[Từ Tứ Tự Tự Tư 2020][Trương Tân Kiệt] Người thuộc về thế giới của riêng

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1

Artist: Quan Sơn (关山)


Trương Tân Kiệt
NGƯỜI THUỘC VỀ THẾ GIỚI CỦA RIÊNG

Tác giả: Buyecheng233
CV+Raw: @Đồng Tước
Edit: Hóng chuyện 24/7

Gửi tặng chị @一寸相思 một món quà nho nhỏ.
Chị yêu, tuổi 18+ vui vẻ nhé!

【NGƯỜI THUỘC VỀ THẾ GIỚI CỦA RIÊNG】

Nhân vật Trương Tân Kiệt vốn không hề debut trong cuộc đối thoại giữa các nhân vật nào, mà ngay từ đầu qua tự thuật, anh đã xuất hiện và kết luận chắc chắn: Một người cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ cẩn thận cũng rất tỉ mỉ.

Cách miêu tả lần đầu anh lộ diện cũng củng cố thêm về ấn tượng đó, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy đây vốn là một nhân vật ảo mà phải hao công tốn sức xây dựng chứ chẳng phải là người sống. Đội viên ăn cơm tụ tập thành đám, anh ngồi một mình một bàn, tuân theo nếp sống của mình, không cả nể với người khác, mặc cho đó là người đi trước hay bạn bè. Phải trái rõ ràng, ung dung tự tại.

Thật ra ứng xử như này không quá phù hợp khi sống chung với người khác. Không khó tưởng tượng ra hồi vẫn còn là tân binh, anh đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt kỳ lạ hay bấy nhiêu lời trộm thầm dị nghị.

Tuy nhiên, anh không phải là người không biết đối nhân, cũng chẳng phải kẻ không biết xử thế. Về điểm này lát nữa chúng ta sẽ phân tích.



Có nhiều nhân vật đại thần khiến người khác cảm thấy không rõ ràng, ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên. Ấy vậy, Trương Tân Kiệt lại có ấn tượng khá mạnh, có lẽ không giống cái cảm giác lạnh nhạt mà người khác cảm thấy ở Vương Kiệt Hi, dù rằng ban đầu tính khí anh thể hiện cũng thiên nguội lạnh như vậy. Chỗ này tôi trích ra một và đoạn:

【Nhìn thấy Tưởng Du ngồi đối diện, Trương Tân Kiệt giương mắt nhìn, gật đầu nhẹ, xem như chào hỏi. 】
(chương 231)

【“Đội phó, em có chuyện cần bàn với anh.” Tưởng Du nói. Tìm Trương Tân Kiệt nói chuyện của Quân Mạc Tiếu là ý định từ lâu của gã, hôm gặp lúc huấn luyện, Tưởng Du co chân chạy mất, nhưng qua một đêm quần quật, Tưởng Du rốt cuộc chịu hết nổi, gã cảm thấy cần tìm người có bản lĩnh đến thu phục tên đê tiện Quân Mạc Tiếu này. “Ăn xong nói.” Trương Tân Kiệt nói. “Được.” Tưởng Du đáp, tăng tốc độ. Đồ ăn vị gì cũng không biết.】(chương 231)

【Trong canteen người ăn xong lục tục rời đi, nhưng đội phó Trương Tân Kiệt vẫn từ tốn thong thả. Ăn cơm gắp món rất tiêu chuẩn, mấy ngụm cơm gắp một đũa thức ăn, cả gắp món nào Tưởng Du nhìn cũng suy ra được quy luật. Nhìn tiến độ này, cơm và thức ăn có thể vừa lúc ăn hết.

Tưởng Du gấp gáp ăn xong từ lâu, đành phải ngồi yên mà đợi. Trương Tân Kiệt quả nhiên ăn hết cơm và thức ăn cùng lúc. Tưởng Du cho rằng đã xong, đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy Trương Tân Kiệt quay sang chén canh 4/5, từng muỗng từng muỗng, lẳng lặng uống. 】(chương 231)

【 Lần chờ đợi này diễn ra rất lâu, một tiếng thoáng chốc trôi qua. Tưởng Du thấy người canh giữ khe núi đã thay ca, mà Dạ Vị Ương của Trương Tân Kiệt lại không hề nhúc nhích. Bản thân người thật cũng đang ngồi thẳng lưng trước máy tính, không hề di chuyển, không hề nói chuyện.

Tưởng Du có chút bứt rứt, lại chẳng biết nên nói gì. Hay mình kể chuyện cười? Nhưng nhìn vẻ mặt vô cảm của Trương Tân Kiệt, Tưởng Du liền dẹp luôn.】(chương 232)

Đọc đến đây, mọi người có phải bắt đầu đồng cảm với mấy trai tráng nhà Bá Đồ đúng không? (Xùy xùy) Đội trưởng đội phó nhà người ta một oai phong, một nghiêm nghị, sai tiết tấu một chút có thể bị xử đến chết rồi (...) Tuy vậy, hầu hết mọi người đều vừa sùng bái, vừa kính sợ vị đội phó này.

Về sau, khi Trương Tân Kiệt điều khiển Dạ Vị Ương giao đấu lần đầu với Quân Mạc Tiếu, chỉ huy trận mai phục, hẹn ngày tái chiến, tổng kết sau cuộc đối đầu, vạch ra tuần tự các thao tác sai, anh nắm chắc cục diện, xác định rõ vị trí của mình, không phàn nàn cũng không chần chừ. Anh không để mặt mũi cho ai, nhưng vẫn hiểu rõ giới hạn, không có tự ý đưa ra quyết định mà chuyển các điều kiện của Quân Mạc Tiếu lại cho Tưởng Du.

Mọi việc công đều giải quyết theo quy định, dù rằng không theo lẽ thường.

Anh cho rằng những thứ này thuộc trách nhiệm của hội trưởng công hội, do vậy không lạm quyền, chứ không phải vì sợ Tưởng Dụ mất mặt. Giống như trong lúc ngồi hơn một tiếng không phát ra một tiếng động, anh căn bản không quan tâm người khác thấy thế nào. TAT

Từ đoạn mô tả trên ta có thể thấy được thật ra Trương Tân Kiệt không phải người kiệm lời, cũng chẳng phải kẻ khi làm chính sự không nói câu nào, càng không phải loại không biết người dưới quyền ứng xử ra sao, hay là cho rằng không cần trả lời người không bằng mình... Được rồi, cho tôi cảm thán chút: Đội phó Trương, anh lạnh lùng với người lạ quá TAT

Anh hẹn chiến với Diệp Tu rất gọn lẹ, thậm chí còn mang khí phách: Không thở đạo lý không nói nhảm, đánh một trận, có chơi có chịu. Nói chín giờ là chín giờ, đến muộn không đợi. Tôi tự đi đường tôi, anh không theo kịp đó là chuyện của anh.

Khá cố chấp lẫn cái tôi lớn.

Mình anh tự tạo nên thế giới cho riêng bản thân, không tính hòa nhập, cũng chẳng tính kéo ai vào.

Giây phút đó, một ấn tượng tổng thể về Trương Tân Kiệt đã hình thành: Nghiêm túc, không cả nể, tư duy nhạy bén, cẩn thận tỉ mỉ nhưng vẫn có cảm giác thờ ơ xa cách.

Chuyện diễn ra tiếp theo thì không cần nói nữa rồi, năm người Bá Đồ thảm bại dưới sự liên thủ của ba đại thần Diệp, Tô, Hoàng.

Một trận mai phục, một cuộc hẹn chiến, Trương Tân Kiệt đã cho thấy anh có thể kiểm soát toàn bộ cục diện chiến trận, hơn nữa còn để ý các tiểu tiết hơi thái quá. Ai chậm nửa nhịp, sớm nửa giây, nói một là một, nhưng trong chiến thuật cụ thể lại không quá cứng nhắc. Anh cố tình bỏ cơ hội công kích chiếm giết đầu để dồn dame đánh Quân Mạc Tiếu trước, lợi dụng khoảng cách hai bên dụ dỗ Bánh Bao tấn công, vừa lớn mật, vừa nhạy bén.

Thất bại, anh dứt khoát nhận thua , nhận hết trách nhiệm về mình, kể cả trước Tưởng Du hay Hàn Văn Thanh cũng vậy. Sai là sai, anh nói thẳng không vòng vèo quanh co, không kiêng kham chuyện mặt mũi, tựa như khi chỉ ra lỗi sai người khác, anh cũng không kiêng dè mặt mũi ai.

Đối đãi với người khác ra sao, đối xử với bản thân hệt vậy.

Trên thực tế, Trương Tân Kiệt là một trong ít người ở Toàn chức hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời rác rưởi của Diệp Tu, cũng dường như chưa từng bị anh ta gây rối ảnh hưởng tiến độ. Trêu trọc cũng được, tạo áp lực tâm lý cũng được, người ta không thèm quan tâm, Tán nhân mê người đến thế nhưng đến giờ ngủ thì vẫn phải đi ngủ.

Trong All-Stars, Diệp Tu tự sắp xếp người ra sân thi đấu, ai đấu lôi đài, ngay cả Vương Kiệt Hi cũng nửa đùa nửa thật vào góp vui. Ấy vậy Trương Tân Kiệt lại phán một câu: "Nào, bây giờ ta cùng bàn đội hình ra trận!" cua thẳng về điểm cũ, rồi chốt câu tiếp "Ở đây là Bá Đồ." cho thấy lập trường mạnh mẽ của mình.

Anh cống hiến một trận đấu đặc sắc đúng với trách nhiệm là tuyển thủ của câu lạc bộ, dù rằng lòng nghĩ thế nào thì cũng thỏa hiệp mà chấp hành. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tâm niệm thuở ban đầu không đổi, anh cũng có thể nghe theo ý người khác.

Nhìn chung cả Toàn chức, Trương Tân Kiệt là một trong những nhân vật đặt bản thân lên đầu (không phải ích kỷ), anh không thích nhất cũng như không quá thích ứng kịp nhất với những biến cố xảy ra mà trật khỏi kế hoạch hay phá đi khung trật tự rõ ràng. Để đột phá từ phía anh, Diệp Tu đã nghĩ cách tạo nên những thay đổi đột ngột làm anh không thể bình thản được.

Từ tân binh trở thành đội phó, rồi đến đệ nhất mục sư, phong cách của anh chưa từng thay đổi, vốn như nào thì giờ vẫn vậy. Không phù hợp với đội trưởng, không hài hòa với đoàn đội, đó cũng không thể trở thành lý do để anh thay đổi.

Tôi tin là anh đã phát hiện điều này từ sớm, thà tình nguyện chờ đợi người khác sẽ thích ứng với mình chứ không chủ động đi thích ứng với người khác.

Cũng có thể xem như là bởi Diệp Tu nhằm vào cái tính nghiêm cẩn dù thế nào cũng không chịu từ bỏ, nên người kia có thể đào hố cho mình, nhưng đó cũng chỉ làm anh hơi mất sức, chứ khó mà nói là làm xáo trộn được.

Thua trận tranh tài quan trọng nhất, anh vẫn có thể giấu kín cái cảm xúc của mình, kiểm soát được thứ mà mình nên làm. Dụ Văn Châu sau khi đối mặt với chuyện Lam Vũ thất bại còn đáp trả gay gắt bằng tác phong ôn hòa làm chúng phóng viên mất hết mặt mũi, thì ngược lại Trương Tân Kiệt chỉ "Lạnh lùng đáp"... tôi sẽ trả lời vấn đề của mấy người, nhưng đừng mơ tôi sẽ chiều theo mấy người, cảm xúc là chuyện cá nhân của tôi.

Người này kiểm soát bản thân mạnh đến mức đáng sợ. Tựa như anh sẽ chẳng bao giờ mất đi lí trí, cũng như sẽ không bao giờ xao động.

【Thanh niên trai tráng Bá Đồ, anh uy mãnh oai phong】

Nếu như phần trên nói về nền tảng thế giới tinh thần của Trương Tân Kiệt được hiện ra thiên về cái vẻ lạnh lùng, thì đến chương hai, ở phần tiếp theo đây sẽ là tính cách bên trong mà được thể hiện ra ngoài: Điềm tĩnh, kiên định, rất tự tin vào thực lực bản thân, nhiệt huyết, trung thành, khí phách, những đặc tính thuộc về Bá Đồ này anh đều không thiếu phần nào.

Nguyên văn truyện có một câu như sau: "Mùa giải đầu tiên của Vu Phong quả thật đẹp như mơ. Mới ra mắt đã đạt được thành tích như hắn, cả Liên minh chỉ mỗi mình Trương Tân Kiệt." (1386)

Mùa giải đầu tiên ra mắt, chiến đội đạt được tổng quán quân, còn mình là Tân binh Tốt nhất.

Thảo luận vấn đề này, độ chất lượng giải Tân binh Tốt nhất của Trương Tân Kiệt so với cái của Vu Phong chỉ có cao hơn chứ không hề thấp hơn. Đó là bởi đối thủ của anh là Thế hệ Hoàng Kim. Vu Phong mùa đầu ra mắt cơ hội ra sân còn có hạn, còn anh đã giúp Bá Đồ đạt quán quân dưới vị trí chủ lực, còn tiện rửa luôn những nghi vấn trước đây. (Theo chính văn: Trương Tân Kiệt mới tiến vào liên minh đã lấy thân phận chủ lực cầm lấy tổng quán quân.)

Nếu nói Vu Phong ra mắt đẹp như mơ, thì Trương Tân Kiệt lại là đẹp như mơ trong mơ.

Chính văn cũng có đề cập, có lẽ là do cẩn thận tỉ mỉ nên thường khiến người ta đùa rằng Trương Tân Kiệt vẫn chơi tốt chẳng cần tốc độ tay. Ấy nhưng từ hồi gia nhập liên minh đến giờ, tốc độ tay của anh chưa từng rời khỏi top 10.

Tốc độ tay trong top 10, hành động thận trọng kín kẽ, sở hữu khả năng nhìn đại cục lẫn ý thức chiến thuật xuất sắc.

Từ đó có thể suy ra khi còn ở trại huấn luyện, anh chính là kẻ được chọn, lớn lên dưới vầng hào quang ca ngợi.

Mà tự tin thì bắt nguồn từ thực lực, Diệp Tu vô đối quá rồi không nói, Tiêu Thời Khâm thì bởi vì năng lực toàn đội yếu nên phải cẩn thận chặt tràng, còn Dụ Văn Châu là do tốc độ tay nên ít nhiều bị hạn chế. Ấy vậy, những cái hạn chế này, tất cả chưa từng xuất hiện trên người Trương Tân Kiệt.

Không phải nói người khác không tự tin, nhưng thứ bình tĩnh trên người Trương Tân Kiệt kia lại là một loại tự tin cực kỳ mãnh liệt, bên trong Toàn chức cũng rất ít gặp.

Ngay từ đầu, khi mai phục Quân Mạc Tiếu, anh còn rất thoải mái thông báo "Anh trốn không thoát đâu", nói thẳng là bọn họ đang mai phục, có sáu người, anh tới không?

Nếu nói đó là tự tin vì chưa biết thân phận của đối thủ, thì đến vòng bán kết, anh vẫn thẳng thắn như xưa, thản nhiên để lộ chiến thuật của mình: Chọn vị trí. Không sợ người biết, mà biết cũng vô dụng.

Ngôi sao tụ hội, mục sư trấn thủ lôi đài. Rõ tính cách nghiêm cẩn như vậy, vậy lí do gì mà lại khẳng định chắc chắn thắng lợi của mình đến thế.

Bán kết gặp Hưng Hân, khi Đường Nhu tách đoàn, cả đội đều đang do dự thì người vốn trọng cẩn thận như thế lại phán thẳng một câu: Xông lên đi, quan sát cẩn thận, tôi đến trị liệu.

Khi đi đánh Boss trong game, thứ tự tin mãnh liệt này cũng thi thoảng chớp lóe, cảm giác bị đè nén mãnh liệt hệt như lúc anh đang chỉ huy Bá Đồ. Không nhanh, không chậm, anh ung dung, mạnh mẽ, chói lòa.

-- Tới đây! Mau lộ con bài tẩy của các người đi!

Trận đấu càng căng thẳng cao trào, Trương Tân Kiệt lại càng chăm chú chờ mong. Không phải là đợi, mà là chờ mong.

Rất nhiều chi tiết nếu chỉ nhìn qua thì khó mà thấy được. Nếu đổi là người khác, có khi họ sẽ thốt ra những lời thô bỉ cục cằn, ấy vậy là Trương Tân Kiệt, anh không khỏi mang cho ta một loại cảm giác sự táo bạo, phóng khoáng lướt qua mù mắt người. (Éc)

Quả nhiên mỗi vú em đều có một trái tim DPS. (Hoặc không)

Câu "Lịch sử là bằng chứng" trong trận gặp lại chung kết đã lộ ra cái bình tĩnh cùng với sự cuồng nhiệt ấy. Thời đại mới mở ra, mình phải tự chứng kiến.

Trương Tân Kiệt trung thành đến mức chấp nhất với Bá Đồ. Nếu so chúng với mười năm như một của Hàn Văn Thanh, sự hi sinh bảo vệ của Vương Kiệt Hi dành cho Vi Thảo, hay thứ gắn bó phức tạp của Diệp Tu với Gia Thế, thì thoạt nhìn thấy khá nhạt nhòa. Từ những manh mối để lại trong từng chương truyện, anh kia lại như đang cố chấp bảo vệ thói quen hệt như thế giới của mình, khắc sâu nó vào trong xương.

Ép buộc bản thân phải thích ứng với một chiến thuật vốn không thích hợp với mình, dù Hô Khiếu dù có ra giá cao bao nhiêu cũng không lung lay được anh. Không đề cập tới những cái trước thì mọi lúc, Trương Tân Kiệt thật ra đều sở hữu cái mang tên ý thức "Người Bá Đồ".

All Stars, nơi mà mọi người đều chỉ coi là những trận đấu giải trí, đến cả Hàn Văn Thanh cũng không hết sức trong cái trận đấu này, thì anh vẫn nhớ rõ đây là hoạt động mà Bá Đồ chủ trì. Anh phải kéo dài trận đấu của mình để đấu trường có thể trở nên đặc sắc, bắt mắt hơn.

Câu lạc bộ rất xem trọng công tác chuẩn bị giai đoạn mùa hè, anh dù có là một đội phó nhưng vẫn mặc khó khăn cực khổ, thân chinh đi đối đầu với Diệp Tu trong game, không ngày nào bỏ. Boss hoang dã cấp 55 mình cũng tự lâm trận, nỗ lực đến mức người ngoài còn đánh giá là "liều mạng".

Đụng độ trong game, chưa đến mười mấy giây anh đã nhận ra cặp đôi hợp tác tốt nhất Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, bởi vì "Đối với tổ hợp này của Gia Thế, ai có thể ấn tượng sâu sắc hơn Trương Tân Kiệt? Cho dù là Hàn Văn Thanh cũng không thể", "Chỉ có Trương Tân Kiệt, ngay từ hồi mới gia nhập liên minh, đây chính là chướng ngoại vật với thế hệ Hoàng kim, là đối tượng mà anh cố gắng đánh bại. Thua bọn họ với Bá Đồ mà nói chẳng thà thua mười trận còn hơn."

Phải chăng là cảm giác cùng chung kẻ thù? Nguyên văn câu: "Hắn nhanh chóng tiếp thu phương châm của chiến đội: Dũng mãnh tiến lên, đả đảo Gia Thế, đả đảo Diệp Thu."

Tính Trương Tân Kiệt điềm đạm, lý trí, giữ phép tắc như thế nhưng khi gặp gỡ Diệp Thu vẫn có không ít thời điểm nảy sinh "ý thức đối đầu", nói chuyện cũng sẽ đôi khi đả động đến, thành ra cũng sẽ mang một chút đâm chọt.

Điểm này mà nghĩ sâu hơn thì tương đối thú vị.

【Ai trong số các bậc thầy chiến thuật không giống người thật nhất?】

Trước kia, tôi từng viết qua "Đôi nét ấn tượng về các nhân vật đội tuyển quốc gia trong Toàn Chức", trừ nhân vật chính Diệp Tu thì Tiêu Thời Khâm rốt cuộc có vẻ là bậc thầy chiến thuật giống người thật nhất. Những hành động mất kiểm soát như lệ rơi đầy mặt, hai chân khẽ run rẩy, quẳng điện thoại, hay mặt đầy nước mắt nếu là Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt thì không tự nhiên cho lắm, ấy vậy nếu đặt trên người Tiêu Thời Khâm lại rất hài hòa.

Hơn nữa nếu nhìn chỉ xét bề ngoài thì "Không giống người thật nhất" đoán chừng sẽ dễ liên tưởng tới Trương Tân Kiệt. Một người bất kể lúc nào cũng nghiêm túc, tuy thế nhưng luôn được người khác tôn trọng, mặc dù có hơi xa cách.

Tôi không biết bây giờ còn có bao nhiêu người tuân thủ nghiêm ngặt việc ăn cơm không nói chuyện, dù sao thì ngoài đời tôi chưa gặp bao giờ. Canh chan chuẩn 4/5, thứ tự động tác ăn trong cả bữa cơm không thay đổi, duy trì mười một giờ đi ngủ, những thói quen như vậy đã phản ánh sâu sắc tính tự kỷ luật nghiêm ngặt lẫn mặt hạn chế của chính anh, và đồng thời chúng cũng đẩy nhân vật này đến quá khác so với một người bình thường, đắp nặn lên cho ta một ấn tượng cơ bản:

Máy móc, cứng nhắc, thiếu sức sống.

Những ấn tượng cơ bản này đã che lấp đi tính cách "Mềm mỏng" của Trương Tân Kiệt ở một mức độ nào đó.

Nhân vật như này vốn rất dễ bị rập khuôn lẫn đặc trưng hóa. Trong nhiều fanfic đội phó Trương được thiết lập theo chủ nghĩa đối xứng hoặc như là người máy mắc chứng ám ảnh cưỡng chế... Chẳng cần nghiền ngẫm các mặt các khía cạnh, chỉ lấy những nét nổi bật nhất sau đó thêm chi tiết theo nguyên tác để rập khuôn hơn. Dù sao miễn là độ nhận diện đủ cao thì cùng lắm ngáo, ngơ, ngọt cũng chẳng OOC.

Cũng có khi bị xếp vào loại nhân vật mặt đơ, dù rằng thật ra nếu "Tả tốt" thì chuyển hướng sang thành lộ chút thay đổi cảm xúc, còn lại toàn bộ hành trình đều để poker face.

Chỉ là, Trương Tân Kiệt lúc nào cũng nghiệm nghị?

Vậy chúng ta hãy điểm lại nguyên tác nào.

【 Lúc này Trương Tân Kiệt bỗng dưng mỉm cười. 】

(Chương 239: Mục tiêu hàng đầu)


【Bọn họ nào biết, người chỉ huy hai đội Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt đều đang cười gượng trên bục đấu. 】

【Khán giả không hiểu gì, Trương Tân Kiệt lại đầu đầy mồ hôi. 】

【Trương Tân Kiệt cảm thấy hãi hùng. Hắn lập tức hiểu được tầm nhìn chiến lược của Dụ Văn Châu vẫn cao hơn hắn một bậc. 】

(Chương 338: Biết người biết ta)

【“Không được!” Trương Tân Kiệt vốn nghiêm túc kỷ luật, rất hiếm trường hợp có thể khiến hắn bật thốt ra miệng thế này. 】

【“Giết tên kỵ sĩ đó!” Trương Tân Kiệt vội hô, lúc này hận mình chỉ là mục sư mà không phải nghề đánh nhau, nếu không chính hắn đã xông đến nghiền nát tên kỵ sĩ này rồi. 】

(Chương 736: Đánh bom cảm tử)

【“Bên này gặp nguy!” Cánh phải báo lại, Trương Tân Kiệt mỉm cười, gửi tin: “Đội cơ động 5 hỗ trợ cánh phải.” 】

(Chương 741: Đánh cả đôi đường)

【“Kỹ sư máy móc… Không phải chứ?” Trương Tân Kiệt đột nhiên cảm thấy choáng váng. 】

(Chương 742: Cánh trái, cánh phải)

【Rõ ràng ý định của đối phương, Trương Tân Kiệt cũng chỉ có thể cười trừ, nên nghỉ ngơi thì vẫn nghỉ ngơi, nên logout thì vẫn logout. 】

(Chương 749: Cân tất)

【“Ha ha.” Trương Tân Kiệt cười không nói. Đánh nhau bao nhiêu ngày nay, nhân vật lưu manh của Lâm Kính Ngôn vẫn lẩn trốn như chạch, Trương Tân Kiệt sao có thể tiết lộ nhân vật Lâm Kính Ngôn dùng cơ chứ. 】

(Chương 755: Tân binh xuất sắc)

【Trương Tân Kiệt mỉm cười. Hàn Văn Thanh nói hai hiệp, đồng nghĩa với tuyên bố trận kế tiếp Bá Đồ sẽ thắng. Dĩ nhiên đó cũng là mong muốn của Trương Tân Kiệt, nhưng hắn sẽ không phát biểu mạnh miệng khi mọi việc chưa xác định. Không chỉ vậy, hắn còn sẽ sửa chữa thiếu sót trong lời lẽ của Hàn Văn Thanh. 】

(Chương 1516: Liếc phát là làm được ngay)

【"Có cách nhìn thế nào về Luân Hồi? Chia sẻ đi, dù sao mấy ông cũng đâu có xài tới." Diệp Tu cười.

Trương Tân Kiệt sao lại không nghe ra ám chỉ của Diệp Tu? Hắn chỉ cười cười chứ chẳng buồn trả lời. Trương Giai Lạc ngồi sau lưng thì rướn lên phản kích: "Vậy sao ông không nói cách nhìn của ông?" 】

(Chương 1534: Giao thời)

【Nghe hiểu cô muốn nói gì, Trương Tân Kiệt chỉ mỉm cười chúc mừng Hưng Hân đoạt cúp vô địch. 】

(Chương 1728: Anh là tuyển thủ chuyên nghiệp cơ mà)

Có phải giờ cảm thấy anh ta thật ra không hề bủn xỉn nụ cười phải không?

Quy củ cũng được, cười lúc thả lỏng cũng được, người này lúc đối diện với người khác không phải lúc nào mặt cũng lạnh như tiền, ứng xử không phải lúc nào cũng không hòa hoãn hay mềm dẻo. Anh có thể rất tích cực, rất nghiêm túc bác bỏ những việc nhỏ khiến người ta không nói được gì. Ấy vậy, kêu anh ta là cái loại mặt ngàn năm không đổi thì thật không đến thế.

-END-
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook