Hoàn [PN Cộng Hòa][Đường Hạo] Tên nhóc bình thường

hongantran1410

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
32
Số lượt thích
256
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ đội Hoàng Thiếu Bánh Ngọt Cừu Cừu
#1
TÊN NHÓC BÌNH THƯỜNG
Phiên ngoại CỘNG HÒA QUỐC CHI KIẾM
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

Editor: @hongantran1410
Beta: @Thobeo
Tác giả: Hoàng Sơ
Edit một phiên ngoại, coi như là bánh kem tặng sinh nhật sớm cho Bánh Ngọt, mặc dù bánh kem này nấu chưa chín tới. Bánh Ngọt, chị (và Cừu Cừu) yêu em.


1.

Năm thứ ba gia nhập Đông Phương Thần Kiếm, anh Hạo tiểu đội trưởng của tiểu đội bảy người ngày trước đã trở thành Thiếu tá một mình chống đỡ một phương. Đêm trước sinh nhật năm nay, hắn vừa trở về sau khi hoàn thành một nhiệm vụ mai phục mấy tháng, mặt đen như than, râu ria xồm xàm, đầu xù như tổ quạ, máu cùng mồ hôi lẫn lộn không phân rõ...

Đội phó Trung đội I Trương Giai Lạc vừa đau lòng vừa dè bỉu, vì thế thừa dịp Tôn Triết Bình không ở nơi đóng quân liền phê chuẩn cho cháu trai mặt đen một ngày nghỉ đi chơi.

Vừa hay đội phó Trung đội VI Giang Ba Đào cũng lén duyệt một ngày "Nghỉ ngơi giảm áp lực" cho Tôn Tường đang sắp chấp hành nhiệm vụ mật.

Vì thế sau khi tắm rửa, cạo râu, Đường Hạo thần thanh khí sảng ngâm nga một bài hát, đạp ga Dũng sĩ phóng ra bãi đậu xe thì ku Tường của hắn ở cửa lớn hất cằm giơ ngón giữa…

"Ê! Hạo Hạo! Tiếp giá!"

Cho dù đã không còn chung sống sớm chiều, bọn họ vẫn là những người anh em hiểu nhau nhất.

2.

Từ nơi đóng quân đến thị trấn đi qua con đường hoang vu dân cư thưa thớt, bên tai còn là mấy bài nhạc pop khó nghe lạc điệu.

Đường Hạo cầm tay lái ra sức khịt mũi, Tôn Tường hai tay đánh nhịp cao giọng hát, một con chó to lông vàng nhe răng hướng Dũng sĩ điên cuồng gầm gừ, như thể đang mắng: "Đù má, oắt con Giải phóng quân tính làm điếc luôn tai động vật hả!"

Khi sắp tới thị trấn, Đường Hạo dừng xe Jeep ở một góc khuất. Hắn và Tôn Tường đều mặc thường phục, lần này ra ngoài nhất định không thể để cho người ta phát hiện mình cầm lái xe quân đội.

Tôn Tường đeo kinh râm lên, bẻ gương chiếc hậu qua soi rồi nhếch môi đắc ý hỏi: "Nói xem, anh Tường đẹp trai không?"

Đường Hạo giả vờ quan sát tỉ mỉ kỹ càng, đột nhiên hà một hơi lên mặt kính, cười: "Ku Tường đẹp trai nhất."

"Má nó!" Tôn Tường vội vàng lấy kính râm xuống vừa dùng góc áo lau chùi vừa nói thầm: "Đường Hạo con mẹ nó mày lại phát bệnh đúng không!"

"Thế nào? Sao chút tinh thần cảnh giác đều không có?" Đường Hạo khoanh tay cười, "Anh Tường có còn là lính Đặc chủng quân không đó."

"Tao đây là cùng mày đi dạo phố!" Tôn Tường nhíu mày không vui, nhỏ giọng nói: "Cùng mày thì cảnh giác cái gì..."

Đường Hạo khẽ động yết hầu, méo miệng, trong tâm vui vẻ ngoài mặt lại giả bộ thờ ơ.

Từ lúc quen biết đến nay, ngoại trừ lần đầu quần ẩu trong vũng bùn, ku Tường dường như vẫn luôn không chút đề phòng Hạo Hạo.

3.

Vào trung tâm thương mại, Tôn Tường muốn thử quần áo, Đường Hạo lại nóng lòng muốn ăn.

Hai anh chàng cao ráo đẹp trai đứng bên thang máy, mày lườm tao tao trừng mày, chỉ thiếu điều lôi tay đối phương đến thẳng nơi mình muốn.

Tôn Tường nhếch môi nhếch mép nói: "Mày ăn sáng còn chưa no?"

Đường Hạo nhăn mũi: "Tao đói!"

Tôn Tường mất kiên nhẫn: "Đói cái gì mà đói!"

Đường Hạo quàng vai bá cổ hắn: "Đói!"

Cô bé đi ngang qua hai mắt pikapika, vui vẻ gọi mấy nhóc đồng bọn tới xem.

Tôn Tường thụi Đường Hạo một phát, nghiêm túc nói: "Không được, tao không đói."

Đường Hạo nhè nhẹ nắm phần thịt mềm sau gáy hắn, "Tao nói thật, làm nhiệm vụ mấy tháng này, chẳng được ăn một bữa no."

Tôn Tường ánh mắt chùng xuống, bước dài về hướng thang máy.

Hướng đó là khu ăn uống và siêu thị của trung tâm thương mại.

4.

Một chiếc bàn dài đủ cho tám người liên hoan xếp đầy các loại thức ăn ngon miệng, non nửa do Đường Hạo kêu la đói bụng gọi, quá nửa còn lại là Tôn Tường, người mới đó còn ầm ĩ đòi thử quần áo, gọi.

Đường Hạo được ăn lập tức vội vã dọng một đống vào miệng, dáng ăn ngấu nghiến như dân chạy nạn.

Tôn Tường mới đầu cười hắn không biết coi trọng hình tượng khi ra ngoài, sau đó lại lặng lẽ đẩy mấy món ngon nhất đến trước mặt hắn.

Không quan tâm lành mạnh hay không lành mạnh, cũng mặc kệ dầu mỡ hay không dầu mỡ.

Ăn ngon là được.

Ít nhất là ngon hơn giun đất hay sâu dưới gốc cây!

Bát đĩa la liệt, Đường Hạo vuốt bụng ợ một tiếng, Tôn Tường trầm ngâm nói: "Nhớ lúc nhảy dù địa hình núi không, Chính ủy nói huấn luyện không tốt sẽ không cho ăn, tao cùng Tiểu Lư ăn cơm sau cùng, con mẹ nó mày ở một bên xem nhìn tao như trò đùa!"

"Nói láo!" Đường Hạo đẩy Tôn Tường một cái, "Ông đây lúc đó một bên thuận khí cho mày một bên giúp mày múc canh!"

"Này…" Tôn Tường chu mỏ, nghiêng người sang khẽ nói: "Mẹ kiếp, vẫn nhớ kỹ thế!"

"Phí lời!" Đường Hạo đẩy hắn ra, ánh mắt trống rỗng nói: "Chuyện của mày, có cái gì tao không nhớ?"

5.

Sau khi ăn xong, tổ hai anh chàng đẹp trai tiến thẳng đến khu thời trang nam, thử đến cửa hàng nào cửa hàng đó liền như nở bong bóng màu hồng.

Đàn ông, quan trọng nhất không phải gương mặt, mà là vóc dáng.

Đội viên Đặc chủng Lục quân, mặc quần áo thình hành chắc chắn còn đẹp hơn người mẫu.

Buổi chiều, Hạo Hạo và ku Tường cầm theo vài túi mua hàng đã kinh động đến bộ phận quan hệ công chúng của trung tâm thương mại. Giám đốc xinh đẹp tươi cười mời hai người chụp một bộ ảnh đường phố hàng hiệu, nam nữ hóng hớt chuyện náo nhiệt đều lấy điện thoại ra chụp hình.

Nụ cười của Đường Hạo cứng đờ, Tôn Tường ghé vào bên tai hắn nói thầm: "Chụp không? Chụp không? Quay về có bị phạt không?"

Tin tức về thành viên đơn vị Đặc chủng không được công khai ra ngoài, đừng nói là ảnh.

"Muốn chụp không?" Đường Hạo hỏi.

"Không muốn!" Tôn Tường nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Muốn thì chụp." Đường Hạo cúi đầu cười, dẫn tới tiếng màn trập đùng đùng vang lên, hắn lại nghiêng đầu cùng Tôn Tường nói thầm: "Nhìn xem, bọn họ đã sớm chụp chúng ta rồi."

Tôn Tường chớp chớp hai mắt sáng rỡ: "Chính ủy biết thì phải tính sao?"

Đường Hạo vỗ ngực một cái: "Xe tao giấu kỹ, không ai phát hiện được thân phận của tụi mình."

Tôn Tường hưng phấn giơ ngón tay cái lên: "Hạo Hạo đáng tin!"

Đường Hạo phì cười: "Anh Hạo có lúc nào không đáng tin!"

Tôn Tường thầm nói: Sao mày không nói "Hạo Hạo có lúc nào không đáng tin" ?

6.

Mấy anh lính chụp ảnh thời trang đường phố, bên trong tòa nhà trung tâm thương mại bị chen kín đến mức nước chảy không lọt.

Người không chen vào hỏi: "Minh tinh nào đến vậy?"

Người cao nhìn được xa đáp: "Không phải minh tinh, là trai đẹp!"

"Xì, chưa thấy trai đẹp bao giờ à?"

"Lùn, đừng quấy, trai đẹp thì gặp rồi, nhưng chưa thấy trai đẹp nào nào anh khí như này!"

Bị giày vò một giờ, cơ mặt cứng đờ, pose dáng mệt mỏi, Tôn Tường tạm biệt giám đốc xinh đẹp, ném cho đám đông vây xem một cái hôn gió, Đường Hạo thúc giục đạp hắn một cái.

Phía sân vang lên một tràng cảm thán, Tôn Tường tức giận: "Mày đạp tao bọn họ kêu cái gì!"

Đường Hạo kéo đầu hắn: "Khen tao đạp tốt thôi."

7.

Chuồn ra khỏi đoàn người, trời đã không còn sớm, hai người dựa vào tố chất của tinh anh Đặc chủng quân, thần không biết quỷ không hay trở về xe Jeep.

Đường Hạo đắc ý nói: "Tụi mình thật có tố chất, không ai nhìn ra chúng ta là Đặc chủng quân!"

Tôn Tường ngồi ghế tài xế, đạp ga, mở loa, "Về nhà thôi!"

Đang hát một bài hát lạc điệu, Đường Hạo đột nhiên đùa giỡn: "Nếu năm đó không nhập ngũ, ku Tường của chúng ta không chừng đã thành người nổi tiếng rồi."

"Đương nhiên, với gương mặt này vóc người này!" Tôn Tường lắc lư cái đầu: "Chúng ta lập một nhóm, thế nào cũng nổi tiếng khắp cả nước, mẹ tao cũng sẽ không lo lắng tao đi làm nhiệm vụ rồi ngỏm!"

Đường Hạo cười, gió đêm thổi vào qua cửa kính, thổi đến mức lòng người ngứa ngáy.

"Muốn đổi nghề?" Hắn đã biết vẫn hỏi.

"Được, mày đổi tao sẽ đổi!" Tôn Tường cũng đùa lại.

Đường Hạo hít sâu một cái, cười lắc đầu.

Đổi nghề?

Cho dù trước mặt là cơm ngon áo đẹp, không phải lo lắng tiền đồ, bọn họ vẫn luyến tiếc tháng ngày vào sinh ra tử, núi đao biển lửa.

8.

Về tới nơi đóng quân, sao trời cùng trăng sáng treo nơi chân trời.

Từ trong xe bước xuống, Đường Hạo gọi Tôn Tường lại.

"Làm gì?" Tôn Tường quay đầu.

"Tối mai mày đi?" Đường Hạo hỏi.

"Nhiệm vụ bí mật!" Tôn Tường nhướng mày.

"Lại đây." Đường Hạo giang hai tay.

Tôn Tường cười, động tác kia vừa nhìn liền rõ ràng.

Ôm, ôm thật chặt.

Đánh, đánh thật mạnh.

"Bình an trở về." Đường Hạo nói.

"Nhất định!" Tôn Tường đáp.

9.

Về đến ký túc xá, "kỳ nghỉ" ngắn ngủi kết thúc.

Tôn Tường cầm hai túi lớn đồ ăn linh tinh nhét vào trong ngực Đường Hạo, Đường Hạo tỏ vẻ ngờ vực.

"Hạo Hạo."

"Hử?"

"Sinh nhật vui vẻ."

". . . Này là, quà?"

"Đúng thế! Không phải mày mấy tháng ở bên ngoài khổ sở, cực kì thèm ăn à!"

Đường Hạo thở dài, hoá ra mày ở siêu thị mua sắm điên cuồng, sau cùng đều là mua cho tao?

"Sinh nhật vui vẻ Hạo Hạo." Tôn Tường lại nói.

Trầm mặc đếm giây, Đường Hạo nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy, "Cảm ơn ku Tường."

10.

Trương Tân Kiệt nhận một cuộc điện thoại, đầu kia báo cáo chuyến tham quan trung tâm thương mại của hai người Đường, Tôn, sau cùng gửi ảnh chụp đường phố xin chỉ thị: "Có nên bảo trung tâm thương mại xóa đi?"

"Xóa đi làm gì?" Trương Tân Kiệt mở tấm ảnh, "Bọn chúng hôm đó cũng chỉ là mấy đứa nhóc bình thường."

Cúp điện thoại, Chính ủy Thần Kiếm lại nhìn tấm ảnh, cười cười tự nhủ: "Hai nhóc con chụp ảnh thật đẹp trai."
 

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#2
Cô bé đi ngang qua hai mắt pikapika, vui vẻ gọi mấy nhóc đồng bọn tới xem.
Tui chính là đồng bọn của bạn gái đó :chanh

Cúp điện thoại, Chính ủy Thần Kiếm lại nhìn tấm ảnh, cười cười tự nhủ: "Hai nhóc con chụp ảnh thật đẹp trai."
Chính ủy như mẹ hiền :wow
 

Bình luận bằng Facebook