ai biết tính tình này của hắn.

Phương Sĩ Khiêm tuy rằng cũng không thích, hoặc nói chính xác ra là mấy bài tập dành cho tuyển thủ chuyên nghiệp rất nhiều phiền phức. Cơ mà thấy Vương Kiệt Hi trốn tránh hắn không nhịn được mà bắt cậu hoàn thành nó như nhiệm vụ hằng ngày. Ban đầu chỉ định đùa thôi, sau đó không nghĩ Vương Kiệt Hi làm thật, dần dần trở thành một thói quen trong lòng.

Nhớ lại mùa giải thứ sáu, bài tập của Vương Kiệt Hi đều là Phương Sĩ Khiêm nắm lấy tay cậu nắn từng đốt ngón tay.

Tay của Vương Kiệt Hi cũng giống như người, vô cùng đẹp đẽ, bàn tay mượt mà, móng tay luôn được cắt ngắn chỉnh tề, ngón tay vừa dài lại vừa thon, nhìn qua như là ngón tay người luyện đàn dương cầm vậy, nắm trong tay mình cảm giác cũng tốt. Đặc biệt, Phương Sĩ Khiêm lúc tập rất thích đem bàn tay của Vương Kiệt Hi đặt trong lồng ngực mình, nghe người kia vừa lạnh lùng vừa lười biếng lẩm bẩm, đó cũng là một loại hưởng thụ cuộc sống.

Đáng tiếc ghê, Phương Sĩ Khiêm bĩu môi.

"Nhưng anh nói em đó, không phải nhắc em phải sấy tóc trước khi tập tay sao." Phương Sĩ Khiêm cảm thấy mình lại nổi lên tâm tính của người mẹ già, nhìn dáng vẻ đường hoàng của con sâu lười kia bản thân thật đau đớn, "Nói cho em biết, đừng để sau lớn tuổi rồi lại bị bệnh đó."

Vương Kiệt luôn nghĩ người này đêm nay đặc biệt lắm lời, giống như cái công tắc ấy, bật cái là nói nói nói, bình thường nào có quản nhiều vậy đâu.

Cũng không biết có phải ở bên ngoài ăn đồ gì bậy bạ rồi không.

"Chờ tí nữa rồi em sẽ sấy tóc."

"Đợi em có mà tới sáng." Phương Sĩ Khiêm đưa tay chọc chọc màn hình như là muốn gõ trán người kia vài cái, "Làm luôn giờ đi."

Vương Kiệt Hi kiên quyết không muốn trực tiếp cảnh sấy tóc mình cho ai đó xem, hắn dựa lưng vào ghế tìm một vị trí thoải mái, ý tứ không chính là không đó.

Phương Sĩ Khiêm giật giật khóe miệng, "Anh thật muốn kéo bàn dân thiên hạ tới xem một chút bộ mặt thật của đội trưởng Vi Thảo có bao quái đản."

Vương Kiệt Hi nheo mắt, lơ đãng kéo chiếc khăn mặt xuống, tay mở chiếc khuy áo ngủ thứ hai, tay thì quạt quạt tỏ vẻ nóng ghê, "Anh đi gọi thử xem."

"..."

Phương Sĩ Khiêm hít sâu một hơi, dùng sức mà quay đầu, cắn răng, mặt đỏ lựng.

... Mình vừa định nói cái gì ấy nhỉ?

Lại hít sâu một hơi, Phương Sĩ Khiêm vặn vẹo quay đầu lại, trong màn hình chỉ còn lại Vương Kiệt Hi đang nhếch khóe miệng, trong mắt nổi lên một tia bỡn cợt, khuy áo đã cài lại rồi chỉ còn thấy lấp ló xương quai xanh thôi.

"..."

Vương Kiệt Hi nhìn biểu tình người kia ngũ vị tạp trần, khẽ cười thành tiếng.

"Vương Kiệt Hi."

"Gì."

Phương Sĩ Khiêm lau mặt, "... Anh muốn hôn em."

Trái tim của Vương Kiệt Hi hụt mất một nhịp, há miệng không biết tiếp thế nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn.

"Em đi sấy tóc." Vương Kiệt nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác, "Còn phải kiểm tra phòng đội viên nữa, treo máy đây."

"Đệt!" Phương Sĩ Khiêm một giây sau liền xù lông, "Chưa tới mười giờ kiểm tra phòng cái gì, gạt anh không có kinh nghiệm hả!"

Vương Kiệt Hi đàng hoàng đĩnh đạc nói, "Hôm nay kiểm tra trước thời gian."

Phương Sĩ Khiêm giơ tay lên xong nhìn mặt Vương Kiệt Hi lại hạ xuống, thất bại mà bĩu môi.

Vương Kiệt Hi nhìn một chút lại không nhịn được mà nhếch miệng, ánh mắt ba phần mềm nhũn.

"Anh đã mua vé Ngôi sao hội tụ rồi."

Vương Kiệt Hi ngẩn người, vẻ mặt nhất thời có chút ngốc nghếch, "Anh về hả?"

Phương Sĩ Khiêm lập tức nhảy dựng lên, "Sao, không được?"

Vương Kiệt Hi hạ tầm mắt, lắc đầu, "Không có, em tưởng anh muốn học."

"Nghỉ hè một ngày cũng không chết được." Phương Sĩ Khiêm vung tay, vẻ mặt thể hiện không có gì đáng kể, "Anh đây học hành khắc khổ nhiều rồi."

"Cũng không lâu nữa." Vương Kiệt Hi không chút nghĩ ngợi, "Bốn tháng hai ngày nữa thôi."

"Thêm hai ngày là sao?"

"Anh khi đó không phải đã kiên quyết nói với em sau khi báo danh lớp học bổ túc sẽ về đội mấy hôm à."

Vương Kiệt Hi nhún nhún vai, cái này cậu nhớ rõ lắm.

Phương Sĩ Khiêm có chút tuyệt vọng, "Trí nhớ của em đừng có dùng vào những việc như này được không?"

"Nếu không thì ai nhắc anh..."

"Được rồi!" Phương Sĩ Khiêm liền nhanh chóng cắt lời, "Ngược lại chuyện anh về đi Ngôi sao hội tụ cứ quyết vậy đi! Không có tên khốn khiếp Diệp Thu chắc sẽ không loạn?"

Vương Kiệt Hi không phản đối, "Có một Hoàng Thiếu Thiên là đủ rồi."

"Ngược lại..." Phương Sĩ Khiêm bĩu môi, bắt đầu nghĩ linh tinh, "Đời anh chưa bao giờ gặp ai như cậu ta, giống như trong đầu chứa toàn chữ vậy."

Vương Kiệt Hi im lặng.

"Lúc đó đi ăn lẩu chứ?" Phương Sĩ Khiêm đột nhiên thay đổi đề tài, "Gần đây anh nhớ lẩu!"

"Vậy thì đi thôi."

Phương Sĩ Khiêm khẽ nhếch môi.

...

Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, giữa Ngôi sao hội tụ lại nổi lên một trận phong ba lớn, tuy là Vương Kiệt Hi tự mình trù tính nhưng cũng không nghĩ tới màn Tân sinh khiêu chiến sau đó lại giật gân tới vậy.

Tóm lại vẫn là tốt đẹp.

Kết thúc buổi phỏng vấn, Vương Kiệt Hi và Cao Anh Kiệt cùng nhau rời đi, những người khác trong chiến đội đều cùng quản lý về khách sạn trước, đi đường mệt nhọc lại phải ngồi ở hội trường đủ hai tiếng đồng hồ, tạm thời không nhắc tới ngày mai thì phần lớn mọi người cũng mệt không muốn động đậy nữa rồi.

Xe của Vi Thảo đã được chuẩn bị trước, tài xế cũng là người bình thường, không rõ là không tìm được đề tài hay đơn giản là không muốn nói chuyện, cả đường đi đều im lặng như vậy, trong xe chỉ còn tiếng từ đài phát thanh.

Cao Anh Kiệt yên lặng nhìn bên ngoài, cả người có chút hoảng hốt, tâm tình trước kia mới bình tĩnh lại thì vì cuộc phỏng vấn lại náo động cả lên, cậu không nói được đây là cảm giác gì, chính là đang xoắn xuýt thì cảm giác xe dừng lại, quay đầu thì thấy Vương Kiệt Hi đang tháo dây an toàn.

Bản năng đang định làm theo thì Vương Kiệt Hi ngăn lại, "Anh có việc đi trước, em về khách sạn đi."

Cao Anh Kiệt mờ mịt đáp, "Dạ, đội trưởng."

"Trở lại nghỉ sớm một chút." Vương Kiệt Hi mặt không đổi sắc, mở miệng là dặn dò một tràng, "Nhìn thấy mọi người thì thuận tiện báo luôn giúp anh, thời gian kiểm tra phòng lùi lại thêm một giờ, chú ý hình tượng chút. Thời điểm kiểm tra còn đang náo loạn thì tự giác tập luyện thêm năm tiếng đồng hồ nữa."

Cao Anh Kiệt gật đầu, "Dạ, đội trưởng đi cẩn thận."

Vương Kiệt Hi gật đầu lại, mang theo mũ cùng khẩu trang, ra hiệu cho tài xế xong liền xuống xe, Cao Anh Kiệt nhìn bóng lưng tiêu sái của người phía trước, trong lòng hoảng hốt thì nghe thấy tiếng động cơ xe.

Nghi vấn tới miệng nhưng cuối cùng cũng không hỏi.

Đội trưởng muốn đi đâu?

...

Vương Kiệt Hi bước đi khoan khoái nhẹ nhàng, tuy nhiên hiệu ứng từ Ngôi sao hội tụ buổi chiều quá mức chấn động, cho dù thời gian phỏng vấn bị hoãn một chút nhưng đi trên đường vẫn thấy nhiều người túm năm tụm ba thảo luận, hẳn là fan Vinh Quang chưa về nhà. Vương Kiệt Hi dự tính rời đi sớm, cũng chỉ đeo mắt kính, chọn đi con đường nhỏ, chỉ sợ sơ ý một chút bị phát hiện thì sẽ gây ra rắc rối, bị bám theo thì hỏng việc.

Bản tin vẫn đang phát thu hút sự chú ý của mọi người nên Vương Kiệt Hi cũng cảm thấy an tâm.

Phương Sĩ Khiêm hiển nhiên cũng cân nhắc tới tình hình nên mới chọn chỗ héo lánh để hẹn gặp mặt.

Tuy mở GPS nhưng Vương Kiệt Hi vẫn đi lòng vòng mới tới, cũng không hiểu sao người kia tìm ra được nơi này, ở trong thành phố lớn mà phải tới một cái hẻm bé tẹo, Vương Kiệt Hi suýt chút hôn mê lạc luôn.

Từ xa nhìn sang, trong hẻm có một chiếc đèn đường, đứng dưới là một người cao cao dáng gầy, áo khoác theo gió hơi lay động, nhìn có chút tiêu điều. Khăn quàng cổ kéo cao tới mũi, trên đầu đội mũ, vành mũ kéo thấp cơ hồ không thấy rõ mặt, nếu không phải Vương Kiệt Hi đã quá quen thuộc hình dáng này thì chắc sẽ bỏ qua.

Cho dù che chắn kỹ, Vương Kiệt Hi vẫn nhìn ra người kia đang nhíu mày.

"Lúc chúng ta nói chuyện, em đã nghĩ ra rồi, hoặc là đã trù tính kỹ hết đi."

Vương Kiệt Hi lại gần đã nghe một câu mang ngữ khí khẳng định không đầu không đuôi, nhưng cậu cũng không quá ngạc nhiên, nửa giây sau đáp lại, "Đúng."

Phương Sĩ Khiêm hung hăng quay đầu qua chỗ khác, tay giật chiếc khăn quàng cổ xuống, nửa khuôn mặt của anh lộ ra, đôi mắt trong bóng tối trợn lên mang theo ý muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

"Em đang toan tính cái gì? Có nhất thiết phải làm như vậy không? Thằng bé Anh Kiệt chẳng lẽ không chịu nổi việc thua trận sao?"

Lời này nghe không tốt đẹp gì nhưng Vương Kiệt Hi cũng không nhíu mày lấy một cái, "Anh biết em ấy không phải người như vậy mà."

"Anh thì biết gì, có thể biết nhiều như em sao?" Phương Sĩ Khiêm giơ tay muốn ôm đầu, cuối cùng lại chỉ chạm vào chiếc mũ vải, xem ra trong lòng đang có chút phẫn nộ.

"Em không thêm hết điểm kỹ năng phải không? Điểm kỹ năng của Vương Bất Lưu Hành như thế nào, có thể đánh ra sát thương bao nhiêu, anh còn rõ hơn em. Rõ ràng là dám ra tay ngay trên sàn đấu, lá gan của em giờ lớn nhỉ?!"

Mặt Vương Kiệt Hi không biến sắc, "Em muốn sớm quen với điều đó thôi."

"Phí lời!" Phương Sĩ Khiêm cao giọng, "Còn cái đấu pháp kia nữa! Lúc cuối bị dồn vào góc? Rõ ràng quất chổi là em có thể thoát được, anh biết em làm được! Nhưng em chính là muốn em ấy dồn mình vào góc chết! Em ngay từ đầu đã cố ý! Làm cũng thật thành công đi?!"

Vương Kiệt Hi không lên tiếng.

Phương Sĩ Khiêm bật dậy đi đi lại lại, "Anh... Em đúng là... Còn đứa trẻ kia nữa... Em!"

"Được rồi, đừng tức giận nữa." Vương Kiệt Hi tháo khẩu trang, vừa nói chuyện vì thời tiết lạnh mà thở ra một làn khói trắng, "Anh hiểu tại sao em làm thế mà."

Tay Phương Sĩ Khiêm nắm lại, vừa thả lỏng chút nghe câu tiếp liền siết chặt, cuối cùng cũng buông ra rồi ngồi xổm xuống, tay giật lấy mũ rồi ra sức vò đầu mình, miệng thét to.

Bộ dạng kia đã lâu Vương Kiệt Hi chưa gặp, đột nhiên cảm thấy cả người ngệch ra, cuối cùng dở khóc dở cười.

"Anh làm gì thế?"

Phương Sĩ Khiêm ngửa đầu về sau lộ ra phần trán trơn bóng, mở miệng thở dài một tiếng.

Vương Kiệt Hi nửa ngồi nửa quỳ xuống nhìn, trong mắt không hề có lấy dù chỉ là gợn sóng nhưng lại mang theo rất nhiều cảm xúc, giọng nói nhẹ tựa lông hồng.

"Mục đích của em đạt được rồi, anh nên vui chứ."

"... Có." Phương Sĩ Khiêm cắn răng, "Anh rất vui vì em."

Hắn đôi khi thật sự chán ghét bản thân tại sao lại hiểu Vương Kiệt Hi tới vậy.

Nếu chỉ là nửa vời nhất định sẽ không phát điên như hiện tại, đơn giản nắm tay đối phương lắc qua lắc lại hỏi từ bao giờ em sa đọa tới mức Tân sinh khiêu chiến cũng thua thế, hoặc là lôi kéo nhau vừa chạy vừa hét lên, chỉ là an ủi một người vừa thất bại mà thôi.

Thế nhưng hắn hiểu tại sao Vương Kiệt Hi làm vậy, đều hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra.

Phương Sĩ Khiêm biết Vương Kiệt Hi cái gì cũng không cần, trước sau như một.

Vì Vi Thảo, vĩnh viễn là như vậy.

Phương Sĩ Khiêm lau mặt ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt đem địa vị của người kia cao lên chín tầng mây. Vương Kiệt Hi tuy đứng ngược sáng nhưng Phương Sĩ Khiêm vẫn nhìn rõ khuôn mặt của đối phương như cũ, cặp mắt to nhỏ bị mũ che đi một phần nhưng luôn ẩn chứa muôn ngàn vì sao sáng lạn.

Vương Kiệt Hi luôn luôn như vậy.

Ngốc muốn chết, nhưng cũng dịu dàng muốn chết.

Có thể nhận lấy tình cảm, sự coi trọng của Vương Kiệt Hi, mỗi người đều sẽ đặc biệt hạnh phúc.

"... Em cũng đâu cần gấp vậy." Phương Sĩ Khiêm vẫn không nhịn được mà thở dài, "Tại sao lại phải chuẩn bị sớm như thế? Em cũng không phải hai năm nữa sẽ thoái lui, tới khi cần hẵng đánh ra một trận như này không được sao."

Vương Kiệt Hi đưa tay sờ tóc Phương Sĩ Khiêm, không phải quá mềm mại, thậm chí còn có chút thô ráp, cuối cùng bàn tay dừng lại ở mi tâm của đối phương mà xoa xoa một hồi.

"Ai bảo anh giải nghệ." Giọng nói của Vương Kiệt Hi như tiếng thở dài, lại cũng giống như đang tường thuật lại sự thật mà thôi, "Anh bỗng nhiên làm em cảm thấy vừa có thể, vừa không thể đánh thêm vài năm nữa."

"Trách anh?" Phương Sĩ Khiêm trợn mắt, "Cũng không phải em không biết tại sao anh giải nghệ, không phải vi anh trượt phong độ, em cũng đâu có? Lão Hàn vẫn còn đang chinh chiến mà em lại đòi nghỉ, Ma Thuật Sư quả nhiên làm người ta cười chết mất!"

Vương Kiệt Hi thu tay lại, "Ừ, cười chết anh đi."

"Đệt!"

"Không được nói thô tục." Vương Kiệt Hi cau mày, "Là thật."

Phương Sĩ Khiêm trừng mắt.

"Yên tâm đi, trạng thái của em hiện tại vẫn ổn. Anh cũng không phải nguyên nhân chính." Vương Kiệt Hi đút tay vào túi áo khoác, lưng dựa vào rào chắn, thở ra một làn khói trắng, "Thế nhưng anh cũng thấy đấy, anh nghỉ, Trương Giai Lạc nghỉ, Lâm Kính Ngôn nói ngày đó sắp tới rồi, tạm không bàn tới tình hình của Diệp Thu, ba mùa đầu còn lại mấy người chứ? Em chỉ bỗng nhiên ý thức được, coi như em có thể kiên trì, nhưng không thể mang theo Vi Thảo trên lưng được bao năm nữa, đương nhiên là lúc còn năng lực phải bồi dưỡng lại nền móng rồi."

Bất kể là đón nhận hay buông tay, hắn vẫn có thể làm được tốt nhất.

Phương Sĩ Khiêm đứng lên, mắt đối mắt với người kia.

"Tiểu Kiệt có năng lực, bằng không cho dù em thêm thiếu điểm kỹ năng, tại thời điểm cuối em ấy cũng không thắng được. Chỉ là em ấy cần sự tự tin, anh cũng biết điều đó mà." Vương Kiệt Hi không né tránh ánh mắt của Phương Sĩ Khiêm, "Có người mới gánh vác được tương lai của Vi Thảo, chẳng lẽ không nên vui sao?"

Có, đương nhiên là có, là đội viên Vi Thảo ai lại không vui chứ.

Lý trí của Phương Sĩ Khiêm hiểu nhưng vẫn muốn túm mặt Cao Anh Kiệt đè xuống bàn phím.

"Sĩ Khiêm, chúng ta tới tận mùa giải thứ tư mới bắt dầu nói chuyện tử tế đi."

"Em lại muốn nói gì?" Mặt Phương Sĩ Khiêm tối sầm, "Sao em cứ toàn nhớ tới mấy cái lịch sử đen tối thế hả? Ghi lại mấy chuyện tốt đẹp không được sao?"

"Em nhớ, nhưng có ảnh hưởng gì đâu." Vương Kiệt Hi cười cười, "Em chỉ nhắc anh, đừng giẫm lên vết xe đổ cũ. Trước anh cũng không có ghét Anh Kiệt."

Phương Sĩ Khiêm sửng sốt một lát, bỗng nhiên sáng tỏ đối phương đang nói gì.

Ban đầu đúng là Phương Sĩ Khiêm cũng không bài xích với Vương Kiệt Hi cho tới khi Lâm Kiệt có ý định giao Vi Thảo lại cho cậu trai trẻ này, trải qua một đoạn thời gian dày vò, cuối cùng nhân sinh trêu đùa lại biến thành lịch sử đen tối của mình.

Phương Sĩ Khiêm hít sâu một hơi.

... Nhưng vẫn muốn đánh thằng nhóc kia thì sao đây?

Phương Sĩ Khiêm đơn giản bỏ mũ rồi ôm lấy đầu Vương Kiệt Hi, tay xoa xoa nhẹ, thật là muốn đem luôn mấy cái dòng suy nghĩ quanh co uốn lượn trong đầu đối phương quăng đi.

"Toàn bộ thế giới cũng mệt vì em luôn á! Lại còn là vì Vi Thảo!" Phương Sĩ Khiêm mắng, "Tương lai của Vi Thảo không có em cũng sẽ vẫn tốt!"

Đối với đội viên Vi Thảo, có Vương Kiệt Hi thì Vi Thảo có tương lai.

Cũng như năm ấy hắn cũng không thể tưởng tượng được Vương Kiệt Hi sẽ đảm nhận cương vị đội trưởng thay Lâm Kiệt, Phương Sĩ Khiêm cũng không dám nghĩ nếu Vi Thảo không có Vương Kiệt Hi thì sẽ ra sao, thế nhưng khẳng định rằng tương lai của Vi Thảo không nằm trong tay Vương Kiệt Hi.

Hắn chính là vì đặt nền móng vững chắc mà bắt đầu chuẩn bị, mà hôm nay xem ra Vương Kiệt Hi đã thành công.

Vương Kiệt Hi nói, nên vui.

Vì hắn, vì Vi Thảo, đều nên vui đi.

Vương Kiệt Hi đứng im duy trì tư thế này của hai người, ánh mắt thần thần thẳng tắp nhìn người kia.

Tay hắn áp lên gò má của Phương Sĩ Khiêm cao hơn mình một chút, nhiệt độ cứ vậy truyền tới, nóng bỏng mà lại rất ấm áp. Ánh mắt của Phương Sĩ Khiêm từ mờ mịt trở nên phức tạp, cùng với đó có chút vui vẻ, chút thoải mái, lại chút nữa ảo não, và cả ai oán nữa.

Vương Kiệt Hi không nhịn được cười.

Thật ra hắn rất vui.

"Em vốn cho là anh sẽ không tới Ngôi sao hội tụ, trước nay anh có hứng thú với nó đâu."

Phương Sĩ Khiêm chôn mặt vào cổ Vương Kiệt Hi, kêu gào, "Cứ làm như em có thích vậy."

Vương Kiệt Hi vỗ vỗ cái người đang dính vào gáy mình, "Vì thế nên anh tới làm em rất rất rất bất ngờ. Em còn định nói, anh có hứng thú đâu, hơn nữa lại muốn học bổ túc, chắc chắn là sẽ không tới. "

"Em được bầu chọn thì sao mà anh lại không thấy." Phương Sĩ Khiêm ôm eo Vương Kiệt Hi, cảm thấy người này quá gầy, cách áo khoác vẫn nhận ra eo thật nhỏ, "Huống hồ chắc em không muốn anh thấy, cũng không để anh biết chứ gì..."

Vương Kiệt Hi nhắm mắt lại, "Anh nhất định sẽ nghĩ linh tinh."

"..."

"Hơn nữa sẽ tức giận." Vương Kiệt Hi bỗng cười thành tiếng, "Vốn là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, thế nhưng em phát hiện..."

"Phát hiện cho dù em có giấu thì vẫn sẽ lên trang nhất mấy chục tờ báo, còn anh không tới xem thì vẫn sẽ biết?"

Vương Kiệt Hi nhéo Phương Sĩ Khiêm, "Em phát hiện ra em đang rất vui."

Phương Sĩ Khiêm ngẩng đầu, nhăn mặt, "Em vừa nói vui cái gì?"

"Vui vì anh sẽ tức giận á."

Mặc dù biết đối phương sẽ giận nhưng lại vẫn vui.

Bởi vì Vương Kiệt Hi biết mình cũng được quan tâm tới vậy.

Khi ngồi trên xe, Vương Kiệt Hi nhận được tin nhắn của Dụ Văn Châu, hắn liền biết cậu ta cũng đoán ra được rồi. Trên thực tế, Vương Kiệt Hi không nghĩ mình giấu được tất cả mọi người. Dụ Văn Châu, rồi Hoàng Thiếu Thiên, thậm chí cả Diệp Thu nếu anh ta có xem cũng sẽ biết, thế nhưng họ chỉ tán thưởng màn trả giá này của hắn, còn Phương Sĩ Khiêm sẽ vì hắn mà cảm thấy tổn thương cùng bất công.

Trọng điểm quan tâm, phương thức, cách biểu đạt, toàn bộ của Phương Sĩ Khiêm đều không giống người khác.

Vốn không muốn để Phương Sĩ Khiêm biết những chuyện này, không cần hắn vì mình mà đau lòng, nhưng bây giờ lại bị người đang thay mình phiền muộn mà oan ức này ôm vào lòng, Vương Kiệt Hi mới biết bản thân thật vui vẻ.

Hắn không cảm thấy mình oan ức, nhưng lại thích cảm giác ủy khuất này của Phương Sĩ Khiêm.

Giống như mùa giải thứ tư khi ấy.

"Ừ, em cứ vui đi."

Phương Sĩ Khiêm cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, hắn tiến lên trước hôn lên má Vương Kiệt Hi.

"Tối nay em làm cực kỳ tốt." Phương Sĩ Khiêm lại đem mặt chôn vào vai đối phương, "Em... được người người ca tụng."

Vương Kiệt Hi bật cười, "Rồi đứa trẻ thích kêu gào nãy giờ đâu?"

"Không phải em thích thế hả?"

"Ai nói."

"Em vừa mới nói, em thích ăn tức giận." Phương Sĩ Khiêm vỗ vỗ lưng Vương Kiệt Hi, vừa cảm thấy eo mình được một vòng tay ôm chặt, hắn cúi xuống hôn lên vành tay đối phương, "Em thích anh quan tâm em, lại vừa thích nghe anh mắng em, vậy coi là làm tròn số rồi đi?"

"... Anh học toán tốt nhỉ?"

"Thì bất luận là thêm hay bớt một số, kết quả vẫn là em yêu anh, mà anh cũng yêu em còn gì."

Vương Kiệt Hi lại không nói.

...

"Còn từng này thời gian hẳn không đủ ăn lẩu?"

"Đương nhiên là không kịp rồi." Phương Sĩ Khiêm vẫn bám dính lấy Vương Kiệt Hi không tha, cảm thấy đối phương vì ngứa mà rụt cổ lại, hắn liền đưa tay vỗ vỗ, "Đừng có nhúc nhích, lát sẽ đưa em về, giờ yên cho anh sạc điện cái đã, cảm giác như mấy trăm năm rồi không gặp em."

"Chúng ta mỗi ngày đều video call còn gì."

"Có phải người thật đâu." Phương Sĩ Khiêm bỗng ngẩng đầu, "Em không nhớ anh hả?"

Lời lẽ đanh thép là vậy, cảm giác như lại sắp cáu kỉnh rồi. Lỗ tai của Phương Sĩ Khiêm bán đứng chủ rất nhanh mà.

Vương Kiệt Hi quả thực vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay nắm lấy vành tai hắn, "Anh thì sao?"

"Khẳng định đặc biệt rất rất rất nhớ." Phương Sĩ Khiêm tự hỏi tự đáp, dáng vẻ còn rất hài lòng, nói xong lại trở về ổ của mình, "Em không biết dạo gần đây anh chăm chỉ học thế nào đâu, tới tẩu hỏa nhập ma luôn. Hai ngày trước anh còn nằm mơ thấy Trương Giai Lạc dùng một loạt đấu pháp Bách Hoa đập anh đây."

Vương Kiệt Hi vỗ vỗ hắn, thật đáng thương mà, đọc sách nhiều đến điên luôn rồi.

Phương Sĩ Khiêm kề sát bên gáy Vương Kiệt Hi, hít sâu một hơi.

"Mà nói đi nói lại, em còn chưa hỏi anh, gói mình thành cái bao kín mít như này để làm gì?"

"Vừa bước ra khỏi nhà thi đấu còn bị người ta đuổi theo đòi ký tên đó." Giọng Phương Sĩ Khiêm trở nên lười biếng, không có chút gì là khoe khoang, "Lại còn huyên náo nguyên cả con đường, suýt gây họa rồi, nên phải quấn cho kín chứ sao nữa."

Phương Sĩ Khiêm giải nghệ cũng chưa được mấy tháng, lại là sân nhà của Vi Thảo, Thần trị liệu vẫn là uy phong bất diệt.

Vương Kiệt Hi lại vỗ vỗ Phương Sĩ Khiêm, "Mệt không?"

"Em cũng mệt đi."

Phương Sĩ Khiêm sâu sắc thở dài, bỗng buông Vương Kiệt Hi ra, tay nâng mặt hắn lên rồi hôn một cái. Quá đột ngột, Vương Kiệt Hi ngơ ngác trợn mắt lên nhìn nhưng Phương Sĩ Khiêm đã nhanh chóng nới rộng khoảng cách, lại còn nhếch môi cười, "Chú ý ảnh hưởng a."

"..." Ôm lâu cho đã đời rồi còn nói chú ý ảnh hưởng khỉ gì?

Phương Sĩ Khiêm không để ý ánh mắt lên án của ai đó, đưa tay nắm lấy tay Vương Kiệt Hi, "Về khách sạn thôi, không có em ở đó, mấy tên nhóc kia hẳn muốn quậy banh nóc đi."

Điều này cũng đúng.

Vương Kiệt Hi không nhịn được thở dài, "Vậy anh nghỉ ở đâu?"

"Cùng chỗ đó, ở ngay tầng dưới thôi, bất ngờ đó, vui không?"

"... Sau đó anh định theo em tới thâm sơn cùng cốc luôn hả?"

"Thì phải có cảm giác đang hẹn hò chứ, vốn tìm em ăn lẩu mà..." Đáng tiếc bị kiệt tác của Vương Kiệt Hi phá hỏng tâm tình luôn, Phương Sĩ Khiêm căm giận, "Chờ chút, đi mua đồ mai ăn lẩu."

Vương Kiệt Hi liếc người bên cạnh một chút, "Anh còn thời gian hả?"

"Ngày kia anh mới bay." Phương Sĩ Khiêm lên mặt kiêu ngạo, "Anh dùng hết mấy ngày nghỉ tích lũy được cho lần này rồi!"

"Lớp học bổ túc mà còn có thể gộp ngày nghỉ lại?"

"Anh nói có thì đương nhiên sẽ có." Phương Sĩ Khiêm nắm chặt tay Vương Kiệt Hi, "Không để anh hóng thêm tí gió nhất định sẽ nhịn đói chết, em cũng biết đọc sách có bao áp lực, anh nguyện huấn luyện thêm hai trăm giờ cũng không muốn nhồi nhét thêm một từ tiếng Anh nào nữa."

Vương Kiệt Hi đột nhiên tiến tới hôn một cái.

Phương Sĩ Khiêm nháy mắt hóa đá.

"Áp lực giảm đi tí nào chưa?"

"... Một chút." Phương Sĩ Khiêm chỉ môi mình, "Nữa đi, anh vẫn còn."

Vương Kiệt Hi cười cười, nhưng vẫn đứng im không làm gì.

Mũ và khẩu trang đều đã bỏ xuống, trước mặt Phương Sĩ Khiêm là một Vương Kiệt Hi khuôn mặt tươi cười thoải mái. Phương Sĩ Khiêm chọn vị trí cũng thật tốt, qua một khoảng thời gian thật lâu, ngoài trừ ánh đèn bên đường thì không còn sinh vật thứ tư nữa tồn tại, Vương Kiệt Hi cười ôn nhu đến rạng rỡ, ánh mắt cong lên hấp dẫn người khác.

Bị Vương Kiệt Hi nhìn mãi, Phương Sĩ Khiêm đột nhiên cảm thấy mình chính là cả thế giới của đối phương.

Phương Sĩ Khiêm nuốt nước miếng một cái, yên lặng tới ghim chặt Vương Kiệt Hi, cúi đầu xuống hôn lên môi hắn.

Mềm mại, hơi thở quen thuộc.

Rời đi chưa tới nửa năm nhưng cảm giác như cả trăm thế kỷ đã qua.

Một tay Phương Sĩ Khiêm để sau đầu, tay còn lại ôm eo Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi cũng vậy.

Hai người từ trên xuống dưới đều dính vào với nhau, hô hấp và nước bọt hòa làm một, gắn bó không thể tách rời.

Ôn nhu mà lưu luyến.

- Hết
 

Bình luận bằng Facebook