Hoàn [Mạt Thảo Noa Vân 2021] [Cao Anh Kiệt] Câu chuyện của sao trời

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Mạt Thảo Noa Vân - Mừng sinh nhật Cao Anh Kiệt 2021

CÂU CHUYỆN CỦA SAO TRỜI
Tác giả: 惊风渡寒

Link gốc: 【全职高手】【高英杰中心】星星的故事

Edit: Nguyệt

Beta: @Băng Ly



03/15 Cao Anh Kiệt sinh nhật vui vẻ.
Thử viết một câu chuyện về thế hệ mới. Sử dụng góc nhìn thứ nhất của người qua đường. Có thiết lập riêng.
Chúc mọi người đọc fic vui vẻ.




Năm ấy tốt nghiệp phổ thông xong, tôi tới tiệm này làm nhân viên trực net. Tiệm net không lớn lắm nhưng nằm ở vị trí không tồi, gần đây còn có một trường cấp hai cho nên thường xuyên có nam sinh trốn học hoặc tranh thủ đến chơi game sau giờ học – đương nhiên là không có thẻ căn cước rồi – vấn đề này cũng khiến người ta khá đau đầu. Ông chủ thường là mắt nhắm mắt mở với chuyện này, nhưng nếu gặp phải tôi thì đám nhóc đó đều bị tôi uyển chuyển từ chối đẩy khỏi cửa. Có lẽ bạn sẽ cảm thấy tôi cố chấp quá nhỉ? Chẳng dối bạn làm gì, đa phần đám học sinh trung học đó cũng nghĩ như vậy.

Bạn biết đó, đám nhóc tầm tuổi kia tinh ranh cực kỳ, ừ thì tôi cũng chẳng lớn hơn tụi nó là mấy, thế nên tụi nó thường xuyên đấu trí đấu dũng với tôi. Có hôm tôi vừa mới bàn giao công việc, bắt đầu vào ca làm thì chợt nghe phía sau một hàng máy có tiếng hô hào phấn khích.

“Anh Kiệt, mau chọn một máy đi!”

Tôi ngó đầu ra xem có vụ gì. Hóa ra là một đám nhóc tóc ngắn lô nhô. Đấy bạn xem, tụi nó đã tranh thủ lẻn vào lúc đồng nghiệp tôi trực net. Thế nên tôi đứng dậy, đi về phía bên đó.

Cậu học sinh kia lập tức nhận ra mình vừa nhỡ miệng nói hơi to. Đám bạn nó trông thấy tôi đang bước tới đồng loạt quay ra trừng mắt nó.

“Xin lỗi nha, tiệm net nhà chị có quy định trẻ vị thành niên không được vào.” Sắc mặt tôi đanh lại, cố tỏ vẻ cứng rắn để tăng thêm áp lực uy hiếp.

Mấy cậu nam sinh đó liếc nhau, không hẹn mà cùng mềm giọng bắt đầu mè nheo nài nỉ: “Chị à, tụi em đã đưa tiền hết cả rồi, chị bỏ qua cho tụi em một lần này đi mà?” “Tụi em sẽ không chơi lâu quá đâu, thiệt đó.” “Đúng thế, hơn nữa khó khăn lắm tụi em mới kéo được Anh Kiệt tới, chỉ một lần này thui, em thề em hứa em đảm bảo không có lần sau đâu!”

Đúng lúc này, thiếu niên vốn đang ngồi sau màn hình kia cũng đứng dậy. Cậu nhóc có chút không biết phải làm sao như thể chưa quyết định được có nên rời khỏi đây hay không. Đám bạn cậu thấy thế đều nhao nhao tranh nhau bảo cậu nói câu đồng lòng. Cậu nhóc do dự suốt một hồi cuối cùng mới vê chặt góc áo trong tay, cúi đầu nói với tôi một câu “Xin lỗi chị, xin… phiền chị!” mà tiếng nói khẽ đến độ gần như chẳng nghe rõ.

Tôi nhìn cậu ấy. Trong ấn tượng của tôi, đây là lần đầu tiên cậu nhóc này xuất hiện trong tiệm net. Cậu nhóc mặc đồng phục, áo khoác ngoài không kéo khóa, bên trong là một chiếc áo phông đơn giản in hình một ngôi sao. Trên người cậu ấy có một cảm giác rất không hợp với tiệm net này. Cậu ấy có vẻ rất khiêm tốn, rất ngoan ngoãn, cả ánh mắt lẫn ngữ điệu đều rụt rè, chắc hẳn là kiểu học sinh ngoan trong trường, bảo sao đám bạn cậu kêu là “khó khăn lắm mới kéo tới được”. Nói sao đây nhỉ? Cậu ấy bước tới tiệm net này giống như một tiếng đàn Cello được thêm vào dàn nhạc rock vậy. Thực ra so sánh kiểu này cũng không đúng lắm bởi vì cậu ấy không hề thu hút sự chú ý của người khác như vậy.

Cân nhắc hồi lâu, tôi thở dài một hơi. Chậc, tiền cũng đưa cả rồi, cứng nhắc bắt ra ngoài trả lại tiền có vẻ cũng không hay lắm. Tôi nhìn quanh mấy đôi mắt tràn ngập mong chờ và thấp thỏm kia, gật đầu đồng ý.

Cả đám nhẹ nhõm thở phào một hơi, rối rít cảm ơn tôi. Tôi thấy hơi tò mò chút nên đã mở màn hình bên đó ra xem bằng máy chủ có quyền giám sát. Trên màn hình máy tính có vẻ là trang chủ đăng ký của một game online nào đó, sáu mảng màu hướng vào hai chữ Vinh Quang ở giữa. À, mấy mảng màu đó đại diện cho từng hệ nghề thì phải? Tôi không hay chơi game online nên cũng không rõ về mấy thứ này lắm, nếu bạn hiểu thì tốt.

Chọn nghề trong game à? Tôi không để ý quá nhiều, quay về trước quầy tiếp một vị khách vừa vào. Lúc kiểm tra căn cước của vị khách kia, tôi loáng thoáng nghe thấy giọng nói của thiếu niên nào đó đầy sự kinh ngạc: “Úi, cậu chọn nghề này á, muốn đi theo con đường Ma Thuật Sư hả?”

“Tớ… Thích nó.” Cậu ấy vẫn nói chuyện ngại ngùng như thế, nhưng lại cực kỳ kiên định. Tôi bất giác quay đầu lại nhìn, vừa lúc trông thấy trên màn hình là một nhân vật cưỡi chổi đang lao xuống theo đường xoáy tròn, để lại một đường bụi sao màu bạc bay lả tả phía sau.

Đẹp mắt ghê, tôi thầm nghĩ!

Đám nam sinh này quả thật nói được làm được, chỉ chơi một hồi là đi. Cậu nhóc kia đi ở cuối hàng, giơ cánh tay đang cầm một tấm thẻ mới rút khỏi máy đọc thẻ gì đó lên vẫy vẫy chào tôi kèm theo nụ cười tươi sáng.

Tôi nhìn theo cậu ấy đẩy cửa ra ngoài rồi biến mất giữa dòng người và dòng xe cộ qua lại.

Tôi đoán không sai, quả thật cậu ấy không có thói quen đi chơi ở tiệm net. Kể từ sau hôm đó, cậu ấy không hề quay lại còn đám bạn của cậu ấy lại thường lui tới. Thế nhưng cho tới bây giờ tôi chỉ biết duy nhất một tin tức về cậu ấy là cậu đã tạm nghỉ học, gia nhập vào trại huấn luyện, chẳng bao lâu sau đã được chiến đội chuyên nghiệp nhìn trúng, ra mắt trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp chính thức.

Tôi không biết mình có thể đánh giá lựa chọn của cậu ấy ra sao, chỉ là đôi lúc tôi sẽ nhớ lại chiếc áo in hình ngôi sao cậu ấy mặc ngày đó, nụ cười của cậu ấy và cả nhân vật game đẹp mắt bay qua vệt bụi sao kia nữa.

À, thật xin lỗi, không chú ý chút thôi mà đã nói nhiều vậy rồi. Bạn tới xem tiếp sóng giải đấu chuyên nghiệp Vinh Quang đúng không? Xin mời ổn định chỗ ngồi trong phòng chiếu, 30 phút nữa trận đấu sẽ bắt đầu. Đúng vậy, Hưng Hân vs. Vi Thảo. Lại nói chuyện này, bạn biết không? Mùa giải trước, đội trưởng Vi Thảo mới giải nghệ, người nối nghiệp anh ấy tên là Cao Anh Kiệt. Nói không chừng chính là cậu bé hồi trước cũng nên.

Nếu thật sự là như vậy thì tôi may mắn ghê luôn đó.

Mà thôi không có gì đâu, tôi lẩm bẩm trong miệng. Mời ngồi, có yêu cầu gì thì cứ gọi tôi nhé.

END
 

Bình luận bằng Facebook