- Bình luận
- 784
- Số lượt thích
- 6,233
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
Thi
====================
01. Thanh Bình Lạc
(*) Vốn là tên một khúc hát trong giáo phường đời Đường, sau lại trở thành tên làn điệu, là cảm hứng cho rất nhiều bài thơ từ ca phú của các nhà thơ nổi tiếng thời Đường, Tống.
Mạc Phàm cảm thấy mình rất xui xẻo, thật sự rất xui xẻo.
Hắn nghĩ, có lẽ mình đã dùng hết toàn bộ vận may tích cóp suốt mấy năm trong lần độc thân xông vào thâm cung Giang Nam.
Hoặc là, bởi vì hắn không mặc khố đỏ vào ngày tết?
Nghe nói tiểu tử họ Chu kia cuối cùng cũng không thoát được.
Sớm biết thế, hắn liền không đi.
Đừng nói nhảm, nhìn lại tình cảnh hắn bây giờ.
Mạc Phàm mắc kẹt.
Tuy hắn biết tùy tùy tiện tiện bò lên xà ngang nhà người khác là không đúng, nhưng hắn là ninja, bay nóc nhà leo qua tường là bệnh nghề nghiệp.
Hết thuốc cứu rồi!
Vậy nên khi hắn sắp không kiên trì thi triển thuật độn thân của mình được nữa, Mạc Phàm phát hiện: hắn, kim bài ninja trải qua tầng tầng huấn luyện cuối cùng chẳng dễ dàng gì mới được vào đời, lại mắc kẹt trong góc trần nhà khách điếm chẳng có chỗ duỗi chân này một cách hết sức nghẹn khuất.
Có lẽ, nếu bây giờ hắn bình tĩnh đi ra ngoài, tặng kèm một gương mặt gặp nguy không sợ cùng một câu "Chào buổi tối" thật ôn nhu, sẽ trông khá đương nhiên?
Đương nhiên cái đầu! Mạc Phàm biến sắc mặt, im lặng khinh bỉ cái tôi vừa ra đề nghị ngu ngốc ban nãy của mình. Vừa ngoái đầu, hắn liền nhìn thấy một đại thúc mặt mày tang thương râu ria xồm xoàm đang thổn thức nhìn hắn mà cười.
[Nếu quả thật là người đó, cũng sẽ làm được việc như vậy.]
Được rồi, vấn đề này không quan trọng. Quan trọng là đại thúc tang thương này ... đang chặn đường ra của Mạc Phàm. Nhinja nhìn về hướng tia sáng của tự do, ánh mắt mãnh liệt mong mỏi.
Một thằng nhóc nhanh chóng bước tới một bước, che khuất đi tia sáng tự do kia.
Mạc Phàm giận: Nhìn một chút cũng không cho?!
Thằng nhóc kia tay trái cầm cây côn hai khúc, tay phải lại còn cầm một viên gạch.
Làm chi? Khóe miệng Mạc Phàm run rẩy. Bảo hiểm hai lớp?
Theo bản năng, hắn vươn tay sờ túi đựng đạo cụ ninja cột trên bắp chân. Leng keng! Lưỡi shuriken cuối cùng rớt thẳng xuống đất.
Trời cũng phụ ta ...
Mạc Phàm nhanh chóng xem xét bốn phía, chợt nhẹ nhàng vòng qua cây cột, nhảy thẳng lên lầu.
Sau khi nhìn một vòng chung quanh lầu các, hắn quyết đoán nhảy trở xuống, lại mặt không biểu tình mà khôi phục tư thế đu xà nhà như một con dơi.
Ai đến nói cho hắn biết cái tên đang bao vây hắn, khiến hắn thoi thóp kia muốn cái gì? Vì sao cứ phải chắn ngang chỗ hắn nhất định phải đi qua để đào thoát?
Bên tai lại vang một tiếng "keng" thật lớn, Mạc Phàm chân mềm, suýt nữa trực tiếp nhào xuống.
"Bó tay chịu trói đi." Cái tên vừa gõ chậu kia rõ ràng mặt mày vô hại, nhưng nhìn kỹ quả thất rất ... bỉ ổi...
Giằng co một lúc nữa.
Kẻ nhìn như sắp lăn ra sản ngủ gục kia, chẳng biết từ khi nào đã khéo léo nhảy lên xà ngang, đu tòng teng song song với hắn. "Ngươi không mệt à?"
Mạc Phàm lành lạnh lườm hắn. Anh đây là chuyên nghiệp.
"Nếu như, người muốn đi," người kia kiên nhẫn cố gắng giao lưu với hắn, "Chúng ta chỉ cần thảo luận việc bồi thường..."
Mạc Phàm đảo mắt qua mấy mảnh sứ vỡ vụn
Sau nửa ngày, hắn thở dài, phi thân đến ngồi đằng sau một cái bàn.
"Ngươi nhìn ..." Diệp Tu cũng nhảy xuống ngồi đối diện hắn: "Một bình hoa hai lượng bạc. Cái ở góc tường kia ... đúng, cái đó là tiền triều, đừng nhìn anh, lão bản nói đấy, muốn mắc hơn chút, mười lượng đi. Còn có ..."
"Ta không có tiền."
"Không tiền còn chảnh như vậy, có tính cách, ta thích." Bánh Bao xen ngang.
"Khụ. Bánh Bao, ngươi đi làm việc. Vị huynh đệ này, quỵt nợ là không tốt ..."
"Ta có thể bán mình."
Diệp Tu sặc. Lão Ngụy sửng sốt một chút, sau đó hai tay liền che ngực. "Thằng nhóc này nghĩ gì thế, bọn tôi ở đây đều làm ăn đàng hoàng."
Mạc Phàm rối rắm, gian nan giải thích: "Tôi bán ... ặc ... cho các người, làm việc gán nợ cho các người ... Nói thế không đúng?"
Diệp Tu cạn lời. "Người anh em không đến từ Trung Nguyên?"
Mạc Phàm vẫn vẻ mặt ngu ngơ: "Không phải."
"Học tiếng Hán với ai?"
"Liên quan gì anh?"
"Huynh đệ, hắn hố cậu ..." Diệp Tu dứt lời, vẫy tay: "Mộc Tranh!"
"Có!" Tô Mộc Tranh cười tủm tỉm, xuất hiện nơi ngả rẽ cầu thang: "Sao thế?"
"Phụ đạo cho hắn một chút," Diệp Tu nói: "Nếu không sẽ phá hủy hình tượng tuyên truyền của Hưng Hân ta."
Mạc Phàm cảm thấy, mình, có lẽ đã tới một nơi thật ghê gớm.