Hoàn [Lam Hà 2020][Lam Hà] Ba Ngày Không Có Vinh Quang Trong Đời

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
BA NGÀY KHÔNG CÓ VINH QUANG TRONG ĐỜI

Sản phẩm thuộc project
Nhất Hà Xuân Tuyết - Mừng sinh nhật Lam Hà 2020

Author: Chờ kiếm
Cv: 张佳乐头上的小花儿
Edit: @Quân Y Hoàng



Artist: shiroiyan@deviantart



1.
Lúc điện thoại rung lên, đoàn tàu vừa chạy ngang qua một cánh đồng.

Cuối xuân, đã qua mất nửa mùa mơn mởn, chồi non mới ló mình trong cái se lạnh đầu năm giờ đã trải sắc xanh biếc trập trùng, phủ khắp núi non.

Thái dương Lam Hà tựa trên cửa kính, cơ thể khẽ rung lắc theo toa tàu, mảng da tì vào tấm kính ửng nóng dưới ánh mặt trời gay gắt giữa ban trưa ngoài cửa sổ. Hắn nửa tỉnh nửa mê nheo mắt, mở khoá màn hình điện thoại.

Có hai tin nhắn đến, hắn thoáng lướt qua thông báo thứ nhất từ phía công ty rồi nhấn xoá bỏ, tin thứ hai vừa gửi lúc trưa hôm nay từ cái tên vô trách nhiệm ngủ thẳng cẳng đến trưa Bút Ngôn Phi, hắn ở phía bên kia màn hình cười hì hì chúc Lam Hà thuận buồm xuôi gió, khi nào rảnh rỗi thì nhớ ghé thăm Vinh Quang. Lam Hà dở khóc dở cười, lập tức bạo tốc độ tay trả lời, nói ba ngày sau sẽ trở về cùng mọi người đánh phó bản.

Buổi trưa hai hôm trước cả nhóm tụ tập một chỗ tán gẫu, chẳng mấy khi có dịp nói lan tới vài chuyện ngoài Vinh Quang. Nhập Dạ Hàn chỉ vào mấy người đang ngồi đó, thở dài nói: "Ở đây không phải chỉ có mình tôi không cha không mẹ nên mới sống ở kí túc xá Lam Vũ đó chứ?" Sau đấy mọi người bắt đầu thi nhau khai địa chỉ, khi tới phiên Lam hà, hắn lặng lẽ nhìn Nhập Dạ Hàn, quai hàm từ tốn nhai cải trắng.

"Lão Lam ông không phải người ở đây sao?"

"Nơi này quá xa nhà tôi, nên cho thuê rồi." Hắn uống một hớp canh, "Cha mẹ tôi muốn sống ở quê."

Mọi người à một tiếng, lại cúi đầu chăm chú ăn cơm.

Mặt trời dần leo qua ngọn cây, trong bụi rậm văng vẳng tiếng côn trùng. Vẫn chưa đến lúc dùng điều hoà, cửa sổ trong phòng mở toang, gió mát tràn vào phòng khách, giấy photo đặt bên trong máy in bị thổi nhấc lên một chút.

Lam Hà cười cười, "Bất quá vài ngày nữa tôi phải về giúp người nhà tới ngân hàng làm chút thủ tục, sẽ đem ít đặc sản lên, mọi người thích ăn gì?"

Ban đầu tất cả đều từ chối... Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là trạch nam không chút tự giác muốn một đống đồ ăn vặt dễ gây béo phì.

Nghĩ tới đó, Lam Hà thoát hộp thư, lấy vé ra kiểm tra thời gian, kế đó gọi điện thoại về nhà.

Chuông báo bận ba lần, giọng nói quen thuộc như nước ấm rót vào tim. Khung cảnh ngoài cửa sổ gấp gáp lui về phía sau, như thế khi đang xem phim thì đột nhiên bấm nút tua nhanh, nhất thời ánh sáng đan xen hoa cả mắt.

Nhưng hắn sớm phát hiện ra rằng Bút Ngôn Phi quả thật là nhà tiên tri của Chúa. Sau khi về tới nhà rồi ở trong phòng dọn dẹp hành lí, Lam Hà dở khóc dở cười nhìn thanh tiến trình cập nhật cứ dừng mãi một chỗ, lặng lẽ tắt trình duyệt đi.

Vòng tròn màu xám cứ xoay tròn mãi kia dường như mở ra một cánh cửa lớn đối với Lam Hà, mở ra một bản đồ kì diệu.

Ba ngày không có Vinh Quang trong đời.


2.
"Tới ăn cơm này!"

"Dạ? À con tới ngay đây." Làm Hà quay đầu về phía nhà ăn hô to, tay chân luống cuống khép lại notebook, từ sàn nhà sạch boong đứng lên, đôi vớ quá trơn khiến hắn trượt chân suýt té lộn mèo một cái.

"Công việc thuận lợi chứ?"

"Tốt lắm ạ, lần trước bọn con đánh phó bản..."

Hắn vừa đưa chén lên nhận miếng cá từ đũa của mẹ, lúc ngẩng đầu lời chưa kịp rời miệng liền bị chặn đứng.

Bọn họ đang chăm chú nhìn hắn.

Đã rất lâu Lam Hà không về nhà, rất lâu chưa trở lại thăm cha mẹ, mà giờ phút này, hắn thậm chí có thể đếm chính xác những đường vân nhỏ dưới khoé mắt họ. Cha mẹ hắn không biết Vinh Quang là gì. Đây là thực tế mà hắn nhận ra từ khi quyết định nhận công việc này, việc thay đổi nhận thức cũ kĩ ấy vẫn còn quá khó khăn dù cho ngành thế thảo điện tử đang ngày một phát triển.

Nhớ tới mùa hè rất lâu trước đây, Lam Hà gia nhập trại huấn luyện, sau đó hắn cũng giống rất nhiều đứa trẻ khác va phải rào cản vô hình kia.

Vị trí hắn đứng chỉ kém các tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu, nhìn bạn bè bên cạnh đến rồi lại đi, cuối cùng chỉ còn lại một ít những người giữ nguyên thứ hạng như hắn.

Bọn họ hỏi Lam Hà, "Nè, cậu định học đại học ở đâu? Cha mẹ tớ nói chuyên ngành này về sau sẽ thành trọng điểm đó..."

Khoảnh khắc ấy Lam Hà cảm thấy mình vẫn chưa muốn từ bỏ.

Về sau vào đại học, trong giờ lên lớp của môn học rất ít người chọn, giảng viên nhắc đến một lí luận rất thú vị do một học giả phương Tây đề xuất. Hắn viết câu trả lời trên bảng đen xuống vở, ba hàng đầu bất luận là Lam hà lúc ấy hay bây giờ đều cảm thấy hết sức bình thường, tựa như những chi tiết nho nhỏ trong cuộc sống mà người ta thường nhắc tới nhắc lui nhưng sẽ luôn bị quên lãng trong vô thức.

Người giảng viên nói rất chậm, thời gian lúc ấy như kéo dài vô tận, giống hệt món kẹo mạch nha bán nơi đầu phố.

Ở tiết học rỗi rãi ấy, hắn mở điện thoại ra, chấp nhận lời mời làm quản lý công hội bán thời gian của Lương Dịch Xuân.

Tốt nghiệp rồi, hắn từ làm bán thời gian chuyển thành toàn thời gian, có một ít sóng ngầm trong lời nói của cha mẹ hắn, có điều về sau thỉnh thoảng bọn họ sẽ hỏi tin tức trên báo đang nói về chiến đội nào.

"Là Lam Vũ đấy! Hiện giờ con đang làm việc cho công hội bọn họ đó."

"À à... Là thế à..."

Người cha đẩy đẩy cặp kính viễn thị trên chóp mũi, tiếp tục chăm chú nhìn vào mặt báo như đang suy ngẫm điều gì, cẩn thận đọc một loạt những cái tên xếp dài trên đó.

Lam Hà ngồi cùng ông một lúc, năm phút sau hắn nhấc tay cầm lấy hai quả táo trong khay trà, rửa sạch rồi chậm rãi gọt vỏ.

"Lần trước bọn con đánh phó bản," Trên bàn cơm, hắn thoáng dừng lại, "Gặp một ít phiền phức, nhưng có người bạn phản ứng rất nhanh, giúp chúng con một vố lớn."

Sau đó cha mẹ hắn hơi giật khoé miệng, không hẹn mà cùng hạ đũa lần nữa.

Chén đĩa va vào nhau loảng xoảng.


3.
Phòng kinh doanh không trong ngày lễ nên chẳng có nhiều người, nhưng dù vậy hắn vẫn phải lấy số xếp hàng mười mấy phút.

Vậy cũng rất tốt rồi, hắn thở dài nhìn tờ giấy nhỏ trên tay, trong lòng tự an ủi bản thân dù gì không phải chờ tới mấy tiếng đồng hồ.

Giấy tờ đầy đủ cả, thủ tục sẽ được giải quyết rất nhanh. Nhân viên trực quầy gãi đầu niềm nở cười khi tiếp nhận túi hồ sơ, "Cậu chơi trò này sao?"

"Phải, anh cũng chơi à?"

Lam Hà cúi đầu nhìn, trên túi đựng hồ sơ in biểu tượng Vinh Quang rất lớn.

"Không, tôi chỉ nghe nói hình như rất nổi. Trò này hay vậy sao?"

"Đúng đấy," Lam hà cười cười, "Tôi chơi từ khi còn là sinh viên, đến giờ vẫn thế."

Hệt như tuổi trẻ và giấc mơ hằng mong mỏi thời niên thiếu, vẫn luôn theo sau hắn chưa từng rời xa.

Người kia khéo léo nở nụ cười lễ phép đáp lại, đợi Lam Hà rời đi rồi tiếp tục nhấn chuông báo ở song cửa, giọng nói vẫn bình thản chuẩn mực như thế.

Lam Hà cầm túi hồ sơ in biểu tượng to rõ đi thẳng tới cửa, chẳng ai ngoái đầu nhìn. Vẫn có điều rất khác, hắn nghĩ vậy, cuộc sống ở hai thế giới chẳng mâu thuẫn nhau, chỉ là không thể tránh khỏi việc đáy lòng ngả về bên nào nhiều hơn.

Ra khỏi đại sảnh mát mẻ, ánh nắng bất ngờ rọi đến khiến Lam Hà phải nheo mắt lại.

Những chiếc lá trên hàng cây hai bên đường lớn xào xạc thành tiếng, gió vừa thổi đến lại chợt nhiên tan đi. Vạt nắng chói chang ở phía trước, bóng râm ít ỏi nơi trạm xe bus không có lấy một bóng người. Các viền góc của thế giới lấp loáng những tia sáng, bừng lên đầy sức sống. Dáng vẻ cổ kính qua nhiều năm tu sửa không còn giữ được thưở ban đầu, nhưng vẫn rực rỡ sáng ngời trong kí ức của hắn.

Trước khi về đến nhà hắn nhận được tin nhắn nhắc nhở giờ tàu khởi hành vào buổi sáng hôm sau. Lam Hà nhìn nó hai lần rồi cất điện thoại vào túi.

"Ngày mai đi rồi sao?"

"Vâng, kì nghỉ hè sẽ dài hơn, con toàn quanh quẩn trong nhà thôi mà." Lam Hà cười cười lấy lệ, tránh đi bàn tay định vỗ đầu hắn, cầm bọc lớn bọc nhỏ đồ ăn vặt nhét vào hành lí.

Hắn bỏ gói snack được hút chân không cuối cùng vào nắp vali, chợt có một bọc rớt khỏi tay, theo kẽ hở trượt xuống dưới đáy. Lam Hà định để nó lẫn vào trong đống quần áo, nhưng chợt nghĩ nhỡ đâu gói đồ ăn này toả mùi, bám lên quần áo thì phiền phức, vì thế đành phải quay lại đút tay vào tìm.

Đầu ngón tay chạm phải một mặt phẳng truyền tới cảm giác khác lạ, hắn bỗng ngẩn người.

"Có muốn lấy máy tính ra không? Để trong vali sẽ không va đập làm hỏng chứ?"

Lam Hà nhấc nắp vali lên, so sánh kích cỡ với cha mình, "Vali này nhỏ vậy, con cầm theo là được rồi." Hẵn thả lỏng tay, cười nói đừng lo lắng.

Mùa hè nhiều năm trước, hắn cũng ở trong căn phòng ngủ gần giống thế này, kéo túi hành lí nhỏ chỉ cỡ bắp đùi mình, bên trong đựng tài liệu để tham gia trại huấn luyện.

"Đừng lo ạ."

Cơ hồ ngay thời khắc ấy, Lam hà sực nhận ra quả thực hắn đã ở một thế giới khác đan xen với thế giới thể thao điện tử trong ba ngày.

Cảm giác căng thẳng không biết từ đâu đến, hắn không đi tìm nguyên nhân, chỉ nghĩ đó là do mình vừa thoát khỏi những mệt mỏi sau thời gian dài làm việc.

Ngày hôm sau, hắn kéo vali bước trong vạt nắng ngoài nhà, cha mẹ tiễn hắn ra cửa tiểu khu lên taxi, nhắc đi nhắc lại đến ba lần đừng nhầm bến. Xe dừng lại một chốc ở nơi quẹt thẻ ra vào tại chốt bảo vệ, Lam Hà lặng lẽ dựa vào cửa kính, nhìn hai bóng người cách đó không xa, vẫy vẫy tay.

Tài xế giẫm chân ga, hai ba con mèo hoang và chim chóc tán loạn rời đi.


4.
Ra khỏi nhà ga, hắn lên xe buýt vào trung tâm thành phố rồi trở về công hội. Trong xe buýt đã mở máy điều hoà, hơi lạnh đặc trưng của phương tiện giao thông công cộng xộc vào khoang mũi.

Lam Hà cố gắng mường tượng, nhưng chung quy không biết nên hình dung thế nào.

Mùi hương và thính giác thường nhạy cảm hơn so với thị giác trong việc khơi gợi kí ức. Công viên sẽ thay đổi, đường phố sẽ thay đổi, kiến trúc hai bên đường rồi cũng sẽ khoác màu sơn khác, Lam Hà nhắm mắt tựa lưng vào ghế, áo khoác cởi ra đắp trên người, hệt như vô số chuyến đi của hắn, thời gian như ngưng đọng tại khoảnh khắc này, đột nhiên đưa ta trở về một phút giây nào đó.

Xe buýt dừng lại, hắn mở lớn mắt, hành khách xung quanh tụm năm tụm ba lấy hành lí, Lam Hà ngồi trên ghế thêm một lúc, đợi mọi người xuống gần hết, lúc này mới đứng dậy.

Xuống xe đi một đoạn, những toà nhà quen thuộc dần hiện ra, bước chân hắn cũng càng lúc càng nhanh, như thể vội vàng quay về nhà.

"Tôi trở lại rồi đây."

Hắn đẩy cửa, một cơn gió thổi tới hất lên mái tóc hắn.

Thự Quang Toàn Băng nghe tiếng liền ngẩng đầu, Bút Ngôn Phi đang trong ca trực tựa vào máy tính lười biếng vươn vai, chầm chậm nở nụ cười, dán sát người vào lưng ghế.

"Đại Xuân nói lát nữa mở cuộc họp đó."

Hắn hít sâu một hơi, cảm giác thân thuộc cuồn cuộn chảy khắp cơ thể.

"Được."

Lúc nghỉ trưa Lam Hà dành thời gian xem qua tờ báo Thể Thao Điện Tử, kế đó chuẩn bị trước những tư liệu cần dùng cho buổi họp và bảng phân công nhân lực liên quan tới các phó bản gần đây. Hắn lục tìm trong ngăn kéo vài chiếc kẹp bướm đủ màu sắc để phân loại các tài liệu rồi sắp xếp chúng chỉn chu theo thứ tự.

Không hỏi tương lai, không màng hậu quả.

Đó là hai câu hắn nghe rõ nhất khi giảng viên nói trên bục giảng lúc hắn nhận được lời mời của Lương Dịch Xuân.

Lòng mang ước mơ chẳng do dự tiến về phía trước, dù có đâm phải tường Nam máu nhuộm đỏ người.

Gió mát vờn qua tai.

Lại vào đầu hạ.


END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook