Hoàn [Lam Hà 2020][Diệp Lam] Nghiên Mực Hứng Mưa Đêm: Đêm Lộng Gió

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*☆
[DiệpLam] Nghiên Mực Hứng Mưa Đêm: Đêm Lộng Gió

Tác giả: 月光光 照地堂

Convert: Thx to Lá Lá
Edit: Thobeo
Một sản phẩm thuộc [Project] Nhất Hà Xuân Tuyết - Mừng sinh nhật Lam Hà 2020

Chúc mừng sinh nhật đồng chí Lam Hà
Các fic cùng hệ liệt Còn hàng - [Diệp Lam] Nghiễn Thủ Dạ Lan Vũ


Credit on pic
1.

Lam Hà cũng không hiểu tại sao sự việc lại diễn biến thành thế này: Do không quen đường xá, cậu chỉ hỏi Diệp Tu một câu trên QQ về việc đi đến Thượng Lâm Uyển thế nào tiện nhất, kết quả là người kia liền phóng một con xe tay ga xình xịch đến trước mặt.

Nhìn lại câu chat trả lời "Đêm khuya rồi đi đường kiểu gì cũng không tiện, đứng yên đó, anh tới đón.", Lam Hà ngu cả người. Cậu thực ra chỉ tụ tập với bạn bè ở gần Thượng Lâm Uyển, còn tưởng người kia sẽ đi bộ ra đón.

"Diệp thần biết lái xe cơ ạ?" Lam Hà vô cùng ngạc nhiên. Từ lúc nhiều thành phố lớn ra lệnh cấm xe máy, loại phương tiện nhanh gọn thuận thiện này càng ngày càng khuất khỏi tầm mắt thế hệ bọn họ.

"Em biết đạp xe đạp không?" Diệp Tu hỏi lại, thuần thục quay ngang xe trước mặt cậu.

"Biết ạ." Lam Hà nghĩ chút, quyết định một tay nắm đuôi xe rồi nhấc chân ngồi lên yên sau —— tư thế lên xe này hơi khó chịu một chút. Kỳ thực cách thoải mái hơn là đè tay lên vai người lái, mượn lực ngồi lên xe, nhưng cậu không dám, sợ dùng sức lớn quá làm ảnh hưởng đến cánh tay quý giá nhất Liên minh, không đền nổi không đền nổi.

"Biết đi xe đạp sẽ biết lái cái này, vặn ga là đi thôi." Diệp Tu điều chỉnh tư thế ngồi một chút, dành cho Lam Hà thêm nhiều không gian.

"Đừng đừng dịch ra, tui có đủ chỗ rồi!" Lam Hà vội vàng ngăn cản.

"Lại đây, ôm eo anh." Diệp Tu nói thêm.

"Hả?"

"Ôm eo, có vấn đề gì sao? Vòng hai tay qua ôm lấy bụng anh nè. Đừng có bám eo, anh nhột." Diệp Tu vừa nói vừa quay đầu lại, hai tay chia nhau nắm lấy tay người ngồi sau, vòng qua eo, đan hai bàn tay trên bụng mình.

"Không cần đâu? !" Tư thế này gần gũi quá rồi. Ngực áp vào lưng, nhiệt độ cơ thể hai người truyền qua lớp áo quần mùa hè mỏng manh, cơ thể bị gió đêm thổi man mát nhanh chóng cảm thấy ấm áp.

"Cần đó, dân tổ phóng nhanh, không cẩn thận rơi mất đó." Giọng nói của Diệp Tu không chỉ truyền qua không khí, còn thông qua nơi tiếp giáp giữa hai người, trực tiếp cộng hưởng đến cơ thể Lam Hà, tạo ra trải nghiệm kỳ lạ cực hiếm thấy.

"Ồ . . ."

2.

Lái xe thì an toàn là quan trọng nhất —— Lam Hà cứ như trúng Thuật Thôi Miên, nghiễm nhiên chấp nhận tư thế này, đồng thời hai chữ an toàn lại nhắc cậu nhớ tới một chuyện.

"Diệp thần, anh có mang thêm mũ bảo hiểm không?

"Không mang, xe này của chị chủ, bình thường cô ấy cũng chẳng đèo ai." Diệp Tu ra chỉ lên cái mũ bảo hiểm nửa đầu màu hồng phấn, "Lần đầu em nhìn thấy vậy mà không cười."

". . . " Hiện tại muốn cười còn kịp không?

"Bỏ ra cho em đội nhé, anh cũng không cần." Diệp Tu vừa nói vừa định mở quai.

"Đừng đừng! Anh nói xem tui phải đi hướng nào, tui đi bộ về thôi!" Lam Hà nói rồi liền muốn xuống xe, nhưng hai bàn tay đang đan nhau trên bụng Diệp Tu lập tức bị người kia nắm chặt.

"Đừng sợ, không sao đâu, chúng ta không ra phố lớn, đi đường ngõ mà. Quá nửa đêm rồi, ai lại rảnh rang kiểm tra xe cộ trong ngõ chứ!" Diệp Tu miệng nói, tay thì vặn ga, xe phóng vút đi, cùng lúc đó bổ xung thêm một câu, "Dù sao thì anh đây cũng chả có bằng lái cho bọn họ kiểm tra."

Này, này này này này là lái xe không bằng lái trong truyền thuyết sao? !

"Diệp thần cẩn thận! ! !" Lam Hà sợ hãi kêu to.

"Suỵt, đêm hôm khuya khoắt đừng có hô to, ảnh hưởng tổ dân phố." Diệp Tu vẫn có hứng thú trêu chọc cậu, quay xe lái vững vàng.

"Vậy anh thả tui xuống, tôi lập tức ngậm miệng!" Lam Hà nghiến răng nghiến lợi nói bên tai Diệp Tu.

Gió đêm thanh mát, xe chạy nhanh nhanh, vận tốc gió không nhỏ, nhưng khoảng cách quá gần, lúc Lam Hà nói Diệp Tu vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm ám phả vào bên tai và sau gáy.

Diệp Tu cười nói: "Vị hành khách này, còn chưa tới trạm đâu, không thể dừng xe bừa bãi."

"Xe của anh đâu có phải xe công cộng!" Lam Hà muốn hộc máu.

"Này, xe máy cũng có tôn nghiêm!" Diệp Tu nghiêm túc trả lời.

"Anh không có bằng lái thì đã chà đạp lên tôn nghiêm của nó rồi có biết không? !" Lam Hà tiếp tục kề bên tai anh nói nhỏ.

"Bằng lái thì có lợi ích gì, quan trọng là kỹ thuật đỉnh." Diệp Tu phì cười làm lồng ngực Lam Hà cũng rung rung theo.

"Anh . . ."

"Lại đâu, cho em cảm thụ chút tốc độ xe của tán nhân, ôm chặt nha." Diệp Tu nói, thả bàn tay đang đè lên đôi tay trên bụng, nắm lấy tay lái.

Mu bàn tay đang được che đến mức ấm áp giờ bỗng có chút lưu luyến không vui.

"Ặc . . ."

Ngay lúc này Diệp Tu rồ ga, tăng tốc đột ngột sinh ra quán tính rất lớn, Lam Hà không thể không bám chặt lấy áo Diệp Tu tránh mất cân bằng, gió ùa vào mặt cũng làm cậu không thể không vùi đầu vào vai người đàn ông phía trước.

"Nhanh quá! Nguy hiểm!" Lam Hà vội khuyên nhủ, tiếng nói bị gió đêm thổi vù vù cắt thành từng âm.

"Không sao đâu, anh đây kinh nghiệm đầy mình." Diệp Tu trầm giọng an ủi.

Khoảng cách quá gần, nhiệt độ cơ thể đã sớm san bằng, chút ám muội do tiếp xúc thân mật khiến Lam Hà đành bó tay đầu hàng.

Tính toán một chút, dù sao thì mình tin anh ấy, trước nay đều vậy.

3.

Khoảng cách đúng là không xa, căn bản không cần đi ra đường lớn, rẽ vòng vèo qua mấy phố nhỏ đã tới căn biệt thự của Hưng Hân trong khu Thượng Lâm Uyển.

Lam Hà còn chưa hoàn hồn khỏi cú sốc "đi xe máy cùng Diệp thần không bằng lái", ngẩn ngơ xuống xe.

Diệp Tu đỗ gọn, cởi mũ bảo hiểm sửa lại đầu tóc một cách qua loa, quay lại thấy Lam Hà vẻ mặt hoang mang, lơ ngơ như bò đội nón thì không nhịn được phì cười, giơ tay vuốt đám tóc rối tung.

"Có chuyện thì nói chứ đừng động tay chân!" Lam Hà nói rành rọt một câu, né tránh bàn tay đang định làm trò mèo, tự mình chỉnh lại tóc.

"Có chuyện thì nói hả . . . Được, hiện tại anh với em đều có thời gian, chúng ta nói chuyện chút." Diệp Tu vừa nói vừa rút ra một điếu thuốc.

Diệp Tu muốn nói chuyện gì, Lam Hà đại khái nắm chắc trong bụng, nhưng không nghĩ tới người đàn ông này sẽ thẳng thừng như vậy.

"Mấy năm này anh không thể ở một nơi cố định được, chạy tới chạy lui Bắc Kinh Hàng Châu, còn phải dẫn đội đi thi đấu nước ngoài cả tháng. Anh lại không muốn hai chúng ta ở riêng, tóm lại là mấy năm tới em cứ đi theo anh, chờ đến khi anh thực sự về hưu thì tùy ý em chọn chỗ nào định cư, anh sẽ lo mua nhà."

Nhìn đi, ngang ngược quá thể!

Trong đầu nổ ầm ầm, gương mặt Lam Hà lập tức đỏ lựng, trái tim đập nhanh hơn, có khi còn nhanh hơn cả khi nãy lái xe không giấy tờ!

"Hiện tại nói chuyện này có phải quá nhanh không?" Cậu nghẹt thở nói ra một câu như vậy.

"Nhanh? Hôm trước không phải em đã đồng ý ở bên nhau sao?" Diệp Tu âm thầm thu hẹp khoảng cách.

Ồ, hôm trước, đúng hơn là đêm trước. Người ta nói đêm hôm khuya khoắt thì cảm xúc dễ thăng hoa hơn ban ngày, càng dễ cảm động lẫn kích động. Có lẽ vì vậy, Lam Hà bị cảnh đẹp tinh tế cùng nhạc nền du dương trong game đưa đẩy nên đã đồng ý thử ở bên Diệp Tu.

Để biểu hiện thành ý, cậu lập tức đặt vé máy bay, hôm sau xin nghỉ phép bay đến Hàng Châu. Đừng có ngốc, không phải ngàn dặm đem thân đến trước cửa, mà là hai thanh niên trưởng thành có quan hệ yêu đương ý mà, luôn cảm thấy chỉ gặp nhau qua game thật sự không đủ, phải mặt đối mặt nói cho rõ ràng. Chung quy thì gõ chữ sao có thể nhìn được vẻ mặt và biểu cảm của nhau, nhỡ đâu lại hiểu nhầm nghĩ loạn.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, rất nhiều suy nghĩ nương theo tiếng động cơ nổ vang khi máy bay cất cánh ào ào tới: Yêu đương với Diệp Tu? Chắc chắn việc này phải cần rất nhiều can đảm, ngoài ra, cuộc sống sau này sẽ phải đi theo đại thần sao?

Lam Hà còn có sở thích và ý nguyện riêng.

Chính vì nguyên nhân này mà sau hơn một ngày Lam Hà chỉ quan tâm đến việc tụ tập với bạn bè ở đây, có ý muốn trốn tránh. Tối nay cũng coi như lần đầu tiên hai người trò chuyện ở khoảng cách gần đến vậy.

"Vâng, thử một lần, cũng không cần ngay lập tức . . . ở chung chứ?" Nghe Diệp Tu nói mình cứ đi theo anh mấy năm, không phải ý là ở chung sao!

"Lam Hà đại đại à, chúng ta quen biết bao tháng bao năm rồi? Biến tường tận gốc rễ, em cảm thấy còn phải giống như trai gái mới lớn ba ngày hai lần nấu cháo điện thoại đường dài, rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì nhắn tin trêu chọc nhau, tuần tự từng bước tìm hiểu người kia mới xác định quan hệ?" Diệp Tu nói xong rít một hơi thuốc, lại nhếch khóe môi mang ý cười khiến người khác giận nghiến răng nghiến lợi, "Cái chính là nếu anh bằng lòng thì em có thích bị trêu chọc không? Thường thì sợ em chẳng chịu nổi."

"Là đôi bên cùng trêu ghẹo nhau . . . Tui cũng sẽ chọc anh có được không? Anh anh anh anh lại chịu được sao? !" Câu này ngắc ngứ đến mức chẳng có chút mạnh mẽ nào, lắp bắp đến mức chính bản thân Lam Hà cũng nghe không nổi.

"Nói một đằng làm một nẻo, còn mạnh miệng sĩ diện nữa." Diệp Tu thật quá hiểu cậu.

Người nào đó bị nói đến mức không cách nào phản bác: " . . . "

Kỳ thực, Lam Hà không chút nghi ngờ việc Diệp Tu có thể sử dụng 1001 cách, bất cứ khi nào cũng có thể làm cậu tức trào máu họng. Nhưng bản thân mình có cần không? Đến cụ tổ mình cũng không chịu được ý chứ! Vừa nghĩ vậy, lời Diệp Tu nói nghe ra vẻ có lý hơn hẳn. Đúng là có thể bỏ qua một vài bước tìm hiểu không cần thiết, bớt việc nào hay việc nấy.

"Nhưng cũng quá nhanh rồi." Lam Hà thở dài.

"Người trưởng thành mà, phải nhanh chứ." Diệp Tu cực kỳ nghiêm túc, "Cái gọi là yêu đương ý mà, trừ mấy tháng ngắn ngủi bị hóc môn trong cơ thể chi phối rồi yêu đương nồng cháy, còn lại năm dài tháng rộng về sau chính là sống cùng nhau. Dù tính cách và sở thích ra sao, nếu hợp thì bên nhau lâu dài, nếu không hợp thì chia tay thôi."

Lam Hà hơi hiểu ý của Diệp Tu.

"Chúng ta thử sống chung xem, nếu có thể bên nhau trọn đời thì miễn mấy việc chuẩn bị rườm rà đi, đôi bên đều thoải mái." Diệp Tu nhìn Lam Hà, ánh mắt chuyên chú.

—— nếu ở chung không hợp thì chia tay, càng không cần lãng phí thời gian cho mấy việc chuẩn bị rườm rà, cũng đỡ lưu lại những ký ức không cần thiết.

Không hổ là Diệp Tu mà . . .

Điếu thuốc được đốt lên chẳng được hút mấy lần, tự cháy hết, còn lại một đoạn ngắn kẹp giữa ngón tay người kia, khói thuốc lượn lờ, kéo dài thời gian suy nghĩ và chờ đợi.

"Được." Cuối cùng Lam Hà trả lời như vậy.

4.

Sau đó làm sao mà lại bị hôn một cái chứ?

Lam Hà không nhớ rõ, chỉ còn cảm giác bị Diệp Tu hôn là rõ ràng và mãnh liệt nhất, chẳng khác nào nước lũ, dâng trào trong tim cậu, nuốt chửng lấy nó.

Nụ hôn của Diệp Tu mang mùi khói thuốc. Dù sao cũng là người hay thức đêm, chẳng xa lạ gì với khói hương, Lam Hà không hút thuốc nhưng trong câu lạc bộ có khối người nghiện ngập. Chỉ là vị khói thuốc của Diệp Tu hoàn toàn khác với bất kỳ ai.

Lam Hà nhắm chặt làn mi, cảm nhận bờ môi chạm vào thân mật, dịu dàng mút lấy, mạnh mẽ mở ra.

Cảm xúc trong lòng dâng trào như sắp nổ tung, tim đập dữ dội, một lúc sau cảm thấy thiếu oxy nên vội vàng đẩy Diệp Tu ra.

5.

"Lão đại về rồi!" Bánh Bao nghe tiếng xe, chạy đến bên cửa sổ ngó xuống, "Ơ còn đèo thêm một người, còn đang nói chuyện. À tôi nhận ra rồi, là người tối qua muốn mượn phòng trống chỗ chúng ta ở nhờ đó, tên gì nhỉ, Dòng sông Danube xanh*!"

*"Dòng Danube xanh" (tên đầy đủ là Bên dòng sông Danube xanh và đẹp, tiếng Đức là An der schönen blauen Donau) là bản waltz của Johann Strauss II, sáng tác năm 1866.

Quần chúng trong phòng huấn luyện lập tức ào ra.

"Mòa, nhóc con nhà cậu có văn hóa gớm nhỉ, còn biết cả Dòng sông Danube xanh?" Phương Duệ nói.

"Đương nhiên! Trước đây chỗ tôi bảo kê có vị đại ca kêu tôi tìm giúp ổng bài hát này để đặt làm nhạc chuông điện thoại, tôi nhớ lắm." Bánh Bao cười ha ha.

"Người ta tên là Lam Hà, không phải Dòng sông Danube xanh, Bánh Bao đừng tùy tiện đặt biệt danh cho khách!" Trần Quả nói.

"Dòng sông Danube xanh không phải được gọi tắt là Lam Hà sao?"

"Ặc . . . Nhưng tên người ta là Lam Hà, chúng ta không thể tự ý thêm thắt vào tên người khác đâu!"

"Ồ, vậy tôi hiểu rồi!"

Mấy người đều kéo tới bên cửa sổ hóng hớt —— cảnh tượng náo nhiệt của Diệp Tu ý mà, bao năm mới gặp được một lần! Thế là nhìn thấy hai người đang hôn nhau.

"Chỗ chúng ta không có ai chưa thành niên chứ?" Trần Quả lo lắng liếc mắt nhìn Kiều Nhất Phàm và La Tập.

Mấy người hóng hớt: ". . ."

"Dạy học tại chỗ, thật là một cơ hội hiếm có." Đường Nhu che miệng cười.

"Đúng vậy, còn có sách giáo khoa làm mẫu." Trần Quả bất lực nói.

"Ai nha, combo tán nhân không thể dễ dàng bị ngắt ngang thế đâu, yo." Tô Mộc Tranh chăm chú hóng hớt hiện trường cười nói.

Quần chúng vội vàng khóa chặt ánh mắt vào cảnh tượng bên ngoài song cửa.

Hóa ra là Lam Hà vừa đẩy Diệp Tu ra một chút lại bị Diệp Tu tiến lên một bước ép đến sát tường, một tay nâng cằm một tay đỡ gáy, lần nữa hạ xuống môi hôn. Động tác mạnh mẽ khiến bầu không khí trở nên dính dấp, hơi thở ám muội lan tràn.

Con ngoan trò giỏi đỏ mặt lui lại, chỉ có vài tên không biết xấu hổ trực tiếp mở toang cửa sổ, huýt sao liên hồi.

Diệp Tu buông một tay đang giữ chặt Lam Hà, đưa ra sau lưng dựng thẳng ngón giữa.

"Lão đại, sao anh lại tranh nghề nghiệp của tôi, chơi trò lưu manh thế?" Bánh Bao khum hai tay bên miệng hô lớn.

Mọi người liền cười ồ.

P/s:

Một lần ở chung hai người rúc trên sô pha xem ti vi, nhìn một lúc eo Diệp Tu mỏi không chịu nổi, cả người nghiêng sang phía Lam Hà, được người sau kéo xuống cho nằm trên đùi.

Diệp Tu nằm ngửa, nhìn Lam Hà không chớp mắt.

Ánh mắt người đàn ông này luôn luôn bình thản, chỉ là bên dưới vẻ bình thản ấy là sóng ngầm, phải cẩn thận không nên đụng phải. Khi đối mặt với Lam Hà, phần lớn thời gian anh luôn rất dịu dàng, chỉ vài khi sẽ vô ý toát ra dục vọng chiếm hữu. Không nhuốm màu sắc dục mà như biểu hiện của mãnh thú khi bảo vệ bạn lữ.

Lam Hà bị nhìn không mấy dễ chịu, đưa tay che kín đôi mắt người thương.'

"Làm gì vậy?" Diệp Tu nhoẻn cười, kéo tay cậu xuống, đưa tới bên môi hôn một cái. Đôi mắt vẫn dán chặt vào Lam Hà.

"Hỏi anh ý, làm gì thế?" Lam Hà đưa tay kia lên thế chỗ, "Đừng nhìn em như vậy, đáng sợ lắm."

Vì vậy Diệp Tu cười, để mặc hai mắt bị che kín, tay kia nắm lấy một bàn tay của Lam Hà, đặt lên lồng ngực bên trái của mình.

Đó là vị trí của trái tim người đàn ông. Giờ phút này, hành động đó mang ý nghĩa "Nơi đây đang đập vì em", hiểu như thế Lam Hà liền cảm thấy lòng bàn tay tê dại. Ánh mắt và nhịp tim . . . làm người ta chẳng thể trốn tránh.

Lam Hà nghĩ, cậu thật sự bị người này nuốt chửng toàn bộ rồi. Bỗng nhiên chẳng còn xấu hổ, thả bàn tay đang che lên đối mắt, tiện tay gãi cằm người kia, "Trước đây anh đã nói."

"Hử?" Diệp Tu hơi ngửa đầu, cổ xúy cho hành động của Lam Hà.

"Định cư chỗ nào sẽ do em chọn, anh giải quyết việc nhà cửa?"

"Ừ, có ý muốn gì sao?"

Lam Hà cười khúc khích hỏi anh: "Có câu nói Bắc Kinh không có vòng lặp?"

"Trước đây không hiểu lắm, hiện tại cũng không."

"Câu đó tạm hiểu là vành đai hai của Bắc Kinh, Diệp Tu đạ đại cảm thấy áp lực lớn quá không?" Lam Hà nói lời này vốn chỉ là đùa giỡn, nói xong chính mình cũng chẳng nhịn được phì cười.

Diệp Tu duỗi lưng, vừa nói: "Nếu em nói ngoài vành đai ba thì áp lực của anh cũng chẳng nhỏ, vành đai hai à . . . Quê mình ở đó thì áp lực cái gì, em đồng ý đến ở là được!"

"Cái gì?"

Diệp Tu báo một địa chỉ, Lam Hà lấy điện thoại tìm kiếm một hồi, đó là một tứ hợp viện ven hồ. . .

Lam Hà sợ đến mức muốn quỳ, luôn mồm nói hóa ra Diệp lão gia là một nhân vật lớn, trước nay tiểu nhân có mắt như mù, mong người thứ tội. Diệp Tu giả vờ giả vịt đáp lời, còn không biết xấu hổ nói hầu hạ ta cho tốt thì sẽ tạm tha nhà ngươi một mạng.

Náo loạn một hồi, Diệp Tu nghiêm túc nói: "Có điều nói thật, anh không định kế thừa căn nhà kia, bỏ nhà đi nhiều năm như vậy, không mặt mũi nào. Sau này cứ để nó cho nhóc Diệp Thu kia, có được không?"

"Anh nói sao thì làm vậy mà."

"Thế em không chọn vành đai hai?" Diệp Tu chọc ghẹo.

Kỳ thực đây là một vấn đề rất nghiêm túc.

"Ai muốn ở trong vành đai hai chứ." Lam Hà liếc mắt, khóe miệng mang ý cười, hiển nhiên không coi đây là chuyện quan trọng.

"Vậy vành đai ba?"

Lam Hà xem xét một lượt giá nhà, tỏ ý Diệp Tu đại đại không cần quá áp lực, hai trạch nam ở vùng ngoại ô mới thích hợp, không khí trong lành, lên tàu điện ngầm cũng luôn có chỗ.

"Thật lòng thì em muốn ở đâu? Sau khi ổn định chắc chắn sẽ thỏa mãn em." Diệp Tu ngồi dậy, hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Thật lòng thì, căn hộ có thang máy, sạch sẽ chút là được, không có yêu cầu nào khác." Lam Hà thu lại vẻ mặt trêu đùa, đối diện với Diệp Tu một lúc, càng lúc càng lại gần, cuối cùng chụt một cái lên môi người yêu, nhỏ giọng nói, "Quan trọng không phải là nhà ở đâu, mà là có anh đó Diệp Tu đại đại."

"Sẽ không làm em thất vọng." Mọi mặt, nói là làm.

"Em biết."

Tiếng cười khe khẽ của đôi tình nhân biến mất trong nụ hôn nho nhỏ.

- End -​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook