- Bình luận
- 127
- Số lượt thích
- 989
- Team
- Khác
Trong một tháng sau đó, Tôn Triết Bình vùi mình vào việc huấn luyện. Đến trước ngày xuất phát mới rảnh rỗi quay về nhà trọ. Hắn thu dọn gian phòng một lần nữa, tưới nước cho hoa hồng trên bệ cửa. Đống báo mà Tiêu Thời Khâm và Chung thiếu đưa cho hắn được cất kỹ trong một bì thư, cẩn thận đặt trong túi áo khoác. Sau cùng, để phòng lỡ đâu mình không thể quay về, hắn viết một bức di chúc, chăm chú nhìn một hồi rồi đặt lên bàn.
Chuẩn bị xong xuôi, Tôn Triết Bình xách theo túi hành lý xuống tầng, đi ngang qua phòng khách, vừa vặn nhìn thấy chủ nhà đang ngồi trên sô pha hút thuốc. Chủ nhà gọi Tôn Triết Bình ngồi xuống, đưa cho hắn một điếu thuốc: "Lâu lắm rồi không thấy cậu. Đang vội đi đâu à?"
Tôn Triết Bình châm thuốc, cười cười: "Trước giờ tôi dều không vội."
"Có chứ, tôi còn tận mắt nhìn." Chủ nhà hồi tưởng lại: "Là vào mấy năm trước, có đợt, một người trẻ tuổi dáng dấp rất đẹp chạy đến đây tìm cậu nhiều lần. Lần cuối cùng đó cậu ta rất lâu không còn tới nữa, cậu liền cuống lên, mỗi ngày tìm tôi hỏi xem tôi có nhận được điện báo gì không. Khi đó vợ tôi còn nói riêng với tôi rằng, bộ dạng này của ngài Tôn rất hiếm thấy, mọi thường đều một bộ rất thận trọng, nhưng quả vẫn là người trẻ tuổi, ha ha." Chủ nhà nói, ý cười vương nét cay dắng: "Ai da, khi đó vợ tôi vẫn còn sống."
Tôn Triết Bình nghĩ đến người phụ nữ mất hai năm trước, ngày tang lễ của bà, gió nhẹ hiu hiu: "Tôi rất tiếc."
"Không sao." Chủ nhà xua tay. "Như bây giờ cũng tốt, có ngài Tôn ở đây nguyện ý dành thời gian tán gẫu với tôi, cũng miễn cho lão già như tôi rảnh rang quạnh quẽ."
"Tuổi của ngài cũng không cao."
"Ha ha, đúng thế. Tuổi tôi không cao, vợ tôi cũng vậy, sao sớm thế mà đã đi. Ài, ngại quá, than vãn mấy cái này với cậu. Nói chuyện của cậu đi, sau lần đó tôi cũng chưa gặp lại người bạn kia của cậu, cậu ta bây giờ thế nào rồi?"
"Hắn giờ đã là một ông lão chân chính rồi." Tôn Triết Bình thử tưởng tượng dáng vẻ cậu phóng viên trẻ tuổi khi đó lúc về già, bị mình chọc cười: "Tôi đang định bay qua biển đi gặp hắn."
Chủ nhà chép miệng, không hỏi nhiều, chỉ nói câu chúc mừng: "Già rồi, không biết còn lại bao nhiêu ngày tháng. Nhân lúc còn có thể bầu bạn thì nên trận trọng, bằng không về sau chỉ còn một mình."
"Vậy ngài thì sao?" Tôn Triết Bình hỏi ông. "Mấy chục năm sau thì sao? Cũng một mình sao?"
Chủ nhà nhả ra một hơi khói. Lúc vợ ông còn sống luôn tiếc tiền mua xì gà cho ông. Ông thường xuyên lấy cớ ngài Tôn muốn hút mà dỗ vợ mình mua thêm mấy điếu, sau đó lôi kéo Tôn Triết Bình vừa hút thuốc vừa nói chuyện trời đất. Ô, hình như hồi Tôn Triết Bình vội vã hỏi han điện báo cũng là cảnh tượng như thế này.
"Nên thế nào liền thế đi, một mình thì một mình vậy. Lời ban nãy nghe như oán than, kì thực tôi chưa từng trách bà ấy. Chỉ là, thỉnh thoảng một mình về phòng ngủ, thắp nến lên, nhìn ngọn lửa leo lét kia, lại nghĩ đến thân già lẻ loi này, có chút cô quạnh mà thôi. Nhớ đến quãng thời gian bầu bạn trước đây, lại cảm thấy mỗi năm mỗi ngày có bà ấy cạnh bên, đều đáng mấy năm đời tôi."
Xì gà cháy hết, chủ nhà buông tàn thuốc, hỏi Tôn Triết Bình: "Cậu thì sao, cậu cho rằng có đáng giá không?"
"Còn cần phải nói sao?" Tôn Triết Bình kiệt ngạo cười: "Tôi chưa từng hối hận với lựa chọn của mình."
Bầu trời trong suốt như gương, tựa như nó cũng đang mong chờ nước đi vĩ đại của nhân loại, ưu ái để dành điều kiện tốt như vậy.
Tôn Triết Bình lại chỉnh trang bộ đồ bay, thắt kĩ đai an toàn, đeo kính chắn gió lên. Xuyên qua cửa sổ mạn tàu, hắn nhìn thấy lá cờ đón gió tung bay, bên trên thêu chỉ đỏ 'Hoa Diên Vĩ' -- tên của con thuyền này.
Đoàn người hồi hộp chờ đợi trên sân bay có Lâu Quan Ninh, Chung thiếu, có TIêu Thời Khâm, còn có nhóm chuyên gia phụ trách hạng mục, đồng nghiệp trong xưởng, phóng viên từ các tòa báo lớn, đại diện chính quyền thành phố. Hắn thậm chí còn nhìn thấy những người theo đuổi mình trước kia, vẫy khăn tay, hệt như bốn năm trước hò hét tên hắn trên sân thi đấu.
Tôn Triết Bình nắm tay phải đặt bên môi, thổi một hơi rồi hướng về phía bàn điều khiển. Cánh tay trái máy móc đã đặt trên cần điều khiển từ sớm. Hắn tựa hồ có thể cảm nhận được sự rung động mỗi khi bánh răng chuyển động, ngón tay kim loại siết chặt cần điều khiển, nhanh chóng kéo nó xuống. Phi thuyền cất cánh bay lên, bầu trời những tưởng đã phải nói lời vĩnh biệt nay lại mở rộng vòng tay chào đón hắn.
Cậu cho rằng có đáng giá không?
Đáng giá, sao lại không chứ.
Xem đi, Trương Giai Lạc, điều mà anh mong mỏi, điều mà anh duy trì, đã thành hiện thực.
Dù cho nguy hiểm hơn nữa, tôi cũng muốn đánh cược lần này. Nhất định phải thành công, tôi muốn kể với anh chuyện này, cho dù là anh hai mươi tuổi hay là tám mươi tuổi. Tôi biết, anh sẽ say mê nghe.
Dòng người ngóng trông bên kia bờ đại dương sục sôi ngay khi bắt được chấm đen nhỏ xuất hiện trên không trung nơi đường chân trời. Tiếng hô đinh tai nhức óc khi Tôn Triết Bình đặt chân ra khỏi buồng lái làm hắn suýt chút nữa không kìm được mà quay trở vào. Hắn đứng trước phi thuyền, đón lấy hoa tươi được đưa đến, dùng cánh tay máy giơ lên thật cao. Cảnh tượng này được nhiếp ảnh gia chụp lại, ghi chép dấu mốc quan trọng này, được lưu trữ mãi về sau.
"Ngài Tôn." Cánh phóng viên bao vây Tôn Triết Bình tầng trong tầng ngoài được thông báo chỉ được đặt một câu hỏi cuối cùng, vì thế họ lựa chọn vấn đề có tính khái quát nhất: "Sự kiện trọng đại lần này của ngài chắc chắn không thể thiếu được sự trợ giúp và ủng hộ từ người khác, ngài có muốn nhân cơ hội này gửi lời cảm ơn đến họ hay không?"
"Tôi muốn cảm ơn mỗi người đã góp mồ hôi công sức cho hạng mục này. Đặc biệt là hai người vừa là chủ vừa là bạn của tôi, cảm ơn họ đã tín nhiệm và giúp đỡ tôi suốt nhiều năm, còn có nhà sáng chế phát minh ra tay chân máy. Còn cả, một vị phóng viên." Tôn Triết Bình lấy một tờ giấy từ trong lòng, phía trên ghi một dãy địa chỉ, vì nó mà Chung thiếu đã phải hỏi khắp những bạn bè bên phía này đại dương. "Anh ấy ở đây, bây giờ tôi muốn đi gặp anh ấy. Không có anh ấy thì tay chân máy cũng không ra đời, cũng sẽ không có tôi ngày hôm nay."
Đó là một căn nhà gỗ hai tầng ở vùng ngoại ô, khung cửa sổ đỏ nổi bật trên vách tường thuần trắng. Trước sau nhà đều có một vườn hoa nhỏ xinh đẹp, hoa nở rộ rất vui mắt. Một người trẻ tuổi đang khom lưng tưới hoa, nhìn thấy Tôn Triết Bình tới liền buông bình nước, đẩy hàng rào gỗ bước ra ngoài.
"Chào ngài, xin hỏi quý danh của ngài đây?"
"Không quý, họ Tôn." Tôn Triết Bình rút ra một tấm danh thiếp: "Tôn Triết Bình."
"A!" Nghe được tên của vị khách mới đến, người trẻ tuổi ngạc nhiên hô lên. "Ngài chính là người đầu tiên bay qua biển!"
"Cậu biết tôi à?"
"Nghề của chúng tôi đòi hỏi phải linh thông tin tức. Huống hồ tên của ngài đều truyền rộng khắp rồi." Người trẻ tuổi ngại ngùng gãi đầu, Tôn Triết Bình nhìn hắn, cảm giác như thấy lại bóng dáng Trương Giai Lạc lần đầu gặp hắn.
"Cậu cũng là phóng viên? Vậy cậu hẳn cũng biết Trương Giai Lạc. Tôi nghe nói anh ấy sống ở đây, xin hỏi hiện tại tôi có thể gặp anh ấy được không?"
"Ngài nói thầy Trương à? Mấy năm qua thầy ấy quả thật sống ở đây. À đúng rồi, tôi họ Trâu, tên Trâu Viễn, là học trò cuối cùng của thầy Trương, ngài gọi tôi tiểu Trâu là được." Người trẻ tuổi bắt tay Tôn Triết Bình, lại tiếc nuối nói với hắn: "Đáng tiếc ngài đi chuyến này phí công rồi, thầy Trương không ở đây nữa."
Tôn Triết Bình trong lòng căng thẳng: "Anh ấy... không ở đây nữa?!"
Trâu Viễn thấy sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch, biết là hắn hiểu lầm, vội giải thích: "Xin lỗi xin lỗi, tôi nói không rõ ràng! Thầy Trương vẫn khỏe, có điều đã về nước rồi!"
Nhìn thấy mặt mũi Tôn Triết Bình có lại sắc hồng, rồi lại không biết nên bày ra vẻ mặt gì, Trâu Viễn cũng có phần khó xử: "Thật không khéo, thầy ấy mới lên đường vào tháng trước, ước chừng ngày mai là đến thủ đô. Không ngờ thầy đã ở nhà tĩnh dưỡng nhiều năm vẫn còn có khách lặn lội đường xa đến thăm, không thể đón tiếp trước, khiến ngài thất vọng rồi."
"Là lỗi của tôi không thông báo với mọi người trước." Tôn Triết Bình thuận miệng trả lời, nói xong lại có chút thảng thốt. Đã từng, Trương Giai Lạc dường như từng nói qua, xin lỗi hắn vì không gửi điện báo trước khi tới -- hiện tại hắn rốt cục cũng hiểu vì đâu mà hắn trước giờ chưa từng gửi điện báo. Hắn hiểu được những lời nói kì lạ của Trương Giai Lạc, sau cách biệt năm mươi tư năm thời gian.
"Thầy Trương của cậu vẫn có thể lữ hành vượt biển, xem ra thân thể vẫn còn khỏe? Cũng tám mươi tuổi rồi chứ?"
"Tám mươi mốt. Nhưng tình trạng thân thể của thầy, ai, nói đến đây tôi cũng hết cách. Tôi vẫn luôn khuyên thầy không cần về nước. Tôi bảo, dù sao ở độ tuổi của thầy, xương cốt không còn dẻo dai như trước, xin thầy đừng tự làm khó bản thân. Hiện tại thế cuộc không ổn định, thầy cứ ở nhà sinh hoạt nhàn nhã là được rồi. Thầy ấy lại không nghe lọt, nhất quyết phải đi."
"Anh ấy kiên trì đến vậy?"
"Đúng vậy, thầy ấy trông thì tùy tiện, nhưng không biết liệu ngài có hiểu cho, từ trong cốt tủy thầy ấy là người rất cứng đầu, thầy ấy vẫn luôn ủng hộ những người tiến bộ phương bắc, làm phật lòng những kẻ phe phản chiến ở phương nam, vì thế mấy kẻ đó thường xuyên tới đây để quấy rối. Bảy, tám năm trước, có một lần thầy nghe nói trong nước tổ chức thi đấu phi thuyền, vô cùng phấn khởi mà nói muốn quay về. Thế nhưng không ngờ lại bị đám phe phản chiến theo dõi, vu hại giáo sư là gián điệp, không thể thả ông ấy về nước, thuê côn đồ đến đe dọa thầy. Sau đó chính phủ đương nhiên không phê chuẩn cho thầy đi, thầy cũng chỉ đành ẩn cư đến nơi hẻo lánh này. Đám người quả thật đáng giận, thầy đã lớn tuổi như vậy rồi chúng cũng không tha."
Nhắc đến cảnh ngộ của thầy mình, Trâu Viễn khó tránh căm phẫn sục sôi, cũng nói nhiều hơn: "Mấy năm qua, thế trận giằng co ngày càng căng thẳng, e là chẳng mấy chốc hai phe sẽ không thể giữ được kiên nhẫn mà bắt đầu động tay. Thế nhưng thầy lại càng ngày càng kiên trì, nói rằng chính bởi tuổi tác càng cao thân thể càng yếu, mới nhất định muốn quay về nhìn một lần. Lại nói, chiến tranh sắp sửa bùng nổ, đám người phe phản chiến cũng không thừa thời gian để tâm đến thầy, lúc này không đi thì đợi đến bao giờ. Thầy ấy cũng đã nói đến nước này, chúng tôi cũng hết cách, chỉ đành để thầy đi. Coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của thầy."
"Mấy năm nay anh ấy quả thực sống không được tốt." Tôn Triết Bình thổn thức. "Anh ấy vẫn luôn là người không dễ dàng từ bỏ."
Trâu Viễn nghe thấy lạ, quan sát từ đầu đến chân Tôn Triết Bình, vẻ mặt có phần nghi ngờ: "Ngài Tôn lần đầu tiên đến bên này đại dương, thầy Trương cũng đã mấy chục năm không về nước, ngài làm sao biết được thầy ấy là người thế nào? Thứ tôi nói thẳng, ngài đột nhiên đến đây mà không báo trước, tôi còn chưa biết ngài tìm thầy tôi có việc gì đấy."
"Kể ra thì rất dài, có lẽ cậu sẽ không tin." Tôn Triết Bình nghĩ ngợi, lựa chọn nói thật với hắn: "Tôi quen biết thầy cậu từ trước khi anh ấy xuất ngoại. Bốn năm trước, tôi hai mươi sáu, anh ấy hai mươi bảy."
Trâu Viễn đột nhiên mở lớn mắt, tám phần mươi đã xem người mới tới này là kẻ lừa đảo hoặc người điên, lộp cộp lùi lại mấy bước, đang định quay đầu chạy trốn về phòng thì nhác thấy cánh tay trái bằng máy của Tôn Triết Bình, lập tức sững người. Khi hắn nhìn Tôn Triết Bình lần nữa, trên mặt là biểu tình khó thể tin được, trong mắt lấp lánh ánh sáng kì lạ.
"Tôi hiểu rồi." Nói, hắn không màng đến sự ngờ vực của Tôn Triết Bình, vội vàng kéo tay hắn vào phòng: "Tôi không nói nhiều nữa, mời ngài tự nhìn xem."
Tôn Triết Bình theo Trâu Viễn lên tầng hai, bước vào một gian phòng nhỏ. Trong phòng kê một hiếc bàn cạnh cửa sổ, khăn trải bàn dệt hoa trang nhã, bên trên chất đầy sách vở. Căn phòng này hẳn là phòng làm việc của hai thầy trò. Tôn Triết Bình tới trước bàn, khóe mắt liếc tới một cuốn sách.
"Câu chuyện này tôi từng nghe qua." Tôn Triết Bình khó nén mà cầm lấy cuốn sách, lật đến mấy trang cuối -- Viện nguyên lão bị lật đổ, người tha hương cuối cùng bước lên con đường hồi hương, bầu bạn bên hắn là vị Tinh Linh kia. "Rốt cục hôm nay cũng biết được kết cục."
"Thầy nói câu chuyện này được viết rất lâu về trước, bây giờ thu thập bản thảo đóng thành sách, chỉ mang tính kỉ niệm chứ không định xuất bản." Trâu Viễn ngượng ngùng cười. "Nhưng tôi rất thích. Sau này tôi muốn trở thành một tiểu thuyết gia hơn là phóng viên, viết ra câu chuyện thú vị như vậy."
"Ồ? Chí hướng của cậu ngược lại với thầy của mình năm đó?"
"Lúc đầu thầy rất kinh ngạc khi nghe tôi nói vậy, nhưng sau đó lại bày tỏ ủng hộ quyết định của tôi. Thầy nói, thời đại bây giờ đang không ngừng biến chuyển, truyện truyền kì năm đó sa sút thì nay tiểu thuyết viễn tưởng lên ngôi. Nếu như viết ra những gì mà tôi ảo tưởng, du hành giữa các thế giới, tàu ngầm bí ẩn, bay lên mặt trăng, nói không chừng sẽ vô cùng được hoan nghênh."
Tôn Triết Bình gật đầu tán đồng: "Không sai. Không ai quy định học trò phải bước lên cùng con đường với thầy giáo, nếu cậu có phong cách của bản thân, thì ắt nên chọn chuyên môn phù hợp với mình. Chí hướng của con người ấy mà, phải trăm hoa đua nở mới tốt."
"Cảm ơn." Trâu Viễn cười, hai mắt cong cong. "Quả nhiên là ngài."
"Cái gì?"
Trâu Viễn cầm một cuốn bản thảo trên bàn, trân trọng đưa nó cho Tôn Triết Bình: "Ngài đọc thử cái này đi."
"Đây là..."
"Đây là bản thảo hồi kí của thầy. Ông ấy không có sức tự mình viết nên truyền miệng cho tôi, để tôi ghi chép, chỉnh sửa. Vì thầy chưa dặn phải xử lí nó thế nào nên tôi bảo quản nó, chờ đến lúc thích hợp thì xuất bản. Nhưng giờ tôi đã gặp được ngài, tôi quyết định gửi gắm nó lại cho ngài." Trâu Viễn chân thành nhìn Tôn Triết Bình: "Ngài là người thích hợp nhất để giữ gìn nó, chắc chắn thầy cũng nghĩ như thế."
Tôn Triết Bình vuốt ve bìa bản thảo, vị phóng viên truyền kì dùng nét bút ưu nhã viết xuống tiêu đề cô đọng hồi ức cả đời hắn: "Bách Hoa Liễu Loạn".
Tôn Triết Bình cảm tạ Trâu Viễn, cất bản thảo vào túi áo khoác, sau đó hỏi hắn: "Cậu có biết sau khi về nước anh ấy định đi đâu không?"
"Thầy không nói với tôi."
"Được rồi, để tôi tự tìm anh ấy vậy."
"Ngài muốn về nước sao? Để tôi tiễn ngài."
"Không cần tiễn, tôi lập tức đi. Việc này không thể chậm trễ, người già, không biết còn bao nhiêu thời gian, nhân lúc còn có thể phải hết sức trân trọng." Tôn Triết Bình nở nụ cười, đi mấy bước lại quay đầu gọi Trâu Viễn: "Đúng rồi, câu chuyện mà ban nãy tôi đọc -- khi còn trẻ thầy cậu viết nó, không chỉ đơn giản là tiểu thuyết, mà là căn cứ vào lịch sử để kể lại. Nếu cậu muốn viết tiểu thuyết cũng có thể tham khảo phương pháp này. Tỷ như cố sự của tôi và thầy cậu, nếu như báo viết ra, thì tám phần mười sẽ không có ai tin, nhưng lại là một tư liệu sống tuyệt vời cho tiểu thuyết."
Người học trò trẻ chớp mắt, hiểu ra: "Ý ngài là ngài đồng ý cho tôi viết lại câu chuyện của hai người?! Thật sự có thể ư?"
"Giao cho cậu tôi rất yên tâm. Tả chúng tôi đẹp trai một chút là được."
Trâu Viễn kích động đỏ bừng mặt, cúi đầu thật sâu với Tôn Triết Bình: "Tôi sẽ cố gắng, vô cùng cảm tạ ngài!"
"Được rồi, bây giờ tôi phải đi xem kết cục của cố sự này."
"Mong ngài có thể thấy được một kết cục hoàn mỹ."
"Đương nhiên rồi." Tôn Triết Bình tràn đầy tự tin. "Tôi và anh ấy tuy hay gặp xui xẻo, nhưng khi ở cạnh nhau thì lại vô cùng may mắn."
-- Gần đây càng lúc càng cảm nhận rõ ràng thân thể mình không còn như trước. Hoa mắt run tay, chưa đứng được bao lâu chân đã lẩy bẩy, có những lúc còn không quay được đầu. Haiz, không thừa nhận bản thân đã già cũng không được. Ngẫm lại cũng đúng, tôi đã tám mươi mốt tuổi rồi. Có lẽ tương lai sẽ có ngày con người có thể sống đến cả trăm năm, có điều tôi không có may mắn thấy được.
Thời đại này có bao nhiêu người có thể sống quá sáu mươi tuổi đâu? Tôi cũng nên thấy đủ. Từ năm hai mươi tuổi đam mê truyền kì lịch sử, cho đến khi chuyển chiến tuyến sang sáng tác phổ cập, bình luận, xuất bản, cuối cùng có thể ngồi trên giảng đường làm giáo sư, dẫn dắt sinh viên. Tuy không thể thực hiện toàn bộ mong ước của mình khi mới bước chân vào xã hội, nhưng thực tế tôi đã làm được những chuyện vượt xa mục tiêu ban đầu. Mà những điều này đều dựa vào cố gắng của mình tôi, từng bước từng bước đạt được. Tôi chắc chắn sẽ không nói thành tựu của bản thân cao thượng, tôi biết tác phẩm của mình còn lâu mới đạt đến độ hoàn mỹ, nhưng tôi không bao giờ ngừng hướng về phía trước, chưa bao giờ từ bỏ. Tôi tự hào về bản thân.
Ha ha, ban nãy tiểu Viễn nói những bài viết được công bố của tôi đã có thể xếp đầy từ tầng một lên tầng hai. Nếu như tình trạng cơ thể cho phép, tôi rất muốn nâng ly chúc mừng một phen.
Hử? Tiểu Viễn, trò nói gì cơ? Tôi có chuyện gì chưa thỏa ư?
Còn gì chưa vừa lòng nữa đâu? Những lời công kích kia? Đây là chuyện rất bình thường mà. Ai có thể khiến cho tất cả mọi người thích mình chứ?
Quan trọng là, dưới sự phản đối và công kích, tôi vẫn kiên trì với suy nghĩ của bản thân, truyền vật tôi muốn truyền cho đúng người, sáu mươi năm qua chưa từng nịnh bợ bất cứ kẻ nào, chưa bao giờ phản bội lập trường của mình. Tôi đã đạt được mục đích của mình, quan tâm người ta khích bác tôi thế nào làm gì?
Có điều, cũng có tiếc nuối. Cho nên, tôi muốn thừa dịp cuối đời để thực hiện nó, bất kể có thành công hay không, không thử một lần chung quy vẫn không cam lòng. Lỡ đâu may mắn cược thắng thì sao?
Ồ, cụ thể là tiếc nuối gì ấy à...
Tôi chưa từng kể chuyện này với bất kì ai, bởi vì... nói thế nào nhỉ? Một việc mà ngay đến chính tôi cũng không chắc nó đã xảy ra, sao có thể kể cho ai khác? Giờ tôi lớn tuổi rồi, trí nhờ kém, chuyện thời trẻ cũng không nhớ được rõ ràng nữa. Rốt cuộc là kỳ tích từng tồn tại, hay chỉ là một cơn mơ đẹp đẽ?
Nếu trò muốn viết nó vào hồi kí thì hãy nhớ kĩ. Nếu tin tưởng, thì hãy chúc phúc tôi. Nếu không tin, thì cứ coi như vừa nghe chuyện lạ, giống như những câu chuyện mà tôi viết trước kia vậy --
Từng cuộn sóng bàng bạc như mây, dưới bầu trời xanh thẳm hiếm thấy, 'Hoa Diễn Vĩ' bay vụt qua. Bắp tay Tôn Triết Bình do thao tác thời gian dài mà bủn rủn, bánh răng trong cánh tay máy cũng ấm nóng dần, nhưng không nóng bằng cuốn bản thảo trong ngực hắn.
-- Chuyện này xảy ra khi tôi còn trẻ, có lẽ hơn năm mươi trước kia, tôi mới hơn hai mươi tuổi. Sau mấy năm say mê lịch sử, tôi bỗng nảy sinh hứng thú với khoa học kỹ thuật. Hình như năm đó ra đời phát minh gì ấy nhỉ... Để tôi nhớ xem, à, thuyền hơi nước. Khi đó khắp nơi đều sôi nổi bàn luận về cái phát minh này, tôi nhìn mà lòng cũng nao nao.
Khoa học kỹ thuật tráng lệ biết bao, thời thượng biết bao, động lòng người biết bao! Trái ngược với những câu chuyện mà tôi viết trước đây, tuy đắt khách nhưng hoàn toàn không theo kịp làn sóng thời đại. Vì vậy tôi quyết định thay đổi đề tài. Tôi muốn viết bài về những phát minh vĩ đại tượng tự như thuyền hơi nước này.
Thế nhưng những phát minh lỡn đã có phóng viên chuyên nghiệp đưa tin, không đến lượt tôi. Tôi không cam lòng lại viết lách mấy bài viết lặt vặt ngoài lề, nghĩ tới nghĩ lui, kỹ năng đào bới tư liệu dân gian được rèn giũa đã phát huy tác dụng. Tôi tìm đến những nhà phát minh hoặc người tự xưng mình là nhà phát minh, ý đồ có thể tìm được thùng vàng chưa ai biết đến.
Thời gian không phụ người có lòng, tôi quả thực đã nghe ngóng được tin tức có người phát minh ra một chiếc máy có thể đưa con người đến tương lai.
Tôi vừa nghe đã cực kì kích động. Phát minh này quá lợi hại, tuyệt đối có thể thay đổi xã hội loài người! Huống hồ người này vẫn luôn kín tiếng, tôi là phóng viên đầu tiên hỏi đến việc này, có nghĩa là nếu như thật sự có phát minh như vậy, thì tôi sẽ có thể đưa tin độc quyền rồi? Không thể bỏ lỡ cơ hội như vậy, tôi lập tức tìm đến cửa.
Người nọ biết được mục đích của tôi thì lập tức bày máy móc ra, rồi giải thích một mớ nguyên lý. Đáng tiếc kiến thức cơ bản năm đó của tôi quá tệ, không hiểu, cũng không thể phán đoán thật giả.
Khoa học thời bấy giờ kém xa hiện nay, người dân cũng không có nhiều kiến thức về khoa học, người già ở một số vùng nông thôn vẫn còn coi phát minh mới là phép thuật. Mấy kẻ lừa đảo tự xưng là nhà khoa học thì đầy rẫy. Tuy tôi tha thiết hy vọng có thể đào được một phát minh vĩ đại, nhưng không đến nỗi mụ mị đầu óc mà đưa tin về thứ vớ vẩn không đánh tin cậy.
Hơn nữa lúc người nọ giới thiệu có nói rằng, cái máy này của hắn chỉ hoạt động được khi máy đo đạc đo được trị số nhất định nào đó, mà trị số này xuất hiện không có quy luật gì. Thông tin mơ hồ như vậy đương nhiên không làm tôi yên tâm, vì thế đã hỏi hắn có phải đang lừa tôi hay không?
Người nọ hiểu được lo ngại của tôi, nói nếu tôi không tin thì đích thân thử xem?
Tôi cân nhắc thiệt hơn, cho dù là giả thì cũng không ảnh hưởng đến tôi. Vì thế tôi đồng ý thử nghiệm, xem chiếc máy này có thể đưa tôi đi đâu.
Kết quả, nó quả thật đã đưa tôi đến một nơi xa lạ.
Nơi này phồn vinh hơn chỗ của tôi rất nhiều, bây giờ nhớ lại, quả thật là tương tự dáng vẻ ngày nay. Có thể nhìn thấy ca nô to to nhỏ nhỏ trên sông, trên đường cái ngoài xe ngựa còn có cả xe chạy bằng hơi nước, bên tai vang lên tiếng ầm ầm. Dòng người tới lui ăn mặc vô cùng lộng lẫy, tôi đứng bên đường lập tức biến thành đồ nhà quê.
Tôi cực kì kích động, muốn phỏng vấn một người để biết liệu tôi có thật sự đang ở tương lai hay không. Đương nhiên không thể lộ ra tôi đến từ quá khứ, lỡ đâu bị người ta coi là người điên thì hỏng việc. Thế thì, phải phỏng vấn ai giờ? Lúc này tôi thấy một người ở đầu cầu --
Lượng nước dự trữ đã hết, thể lực của Tôn Triết Bình dần cạn sau chuỗi ngày nắng chiếu gió táp. Nhưng hắn không hề hoang mang, ngược lại càng thêm thả lỏng.
Hắn đã thấy đất liền. Hắn sắp quay về.
--Bên trên chính là chuyện của tôi với anh ta.
Trò hỏi về sau? Đáng tiếc, đến đó là hết rồi.
Mà ở thế giới kia chỉ có cái bóng của tôi. Tôi có thể nhìn, có thể nghe, nhưng không thể đụng chạm bất cứ thứ gì. Ban đầu tôi còn tưởng rằng linh hồn mình đã tách rời khỏi thể xác, bay lạc đến một đất nước không biết tên cơ. Dĩ nhiên miệng nói không khoa học, nhưng tôi cũng không biết khoa học nên giải thích thế nào. Cho nên tôi không thể làm gì khác ngoài việc giữ khoảng cách nhất định với đồ vật bên ngoài, chỉ sợ lỡ đâu đụng tới cái gì khiến người ta thấy được tay tôi xuyên qua nó.
Người nọ là một người hào phóng, cũng là một người mực thước. Tôi luôn từ chối lời mời khách hắn không giận, cũng không gặng hỏi nguyên do, ngược lại còn làm tôi thấy tiếc. Nhưng chút phiền muộn đó không quan trọng, điều thật sự khiên tôi khổ não chính là máy móc không ổn định. Bởi vì phải dựa vào trị số nhất định mới duy trì được liên kết, thời gian tôi ở thế giới kia có khi có thể duy trì nửa ngày, có khi lại chỉ có một hai phút. Để tránh cho đột nhiên phải nói lời tạm biệt khiến cho hắn phát hiện điều bất thường, tôi vắt hết não tìm cớ. Nhưng lần cuối cùng, chúng tôi vẫn đang trò chuyện, liên kết đột ngột đứt đoạn. Chỉ một cái chớp mắt, cảnh vật trước mặt đã thay đổi. Hơn nữa, từ đó về sau cỗ máy này không đo được trị số đặc biệt kia nữa.
Tôi rất lo lắng, nhà phát minh kia càng lo lắng hơn. Máy móc không đo được trị số liên kết kia, quy luật này là hắn đánh bậy đánh bạ phát hiện sau vô số lần thí nghiệm. Vì giải thích hiện tượng này hắn suy luận hết hướng này đến hướng kia, nhưng luôn thiếu sức thuyết phục. Mấy tháng sau hắn làm đủ loại thí nghiệm, tôi cũng cứ thế đợi hắn mấy tháng, đến khi thật sự bó tay hết cách, chúng tôi từ bỏ.
Có lẽ trong tương lai các khoa học sẽ phát minh ra cỗ máy có thể thực sự đưa con người đi tới thời không khác. Đến khi đó nghi vấn của chúng tôi hẳn sẽ nhận được đáp án. Là thiết kế máy móc có vấn đề, là lý luận có vấn đề, hoặc giả chúng tôi chỉ là trùng hợp gặp được hiện tượng thiên nhiên đặc biệt nào đó.
Lúc này tôi đã không thể đưa tin về phát minh này được nữa, cũng không cách nào giải thích câu chuyện với những người khác. Mấy tuần sau, nhà phát minh nản lòng thoái chí rời đi, sau này tôi cũng không còn nghe được tin tức gì của hắn. Lại mấy năm, tôi dần bắt đầu nghi ngờ mình thực sự đã thấy được tương lai hay là do quá khao khát tìm được tin tức độc nhất, ngày nhớ đêm mong, rồi mơ thấy cảnh tượng đó? Cũng có khả năng nhà phát minh kia chỉ là kẻ lừa đảo, giống như phù thủy thời cổ giở trò phù phép -- tỷ như trộn thêm mấy loại thảo dược có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, không may thất bại nên hắn cuốn gói trốn đi.
Tôi đã không thể phân được rõ. Cho tới giờ, tôi cũng không muốn làm vậy. Đối với tôi mà nói, câu chuyện này mãi sống trong lòng tôi. Chỉ đáng tiếc, đã quá lâu, rất nhiều chi tiết tôi đã không nhớ được. Địa chỉ của người kia, hắn trông như thế nào, thậm chí ngay cả tên tôi cũng không nhớ nổi.
Đúng vậy... Đến tên của hắn tôi cũng không nhớ.
Hắn tên là cái gì kia --
"Anh hùng Tôn! Hoan nghênh trở về bình an--!!"
"Sao lại về sớm thế? Bọn tôi còn tưởng ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng."
"Ấy, đúng thế, anh có gặp được hắn không?"
Tôn Triết Bình tránh khỏi màn hoàn nghênh của bè bạn khắp nơi, thở hắt ra: "Hiện tại thời gian cấp bách, tôi nói ngắn gọn thôi. Trương Giai Lạc đã về nước, phỏng chừng chưa được mấy ngày. Mọi người có nghe được tin tức của anh ta không?"
Mấy người sững sờ, đồng loạt lắc đầu. Lâu Quan Ninh hiến kế cho hắn: "Không thì anh về chỗ ở xem xem, biết đâu người ta đã tìm tới cửa rồi."
"Tôi về rồi, không có ai." Tôn Triết Bình xoa xoa huyệt thái dương, liên tục bôn ba mấy ngày cùng với thần kinh luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ khiến thể lực của hắn tiêu hao nhanh chóng. "Hơn nữa anh ta đã... không nhớ được địa chỉ của tôi."
-- Nhưng tôi còn nhớ. Nhớ hắn dẫn tôi đi xem thi đấu phi thuyền, cùng tôi dạo bước trên bờ đê, còn đưa tôi đi tham quan xưởng. Tôi được diện kiến trang phục của tương lai, còn có đồng hồ máy tinh xảo. À đúng rồi, chủ của khu xưởng đó là bạn của hắn, biểu tượng của nhà đó rất khí thế, tuy tôi không nhớ nổi hình dạng, nhưng có lẽ nhìn qua vẫn có thể nhận ra.
Tôi còn nhớ tay của người nọ có thương tích, không thể không từ bỏ nghề mà mình yêu thích. Tôi bỗng dưng có linh cảm, phát biểu ý kiến đầu tiên của mình về khoa học kỹ thuật, kêu gọi các nhà khoa học nghiên cứu cánh tay máy. Tôi vốn mang tấm lòng thiện chí, lại gặp phải sự cười nhạo của người xung quanh. Sau khi học bổ túc kiến thức về khoa học, mới hiểu rằng những lời năm đó không phải nói suông. Độ khó của việc chế tạo cánh tay máy vượt qua trình độ thao tác thời đó, người đời cũng chần chờ trước việc phải động tay đến thân thể người. Hết cách, tôi chỉ có thể chờ đợi, chờ kỹ thuật phát triển thành thục, cánh tay máy rồi sẽ ra đời.
Nhiều lúc tôi cũng tưởng tượng, liệu có nhà khoa học nào đó đọc được bài viết của tôi, sau đó nảy sinh ý định nghiên cứu sản phẩm đó? A, dường như người kia cũng từng an ủi tôi như vậy. Ha ha ha, tiểu Viễn trò nói xem, sẽ có chuyện tốt như vậy ư?
Nhưng năm đó tôi vẫn chưa luyện được tâm thái bình tĩnh như bây giờ, bị cười nhạo thì cực kỳ bất bình, giận đến suýt chút nữa từ bỏ. Mà lúc này, lời khích lệ của hắn đã giúp tôi chống đỡ được. Tuy khi đó chúng tôi chỉ là hai tên gà mờ không chuyên, nhưng những lời đó luôn bảo vệ niềm tin của tôi. Những bước đầu trên con đường sự nghiệp của tôi rất gian nan, nhưng chỉ cần nghĩ tới hắn, tôi liền có dũng khí tiếp tục kiên trì --
"Thế thì tệ rồi, tìm một ông cụ trong cái thành phố lớn này, tìm kiểu gì giờ..."
Lâu Quan Ninh suy sụp xoa tay, hai hàng lông mày của Chung thiếu cũng nhíu chặt: "Không khéo sắp tới phải tổ chức triển lãm, bọn tôi bận tối mắt tối mũi. E rằng không rút được thời gian giúp anh tìm người."
"Triển lãm?" Hai mắt Tôn Triết Bình đột nhiên sáng lên. "Triển lãm gì?!"
"Cũng tương tự như hội chợ quốc tế mấy năm trước ấy, mới khai mạc, tổ chức ở Crystal Palace. Hai nhà bọn tôi đều tham gia, phụ kiện công nghệ, đồng hồ máy, máy móc hạng nặng, toàn bộ đều đưa ra triển lãm. Tiết mục quan trọng chính là anh lái thử mô hình phi thuyền vượt biển kia, người tham quan đén hàng dài không dứt, ban tổ chức duyệt cho bọn tôi một chuyên khu riêng. Ông già nhà tôi còn đặt làm một tấm biển lớn khắc biểu tượng trọng kiếm của nhà tôi lên, treo trên khu triển lãm. Nếu không phải biết anh còn có việc, tôi đã kéo anh đến giúp rồi."
Tôn Triết Bình sải bước đến, nắm chặt tay họ: "Tôi muốn đi! Đưa cho tôi một tấm thẻ ra vào đi, lập tức!"
-- Nhớ lại những vũ khí mà gần đây con người sử dụng trên chiến trường, lực sát thương cái sau so cái trước càng khủng khiếp, làm tôi không rét mà run. Có lẽ một sớm nọ, khoa học kỹ thuật phát triển vượt qua khả năng khống chế của loài người, rồi hại ngược lại người loài người đã tạo ra chúng, thế giới rơi vào tai ương.
Nhiều năm như vậy rồi, tiếng phản đối khoa học chưa bao giờ tan biến, những cuộc tranh cãi cũng chưa có hồi kết. Cho dù lập trường của tôi từ trước đến nay vẫn luôn ủng hộ khoa học, cũng không dám mở miệng tuyên bố tin tưởng 100% vào tương lai. Khoa học kỹ thuật phát triển rồi sẽ đưa con người về đâu? Trước mặt là ánh sáng hay bóng đêm? Tôi không thấy rõ.
Có lẽ thời đại này cũng không ai nhìn được rõ ràng. Hiện tại loài người mới bước được bước đầu tiên trên con đường chinh phục khoa học kỹ thuật, kết cục của câu chuyện vẫn còn cách chúng ta quá xa. Nhưng chúng ta không thể bởi vì không biết được tương lai ra sao mà chùn bước. Chung quy thì tương lai thế nào, là do lựa chọn của con người.
Nói như vậy, tương lai là tốt hay xấu không phải do trình độ khoa học kỹ thuật, mà là do loài người quyết định. Nếu như không có bàn tay con người, tự thân phát minh khoa học không phân tốt xấu -- không bằng nói là trăm hoa đua nở mới tốt.
Ví như, có một ngày cánh tay máy được phát minh thành công, e rằng sẽ có người biến nó thành vũ khí, nhưng chúng ta không thể vì vậy mà chối bỏ việc nó giúp những người tàn tật có thể có được một cuộc sống bình thường. Chưa kể, cho dù nó trở thành vũ khí, cũng có thể không phải vì chiến tranh, mà là để duy trì hòa bình.
Tương lai không phải thứ mà mình tôi có thể chi phối. Nhưng tôi vẫn hi vọng có thể lưu lại một phần cố gắng nho nhỏ của mình trên con đường hướng về tương lại tươi sáng.
Người đời sau nhìn thời đại này của chúng ta sẽ đánh giá thế nào? Có lẽ là tán dương, có lẽ là phê bình, hoặc có lẽ là cả hai. Chúng ta đang đứng giữa hai làn sóng lớn cuộn trào. Suy thoái của lối sống cũ, kỹ thuật mới quật khởi thay đổi suy nghĩ và cách sống của mọi người.
Đây là cách mạng, là bước thay đổi của nhân loại.
Có thể nhiều năm sau, kỹ thuật hiện tại của chúng ta giống như thời đại trước, rơi vào vòng tuần hoàn sinh tử, thậm chí cả nền văn minh nhân loại cũng vậy.
Ma pháp sẽ tan biến, kỹ thuật sẽ chuyển dời, văn minh sẽ thụt lùi. Nhưng có những thứ vĩnh viễn bất diệt, như hy vọng và yêu thương. Mà đây chính là gốc rễ giúp loài người tồn tại.
Tôn Triết Bình chạy vội trong sảnh.
Hắn vốn đã cạn sức, nhưng trong lòng có một ngọn lửa thúc hắn cất bước.
Khu triển lãm muôn màu muôn vẻ không lọt nổi vào mắt hắn, tiếng mời chào giới thiệu hai bên cũng không khiến hắn dừng bước, hắn quét mắt xem biểu tượng của từng nhà xưởng từng công ty dưới vòm pha lê sáng rực.
Cuối cùng cũng thấy rồi! Biểu tượng của Lâu gia có màu sắc đặc biệt, vẽ một thanh trọng kiếm cổ điển, treo cách hắn ba lối hành lang.
Tôn Triết Bình tăng tốc hướng về phía đó.
-- Giống như trong tim tôi không thể quên câu chuyện kia, cho dù chỉ là một giấc mơ, cũng vẫn ôm hy vọng--
Tôn Triết Bình vọt qua ngã rẽ, xông vào khu chuyên môn. Xung quanh chỗ trưng bày mô hình "Hoa Diên Vĩ" đầy ắp người, lời giới thiệu của hướng dẫn viên kéo dậy từng trận hoan hô.
"Chiếc phi thuyền duyên dáng trước mắt các vị chính là mô hình của chiếc "Hoa Diễn Vĩ" thành công vượt biển dạo gần đây! Có thể nói nó chính là tinh hoa kết tinh từ những kỹ thuật tiên tiến nhất hiện nay, là niềm kiêu hãnh của loài người! Mà phi công điều khiển nó hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại này cũng là tay cừ khôi! Mọi người ắt hẳn đều đã biết, ngài Tôn Triết Bình vốn là một tuyển thủ thi đấu phi thuyền chuyên nghiệp --"
Tôn Triết Bình cố kiễng chân, rướn cổ lên nhìn xung quanh. Trên mặt từng người đều treo ý cười nóng bỏng, nhưng không có cảm giác hắn quen thuộc.
"-- Lý do vì sao nó lại được lấy tên theo một loại hoa tinh xảo đẹp đẽ như vậy ư? Tôi từng hỏi thăm ngài Lâu Quan Ninh là một trong số những người phụ trách hạng mục này, ngài ấy nói với tôi rằng, hòa diên vĩ đại diện cho ánh sáng, hy vọng và niềm tin, đây cũng chính là tinh thần mà tổ phụ trách hạng mục muốn lan tỏa tới mọi người! Với hiểu biết cá nhân của tôi, ở một vài nơi, hoa diên vĩ còn có ngụ ý là 'sứ giả của tình yêu'. Có phải rất lãng mạn không?"
Tôn Triết Bình thoáng lui về sau, tính toán làm sao chen được vào dòng người. Mà bước lùi này lại khiến hắn nhìn thấy chiếc đồng hồ máy cao lớn an tĩnh đứng cạnh mô hình phi thuyền. Người tham quan đều bị phi thuyền hấp dẫn, chỉ có một cụ ông đứng trước chiếc đồng hồ. Hắn hơi ngẩng đầu, chăm chú ngắm hiện vật trưng bày, cũng nhìn rất lâu vào biểu tượng của Lâu gia.
Tôn Triết Bình hít sâu một hơi, chậm rãi tới cạnh ông cụ, ngẩng đầu lên cùng hắn thưởng thức chiếc đồng hồ tinh mỹ.
"Nó thật đẹp đúng không?" Cụ ông nghe thấy bước chân người nói, cười nói: "Còn lớn hơn so với cái tôi thấy bốn năm trước."
"Đã qua bốn năm, chắc công nghệ đã cải tiến hơn rồi."
"Biểu tượng thì không thay đổi. Quên mất thiết kế trước kia trông như thế nào rồi, hôm nay cuối cùng cũng nhớ ra."
"Không ngờ còn có cơ hội nhìn thấy nó, quả thực không tồi." Tôn Triết Bình cười đáp, quay đầu nhìn cụ ông.
Cụ ông chầm chậm đi về phía Tôn Triết Bình. Lưng hắn hơi còng, tay chống gậy, tay cầm bằng đồng thau đã bị mài nhẵn bóng. Mái tóc trắng như cước của hắn được chải chuốt tỉ mỉ, dùng dây lụa buộc gọn thành đuôi ngựa, trên người mặc bộ đồ thủ công tinh xảo, trước ngực cài một bông hồng kiều diễm.
Tôn Triết Bình chưa từng thấy bộ dạng này của hắn, lại cảm thấy đây chính là hắn trong tưởng tượng của mình.
-- Đúng, tôi luôn hy vọng.
Tôi hy vọng người đó thực sự tồn tại.
Cụ ông duỗi tay xoa cánh tay trái bằng máy của Tôn Triết Bình, ánh sáng trong mắt vẫn giống như pháo hoa bên bờ sông năm ấy.
"Tốt quá, anh thật sự tồn tại."
Chuẩn bị xong xuôi, Tôn Triết Bình xách theo túi hành lý xuống tầng, đi ngang qua phòng khách, vừa vặn nhìn thấy chủ nhà đang ngồi trên sô pha hút thuốc. Chủ nhà gọi Tôn Triết Bình ngồi xuống, đưa cho hắn một điếu thuốc: "Lâu lắm rồi không thấy cậu. Đang vội đi đâu à?"
Tôn Triết Bình châm thuốc, cười cười: "Trước giờ tôi dều không vội."
"Có chứ, tôi còn tận mắt nhìn." Chủ nhà hồi tưởng lại: "Là vào mấy năm trước, có đợt, một người trẻ tuổi dáng dấp rất đẹp chạy đến đây tìm cậu nhiều lần. Lần cuối cùng đó cậu ta rất lâu không còn tới nữa, cậu liền cuống lên, mỗi ngày tìm tôi hỏi xem tôi có nhận được điện báo gì không. Khi đó vợ tôi còn nói riêng với tôi rằng, bộ dạng này của ngài Tôn rất hiếm thấy, mọi thường đều một bộ rất thận trọng, nhưng quả vẫn là người trẻ tuổi, ha ha." Chủ nhà nói, ý cười vương nét cay dắng: "Ai da, khi đó vợ tôi vẫn còn sống."
Tôn Triết Bình nghĩ đến người phụ nữ mất hai năm trước, ngày tang lễ của bà, gió nhẹ hiu hiu: "Tôi rất tiếc."
"Không sao." Chủ nhà xua tay. "Như bây giờ cũng tốt, có ngài Tôn ở đây nguyện ý dành thời gian tán gẫu với tôi, cũng miễn cho lão già như tôi rảnh rang quạnh quẽ."
"Tuổi của ngài cũng không cao."
"Ha ha, đúng thế. Tuổi tôi không cao, vợ tôi cũng vậy, sao sớm thế mà đã đi. Ài, ngại quá, than vãn mấy cái này với cậu. Nói chuyện của cậu đi, sau lần đó tôi cũng chưa gặp lại người bạn kia của cậu, cậu ta bây giờ thế nào rồi?"
"Hắn giờ đã là một ông lão chân chính rồi." Tôn Triết Bình thử tưởng tượng dáng vẻ cậu phóng viên trẻ tuổi khi đó lúc về già, bị mình chọc cười: "Tôi đang định bay qua biển đi gặp hắn."
Chủ nhà chép miệng, không hỏi nhiều, chỉ nói câu chúc mừng: "Già rồi, không biết còn lại bao nhiêu ngày tháng. Nhân lúc còn có thể bầu bạn thì nên trận trọng, bằng không về sau chỉ còn một mình."
"Vậy ngài thì sao?" Tôn Triết Bình hỏi ông. "Mấy chục năm sau thì sao? Cũng một mình sao?"
Chủ nhà nhả ra một hơi khói. Lúc vợ ông còn sống luôn tiếc tiền mua xì gà cho ông. Ông thường xuyên lấy cớ ngài Tôn muốn hút mà dỗ vợ mình mua thêm mấy điếu, sau đó lôi kéo Tôn Triết Bình vừa hút thuốc vừa nói chuyện trời đất. Ô, hình như hồi Tôn Triết Bình vội vã hỏi han điện báo cũng là cảnh tượng như thế này.
"Nên thế nào liền thế đi, một mình thì một mình vậy. Lời ban nãy nghe như oán than, kì thực tôi chưa từng trách bà ấy. Chỉ là, thỉnh thoảng một mình về phòng ngủ, thắp nến lên, nhìn ngọn lửa leo lét kia, lại nghĩ đến thân già lẻ loi này, có chút cô quạnh mà thôi. Nhớ đến quãng thời gian bầu bạn trước đây, lại cảm thấy mỗi năm mỗi ngày có bà ấy cạnh bên, đều đáng mấy năm đời tôi."
Xì gà cháy hết, chủ nhà buông tàn thuốc, hỏi Tôn Triết Bình: "Cậu thì sao, cậu cho rằng có đáng giá không?"
"Còn cần phải nói sao?" Tôn Triết Bình kiệt ngạo cười: "Tôi chưa từng hối hận với lựa chọn của mình."
Bầu trời trong suốt như gương, tựa như nó cũng đang mong chờ nước đi vĩ đại của nhân loại, ưu ái để dành điều kiện tốt như vậy.
Tôn Triết Bình lại chỉnh trang bộ đồ bay, thắt kĩ đai an toàn, đeo kính chắn gió lên. Xuyên qua cửa sổ mạn tàu, hắn nhìn thấy lá cờ đón gió tung bay, bên trên thêu chỉ đỏ 'Hoa Diên Vĩ' -- tên của con thuyền này.
Đoàn người hồi hộp chờ đợi trên sân bay có Lâu Quan Ninh, Chung thiếu, có TIêu Thời Khâm, còn có nhóm chuyên gia phụ trách hạng mục, đồng nghiệp trong xưởng, phóng viên từ các tòa báo lớn, đại diện chính quyền thành phố. Hắn thậm chí còn nhìn thấy những người theo đuổi mình trước kia, vẫy khăn tay, hệt như bốn năm trước hò hét tên hắn trên sân thi đấu.
Tôn Triết Bình nắm tay phải đặt bên môi, thổi một hơi rồi hướng về phía bàn điều khiển. Cánh tay trái máy móc đã đặt trên cần điều khiển từ sớm. Hắn tựa hồ có thể cảm nhận được sự rung động mỗi khi bánh răng chuyển động, ngón tay kim loại siết chặt cần điều khiển, nhanh chóng kéo nó xuống. Phi thuyền cất cánh bay lên, bầu trời những tưởng đã phải nói lời vĩnh biệt nay lại mở rộng vòng tay chào đón hắn.
Cậu cho rằng có đáng giá không?
Đáng giá, sao lại không chứ.
Xem đi, Trương Giai Lạc, điều mà anh mong mỏi, điều mà anh duy trì, đã thành hiện thực.
Dù cho nguy hiểm hơn nữa, tôi cũng muốn đánh cược lần này. Nhất định phải thành công, tôi muốn kể với anh chuyện này, cho dù là anh hai mươi tuổi hay là tám mươi tuổi. Tôi biết, anh sẽ say mê nghe.
Dòng người ngóng trông bên kia bờ đại dương sục sôi ngay khi bắt được chấm đen nhỏ xuất hiện trên không trung nơi đường chân trời. Tiếng hô đinh tai nhức óc khi Tôn Triết Bình đặt chân ra khỏi buồng lái làm hắn suýt chút nữa không kìm được mà quay trở vào. Hắn đứng trước phi thuyền, đón lấy hoa tươi được đưa đến, dùng cánh tay máy giơ lên thật cao. Cảnh tượng này được nhiếp ảnh gia chụp lại, ghi chép dấu mốc quan trọng này, được lưu trữ mãi về sau.
"Ngài Tôn." Cánh phóng viên bao vây Tôn Triết Bình tầng trong tầng ngoài được thông báo chỉ được đặt một câu hỏi cuối cùng, vì thế họ lựa chọn vấn đề có tính khái quát nhất: "Sự kiện trọng đại lần này của ngài chắc chắn không thể thiếu được sự trợ giúp và ủng hộ từ người khác, ngài có muốn nhân cơ hội này gửi lời cảm ơn đến họ hay không?"
"Tôi muốn cảm ơn mỗi người đã góp mồ hôi công sức cho hạng mục này. Đặc biệt là hai người vừa là chủ vừa là bạn của tôi, cảm ơn họ đã tín nhiệm và giúp đỡ tôi suốt nhiều năm, còn có nhà sáng chế phát minh ra tay chân máy. Còn cả, một vị phóng viên." Tôn Triết Bình lấy một tờ giấy từ trong lòng, phía trên ghi một dãy địa chỉ, vì nó mà Chung thiếu đã phải hỏi khắp những bạn bè bên phía này đại dương. "Anh ấy ở đây, bây giờ tôi muốn đi gặp anh ấy. Không có anh ấy thì tay chân máy cũng không ra đời, cũng sẽ không có tôi ngày hôm nay."
Đó là một căn nhà gỗ hai tầng ở vùng ngoại ô, khung cửa sổ đỏ nổi bật trên vách tường thuần trắng. Trước sau nhà đều có một vườn hoa nhỏ xinh đẹp, hoa nở rộ rất vui mắt. Một người trẻ tuổi đang khom lưng tưới hoa, nhìn thấy Tôn Triết Bình tới liền buông bình nước, đẩy hàng rào gỗ bước ra ngoài.
"Chào ngài, xin hỏi quý danh của ngài đây?"
"Không quý, họ Tôn." Tôn Triết Bình rút ra một tấm danh thiếp: "Tôn Triết Bình."
"A!" Nghe được tên của vị khách mới đến, người trẻ tuổi ngạc nhiên hô lên. "Ngài chính là người đầu tiên bay qua biển!"
"Cậu biết tôi à?"
"Nghề của chúng tôi đòi hỏi phải linh thông tin tức. Huống hồ tên của ngài đều truyền rộng khắp rồi." Người trẻ tuổi ngại ngùng gãi đầu, Tôn Triết Bình nhìn hắn, cảm giác như thấy lại bóng dáng Trương Giai Lạc lần đầu gặp hắn.
"Cậu cũng là phóng viên? Vậy cậu hẳn cũng biết Trương Giai Lạc. Tôi nghe nói anh ấy sống ở đây, xin hỏi hiện tại tôi có thể gặp anh ấy được không?"
"Ngài nói thầy Trương à? Mấy năm qua thầy ấy quả thật sống ở đây. À đúng rồi, tôi họ Trâu, tên Trâu Viễn, là học trò cuối cùng của thầy Trương, ngài gọi tôi tiểu Trâu là được." Người trẻ tuổi bắt tay Tôn Triết Bình, lại tiếc nuối nói với hắn: "Đáng tiếc ngài đi chuyến này phí công rồi, thầy Trương không ở đây nữa."
Tôn Triết Bình trong lòng căng thẳng: "Anh ấy... không ở đây nữa?!"
Trâu Viễn thấy sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch, biết là hắn hiểu lầm, vội giải thích: "Xin lỗi xin lỗi, tôi nói không rõ ràng! Thầy Trương vẫn khỏe, có điều đã về nước rồi!"
Nhìn thấy mặt mũi Tôn Triết Bình có lại sắc hồng, rồi lại không biết nên bày ra vẻ mặt gì, Trâu Viễn cũng có phần khó xử: "Thật không khéo, thầy ấy mới lên đường vào tháng trước, ước chừng ngày mai là đến thủ đô. Không ngờ thầy đã ở nhà tĩnh dưỡng nhiều năm vẫn còn có khách lặn lội đường xa đến thăm, không thể đón tiếp trước, khiến ngài thất vọng rồi."
"Là lỗi của tôi không thông báo với mọi người trước." Tôn Triết Bình thuận miệng trả lời, nói xong lại có chút thảng thốt. Đã từng, Trương Giai Lạc dường như từng nói qua, xin lỗi hắn vì không gửi điện báo trước khi tới -- hiện tại hắn rốt cục cũng hiểu vì đâu mà hắn trước giờ chưa từng gửi điện báo. Hắn hiểu được những lời nói kì lạ của Trương Giai Lạc, sau cách biệt năm mươi tư năm thời gian.
"Thầy Trương của cậu vẫn có thể lữ hành vượt biển, xem ra thân thể vẫn còn khỏe? Cũng tám mươi tuổi rồi chứ?"
"Tám mươi mốt. Nhưng tình trạng thân thể của thầy, ai, nói đến đây tôi cũng hết cách. Tôi vẫn luôn khuyên thầy không cần về nước. Tôi bảo, dù sao ở độ tuổi của thầy, xương cốt không còn dẻo dai như trước, xin thầy đừng tự làm khó bản thân. Hiện tại thế cuộc không ổn định, thầy cứ ở nhà sinh hoạt nhàn nhã là được rồi. Thầy ấy lại không nghe lọt, nhất quyết phải đi."
"Anh ấy kiên trì đến vậy?"
"Đúng vậy, thầy ấy trông thì tùy tiện, nhưng không biết liệu ngài có hiểu cho, từ trong cốt tủy thầy ấy là người rất cứng đầu, thầy ấy vẫn luôn ủng hộ những người tiến bộ phương bắc, làm phật lòng những kẻ phe phản chiến ở phương nam, vì thế mấy kẻ đó thường xuyên tới đây để quấy rối. Bảy, tám năm trước, có một lần thầy nghe nói trong nước tổ chức thi đấu phi thuyền, vô cùng phấn khởi mà nói muốn quay về. Thế nhưng không ngờ lại bị đám phe phản chiến theo dõi, vu hại giáo sư là gián điệp, không thể thả ông ấy về nước, thuê côn đồ đến đe dọa thầy. Sau đó chính phủ đương nhiên không phê chuẩn cho thầy đi, thầy cũng chỉ đành ẩn cư đến nơi hẻo lánh này. Đám người quả thật đáng giận, thầy đã lớn tuổi như vậy rồi chúng cũng không tha."
Nhắc đến cảnh ngộ của thầy mình, Trâu Viễn khó tránh căm phẫn sục sôi, cũng nói nhiều hơn: "Mấy năm qua, thế trận giằng co ngày càng căng thẳng, e là chẳng mấy chốc hai phe sẽ không thể giữ được kiên nhẫn mà bắt đầu động tay. Thế nhưng thầy lại càng ngày càng kiên trì, nói rằng chính bởi tuổi tác càng cao thân thể càng yếu, mới nhất định muốn quay về nhìn một lần. Lại nói, chiến tranh sắp sửa bùng nổ, đám người phe phản chiến cũng không thừa thời gian để tâm đến thầy, lúc này không đi thì đợi đến bao giờ. Thầy ấy cũng đã nói đến nước này, chúng tôi cũng hết cách, chỉ đành để thầy đi. Coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của thầy."
"Mấy năm nay anh ấy quả thực sống không được tốt." Tôn Triết Bình thổn thức. "Anh ấy vẫn luôn là người không dễ dàng từ bỏ."
Trâu Viễn nghe thấy lạ, quan sát từ đầu đến chân Tôn Triết Bình, vẻ mặt có phần nghi ngờ: "Ngài Tôn lần đầu tiên đến bên này đại dương, thầy Trương cũng đã mấy chục năm không về nước, ngài làm sao biết được thầy ấy là người thế nào? Thứ tôi nói thẳng, ngài đột nhiên đến đây mà không báo trước, tôi còn chưa biết ngài tìm thầy tôi có việc gì đấy."
"Kể ra thì rất dài, có lẽ cậu sẽ không tin." Tôn Triết Bình nghĩ ngợi, lựa chọn nói thật với hắn: "Tôi quen biết thầy cậu từ trước khi anh ấy xuất ngoại. Bốn năm trước, tôi hai mươi sáu, anh ấy hai mươi bảy."
Trâu Viễn đột nhiên mở lớn mắt, tám phần mươi đã xem người mới tới này là kẻ lừa đảo hoặc người điên, lộp cộp lùi lại mấy bước, đang định quay đầu chạy trốn về phòng thì nhác thấy cánh tay trái bằng máy của Tôn Triết Bình, lập tức sững người. Khi hắn nhìn Tôn Triết Bình lần nữa, trên mặt là biểu tình khó thể tin được, trong mắt lấp lánh ánh sáng kì lạ.
"Tôi hiểu rồi." Nói, hắn không màng đến sự ngờ vực của Tôn Triết Bình, vội vàng kéo tay hắn vào phòng: "Tôi không nói nhiều nữa, mời ngài tự nhìn xem."
Tôn Triết Bình theo Trâu Viễn lên tầng hai, bước vào một gian phòng nhỏ. Trong phòng kê một hiếc bàn cạnh cửa sổ, khăn trải bàn dệt hoa trang nhã, bên trên chất đầy sách vở. Căn phòng này hẳn là phòng làm việc của hai thầy trò. Tôn Triết Bình tới trước bàn, khóe mắt liếc tới một cuốn sách.
"Câu chuyện này tôi từng nghe qua." Tôn Triết Bình khó nén mà cầm lấy cuốn sách, lật đến mấy trang cuối -- Viện nguyên lão bị lật đổ, người tha hương cuối cùng bước lên con đường hồi hương, bầu bạn bên hắn là vị Tinh Linh kia. "Rốt cục hôm nay cũng biết được kết cục."
"Thầy nói câu chuyện này được viết rất lâu về trước, bây giờ thu thập bản thảo đóng thành sách, chỉ mang tính kỉ niệm chứ không định xuất bản." Trâu Viễn ngượng ngùng cười. "Nhưng tôi rất thích. Sau này tôi muốn trở thành một tiểu thuyết gia hơn là phóng viên, viết ra câu chuyện thú vị như vậy."
"Ồ? Chí hướng của cậu ngược lại với thầy của mình năm đó?"
"Lúc đầu thầy rất kinh ngạc khi nghe tôi nói vậy, nhưng sau đó lại bày tỏ ủng hộ quyết định của tôi. Thầy nói, thời đại bây giờ đang không ngừng biến chuyển, truyện truyền kì năm đó sa sút thì nay tiểu thuyết viễn tưởng lên ngôi. Nếu như viết ra những gì mà tôi ảo tưởng, du hành giữa các thế giới, tàu ngầm bí ẩn, bay lên mặt trăng, nói không chừng sẽ vô cùng được hoan nghênh."
Tôn Triết Bình gật đầu tán đồng: "Không sai. Không ai quy định học trò phải bước lên cùng con đường với thầy giáo, nếu cậu có phong cách của bản thân, thì ắt nên chọn chuyên môn phù hợp với mình. Chí hướng của con người ấy mà, phải trăm hoa đua nở mới tốt."
"Cảm ơn." Trâu Viễn cười, hai mắt cong cong. "Quả nhiên là ngài."
"Cái gì?"
Trâu Viễn cầm một cuốn bản thảo trên bàn, trân trọng đưa nó cho Tôn Triết Bình: "Ngài đọc thử cái này đi."
"Đây là..."
"Đây là bản thảo hồi kí của thầy. Ông ấy không có sức tự mình viết nên truyền miệng cho tôi, để tôi ghi chép, chỉnh sửa. Vì thầy chưa dặn phải xử lí nó thế nào nên tôi bảo quản nó, chờ đến lúc thích hợp thì xuất bản. Nhưng giờ tôi đã gặp được ngài, tôi quyết định gửi gắm nó lại cho ngài." Trâu Viễn chân thành nhìn Tôn Triết Bình: "Ngài là người thích hợp nhất để giữ gìn nó, chắc chắn thầy cũng nghĩ như thế."
Tôn Triết Bình vuốt ve bìa bản thảo, vị phóng viên truyền kì dùng nét bút ưu nhã viết xuống tiêu đề cô đọng hồi ức cả đời hắn: "Bách Hoa Liễu Loạn".
Tôn Triết Bình cảm tạ Trâu Viễn, cất bản thảo vào túi áo khoác, sau đó hỏi hắn: "Cậu có biết sau khi về nước anh ấy định đi đâu không?"
"Thầy không nói với tôi."
"Được rồi, để tôi tự tìm anh ấy vậy."
"Ngài muốn về nước sao? Để tôi tiễn ngài."
"Không cần tiễn, tôi lập tức đi. Việc này không thể chậm trễ, người già, không biết còn bao nhiêu thời gian, nhân lúc còn có thể phải hết sức trân trọng." Tôn Triết Bình nở nụ cười, đi mấy bước lại quay đầu gọi Trâu Viễn: "Đúng rồi, câu chuyện mà ban nãy tôi đọc -- khi còn trẻ thầy cậu viết nó, không chỉ đơn giản là tiểu thuyết, mà là căn cứ vào lịch sử để kể lại. Nếu cậu muốn viết tiểu thuyết cũng có thể tham khảo phương pháp này. Tỷ như cố sự của tôi và thầy cậu, nếu như báo viết ra, thì tám phần mười sẽ không có ai tin, nhưng lại là một tư liệu sống tuyệt vời cho tiểu thuyết."
Người học trò trẻ chớp mắt, hiểu ra: "Ý ngài là ngài đồng ý cho tôi viết lại câu chuyện của hai người?! Thật sự có thể ư?"
"Giao cho cậu tôi rất yên tâm. Tả chúng tôi đẹp trai một chút là được."
Trâu Viễn kích động đỏ bừng mặt, cúi đầu thật sâu với Tôn Triết Bình: "Tôi sẽ cố gắng, vô cùng cảm tạ ngài!"
"Được rồi, bây giờ tôi phải đi xem kết cục của cố sự này."
"Mong ngài có thể thấy được một kết cục hoàn mỹ."
"Đương nhiên rồi." Tôn Triết Bình tràn đầy tự tin. "Tôi và anh ấy tuy hay gặp xui xẻo, nhưng khi ở cạnh nhau thì lại vô cùng may mắn."
-- Gần đây càng lúc càng cảm nhận rõ ràng thân thể mình không còn như trước. Hoa mắt run tay, chưa đứng được bao lâu chân đã lẩy bẩy, có những lúc còn không quay được đầu. Haiz, không thừa nhận bản thân đã già cũng không được. Ngẫm lại cũng đúng, tôi đã tám mươi mốt tuổi rồi. Có lẽ tương lai sẽ có ngày con người có thể sống đến cả trăm năm, có điều tôi không có may mắn thấy được.
Thời đại này có bao nhiêu người có thể sống quá sáu mươi tuổi đâu? Tôi cũng nên thấy đủ. Từ năm hai mươi tuổi đam mê truyền kì lịch sử, cho đến khi chuyển chiến tuyến sang sáng tác phổ cập, bình luận, xuất bản, cuối cùng có thể ngồi trên giảng đường làm giáo sư, dẫn dắt sinh viên. Tuy không thể thực hiện toàn bộ mong ước của mình khi mới bước chân vào xã hội, nhưng thực tế tôi đã làm được những chuyện vượt xa mục tiêu ban đầu. Mà những điều này đều dựa vào cố gắng của mình tôi, từng bước từng bước đạt được. Tôi chắc chắn sẽ không nói thành tựu của bản thân cao thượng, tôi biết tác phẩm của mình còn lâu mới đạt đến độ hoàn mỹ, nhưng tôi không bao giờ ngừng hướng về phía trước, chưa bao giờ từ bỏ. Tôi tự hào về bản thân.
Ha ha, ban nãy tiểu Viễn nói những bài viết được công bố của tôi đã có thể xếp đầy từ tầng một lên tầng hai. Nếu như tình trạng cơ thể cho phép, tôi rất muốn nâng ly chúc mừng một phen.
Hử? Tiểu Viễn, trò nói gì cơ? Tôi có chuyện gì chưa thỏa ư?
Còn gì chưa vừa lòng nữa đâu? Những lời công kích kia? Đây là chuyện rất bình thường mà. Ai có thể khiến cho tất cả mọi người thích mình chứ?
Quan trọng là, dưới sự phản đối và công kích, tôi vẫn kiên trì với suy nghĩ của bản thân, truyền vật tôi muốn truyền cho đúng người, sáu mươi năm qua chưa từng nịnh bợ bất cứ kẻ nào, chưa bao giờ phản bội lập trường của mình. Tôi đã đạt được mục đích của mình, quan tâm người ta khích bác tôi thế nào làm gì?
Có điều, cũng có tiếc nuối. Cho nên, tôi muốn thừa dịp cuối đời để thực hiện nó, bất kể có thành công hay không, không thử một lần chung quy vẫn không cam lòng. Lỡ đâu may mắn cược thắng thì sao?
Ồ, cụ thể là tiếc nuối gì ấy à...
Tôi chưa từng kể chuyện này với bất kì ai, bởi vì... nói thế nào nhỉ? Một việc mà ngay đến chính tôi cũng không chắc nó đã xảy ra, sao có thể kể cho ai khác? Giờ tôi lớn tuổi rồi, trí nhờ kém, chuyện thời trẻ cũng không nhớ được rõ ràng nữa. Rốt cuộc là kỳ tích từng tồn tại, hay chỉ là một cơn mơ đẹp đẽ?
Nếu trò muốn viết nó vào hồi kí thì hãy nhớ kĩ. Nếu tin tưởng, thì hãy chúc phúc tôi. Nếu không tin, thì cứ coi như vừa nghe chuyện lạ, giống như những câu chuyện mà tôi viết trước kia vậy --
Từng cuộn sóng bàng bạc như mây, dưới bầu trời xanh thẳm hiếm thấy, 'Hoa Diễn Vĩ' bay vụt qua. Bắp tay Tôn Triết Bình do thao tác thời gian dài mà bủn rủn, bánh răng trong cánh tay máy cũng ấm nóng dần, nhưng không nóng bằng cuốn bản thảo trong ngực hắn.
-- Chuyện này xảy ra khi tôi còn trẻ, có lẽ hơn năm mươi trước kia, tôi mới hơn hai mươi tuổi. Sau mấy năm say mê lịch sử, tôi bỗng nảy sinh hứng thú với khoa học kỹ thuật. Hình như năm đó ra đời phát minh gì ấy nhỉ... Để tôi nhớ xem, à, thuyền hơi nước. Khi đó khắp nơi đều sôi nổi bàn luận về cái phát minh này, tôi nhìn mà lòng cũng nao nao.
Khoa học kỹ thuật tráng lệ biết bao, thời thượng biết bao, động lòng người biết bao! Trái ngược với những câu chuyện mà tôi viết trước đây, tuy đắt khách nhưng hoàn toàn không theo kịp làn sóng thời đại. Vì vậy tôi quyết định thay đổi đề tài. Tôi muốn viết bài về những phát minh vĩ đại tượng tự như thuyền hơi nước này.
Thế nhưng những phát minh lỡn đã có phóng viên chuyên nghiệp đưa tin, không đến lượt tôi. Tôi không cam lòng lại viết lách mấy bài viết lặt vặt ngoài lề, nghĩ tới nghĩ lui, kỹ năng đào bới tư liệu dân gian được rèn giũa đã phát huy tác dụng. Tôi tìm đến những nhà phát minh hoặc người tự xưng mình là nhà phát minh, ý đồ có thể tìm được thùng vàng chưa ai biết đến.
Thời gian không phụ người có lòng, tôi quả thực đã nghe ngóng được tin tức có người phát minh ra một chiếc máy có thể đưa con người đến tương lai.
Tôi vừa nghe đã cực kì kích động. Phát minh này quá lợi hại, tuyệt đối có thể thay đổi xã hội loài người! Huống hồ người này vẫn luôn kín tiếng, tôi là phóng viên đầu tiên hỏi đến việc này, có nghĩa là nếu như thật sự có phát minh như vậy, thì tôi sẽ có thể đưa tin độc quyền rồi? Không thể bỏ lỡ cơ hội như vậy, tôi lập tức tìm đến cửa.
Người nọ biết được mục đích của tôi thì lập tức bày máy móc ra, rồi giải thích một mớ nguyên lý. Đáng tiếc kiến thức cơ bản năm đó của tôi quá tệ, không hiểu, cũng không thể phán đoán thật giả.
Khoa học thời bấy giờ kém xa hiện nay, người dân cũng không có nhiều kiến thức về khoa học, người già ở một số vùng nông thôn vẫn còn coi phát minh mới là phép thuật. Mấy kẻ lừa đảo tự xưng là nhà khoa học thì đầy rẫy. Tuy tôi tha thiết hy vọng có thể đào được một phát minh vĩ đại, nhưng không đến nỗi mụ mị đầu óc mà đưa tin về thứ vớ vẩn không đánh tin cậy.
Hơn nữa lúc người nọ giới thiệu có nói rằng, cái máy này của hắn chỉ hoạt động được khi máy đo đạc đo được trị số nhất định nào đó, mà trị số này xuất hiện không có quy luật gì. Thông tin mơ hồ như vậy đương nhiên không làm tôi yên tâm, vì thế đã hỏi hắn có phải đang lừa tôi hay không?
Người nọ hiểu được lo ngại của tôi, nói nếu tôi không tin thì đích thân thử xem?
Tôi cân nhắc thiệt hơn, cho dù là giả thì cũng không ảnh hưởng đến tôi. Vì thế tôi đồng ý thử nghiệm, xem chiếc máy này có thể đưa tôi đi đâu.
Kết quả, nó quả thật đã đưa tôi đến một nơi xa lạ.
Nơi này phồn vinh hơn chỗ của tôi rất nhiều, bây giờ nhớ lại, quả thật là tương tự dáng vẻ ngày nay. Có thể nhìn thấy ca nô to to nhỏ nhỏ trên sông, trên đường cái ngoài xe ngựa còn có cả xe chạy bằng hơi nước, bên tai vang lên tiếng ầm ầm. Dòng người tới lui ăn mặc vô cùng lộng lẫy, tôi đứng bên đường lập tức biến thành đồ nhà quê.
Tôi cực kì kích động, muốn phỏng vấn một người để biết liệu tôi có thật sự đang ở tương lai hay không. Đương nhiên không thể lộ ra tôi đến từ quá khứ, lỡ đâu bị người ta coi là người điên thì hỏng việc. Thế thì, phải phỏng vấn ai giờ? Lúc này tôi thấy một người ở đầu cầu --
Lượng nước dự trữ đã hết, thể lực của Tôn Triết Bình dần cạn sau chuỗi ngày nắng chiếu gió táp. Nhưng hắn không hề hoang mang, ngược lại càng thêm thả lỏng.
Hắn đã thấy đất liền. Hắn sắp quay về.
--Bên trên chính là chuyện của tôi với anh ta.
Trò hỏi về sau? Đáng tiếc, đến đó là hết rồi.
Mà ở thế giới kia chỉ có cái bóng của tôi. Tôi có thể nhìn, có thể nghe, nhưng không thể đụng chạm bất cứ thứ gì. Ban đầu tôi còn tưởng rằng linh hồn mình đã tách rời khỏi thể xác, bay lạc đến một đất nước không biết tên cơ. Dĩ nhiên miệng nói không khoa học, nhưng tôi cũng không biết khoa học nên giải thích thế nào. Cho nên tôi không thể làm gì khác ngoài việc giữ khoảng cách nhất định với đồ vật bên ngoài, chỉ sợ lỡ đâu đụng tới cái gì khiến người ta thấy được tay tôi xuyên qua nó.
Người nọ là một người hào phóng, cũng là một người mực thước. Tôi luôn từ chối lời mời khách hắn không giận, cũng không gặng hỏi nguyên do, ngược lại còn làm tôi thấy tiếc. Nhưng chút phiền muộn đó không quan trọng, điều thật sự khiên tôi khổ não chính là máy móc không ổn định. Bởi vì phải dựa vào trị số nhất định mới duy trì được liên kết, thời gian tôi ở thế giới kia có khi có thể duy trì nửa ngày, có khi lại chỉ có một hai phút. Để tránh cho đột nhiên phải nói lời tạm biệt khiến cho hắn phát hiện điều bất thường, tôi vắt hết não tìm cớ. Nhưng lần cuối cùng, chúng tôi vẫn đang trò chuyện, liên kết đột ngột đứt đoạn. Chỉ một cái chớp mắt, cảnh vật trước mặt đã thay đổi. Hơn nữa, từ đó về sau cỗ máy này không đo được trị số đặc biệt kia nữa.
Tôi rất lo lắng, nhà phát minh kia càng lo lắng hơn. Máy móc không đo được trị số liên kết kia, quy luật này là hắn đánh bậy đánh bạ phát hiện sau vô số lần thí nghiệm. Vì giải thích hiện tượng này hắn suy luận hết hướng này đến hướng kia, nhưng luôn thiếu sức thuyết phục. Mấy tháng sau hắn làm đủ loại thí nghiệm, tôi cũng cứ thế đợi hắn mấy tháng, đến khi thật sự bó tay hết cách, chúng tôi từ bỏ.
Có lẽ trong tương lai các khoa học sẽ phát minh ra cỗ máy có thể thực sự đưa con người đi tới thời không khác. Đến khi đó nghi vấn của chúng tôi hẳn sẽ nhận được đáp án. Là thiết kế máy móc có vấn đề, là lý luận có vấn đề, hoặc giả chúng tôi chỉ là trùng hợp gặp được hiện tượng thiên nhiên đặc biệt nào đó.
Lúc này tôi đã không thể đưa tin về phát minh này được nữa, cũng không cách nào giải thích câu chuyện với những người khác. Mấy tuần sau, nhà phát minh nản lòng thoái chí rời đi, sau này tôi cũng không còn nghe được tin tức gì của hắn. Lại mấy năm, tôi dần bắt đầu nghi ngờ mình thực sự đã thấy được tương lai hay là do quá khao khát tìm được tin tức độc nhất, ngày nhớ đêm mong, rồi mơ thấy cảnh tượng đó? Cũng có khả năng nhà phát minh kia chỉ là kẻ lừa đảo, giống như phù thủy thời cổ giở trò phù phép -- tỷ như trộn thêm mấy loại thảo dược có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, không may thất bại nên hắn cuốn gói trốn đi.
Tôi đã không thể phân được rõ. Cho tới giờ, tôi cũng không muốn làm vậy. Đối với tôi mà nói, câu chuyện này mãi sống trong lòng tôi. Chỉ đáng tiếc, đã quá lâu, rất nhiều chi tiết tôi đã không nhớ được. Địa chỉ của người kia, hắn trông như thế nào, thậm chí ngay cả tên tôi cũng không nhớ nổi.
Đúng vậy... Đến tên của hắn tôi cũng không nhớ.
Hắn tên là cái gì kia --
"Anh hùng Tôn! Hoan nghênh trở về bình an--!!"
"Sao lại về sớm thế? Bọn tôi còn tưởng ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng."
"Ấy, đúng thế, anh có gặp được hắn không?"
Tôn Triết Bình tránh khỏi màn hoàn nghênh của bè bạn khắp nơi, thở hắt ra: "Hiện tại thời gian cấp bách, tôi nói ngắn gọn thôi. Trương Giai Lạc đã về nước, phỏng chừng chưa được mấy ngày. Mọi người có nghe được tin tức của anh ta không?"
Mấy người sững sờ, đồng loạt lắc đầu. Lâu Quan Ninh hiến kế cho hắn: "Không thì anh về chỗ ở xem xem, biết đâu người ta đã tìm tới cửa rồi."
"Tôi về rồi, không có ai." Tôn Triết Bình xoa xoa huyệt thái dương, liên tục bôn ba mấy ngày cùng với thần kinh luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ khiến thể lực của hắn tiêu hao nhanh chóng. "Hơn nữa anh ta đã... không nhớ được địa chỉ của tôi."
-- Nhưng tôi còn nhớ. Nhớ hắn dẫn tôi đi xem thi đấu phi thuyền, cùng tôi dạo bước trên bờ đê, còn đưa tôi đi tham quan xưởng. Tôi được diện kiến trang phục của tương lai, còn có đồng hồ máy tinh xảo. À đúng rồi, chủ của khu xưởng đó là bạn của hắn, biểu tượng của nhà đó rất khí thế, tuy tôi không nhớ nổi hình dạng, nhưng có lẽ nhìn qua vẫn có thể nhận ra.
Tôi còn nhớ tay của người nọ có thương tích, không thể không từ bỏ nghề mà mình yêu thích. Tôi bỗng dưng có linh cảm, phát biểu ý kiến đầu tiên của mình về khoa học kỹ thuật, kêu gọi các nhà khoa học nghiên cứu cánh tay máy. Tôi vốn mang tấm lòng thiện chí, lại gặp phải sự cười nhạo của người xung quanh. Sau khi học bổ túc kiến thức về khoa học, mới hiểu rằng những lời năm đó không phải nói suông. Độ khó của việc chế tạo cánh tay máy vượt qua trình độ thao tác thời đó, người đời cũng chần chờ trước việc phải động tay đến thân thể người. Hết cách, tôi chỉ có thể chờ đợi, chờ kỹ thuật phát triển thành thục, cánh tay máy rồi sẽ ra đời.
Nhiều lúc tôi cũng tưởng tượng, liệu có nhà khoa học nào đó đọc được bài viết của tôi, sau đó nảy sinh ý định nghiên cứu sản phẩm đó? A, dường như người kia cũng từng an ủi tôi như vậy. Ha ha ha, tiểu Viễn trò nói xem, sẽ có chuyện tốt như vậy ư?
Nhưng năm đó tôi vẫn chưa luyện được tâm thái bình tĩnh như bây giờ, bị cười nhạo thì cực kỳ bất bình, giận đến suýt chút nữa từ bỏ. Mà lúc này, lời khích lệ của hắn đã giúp tôi chống đỡ được. Tuy khi đó chúng tôi chỉ là hai tên gà mờ không chuyên, nhưng những lời đó luôn bảo vệ niềm tin của tôi. Những bước đầu trên con đường sự nghiệp của tôi rất gian nan, nhưng chỉ cần nghĩ tới hắn, tôi liền có dũng khí tiếp tục kiên trì --
"Thế thì tệ rồi, tìm một ông cụ trong cái thành phố lớn này, tìm kiểu gì giờ..."
Lâu Quan Ninh suy sụp xoa tay, hai hàng lông mày của Chung thiếu cũng nhíu chặt: "Không khéo sắp tới phải tổ chức triển lãm, bọn tôi bận tối mắt tối mũi. E rằng không rút được thời gian giúp anh tìm người."
"Triển lãm?" Hai mắt Tôn Triết Bình đột nhiên sáng lên. "Triển lãm gì?!"
"Cũng tương tự như hội chợ quốc tế mấy năm trước ấy, mới khai mạc, tổ chức ở Crystal Palace. Hai nhà bọn tôi đều tham gia, phụ kiện công nghệ, đồng hồ máy, máy móc hạng nặng, toàn bộ đều đưa ra triển lãm. Tiết mục quan trọng chính là anh lái thử mô hình phi thuyền vượt biển kia, người tham quan đén hàng dài không dứt, ban tổ chức duyệt cho bọn tôi một chuyên khu riêng. Ông già nhà tôi còn đặt làm một tấm biển lớn khắc biểu tượng trọng kiếm của nhà tôi lên, treo trên khu triển lãm. Nếu không phải biết anh còn có việc, tôi đã kéo anh đến giúp rồi."
Tôn Triết Bình sải bước đến, nắm chặt tay họ: "Tôi muốn đi! Đưa cho tôi một tấm thẻ ra vào đi, lập tức!"
-- Nhớ lại những vũ khí mà gần đây con người sử dụng trên chiến trường, lực sát thương cái sau so cái trước càng khủng khiếp, làm tôi không rét mà run. Có lẽ một sớm nọ, khoa học kỹ thuật phát triển vượt qua khả năng khống chế của loài người, rồi hại ngược lại người loài người đã tạo ra chúng, thế giới rơi vào tai ương.
Nhiều năm như vậy rồi, tiếng phản đối khoa học chưa bao giờ tan biến, những cuộc tranh cãi cũng chưa có hồi kết. Cho dù lập trường của tôi từ trước đến nay vẫn luôn ủng hộ khoa học, cũng không dám mở miệng tuyên bố tin tưởng 100% vào tương lai. Khoa học kỹ thuật phát triển rồi sẽ đưa con người về đâu? Trước mặt là ánh sáng hay bóng đêm? Tôi không thấy rõ.
Có lẽ thời đại này cũng không ai nhìn được rõ ràng. Hiện tại loài người mới bước được bước đầu tiên trên con đường chinh phục khoa học kỹ thuật, kết cục của câu chuyện vẫn còn cách chúng ta quá xa. Nhưng chúng ta không thể bởi vì không biết được tương lai ra sao mà chùn bước. Chung quy thì tương lai thế nào, là do lựa chọn của con người.
Nói như vậy, tương lai là tốt hay xấu không phải do trình độ khoa học kỹ thuật, mà là do loài người quyết định. Nếu như không có bàn tay con người, tự thân phát minh khoa học không phân tốt xấu -- không bằng nói là trăm hoa đua nở mới tốt.
Ví như, có một ngày cánh tay máy được phát minh thành công, e rằng sẽ có người biến nó thành vũ khí, nhưng chúng ta không thể vì vậy mà chối bỏ việc nó giúp những người tàn tật có thể có được một cuộc sống bình thường. Chưa kể, cho dù nó trở thành vũ khí, cũng có thể không phải vì chiến tranh, mà là để duy trì hòa bình.
Tương lai không phải thứ mà mình tôi có thể chi phối. Nhưng tôi vẫn hi vọng có thể lưu lại một phần cố gắng nho nhỏ của mình trên con đường hướng về tương lại tươi sáng.
Người đời sau nhìn thời đại này của chúng ta sẽ đánh giá thế nào? Có lẽ là tán dương, có lẽ là phê bình, hoặc có lẽ là cả hai. Chúng ta đang đứng giữa hai làn sóng lớn cuộn trào. Suy thoái của lối sống cũ, kỹ thuật mới quật khởi thay đổi suy nghĩ và cách sống của mọi người.
Đây là cách mạng, là bước thay đổi của nhân loại.
Có thể nhiều năm sau, kỹ thuật hiện tại của chúng ta giống như thời đại trước, rơi vào vòng tuần hoàn sinh tử, thậm chí cả nền văn minh nhân loại cũng vậy.
Ma pháp sẽ tan biến, kỹ thuật sẽ chuyển dời, văn minh sẽ thụt lùi. Nhưng có những thứ vĩnh viễn bất diệt, như hy vọng và yêu thương. Mà đây chính là gốc rễ giúp loài người tồn tại.
Tôn Triết Bình chạy vội trong sảnh.
Hắn vốn đã cạn sức, nhưng trong lòng có một ngọn lửa thúc hắn cất bước.
Khu triển lãm muôn màu muôn vẻ không lọt nổi vào mắt hắn, tiếng mời chào giới thiệu hai bên cũng không khiến hắn dừng bước, hắn quét mắt xem biểu tượng của từng nhà xưởng từng công ty dưới vòm pha lê sáng rực.
Cuối cùng cũng thấy rồi! Biểu tượng của Lâu gia có màu sắc đặc biệt, vẽ một thanh trọng kiếm cổ điển, treo cách hắn ba lối hành lang.
Tôn Triết Bình tăng tốc hướng về phía đó.
-- Giống như trong tim tôi không thể quên câu chuyện kia, cho dù chỉ là một giấc mơ, cũng vẫn ôm hy vọng--
Tôn Triết Bình vọt qua ngã rẽ, xông vào khu chuyên môn. Xung quanh chỗ trưng bày mô hình "Hoa Diên Vĩ" đầy ắp người, lời giới thiệu của hướng dẫn viên kéo dậy từng trận hoan hô.
"Chiếc phi thuyền duyên dáng trước mắt các vị chính là mô hình của chiếc "Hoa Diễn Vĩ" thành công vượt biển dạo gần đây! Có thể nói nó chính là tinh hoa kết tinh từ những kỹ thuật tiên tiến nhất hiện nay, là niềm kiêu hãnh của loài người! Mà phi công điều khiển nó hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại này cũng là tay cừ khôi! Mọi người ắt hẳn đều đã biết, ngài Tôn Triết Bình vốn là một tuyển thủ thi đấu phi thuyền chuyên nghiệp --"
Tôn Triết Bình cố kiễng chân, rướn cổ lên nhìn xung quanh. Trên mặt từng người đều treo ý cười nóng bỏng, nhưng không có cảm giác hắn quen thuộc.
"-- Lý do vì sao nó lại được lấy tên theo một loại hoa tinh xảo đẹp đẽ như vậy ư? Tôi từng hỏi thăm ngài Lâu Quan Ninh là một trong số những người phụ trách hạng mục này, ngài ấy nói với tôi rằng, hòa diên vĩ đại diện cho ánh sáng, hy vọng và niềm tin, đây cũng chính là tinh thần mà tổ phụ trách hạng mục muốn lan tỏa tới mọi người! Với hiểu biết cá nhân của tôi, ở một vài nơi, hoa diên vĩ còn có ngụ ý là 'sứ giả của tình yêu'. Có phải rất lãng mạn không?"
Tôn Triết Bình thoáng lui về sau, tính toán làm sao chen được vào dòng người. Mà bước lùi này lại khiến hắn nhìn thấy chiếc đồng hồ máy cao lớn an tĩnh đứng cạnh mô hình phi thuyền. Người tham quan đều bị phi thuyền hấp dẫn, chỉ có một cụ ông đứng trước chiếc đồng hồ. Hắn hơi ngẩng đầu, chăm chú ngắm hiện vật trưng bày, cũng nhìn rất lâu vào biểu tượng của Lâu gia.
Tôn Triết Bình hít sâu một hơi, chậm rãi tới cạnh ông cụ, ngẩng đầu lên cùng hắn thưởng thức chiếc đồng hồ tinh mỹ.
"Nó thật đẹp đúng không?" Cụ ông nghe thấy bước chân người nói, cười nói: "Còn lớn hơn so với cái tôi thấy bốn năm trước."
"Đã qua bốn năm, chắc công nghệ đã cải tiến hơn rồi."
"Biểu tượng thì không thay đổi. Quên mất thiết kế trước kia trông như thế nào rồi, hôm nay cuối cùng cũng nhớ ra."
"Không ngờ còn có cơ hội nhìn thấy nó, quả thực không tồi." Tôn Triết Bình cười đáp, quay đầu nhìn cụ ông.
Cụ ông chầm chậm đi về phía Tôn Triết Bình. Lưng hắn hơi còng, tay chống gậy, tay cầm bằng đồng thau đã bị mài nhẵn bóng. Mái tóc trắng như cước của hắn được chải chuốt tỉ mỉ, dùng dây lụa buộc gọn thành đuôi ngựa, trên người mặc bộ đồ thủ công tinh xảo, trước ngực cài một bông hồng kiều diễm.
Tôn Triết Bình chưa từng thấy bộ dạng này của hắn, lại cảm thấy đây chính là hắn trong tưởng tượng của mình.
-- Đúng, tôi luôn hy vọng.
Tôi hy vọng người đó thực sự tồn tại.
Cụ ông duỗi tay xoa cánh tay trái bằng máy của Tôn Triết Bình, ánh sáng trong mắt vẫn giống như pháo hoa bên bờ sông năm ấy.
"Tốt quá, anh thật sự tồn tại."
- Fleur De Lis (hạ) END -
Last edited: