Hoàn [Chu Trạch Khải 2020] Chu Trạch Khải vì sao ít nói

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#1
[Chu Trạch Khải 2020] [Chu Trạch Khải trung tâm] Chu Trạch Khải vì sao ít nói?
Tác giả: Bắc Xuyên Hữu Noãn
Edit: Sông
Beta: Thỏ


Cảm ơn hình của chị Thỏ nha uwu

Sản phẩm thuộc PJ mừng sinh nhật Chu Trạch Khải 2020 - Vĩnh Kết Luân Hồi
(*) Có chút yếu tố dìm hàng toàn Liên minh

~~~~~

Liên minh có một câu đùa nhạt là "Chu Trạch Khải miệng lưỡi lưu loát", cụm trái nghĩa là "Hoàng Thiếu Thiên trầm mặc ít nói".

Tui nói có khi mấy người không tin, thật ra Chu Trạch Khải hồi bé nói không hề ít.

Những người nhìn Chu Trạch Khải lớn lên đều biết, bạn nhỏ này có thiên phú ngôn ngữ rất tốt, mấy tháng tuổi đã nói bi bô, sau khi nói chuyện được trôi chảy thì bắt đầu học được thơ Đường, nói đông nói tây rất lanh lợi.

Họ hàng thân thích gặp cậu đều phải khen một câu "Khải Khải lanh miệng thật, ăn nói giỏi như vậy, chắc chắn sau này sẽ làm luật sư!"

Khải Khải không biết luật sư là cái gì, cậu cắn ngón tay, trò này nghe bộ có vẻ phải nói thiệt nhiều.

Cha mẹ đều rất vui vẻ nhìn Chu Trạch Khải: "Khải Khải sau này sẽ làm một vị luật sư thật là giỏi, ăn nói khéo léo đó nha."

Nhưng mặt trái chính là mỗi dịp lễ tết người lớn tụ tập lại với nhau, họ chắc chắn đều sẽ vỗ tay gọi bé Chu Trạch Khải qua: "Khải Khải qua biểu diễn chút nào!"

"Khải Khải ra nói chuyện cười đi!"

"Khải Khải qua kể chuyện cổ nè!"

"Khải Khải đọc một bài thơ nào!"

"Khải Khải hay là con nói tướng thanh(*) đi! Không có bạn diễn cũng không sao, có thể độc thoại!"

(*) Một loại khúc nghệ Trung Quốc

Bé Chu Trạch Khải: ...

Cậu mệt lắm rồi à nha!

Năm Chu Trạch Khải bốn tuổi, có một ngày cậu đột nhiên sốt cao, sau đó cổ họng cậu khản đặc lại, lần này có vẻ khá nghiêm trọng, không những vừa nói là yết hầu lại đau nhức, mà tiếng cậu phát ra cũng khàn khàn rất khó nghe, nghe cứ như rách cả cuống họng.

Chu Trạch Khải vô cùng hoảng sợ, bởi vì ban đầu giọng của cậu nghe hay lắm.

Cậu thật sự không cố ý trốn nói chuyện tử tế, cũng không trốn kể chuyện cổ mà QAQ

Mặc dù ba mẹ đã an ủi cậu, nói cậu chỉ bị ốm thôi, khi nào khỏi hẳn thì giọng nói sẽ lại dễ nghe như lúc trước, nhưng mà trẻ con làm sao hiểu hết được mấy cái đó? Không lâu sau đó, đám nhóc ngày nào cũng phải nghe bài ca "Chu Trạch Khải nhà hàng xóm thật biết ăn nói" mà ghen tị với tài năng của cậu cũng chạy qua hù dọa.

"Chu Trạch Khải! Nếu ngày nào mày cũng lắm mồm thế, sau này giọng nói cũng sẽ khó nghe giống bây giờ cho coi!"

Đây là lời hù dọa của mấy đứa nhóc choai choai.

Mấy đứa lớn hơn chút thì còn lươn lẹo hơn: "Chu Trạch Khải, mày có biết người ta có câu nói thế này không, nói thì to mà làm thì bé, ý là mày nói nhiều như thế, sau này sẽ không cao được nữa! Sẽ là một chú nấm lùn!"

Chu Trạch Khải: ?????

Nhóc con đáng thương, cậu tin rồi.

Thế là kể cả sau khi khỏi hẳn Chu Trạch Khải cũng không chịu nói chuyện, việc này khiến ba mẹ cậu rất lo lắng, dành thời gian ra để dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra một phen, bác sĩ thăm khám rất cẩn thận cho Chu Trạch Khải rồi kết luận: "Không có bệnh tật gì!"

"Bé con, con nói một cậu đi."

Chu Trạch Khải lắc đầu, ánh mắt quật cường: Không!

Cuối cùng qua mấy từ lời ít ý nhiều và ngôn ngữ cơ thể, các bác sĩ và ba mẹ cậu mới coi như là hiểu sương sương tiền căn hậu quả, tất cả mọi người đều dở khóc dở cười, nói sự thật cho Chu Trạch Khải nghe, rằng giọng có hay, người có cao hay không, đều chẳng có tí lan quyên nào đến chuyện nói nhiều hay nói ít!

Mà trong khoảng thời gian giả câm này, nhóc Chu Trạch Khải phát hiện ra một điều! Cậu không bị kêu đi biểu diễn nữa! Mọi người điều biết cậu không nói chuyện được, biến thành một nhóc câm điếc rồi!

Mặc dù sự thật chứng minh cậu không câm điếc! Nhưng phải nói chuyện nhiều cũng mệt mỏi lắm, không nói được lại có cái lợi ở chỗ không phải biểu diễn???

Ừm, cũng hợp lý, mặc dù người lớn đã nói cho cậu biết cậu sẽ không lùn đi hay giọng nói mất hay, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!

Thế là Chu Trạch Khải cứ ít nói dần, lời ít ý nhiều được thì lời ít ý nhiều, chỉ cần nói một chữ thì sẽ tuyệt đối không nói hai, có thể viết thì chẳng cần nhiều lời làm gì —— lúc cậu biểu đạt được nhiều chuyện nhất có lẽ chỉ có lúc viết văn.

Đến khi lên sơ trung, vì Chu Trạch Khải là một thiếu niên vô cùng đẹp trai, nên có rất nhiều bạn nữ thầm thích cậu, nhưng mà, mặc dù các cô gái cảm thấy Chu Trạch Khải ít nói là rất ngầu, nhưng cũng chính bởi vì cậu nói quá ít —— tất cả mọi người đều cảm thấy lúc cậu từ chối người khác sẽ rất đáng sợ!

Rất lạnh lùng!

Rất quá đáng!

Tan nát cả con tim!

Một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng biến thành "Chu Trạch Khải là một sát thủ thiếu thốn cả tình cảm lẫn ngôn ngữ".

Chu Trạch Khải: ???

Thiếu niên Chu Trạch Khải phát hiện: Hey? Thật là yên bình ghê, đám bạn nữ chỉ đứng nhìn cậu từ xa xa, không lại gần quấy rầy cậu.

Cậu xoa mặt, nghĩ chẳng lẽ mình lại đẹp trai hơn rồi? Mọi người chỉ cần đứng nhìn từ xa là đã hài lòng?

Chu Trạch Khải hơi bị khó hiểu, nhưng chẳng ai giải đáp cho cậu được.

Về sau, Chu Trạch Khải gia nhập trại huấn luyện Luân Hồi, đồng thời ra mắt vào mùa giải thứ năm —— mà trong đám ra mắt cùng đợt với cậu, có một người tên Phương Duệ.

Mỗi lần Phương Duệ tám chuyện trên trời dưới đất với cậu đều hơi bị đau đầu: "Tiểu Chu nè, ông nói ít vầy là không được đâu."

Chu Trạch Khải rất khiêm tốn đáp rằng: Vậy, mong được chỉ giáo!

Phương Duệ thiếu chút nữa tưởng Chu Trạch Khải muốn hẹn mình lên lôi đài oánh nhau.

Phương Duệ nói: "Thế này đi, tui đây là người lương thiện, ông đã không thích nói chuyện như vậy thì để tui cho ông một gói emoji đa dạng đi!"

Chu Trạch Khải: Ừm!

Phương Duệ thật là một người tốt.

Về sau Phương Duệ phát hiện, bất kể hắn nói với Chu Trạch Khải cái gì, Chu Trạch Khải cũng có thể nhàn nhạt thả về một trú emo, rất chi nhẹ nhàng rất chi thong thả, đếch sầu vì ta chả ngứa vì người.

Phương Duệ: Tui nhổ vào, đỉnh cao lời rác rưởi, không cần nói lời nào, dùng emoji đánh người.

May là lúc thi đấu không xài emoji được.

Gói emoji đó mở ra cánh cửa đến thế giới mới cho Chu Trạch Khải.

Sau khi Giang Ba Đào chuyển nhượng tới Luân Hồi, nghe nói tiểu đội trưởng rất ít nói, có phải là rất khó ở chung không? Hắn có chút bất an, Phương Minh Hoa rất quan tâm, gửi cho hắn QQ của Chu Trạch Khải.

Giang Ba Đào add: Xin chào Chu đội, tôi là Giang Ba Đào.

Chu Trạch Khải:


Ý của Chu Trạch Khải là: Chào cậu.

Giang Ba Đào: Sau này chúng ta là đồng đội, mong đội trưởng chỉ giáo nhiều hơn!

Chu Trạch Khải:


Ý là: Vậy tôi đại diện cho mọi người trong Luân Hồi chào mừng cậu!

Giang Ba Đào: ???

Hắn đọc không hiểu ngôn ngữ Chu Trạch Khải, bản phiên dịch phía trên hắn phải hỏi Phương Minh Hoa mới biết, hóa ra đội trưởng vậy mà lại nghiện dùng emoji, thậm chí còn hận không thể dùng cả emoji ngoài đời thật để diễn tả ý nghĩ của mình luôn.

Bởi vì chất lượng không khí ở Thượng Hải dạo này không tốt, Phương Minh Hoa tậu hẳn một bộ khẩu trang cho Chu Trạch Khải, mỗi cái khẩu trang có một hình vẽ khác nhau, Chu Trạch Khải thích cực, vì nó có thể diễn tả các loại tâm trạng khác nhau của cậu.

Thể là Giang Ba Đào gánh trên vai trách nhiệm đại diện cho Luân Hồi ở các loại phỏng vấn, phát biểu, Chu Trạch Khải rất vui mừng, bởi vì như thế thì càng không cần cậu phải nói chuyện nữa.

Dù sao phát biểu gì gì đó, cũng chẳng khác biệt mấy với khi còn bé bị mọi người yêu cầu biểu diễn cả.

Về sau Tôn Tường chuyển nhượng tới, xét theo lý giải của Tôn Tường về bản thân: Hắn, Tôn Tường, rất lợi hại, hắn có chút ngông cuồng.

Chu Trạch Khải cũng rất lợi hại, vậy nên, có khả năng Chu Trạch Khải cũng rất ngông cuồng.

Không sao hết, cuồng nữa hắn cũng không sợ!

Tôn Tường đến Luân Hồi thấy Chu Trạch Khải ở đằng xa, bèn lớn tiếng hô: "Chu Trạch Khải!"

Chu Trạch Khải chậm rãi quay đầu lại, trên khẩu trang có một cái emoji.


A, Tôn Tường, có chuyện gì hở, muốn ăn kẹo đường hông?

Tôn Tường: ...

Cái này không giống như hắn tưởng tượng lắm!!

Giang Ba Đào thân thiện phiên dịch: “Đội trưởng đang hoan nghênh cậu, tâm trạng anh ấy rất tốt."

Tôn Tường: ????

Thời tiết Thượng Hải mưa còn nhiều hơn Hàng Châu, Tôn Tường không quen lắm, hắn tìm QQ Chu Trạch Khải nói chuyện phiếm: Bao giờ nắng mới lên đây a a a a!

Chu Trạch Khải:


Tôn Tường: ??? Ý anh là anh quen rồi á hả?

Chu Trạch Khải: Ừm

Tôn Tường: Nhưng mà tôi không quen!! Anh không có gì để nói với tôi hết hả?

Chu Trạch Khải:


Tôn Tường: ... Đây ý là cùng nhau cầu nắng à?

Chu Trạch Khải gửi một đoạn nhạc tới.

Tôn Tường mở ra nghe xong —— à hiểu, "Trồng mặt trời".

Một bài hát thiếu nhi. Link bài hát gốc đây.
Còn đây là cái tui tìm thấy trên Youtube :v

Được, tự lực cánh sinh gian khổ lập nghiệp, không có tâm bệnh.

Chu Trạch Khải đi thi đấu gặp được Hoàng Thiếu Thiên mồm mép tép nhảy thao thao bất tuyệt, khi bắt tay sau trận đấu, cậu vô thức nhìn thoáng qua chiều cao của Hoàng Thiếu Thiên.

A.

May thật, cậu kịp thời nói ít đi.

Nếu không đã lùn đi những năm centimet rồi.

END
~~~~~

Chúc mừng sinh nhật Chu đại đại uwu <3
 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#3
Chu Trạch Khải đi thi đấu gặp được Hoàng Thiếu Thiên mồm mép tép nhảy thao thao bất tuyệt, khi bắt tay sau trận đấu, cậu vô thức nhìn thoáng qua chiều cao của Hoàng Thiếu Thiên.

A.

May thật, cậu kịp thời nói ít đi.

Nếu không đã lùn đi những năm centimet rồi.
=)))))))))
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#5
Phương Duệ nói: "Thế này đi, tui đây là người lương thiện, ông đã không thích nói chuyện như vậy thì để tui cho ông một gói emoji đa dạng đi!"

Về sau Phương Duệ phát hiện, bất kể hắn nói với Chu Trạch Khải cái gì, Chu Trạch Khải cũng có thể nhàn nhạt thả về một trú emo, rất chi nhẹ nhàng rất chi thong thả, đếch sầu vì ta chả ngứa vì người.
rất chi là có cảm giác bị vả mặt luôn :vv
 

Bình luận bằng Facebook