1
Hàn Văn Thanh là thủy thần chưởng quản một vùng biển nhỏ, tuy pháp lực thấp, nhưng nhất cử nhất động phát sinh trong hải vực của mình hắn đều biết.
Hôm nay, hắn cứu một người.
Lúc vớt lên, toàn thân máu me be bét, Hàn Văn Thanh tưởng người nọ đã chết, ngoài mong đợi vẫn còn thoi thóp thở.
Chăm sóc chu đáo mấy tháng, thể trạng khá dần lên.
Hắn cũng biết được tên, Diệp Tu.
Người phàm chưa từng gặp qua thần tiên, Hàn Văn Thanh vì thế che giấu thân phận, hắn nói với đối phương mình là ngư dân.
Diệp Tu thấy hắn tuy là một ngư phủ nghèo khổ, nhưng vẫn cứu mình, cưu mang mình, nên cũng che giấu sự thật mình là rồng, lại vì pháp lực chưa hoàn toàn khôi phục, và không nhớ rõ làm sao mà bản thân lưu lạc đến nơi này, nên dứt khoát chọn dưỡng thương trước, sau tìm cơ hội báo đáp Hàn Văn Thanh, chờ ổn thỏa mới rời đi cũng không muộn.
"Ân cứu mạng không cần nhắc đến, việc nhỏ."
Hàn Văn Thanh nhìn cơ thể chậm chạp của hắn, nghĩ dẫu nuôi thêm mấy ngày cũng chẳng tốn kém là bao, lại thấy Diệp Tu thích ăn cá, bèn nói: "Nếu ngươi muốn trả ơn, hay là vầy, đi bắt cá với ta."
Ngày đầu tiên bắt cá, Hàn Văn Thanh phát hiện một hiện tượng kỳ lạ: Diệp Tu chỉ cần thò tay xuống nước, cá liền tự động bơi đến.
Thế là hắn cảm thấy buồn bực, Diệp Tu không biết lấy từ đâu ra một khối mồi câu đưa đến trước mặt, nói mình tự chế.
"Ta... Cả nhà ta đều thích ăn cá, cho nên đã tìm hiểu những phương pháp trộn mồi câu, đây là bí quyết độc môn."
Diệp Tu thấy Hàn Văn Thanh chú ý đến "kỹ xảo bắt cá đặc biệt" của hắn, bèn dứt khoát sử dụng phép thuật hòng giải tỏa thắc mắc cho người ngư phủ chất phác này.
Hàn Văn Thanh nhìn mồi câu, lòng nghĩ chi bằng để hắn ở nhà trộn mồi, một mình mình đi ra ngoài dùng pháp lực bắt cá, thuận tay hơn nhiều.
Thế là hai người, một trong nhà chế biến mồi câu, một ở bên ngoài đánh bắt.
Phân công phối hợp, làm việc không mệt, mà mệt nỗi gì, so với trước đó dùng cách của người phàm bắt từng con từng con, bây giờ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thật đơn giản, ta thông minh quá đi, Hàn Văn Thanh nghĩ.
Thật đơn giản, ta cơ trí quá đi, Diệp Tu nghĩ.
Qua không bao lâu, Diệp Tu cảm thấy người bên ngoài dãi dầu nắng gió, cho rằng Hàn Văn Thanh đi câu cá một mình rất vất vả, bèn thay đổi số lượng cá trong nhà.
Hàn Văn Thanh vừa vào cổng đã thấy một nhà đầy cá, đồ rằng thủy thần hàng xóm trả nợ, đang định kiểm kê, Diệp Tu đã bê ra một nồi canh cá, nói mớ cá này mình lấy công thức trộn mồi đem lên trấn đổi, nuôi trong nhà hay phơi khô nhàn nhã hơn nhiều.
Ăn xong cơm tối, Diệp Tu nói mình bắt đầu chán ăn cá, muốn đổi món khác. Hàn Văn Thanh nhíu mày, mới tối qua còn ăn ngon lành say sưa, hôm nay đã bảo chán.
Nên tiếp sau đó, hai người ngày ngày cùng nhau đi chợ phiên thay đổi món ăn.
Nhưng cũng chỉ một thời gian, dù đồ ăn mua về không ít, đống cá vẫn bị ăn sạch trước tiên, kể cả những con cá phơi khô cũng khó tránh khỏi kiếp nạn.
Cho nên, Hàn Văn Thanh một lần nữa quyết định ra ngoài bắt cá, Diệp Tu một lần nữa nói muốn đi theo giúp đỡ.
Lại quay về giai đoạn phàm nhân.
Coi như mình trải nghiệm cuộc sống, Hàn Văn Thanh nghĩ.
Coi như mình báo ân bằng hành động, Diệp Tu nghĩ.
Thẳng đến một ngày, đồ câu cá của Diệp Tu bị gãy lúc đi thuyền, Hàn Văn Thanh định bụng sẽ mua cho hắn bộ khác, hôm sau đi biển thì phát hiện, đồ câu của Diệp Tu đã khôi phục như mới.
Đêm xuống, Hàn Văn Thanh lấy cần câu ấy ra quan sát kỹ, phát hiện trên đó dính chút linh lực yếu ớt, hóa ra Diệp Tu có pháp lực.
Nhưng ban ngày hắn không hề cảm nhận được pháp lực ở Diệp Tu, áng chừng đối phương là một tiểu yêu cấp thấp.
Như vậy khi cơ thể lành lặn, có phải tiểu yêu sẽ rời khỏi nơi đây.
Nhớ lại khoảng thời gian qua, ta đánh bắt ngươi trộn mồi, ta thả lưới ngươi nấu cá, Hàn Văn Thanh đột nhiên cảm thấy có Diệp Tu bên cạnh thật tốt. Hắn không đành lòng để tiểu yêu ra đi.
Lại qua mấy ngày, đến đợt cấp trên thanh tra từng thủy vực, các thổ địa thủy thần đều phải tề tựu báo cáo.
Hàn Văn Thanh đi chợ đổi rất nhiều trái cây rau quả, để sẵn trong nhà, ở gian sau còn treo vô số cá khô.
Hắn nói với Diệp Tu mình phải về quê, bảy ngày sau quay lại, nhờ hắn giúp trông nom nhà cửa, Diệp Tu gật đầu nói được.
Trong nhà nhiều cá như vậy, chắc tiểu yêu không nỡ bỏ đi đâu, Hàn Văn Thanh nghĩ bụng.
Ngày thứ bảy sau khi Hàn Văn Thanh đi, có một đạo sĩ bị yêu quái truy sát, gục ngã trên bờ biển.
Đúng lúc Diệp Tu ăn xong con cá khô cuối cùng trong nhà, trông thấy, bèn cứu đạo sĩ.
Yêu quái kia đuổi tới tưởng Diệp Tu là người phàm, định bắt ăn thịt, trên người hắn chợt hiện ra long ấn, yêu quái sợ vỡ mật, ù té chạy.
Diệp Tu đưa đạo sĩ về nhà, trị thương cho hắn, đạo sĩ sau khi tỉnh lại thấy vết thương đã khép miệng thì rất kinh ngạc, Diệp Tu biết hắn đã nhận ra nên không dấu giếm, thẳng thắn nhờ hắn giúp mình giữ bí mật này, đạo sĩ gật đầu.
Khi lão Hàn trở về, trông thấy một đạo sĩ đứng tại cổng nhà mình, vừa nghĩ tới tiểu yêu pháp lực thấp bên trong, lập tức da đầu tê dại.
Trước khi đi hắn đã thu xếp mọi thứ, nghìn tính vạn tính chỉ không tính tới sẽ có đạo sĩ đến tận cửa phục vụ hàng yêu diệt ma.
Đúng lúc vị đạo trưởng kia bước qua cánh cổng, Hàn Văn Thanh đột nhiên quăng vào chân đạo sĩ một trái cầu nước, đạo sĩ không kịp tránh, chỉ đành nhìn đôi giày ướt sủng, mà người vừa mới vẩy nước trúng hắn đang trước mặt, sắc diện cứng ngắt không hề có chút áy náy, nói với hắn: "Đạo trưởng, thật có lỗi, xin tha mạng."
Đạo sĩ nhìn người trước mặt không có xíu nào giống xin tha mạng, mà giống như sẽ vứt xác hắn xuống núi, chỉ dám nhìn chân của mình nói lời trái lương tâm: "Ngươi có giày khô không?"
Hàn Văn Thanh nghe xong, vung tay, lập tức có ngay mười đôi giày vải: "Ngài chọn."
Đạo trưởng tùy tiện cầm một đôi, yên lặng cúi đầu tháo giày, thầm nghĩ thay nhanh để còn lên đường, nào ngờ đang khom người lui cui, một lệnh bài phỉ thúy chất ngọc cực tốt đưa đến trước mặt, chỉ nghe người-vứt-xác-vẫn-chưa-thỏa-mãn kia nói với hắn: "Đạo trưởng ngài tốt, ta là tiểu tiên chưởng quản thủy vực vùng này."
Đạo sĩ lui về phía sau nửa bước, hai vai run run: "Ngươi muốn làm gì?"
Hàn Văn Thanh thở dài: "Tiểu tiên có một yêu cầu quá phận."
Đạo sĩ nghĩ thầm mình tu vi thấp, pháp lực không đủ, trong phòng một thần ngoài phòng một tiên đều cầu xin ta, có phải ta bị trúng búa Thiên Lôi rồi không.
Hàn Văn Thanh thấy hắn chẳng nói năng gì mà còn đi mấy bước hướng vào trong nhà, càng thêm lo lắng sợ hắn phát hiện Diệp Tu, nóng lòng cản lại, nhân đó nói: "Phụ cận phía Đông thủy vực có yêu khí dị thường, tiểu tiên thỉnh đạo trưởng cùng đi đến đó, giúp ta chút pháp lực."
Đạo trưởng vội vàng xua tay: "Thương thế trong người ta mới dưỡng lành, không tiện hành động."
Hàn Văn Thanh nói tiếp: "Vậy giờ đạo trưởng muốn đến nơi nào, ta đưa ngài đi."
Đạo trưởng nghĩ nghĩ, tốt nhất nên nhanh chóng trở về đạo quán, nhưng lần này xuống núi du ngoạn, cũng không thể trở về tay không.
"Ta có thể giữ mấy đôi giày còn lại chứ?" Đạo trưởng hỏi.
"Mười đôi đều xin dâng."
Trước cơm tối, Diệp Tu khoan thai cõng giỏ cá đi vào.
Hàn Văn Thanh thấy thật may mắn, ban ngày lúc đạo sĩ kia tới Diệp Tu không có ở nhà, tiểu yêu quái đại nạn không chết tất hưởng hậu phúc.
Diệp Tu cũng thấy thật may mắn, quay về nhà gặp Hàn Văn Thanh đang đứng giữa sân, thức ăn bày sẵn một bàn, thầm cảm thán may mà hôm nay hắn không dùng pháp lực bay về, nếu không khó lòng giải thích.
Vào nhà thả giỏ cá, Diệp Tu mới phát hiện không thấy vị đạo sĩ kia đâu, lòng thầm nhủ đạo sĩ quả nhiên là người giữ chữ tín, không từ mà biệt giúp hắn giữ bí mật, sau này có dịp phải viết thư nặc danh gửi đến đạo quán khen ngợi hắn mới được.
Hàn Văn Thanh nhìn Diệp Tu lông tóc không bị tổn hao, lòng an tâm, may quá đã tiễn đạo sĩ đi sớm.
Vì thế hai người cùng ăn cơm tối vui vẻ.
Hàn Văn Thanh đưa Diệp Tu rất nhiều bánh mua được dọc đường, Diệp Tu nhận ra đấy là đặc sản của một địa phương rất xa, thuận miệng nhận xét: "Lần này ngươi đi xa thật."
Hàn Văn Thanh ho một tiếng: "Đồng hương tặng."
Diệp Tu ăn một miếng: "Ừm, như mới ra lò."
Hàn Văn Thanh lại ho một tiếng: "Đồng hương làm, trước đây hắn làm công ở đó."
Diệp Tu nhìn về phía hắn, Hàn Văn Thanh ra vẻ trấn định vùi đầu lùa cơm, một lát sau Diệp Tu hỏi: "Sao ngươi ho khan nhiều vậy, bị cảm rồi?"
Hàn Văn Thanh lại chỉ có thể ho thêm hai tiếng: "Chắc vậy."
2
Lần đi công tác này Hàn Văn Thanh thu thập được một tin tức rất quan trọng, Thiên Giới có một con rồng bị biếm truất đang trốn ở dương gian, nhưng con rồng này che giấu pháp lực, nhất thời không truy được.
Vì sao Thiên Giới đột nhiên muốn tìm con rồng, Hàn Văn Thanh không biết, hắn chỉ biết là, ngay ngày hắn lên đường trở về, Thiên Giới báo phát hiện dấu vết con rồng kia, đâu đó quanh quẩn thuỷ vực hắn chưởng quản, tin tức bất quá cũng chỉ có vậy, chứ không khẳng định rõ ràng.
Thủy Thần ban cho Hàn Văn Thanh một sợi dây trói rồng, nếu phát hiện, chỉ cần phóng ra, sợi dây này đụng phải ai cũng sẽ phát huy tác dụng ngay lập tức, vô luận là yêu quái hay thần tiên, tất cả đều bó tay chịu trói.
"Ngươi dùng cẩn thận, đừng tự trói mình." Trước khi đi, Tôn giả còn cố gắng nhắc Hàn Văn Thanh đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.
Hàn Văn Thanh gật đầu, cất dây thừng vào cánh tay phải của mình, không đến thời khắc mấu chốt, dây thừng sẽ không hiện hình.
Hắn vẫn muốn dấu kỹ thân phận, bởi vì lần này quay về, không biết vì lẽ gì, hắn rất muốn ôm Diệp Tu.
Mặc dù không hiểu nguyên nhân do đâu, hắn vẫn biết rõ mình rất muốn ôm ôm tiểu yêu quái vào lòng.
Tiểu yêu này, ở nhà một mình, chắc buồn chán lắm.
Sau bữa ăn tối, cả hai cùng thưởng trăng trong sân.
Diệp Tu tình cờ phát hiện một khóm cẩm tú cầu đang nở, định đi tới thì nhìn thấy bên dưới có một vũng nước, bèn phất tay áo, nước liền cạn khô.
Diệp Tu xoay người: "Hàn Văn Thanh, ở chỗ này có hoa nở."
Hàn Văn Thanh thầm nghĩ: "Rốt cuộc cũng nhìn ra!"
Hắn đi qua quan sát, thấy vũng nước trên đất đã cạn queo, bèn nhìn Diệp Tu thầm nghĩ: "Chẳng lẽ tiểu yêu quái cũng thuộc thủy hệ, thảo nào rất thích ăn cá."
Kế hoạch làm cho Diệp Tu trượt chân thừa dịp ôm lấy, thất bại!
Khi hai người cùng nhau ngắm hoa, Diệp Tu nhận thấy hoa này do linh lực kết mà thành, lấy làm kỳ quái, nhưng không hề lộ ra vẻ gì trước mặt Hàn Văn Thanh, chỉ đưa tay hái một cánh.
"Hái cái này làm gì?" Hàn Văn Thanh hỏi hắn.
"Không biết có thể ăn được không." Diệp Tu đặt cánh hoa trong lòng bàn tay, chậm rãi thu lấy pháp lực yếu ớt bám trên đó.
"Không ăn được, ăn vào sẽ bị trúng độc." Hàn Văn Thanh giật lấy từ trong tay hắn, "Ngươi muốn ăn, ngày mai đi vào trấn ta mua cho ngươi bánh hoa tươi."
Diệp Tu nhìn Hàn Văn Thanh, cảm thấy hắn đối với mình thật tốt.
Hàn Văn Thanh nhìn Diệp Tu, thầm nghĩ nếu như chờ thêm một lúc tiểu yêu này nhận ra pháp lực trên cánh hoa, tất sẽ nghi thần nghi quỷ.
Đang suy tư, Hàn Văn Thanh đột nhiên thấy Diệp Tu giang rộng hai tay, ôm lấy hắn, ghé vào bên tai: "Cám ơn ngươi."
Hàn Văn Thanh: "! ! !"
Hàn Văn Thanh: "Hắn ôm ta! Hắn ôm ta!"
Hàn Văn Thanh: "Quả nhiên tiểu yêu cũng có ý với ta, ta phải bảo hộ hắn tốt hơn nữa."
Thần tiên và yêu quái không thể nói chuyện yêu đương, bằng không tiểu yêu sẽ chịu khổ, Hàn Văn Thanh không muốn Diệp Tu khổ.
Hôm sau, Hàn Văn Thanh như cũ ra ngoài bắt cá, Diệp Tu đòi đi theo, nhưng Hàn Văn Thanh không cho.
"Ngươi cầm mấy quả này vào trấn đổi lấy chút gì ăn." Hắn giao trái cây cho Diệp Tu, sực nhớ quanh đây vẫn còn một con "rồng bất trị" đang quanh quẩn, giật lại: "Ngươi ở nhà làm mồi đi thôi, dạo này ở ngoài không an toàn."
"Sao lại không an toàn?" Diệp Tu hỏi, thầm nghĩ nơi này khá yên bình, yêu quái duy nhất mà hắn gặp cũng bị hắn hù cho sợ chết khiếp.
Hàn Văn Thanh không muốn giải thích nhiều với hắn, vẫn nghĩ Diệp Tu pháp lực thấp, nhiều khả năng là chưa từng gặp rồng, lỡ hắn bị con rồng bắt lấy ăn thịt thì biết làm sao.
"Nói gì thì nói vẫn là không an toàn, mấy ngày này ngươi phải ở trong nhà, không được chạy lung tung, có người gõ cửa cũng đừng mở."
"Vậy có cần phải lập ám hiệu không?" Diệp Tu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hàn Văn Thanh, không khỏi nảy ý trêu chọc.
"Ám hiệu thế nào?" Hàn Văn Thanh hỏi.
"Ách, tỉ như ta nói ‘Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu’." Diệp Tu thuận miệng đọc.
"Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi." Hàn Văn Thanh tiếp.
Diệp Tu nói, "Không được, như thế quá dễ đoán, ngươi tìm câu nào khác ngươi thích đi."
"Vậy thì 'Đại mạc cô yên trực'." Hàn Văn Thanh nói.
"Câu này được, chinh chiến đa phần đều ở sa mạc ngoại biên, người bình thường khẳng định là không thể nghĩ ra." Diệp Tu nói.
"Ta chưa từng đến sa mạc." Hàn Văn Thanh nhìn Diệp Tu, lại hỏi: "Ngươi cũng chưa từng?"
Diệp Tu suy nghĩ một chút: "Đi chỗ đó làm gì, khát khô đến chết, ngươi muốn đến đó sao, nếu muốn thì ta đi cùng ngươi."
Hàn Văn Thanh gật đầu: "Được, sau này cùng đến sa mạc tham quan, ngươi không cần lo lắng chuyện khát khô, có ta ở đây, nóng đến mấy cũng không sợ."
Diệp Tu vỗ vỗ vai Hàn Văn Thanh: "Được, vậy đến lúc đó ta cũng không sợ khát khô!"
3
Lần này ra ngoài bắt cá, Hàn Văn Thanh phát hiện mình có chút thất thần.
Hắn ngẩn ngơ nhìn cá biển chui vào lưới cho mình chọn, nội tâm xoắn xuýt.
Một con cá nhảy vào, "Nói cho hắn biết."
Một con cá khác nhảy vào, "Không nói cho hắn."
Một con cá lại nhảy vào, "Nói cho hắn biết."
Một con cá khác lại nhảy vào, "Không nói cho hắn."
...
Thẳng đến cuối cùng chui vào lưới là một con rùa biển, Hàn Văn Thanh nhìn con rùa nọ cắn chết một con cá trong lưới, không biết nên đếm tiếp ra sao.
"Sư huynh, huynh không nói cho ta, ta cũng biết."
Giọng nói vang lên đột ngột sau lưng, Hàn Văn Thanh quay đầu, trông thấy một nam tử bạch y phất phới, nam tử này mang một chiếc kính đơn tròng đang đứng trên mặt biển ngay sau lưng hắn.
Mũi chân của nam tử cách mực nước biển một khoảng, Hàn Văn Thanh nhắm mắt cũng biết, nếu lúc này có thước để đo, chắc chắn mũi chân người kia cách mặt biển đúng một tấc.
Cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là vị sư đệ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế của hắn, Trương Tân Kiệt.
Trương Tân Kiệt cũng phụ trách một vùng biển, hai người bọn họ là huynh đệ đồng môn, vùng biển được phân bổ sau khi xuất sư tương đối gần nhau, kỳ thực liên quan đến đoạn thời gian trước đó, Hàn Văn Thanh không nhớ rõ, mọi chuyện hắn biết đều do sư đệ Trương Tân Kiệt kể lại.
"Sao đệ lại tới đây? Lại còn mặc bộ đồ này? Đệ làm gì với phiến kính trên mắt vậy? Học phàm nhân cái gì tốt không học, lại đi bắt chước người cận thị?" Hàn Văn Thanh trong lúc nói chuyện phất ống tay áo một cái, ba quả cầu nước hóa thành ba đường thủy kiếm bay về phía Trương Tân Kiệt.
Trương Tân Kiệt nghiêng người sang trái, làn bụi trong tay vung ra, ba đường thủy kiếm bị đánh về mặt biển.
Cá trong nước hoảng sợ, lập tức chen lấn nhau nhảy vào lưới Hàn Văn Thanh.
Lần này thì đúng là không đếm xuể.
Hàn Văn Thanh nhìn cả lưới cá, cảm giác sẽ ăn không kịp, thở dài: "Sư đệ, đệ làm hỏng chuyện tốt của ta."
Trương Tân Kiệt giơ tay lên, chỉnh chỉnh giá kính trên sống mũi: "Sư huynh chớ lo lắng, huynh cho đệ biết vừa rồi huynh định không nói với đệ chuyện gì, đệ sẽ nói cho huynh, có bao nhiêu cá vừa nhảy vào."
Hàn Văn Thanh: "Vậy đệ nói cho ta trước đi, chuyện mà ta định không nói thì đệ cũng không cần ta phải nói ấy là chuyện gì."
Trương Tân Kiệt đành bất lực: "Sư huynh, thủy vực huynh quản có một con rồng, tiểu đệ đã biết."
Hàn Văn Thanh hừ lạnh một tiếng, vừa gỡ lưới thả cá ra ngoài, vừa nói: "Ta còn tưởng đệ muốn nói gì."
Trương Tân Kiệt bay đến gần một chút: "Sư huynh, huynh xem, gần đây đệ chuyên tâm luyện pháp, ba trận cầu nước của huynh đệ đã có thể phá, huynh cũng phải tăng cường tu luyện."
Hàn Văn Thanh nhìn thấy một con cá béo múp trong lúc gỡ, cân nhắc ném trở vào lưới: "Ừm, làm món kho cho buổi tối."
Trương Tân Kiệt: ...
Trương Tân Kiệt: "Sư huynh, không giấu gì huynh, Thủy Thần lo lắng một mình huynh không thể chế phục nổi con rồng, nên lệnh cho đệ tới giúp, huynh đã tra được tung tích con rồng kia chưa."
Hàn Văn Thanh gỡ đến con rùa, thở dài, nhìn hồi lâu: "Được rồi, thấy ngươi có chút tuệ căn, đem ngươi về nuôi vậy."
Hắn chọn xong cá, thấy đã hòm hòm cho mấy ngày ăn cũng như phơi khô, túm lưới lại, sau đó mới nói với Trương Tân Kiệt: "Con rồng đó, không tìm thấy."
Trương Tân Kiệt lẻo đẻo theo sau Hàn Văn Thanh, thẳng đến bờ biển, Hàn Văn Thanh dừng chân nói: "Sư đệ, đệ về đi."
Trương Tân Kiệt dừng lại, nhìn Hàn Văn Thanh túm lưới cá to đùng, hỏi: "Sư huynh, trước đây mỗi lần đệ tới, huynh tốt xấu cũng mời vô nhà uống chén trà, còn nữa, từng này cá huynh ăn sao hết?"
Hàn Văn Thanh nói: "Lần này không được, trong nhà ta đang có khách, đệ không thể vào, số cá này, là khách muốn ăn."
Trương Tân Kiệt nói: "Khách nhân? Khách nhân phương nào, vì sao đệ không thể gặp?"
Hàn Văn Thanh do dự một lát, nói với hắn: "Thật ra là một tiểu yêu..." Hàn Văn Thanh thấy Trương Tân Kiệt làm rớt cả kính mắt, bèn nói thêm: "Nhưng là một yêu quái tốt."
Trương Tân Kiệt nhặt kính lên, cau mày hỏi Hàn Văn Thanh: "Sư huynh, chẳng phải huynh ghét yêu quái nhất sao?"
Hàn Văn Thanh: "Ngắm hoài quen mắt."
Trương Tân Kiệt: "Ngắm hoài?"
Hàn Văn Thanh: "Lúc ta cứu hắn, ta nghĩ mình cứu một người bình thường, hắn còn chưa báo đáp ơn cứu mạng, ta đã phát hiện hắn là yêu quái, tất nhiên, ta cũng không cần hắn báo đáp..."
Trương Tân Kiệt lo lắng: "Sư huynh, huynh hiểu rõ hắn không?"
Hàn Văn Thanh chỉ nhìn cá trong tay mình: "Hắn là một thủy yêu, hắn thích ăn cá."
Trương Tân Kiệt kinh ngạc: "Chỉ thế thôi?"
Hàn Văn Thanh: "Hắn còn thích ăn cánh hoa, làm mồi câu cũng rất tốt, hắn đối xử với người trên trấn rất thân thiện, hỗ trợ nhiều mồi câu, giúp chính phủ hoàn thành mấy cái chỉ tiêu xóa đói giảm nghèo."
Trương Tân Kiệt: "Sư huynh, huynh không sợ năm nay thủy sản trong vùng biển huynh quản không đạt sản lượng ư?"
Hàn Văn Thanh: "Ta đang nuôi dưỡng giống cá mới, sẽ không sao cả."
Trương Tân Kiệt day day huyệt Thái Dương, nhìn hoàng hôn chìm dần vào đường chân trời xa xa: "Sư huynh, huynh ổn không?"
Hàn Văn Thanh nhìn con rùa trong tay, rùa chậm rãi rụt đầu vào mai, giọng hắn lẩn khuất trong gió biển, nghe như có như không: "Hiền đệ, hình như ta yêu tiểu thủy quái kia rồi."
4
Trước khi đi, Trương Tân Kiệt lưu lại cho Hàn Văn Thanh một lá bùa.
Hàn Văn Thanh ngắm lá bùa màu xanh lam một lúc, rồi cất đi, bùa chú này có thể biến hắn thành một yêu quái trong thời gian ngắn, đây là pháp thuật sư phụ đã truyền cho Trương Tân Kiệt.
Biến thành yêu quái trong một thời gian ngắn, phải chăng có thể nói chuyện yêu đương với yêu quái khác.
Trên đường về nhà, Hàn Văn Thanh luôn nghĩ đến việc chọn thời điểm thích hợp để dùng bùa chú kia, còn không ngừng tự nhắc nhở mình, bùa chú bên trái, dây trói rồng bên phải.
Vạn vạn không được dùng nhầm!
Vừa bước qua cổng, hắn trông thấy Diệp Tu cầm theo chiếc đèn lồng đỏ đứng chờ.
Đèn lồng chiếu lên quần áo màu lục Diệp Tu mặc trên người, soi rõ dáng hắn gầy gầy, chỉ cần gió biến thổi mạnh, nói không chừng hắn sẽ bị thổi bay.
Hắn là thủy quái dạng gì đây?
Hàn Văn Thanh chưa từng nhìn thấy chân thân Diệp Tu, hắn tưởng tượng nếu không phải là một con sứa, thì cũng là một con rắn biển mềm mại.
Dù là con gì, nhất định cũng là tiểu thủy quái xinh đẹp.
"Sao hôm nay ngươi về muộn vậy?" Thủy quái xinh đẹp hỏi hắn.
"Ta bắt một con rùa lớn!" Hàn Văn Thanh giơ lên, con rùa đen lại rụt đầu.
"Làm món thịt kho!" Diệp Tu nói.
"Không không không, muốn kho thì có con cá này, còn con rùa, chúng ta nuôi!" Hàn Văn Thanh nói.
"Tại sao lại muốn nuôi rùa?" Diệp Tu chọt chọt mai rùa đen, con rùa rụt đầu vào hết mức căn bản không thể nhìn thấy.
Hàn Văn Thanh nhìn nó một chút, nghĩ thầm mình cũng không thể nói "Ta thấy con rùa này có linh căn, xem như là ‘rùa định tình' của chúng mình đi."
Không biết do đâu, Diệp Tu cảm thấy hình như con rùa này biết hắn, bất quá nó rụt đầu thật sâu, hắn cho rằng mình nhìn nhầm
"Ta sợ ngươi ở nhà tịch mịch, nên tìm một con vật nuôi bầu bạn." Hàn Văn Thanh cẩn thận tìm từ.
"Nhưng nó đâu có biết nói chuyện." Diệp Tu nói.
Sau này nó sẽ biết!
Hàn Văn Thanh suýt chút nữa buộc miệng, vội sửa lại: "Thì nó sẽ rất yên tĩnh, không nghịch phá như mấy vật nuôi khác, cũng sẽ không cắn xé đồ dùng trong nhà, không đi tiểu lung tung, dạo này trên trấn nuôi rùa đang rất thịnh hành."
"Được rồi." Diệp Tu chợt nhớ, hôm nay trên trấn có người bán rùa biển, thì ra là bán vật nuôi, suýt chút nữa hắn đã mua về nấu ăn, may thật may thật.
Buổi tối, trong lúc Hàn Văn Thanh làm cá, Diệp Tu ngồi trong sân ngẩn người ngắm hoa cẩm tú cầu.
Cẩm tú cầu đến độ ra hoa, trên cánh hoa không có linh lực, hắn không biết lần trước ai đã thực hiện pháp lực, có thể nào là một tiên hoa rảnh rỗi tình cờ đi ngang.
Rồi hắn nhớ ra ngày trước có quen một vị tiên hoa, Tô Mộc Tranh.
Tô Mộc Tranh có một người yêu chuyên kết dây tơ hồng cho thế nhân, Sở Vân Tú.
Diệp Tu nghĩ, phải chăng mình cũng nên xin Sở Vân Tú một sợi tơ hồng, rồi thừa dịp Hàn Văn Thanh không chú ý, lấy dây buộc ngón út của cả hai vào chung một chỗ.
Làm như thế, khi mình nói cho đối phương biết mình là ứng long, hắn muốn trốn cũng không thoát.
Phải, trốn không thoát.
Lúc ăn cơm tối, Hàn Văn Thanh gắp một miếng cá lớn cho vào chén Diệp Tu, hỏi: "Hôm nay ở nhà vẫn ổn chứ?"
Diệp Tu đăm chiêu, múc một muỗng canh cá cho vào chén Hàn Văn Thanh, nói: "Rất tốt, chỉ là hơi nhàm chán."
Hàn Văn Thanh trầm ngâm giây lát: "Có chuyện này, ta thật sự muốn hỏi ngươi."
Diệp Tu: "Chuyện gì?"
Hàn Văn Thanh: "Quê quán ngươi nơi nào, ngươi nhớ nhà không?"
Diệp Tu quan sát Hàn Văn Thanh, thầm nghĩ: "Phải chăng muốn đuổi ta đi?"
"Ta không còn nhà để về, lúc ta còn bé ta đi lạc, không nhớ quê quán nơi nào."
Hàn Văn Thanh như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu, lại hỏi: "Ngươi còn huynh đệ tỷ muội nào tại thế không?"
Diệp Tu nghĩ nghĩ, nói: "Ta có một đệ đệ, nhưng hắn đã có gia thất, không tiện quấy rầy."
Đệ đệ Diệp Thu của hắn lúc này ở Tây Hải Long cung hắt hơi một cái, khu vực phụ cận Tây Hải đột nhiên rơi xuống mưa to.
Hàn Văn Thanh một mặt uống chén canh cá Diệp Tu múc cho hắn, một mặt ưu tư.
Như vậy muốn hỏi cưới phải đi đâu bây giờ!
Hai người ăn cơm chiều, Diệp Tu rửa chén, đổi lại Hàn Văn Thanh ngồi ở trong sân ngẩn người nhìn hoa cẩm tú cầu.
Hắn đột nhiên cảm thấy cánh hoa kia có gì đó không đúng, đứng dậy nhặt một mảnh, phát hiện trên đó có linh lực khác lạ.
Là ai!
Hàn Văn Thanh lập tức cảnh giác, nhưng vô luận hắn làm thế nào, đều không thu được bất kỳ nguồn gốc nào của pháp lực kia.
Ôi, đều do tu vi mình không đủ.
Có lẽ là một tiên hoa nào đó nhàm chán tình cờ đi ngang, ai bảo hoa cẩm tú cầu nhà hắn phát triển tươi tốt, cho dù là ai cũng đều hi vọng thời gian hoa nở kéo dài.
Hàn Văn Thanh móc phù chú bên trái ra, nhìn đi nhìn lại ký tự phát sáng trên đó, tự nghĩ vì lẽ gì sư phụ lại không truyền cho hắn cách thức này.
Nếu được truyền thụ, hắn có thể làm yêu quái bao lâu tùy thích
Thậm chí làm yêu quái cả đời cũng được
Thôi, quên đi quên đi, không thể nghĩ vậy, hắn mà làm yêu quái, ai trông nom thủy vực này.
Vùng nước tên là Hưng Trạch này đặc biệt lớn, Hàn Văn Thanh cũng không biết vì đâu hắn được phân cho vùng biển lớn hơn hẳn vùng biển của các tiểu tiên khác, hắn tự mình suy luận chắc bọn họ muốn thử thách, nói không chừng sau năm sáu trăm năm, hắn có thể được thăng chức.
Trước đây Hàn Văn Thanh quản lý thủy vực của mình rất cần mẫn, liên tục hai trăm năm qua sản lượng đều xếp hạng nhất, luôn được khen ngợi.
Nhưng bây giờ, hắn ngại thăng chức, bởi vì thăng chức đồng nghĩa với việc điều sang địa phương khác, đến lúc đó, hắn có thể đưa tiểu thủy yêu của mình theo không?
Xem ra, hắn và tiểu thủy yêu sinh sống tại thủy vực này rất tốt.
Mà nói nào ngay, gần đây trên trấn đánh bắt cá nhiều, năm nay khẳng định hắn không được nhận bằng khen hạng nhất.
Hàn Văn Thanh nghĩ tới nghĩ lui, đại khái đi đến quyết định, móc lá bùa ra dán lên ngực mình.
Sư đệ của hắn nói chung là không báo trước, khi lá bùa phát huy tác dụng, sẽ biến hắn thành một con vật.
Thế là, Diệp Tu rửa bác xong đi ra, nhìn thấy một con hổ ngồi trong bụi hoa.
Cánh hoa cẩm tú cầu rụng đầy đất, lão hổ hình như bị dị ứng phấn hoa, hắt hơi một cái.
Diệp Tu đưa tay, thu cánh hoa tụ lại trong lòng bàn tay, hắn không dám dùng quá nhiều pháp lực.
Không những dễ dàng bị bại lộ, mà còn sợ làm bị thương con hổ trước mặt Hàn Văn Thanh.
Thế nhưng, lão hổ lên tiếng, hiên ngang lẫm liệt nói với hắn: "A, ngươi đã phát hiện ra chân thân của ta."
Diệp Tu: ...
(còn tiếp)