Hoàn [Dụ Văn Châu] Không quên

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
KHÔNG QUÊN

Tác giả: 夜雨琉璃

Link gốc: 【喻文洲】不忘

Convert bởi: Phong hạ

Link convert: [Dụ Văn Châu] Không quên

Edit: Nguyệt



Đây là fanfic, không phải chính truyện Toàn Chức Cao Thủ. Nhân vật nằm trong Toàn Chức Cao Thủ của Hồ Điệp Lam; các thiết lập nhỏ và diễn biến nội dung thuộc về tác giả fanfic.



Phần cuối của hệ liệt, các phần trước 《人生长恨水长东》《与君同》



1.

Năm thứ ba Lư Hãn Văn đảm đương vị trí huấn luyện viên của Lam Vũ, Dụ Văn Châu về nước tiếp nhận trọng trách của người tiền nhiệm, làm chủ nhiệm Trung tâm Thể thao Điện tử. Anh ấy vẫn ôn hòa nhã nhặn, đoan chính thẳng thắn như xưa.

Lúc anh đến Lam Vũ, Lư Hãn Văn đang dẫn đội viên chia tổ huấn luyện, cả phòng huấn luyện rộng rãi chỉ có tiếng gõ phím lách cách và tiếng thở khe khẽ. Mấy năm nay rời xa Vinh Quang, Lam Vũ cũng đã qua mấy lượt xuân hạ thu đông. Đèn lồng màu đỏ treo ở cửa chính đã đổi thành cái mới, tòa nhà làm việc chính cũng bị đập đi xây lại thành kiến trúc sân vườn Trung Quốc liên hợp kiểu mới. Chỉ có mỗi thược dược, tú cầu mà Lư Hãn Văn thích nhất vẫn được trồng lại trong vườn hoa y như cũ, lúc này nhìn từ cửa sổ phòng huấn luyện ra sẽ thấy một khoảng hoa tươi bung nở rực rỡ.

Trước đây đều nói là anh “về” Lam Vũ, giờ lại biến thành “đến” Lam Vũ. Dụ Văn Châu cười khổ một tiếng nghĩ thầm, không biết để Hãn Văn nghe được liệu cậu ấy có buồn không.

Anh chậm rãi đi dọc theo khu vực huấn luyện mới mà ra ngoài. Những người ngang qua trông thấy anh đều nhìn anh với vẻ lạ lẫm hoặc kinh ngạc. Thỉnh thoảng có vài người cũ nhận ra anh mới mừng rỡ chào anh một tiếng “đội trưởng Dụ” lại bị những người xung quanh ngắt lời ngay tức khắc, “Đội trưởng Dụ gì nữa chứ, Văn Châu giờ đã là lãnh đạo rồi đấy.”

Những người cùng nhau cười đùa, gặp anh là ôm vai bá cổ gọi “Văn Châu” ngày trước đều không còn ở đây nữa. Đám thiếu niên biết anh là ai rồi đều kính cẩn cúi đầu chào tiền bối.

Đám trẻ đó đều vào đội sau khi Lư Hãn Văn trở thành đội trưởng. Với chúng, những cái tên như Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên hay Trịnh Hiên đều đã hóa thành mây trắng nhẹ trôi ở tít điện thần trên cao. Có thể chúng đã từng thấy ánh kiếm loang loáng như hoa của Kiếm Thánh, thấy Thuật sĩ khẽ khàng ngâm xướng trong re-play trận đấu nào đó, hoặc cũng có thể từng ngắm nhìn phong thái cặp đôi át chủ bài của chiến đội năm nào sóng vai trong những video được cắt ghép biên tập trên mạng. Tiếc là khi những đứa trẻ ấy gia nhập chiến đội này, Hoàng Thiếu Thiên đã giải nghệ, Dụ Văn Châu ra nước ngoài, từ đó về sau không liên quan với Vinh Quang, cho tới tận hôm nay.

Đám người trẻ tuổi kia thấy anh đến liên mon men theo sau lưng anh với vẻ vừa hưng phấn vừa vui sướng nhưng chẳng đứa nào dám vọt lên trước quấy rầy anh. Đến lúc tầm mắt Dụ Văn Châu nhìn sang phòng trưng bày ở lầu một, phía sau chiếc cúp quán quân là ảnh chụp các anh từ hồi mùa giải thứ sáu giờ đã ố vàng.

Người phụ trách nghe tin mới chạy đến, chợt thấy như vậy liền xấu hổ cúi đầu. Dụ Văn Châu không nói gì cả, bản thân anh thực sự không có gì để nói.

Dụ Văn Châu bất đắc dĩ nghĩ, anh chỉ đang hồi tưởng lại lúc tấm hình này được chụp, Thiếu Thiên đang hét gì, Trịnh Hiên đang nói gì, vẻ mặt của khán giả ngồi dưới khán đài ra sao và cả chính anh lúc đó đang nghĩ gì.

Có hậu bối bạo gan nói rằng “Tiền bối yên tâm đi, Lam Vũ bọn em năm nay nhất định có thể đoạt quán quân.” Dụ Văn Châu như kinh ngạc một chút rồi mới cẩn thận suy nghĩ thiếu niên đó vừa nói gì. Ánh mắt anh lướt qua từng chiếc cúp, chiếc thứ nhất, thứ hai, thứ ba rồi cuối cùng dừng lại ở đám người trẻ tuổi đang đứng quanh mình.

Anh đã từng bắt gặp ánh mắt như vậy, chúng như bình ngọc lưu ly nằm giữa lửa đỏ cháy rực, có chim trời không chịu bó buộc lao vút lên khỏi ngọn lửa, mãnh liệt mà kiêu ngạo.

Giống hệt với anh nhiều năm về trước.

Thế rồi anh từ tốn gật đầu.

2.

Trở lại Trung tâm Thể thao Điện tử, cuộc sống của Dụ Văn Châu trôi qua bình ổn như nước chảy. Anh không thiên vị bất kỳ một tựa game hay một cá nhân nào, mọi việc đều xử lý dựa theo điều lệ pháp luật và kỷ luật. Sóng gió nho nhỏ khi mới về nước đều đã bị gió thổi tan, không còn chút dấu vết nào. Anh không toan tính phải đạt được chút thành tựu hay cố gắng leo cao như bất kỳ vị tiền nhiệm nào. Anh thực hiện từng hạng mục công việc một cách lặng lẽ mà nghiêm túc nhưng rất hiếm khi để lại dấu vết của chính mình.

“Văn Châu.”

Dù là Diệp Tu hay Phùng Hiến Quân, họ đều từng góp ý, khuyên bảo anh không bằng cách này thì bằng cách khác. Nhưng anh chưa bao giờ trả lời, yên lặng lắng nghe xong lại nở nụ cười quen thuộc rồi nói vài chuyện liên quan đến công việc.

Đó chính là sự từ chối.

Có một lần nó, Tiêu Thời Khâm tới gặp anh trình báo cáo, hai chữ Vinh Quang trên trang bìa chẳng thể thúc đẩy bất kỳ nét khác lạ đáng để chờ mong nào trong đôi mắt kiên định của đội trưởng Dụ. Anh bình tĩnh xem hết một lượt rồi đặt bút ký tên, ba chữ Dụ Văn Châu và logo Liên Minh trên đầu trang giấy như nằm ở đôi bờ sông Ngân bao la ngàn dặm.

Lần một lần hai, Tiêu Thời Khâm còn trông chờ có thể nghe anh nói gì đó, ví dụ như những hồi ức khi xuân về hoa nở, hoặc là ánh trăng Zurich ngày đó. Thế nhưng trước nay Dụ Văn Châu chẳng chịu hé lời dù một câu, họ có thể bàn luận về bất kỳ điều gì như thời tiết, giá cả nhà đất, tắc nghẽn giao thông,… miễn là chuyện đó nằm ngoài phạm vi Vinh Quang.

3.

Nhiều năm trước, anh từng uất ức rơi nước mắt giữa đêm đen. Nhiều năm trước, vô số người đàm tiếu sau lưng anh, nói rằng kẻ như anh sao có thể làm đội trưởng Lam Vũ được, mà không, thậm chí là kẻ như anh sao có thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp, nói anh nên cuốn gói về nhà thì hơn.

Khi đó những video về anh tràn lan khắp chốn, người ta cười nhạo từng động tác, từng cử chỉ của anh, nể mặt một chút thì chỉ xì xào nói riêng với nhau, không nể mặt thì giành luôn cả micro xông đến trước mặt anh mà nói.

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm, Lam Vũ nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa.”

Chẳng thể thấy được chút xíu tức giận nay uất ức nào trong câu trả lời mềm mỏng hòa hoãn của anh. Có người nhìn sang từ mặt bên, ánh mắt đội trưởng Lam Vũ trẻ tuổi hoàn toàn trong trẻo như thể chẳng có thứ gì vương vào mắt, đọng trong lòng.

Nhiều năm sau, lúc đứng ở Zurich, anh lại một lần nữa đối diện với vô số ống kính chĩa thẳng vào mình. Có người nói Dụ Văn Châu đứng ở Zurich chính là trò cười lớn nhất của tựa game này. Một kẻ không có tốc độ tay thì ứng phó với tình huống trong game thế nào, dựa vào đâu mà có thể đi ngược với những đạo lý ‘từ xưa tới nay’. Từng câu từng chữ anh nói đều bị những người lòng mang hiềm khích kia mổ xẻ, suy diễn. Anh đứng giữa nhà thi đấu Mercedes Benz, trước mặt tất cả những người chơi đứng đầu Vinh Quang, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, đội tuyển Trung Quốc sẽ giành giải quán quân.”

Nhiều năm trôi qua, ánh mắt anh vẫn giống hệt như trước.

Khi đó anh đã chai sạn rồi. Từ nhỏ, Dụ Văn Châu đã đối nghịch với vận mệnh, nhiều năm trước không chịu đi con đường rộng rãi sáng sủa như bao người, nhiều năm sau lại khiêu chiến với lẽ thường tình của Vinh Quang. Thế nên đến ngày thực sự từ biệt Vinh Quang, anh đứng ở đầu ngã rẽ, lần đầu tiên cảm thấy không biết mình phải làm gì.

4.

Sau khi rời khỏi Vinh Quang, hai chữ ấy như đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh.

Ba năm đầu, bạn bè thân thiết đều cẩn thận tránh nhắc tới Vinh Quang trước mặt anh. Mà chính bản thân anh cũng vừa vô tình vừa cố ý lẩn tránh đề tài kia, rời xa toàn bộ những người những chuyện từng quen, vùi bản thân vào trong sách vở chồng chất.

Sau ba năm ấy, mọi người cảm thấy anh đã buông bỏ được rồi. Thỉnh thoảng có ai đó nhắc về Vinh Quang trước mặt anh, vẻ mặt anh vẫn bình thường không hề dao động. Thậm chí những người bạn học xung quanh tán gẫu về giải thế giới đang diễn ra, anh vẫn hiền hòa gật đầu như thường.

Có lẽ anh đã buông bỏ được rồi.

5.

Năm thứ bảy, anh đi công tác cùng thầy hướng dẫn, bất ngờ ghé ngang Zurich.

Khắp phố lớn ngõ nhỏ lại được treo đầy những tranh ảnh hoặc chữ viết về Vinh Quang, video giới thiệu về hai mươi tư chức nghiệp được chiếu khắp nơi, những đoạn ngắn về giải đấu những năm trước được phát đi phát lại để quảng bá. Trong một khoảnh khắc, anh thoáng thấy Sách Khắc Tát Nhĩ. Nhưng khoảnh khắc ấy vụt qua rất nhanh, chẳng biết đó là Sách Khắc Tát Nhĩ trong tay anh hay là Sách Khắc Tát Nhĩ trong tay người kế nhiệm.

Đám trẻ con hưng phấn bàn tán những hình ảnh trên màn hình lớn, hội thanh niên kích động tranh luận xem ai mới là người mạnh nhất.

Nhiều năm trước, lớp người các anh cũng từng tranh đấu. Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, Vương Kiệt Hi, Hoàng Thiếu Thiên, Chu Trạch Khải, Tôn Tường… Những cái tên sau nữa anh không còn nhớ được kỹ lắm.

Anh lặng lẽ ngắm nhìn những con bồ câu trắng bay lên từ chỗ quảng trường. Thành viên trong nhóm công tác đùa anh, “Văn Châu có đi xem thi đấu không ? Nghe nói thành tích của đội tuyển Trung Quốc năm nay khá lắm đó.”

Anh lắc đầu, “Mọi người muốn đi thì cứ đi, tôi xin từ chối.”

Ánh mặt trời phủ trên người anh, cái bóng đổ xuống trông như Lục Tinh Quang Lao của Sách Khắc Tát Nhĩ.

6.

Dụ Văn Châu từng là đội trưởng Lam Vũ, đội trưởng đội quốc gia, một người vững vàng, cơ trí, kiên cường, điềm tĩnh.

Sau khi giải nghệ, có người làm bình luận viên, có người làm phóng viên, có người làm huấn luyện viên, có người làm thiết kế game,…

Cuộc sống của mọi người đều rất tốt, sau khi vượt qua nỗi mất mát khi giải nghệ, họ đều nhanh chóng điều chỉnh bản thân mình.

Thế nên đương nhiên Dụ Văn Châu cũng có thể điều chỉnh mình. Tất cả mọi người đều cảm thấy rằng anh nhất định sẽ chấp nhận được trạng thái mới này, nhất định có thể điều chỉnh bản thân để thích ứng và rồi chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.

Thời điểm anh chọn ra nước ngoài học tập, tất cả mọi người đều nghĩ như thế.

Chẳng phải đó chính là Dụ Văn Châu, người luôn tỉnh táo nhất hay sao?

7.

Không một ai hỏi anh lý do.

“Nhất định Dụ Văn Châm đã sớm lên kế hoạch cho bản thân sau khi giải nghệ.”, phóng viên nói trên Weibo, “Anh ấy luôn là người có sắp xếp chu toàn đối với bản thân.”

Sách Khắc Tát Nhĩ đã sớm giao lại cho người phù hợp, anh sắp xếp Lam Vũ thỏa đáng đến từng chi tiết một. Thế nên thật lâu sau khi Dụ Văn Châu biến mất, mọi người mới giật mình phát hiện rằng hóa ra Dụ Văn Châu không còn ở đó nữa.

Anh không cho bất kỳ ai biết rằng khoảng thời gian mà anh học tập ở nước ngoài, thỉnh thoảng có những lúc không bận rộn với việc học nặng nề, anh sẽ ngồi ngẩn người trong thư viện nhìn bóng nắng chiếu qua khung cửa sổ.

Giống hệt như Lục Tinh Quang Lao vậy. Anh có thể duy trì tư thế bất động đó mà ngắm nhìn Lục Tinh Quang Lao kia suốt cả buổi chiều.

8.

Lúc Dụ Văn Châu đồng ý về nước tiếp nhận vị trí chủ nhiệm Trung tâm Thể thao Điện tử, Phùng Hiến Quân lặng lẽ thở phào một hơi.

Ông là người duy nhất cảm thấy có lẽ Dụ Văn Châu đang không ổn.

Chỉ là biểu hiện của Dụ Văn Châu hiện tại chẳng khác chút nào so với dĩ vãng, ai ai cũng cảm thấy anh vẫn là Dụ Văn Châu đó thôi.

9.

Mọi người nói rằng anh rất ổn thì anh sẽ ổn.

Anh nói với mọi người rằng anh không có vấn đề gì, mọi người cũng cảm thấy anh không có vấn đề gì.

Trà có thể ủ thành rượu, rượu cũng có thể nhạt thành trà.

10.

Ngày Lam Vũ đánh trận chung kết, anh được mời ngồi ở vị trí khách quý trên khán đài. Yên vị trên ghế, khuôn mặt anh vẫn là vẻ ôn hòa trước sau chẳng đổi.

Ánh đèn trong nhà thi đấu tắt dần, trên màn ảnh bắt đầu chạy video giới thiệu.

Khoảnh khắc ngôi sao sáu cánh sáng lên, anh gần như là chật vật mà quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn nữa.

“Lục Tinh Quang Lao: Kỹ năng trói buộc số một Vinh Quang. Hiệu ứng ở cấp 1 có tác dụng trong vòng 4 giây, max level 75 hiệu ứng kéo dài đến 9 giây. Lời nguyền không phải debuff, không thể giải trừ.”

“Trói buộc mọi thứ, không gây sát thương nhưng cũng không thể nào phá bỏ. Muốn thoát khỏi Lục Tinh Quang Lao chỉ có thể chờ đợi nó biến mất khi hết thời gian hiệu lực, ngoại trừ cách đó thì dù người thi triển lời nguyền tử vong, Lục Tinh Quang Lao vẫn tiếp tục tồn tại.”

Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình anh bị Lục Tinh Quang Lao giam cầm, chưa bao giờ chạy thoát được.

END
 

Bình luận bằng Facebook