Ongoing [Chu Trạch Khải 2020][Luân Hồi trung tâm] Tặng Bó Hoa Cho Mùa Đông Lạnh

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#1
[Chu Trạch Khải 2020]Tặng Bó Hoa Cho Mùa Đông Lạnh
Author: Songhu
Edit + Beta: Phong Linh

Yo, chào mọi người, còn ai nhớ Linh Linh không nhỉ? ;) Nhớ thì vui không nhớ thì thôi huhu

Jokes aside, Linh Linh có vài lời muốn nói về con fic nocp này.
Tui đọc được fic này cũng đã lâu rồi, từ trước khi bản cv của fic được đăng trên forum nữa. Tui yêu con fic này từ lần đầu tiên đọc nó, nói cho vuông là như thế. Tặng Bó Hoa Cho Mùa Đông Lạnh vốn dĩ sẽ được đăng trong tuần Luân Hồi của pj Phụng Hoàng Hiên, nhưng do chút thay đổi nên đã không được lộ ra ánh sáng, mà phải chờ thêm một năm để có mặt trong pj Vĩnh Kết Luân Hồi này. Một chặng đường dài đã qua, mong rằng sự có mặt của fic sẽ góp thêm chút sắc màu cho pj mừng sinh nhật Khải Khải nhé.

Linh Linh mong mọi người sau khi đọc fic sẽ cảm nhận được Luân Hồi mà tui đã yêu thương suốt mấy năm qua, và có thể yêu thương Luân Hồi thêm một chút nữa sẽ càng khiến tui vui hơn đó nha!

Note: Lần đầu edit lẫn beta nên Linh Linh không đảm bảo độ trôi chảy, độ chính xác cũng như consistency trong văn phong nhé :(
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một - Phương Minh Hoa thần kì​

Phương Minh Hoa là một người thần kì.​

Toàn bộ tuyển thủ liên minh đều có chung nhận thức như thế về anh, dù có là Diệp Tu nhắc đến Phương Minh Hoa cũng phải sững lại "Ặc" một tiếng đầy do dự, sau đó mới có thể tiếp tục đề tài đang dang dở.​

Cho nên khi Phương Minh Hoa trồi lên đánh một chữ "Khụ" trong nhóm QQ thế hệ hoàng kim đang ầm ĩ, nguyên nhóm bỗng dưng im lặng suốt 10 giây đồng hồ.​

Phương Minh Hoa thần kì đã đạt được thành tựu giết nhóm QQ lần thứ N.​

Phương Minh Hoa không phải là tuyển thủ có độ tồn tại cao, nói đúng hơn là toàn bộ Luân Hồi - trừ Giang Ba Đào cùng Tôn Tường gia nhập sau này – thì ngoài lúc thi đấu đều không quá có cảm giác tồn tại. Có lẽ là do đặc điểm của người thành phố S, bọn họ quen với việc khống chế vòng tròn xã giao của bản thân ở phạm vi không lớn, thế nên cho dù trên Weibo hay tường nhà blog đám Đỗ Minh Ngô Khải Lữ Bạc Viễn, có thể thấy bọn họ là kiểu có thể lợi dụng lúc Chu Trạch Khải thoạt nhìn lạnh lùng ít nói đang ngủ để vẽ râu mép lên mặt, thì vẫn rất ít khi thấy bọn họ trồi lên nhóm chat nói chuyện với mọi người.​

"Phương đại đại có chuyện gì muốn nói sao?" Sở Vân Tú đánh chữ bằng một tay, tay còn lại cẩn thận đẩy ly nước cạnh bàn phím ra xa một chút. Nhớ tới lần đó Phương Minh Hoa trồi lên báo "Anh sắp kết hôn rồi mọi người sắp được phát bánh kẹo cưới nha", Sở Vân Tú hoảng hồn một phát làm đổ cốc trà sữa đang cầm, khiến cho cả bàn đều bừa không thể tả.​

"Chuyện là vầy." Phương Minh Hoa lại đánh vài chữ.​

Mọi người đặt tay lơ lửng trên bàn phím, trong lòng gào thét: Đm cuối cùng là chuyện gì nói nhanh lên coi!​

"Đù má tui khó chịu rồi nha chuyện gì đây hả hay vợ ông mang thai rồi ông sắp làm cha rồi?" Cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên vẫn nhịn không nổi.​

Những người khác trong lòng vỗ tay cho Hoàng Thiếu Thiên, đồng thời nhanh chóng xếp hàng "+1", "+2", "+3",... Đến lúc mọi người vất vả xếp đến "+24" thì Dụ Văn Châu khoan thai đến chậm đánh vào "+26".​

"Xin lỗi xin lỗi, lần này tay lại nhanh hơn một chút." Dụ Văn Châu vội vàng xin lỗi dưới một tràng "Hiếm khi có thể xếp hàng thuận lợi không ai phá đội hình cuối cùng cậu đến sau lại phá là saoooo" của mọi người.​

Lại bắt đầu lần xếp hàng tiếp theo, đề tài từ Phương Minh Hoa nhanh chóng bay sang phương trời xa xôi khác, một đám thanh niên hơn hai mươi tuổi không thiếu tinh thần máu lửa, lại đi cùng tốc độ tay nhanh hơn người thường đặc trưng của tuyển thủ chuyên nghiệp cần được xả ra, cho nên đến khi Tiêu Thời Khâm spam một loạt "Để Phương Minh Hoa nói chuyện!!!" lúc mọi người đã đang náo loạn thảo luận việc phục hôn giữa cựu CEO và CEO hiện tại của công ty Vinh Quang, Phương Minh Hoa mới trồi lên đánh cái icon đổ mồ hôi.​

Năm đó khi lứa mùa bốn ra mắt, tổng bộ công ty Vinh Quang xảy ra chuyện lớn, một vị CEO rời đi gây dựng sự nghiệp mới, lại lôi đầu vị CEO còn lại ra tòa đấu nhau. Mỗi ngày Tô Mộc Tranh cùng Sở Vân Tú đều cập nhật tin tức trong group chat, đặt tên là “Ly hôn giành con nhỏ”, làm mọi người nghi ngờ rằng có khi topic “Ly hôn!” ngay trang đầu forum là do hai vị này ẩn danh dựng nên.​

"Có loạn lạc mới xuất anh tài!", đây là câu cửa miệng của Hoàng Thiếu Thiên lúc sau này, bởi vì ngay khi giải đấu Vinh Quang đang trong tình trạng có thể bị xóa bỏ bất kì lúc nào, "Thế hệ hoàng kim" chính đang cấp tốc trưởng thành. Sự rung chuyển này thậm chí khiến cho số lượng tuyển thủ ra mắt mùa năm giảm mạnh, mà một trong hai vị CEO thiên tài lại chuyển đầu đi đầu tư cho giải đấu khác, khiến chủ tịch Phùng đau lòng đến mức nguyên tuần lễ xuất hiện trước mặt công chúng đều mang gương mặt xám xịt như màu đất.​

Nếu như có thể viết lịch sử Vinh Quang, mùa bốn tuyệt đối có thể trở thành một trong những trang sử nổi bật nhất, bởi vì nhờ một lượng lớn tuyển thủ ưu tú xuất hiện, đến năm thứ sáu thì Vinh Quang đã trở thành giải đấu Esport chuyên nghiệp có quy mô lớn nhất. Sau lần đó độ nổi tiếng của Vinh Quang được bành trướng, khiến cho các giải đấu khác chỉ có thể xuất hiện ở trang thứ hai hay thứ ba của “Tuần san thể thao điện tử” mà thôi.​

Vụ ly hôn lề mề kia cũng đến hồi kết hòa giải ở tòa án vào ngày thứ hai sau trận chung kết mùa sáu. Ở cái ngày mà topic “Ly hôn” bị khóa vì chiếm lĩnh top đầu quá lâu khiến người xem mỗi lần vào đều ăn cẩu lương, chủ topic đã đăng một đoạn văn lên, đây là phần cuối của cuốn tự truyện mới xuất bản của CEO Vinh Quang: “Mục đích lúc đầu sáng lập ra trò chơi này là để đắp nặn nên một thế giới hoàn toàn mới. Quay đầu xem lại hai năm nay qua lại với tòa án, việc làm tôi vui mừng nhất chính là khi chúng ta vẫn đang chăm chú vào các gút mắc về lợi ích ở thế giới thật, thì thế giới giả lập này vẫn tiếp tục phát triển phồn vinh, mở rộng bản đồ, tăng đẳng cấp level, gia tăng số lượng người chơi, giải đấu chuyên nghiệp ở các quốc gia khác đều diễn ra thành công. Khi tôi đăng nhập vào nhân vật game đã lâu không động đến, điều khiển nhân vật đứng ở dưới cửa Không Tích Thành, tôi nghĩ đến thời điểm quyết định tạo ra trò chơi này. Ngày hôm đó tôi đứng ở dưới nhà Richard, đột nhiên có một tia sáng như tuyết quang rọi đến trên người, tôi vốn cho rằng là trò đùa của đứa nhóc nào đó, nên ngẩng đầu tìm kiếm nguồn sáng, liền thấy một cánh cửa sổ chậm rãi bị đẩy ra, sau đó Richard xuất hiện. Tôi đứng giữa quầng vết sáng lốm đốm la to: "Em có ý tưởng mới!", anh ấy lập tức chạy xuống lầu, cửa sổ thì vẫn mở, tôi được ánh sáng vây quanh, có chút buồn ngủ, phảng phất như được tiến vào giấc mộng ấm áp sáng sủa. Cho đến tận hôm nay, tôi vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng này.”​

“Cái này mà còn không gọi là yêu à!" Tô Mộc Tranh thả một icon khóc ròng ròng trong group chat.​

"Giấc mộng quá đẹp tin gì nữa!" Sở Vân Tú cũng khóc ròng theo.​

Lập tức sau đó, Phương Minh Hoa liền xuất hiện tung trái bom, bảo rằng anh sắp kết hôn.​

Hoàng Thiếu Thiên đánh nguyên màn hình loạn mã, Sở Vân Tú làm đổ trà sữa trên tay.​

"Anh đến tuổi kết hôn pháp định rồi?" Dụ Văn Châu vẫn bình tĩnh hỏi một câu mấu chốt trong lúc màn loạn xạ không hồi kết kia diễn ra.​

"Đến rồi, anh vốn lớn hơn các cậu hai tuổi." Phương Minh Hoa cũng nhanh chóng bắt được vấn đề trọng điểm để trả lời.​

“Muốn quỳ quá!”, Hoàng Thiếu Thiên lại tiếp tục spam.​

Dụ Văn Châu liếc nhìn trẻ trâu Hoàng Thiếu Thiên cạnh bên đầu tóc bù xù nằm bẹp trên bàn còn đang không ngừng múa phím, rồi lại quay sang màn hình máy tính đang tắt bên cạnh quan sát chính mình: Phần hàm dưới vốn không thấy có gì sai giờ lại có cảm giác nộn nộn như trẻ con, nhìn kiểu gì cũng không giống như một người đàn ông thành thục.​

Dù cho cậu cùng Trương Tân Kiệt đã được công nhận là tuyển thủ thành thục nhất mùa 4! Thế mà Phương Minh Hoa đã muốn kết hôn luôn rồi! Cái này cũng đáng sợ quá rồi!​

"Quá đáng sợ rồi!" Lý Hiên thế Dụ Văn Châu phát biểu tiếng lòng, "Phương đại đại, lần trước anh ngoi lên nói việc đưa Chu Trạch Khải lên làm đội trưởng rồi thả Trương Ích Vĩ đi là ý của anh đã đủ ghê sợ, không nghĩ rằng lần này còn ghê hơn nữa!"​

Mọi người nhanh chóng nhớ lại hồi "CEO nguyên cáo đâm kiện CEO bị cáo là người cặn bã vô tình" xong Phương Minh Hoa đâm thêm một đao, càng thêm tin tưởng anh là nhân vật khó lường.​

Cho dù anh không phải là một tuyển thủ có thiên phú trác tuyệt, cho dù có Trương Tân Kiệt cùng kì là Mục Sư vừa ra mắt liền đoạt quán quân chói lòa cả Liên Minh, cho dù Luân Hồi lúc đầu còn không vào được vòng trong lúc sau dẫu có đề bạt Chu Trạch Khải cũng chỉ miễn cưỡng suýt vào được, nhưng Phương đại đại đúng là thần nhân nha.​

Thần nhân Phương Minh Hoa không biết sao lại đang do dự gì đó, bởi vì Tiêu Thời Khâm đã spam một lần khiến cả nhóm im ắng, nên hiện giờ trong màn hình khung chat chỉ có icon của Phương Minh Hoa liên tục chảy mồ hôi.​

Trương Tân Kiệt đột nhiên sáng tỏ, nhanh chóng đánh một hàng chữ, sau đó nhìn thấy hàng chữ của mình cùng của Phương Minh Hoa đồng loạt xuất hiện trên khung chat.​

"Có ai từng nuôi mèo chứ? Anh nhớ đã từng thấy mấy cậu bàn chuyện nuôi mèo con trong group."​

"Có phải con mèo thần kì mà Luân Hồi nuôi sinh rồi?"​

Đây là ngày 23 tháng 11 năm 2026, lúc này luồng gió lạnh đầu tiên của mùa đông còn chưa lui, đa phần các nơi trên toàn quốc đều đang mưa, ở phương bắc là mưa tuyết đi chung với hoa tuyết, phương nam thì lại nổi mưa không ngừng, khiến lá cây cứ lả tả rơi xuống. Không khí ẩm ướt lạnh lẽo quá độ, tất cả mọi người đều muốn cuộn thành một đoàn, đến mức có mấy câu lạc bộ tạm ngưng huấn luyện vào hôm đó. Vì vậy lúc này hầu như tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp đều đang ngồi trước màn hình máy tính lướt web xem phim đến chán.​

Mà Phương Minh Hoa thần kì lại mang đến một tin tức thần kì: Mèo nhà Luân Hồi sắp sinh rồi.​

Không biết sao chứ đột nhiên tất cả mọi người đều muốn bật dậy đi hai vòng trong phòng mình nha..​
 

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#2
Hai - Giang Ba Đào thần kì.

Ngày 23 tháng 11 năm 2026 là thứ hai. Vào tuần trước, một luồng gió lạnh vừa càn quét nội địa, đến Chủ Nhật tuần này được dự báo là sẽ có tuyết, thì một vài thành thị phương bắc thật sự có chút tuyết rơi.

Ngày thứ bảy Luân Hồi thi đấu với Bá Đồ tại thành phố Q xong liền gấp gáp quay về ngay trong đêm, Trương Tân Kiệt cảm thấy rất khó hiểu: Như Hàn Văn Thanh thường lạnh tay lạnh chân không nói, một dàn Luân Hồi sức trẻ bừng bừng vậy mà sợ lạnh đến thế này?

Trừ Tôn Tường lạnh run vì chỉ mặc mỗi bộ đội phục mỏng tang, toàn bộ Luân Hồi đều quấn áo lông đã chuẩn bị kĩ càng kín mít, Chu Trạch Khải còn đội cả mũ của áo khoác lên, gương mặt không lớn còn bị vòng lông trên mũ che mất tiêu, khiến Trương Tân Kiệt hơi bị nghi ngờ liệu cậu chàng còn có thể nhìn thấy đường hay không.

Tôn Tường bước ra cửa sân vận động, khí thế ngút trời đứng giữa trời gió lạnh cùng hoa tuyết và hạt mưa hóa băng hai giây, nhảy cẫng lên một phát, sau đó trượt phải lớp băng mỏng dưới chân, thuận đà nhào lên người Đỗ Minh, nắm luôn áo khoác người ta.

"Cứu mạng! Đội trưởng cứu mạng! Đội phó cứu mạng! Giết ngườiiiiiii!" Một tay Đỗ Minh kéo lại cổ áo bản thân, tay còn lại đi nhéo bắp tay Tôn Tường, này là điểm yếu của cậu chàng, cậu vừa sợ nhột vừa sợ đau, mới bị nhéo một cái đã nhảy lên la làng như mèo bị giẫm phải đuôi. Mà Đỗ Minh trong lúc vừa gào kêu đội trưởng đội phó cứu vẫn có thể đối phó Tôn Tường, ở trong lòng đối bộ chiến thuật hoàn chỉnh hữu dụng được rút ra sau vô số lần quần ẩu này, tự cho mình nghìn cái like.

"Tình yêu đồng đội đâu!!!" Tôn Tường tất nhiên không cam nguyện chịu thua, ỷ vào thân cao đè lại Đỗ Minh, còn dùng một tay kẹp cổ.

"Ai bảo cậu không mang theo áo ấm! Rõ ràng đội phó đã nhắn tin báo cho mọi người rồi!" Đỗ Minh càng dùng sức nhéo bắp tay Tôn Tường, còn hơi vặn một chút, lập tức nghe được tiếng hít khí bên tai, sau đó cánh tay quanh cổ lại càng kẹp chặt hơn.

"Đùng đánh nữa, Tôn Tường lạnh lắm đúng không? Cho cậu áo khoác đội phục của tui ha." Cuối cùng thì Giang Ba Đào vẫn không chịu nổi ánh mắt đầy hàm ý "Cậu quản hay không? Quản hay là không?" mà Hàn Văn Thanh liên tục nhìn qua, liền quay sang gọi Tôn Tường trước khi chịu không nổi mà đi nộp bóp tiền.

Chu Trạch Khải lập tức ngẩng đầu, hất hất nón về sau, lộ ra đôi mắt, rồi cũng mang áo khoác đội phục của bản thân cho Tôn Tường. Sau đó Tôn Tường thân khoác bốn cái áo khoác đội phục hơi bị chật, chậm rãi lết đến khu mua sắm sắp đóng cửa gần như vắng tanh, đi mua một cái áo ấm mới.

Trương Tân Kiệt làm hướng dẫn viên cùng toàn đội Luân Hồi cuộn mình ngồi trong bàn dài ở quán cà phê lầu 1, cố gắng dụ Tôn Tường lên một mình lên khu đồ nam lầu 4, Tôn Tường không chịu, quyết tâm kéo Ngô Khải theo, cuối cùng Ngô Khải cũng chịu thua gào to "Cậu là bé gái hay sao mà còn đòi người đi cùng! Khổ quá đi thì đi!" rồi theo người lên thang cuốn. Giang Ba Đào thì theo thói quen đi mua đồ uống yêu thích cho mọi người.

Nhắc đến, Giang Ba Đào cũng là một người thần kì.

Một tuyển thủ ra mắt mùa sáu, giữa một đám đại thần thời kỳ đầu mà vẫn có thể tán gẫu được như những người cùng thế hệ, không ai cảm giác cậu là một người khôn lỏi. Nếu muốn đi tìm hiểu nguyên nhân chi tiết, có lẽ là do cậu có loại khí chất chân thành khó hiểu. Kiểu như mỗi lần cậu hỏi "Đã ăn chưa?" là cậu đang thật sự quan tâm bạn đã ăn hay chưa, ăn cái gì, hay là có ăn ngon hay không. Chứ không phải là câu nói đơn thuần chỉ để lôi kéo quan hệ hay tỏ vẻ khách sáo hỏi chuyện, khiến cho người khác thoải mái trò chuyện với cậu hơn.

"Tiểu Giang thật là biết cách trò chuyện ha." Có lần lúc Diệp Tu vẫn còn là Diệp Thu than thở một câu.

"Cảm ơn Diệp thần đã khen." Giang Ba Đào đánh ra một icon mặt cười.

"Cảm giác như vừa đánh mạt chược vừa tám chuyện trời trăng mây nước, rồi sau đó tiền cứ thế ra đi theo gió nhỉ." Diệp Tu kèm một icon đeo kính râm cầm điếu thuốc.

"Đm!" Hoàng Thiếu Thiên điên cuồng spam bằng một đám icon: "Giang Ba Đào cậu có phải đang mặc kệ tụi này đi bàn chiến thuật có đúng hay không!"

"Tui không có!" Giang Ba Đào phát cái icon vô tội.

"Cơ mà tui chơi mạt chược hơi bị giỏi à." Lại thêm một icon chớp mắt.

"Thế à, vậy bữa nào có thi đấu xong chúng ta cũng chơi một bàn." Lâm Kính Ngôn ngoi lên nói. Là tuyển thủ ra mắt đời đầu đi theo trường phái chơi zâm, Lâm Kính Ngôn rất thích nói chuyện cùng Giang Ba Đào, vì nói chuyện với cậu rất thoải mái, Diệp Tu quá đen, Hàn Văn Thanh quá trầm, Trương Giai Lạc quá nháo, hậu bối vẫn đáng yêu hơn, vừa thông minh vừa biết ăn nói.

"Mạt chược trên QQ đi?" Giang Ba Đào đưa ra số phòng.

"Ai, thế mà không nghĩ ra. Vào ngay vào ngay." Lâm Kính Ngôn lập tức đi vào chơi mạt chược, đây đã là người thứ tư trong đám tuyển thủ nhà nghề đi chơi mạt chược trên QQ với Giang Ba Đào trong tuần này.

"Vụ này là thế nào đây? Tiểu Chu cũng mặc kệ đội phó nhà mình à?" Diệp Tu tag Chu Trạch Khải.

Qua một hồi lâu, đến lúc đề tài chạy xa mười vạn dặm rồi Chu Trạch Khải mới ngoi lên, avatar ở góc phải hiện icon di động, là đang dùng di động để trả lời, đánh lên một dấu ba chấm tròn trĩnh.

Hoàng Thiếu Thiên chuẩn xác bắt lấy Chu Trạch Khải giữa một đám tin đang trôi nhanh: "Chu Trạch Khải cậu hùa theo cái gì!"

Đề tài đã chạy đến việc Diệp Tu dẫn đầu mọi người trào phúng Hoàng Thiếu Thiên ẩn thân từ đầu đến cuối trận đấu trước đó, dấu ba chấm của Chu Trạch Khải lúc này nhìn chẳng khác gì đang hùa theo trêu chọc.

Một phút sau, Chu Trạch Khải lại đánh ra một dấu ba chấm thật tròn.

Hoàng Thiếu Thiên hộc máu, một đám lại xếp hàng cười ha ha.

"Ý đội trưởng lúc đầu trả lời Diệp thần là em chơi mạt chược rất khá, bản thân không cần quan tâm. Ý sau là trả lời Hoàng thiếu, nói cậu ấy không có hùa theo." Giang Ba Đào đang chơi mạt chược với Lâm Kính Ngôn cũng ngoi lên phiên dịch lại giúp Chu Trạch Khải.

"Một người chơi trong phòng tụi này là fan của tiền bối Trương Giai Lạc nè." Giang Ba Đào thuận tay quăng lên một tấm screenshot.

Ava người kia là một nhân vật hoạt hình thắt cái bím tóc, ID là "Lạc Lạc là quán quân."

“Ui chà đâm đau đấy!”, Trương Giai Lạc còn chưa nói gì, Diệp Tu đã chiếm chỗ trước.

"Cút!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Trương Giai Lạc đánh ba hàng dấu chấm than. Hoàng Thiếu Thiên không chịu thua, đi theo đánh bốn hàng dấu.

Ở trong nhóm chat tám chuyện thế này, bình thường tuyển thủ từ mùa 5 về sau sẽ không nói chuyện, bọn họ chỉ cần nhìn dàn tuyển thủ từ mùa 1 đến mùa 4 trò chuyện - hoặc nói là bôi đen nhau - là được. Mà trong vài người mùa 5, ngay cả Phương Duệ có tính cách khá năng động cũng rất ít trò chuyện. Vì vậy Giang Ba Đào có vẻ rất thần kì, như là hạc trong bầy gà, không phải, là gà giữa đàn hạc.

Trương Tân Kiệt nhìn chai nước suối không thể tinh khiết hơn được nữa, cầm lên uống một ngụm rồi hỏi: "Sao mọi người lại vội vàng quay về vậy? Tôi xem weibo thấy tiểu Chu muốn xem tuyết rơi lâu lắm rồi."

"Mèo mà tụi này đang nuôi sắp sinh rồi." Phương Minh Hoa ngồi cạnh Trương Tân Kiệt đang giúp Chu Trạch Khải ngồi đối diện múc muỗng kem, thêm vào ly latte vừa nhìn đã thấy ngọt ngấy lắm rồi.

"Khụ!" Dù có là Trương Tân Kiệt luôn bình tĩnh nghiêm túc cũng phải thảng thốt: "Mèo sắp sinh?"

"Đúng rồi." Phương Minh Hoa lấy ra điện thoại mở kho tranh ảnh, một loạt hình đều là vợ anh, trong tâm Trương Tân Kiệt nổi lên đám lửa, bên cạnh bày đầy muối ớt sa tế các loại.

"Đây, là con này." Phương Minh Hoa phóng to một tấm hình.

Trương Tân Kiệt còn đang suy nghĩ nên nói giảm nói tránh thế nào về ngoại hình con mèo thì Phương Minh Hoa đã giành nói: "Có phải là nhìn xấu lắm không? Nhưng con mèo này thần kì lắm nha. Ui, mười rưỡi rồi, cậu có cần về chuẩn bị nghỉ chưa? Chừng nào Tôn Tường mới quay lại hả hay lại mắc chứng khó lựa chọn rồi kéo Ngô Khải chết theo rồi, tiểu Chu có muốn đi cứu giúp hay không?"

Vậy nên câu lạc bộ Luân Hồi, sau khi có một Phương Minh Hoa thần kì và một Giang Ba Đào thần kì, thì có thêm một con mèo thần kì.
 

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#3
Ba, mèo Luân Hồi thần kì.

Dù cho Phương Minh Hoa rất ít khi lộ diện trong nhóm chat, mọi người qua cách này cách khác đều biết làm sao anh quen được vợ mình.

Khởi nguồn câu chuyện là từ Trịnh Hiên của Lam Vũ.

"Phương Minh Hoa Phương Minh Hoa Phương Minh Hoa, làm thế nào mà anh quen được chị dâu vậy? Kể cho tụi tui hóng nào!" Trịnh Hiên gào gọi Phương Minh Hoa trong nhóm chat của tuyển thủ mùa 4.

Trong lòng mọi người gào thét "Lạy Chúa chờ mãi!", nhanh tay xếp hàng đến tận 26, giữa chừng sai mấy con số, xếp hàng lại tận 3 lần.

"Nhất kiến chung tình nha." Phương Minh Hoa lời ít ý nhiều đáp lại.

Mọi người trả lời anh bằng thật nhiều dòng ba chấm.

"Tại sao lại nói là nhất kiến chung tình?" Trịnh Hiên vẫn rất kiên nhẫn hỏi tiếp.

"Anh cùng tiểu Chu ra Đường Hoài Hải mua thanh đoàn, các cậu chắc cũng biết chỗ đó, chỉ bán trước sau tiết Thanh minh ít ngày, hồi trước Dụ đội với Hoàng thiếu đến ngay lúc thi đấu cũng từng thử qua đó."

"Tui nhớ tui nhớ! Ăn ngon thiệt! Sang năm mấy người mua nhiều một chút tui bắt máy bay đến lấy nha!" Hoàng Thiếu Thiên chen vào, xong sau đó bị quần chúng đang hóng chuyện tẩn cho một trận.

"Lúc đang trên đường về thì nhìn thấy một cô gái, tim anh đánh thịch một cái, đầu óc trống không, tiểu Chu lôi anh đi qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ anh cũng không biết, đến lúc hồi thần anh liền nhét đồ vào tay tiểu Chu rồi đuổi theo người ta."

"Hết rồi?" Sau nửa phút yên tĩnh, Trịnh Hiên hỏi.

"Hết rồi." Phương Minh Hoa ra cái icon mặt cười.

"Em có câu hỏi." Tô Mộc Tranh thắc mắc. "Anh không lo lúc đó người ta để ý tiểu Chu hơn à?"

"Anh bảo tiểu Chu trùm nón lên chạy trước đừng quay đầu lại, hạnh phúc cả đời của anh cũng nhờ vào động tác này đó."

"Chơi gian thế!" Mọi người than thở đầy màn hình.

Chuyện kể chỉ đơn giản vậy thôi, thực tế thì Phương Minh Hoa đã phải bỏ ra bao nhiêu quyết tâm cùng sức lực. Một tuyển thủ E-sport chưa tốt nghiệp cấp 3, chỉ mới tầm 20 tuổi, liền muốn theo đuổi con gái người ta chung sống cả đời. Đến Chu Trạch Khải còn không tin Phương Minh Hoa có thể thành công, cha mẹ cùng bản thân cô gái kia càng khỏi cần phải bàn.

Phương Minh Hoa chạy nhanh trên đường Tư Nam, hai hàng ngô đồng Pháp hai bên đường vừa trổ lá non, hôm đó là ngày xuân ấm áp hiếm hoi của thành phố S, anh mặc áo màu xanh kẻ ca rô cùng áo khoác màu xám lông dê, vụt chạy trên con phố anh thích nhất. Đối tượng nhất kiến chung tình của anh thì mặc áo đỏ cùng váy lông đen. Dù cho lúc đó mọi thứ đều chỉ là thoáng qua, Phương Minh Hoa vẫn nhớ rõ mọi chi tiết về cô gái, đến mức có thể khẳng định cô cao 1m64, gót giày là 4cm.

Phương Minh Hoa không phải là một tuyển thủ Vinh Quang đặc biệt xuất sắc, anh không có trực giác nhạy bén như Hoàng Thiếu Thiên. Nếu không vì tuyển thủ chơi Mục Sư của Luân Hồi xuất ngũ vì chấn thương, có lẽ anh sẽ từ bỏ Vinh Quang, hoàn thành việc học cấp 3, tốt nghiệp đại học, trở thành một người bình thường ở thành phố S. Thế nhưng thế sự vô thường, trước mặt Phương Minh Hoa xuất hiện một cơ hội. Anh luyện tập vô cùng nỗ lực, trong đầu anh, mỗi một bản đồ, nhân vật của đồng đội đều không phải hình ảnh hoàn chỉnh, mà là các loại số liệu khác biệt.

Nếu như bạn đưa ra câu hỏi "Giải Vinh Quang chuyên nghiệp có bao nhiêu bản đồ chính thức?" cho bất kì tuyển thủ Esport nào, đa phần mọi người sẽ trả lời họ không biết. Nhưng nếu bạn đi hỏi Phương Minh Hoa, anh sẽ trả lời bạn rằng: "4673 bản đồ."

Đôi khi anh cũng nghi ngờ bản thân, nhất là khi so sánh với Trương Tân Kiệt ra mắt cùng năm. Rõ ràng nhìn lượng máu là biết nên trị liệu cho đồng đội nào, thế nhưng nên dùng chiêu thức nào, thời điểm nào ra chiêu? Anh đều phải suy nghĩ, phải do dự, anh không thể không nghĩ rằng: Nếu giờ sử dụng chiêu này, sau đó lại có người cần nó thì phải làm sao?

Thế nhưng trông đời Phương Minh Hoa, có hai chuyện anh cực kì quyết đoán: Một là liều mình nhiều lần tiến cử Chu Trạch Khải lên cấp trên, đến mức đập nồi dìm thuyền cũng phải tiếp tục đề cử; Hai là vào ngày xuân lung linh đó, anh quay người chạy như bay đến bên đối tượng nhất kiến chung tình của mình.

"Xin chào tôi có thể làm quen với em không?" Phương Minh Hoa vẫn còn thở hồng hộc hỏi.

"Không, cảm ơn." Cô gái vẫn không ngẩng mặt lên.

"Làm sao bây giờ?" Phương Minh Hoa chống cằm nhìn cổng trường đại học phía đối diện, Chu Trạch Khải vốn đang cầm quyển tạp chí che mặt cũng bỏ tạp chí xuống, đưa mắt nhìn anh chằm chằm.

"Cắt tóc đi." Phương Minh Hoa bị mái tóc hơi dài của Chu Trạch Khải kéo đi một chút, chỉ lát sau lại sầu sầu lo lo: "Theo đuổi người ta khó thật, mà nghĩ lại bảo nhất kiến chung tình cũng chỉ có mình anh thôi."

Chu Trạch Khải dựa trán vào tạp chí suy nghĩ một hồi, bỗng thốt lên: "Mẹ em."

"Mẹ cậu đâu?" Phương Minh Hoa quay đầu dáo dác, hiển nhiên là không hiểu ý Chu Trạch Khải.

"Mẹ em, giúp anh." Chu Trạch Khải vừa nói vừa đứng lên, kéo Phương Minh Hoa ra ngoài. Cậu là dạng người hành động nhanh hơn ngôn ngữ, Phương Minh Hoa cũng không bắt cậu giải thích, chỉ đơn giản đi theo.

Gia đình Chu Trạch Khải sống gần đại bản doanh Luân Hồi, cùng thuộc một khu nhỏ là khu Lô Loan. Lúc Chu Trạch Khải học tiểu học, khu Lô Loan được nhập vào khu Hoàng Phổ. Lúc mới sát nhập Chu Trạch Khải không quá quen, đến hiện tại theo bản năng cậu vẫn cho mình là người Lô Loan chứ không phải Hoàng Phổ.

Mẹ Chu Trạch Khải rất xinh đẹp, gương mặt cũng rất giống cậu. Phương Minh Hoa biết bà dạy học ở trường y trong một khu gần đây, một năm chỉ đi dạy năm tháng, bình thường đều ở nhà, sống rất thoải mái. Lúc Phương Minh Hoa đến, mẹ Chu đang vẽ tranh, ngồi trên một cái ghế cao. Chu Trạch Khải để Phương Minh Hoa ngồi trên sô pha, đẩy qua một dĩa trái cây, đá thêm cái thùng rác đến bên chân anh, rồi kéo ghế sang ngồi cạnh mẹ Chu.

Phương Minh Hoa cảm thấy giữa Chu Trạch Khải và mẹ Chu có phương thức giao lưu kì lạ nào đấy. Chu Trạch Khải nói chưa được mấy câu, mẹ Chu đã buông cọ vẽ, dời trận địa đến bên cạnh anh, vô cùng vui vẻ hỏi: "Cháu thích ai rồi à?"

Chu Trạch Khải lại kéo ghế đến, lấy ra mấy trái anh đào từ dĩa trái cây trên tay Phương Minh Hoa.

"Từ hồi theo đuổi người ta cháu thường làm gì?"

"À dạ, thường tặng hoa ạ."

"Vậy thì tiếp tục tặng hoa, mỗi lần lại tặng hoa khác đi."

Thế là Phương Minh Hoa dựa theo chỉ dẫn của mẹ Chu, kiên trì tặng hoa cho đối phương. Lại nghe theo lời mẹ Phương, nữ sinh thường rất ghét bị bám dính hỏi việc riêng tư, vì vậy phải biết tiến biết lùi, từ từ theo đuổi, lại phải khiến đối phương thong thả hiểu rõ mình, thế là bà bảo Phương Minh Hoa gửi kèm thêm thiệp chung với hoa, ghi lại vài chuyện hay ho hay nhân vật thú vị mà anh gặp thường ngày. Lúc vừa bắt đầu thì Phương Minh Hoa đau não muốn chết, nghĩ rằng sinh hoạt hằng ngày thì có gì đâu để mà viết. Nếu muốn viết cái gì thú vị thì cũng phải kiểu như "Luân Hồi giành quán quân rồi!" mới đáng viết chứ.

Nếu đến nửa đêm rồi mà vẫn chưa ngủ được, anh sẽ đi gõ vách tường. Kế phòng anh lúc đó là phòng của Chu Trạch Khải - lúc này cậu đang đụng trúng rào cản tân binh, nên thường hay ngồi xem video thi đấu một mình đến khuya. Thính lực Chu Trạch Khải nhạy vô cùng, thường Phương Minh Hoa gõ xong, chờ một lát, Chu Trạch Khải sẽ cầm đồ ăn chạy sang gõ cửa, giúp anh nghĩ ra ý tưởng ghi thiệp linh tinh.

Nếu nói đến thời điểm Phương Minh Hoa thật sự hiểu được Chu Trạch Khải, có lẽ chính là từ những buổi đêm mùa xuân mùa hè năm đó.

Anh nhận ra Chu Trạch Khải là một người rất cẩn trọng. Hoặc là nói, thế giới trong mắt cậu rất đẹp đẽ.

Mặc dù Chu Trạch Khải ít nói, nhưng cậu lại biết vẽ. Chỉ sau vài nét bút, Phương Minh Hoa chợt nhận ra anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Mấy nhành lan mọc lung ta lung tung trong góc sân, những cành hướng dương trốn dưới giá tử đằng, dây thường xuân đang cố gắng bám lên song cửa sổ phòng huấn luyện, hay cây nhãn lồng xanh biếc bốn mùa lại ào ào thay lá vào mùa xuân, trút bỏ màu xanh lục đậm và thay bằng sắc xanh nhạt trong suốt.

Mùa hè năm đó, lần đầu tiên Luân Hồi vào được vòng tứ kết. Phương Minh Hoa cũng nhận được hồi âm từ cô gái vào ngày cuối của mùa hè. Anh hưng phấn đập tường ầm ầm, đợi một lúc không nghe trả lời mới nhớ ra giờ không phải ban đêm. Kì nghỉ năm nay ngày nào Chu Trạch Khải cũng đến câu lạc bộ luyện tập, Phương Minh Hoa đi qua giá hoa tử đằng, qua cây nhãn lồng, qua mấy nhành lan mọc lung tung, đến tòa nhà câu lạc bộ cùng phòng huấn luyện của bọn họ.

Chu Trạch Khải đang ngồi trước máy tính làm huấn luyện nhẹ, Phương Minh Hoa yên lặng chờ cậu hoàn thành. Mùa hè năm đó Chu Trạch Khải gầy cực kì. Nhìn từ sau có thể thấy rõ xương bả vai cậu xuyên qua lớp áo thun mỏng, cổ áo trễ xuống lộ ra hai đốt xương sống. Mồ hôi từ đuôi tóc chảy xuống ướt cả một phần áo thun, thế nhưng tay của cậu vẫn cực ổn định. Phương Minh Hoa biết cậu đã luyện tập cả buổi sáng rồi. Lúc đó nhờ vào việc Luân Hồi tiến vào tứ kết kiếm lời không ít tiền, ông chủ qyết định đầu tư hết vào việc kiến thiết cơ sở hạ tầng, cả tòa nhà đều được sửa chữa, thế là ngưng luôn hệ thống điều hòa. Phòng huấn luyện quay mặt về phía nam, gặp phải ánh nắng gay gắt hắt thẳng vào. Mùa hè ở thành phố S nóng kinh người, Phương Minh Hoa chọn đi dưới bóng cây có một đoạn đã nóng đến mồ hôi đầy đầu.

Sau này có người hỏi Phương Minh Hoa có từng hối hận gì trong đời tuyển thủ chuyên nghiệp không. Phương Minh Hoa trả lời có, anh hối hận việc từng đề cử Chu Trạch Khải. Lúc đó Chu Trạch Khải ngồi cạnh nhìn anh đầy ngạc nhiên. Anh lại tiếp tục: Nhưng nó vô cùng ngắn ngủi, niềm vui và thành tựu mà cậu ấy mang đến sau đó hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của tôi.

"Là vào trận đoàn đội của trận thứ hai vòng tứ kết mùa 5 đúng không?" MC quả thật không có mắt nhìn cho lắm.

"Tất nhiên không phải." Phương Minh Hoa đáp chắc nịch.

"Vậy là lúc nào?"

"Là mùa hè sau khi kết thúc mùa 5, một mình Chu Trạch Khải ngồi trước máy tính luyện tập, lúc đó cả tòa nhà đều tràn ngập tiếng sửa chữa."

"Thế thì tại sao lúc trước anh lại quyết tâm tiến cử Chu Trạch Khải?"

"Bởi vì cậu ấy mạnh nhất." Phương Minh Hoa cười, đây là câu trả lời anh đã nói qua thật nhiều lần.

Từ lúc ra mắt, trải qua ba mùa giải tràn ngập nghi vấn, Chu Trạch Khải chính chỉ im lặng mà tiến tới. Nếu như cho Phương Minh Hoa cỗ máy thời gian quay về, có lẽ anh cũng sẽ không nói với Chu Trạch Khải trước kia rằng cậu sẽ đoạt quán quân, sẽ trở thành đệ nhất nhân, anh tin rằng sự trầm mặc nhưng mạnh mẽ mà Chu Trạch Khải nắm giữ đã đủ khiến cậu trưởng thành vượt quá sự kì vọng của tất cả mọi người. Từ lúc cậu nói rằng mình có thể điều khiển Nhất Thương Xuyên Vân, từ lúc cậu dùng một chấp ba xoay chuyển thế cục, từ sự nỗ lực của mùa hè năm đó mà bắt đầu.

“Tiểu Chu!” Phương Minh Hoa thấy cậu quay đầu lại, reo lên: “Được rồi! Cảm ơn mẹ cậu! Cả cậu nữa!”

Chu Trạch Khải bật cười, tiếng ve kêu rộ lên ngoài song cửa.

Đây mới là câu chuyện nhất kiến chung tình hoàn chỉnh.

Nhưng đám Giang Ba Đào, Lữ Bạc Viễn, Đỗ Minh, Ngô Khải cùng Tôn Tường đều không biết, bọn họ chỉ biết Phương Minh Hoa thật sự rất may mắn, mối tình đầu là nhất kiến chung tình, rồi còn kết hôn nhanh như vậy. Dịp Thất tịch vào mùa giải thứ mười một cả đám đi ăn liên hoan, lúc ra về đi trên đường cũng gào thét mình muốn nhất kiến chung tình, Phương Minh Hoa cùng Chu Trạch Khải đứng hai bên dìu Tôn Tường không chịu bước đi tiếp, bèn dỗ rằng quẹo một cái là sẽ được nhất kiến chung tình.

Ngô Khải lập tức chen lên trước Tôn Tường, ý đồ muốn quẹo trước. Tôn Tường tất nhiên không buông tha, bỏ qua Chu Trạch Khải, chạy lên nắm cổ áo Ngô Khải. Một đám nhóc con vạ vật thế nào cuối cùng cũng quẹo được, Phương Minh Hoa xoay phát liền đụng ngay vào lưng Ngô Khải.

“Vãi lìn.” Phương Minh Hoa thầm nghĩ, “Thật sự gặp phải em gái hả?” Anh vội vã kéo cả đám lại.

Nguyên đám giằng co giữa đường, cuối cùng vẫn là Chu Trạch Khải đi lên ngồi xổm xuống quan sát.

Là một con mèo bị thương, có vẻ như là bị xe đạp tông trúng chân, lúc này đang nhe răng nhìn Chu Trạch Khải gào meo meo.

“Vãi.” Tôn Tường cảm thấy đau lòng.

“Đối tượng nhất kiến chung tình của tui!”

“Thế mà lại là một con mèo!”

Sau đó tiếng gào thảm thiết của mèo vang vọng màn đêm, nó bị Chu Trạch Khải nắm cổ nhấc lên.

“Chúc mừng Nhị Tường, là mèo cái nha!” Đỗ Minh cầm bệnh án của bệnh viện thú y cười ha hả.

“Biến!” Tôn Tường uể oải cầm ly nước chanh mà Giang Ba Đào mua cho từ quán trà sữa đối diện.

“Há há vợ cậu bị đội trường sờ rồi.”

“Ái cha vợ cậu cào đội trưởng rồi!”

“Đm nó thật sự cào đội trưởng rồi! Đội trưởng phải đi tiêm phòng đi!”

Mặc kệ việc con mèo đã cào Chu Trạch Khải một nhát, toàn đội vẫn rất đồng lòng mang chú nhóc đã được tắm rửa tiêm ngừa quay về, ở mèo thì đặt ngay sảnh, sau đó đem con méo vẫn còn đang gào gầ, nhét vào ổ.

“Vợ cậu dữ dằn quá.” Ngô Khải thổn thức.

“Biến đê!” Tổn Tường nổi giận.

Giang Ba Đào cùng Chu Trạch Khải đến bệnh viện tiêm ngừa uốn ván và bệnh dại, phòng cấp cứu đông người, bọn họ phải mua báo che mặt đứng xếp hàng.

“Thế đặt tên là gì? Nhặt được hôm Thất tich, vậy đặt tên là Thất Tịch ha.” Giang Ba Đào vừa nói vừa nhắn tin vào nhóm chat.

Tên đặt tốt là thế, đến ngày tiếp theo đã đổi thành Thất Hỉ.

“Đặt tên xấu cho dễ nuôi.” Sauk hi con mèo ra vuốt cào từ quản lý Luân Hồi cho đến dì quét dọn, mọi người liền không hẹn mà cùng nhất trí đổi tên cho nó. Cuối cùng Tôn Tường chịu hết nổi mang ba lớp găng tay đi ra xoa nắn Thất Hỉ suốt mười phút, cuối cùng nó cũng chấp nhận số phận, ai sờ vào nó đều cũng bày ra dáng vẻ thù nhau tám kiếp sẵn sàng hi sinh.

Ổ mèo của Thất Hỉ vẫn cứ được đặt ngay cửa đại sảnh, mỗi ngày đều có một con mèo xấu đau đớn nhìn chằm chằm khách đến với ánh mắt hận nhau tám đời. Xét đến thì Luân Hồi đúng là cũng tùy tiện ghê gớm.

Người buồn bực nhất là Tôn Tường, đường đường thân trai mét tám, chịu ăn đồ ngọt thì thôi, thế mà ngày nào cũng phải đi thay cát cho một con mèo là thế nào cơ?

Càng bực mình là…

Tôn Tường nhìn Ngô Khải ngồi xổm ngay ổ mèo, tay cầm lông gà không biết đào đâu ra gãi mèo, miệng hô “Vợ nhỏ nhà Tôn Tường ơi”, bỗng muốn mang đám cát mèo trong tay rải hết lên giường Ngô Khải quá chừng.

Vết thương của Thất Hỉ lành rồi thì nó chạy mất, toàn thể Luân Hồi buồn rầu hồi lâu, đến mức Ngô Khải buồn bã rên rỉ “Tôn Tường ơi vợ cậu chạy theo người khác rồi” thì Tôn Tường cũng chả buồn đi đánh người nữa.

“Mèo hoang không quen nuôi dưỡng thôi.” Phương Minh Hoa an ủi mọi người, “Xung quanh đều là khu dân cư, không lo chết đói đâu.”

Cho đến sinh nhật Giang Ba Đào, thành phố S đón mấy ngày mưa to, Chu Trạch Khải cùng mọi người ăn tối xong, nhớ đến trận đấu hồi sáng chưa xem dứt, bèn quyết định đến phòng huấn luyện xem nốt. Cậu vừa bước lên bậc đầu tiên, liền thấy một bóng đen ngồi xổm trên bậc thềm cao nhất. Chu Trạch Khải tay che dù dừng lại, nhìn thấy con mèo kia.

Ánh sáng từ sảnh hắt ra không quá rõ ràng, nhưng có thể nhận ra Thất Hỉ càng xấu tợn, bụng to hẳn lên, đuôi trọc mất một mảng, tai trái cũng bị mất một chút, không biết đã trải qua những ngày như thế nào.

“Mày xấu như vậy, phải tính sao đây.” Chu Trạch Khải cười.

Thất Hỉ vẫn mang vẻ mặt hận nhau tám đời mà nhìn cậu, nhưng khi Chu Trạch Khải quét thẻ xong đẩy cửa ra, nó vẫn nhanh chóng xông vào xong lao thẳng đến ổ của mình.

Nhưng nó không chui vào ổ, chỉ quay lại nhìn Chu Trạch Khải. Cậu đi tìm cái thùng giấy, Thất Hỉ lưỡng lự một chút, rồi cũng nhảy vào.

Chu Trạch Khải lại dẫn nó đi bệnh viện thú y.

Thất Hỉ lại thể hiện sự thần kì của nó, lần này nó quay về là vì đã mang thai rồi.

“Ái chà, bạch nhãn lang!” Ngô Khải vẫn còn giữ cây lông chọc mèo kia, lại mang ra chọc Thất Hỉ.

Trước sinh nhật Chu Trạch Khải một ngày, Thất Hỉ chui vào trong góc phòng sinh ba nhóc mèo con, toàn bộ Luân Hồi đi tìm nó ba tiếng, cuối cùng lôi được một mẹ ba con ra từ dưới gầm máy điều hòa.

“Suýt nữa là cùng ngày sinh nhật với tiểu Chu rồi.” Giang Ba Đào lấy tay chọc chóp mũi một nhóc mèo, Thất Hỉ lập tức quay sang gầm ghè.

“Dữ thế.” Chu Trạch Khải lẩm bẩm.

Nuôi khổng nổi, con mèo Thất Hỉ này Luân Hồi thật sự nuổi không nổi.
 

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#4
Bốn, cầu Thái Bình thần kì

Sinh nhật 24 tuổi của Chu Trạch Khải bắt đầu từ rất sớm, khi sắc trời bên ngoài còn chưa tỏ, mây vẫn tối thui, và nhìn như sẽ mưa bất cứ lúc nào.

Thói quen làm việc ngủ nghỉ của cậu rất tốt, ngủ sớm dậy sớm, bật di động lên xong đi đánh răng rửa mặt, thế là nghe tiếng tin nhắn ting ting vang lên ở phòng ngoài. Tiếng báo tin nhắn của cậu là tiếng Toái Sương bật Loạn Xạ trong game, lúc Ngô Khải dạo chơi forum thì tải về một folder tiếng vũ khí bạc của tuyển thủ chuyên nghiệp, rồi lựa ra tiếng của Luân Hồi xong gửi cho mọi người cùng xài.

Nói cũng kì, cho dù chủ folder khẳng định rằng mỗi vũ khí bạc sẽ phát ra âm thanh khác nhau, toàn Luân Hồi cũng chỉ có Chu Trạch Khải nghe ra sự khác biệt giữa Hoang Hỏa và Toái Sương, thế là mùa xuân hè thì cài tiếng Hoang Hỏa, sang lúc thu đông thì chuyển sang Toái Sương làm âm báo tin nhắn.

Chuyện này làm mọi người đều cảm thấy khó tin.

“Ủa chứ không phải mọi chiêu thức trong game đều phát ra âm thanh giống nhau à?” Đỗ Minh cầm điện thoại, phát tiếng của Tam Đoạn Trảm, nghe chán lại đổi sang Ngân Quang Lạc Nhẫn, Lữ Bạc Viễn kế bên giúp cậu ta phát tiếng Băng Vũ của Hoàng Thiếu Thiên làm so sánh.

“Tui thề,” Đỗ Minh nghiêm túc kết luận, “Thật sự không khác, hệ thống không thông minh đến vậy được.”

Chu trạch Khải lắc đầu không nói, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

Vào mùa thi đấu thứ tám, cựu CEO VInh Quang cũng ra một cuốn tự truyện, thế là tự truyện của vị CEO hiện tại cũng được tái bản, gần như tất cả nhà sách đều mang hai cuốn này ra đặt cạnh nhau, rồi còn xếp thành hình tháp hay cầu thang xoắn, mức sáng tạo phải nói là đỉnh cao.

Cuốn sáng này tiết lộ ngày đó bọn họ thật sự đã lấy dữ liệu vũ khí cùng người chơi tính toán thành âm thanh, thế nên đúng là toàn bộ vũ khí bạc đều có hiệu ứng âm thanh khác nhau.

Đỗ Minh cầm sách, mặt viết đầy hai chữ “Như đùa”.

“Gì mà rảnh vậy!” Cậu chàng cật lực chỉ trích. “Đang lúc chơi game ai lại thèm để ý xem hiệu ứng âm thanh từ vũ khí bạc khác nhau chỗ nào cơ chứ, mà ở đây còn bảo đại lục Vinh Quang còn cất giấu rất nhiều câu chuyện và bí mật nhỏ, ai sẽ để ý mấy thứ này?”

“Tui.” Chu Trạch Khải húp ngụm cháo cuối cùng.

Cuốn tự truyện này khiến forum Vinh Quang nổi lên bão tố thảo luận, mọi người kinh ngạc phát hiện rất nhiều chi tiết nhỏ không liên quan đến việc lên cấp, cho dù có là Bách Khoa Vinh Quang Diệp Tu cũng chưa chắc sẽ chú ý. Nhất thời ở những bản đồ có các chi tiết thú vị đều tụ tập đầy người, ví dụ như ở Núi Ngàn Trượng (?) đánh vách đá có chon hài cót của vợ boss ba lần, sẽ có một ông lão râu bạc xuất hiện bói tình duyên, hoặc như bay đến trung tâm hồ Thiên Ba rồi cúi xuống sẽ có thể nhìn thấy người cá, nàng có mái tóc đen dài, như suối mực giữa dòng nước.

Chung quy thì chỉ có vài người có thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp hay viết hướng dẫn game, đa số người chơi vì cảm giác mới lạ cũng như cảm giác thành công. Có vài người không quan trọng việc giành thắng lợi, mà càng nhiều người chỉ xem đây là một trò chơi.

Thần kì hơn nữa, theo việc người chơi càng lên lv, các bí mật nhỏ này lại xảy ra chút thay đổi. Đến lúc giới hạn đẳng cấp lên đến 75 ở mùa chín, thì ông lão râu bạc ở núi Ngàn Trượng sẽ không xuất hiện nữa, mà cảnh tượng xung quanh sẽ thay đổi, trở thành một biển hoa dại trải dài như mây, là địa phương tốt để cap hình sống ảo. Mà mĩ nhân ngư ở hồ Thiên Ba cuối cùng cũng chịu nổi lên mặt nước, cơ mà… Đến cả Ngô Khải có mắt nhìn khá kì ba cũng phải công nhận là nàng hơi xấu chút.

Nhìn qua thì Vinh Quang vẫn luôn tung ra chút đồ mới để thu hút người chơi, nhưng nói hơn thì nó còn dùng những điều như “Trưởng thành” và “Bí mật” mà các game khác không có để giữ chân những người chơi lâu năm.

Đôi khi bạn cũng sẽ cảm thấy khó hiểu, ở mấy nghìn mấy chủ đặt tại tổng bộ, cuối cùng đã chôn giấu chương trình gì mà có thể khởi động theo thời gian tăng giới hạn đẳng cấp như vậy.

Mà tất cả những điều này đều xuất phát từ ý tưởng của hai vị CEO vào buổi sớm mùa đông năm ấy ở Australia.

“Hai người đó vậy mà không phục hôn, tiếc quá tiếc!” Mấy nữ tuyển thủ dạo gần đây luôn bám dính chuyện này mà than thở.

Chu Trạch Khải rửa mặt xong xuôi, liền cầm điện thoại ra ngoài, vừa đi vừa xem hết đám tin nhắn được gửi đến hồi đêm, tiếp theo vào mấy nhóm QQ. Những người có thể chờ đến 12h đêm gửi tin nhắn mừng sinh nhật cho cậu tất nhiên sẽ không mong chờ cậu hồi đáp lại ngay, thâm chí sẽ thông cảm cho quy luật làm việc và nghỉ ngơi của tuyển thủ chuyên nghiệp là cậu.

Cậu không tham gia nhiều nhóm chat, chỉ có nhóm nội bộ Luân Hồi, nhóm mùa năm cùng nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng vừa mở lên liền bị tag đến tối mặt tối mày phải thoát ra.

Cậu vừa xuống lầu vừa vuốt màn hình, xong đi qua toàn làm việc của Luân Hồi. Khí trời sáng nay rất lạnh, làm chóp mũi cũng như mấy ngón tay cậu như muốn đông cứng. Nhưng cậu vẫn kiên trì xem từng tin một, nội dung đa phần đều giống nhau, không khác với khi chúc mừng những người khác, khác là ở xưng hô. Tiền bối thì gọi “tiểu Chu”, cùng kì hoặc tính tình nhây nhây như Hoàng Thiếu Thiên thì gọi “Chu Trạch Khải”, tiền bối nghiêm cẩn như Dụ Văn Châu hay hậu bối thì gọi là “Chu đội”, đội viên nữ nhỏ tuổi thì gọi “Nam thần”. Riêng người đúng 11h đi ngủ như Trương Tân Kiệt thì lại chúc cực đặc biệt.

“Tiểu Chu sinh nhật vui vẻ. [Tin nhắn đã được QQ hẹn giờ]”

Dĩ nhiên mọi người đều cười ra trò, dù gì Trương Tân Kiệt cũng không thấy được.

Chu Trạch Khải tay cầm di động, tay sờ sờ lỗ tai, cảm thấy hơi xấu hổ.

Một số người có thể nhận biết nhược điểm của bản thân mình đến quen, lại không có cách nào để sửa chữa. Ví dụ như Chu Trạch Khải biết nhược điểm của mình là không thể thản nhiên tiếp nhận ý tốt của người khác, thế nên mỗi lần được người khác khen ngợi đều sẽ thấy căng thẳng, nội tâm gào thét “Tui là ai”, “Tui đã làm gì đâu” các kiểu, cậu cũng biết đây là ý tốt, sẽ cố gắng đáp trả lại người khác.

Thế nên là sau một hồi chần chờ, cậu rep “Cảm ơn mọi người.”

Vào giờ này thì nhóm nào cũng im lìm hết, ai làm cú đêm thì mới đi ngủ, ai ngủ nghỉ có quy luật thì vẫn chưa dậy. Chu Trạch Khải đang định nhét điện thoại lại vào túi thì màn hình lại lóe sáng.

Ava chữ Tiếu xấu hoắc của Diệp Tu phát cái icon đeo kính râm hút điếu thuốc: “Khỏi cảm ơn.”

Lâm Kính Ngôn cũng tiếp bước với icon đeo kính râm hút điếu thuốc: “Khỏi cảm ơn.”

“Lão Lâm vẫn chưa ngủ à, lát nữa nhiều người thấy acc ông đang onl sẽ chạy đến đập hội đồng giờ.” Diệp Tu hỏi.

“Haha, ông tự lo bản thân trước đi, ai đến tìm tui tui sẽ nói thấy Quân Mạc Tiếu đang ở núi Ngàn Trượng ngắm cảnh. Hình ảnh quá đẹp không dám nhìn nhiều.”

Lâm Kính Ngôn đăng thêm tấm screenshot, Quân Mạc Tiếu đủ sắc đang chạy thục mạng giữa biển hoa dại xanh biếc, phía sau là boss lv 55 Người Gác Linh Cữu đang hùng hổ rượt theo.

“Đm lão Lâm ông vô tâm thế, đứng ngay đó còn không giúp người ta đánh boss?”

“Ông cứ đánh từ từ đi, tui đi ngủ.” Lâm Kính Ngôn tính đường log out.

“Uầy, out chậm thôi, có ngày đụng mặt nhau ở đấu trường đấy.”

“Cái đó tính sau, tui không rảnh như vị tuyển thủ đã giải nghệ nào đó đâu.” Lâm Kính Ngôn out.

“Tiểu Chu sao dậy sớm thế?” Lâm Kính Ngôn out rồi, Diệp Tu bèn chuyển mục tiêu trò chuyện sang Chu Trạch Khải.

“Có chút việc.”

“À, thế thôi cậu đi làm việc đi.” Diệp Tu tiếp tục công cuộc rong chơi núi đồi của mình.

Chu Trạch Khải vừa vào sảnh, Thất Hỉ ngay lập tức nhảy lên cảnh giác, hai mắt sáng rực trong tối như lửa ma trơi. Cậu bật đèn lên, ngồi xuống đổ thức ăn cho mèo vào trong chén. Thất Hỉ không chịu chạy sang, chỉ đem ba nhóc mèo con gom lại ôm vào người, nhìn chằm chằm Chu Trạch Khải.

Nhóc lớn nhất trong ba nhóc mèo bị Tôn Tường giành đặt tên là “Tôn Tường”, vì dạo đây Luân Hồi có ba người có sinh nhật, thế nên bọn họ được quyền đặt tên mình cho mấy nhóc mèo. Hai nhóc còn lại được gọi là “Giang Ba Đào” cùng “Chu Trạch Khải”, gọi tắt là “Giang Giang” với “Chu Chu”. Vụ này được Ngô Khải đề ra, quản lí ok Phương Minh Hoa cũng hùa theo, ai cũng không kháng nghị được.

Lúc này Tôn Tường đang sải người mà ngủ, đẩy Giang Giang cùng Chu Chu sang hai bên góc ổ. Trong ổ lót thêm mấy cái khăn theo hướng dẫn của Hàn Văn Thanh, sợ lót sợi bông sẽ bị đám mèo con hít phải rồi bị khó thở.

Đúng vậy, người có nuôi mèo là Hàn Văn Thanh, đề tài nuôi mèo mà Phương Minh Hoa thấy trong nhóm mùa bốn chính là Trương Tân Kiệt báo mèo nhà Hàn Văn Thanh sinh rồi. Phương Minh Hoa biết tin xong ngồi cười suốt một phút, khiến cả đám Luân Hồi đứng cạnh bên đang chờ hướng dẫn chăm mèo con mới sinh sợ ngốc.

Sau đó cả bọn thông qua Trương Tân Kiệt học từ Hàn Văn Thanh cách phân biệt giới tính mấy nhóc mèo, thế là phát hiện Tôn Tường là một nàng mèo…

Lữ Bạc Viễn cùng Ngô Khải cười sặc sụa, Đỗ Minh ngã luôn xuống chỗ mèo Tôn Tường đang được đặt trên đùi Tôn Tường để sưởi ấm la to: “Tôn cô nương thế mà lại bị Tôn Tường đừa giỡn lâu đến như thế!”

Tôn Tường ngỡ ngàng “Vãi lìn trời éo thương tui”.

Sau đêm mưa, hàng ngô đồng Pháp trên đường Tư Nam xơ xác lá, nhìn như trung niên hói đầu vậy, nhân viên vệ sinh đã bắt đầu cầm chổi quét rác. Chu Trạch Khải rẽ vào đường Kiến Quốc, sau đó là đường Trung Mã, xung quanh đều là nhà cũ, những đường mái nước không ngừng rỏ xuống nước mưa từ đêm qua lưu lại. Từ đường Tự Trung là khu buôn bán, cơ mà giờ vẫn còn sớm, chẳng hề thấy bóng dáng ai. Đến khi Chu Trạch Khải tới nơi là công viên Cầu Thái Bình thì cũng chỉ mới qua 20 phút.

Trừ dạng người có chuyện cần làm như Chu Trạch Khải, những người chịu dậy sớm ngoài giờ này cũng chỉ có những người lớn tuổi ngủ kém, tiếng nhạc quảng trường cùng nhạc luyện thái cực mơ hồ truyền đến, cậu do dự một hồi cũng trùm mũ áo khoác lên đầu.

Gọi là cầu Thái Bình, nhưng thật ra nó chỉ là đường đá đi đến giữa hồ, bảng “Nước sâu, cấm đi lên đường đá” được đặt ngay cạnh càng chỉ ra nó chẳng phải là một cây cầu ra hồn.

Mẹ Chu đã đứng bên cây cầu, thấy cậu đến liền gấp gáp gọi: “Nhanh lên nhanh lên, không thì lát nữa sẽ đông lắm.”

Chu Trạch Khải bèn tăng tốc độ chạy lên cầu, chạy nhanh ra giữa hồ, rồi lại chạy vòng về. Mặt hồ lúc này nổi một lớp sương mù, khiến trán cậu ướt đẫm, đến mức lông mi cũng bám hạt nước.

“Được rồi! Sinh nhật vui vẻ!” Mẹ Chu thấy cậu cuối cùng cũng nhảy lên bờ, vui vẻ chúc mừng.

Bác bảo vệ ngồi trong phòng nhỏ kế cạnh hồ nãy giờ chỉ nhìn chứ không cản cũng cười. “ Năm nay bạn nhỏ này lại đến nha, học bơi được chưa, không biết bơi thì lần sau không cho xuống đâu.”

“Khỏi lo, sang năm sẽ đến tiếp mà.” Mẹ Chu vẫy tay với bác, rồi quay đầu đi theo Chu Trạch Khải. “Cha con cảm thấy chúng ta đi ra đây quá xấu hổ, nhất quyết đòi ở nhà nấu mì, về nhà là có thể ăn ngay. Có người bạn cho ông ấy cổ vịt cực ngon, ăn không thấy mặn chút nào, hôm qua mẹ nuồn miệng ăn mất nửa bao, đến tối phải uống nước liên tục.”

Bà nói liên mien hồi lâu, lại quay đầu nhìn về cây cầu cùng phòng nhỏ ở phia xa, cười thật hiền. “Thế mà cũng đã mười năm rồi.”

“Mười bảy năm.” Chu Trạch Khải đáp.

“Tốt ghêm chỗ nãy mãi vẫn không bị phá đi.” Mẹ Chu thổn thức.

“Sao lại phá?”

“Dất chỗ này rất đắt! Có lần chỗ này đã suýt bị đập để xây trung tâm thương mại, mẹ phải liên tục gửi đơn kháng nghị lên ủy ban thành phố đó.”

Hai người đi đến cổng công viên thì thấy ba Chu đang đứng ngắm trời mây ngay đấy.

“Lão Chu!” Mẹ Chu gọi, “Oong nói là ông không đến mà!”

Ba Chu nhếch môi, mẹ Chu bèn đi đến nắm lấy cánh tay ông.

“Sinh nhật năm nào cũng chạy đến đây, hai người không thấy chán à.”

“Vậy ông năm nào cũng nấu mì trường thọ không thấy chán sao, năm ngoái Chu Trạch Khải lúc này còn đang ở nước ngoài đánh giải, cũng phải còn nhịn đói chạy về nhà để ăn mì của ông kìa.”

“Cái này là truyền thống của cha con tụi tôi chứ sao.”

“Vậy thì đây cũng là truyền thống của mẹ con tụi tôi.”

Chu Trạch Khải đi sau lưng hai người, khẽ cười.

Khi cậu còn bé, cha mẹ đều rất bận, luôn để cho bảo mẫu chăm sóc, đến tận khi học tiểu học thì giáo viên mới đến tìm gặp mẹ Chu, hỏi có phải con trai của bà mắc chứng tự kỉ hay không.

Mẹ Chụ tức giận đáp đừng có nói nhảm, con trai tôi mà tự kỉ thật thì giờ thằng nhỏ đã sớm thành tài mở triển lãm tranh đi cầm chứng chỉ đánh dương cầm cấp mười.

Giáo viên bị bà chọc tức đến cười, nói vậy bà làm cậu nói chuyện đi, tôi h=chưa bao giờ thấy đứa nhỏ nào trầm mặc như thế này.

Mẹ Chu sau đó từ chức công tác. Bà vốn là giảng viên bác sĩ trẻ nhất của trường đại học nào đó, tương lai rộng mở sáng sủa. Sau này bà thấy có chuyện quan trọng hơn cả công việc, bèn dứt khoát đưa ra quyết định, hơn nữa sau này cũng chưa từng hối hận.

Tính cách của Chu Trạch Khải thật ra có một phần rất giống bà.

Meh Chu cũng không bắt ép Chu Trạch Khải phải nói chuyện, chỉ là bắt đầu ở chung với cậu nhiều hơn, cũng cậu đi đến đủ loại lớp huấn luyện, ngồi chung với một đám nhóc con được giáo viên khen ngợi học vừa nhanh vừa giỏi.

Bà từng hoảng sợ, cũng từng lo lắng, khi tuyệt vọng đến mức gì cũng có thể thử thì tìm đến bác sĩ tâm lí, đi cầu thần khấn Phật, thậm chí còn đinh chuyển sang tin Thiên Chúa. Bà không lo sợ về chuyện Chu Trạch Khải khác biệt, bà lo sợ sự khác biệt này sẽ khiến con bà không thể biểu đạt bản thân một cách hoàn chỉnh với người khác.

Ngày lễ Tạ ơn, bà dẫn Chu Trạch Khải đến một giáo đường nhỏ trên đường nam Trùng Khánh, hai người ngồi ở hàng cuối, gà gật trong tiếng hát ca nhẹ nhàng cùng ánh nến mịt mờ. Một tay Chu Trạch Khải cầm cục kẹo được cho khi vào cửa, tay còn lại nắm lấy tay mẹ Chu.

“Buồn ngủ không?” Mẹ Chu hỏi cậu.

Chu Trach Khải gật đầu, nói. “Buồn ngủ.”

Mẹ Chu hài lòng. ‘Thấy không, lời ít ý nhiều, ai dám nói con tôi bị tự kỉ nữa thì biến.”

Thế là cả hai đứng dậy về nhà, đến khi đi ngang qua công viên, Chu Trạch Khải mới chỉ cây cầu nói. “Đi sang đó.”

Mẹ Chu lập tức kéo cậu nhảy lên cồn đá, mặc cho bảo vệ đứng bên bờ hồ ka to kêu bọn họ quay lại.

Cuối cùng tất nhiên bọn họ phải đóng phạt, nhưng Chu Trạch Khải cực vui vẻ, mẹ Chu cũng vui theo, bảo vệ nhìn mà chả hiểu kiểu gì.

‘Hôm nay là sinh nhật thằng nhóc này.” Mẹ Chu nới với bảo vệ. “Đây là lần đầu tiên từ lúc ra đời, thằng bé chịu nói với tôi nó muốn gì.’

Sau đó năm nào bọn họ cũng đi đến chỗ này, lần não cũng đều giao trước tiền phạt đầy đủ.

Sau này, Chu Trạch Khải đứng trên cầu ước rất nhiều điều.

“Được trại huấn luyện Luân Hồi chọn.”

“Vào được đội một.”

“Vào vòng chung kết.”

“Có đồng đội có thể hiểu chiến thuật của bản thân.”

“Giành được quán quân.”

Tất cả đều thành sự thật.

Bọn họ không tin thần Phật, cũng không tin Thương Đế, Chu Trạch Khải cũng không có mê tín như vài tuyển thủ khác như kiểu “lúc ra trận phải bước chân trái trước” “phải đeo dây đỏ trên cổ tay” “phải chọn con chuột có màu xanh lam”. Điều mê tín duy nhất của cả nhà họ là chạy qua cầu Thái Bình thì Chu Trạch Khải sẽ có may mắn cùng sức mạnh suốt cả năm. Bởi vì vào lúc đó, mẹ Chu ở giữa hồnđã chạm trán Chu Trạch Khải mà nói. “Ma ma không biết thuật đọc tâm, nhưng ma ma sẽ mãi mãi yêu con.’

“Năm nay con ước gì thế?” Đến khi cả nhà đã an vị ngay bàn buwang mì lên ăn, mẹ Chu mới tò mò hỏi.

“Không nói.” Chu Trạch Khải vùi đầu vào bát mì.

“Ui chà, con tôi coi vậy mà biết làm nũng rồi.” Mẹ Chu bất ngờ,

“Không có!” Chu Trạch Khải ngẩng đầu khỏi bát.

“ Ừ rồi không có.” Mẹ Chu gắp cho cậu một đũa rau xào.

“Mặt trời lên rồi.” Cha Chu nhìn ra ngoài cửa, “Hôm nay có khi là trời nắng.”

Mây đen bắt đầu mờ đi, và mặt trời mới mọc mang mây nửa bầu trời nạm viền vàng rực rỡ.
 

Yari

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
80
Số lượt thích
325
Location
Đội tuyển Quốc gia
Fan não tàn của
Diệp đội
#5
“Năm nay con ước gì thế?” Đến khi cả nhà đã an vị ngay bàn buwang mì lên ăn, mẹ Chu mới tò mò hỏi.

“Không nói.” Chu Trạch Khải vùi đầu vào bát mì.

“Ui chà, con tôi coi vậy mà biết làm nũng rồi.” Mẹ Chu bất ngờ,

“Không có!” Chu Trạch Khải ngẩng đầu khỏi bát.

“ Ừ rồi không có.”
Tiểu Chu dễ thương quá xá 🥺
 

Bình luận bằng Facebook