Hoàn [Chu Trạch Khải 2020][Luân Hồi] Con đường hoang vắng

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1



1.
Câu lạc bộ Luân Hồi nằm ở vị trí tương đối đắc địa.

Rời trung tâm thành phố S không gần không xa, rời nơi thi đấu cũng không xa không gần, quan trọng nhất là xung quanh yên tĩnh, chưa đến nỗi vừa ra cửa lập tức bị đám đông vây chặt. Vì thế câu lạc bộ đóng đô ở đây đã nhiều năm, tài chính đủ đầy, xưa nay chưa từng có ý định đổi chỗ khác.

Phía sau câu lạc bộ có một khu vui chơi, bởi vì khu vực hẻo lánh, trước giờ chẳng có khách ghé thăm.

Thời điểm Tôn Tường đến, khi ấy đã vào cuối kì nghỉ, hôm sau để dẫn hắn đi hóng gió, cả đám người ùn ùn chạy đến khu vui chơi.

Sau khi dạo một lượt các trò chơi từ cao xuống thấp, đồng chí Tôn Tường mới tới vẫn hứng chí bừng bừng, hào hứng chỉ vào khu đua xe điện đụng nói:

"Ai đua xe với tui đi!"

Ngô Khải nhìn Đỗ Minh, Đỗ Minh nhìn Lữ Bạc Viễn, Lữ Bạc Viễn nhìn Chu Trạch Khải, Chu Trạch Khải nhìn Phương Minh Hoa. Cả bọn đồng loạt lùi về sau một bước.

"Sao thế? Mọi người không ai thích đua xe à?" Tôn Tường hỏi.

"Không có gì đâu, để tôi chơi cùng cậu." Giang Ba Đào mỉm cười, đối với đội viên mới tới, từ trước đến nay hắn luôn cực kì tốt bụng.

"Được được! Đội phó ông đúng là người tốt!" Tôn Tường thật lòng thật dạ nói, Giang Ba Đào thân thiết khoát vai hắn đi vào khu đua xe.

Mấy phút sau, bầu trời khu vui chơi dội đến từng tràng kêu la thảm thiết.

"Giang Ba Đào ông-! Á!"

Đùng!

"Đừng, đừng có qua đây, Giang Ba Đào ông chờ chút-! Á!"

Ầm!

Bên ngoài rào chắn hiện trường chết chóc, những người còn lại xếp thành một hàng, cơn gió thổi qua, cuốn bay một chiếc lá.

Đỗ Minh hắt hơi một cái thật mạnh, tự nhiên hắn cảm thấy hơi lạnh.

"Phương ca, chúng ta thế này có phải không tốt lắm không?" Lữ Bạc Viễn thương hại nói.

"Nếu không phải cậu ta, thì là em. Đây là cậu ta tự chọn." Phương Minh Hoa tỉnh táo đáp.


2.
Phàm là người trưởng thành đều sẽ có đam mê. Lưu Tiểu Biệt chuyên nghe bình luận viên nói khoác, đây là đam mê; Đỗ Minh ưa mặc quần boxer, đây là đam mê; Chu Trạch Khải thích ăn mì vị thịt bò kho, đây cũng là đam mê.

Đam mê của Giang Ba Đào, chính là đua xe điện đụng. Hắn cực kì giỏi đua xe điện đụng, không chỉ am hiểu, mà còn có tình yêu vô cùng mãnh liệt.

Lúc chơi xe điện đụng đầy cảm giác mạnh, có lẽ cũng là một việc khiến cho người ta thấy phấn khởi. Bởi vì xe điện đụng là loại trò chơi va chạm, người ta đụng mình, mình cũng tông người ta, vô cùng công bằng, không phân trước sau.

Giang Ba Đào đâm Tôn Tường, Tôn Tường lập tức húc lại Giang Ba Đào. Tôn Tường đập mặt vào vô lăng, Giang Ba Đào cũng bị y hệt hắn.

Va đầu vào tay lái, chắc chắn sẽ bị choáng, Giang Ba Đào váng đầu, càng thêm hào hứng nhập tâm vào sự nghiệp đua xe điện đụng của mình, cho nên Tôn Tường càng bị hành thê thảm hơn.

"Cứu tui! Chu Trạch Khải, Chu Trạch Khải! Đội trưởng!"

Tôn Tường chưa từng chân thành gọi ai là đội trưởng, nhưng hôm nay hắn cực kì thành tâm thành ý gọi Chu Trạch Khải. Hắn thực sự muốn được cứu vớt.

Dẫu sao chuyện này, mỗi một thành viên Luân Hồi đều phải trải qua.


3.
Buổi sáng ở nhà ăn chiến đội có bánh bao súp gạch cua, là chiến trường tranh giành của các vị đồng chí.

Tháng sáu đến, cua nhỏ dưới sông được bắt lên bày bán trên thị trường, từ đó có thể dùng làm bánh bao súp gạch cua. Loại cua nhỏ này có tên Lục Nguyệt Hoàng, phần lớn gạch cua ở dạng lỏng, húp vào một ngụm, thuần chất mà tươi ngon, lắng đọng nơi đầu lưỡi. Thịt heo băm nhỏ thành nhân, gói cùng nước súp sánh vàng óng ánh, lại thêm một muỗng gạch cua tán nhuyễn, bọc cả vào trong bột, hấp thành một chiếc bánh bao ngập tràn nước, chứa đựng hương vị không thể nếm được ở bất cứ đâu.

Tôn Tường tức thì bị món ăn này mê hoặc.

Nhưng mà bánh bao súp gạch cua cực kì quý hiếm, mỗi ngày chỉ làm được vài cái, ăn xong cũng chẳng có thêm. Tôn Tường dậy trễ, tất nhiên không tranh được phần nào, ủ rũ suốt một ngày.

Sáng hôm sau, hắn quyết chí dùng hết sức bình sinh xông vào căn-tin, để rồi trơ mắt nhìn Chu Trạch Khải lấy mất xửng bánh bao cuối cùng.

Tôn Tường thất thểu lê bước quay về, ỉu xìu húp cháo trắng, hai mắt lặng lẽ lườm nguýt bánh bao nhỏ của Chu Trạch Khải. Lúc hắn ăn cũng lườm, lúc hắn đi cũng liếc, lúc hắn ngồi cũng vừa liếc vừa lườm.

Chu Trạch Khải gắp bánh bao nhỏ lên, Tôn Tường mở mắt thao láo.

Hắn nhìn bánh bao nhỏ kia từ từ rơi vào trong chén mình.

"Hả?" Tôn Tường kinh ngạc.

"Ừm..." Chu Trạch Khải suy nghĩ một hồi, đẩy cả xửng bánh sang cho hắn.

Tôn Tường lại hả một tiếng. Trong ấn tượng của hắn, đội trưởng sẽ không nhường bánh bao nhỏ cho đội viên, còn chưa kể ấy là đội trưởng Chu Trạch Khải.

Nhưng người đội trưởng Chu Trạch Khải này đúng thật là đang tặng bánh bao nhỏ cho hắn.

"Cậu không thích?" Chu Trạch Khải nghiêm túc hỏi.

"Cậu ta không thích nhưng tui thích!" Đỗ Minh vọt đôi đũa tới, vung cổ tay gắp liền một chiếc.

"Tiểu Chu bất công quá, tui cũng muốn." Ngô Khải cũng nhấc đũa gắp một chiếc.

"Èo ơi mấy người các ông, chậc chậc chậc..." Lữ Bạc Viễn mặt đầy khinh bỉ, rướn người qua hơn nửa cái bàn gắp đi một chiếc.

Bấy giờ Tôn Tường mới sực hiểu.

"Ê ê ê ê làm cái gì đó! Chu Trạch Khải cho tui mà!" Tôn Tường vùng lên đuổi theo, chặn đứng đôi đũa trong tay Lữ Bạc Viễn ngay giữa không trung. Tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp đều rất nhanh, Lữ Bạc Viễn lập tức mau lẹ tránh né. Tôn Tường dĩ nhiên không buông tha hắn, hai người bắt đầu dùng đũa múa may trong không khí.

Múa được hai đường, cả hai liền nổi hứng, trước mắt chỉ có thắng thua, bánh bao nhỏ đã không còn quan trọng. Bánh bao nhỏ hồi trước ở trên đũa Tôn Tường, hồi sau liền chuyền sang đũa Lữ Bạc Viễn, tới tới lui lui thành ra bị đâm thủng vài cái lỗ, nước súp cứ thế nhỏ xuống tí tách.

Đỗ Minh luôn thích xem trò vui, không ngại to chuyện.

"Bốn cái lỗ rồi đó, thua vào tay Đấu Thần thế hệ mới rồi ha? Ông còn đâm nữa là khỏi ăn luôn đấy, tui thấy ông không ổn chút nào."

"Không ổn con tró nhà ông." Lữ Bạc Viễn đang bận đánh trả vẫn rảnh rỗi đốp lại.

"Tui là tró thì ông là tró con." Đỗ Minh đáp.

"Đỗ Minh ông cút đi, lát nữa bị ông đây đánh sml đừng có khóc." Lữa Bạc Viễn mắng. Hiện hắn đang chiếm thế áp đảo, tâm trạng hưng phấn cực kì.

Giữa lúc khói lửa chiến tranh phừng phừng, một đôi đũa từ đâu chìa đến, vững vàng gắp đi chiếc bánh bao nhỏ kia.

Đội phó Luân Hồi dưới ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người đút trọn bánh bao nhỏ vào miệng, sau khi ăn xong còn vặn mở chai nước suối uống ực một ngụm, lúc này mới ung dung nói:

"Vào lúc đối thủ tưởng bở hả hê, hắn ta lập tức hành động."

Nói xong hắn xoay người rời đi, tự nhiên cực kì, để lại Đỗ Minh ở đằng sau gào to: "Giang Ba Đào ông đúng là không biết xấu hổ! Người mới còn ở đây rành rành!"


4.
Đỗ Minh thực sự rất thích Đường Nhu. Chuyện này toàn Liên minh đều biết. Nhưng không ai trong số đồng đội hắn moi thêm được tí thông tin gì.

Từ lâu trong Luân Hồi đã hình thành một thói quen, ở mỗi tuần cuối cùng của tháng, chọn ra một buổi tối để hội họp. Đêm này sẽ không nói chuyện thi đấu, không bàn về Vinh Quang, chỉ dùng để bồi đắp tình cảm.

Phương Minh Hoa kể câu chuyện trăm lần như một, Chu Trạch Khải chầm chậm đếm kĩ những lá thư tình hắn nhận được, Giang Ba Đào giãi bày chuyện chia tay lần sau thảm hơn cả lần trước, còn Ngô Khải thì cảm thấy "làm yêu" thúc đẩy tình cảm nhiều hơn là hẹn hò.

Mà Đỗ Minh, là người trong sáng nhất trong số bọn họ.

"Tên Bắp Kải chúa đen tối này!"

Trong lòng Đỗ Minh, tình yêu rất thiêng liêng, không nên liên quan gì với mấy chuyện tào lao bí đao. Có thể hôn, nhưng phải thuận theo tự nhiên, có thể lên giường, nhưng cần có trăm năm hẹn ước.

"Nếu ông theo đuổi Đường Nhu thành công, ông tính nói chuyện yêu đương gì với em ấy?" Giang Ba Đào hỏi.

Đỗ Minh suy nghĩ một hồi, kế đó cười khúc khích.

"Cùng chơi Vinh Quang chứ sao."

"Rồi sau đó?" Giang Ba Đào lại gặng hỏi.

"Sau đó... Đánh thắng ẻm." Đỗ Minh nói.

"Ông tiêu cmnr." Ngô Khải kinh nghiệm đầy mình phán luôn.

"Im cái mồm đi Bắp Kải." Đỗ Minh mắng hắn.

"Thắng ẻm xong rồi làm gì?" Vẻ mặt Lữ Bạc Viễn ngạc nhiên khôn tả, "Đánh thêm trận nữa?"

"Đánh thắng ẻm xong, không chừng ẻm sẽ cười với tui!" Đỗ Minh phấn khởi ra mặt.

Lữ Bạc Viễn: ". . ."

Ngô Khải: ". . ."

Phương Minh Hoa: ". . ."

Giang Ba Đào cân nhắc giọng điệu, chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy, cậu thắng em ấy xong, dễ là em ấy nhìn cậu như có thù giết cha thì đúng hơn."

Chu Trạch Khải sâu sắc gật đầu.

Đỗ Minh: ". . ."

Đỗ Minh cực kì tuyệt vọng, may sao vẫn còn một Tôn Tường ở đấy.

Tôn Tường ngồi vắt chân nghe từ đầu đến cuối, lúc này mới hờ hững nói chen vào: "Thù giết cha thì sao, mãi mãi nhìn ông không nhìn người khác là được rồi."

Đỗ Minh chợt tỉnh ngộ.

Yêu và hận vốn cùng một loại.

Hắn đột nhiên hiểu ra một đạo lí vô cùng thâm sâu, tình yêu của hắn lại lần nữa nhen nhóm hi vọng. Hắn muốn đánh bại Đường Nhu, để em ấy chú ý tới mình. Đây chính là thứ tình cảm giữa những người theo đuổi Vinh Quang như bọn họ, không bận tâm những chuyện ngoài lề, tôi yêu em, vì thế tôi muốn hạ gục em, để trong mắt em chỉ nhìn thấy tôi mà thôi. Ngoài ra, không còn gì hơn.

Đỗ Minh nhận được sự cổ vũ lớn lao, liền bật ngón cái với Tôn Tường, thật lòng khen: "Thì ra khôn mà giả ngu!"

Tôn Tường giận xám hồn: "Con mắt ông!"


5.
Tháng mười Tôn Tường phải trở về Gia Thế một chuyến, hắn cần xử lí vài thủ tục cuối cùng.

Trước khi đi, Giang Ba Đào tiễn hắn tới cửa trụ sở chiến đội, vỗ vỗ balo nặng trĩu trên vai hắn.

"Cần tôi đưa cậu tới nhà ga không?"

"Đương nhiên là không!"

"Ừm, vậy về sớm chút!" Giang Ba Đào nói.

Tôn Tường đáp ngắn một tiếng "được", rồi quay đầu bước lên xe. Hắn chẳng phải người hờ hững vô tâm với chuyện ly biệt, nhưng lần này, cuối cùng hắn đã không cần phải một mình bước đi trên hành trình chẳng rõ hồi kết này nữa.

Trước khi đi Đỗ Minh nhét vào tay hắn một trang giấy vừa bị xé rời, Tôn Tường đã quen với chuyện ấy, vốn cho rằng lời động viên gì đó lúc chia tay, trong lòng còn thầm giễu một câu thừa thãi, kết quả khi mở ra xem, ai ngờ là một danh sách đặc sản đang chờ hắn.

Đỗ Minh muốn một gói măng khô, Giang Ba Đào nhờ hắn tìm mấy cân bột củ sen, Lữ Bạc Viễn đòi ăn hồ đào rừng, Phương Minh Hoa cần hai hộp trà long tỉnh. Cuối cùng là chữ viết của Chu Trạch Khải, nói phiền hắn mua giúp vài túi kiwi.

Cuối giấy Giang Ba Đào còn thành tâm viết thêm một câu: Không xách nổi cũng không sao, ký gửi giao về là được.

Tôn Tường trừng to mắt đọc hết mấy dòng đó, tức nổ phổi "moá" một tiếng, vò nát tờ giấy thành một cục. Lát sau, hắn vuốt thẳng lại tờ giấy rồi gấp kĩ, kẹp nó vào trong đống hồ sơ.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, có đồng đội chờ hắn trở về.


6.
Tôn Tường lảo đảo bước vào trụ sở Luân Hồi.

Vừa hay Đỗ Minh đang la cà đứng ở đại sảnh, lập tức chạy tới đỡ hắn.

"Ông bị sao vậy? Gặp cướp hả, bọn chúng cướp gì của ông? Hạch đào của tui vẫn còn đó chứ?"

Tôn Tường phun một câu khỏi kẽ răng: "Hạch đào ông nội ông! Đang trên đường, kí gửi về!"

"Có phải Đào Hiên cướp của ông không?" Đỗ Minh nói tiếp, "Tui biết ngay lão khỉ này chẳng tốt lành gì mà, ông chờ tui, để tui giúp ông giành lại!"

Đỗ Minh nói xong lập tức phóng ra cửa, được mấy bước, hắn chợt nhận ra Tôn Tường vẫn ở nguyên tại chỗ.

"Ủa lúc này không phải ông nên giữ tui lại à?" Đỗ Minh hỏi.

"Ông muốn đi thì đi đi." Tôn Tường vẫn còn rít qua kẽ răng, "Tui trật eo rồi!"

Tôn Tường bị trật eo lúc đi xe lửa, khi đó hắn đang giúp một cô gái cất hành lí. Phàm ở những lúc muốn thể hiện bản thân, con người sẽ luôn có vài phán đoán sai lầm đối với tình huống xung quanh. Đỗ Minh vấp ngã trước mặt Đường Nhu là vì thế, Tôn Tường hiện tại cũng y như vậy.

Sai lầm của Tôn Tường là do phỏng đoán nhầm trọng lượng số hành lí kia, bởi thế eo hắn mới bị trật.

Trong phòng y tế, cả đám vây quanh Tôn Tường, nghe hắn kể lại chuyện này.

"Cậu không nhờ nhân viên phục vụ giúp đỡ à?" Giang Ba Đào cau mày hỏi.

Tôn Tường ngoảnh mặt sang chỗ khác.

"Chuyện như thế, tui nói thế nào được!"

"Cũng đúng, cậu không thể nói." Giang Ba Đào nhạt nhẽo đáp, "Tiểu Chu, chắc cũng nên chính thức đón tiếp cậu ta rồi."

"? ? ? Chuyến đi chơi trước đây mấy người không tính à?"

Trời đất chứng giám, suýt nữa hắn bị xe điện đụng tông chết rồi.

"Đương nhiên không tính." Lữ Bạc Viễn nói, "Chúng ta là tuyển thủ chuyên nghiệp, dĩ nhiên phải dùng cách thức của tuyển thủ chuyên nghiệp để chào đón chứ."

Xế chiều hôm đó, vị tài tử bị cái eo làm đau tới nghiến răng nghiến lợi Tôn Tường, ngã xuống trước họng súng Súng Vương mười lần liên tiếp.

"Moá." Tôn Tường không phục "Chu Trạch Khải, ông có bản lĩnh thì chờ eo tui khỏi rồi thắng tui tiếp đi!"

Chu Trạch Khải suy nghĩ một hồi, trả lời: "Ừ."

Tôn Tường: ". . ."

Lần đầu tiên Tôn Tường phát hiện, Chu Trạch Khải cũng sẽ nói lời rác rưởi.


7.
Người ngoài phỏng đoán thường sẽ xuất hiện những sai lệch, toàn bộ câu chuyện đều thế này.

Cả Liên minh cho rằng, làm đội viên chủ lực Luân Hồi sẽ rất tự ti, cảm thấy mình không xứng trở thành đồng đội của Chu Trạch Khải. Nhưng thật ra là ngược lại, lúc mới bắt đầu, Chu Trạch Khải luôn luôn cảm giác mình không xứng làm đội trưởng Luân Hồi.

Hắn là một tay đánh xa cực tốt, có thể cứu viện, khống chế diện rộng, một mình chiến đấu, nhưng luôn vì không thể cải thiện khả năng giao tiếp, cho nên dẫn đến việc tách rời khi thi đấu đoàn đội. Trong một khoảng thời gian rất dài, hắn thường xuyên trách mình.

Hắn luôn nghĩ thế, nhưng hắn không mở lời. Nói với đồng đội sự yếu đuối này, sẽ càng tăng thêm biểu hiện thất trách.

Trong thời kì đen tối ấy hắn theo dõi quá khứ của rất nhiều tiền bối. Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu, Diệp Tu,... Mỗi một vị đội trưởng đều rất lợi hại. Nhưng lại không thể học hỏi kinh nghiệm của bất kì người nào.

Hắn là Chu Trạch Khải của Luân Hồi, hắn và đội ngũ này chắc chắn sẽ mở ra một con đường hoàn toàn mới. Là gió xuân vạn dặm, hay thảo nguyên cằn cỗi, không cách nào biết trước được.

Mùa giải thứ Năm, về sau thành viên trong đội chỉ còn hắn và Phương Minh Hoa. Phương Minh Hoa là tiền bối, nhưng cũng không giúp được hắn quá nhiều. Thêm một lần thảm bại ở trận đấu đoàn đội, Chu Trạch Khải và Phương Minh Hoa bước ra khỏi nhà thi đấu, hai người đều yên lặng không nói gì.

Trên đường đi, Phương Minh Hoa đột nhiên mở miệng: "Chúng ta về câu lạc bộ thôi."

Chu Trạch Khải gật đầu: "Vâng."

Bọn họ quay về trong gió lạnh tháng mười một, từ nội thành xa hoa truỵ lạc rẽ vào một hẻm nhỏ vắng bóng người. Lúc đi bộ mới chợt phát hiện hoá ra thành phố S rộng lớn đến thế, toàn thế giới trong mắt bọn họ, kì thực chỉ nằm ở một góc nhỏ nhoi giữa thành phố này. Thế giới bên ngoài Vinh Quang, vẫn còn hằng hà sa số niềm vui nỗi buồn.

Trên đường rất hiếm xe tới lui, chợt có một chiếc tăng tốc phóng vụt qua như bay, để lại tiếng lá khô xào xạc dưới ánh đèn.

Phương Minh Hoa chẳng bàn bạc chuyện gì. Những gì hắn hiểu, Chu Trạch Khải cũng hiểu, những gì hắn không biết, rồi tương lai sẽ có câu trả lời.

Lúc bọn họ về tới câu lạc bộ đã là ba giờ sáng. Chu Trạch Khải dừng bước dưới cây ngô đồng trước toà nhà, cảm giác thân thuộc vuốt ve gương mặt hắn.

Khi đó Chu Trạch Khải không biết, làm thế nào để Luân Hồi sinh tồn trong Liên minh. Nhưng hắn vẫn luôn ghi nhớ buổi tối hôm ấy, trong chớp mắt ngẩng đầu lên, đứng dưới bầu trời đêm thoáng đãng của câu lạc bộ Luân Hồi, biển sao mênh mông tuôn chảy, chúng đang chờ hắn trở về, bất luận là bình minh đang lên hay đêm dần khuya khoắt, là thắng lợi vẻ vang hay thất bại nuối tiếc.

Chu Trạch Khải cứ đi về phía trước như thế.

Dần dần, Ngô Khải, Đỗ Minh, Giang Ba Đào, Lữ Bạc Viễn, Tôn Tường... Từng dáng người xuyên qua sương mù bước đến con đường này, sóng vai cùng hắn tiến lên, cùng nhau hướng về chân trời phía Đông.

Chờ đợi nhóm người trẻ tuổi này, là chờ đợi một rạng đông mới sinh ra, một vương triều mới sắp sửa lập thành.


8.
"Tui nhất định phải đánh bại Diệp Tu." Tôn Tường nói.

Mỗi khi hắn nói ra lời này, từ trước đến nay đều rất nghiêm túc. Ở Việt Vân, ở Gia Thế, ở vòng khiêu chiến, trên sàn đấu chuyên nghiệp,... Tôn Tường đã nói rất nhiều lần.

Nhưng chỉ có Luân Hồi nghiêm túc đáp lời hắn.

"Ừ, sẽ thắng." Chu Trạch Khải nói. Ánh mắt hắn không toát ra vẻ kiên định, hắn cũng không siết chặt nắm tay, hắn chỉ đơn giản nói như thế. Đây chính là cung cách của Chu Trạch Khải, hắn không thích làm điều vô nghĩa.

Giang Ba Đào cười với hắn, đẩy ghế ra, đứng dậy vung chiếc áo khoác thêu đội huy khoát lên vai.

"Đi thôi, lên sàn đấu."

"Đi thôi." Phương Minh Hoa nói.

"Hạ gục bọn họ!" Đỗ Minh la lên.

Lữ Bạc Viễn choàng một tay qua vai Tôn Tường, một tay khác ôm lấy Ngô Khải, nối vào cuối hàng đi về phía trước.

Ngay khi cửa cách âm mở ra, tiếng cổ vũ như núi thét biển gầm tràn vào, ánh đèn đan xen chiếu rọi lối đi vừa rồi còn tối tăm, như biển sao rực rỡ ngời sáng.

Dưới biển sao kia, trong tiếng reo hò cuồng nhiệt, là giấc mơ chưa thành của trăm nghìn người thiếu niên.

Bọn họ bước dọc theo đường hầm đi về phía phòng thi đấu, như mang trên vai giấc mơ nặng trĩu ấy, đến khai phá chốn hoang vắng này, cùng nhau bước tới con đường bằng phẳng ngập tràn ánh sáng.



END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook