Hoàn [Mạt Thảo Noa Vân 2021] [Cao Anh Kiệt] Tương lai hứa hẹn

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Mạt Thảo Noa Vân - Mừng sinh nhật Cao Anh Kiệt 2021

ƠNG LAI HỨA HẸN

Tác giả:山山观关

Link gốc:【高英杰中心】未来可期

Edit: Nguyệt

Beta: @Băng Ly



Viết theo cảm quan cá nhân, thực sự không đặc biệt.
Chúc người nối nghiệp nhỏ của chúng ta sinh nhật vui vẻ.
Không biết nói gì cả, một lần nữa chúc thiên sứ nhỏ Cao Anh Kiệt sinh nhật vui vẻ!
Đã tới lúc Anh Kiệt có thể dẫn dắt Vi Thảo tiến lên rồi.
Gánh vác tương lai Vi Thảo nào!




01.

Từng mùa giải trôi qua, dường như mọi thứ đều chẳng có gì thay đổi.

Mùa giải thứ mười kết thúc bằng việc Hưng Hân đoạt được quán quân, những thành viên Vi Thảo đi theo Vương Kiệt Hi đều đứng ở lối đi nhỏ dành cho tuyển thủ vỗ tay cho Hưng Hân, gửi tới họ sự tôn trọng cao nhất. Dấu hiệu biểu trưng cho thắng lợi nổi bật trên màn hình lớn, thành viên Hưng Hân đứng trước đài trao giải, đối mặt với vô số ánh đèn flash chớp tắt, ai nấy đều vui sướng đến mức luống cuống chân tay.

Cao Anh Kiệt vừa vỗ tay vừa chăm chú nhìn vào từng thành viên Hưng Hân, tầm mắt đảo qua từng biểu cảm khuôn mặt khác nhau của họ.

Ngụy Sâm muốn châm điếu thuốc hút để điều chỉnh lại tâm tình trước chiếc cúp đến quá bất ngờ, không cẩn thận cầm ngược bật lửa, đánh lửa mãi nhưng không châm được thuốc. Vất vả lắm mới châm cháy điếu thuốc, anh ta lại nhìn không rời mắt chiếc cúp quán quân rực rỡ ánh vàng trong tay Phùng Hiến Quân, cho đến khi Phương Duệ đứng bên cạnh bị tàn thuốc rụng vào nóng rẫy, Ngụy Sâm mới như vừa choàng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Run rẩy hút một hơi thuốc rồi lại quên nhả khói trong miệng ra, tiếng ho sù sụ vang lên, đội trưởng đời đầu của Lam Vũ bị sặc đến mức chảy cả nước mắt. Diệp Tu đứng một bên buồn cười liếc nhìn anh ta một cái nhưng cũng chẳng giễu cợt hành động ngớ ngẩn hết sức kia của Ngụy Sâm.

Đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp, cúp quán quân là Vinh Quang cao nhất, là mục tiêu duy nhất để phấn đấu bằng cả thanh xuân.

Cả Liên Minh có tổng cộng hơn hai mươi chiến đội nhưng cúp quán quân chỉ có một, cạnh tranh khốc liệt đến mức không thể tưởng nổi. Có không ít tiền bối thậm chí chưa từng chạm được tới cúp quán quân mà tuổi nghề chuyên nghiệp đã hết. Hay như mối hiềm khích sâu đậm giữa Vi Thảo và Lam Vũ cũng sinh ra từ chuyện cúp quán quân mùa giải thứ sáu.

Đối diện với quán quân, Hưng Hân không biết phản ứng thế nào cũng là điều bình thường.

Cao Anh Kiệt cúi đầu, yên lặng siết chặt tay phải rồi buông ra, lại nắm rồi lại buông.

Cậu đang diễn tập cảm giác chạm đến cúp quán quân.

Tuy không rõ khi nào mới đoạt được, nhưng dù sao thì có sự chuẩn bị trước vẫn luôn tốt hơn.



02.

Cao Anh Kiệt ra mắt vào mùa giải thứ tám.

Cậu của khi ấy vẫn còn ngây ngô non nớt lại đội lên đầu danh hiệu người nối nghiệp Vương Bất Lưu Hành vừa rực rỡ vừa nặng nề. Ngoại giới gắt gao chú ý nhất cử nhất động của cậu, hận không thể ngay lập tức trông thấy Cao Anh Kiệt thay thế Vương Kiệt Hi trở thành người điều khiển mới của Vương Bất Lưu Hành, trở thành đội trưởng trẻ tuổi của chiến đội lớn.

Cũng may là mùa giải thứ tám vẫn còn là những năm tháng sung sức của Vương Kiệt Hi, áp lực ngoại giới cũng không nặng nề đến thế. Cao Anh Kiệt có thể từ từ tích cóp kinh nghiệm, từ từ trưởng thành dưới sự che chở của Ma Thuật Sư cho đến khi cậu đủ sức dẫn dắt Vi Thảo giành lấy quán quân giống như Vương Kiệt Hi.

Bây giờ là mùa giải thứ mười, dư luận truyền thông bên ngoài lại nổi lên sóng gió. Vương Kiệt Hi bắt đầu chủ động giảm số lần lên sân của Vương Bất Lưu Hành, âm thầm giao quyền chỉ huy cho Cao Anh Kiệt.

Kết quả của việc làm đó được biểu hiện rất rõ ràng, Viên Bách Thanh sẽ chọn bảo vệ cậu đầu tiên, Lưu Tiểu Biệt sẽ trao đổi với kẻ địch vì cậu, Chu Diệp Bách sẽ ngâm xướng từng Quỷ Trận cho cậu, Liễu Phi dùng Súng Cận Chiến bổ khuyết chu toàn giúp cậu, Hứa Bân sẽ chắn phía trước cậu thủ hộ không hề chùn bước.

Cao Anh Kiệt hiểu rõ dụng ý của Vương Kiệt Hi, dường như cậu dần hiểu được vì sao năm đó Vương Kiệt Hi chấp nhận thất bại vì cậu trong trận Tân binh khiêu chiến kia.

Vương Kiệt Hi đang từng bước chuẩn bị để bản thân giải nghệ.

Hoặc cũng có thể nói rằng Vương Kiệt Hi đang chuẩn bị để Cao Anh Kiệt có thể thay thế anh.



03.

Cao Anh Kiệt không nhớ rõ lễ trao giải đó kết thúc vào lúc nào, cũng không biết mình đã xuống khỏi khán đài khi nào. Cậu chỉ còn nhớ ánh trăng đêm chung kết mùa giải thứ mười đó sáng rõ khác thường, ánh trăng kia lấp loáng trong mắt của những người Vi Thảo.

Cao Anh Kiệt dừng bước, thưởng thức ánh trăng đêm nay.

Mùa giải thứ mười kết thúc, tiếp theo là kỳ nghỉ hè ngắn ngủi. Qua kỳ nghỉ hè lại là một mùa giải mới, rất có thể đó là mùa giải cuối cùng của Ma Thuật Sư.

Mùa giải cuối cùng của Ma Thuật Sư, đương nhiên anh muốn nó sẽ giống như khi cậu tân binh xuất sắc nhất mùa ba năm ấy ra mắt, phong quang rực rỡ từ đầu tới cuối.



04.

“Đội trưởng, em có thể không?” Cao Anh Kiệt đột nhiên mở miệng, tiếng nói rất khẽ, âm thành gần như hòa vào ánh trăng mờ ảo.

Vương Kiệt Hi vẫn kịp nắm giữ được âm thanh này, anh dừng bước, từ tốn xoay người lại. Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt anh, trong mắt anh ẩn chứa tia sáng lấp lánh, đội huy Vi Thảo đeo trước ngực được ánh trăng chiếu vào trở nên lấp lánh rực rỡ.

“Nếu em cảm thấy có thể thì em sẽ làm được.”

Nghe câu trả lời của Vương Kiệt Hi, Cao Anh Kiệt chuyển tầm mắt nhìn lên ánh trăng sáng ngời, khẽ khàng lên tiếng, lời nói ra lại tràn đầy khí phách.

“Em muốn dành cho anh phong quang rực rỡ từ đầu đến cuối, giống như Ma Thuật Sư xé ngang bầu trời xông lên vậy.”



05.

Gió đêm ôn hòa lướt qua mang theo mùi hương cây cỏ đặc trưng của mùa hè. Mái tóc mềm mại của Cao Anh Kiệt bị gió nhẹ thổi bay, Vương Kiệt Hi chăm chú nhìn thiếu niên trước mắt, dường như anh lại trông thấy Cao Anh Kiệt ở trại huấn luyện. Quả thật anh vô cùng may mắn khi phát hiện được viên ngọc thô với tiềm lực vô tận như thế. Viên ngọc thô ấy đang nhanh chóng trưởng thành, chẳng mấy nữa, cậu có thể trở thành một trong những tuyển thủ xuất sắc nhất Liên Minh, sẽ tiếp nhận trọng trách trong tay anh, thay anh gánh vác Vi Thảo bay về phía trước không gì cản nổi.

“Được.”

Vương Kiệt Hi nghe thấy bản thân nói, ngữ điệu thoáng cất cao lên.

Lời của người nối nghiệp Vương Bất Lưu Hành nói ra chưa bao giờ làm người ta phải thất vọng.

Từ trước đã vậy, hiện tại cũng thế.



06.

“Anh Kiệt trưởng thành rồi, đã muốn mang quán quân về nhà hiếu kính đội trưởng.” Liễu Phi ngả người sang phía Vương Kiệt Hi, giọng điệu có chút xúc động. “Bọn em phụ trách giành quán quân, đội trưởng phụ trách giải nghệ trong phong quang rực rỡ là được rồi.”

“Ngầu đấy.” Chẳng biết Lưu Tiểu Biệt đã chạy đến bên cạnh Cao Anh Kiệt từ lúc nào, cậu ta bật người nhảy lên, ôm choàng lấy cổ Cao Anh Kiệt rồi ghì xuống, cười đùa: “Về sau Phi Đao Kiếm của anh sẽ vì em mà chém giết mở đường tiến tới quán quân.”

Cao Anh Kiệt lảo đảo vì bị Lưu Tiểu Biệt ghì xuống, nhịp thở cũng rối loạn. Nhưng còn chưa kịp điều chỉnh lại thì đã xuất hiện thêm một Viên Bách Thanh lao tới ôm lưng cậu, cười hì hì, nói: “Phòng Phong với Đông Trùng Hạ Thảo, em thích ai? Hay là muốn anh Viên của em mở cả hai acc bảo vệ em nhé?”

“Bách Thanh, Tiểu Biệt…” Cao Anh Kiệt bất đắc dĩ nói, sức nặng của hai người đè trên lưng, xương sống cũng mất cảm giác, nhưng đại khái vẫn còn chịu đựng được.

“Vẫn là chị Phi đối xử tốt với em nhỉ.” Âm thanh mang theo ý cười của cô gái trẻ truyền tới, “Cả đội phó Hứa và Diệp Bách cũng rất tốt, không bu vào trêu chọc em.”

“Nhanh nhanh nhanh, mọi người cùng lên nào! Đừng có nương tay đấy nhé, phải tận dụng cơ hội, mất rồi không có lại đâu!” Liễu Phi còn chưa nói dứt câu, Lưu Tiểu Biệt trông thấy còn có người đứng phía đối diện không nhập hội trêu Cao Anh Kiệt lập tức hô lớn, “Đội trưởng, anh có muốn tham gia luôn không?”

Cao Anh Kiệt: ??? Em chỉ là một bé trai nhỏ xíu thôi mà.

“Không được.” Liễu Phi từ chối thẳng, “Tôi chọn đứng cùng với đội trưởng.”

Hứa Bân gật đầu phụ họa theo lời Liễu Phi nói.

Chu Diệp Bách cúi đầu suy tư một lát rồi quyết định vẫn làm người tử tế, không thông đồng làm bậy ức hiệp người nối nghiệp Vương Bất Lưu Hành với Lưu Tiểu Biệt Viên Bách Thanh.



07.

Vương Kiệt Hi chỉ thản nhiên mỉm cười, nhìn đám người trẻ tuổi đùa giỡn, thuận tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Liễu Phi. Đến khi trời đã khuya hẳn anh mới lên tiếng chấm dứt hành vi ức hiếp đội trưởng tương lai của Lưu Tiểu Biệt.

“Tiểu Biệt, Bách Thanh, mau thả Anh Kiệt ra, nên về khách sạn rồi.”

Lời đội trưởng chính là thánh chỉ, Vương Kiệt Hi vừa nói, Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh lập tức thả Cao Anh Kiệt ra, nhoáng cái chạy về bên cạnh Vương Kiệt Hi như thể nãy giờ chẳng có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi thứ chỉ là ảo giác mà thôi.

Liễu Phi nhìn một màn này cũng tấm tắc, chỉ chưa đến mức vỗ tay tặng hoa cho màn trình diễn của hai người Lưu – Viên.

Con đường trở về khách sạn phủ đầy ánh trăng, Vương Kiệt Hi dẫn một đám thanh thiếu niên nhà mình bước đi, cái bóng in trên đất bị kéo dài ra. Họ trông như người lữ hành đi giữa không gian và thời gian, ung dung cất bước tiến về phía đích đến.

Dù sao cũng là những người trẻ tuổi mới mười bảy, mười tám, suốt quãng đường, Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh cũng chẳng hề yên lặng. Vương Kiệt Hi nhắc nhở đôi lần rồi cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ, cứ thế đi cùng mọi người. Đến khi chú ý thì đã thấy cả đám vây quanh Cao Anh Kiệt nói cái gì đó xem chừng thần bí lắm.

Vương Kiệt Hi âm thầm lắng nghe, phát hiện Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh hóa ra đang phân tích tính khả thi của việc tìm Hoàng Thiếu Thiên PK người thật.

Liệu có phải tuyển thủ chuyên nghiệp bây giờ rảnh rỗi đến mức hỏng cả rồi không.

Vương Kiệt Hi cảm thấy chuyện này mà cứ nói tiếp thì sớm muộn cũng có chuyện không hay, để tốt cho Cao Anh Kiệt và Hoàng Thiếu Thiên cả về thân thể lẫn tâm lý, anh quyết định phải dẹp bỏ ý tưởng này một cách mạnh mẽ.

“Thích nói về Hoàng Thiếu Thiên thế cơ à? Thế thì gọi luôn Hoàng Thiếu Thiên đến gặp một kèo chính diện luôn.” Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ lên tiếng, kìm lại Lưu Tiểu Biệt đang rục rịch, “Mấy đứa không có lời nào muốn nói với Anh Kiệt hay sao?”

Trong mùa giải cuối cùng Ma Thuật Sư có thể đồng hành cùng mọi người.



08.

Cả đám dáo dác nhìn nhau, không hẹn mà đồng lòng im như thóc, sau đó xấu hổ dùng khuỷu tay chọt chọt Vương Kiệt Hi, ý bảo anh lên tiếng trước.

“Sao đột nhiên lại thẹn thùng thế.” Vương Kiệt Hi búng nhẹ lên trán Lưu Tiểu Biệt, “Không phải mới nãy còn hăng lắm à.”

Lưu Tiểu Biệt bị đau, không tìm được lý do phản bác đội trưởng, mà cho dù có thì cũng không yên thân nên chỉ đành đưa tay bảo vệ đầu mình, sợ nói thêm gì nữa lại bị Vương Kiệt Hi búng trán.



09.

Thực sự thì Vương Kiệt Hi cũng chưa nghĩ ra phải nói gì với Cao Anh Kiệt, nhưng dù bị Lưu Tiểu Biệt đẩy lên làm người mở đầu, anh cũng không hề luống cuống. Đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đã bảy mùa giải, năng lực ứng biến tức thời đã được rèn giũa thành điêu luyện, lại thêm việc đánh giá Cao Anh Kiệt cũng chẳng cần phải chuẩn bị sẵn mà chỉ cần đứng trước mặt cậu, lẳng lặng nhìn cậu, những lời cần nói sẽ tự động xuất hiện trong đầu.

Giống như lúc này.

Ánh trăng chảy xuôi theo tán lá, hòa vào không khí thành làn hơi mỏng màu trắng bạc nhẹ nhàng bao phủ lấy Cao Anh Kiệt, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Cao Anh Kiệt đã hiểu vị trí của mình từ lâu, cũng dần dần bồi đắp cho mình phong thái của người dẫn dắt, thử sức gánh vác Vi Thảo.

Cổ vũ hay khuyến khích đều là việc thừa thãi, hiện giờ điều Cao Anh Kiệt cần là một chút khẳng định.



10.

“Chúc em tiền đồ rực rỡ, tương lai hứa hẹn.”

Vương Kiệt Hi lấy thẻ tài khoản Vương Bất Lưu Hành trong túi áo ra, đặt bàn tay đang cầm thẻ tài khoản lên vai Cao Anh Kiệt. Cảm giác lành lạnh khiến Cao Anh Kiệt né tránh theo bản năng, Vương Kiệt Hi cũng chỉ để như vậy vài giây rồi lập tức thu tấm thẻ về.

Tới thời điểm này năm sau, Vương Bất Lưu Hành sẽ nằm trong tay em.

Vương Kiệt Hi yên lặng nhìn vào Cao Anh Kiệt.

“Tiền đồ rực rỡ, tương lai hứa hẹn!” Hứa Bân mỉm cười, giơ tấm thẻ tài khoản của mình lên, hưởng ứng lời Vương Kiệt Hi nói với Cao Anh Kiệt.

Những người khác thoáng sửng sốt rồi cũng nhanh chóng bắt kịp theo, sôi nổi giơ thẻ tài khoản của mình lên, đồng thanh:

“Tiền đồ rực rỡ…”

Cao Anh Kiệt cũng mỉm cười, giơ cao thẻ tài khoản của mình, dùng âm thanh trong trẻo của thiếu niên nói nốt nửa câu còn lại:

“Tương lai hứa hẹn!”

Mộc Ân tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng trong ngần.

END
 

Bình luận bằng Facebook