Hoàn [Chu Trạch Khải 2020] [Luân Hồi] Danh xứng với thực

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1

DANH XỨNG VỚI THỰC
Toàn Chức Cao Thủ - danh xứng với thực đích Chu Trạch Khải
Beta: @Thobeo


1.

Chu Trạch Khải có một bí mật.

Cậu ước muốn điều gì thì điều ấy sẽ trở thành sự thật. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu cần phải nói ra rành mạch từng câu từng chữ.

Từ nhỏ, hễ cậu muốn một món đồ chơi y như rằng sẽ có người mua món đó cho cậu, muốn ăn món gì thì món ấy sẽ xuất hiện trên bàn một cách bất ngờ. Mọi người xung quanh không hề cảm thấy lạ, nói gì thì nói Chu Trạch Khải cũng là một cậu bé đáng yêu, mua cho cậu chút quà là điều hết sức bình thường.

Bằng cách đó, Chu Trạch Khải có được món đồ chơi đầu tiên là súng.

Chu Trạch Khải chơi khẩu súng này vô ý làm vỡ cửa sổ nhà trẻ. May sao cửa sổ ấy nằm ở góc khuất, không ai nhìn thấy.

Thế nhưng Chu Trạch Khải lại gấp đến phát khóc, cậu nhoài người ra khỏi góc tường nửa mong bị ai đó bắt gặp nửa lại không, khi sắp hết giờ ra chơi, Chu Trạch Khải rốt cục cũng lấy can đảm đi tìm cô giáo nhận sai. Cậu đứng trước cửa sổ hư hại, nhỏ giọng nói, "Không bị hỏng thì đã tốt."

Chu Trạch Khải vô tình nói ra một ước muốn.

Cho nên khi cậu dẫn cô giáo đến chỗ cửa số, cậu kinh ngạc phát hiện, nó hoàn hảo không bị hư hao một chút xíu nào.

Cô giáo khó hiểu, kéo tay Chu Trạch Khải hỏi rốt cục có chuyện gì. Chu Trạch Khải ngơ ngác nhìn cửa sổ, nói không nên lời.

Từ sau lần đó Chu Trạch Khải biết, mình có chút khác người.

Bất cứ khi nào hưng phấn nảy ra ý nghĩ nói không chừng có thể thay đổi cả thế giới!

Đáng tiếc những gì cậu bé Chu Trạch Khải cảm thấy không phải là phấn khích, mà trái lại là sợ hãi. Cậu quyết định, phải im lặng giữ kín bí mật này.

Vì thế dần dần Chu Trạch Khải không thích nói chuyện.

May mà hắn vốn có chút hướng nội, giờ trở thành một cậu trai kiệm lời cũng không khác mấy.

2.

Mười tám tuổi là thời điểm Chu Trạch Khải đứng trước ngã rẽ của cuộc đời.

Kỳ chuyển nhượng đã sắp hết hạn đăng ký tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng chiến đội lại chần chừ chưa ký hợp đồng. Cho dù biểu hiện của Chu Trạch Khải ở trại huấn cũng được xưng tụng là biết tròn biết méo, nhưng đối với chiến đội mà nói ký hợp đồng với một tân binh đồng nghĩa với việc bố trí chức nghiệp đánh giải cả đời cho người đó, đây không phải là chuyện có thể ra quyết định một cách tùy tiện.

Bạn cùng phòng của Chu Trạch Khải cũng chung tình trạng, cho nên thường xuyên mất ngủ. Nếu không đi ra ngoài suốt đêm, thì cũng ở trong phòng đối diện với tấm bình phong bạc màu cả tối. Có một hôm cậu bạn ấy từ ngoài về, nhìn thấy Chu Trạch Khải vẫn ngồi luyện tập, ngẩn ra, sau đó kéo cái ghế ngồi vào bên cạnh.

"Chu Trạch Khải."

Chu Trạch Khải thoát game nghiêng đầu nhìn qua.

"Cậu nói xem, làm sao bây giờ."

Chu Trạch Khải ngơ ngác nhìn, không nói gì.

Bạn cùng phòng đã quen với sự im lặng của cậu, vốn vẫn xem như mình đang nói chuyện với bức tường, tự nhủ: "Cậu nói xem, ngoài chơi game ra, cái gì tôi cũng không biết, nếu chiến đội không cần, tôi làm gì đây?"

"..."

"Kỳ thực tôi rất lo."

Chu Trạch Khải mím mím môi, cúi đầu nhìn bàn phím.

"Đi nói cha tìm giúp mình một việc làm, thật mất mặt, mở miệng còn không được."

"Tiểu Chu nè, tôi thật sự thích Vinh Quang, thế nhưng… Tóm lại cũng chưa chắc họ sẽ loại cậu..."

"Ôi..."

Bạn cùng phòng lặng lẽ nói một hồi, rồi lên giường ngủ.

Đêm đó, Chu Trạch Khải mãi vẫn nghe thấy đối phương thở dài. Cậu nằm ngửa mặt, nhìn bóng lá cây ngô đồng đen như mực in trên trần nhà, chợt nghiêng người, kéo chăn che cằm.

Nói Chu Trạch Khải không lo lắng là giả. Nhưng lo lắng có ích lợi gì, nếu mình cố gắng thêm một chút, xuất sắc hơn một chút, thì có lẽ đã không rơi vào cục diện ngày hôm nay.

Lúc có chuyện buồn chi bằng đừng nghĩ ngợi, cũng như có những lúc có những chuyện chỉ còn cách im lặng. Chu Trạch Khải như cũ trầm mặc dành thời gian huấn luyện, nội dung huấn luyện khô khan cậu vẫn cẩn thận tỉ mỉ chấp hành.

Mùa hè năm ấy đặc biệt nóng, ánh nắng xuyên qua tấm lá sách cửa sổ, vẽ lên sàn nhà từng lằn từng lằn sáng.

"Tiểu Chu." Bạn cùng phòng đứng ở cửa gọi cậu.

Chu Trạch Khải vội vàng gỡ tai nghe xuống, hai người nhìn nhau, Chu Trạch Khải thấy sau lưng hắn có cái vali.

"Tôi đi đây."

"Chờ đã." Giọng Chu Trạch Khải thêm phần nóng nảy.

Bạn cùng phòng nở nụ cười, "Không chờ được, đi trước nhé."

"..." Chu Trạch Khải nhìn hắn.

"Tiểu Chu." Bạn cùng phòng ra sức vỗ lên cánh tay của cậu, "Tôi thấy cậu có thể, cố lên."

"... Ừ."

"Bye bye."

Còn lại mình Chu Trạch Khải nơi bậc cửa, nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, dần dần chìm vào tiếng quạt gió máy vi tính. Cậu quay đầu nhìn máy tính của mình, trong nháy mắt nhớ đến bí mật nọ, như có lời gì nghẹn lại ở yết hầu. Thế nhưng Chu Trạch Khải cụp xuống hàng mi, cắn răng một cái, lời nói kia cứ thế bị gãy giữa hàm răng nuốt xuống cuống họng.

Cậu quay về chỗ ngồi của mình, đeo lên tai nghe, lần nữa mở ra chương trình huấn luyện.

Cậu hết luyện lại luyện, cho đến khi phòng huấn luyện chỉ còn dư lại một mình cậu, cho đến khi cậu khoác lên người đồng phục Luân Hồi.

3.

Kỳ thực dù cho không có bí mật nọ, Chu Trạch Khải cũng không cách nào trở thành một người giỏi giao tiếp.

Người ta hỏi cậu bữa trưa ăn ngon không, chính xác chỉ thu được một trong hai câu đánh giá hoặc ngon hoặc không.

Hỏi cậu trận đấu này có lòng tin hay không, chính xác cũng chỉ một trong hai chọn lựa hoặc tin hoặc không.

Một người thẳng thắn như cậu không phải ai cũng có thể tiếp nhận, đặc biệt là khi cậu ở vào vai trò đội trưởng.

Chu Trạch Khải từng nghiên cứu rất nghiêm túc cách những đội trưởng khác quản lý đoàn đội của họ. Tỷ như Hàn Văn Thanh của Bá Đồ, chỉ cần nhíu mày, liền thành công đại sát toàn trường. Hoặc tỷ như Vương Kiệt Hi của Vi Thảo, tuổi tuy còn trẻ, nhưng chỉ cần hiện diện là đủ khiến đội viên cảm thấy cực kỳ an tâm.

Thực tế hai vị đội trưởng ấy cũng đâu có nói nhiều, thế nhưng người ta hết lần này đến lần khác tỏa ra khí thế. Còn Chu Trạch Khải thì không.

Chu Trạch Khải là một người hay mắc cỡ lại rất hiền hòa. Nếu có thể, cậu ước gì mình chỉ là một đội viên lặng lẽ thay vì là một đội trưởng bao người trông đợi.

Mỗi lần phân tích sau trận đấu, những lời động viên cũng làm cho Chu Trạch Khải cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi. Cảm giác bất an này ảnh hưởng sâu sắc đến các đội viên, điều đó khiến cậu càng khó bắt tay vào thực hiện nhiệm vụ đội trưởng vốn không được coi trọng này.

Từ bỏ không? Chu Trạch Khải từng tự hỏi.

Vấn đề không còn nằm ở chỗ cố gắng hay không cố gắng, mà là phù hợp hay không.

"Đội trưởng, vẫn chưa ăn cơm tối à?"

Chu Trạch Khải vừa từ phòng tối xem replay thi đấu ra, đương nhiên là chưa ăn, cho nên cậu lắc đầu với Phương Minh Hoa. Phương Minh Hoa nói nhà ăn đã đóng cửa, tính sao bây giờ?

Chu Trạch Khải cũng không biết phải tính sao.

Phương Minh Hoa cười, nói hay là để tôi dẫn cậu ra ngoài ăn McDonald?

Thực tế Luân Hồi không có luật giới nghiêm, dù sao mọi người đều trẻ tuổi, ra ngoài giải trí buổi tối cũng là bình thường. Phương Minh Hoa quay về phòng lấy bóp tiền rồi nhanh chóng kéo Chu Trạch Khải đi.

Phương Minh Hoa vì muốn lấy món đồ chơi kèm trong phần trẻ em cho bạn gái nên gọi hai phần cho Chu Trạch Khải. Cậu cũng không tức giận, lẳng lặng an ổn ngồi ăn hambuger.

Phương Minh Hoa nói, cậu xem replay cũng phải chú ý thời gian chứ, cơm tối dù thế nào cũng không được bỏ.

"Sơ ý." Chu Trạch Khải đáp.

Phương Minh Hoa chỉ cười cười bảo không có gì đừng căng thẳng.

Chu Trạch Khải lặng lẽ gặm bánh, mãi cho đến khi nhạc ở McDonalt trôi qua hai bài, cậu mới lên tiếng, vì sao.

Ngẫm nghĩ thêm vào một câu, chọn tôi.

Vì sao chọn tôi? Phương Minh Hoa nhíu mi suy nghĩ một hồi hỏi: "Có phải ý cậu muốn hỏi vì sao tôi đề cử cậu làm đội trưởng?"

Chu Trạch Khải gật đầu.

Phương Minh Hoa nói: "Dĩ nhiên là vì cậu mạnh rồi."

Chu Trạch Khải trầm mặc một hồi, lắc đầu, nói: "Vô dụng."

"Sao lại vô dụng? Chức trách của đội trưởng không phải là dẫn dắt đội ngũ đi đến thắng lợi sao, cậu mạnh như thế nên sẽ rất tốt."

"Phối hợp..." Chu Trạch Khải nói một cách cố chấp.

"Tụi tôi sẽ phối hợp cậu, nếu chỉ dựa vào một mình cậu xông về phía trước, còn cần bọn tôi làm gì?" Phương Minh Hoa ôn nhu nói.

Tuy lời của Phương Minh Hoa đầy vẻ ngụy biện, nhưng đối với Chu Trạch Khải vào lúc đó mà nói tựa như cậu thực sự tin tưởng chỉ còn một con đường. Cậu đã ở vị trí này, không thể nào chối bỏ, đã không có biện pháp nào khác để thay đổi tình thế, thì chỉ còn cách làm theo lời Phương Minh Hoa nói, biến mình thành một nhân vật cường đại không gì sánh nổi trên sàn thi đấu.

Nói không được, bằng làm được thì sao? Sẽ không cổ vũ người khác, sẽ không chấn chỉnh sĩ khí, chỉ còn cách dùng hành động trong thi đấu chứng minh. Chu Trạch Khải mỗi lần ngồi trong phòng thi đấu đều dị thường bình tĩnh, cậu dùng hành động nói với đội viên của mình, trông vào tôi, không phải sợ, có tụt lại phía sau cũng không cần gấp, bởi vì tôi sẽ cố gắng đến cùng.

Cứ như thế phong cách đội ngũ dần dần hình thành.

4.

Mùa giải thứ sáu Luân Hồi gặp chút phiền toái sau khi kết thúc trận đấu ở sân nhà chiến đội Hạ Vũ. Vừa xuống đến cửa khách sạn trời đổ một trận mưa, chiếc taxi đặt trước lại đột nhiên chạy mất hút, vứt lại cả đội nơi đại sảnh lo lắng không thôi.

Quản lý chiến đội lập tức liên hệ nhân viên nội bộ Hạ Vũ, đội bạn quyết định phái một chiếc xe buýt tới đưa người ra sân bay.

Đi cùng có một tân binh tên gọi Giang Ba Đào, người này vô cùng hòa đồng, nói chuyện có chừng có mực, vài câu đã có thể trấn an tâm trạng nôn nóng của mọi người.

Lên xe Giang Ba Đào ngồi cạnh Chu Trạch Khải, cười hì hì chào hỏi.

Chu Trạch Khải có chút ngượng ngùng, chỉ gật gật, không lên tiếng, cúi đầu nhìn dây lưng ba lô.

Giang Ba Đào cũng không trách móc, quay đầu nói chuyện với bọn Lữ Bạc Viễn, bọn họ đều ra mắt mùa sáu, vì thế dễ dàng thân nhau. Đang nói giữa chừng, Giang Ba Đào chợt thấy Chu Trạch Khải nhìn bọn họ, liền cười bắt chuyện Chu đội đang xem phát lại trận Gia Thế và Bá Đồ hôm qua à?

Hôm qua khi bọn họ thi đấu cũng là lúc diễn ra trận Gia Thế với Bá Đồ, TV dĩ nhiên phát trực tiếp trận đó, lẽ tất nhiên họ phải phát trực tiếp trận được nhiều người trông đợi hơn.

Chu Trạch Khải gật đầu.

"Thế nào?"

Chu Trạch Khải nghĩ rồi nói lợi hại.

"Thật sao?" Giang Ba Đào kiên nhẫn nhìn hắn.

Một lát sau, Chu Trạch Khải lại nói một câu, "Thiên Lôi Địa Hỏa."

Là cái quỷ gì? Mấy đội viên Luân Hồi nhìn nhau không biết đội trưởng của mình đang nói cái gì. Ấy thế mà hai mắt Giang Ba Đào lại đột nhiên sáng lên, nói có phải ý cậu ám chỉ pháp sư nguyên tố ra chiêu Thiên Lôi Địa Hỏa đánh vỡ cục diện.

Chu Trạch Khải dùng hết sức gật đầu.

Giang Ba Đào nói tôi cũng thấy thế! Nhờ chiêu Thiên Lôi Địa Hỏa kia mà Đại Mạc Cô Yên có được khe hở, chiêu Phục Hổ Đằng Tường mới có thể thuận lợi phóng ra!

Chu Trạch Khải cao hứng vô cùng, không khỏi gật đầu liên tục.

Các đội viên Luân Hồi hết ý kiến nhìn bọn họ thoải mái giao lưu, lòng chợt thổn thức pha lẫn khó chịu. Thổn thức là vì trên thế gian này không ngờ lại có người hiểu đội trưởng mình như vậy, khó chịu là vì mình ở cùng đội trưởng lâu đến thế còn chẳng bằng một người ngoài…

May thay người ngoài này rất nhanh chuyển nhượng đến Luân Hồi.

Ngày Giang Ba Đào đến Luân Hồi báo danh, Phương Minh Hoa đột nhiên có loại cảm giác như gả con gái. Hắn nghẹn ngào nơi mũi, một tay ôm Giang Ba Đào, một tay chỉ vào Chu Trạch Khải, nói: "Tiểu Giang nè, tiểu Chu liền giao cho cậu."

Chu Trạch Khải nói: "Bún cay."

Giang Ba Đào rất tự nhiên tiếp một câu: "Tôi mời."

Trên dưới Luân Hồi cảm khái cực kỳ.

5.

Từ mùa giải thứ bảy, Luân Hồi bắt đầu bộc lộ tài năng, mà đội trưởng Chu Trạch Khải càng lúc càng sáng lấp lánh, từ thực lực cho đến vẻ ngoài đều cường hãn, đốn ngã bao nhiêu trạch nam thiếu nữ.

Phỏng vấn nhằm vào Chu Trạch Khải ngày càng nhiều, cho dù cánh phóng viên đều biết rõ không thể khai thác được gì từ cậu thanh niên kiệm lời này, bọn họ vẫn bay về phía Chu Trạch Khải cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Có một ngày Chu Trạch Khải từ ký túc xá về nhà, ở trên tàu điện ngầm bị vây chặt bởi không ít người, từ đó về sau câu lạc bộ liền quy định khi cậu đi ra ngoài bắt buộc phải mang khẩu trang hoặc kính râm.

Chu Trạch Khải không hề thích những điều này, hoặc là nên nói cậu không thích bị đối xử như một minh tinh. Cậu mãi vẫn là một người cả thẹn, quá nhiều ánh mắt trái lại sẽ khiến cậu cảm thấy bất an. Sự quan tâm dạng này trong thi đấu có thể bị xem là áp lực, nhưng nó cũng là động lực khiến cậu tập trung nhiều hơn. Tuy nhiên, một khi thoát ly khỏi điều kiện đó, cậu hoàn toàn không muốn trong sinh hoạt hàng ngày mình cũng bị chú ý đến khó chịu.

Các đội viên Luân Hồi ai cũng hiểu, vì thế luôn làm hết sức để bảo vệ đội trưởng bọn họ, đặc biệt là Giang Ba Đào, nghiêm túc thực hiện chức trách đội phó, làm một người đối ngoại đại diện cho cả hai cái miệng, thận trọng trả lời từng vấn đề một.

Những câu trả lời kinh điển của Chu Trạch Khải trước ống kính bất tri bất giác trở thành đặc điểm đại diện cá nhân cậu. Đủ loại chế tác lẫn ác ý lần lượt xuất hiện, không chỉ trong group chat tuyển thủ chuyên nghiệp hay bị đem ra đùa giỡn, người của Luân Hồi càng không biết mệt mỏi tạo hẳn một thư mục chỉ chuyên sưu tập đủ bộ. Không tim không phổi như Ngô Khải Đỗ Minh còn muốn gửi qua QQ cho Chu Trạch Khải xem.

"Huấn luyện." Chu Trạch Khải hiếm thấy sa sầm nét mặt.

Thế nhưng khi tiếng cười của Ngô Khải dần dần yếu đi vì mất hứng, chân mày của Chu Trạch Khải lại từ từ giãn ra, ánh mắt cũng thoáng hiện lên ý cười nhẹ nhàng.

Vì thế bọn họ càng thêm đắc ý cho Chu Trạch Khải xem clip chế.

"Ai cũng nói Luân Hồi là chiến đội một người, nhờ có Chu Trạch Khải, đối với cách nói này, những đội viên khác có ý kiến gì không? Quan hệ trong Luân Hồi phải chăng vẫn hài hòa như trước?" Một nữ phóng viên báo Thể Thao Điện Tử hỏi hùng hồn.

Vốn là Giang Ba Đào đứng ra trả lời phỏng vấn, thế nhưng vào lúc ấy cậu bị quản lý gọi đi giải quyết sự vụ gì đó, cho nên đành phải để Lữ Bạc Viễn thay thế. Lữ Bạc Viễn thật không may, vừa lên đài liền bị quăng ra một vấn đề gay go.

Lữ Bạc Viễn vuốt cằm nói không có, không ý kiến gì cả.

"Vậy sẽ có mặc cảm tự ti vì bị hào quang thiên tài che lấp không?"

Lữ Bạc Viễn nghĩ mẹ kiếp vì sao mình phải tự ti. Vì thế cậu nói tôi không hiểu câu hỏi của chị.

"Nói rõ ra thì, theo mức độ thăng cấp thành tích của Luân Hồi, ngoại giới lại chỉ tập trung ánh mắt vào một người là Chu Trạch Khải, là đồng đội liệu các cậu có cam tâm không?"

"Ặc... Đội trưởng thực sự rất lợi hại."

"Cho nên?"

"Cho nên được sùng bái không phải là rất bình thường sao. Chúng tôi đều sùng bái đội trưởng." Lữ Bạc Viễn nói.

"Sẽ không đố kị?"

Lữ Bạc Viễn thầm nghĩ chị hai à có cần phải hỏi trắng phớ ra như thế không…

"Không biết. Cậu ấy là đội trưởng của chúng tôi, vì đội ngũ đã bỏ công bỏ sức như thế nào chúng tôi đều nhìn thấy cả, có thực lực, được quan tâm, đâu có gì không đúng."

"Chẳng lẽ không thấy cậu ấy cố ý cướp đi toàn bộ sự chú ý mà lẽ ra thuộc về các cậu?"

"Chúng tôi đánh hay, đương nhiên sẽ được quan tâm, điều này làm sao mà cướp." Lữ Bạc Viễn thiệt thà nói.

Chu Trạch Khải đi ngang qua nghe được câu này, cảm giác lòng mình bỗng ấm, vội vàng chạy về phòng huấn luyện luyện thêm một giờ. Phải a, đánh thật hay đương nhiên có người quan tâm, tuy không quá quen, nhưng cũng chứng tỏ Luân Hồi có tiến bộ, bọn họ cách quán quân ngày càng gần.

Chu Trạch Khải nghĩ tới đây liền cảm thấy cực kỳ phấn khởi.

Liên hoan họp mặt hàng năm cậu đặc biệt để dành cho Lữ Bạc Viễn một cái đùi gà. Lữ Bạc Viễn đầu óc mờ mịt, không biết đội trưởng bị sao mà cứ dùng ánh mắt long lanh nhìn mình.

Nhắc tới những vấn đề mà nữ phóng viên đã nêu, trước khi nhận được câu hỏi từ ngoại giới, các đội viên Luân Hồi đều đã từng tự vấn bản thân. Để ý hay không? Có lẽ. Tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy khi ở chung Chu Trạch Khải không hề thay đổi so với trước đây, thậm chí khi thấy cậu càng thêm lúng túng vì những ánh mắt nhiệt tình kia, mọi ý niệm tiêu cực liền tiêu tan toàn bộ.

Đội trưởng bọn họ, vẫn luôn là người như vậy đó. Có ưu điểm cũng có khuyết điểm, là một người cởi mở nhưng cũng dễ dàng vô cớ xấu hổ. Ai mà chẳng có điều mình thích điều mình không thích, đội trưởng gánh vác, bọn họ ghé vai, cùng một chiến đội cùng một mục tiêu, cho nên hoàn toàn tự nguyện tụ tập cùng một nơi cùng tiến về một phía.

Theo lệ họp mặt hằng năm Đỗ Minh sẽ lên đài vừa hát vừa nhảy, lúc này chính là lúc toàn trường nóng lên. Lữ Bạc Viễn nhìn thấy Chu Trạch Khải ngồi dưới đài, cầm trong tay cái trống con mà Đỗ Minh giao nhiệm vụ cho cậu, theo tiết tấu vỗ trống không ngừng một cách vui vẻ. Ánh đèn chiếu trên thân Đỗ Minh, đổ bóng cậu phủ bên chân Chu Trạch Khải, không có bất kỳ biểu hiện nào cho thấy nơi này có người khó chịu.

6.

Khi Tôn Tường sắp sửa chuyển tới, Chu Trạch Khải vì cậu ta mà lo lắng một thời gian.

Thời điểm đó Tôn Tường giống như một con công bị cắt trụi đuôi, rụt đầu, kéo vali tới. Tin tình báo của Đỗ Minh cho hay, Tôn Tường mới chuyển tới liền ngồi ở ban công nghe nhạc suốt cả buổi trưa.

Tôn Tường trải qua những gì mọi người đều biết, nhưng cũng không có gì hay để nói, đã thành đồng đội đương nhiên muốn hòa hảo ở chung.

Nội bộ Luân Hồi mở cuộc họp khẩn cấp, cùng nhau bàn bạc xem làm thế nào để giúp Tôn Tường hòa nhập vào đại gia đình hạnh phúc này.

"Nghe nói tính ku đó rất nóng nảy?" Ngô Khải nói.

"Vậy mình chỉ cần nhẹ nhàng một chút thôi." Lữ Bạc Viễn nói như đúng rồi.

Vì thế trong bữa cơm chiều đầu tiên Tôn Tường bị giật mình trước một trận địa Luân Hồi. Mọi người đều rất quan tâm hỏi cậu muốn ăn cái gì, thường quen ăn kiểu nào, có cần đặt suất đặc biệt không?

"Úi, tôi tùy tiện ăn gì cũng được." Tôn Tường chột dạ nói.

Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào mỗi người kẹp một bên, đối diện là Ngô Khải, Lữ Bạc Viễn, Đỗ Minh ngồi xếp thẳng hàng, cười híp mắt.

Tôn Tường cảm thấy bữa cơm này ăn không nổi.

"Tôn Tường, ăn cà chua xào trứng đi." Ngô Khải gắp một đũa.

"Tường Tường, rau cần nè." Lữ Bạc Viễn gắp một đũa.

"Đây là hạt dẻ gà quay!" Đỗ Minh gắp một hạt dẻ.

"Tiểu Tôn này, ăn chút gan heo kho tương nha?" Giang Ba Đào cũng gắp một miếng gan.

Ngay khi Chu Trạch Khải định đưa cho Tôn Tường một cái đùi gà, Tôn Tường đột nhiên nâng bát ăn cơm né ra. Chu Trạch Khải cảm thấy buồn quá trời quá đất.

"Mấy ông làm gì vậy!" Tôn Tường che bát, hỏi đầy vẻ cảnh giác.

"Ku Tường nè, có chuyện gì cứ nói với tụi tui, tuyệt đối đừng giữ trong lòng. Không phải là muốn đánh Diệp Tu sao, cứ để tiểu Chu dẫn cậu đi đánh, đảm bảo sẽ khiến hắn sợ đến mức không dám nói chuyện luôn." Lữ Bạc Viễn nói, Đỗ Minh cùng Ngô Khải gật đầu liên tọi.

"Đù móa." Tôn Tường vốn định nói chiến đội này bị làm sao, nhưng nghe đến câu đánh Diệp Tu lại bỗng lên tinh thần. Cậu nhíu mày, vô cùng soái khí mà nói muốn đánh Diệp Tu, nhưng Vinh Quang không phải là trò chơi của một người.

Chu Trạch Khải với Giang Ba Đào mừng thôi là mừng, không nghĩ Tôn Tường lại có tinh thần đoàn đội như thế.

Cho nên Tôn Tường thuận lợi hòa mình vào Luân Hồi.

7.

Sau đó đích xác là bọn họ chạy đi đánh Diệp Tu, tuy không giết được con boss này, nhưng vẫn đánh đến vô cùng sảng khoái, xem như không uổng một chuyến online.

Một ngày vào lúc ăn cơm, Tôn Tường đột nhiên nói: "Tôi phát hiện đội trưởng lúc nói chuyện chưa bao giờ nói hắn muốn cái gì hoặc hắn mong đợi cái gì."

"Đội trưởng có nói chuyện sao?"

"Tường Tường vừa rồi ông nghe được đội trưởng nói bao nhiêu câu?"

"Tường Tường ông làm gì thế tự dưng đi để ý đội trưởng nói cái gì?"

"Móa nó mấy ông câm miệng lại được không, sự thật là vậy mà, không tin cứ đi hỏi Chu Trạch Khải!"

Chu Trạch Khải cúi đầu lùa cơm.

Giang Ba Đào nhớ lại, ngạc nhiên nói rằng hình như là vậy thật.

Thế là mọi người lại mồm năm miệng mười hồi tưởng lại Chu Trạch Khải thường hay nói gì.

Phương Minh Hoa lên tiếng: "Tiểu Chu ngay cả gọi món ăn cũng không nói muốn ăn gì, chỉ nói cái gì cũng được."

"Đội trưởng?" Mọi người đồng loạt nhìn Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải cảm thấy bí mật của mình khó mà giấu nổi.

"Gì chứ?! Thật không?!" Nghe Chu Trạch Khải nói xong, mọi người đều kích động.

Giang Ba Đào phản ứng đầu tiên: "Nói cách khác nếu đội trưởng nói muốn Luân Hồi vĩnh viễn là quán quân cũng sẽ trở thành sự thật?"

"Ôi đệch..." Mọi người trợn mắt há miệng nhìn trừng trừng Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải lắc đầu, lại gật đầu.

"Ý là..." Ngô Khải há miệng, sững sờ nửa ngày không nói nên lời. Rốt cục vẫn là Lữ Bạc Viễn giúp Ngô Khải tròn câu, "Ngài đội trưởng à, có phải hay không, ý của ngài là, ngài sẽ không ước tùy tiện vì nó sẽ thành sự thật?"

Chu Trạch Khải lập tức lắc đầu, vô cùng trực tiếp, vẫn thêm vào một câu không được.

"Vì sao chứ! Có loại năng lực này làm gì không được, chí ít cũng để Luân Hồi có ba quán quân liên tiếp đi?!"

Chu Trạch Khải bình tĩnh nhìn mọi người, không hề nói chuyện.

Lại là Giang Ba Đào hoàn hồn trước tiên, phất phất tay nói: "Mấy chuyện này sao có thể tin, muốn lấy quán quân còn không phải dựa vào thực lực của chính mình. Được rồi, được rồi, đừng chọc đội trưởng, mọi người nhanh giải tán đi."

Lời tuy như thế, nhưng một khi đã biết được bí mật này, có phải là luôn cảm thấy phung phí của trời không?!

Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, vây Chu Trạch Khải vào giữa, không ai muốn rời đi trước. Lòng tham con người thật đáng sợ, giờ phút này Chu Trạch Khải giống hệt một vị đại vương có thể biến đá thành vàng, khiến tâm hồn đen tối của bao người kích động đến tim gõ bùm bùm.

Giang Ba Đào cười khổ, làm gì vậy hả, giải tán đi chứ.

"Bằng không..." Đỗ Minh giậm chân một cái, "thử một lần?"

"Phải thử một lần, thử một lần." Mọi người nhao nhao phụ họa.

Thế nhưng thử cái gì bây giờ? Ước Luân Hồi đoạt quán quân? Ước mình trở thành triệu phú? Ước mình nhanh chóng thoát đoàn tìm được đối tượng? Nhất thời hàng loạt nguyện vọng tranh nhau chen lên hàng đầu, hệt như đê vỡ nước tràn, lũ lượt ào đến, nhưng một điều cũng không được chấp nhận.

Trong phòng chợt yên tĩnh, vẻ mặt ai nấy có chút dại ra.

Ui, dường như chẳng có điều ước nào khả dĩ.

Mong muốn thì vẫn có, mà dẫu không có thì cũng không đến nỗi ngặt. Nhân sinh mà, luôn như vậy, bao nhiêu cho đủ. Những mộng mơ to lớn kia khác nào mây trên bầu thời, nghĩ đến thì mỉm cười, nhưng khi có được chưa chắc đã thỏa mãn.

Kết quả trầm mặc nửa giờ càng không ai đưa ra được ước muốn gì.

"Thử một lần." Chu Trạch Khải cuối cùng mở miệng.

Lần này mọi người đều gãi đầu nói đội trưởng ơi tụi tui thật sự không có ước muốn gì có thể thử, hay là chọn hòa bình thế giới?

"Ước cái gì?" Quản lý đẩy cửa, "Mọi người làm gì vậy, sao chưa đi ngủ, ngày mai còn phải ra ngoài quay một đoạn phim đó có nhớ không?"

"Quản lý, ước một điều gì đi." Lữ Bạc Viễn hô.

Quản lý thuận miệng nói: "Hy vọng ngày mai trời đẹp."

"Ừ, hy vọng ngày mai trời đẹp." Chu Trạch Khải nói.

8.

Hôm sau quả nhiên vạn dặm không mây.

Tôn Tường nói trong nhóm chat mùa bảy, Chu Trạch Khải quả nhiên danh xứng với thực, ngoài việc hồi máu thì gì cũng có thể làm.

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook