Hoàn [SN Song Diệp 2021][All Diệp] Murphy's Law

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#1
Tác giả: Windawijaya
Edit: Kazuki
Nguồn: AO3
Văn án:
Diệp Tu chỉ muốn làm một khán giả bình thường, hưởng thụ cảm giác theo dõi Ngôi Sao Tụ Hội. Nhưng vì sao mọi người lại khăng khăng muốn hắn xuất hiện trên sân khấu?
Mà lần này chắc cũng không thể nào thảm bằng lần Ngôi Sao Tụ Hội mà tất cả tân binh lần lượt khiêu chiến hắn nhỉ?


Ting

“Chúc mừng vị khán giả may mắn ở khu C, hàng 18, ghế số 19 đã chiếm được cơ hội khiêu chiến với Đỗ Minh.”

Hở?

Diệp Tu đang lơ mơ ngủ giật mình tỉnh giấc khi nghe những lời của người dẫn chương trình. Hắn xoay đầu nhìn sân khấu rồi quay sang Đường Nhu đang cười khúc khích, tay vẫn còn đặt trên nút bấm của ghế hắn.

“Sao em lại làm vậy tiểu Đường? Anh tưởng em muốn khiêu chiến với tuyển thủ chuyên nghiệp lắm mà?”

Đường Nhu gật đầu.

“Ừm, nhưng em cũng muốn thấy trình độ của anh so với tuyển thủ Liên Minh. Suy cho cùng, anh là tiêu chuẩn, là cột mốc em muốn vượt qua. Vì Quả Quả là fan cuồng của anh nên em đã xem qua những video trước đây của anh nhưng lần này em muốn theo dõi trực tiếp. Hơn nữa,” nói đến đây, Đường Nhu nở nụ cười tinh nghịch, “đợt này hẳn là không thể tệ hơn lần anh bị tân binh khiêu chiến bảy lần liên tiếp?”

Nghe vậy, Diệp Tu thầm rên.

“Xin mời vị khán giả ngồi ở khu C, hàng 18, ghế số 19 bước lên sân khấu.” Người dẫn chương trình nhắc lại.

Diệp Tu chỉnh khăn quàng cổ để che đi nửa dưới khuôn mặt trước khi lê bước rời khỏi ghế, cả người lộ rõ vẻ không tình nguyện. Xung quanh hắn, tiếng xì xào của những khán giả bất mãn vang lên. Đây là cơ hội ngàn năm có một mà tại sao hắn ta lại trông như đang bước lên đoạn đầu đài?

Tuyển thủ chuyên nghiệp cũng bắt đầu thì thầm trao đổi với nhau. Tuy nhiên lý do của họ lại hoàn toàn khác với khán giả.

“Người này trông có vẻ quen quen nhỉ?”

Người dẫn chương trình khéo léo tỏ vẻ không thấy gương mặt đưa đám của Diệp Tu, bình tĩnh chào hắn: “Chúc mừng vị khán giả may mắn của chúng ta. Cậu có thể cho biết cậu tên gì không?”

“Diệp Tu.” Hắn trả lời, chiếc khăn quàng khiến giọng hắn nghèn nghẹn.

“Ồ!” Người dẫn chương trình tò mò hỏi: “Cậu có quan hệ gì với đại thần Diệp Thu không?”

“... Tôi có một người em trai tên Diệp Thu.”

Người dẫn chương trình câm nín. Khi nãy hắn chỉ hỏi xã giao để làm nóng bầu không khí một chút, ai ngờ vị khán giả này lại trả lời như thế? Tuy vậy, hắn nhanh chóng bình tĩnh thay đổi chủ đề.

“Đây là lần đầu tiên cậu tham dự Ngôi Sao Tụ Hội à?”

“Ừm, đây là lần đầu tôi ngồi ở ghế khán giả.”

“Vậy cậu có thể chia sẻ cảm nhận của cậu không? Theo dõi trực tiếp tốt hơn việc xem qua màn ảnh nhỏ chứ? Nhất là năm nay chúng ta có công nghệ chiếu 3D mới.”

Diệp Tu nghiêm túc đáp lời.

“Đương nhiên là tôi thích chỗ ngồi năm nay hơn năm ngoái rồi.”

Diệp Tu nghĩ: ‘Nếu không phải lên sân khấu thì sẽ còn tốt hơn nữa.’

Để tránh cảm giác lúng túng, người dẫn chương trình vội vã kết thúc cuộc phỏng vấn ngắn này.

“Vậy thì tốt. Nói đến chuyện chính, cậu có mang theo thẻ tài khoản không?”

“Không.”

Người dẫn chương trình chỉ biết than trời. Khán giả đều nhận được thông báo mang theo thẻ tài khoản để sử dụng trong trường hợp may mắn được chọn. Cái cậu này có nghiêm túc tham dự không hay là cậu tới đây chơi vậy? Tuy vậy, người dẫn chương trình mau chóng định thần, nụ cười vẫn giữ vững trên môi.

“Không sao, ban tổ chức có thể cho cậu mượn một tấm thẻ tài khoản mãn cấp. Cậu chơi chức nghiệp nào?”

“Vậyyyy... chọn pháp sư chiến đấu đi.”

Trời ạ! Cậu ta còn không chắc nên dùng chức nghiệp nào nữa!’ Người dẫn chương trình nghĩ, nước mắt đầy mặt. Đúng là bình thường khán giả cũng không cho rằng bản thân có khả năng đánh bại một tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng thế này thì quá tùy ý rồi. Câu trả lời của Diệp Tu lần nữa làm dậy lên một đợt xì xào bất mãn.

Trong khi đó, những tuyển thủ chuyên nghiệp càng có cảm giác quen thuộc. Chỉ có một người có thể dễ dàng hút thù hận của tất cả mọi người bằng vài câu nói. Mà cậu ta cũng chọn pháp sư chiến đấu ...
___________________________​

“Đội trưởng đội trưởng đó là lão Diệp phải không? Ahahaha ổng chắc bị nhiễm may mắn hạng E của Trương Giai Lạc rồi! Năm nay ổng không còn là tuyển thủ, đáng ra không phải tham dự rồi mà vẫn bị túm lên sân đấu. Nhưng mà không phải sự kiện này chỉ dành cho khán giả ấn máy nhanh nhất sao? Lão Diệp sao lại làm thế chứ?”

Dụ Văn Châu mỉm cười trả lời: “Có thể là tiền bối không tình nguyện lên sân khấu đâu. Hai người ngồi ghế kế bên không phải là người quen của anh ấy sao? Có thể một trong hai người họ đã ấn máy giùm.”

“À, cũng có thể lắm chứ! Hình như cô gái tóc ngắn kia là Hàn Yên Nhu, người làm cùng tiệm net với lão Diệp. Nghe nói là em gái này đặt mục tiêu đánh bại ổng! Hahahahaha tội nghiệp cho lão Diệp, bị ngay chính học trò mình phản bội! Nhưng mà ổng không thể ngụy trang kỹ hơn hay sao? Cái tên Diệp Tu nghe na ná như tên ổng. Rồi còn giả bộ là anh trai mình nữa! Nhưng nói gì thì nói tui muốn PKPKPKPK ổng!!!
___________________________​

Ở khu vực chỗ ngồi của Vi Thảo, Kiều Nhất Phàm tròn mắt ngạc nhiên.

‘Đây là ‎ý của Diệp thần khi nói anh ấy cũng đang tìm kiếm cơ hội sao?’

Vương Kiệt Hi nheo mắt, tầm nhìn vẫn luôn tập trung lên sân đấu.
___________________________​

Ở hàng ghế của Bá Đồ, Trương Tân Kiệt phải ngăn Hàn Văn Thanh xông lên sân đấu gặp Diệp Thu.
___________________________​

Tại khu vực của Luân Hồi, Chu Trạch Khải hô một tiếng “Giang!” Giang Ba Đào nhanh chóng giải thích cho nhân viên ban tổ chức rằng người thanh niên trên sân khấu là người quen của đội trưởng và Chu Trạch Khải muốn đấu với anh ta. Vì vậy ban tổ chức có thể sắp xếp một thẻ tài khoản thiện xạ được không?
___________________________​

Ngoại trừ Tô Mộc Tranh đã cười đến chảy nước mắt, cả đám người Gia Thế chìm trong bầu không khí im lặng như có điềm báo. Lưu Hạo nghiến răng, vì sao Diệp Thu không chịu chấp nhận thất bại? Họ đã ngăn hắn không thể chuyển nhượng sang đội khác, còn hắn thì quay lại sân khấu với tư cách khán giả. Lưu Hạo hơn ai hết hiểu rõ phong độ của Diệp Thu không hề suy giảm; hắn có thể dễ dàng đánh bại Đỗ Minh. Hành động này sẽ là lời tuyên bố không lùi bước của Diệp Thu sao?
___________________________​

Khoảnh khắc Diệp Tu đánh bại Đỗ Minh, toàn bộ khán đài lặng như tờ.

‘Mình không thể thua một trận đấu với khán giả, làm mất mặt Luân Hồi được!’ Đỗ Minh nghiến răng nghĩ.

“Tôi muốn một trận đấu lại!”

Diệp Tu lười nhác trả lời: “Xin lỗi nhưng tui mệt rồi.”

Nghe vậy, Đỗ Minh muốn bùng nổ. Mệt mỏi cái gì chứ? Tên này dùng chưa đến hai phút để hạ gục mình!

“Anh không thể nào mới đấu một trận mà đã mệt được!”

Diệp Tu thở dài. Dù gì đây cũng là sân nhà Luân Hồi, hắn cũng phải giữ chút mặt mũi cho chiến đội của tiểu Chu.

“Được rồi, nhưng lần này anh đây sẽ đổi nghề để tăng khả năng chiến thắng của cậu được không?”

Khán giả theo dõi chỉ muốn tẩn tên này một trận. Hắn là ai mà dám nói như thế với một tuyển thủ Luân Hồi? Họ hô lớn tên Đỗ Minh, kêu gọi cậu hãy nghiền nát tên Diệp Tu này.

“Anh MC làm ơn chuẩn bị một tài khoản thiện xạ giùm tôi.”

Khán giả bên dưới phẫn nộ gầm lên. Trong tất cả các nghề của Vinh Quang, tên vô sỉ này lại muốn đấu với tuyển thủ Luân Hồi bằng chức nghiệp thiện xạ? Hắn muốn gián tiếp khiêu chiến với Chu Trạch Khải sao?

Khi Đỗ Minh bại trận lần hai, khán giả ngây người như phỗng. Tên Diệp Tu này chơi hai chức nghiệp thuần thục đến mức có thể đánh bại một tuyển thủ chuyên nghiệp bằng cả hai ư?

“Lại lần nữa!”

“Hừm, thiện xạ vẫn quá khó với cậu à? Hay là giờ anh đây đổi sang sứ giả thủ hộ? Cậu thấy thế nào?”

Đỗ Minh lại thua trận.

“Vậy quỷ kiếm sĩ nhánh trận quỷ thì sao?”

Vẫn là một trận thua dưới tay Diệp Tu.

“ ... Giờ cho cậu chọn nghề để anh dùng luôn.”

“Kiếm khách!”

Kết quả trận đấu vẫn không thay đổi.

“Hay là để anh cầm mục sư đấu với cậu?” Diệp Tu ân cần đề nghị.

Khán giả theo dõi ai nấy đều chết lặng. Diệp Tu đánh bại tuyển thủ Luân Hồi bằng tài khoản nửa trị liệu, một nghề phù hợp hơn với vai trò hỗ trợ và bằng chính chức nghiệp của Đỗ Minh.
___________________________​

Đài truyền hình phát sóng hiện rất bối rối. Người thanh niên này đã đấu nhiều trận nên đúng ra thì một khán giả may mắn khác phải được chọn để thay cậu ta. Nhưng người không ngừng khiêu chiến lại là vị tuyển thủ Luân Hồi. Rating của nhà đài thì lại tăng vụt lên vì nhiều người thích ủng hộ cho hắc mã trong khi những người khác cũng muốn theo dõi chỉ để xem cậu ta thua trận.

Một người trợ l‎ý ngập ngừng đề nghị: “Hay là ... chúng ta thay Đỗ Minh bằng một tuyển thủ khác?”

“Ý kiến hay! Khán giả sẽ hài lòng khi thấy Diệp Tu thua, sau đó chúng ta có thể chọn một người khiêu chiến mới! Cậu mau đi thông báo cho chiến đội Luân Hồi rồi hỏi họ có thể để Chu Trạch Khải lên đấu không. Mô típ đội trưởng rửa hận cho đồng đội sẽ thu hút người xem lắm đây!”

Người trợ l‎ý gật đầu rồi nhanh chóng chạy sang khu ghế ngồi của Luân Hồi, nhưng được nửa đường thì cậu đứng sững lại bởi cảnh tượng trước mắt mình.
___________________________​

Trong khi cuộc tàn sát Đỗ Minh đang diễn ra và nhân viên đài truyền hình đang thảo luận, những tuyển thủ cấp thần đã bắt đầu tranh nhau trên đường tới bục đấu để khiêu chiến Diệp Thu.

Hàn Văn Thanh gầm lên: “Tránh ra! Tên đó đã là túc địch của tôi từ 10 năm trước, khi các cậu còn chưa bắt đầu tiếp xúc với Vinh Quang! Đây chắc chắn là lời đáp trả của cậu ta cho lời thách đấu của tôi ngày hôm qua!”

Chu Trạch Khải từ chối lùi bước: “Của Luân Hồi.”

Máy phiên dịch hiệu chín giọt nước** nhanh chóng nói: “Ý của đội trưởng là Ngôi Sao Tụ Hội năm nay được tổ chức tại Luân Hồi nên chúng tôi mới là người có quyền quyết định. Hơn nữa, Đỗ Minh là tuyển thủ Luân Hồi nên việc đội trưởng báo thù cho cậu ta là chuyện hiển nhiên.”

Hoàng Thiếu Thiên, người chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội PK với Diệp Thu, đáp trả: “Im miệng im miệng im miệng! Luân Hội các người đã đấu với Diệp Thu nhiều lần vậy rồi! Tui cũng muốn cùng lão Diệp PKPKPKPK!”

Dụ-tâm bẩn- Văn Châu login: “Thiếu Thiên ^_^. Cậu từng đấu với anh ấy rồi. Trong số tất cả những người có mặt tại đây, cậu còn là người đầu tiên gặp mặt Diệp tiền bối sau khi anh ấy giải nghệ.

Ngay lập tức, các vị đại thần chuyển thù hận lên người Hoàng Thiếu Thiên.

Người theo chủ nghĩa cơ hội nhất Liên Minh từ chối ngã xuống một mình: “Nhưng mà đội trưởng, cậu là người đầu tiên PK lão Diệp mà! Cậu quên mất cậu đã mượn tài khoản Lưu Mộc sau khi suy đoán ra danh tính của Quân Mạc Tiếu rồi à?”

‘Tui chỉ đòi lại công bằng thôi đội trưởng à!'

Lượng thù hận lên người Hoàng Thiếu Thiên liền giảm đi một nửa khi một số đại thần quay sang lườm Dụ Văn Châu.

Kiếm và Lời Nguyền nào cơ? Xin lỗi nhưng tất cả đều công bằng trong chiến tranh và tình yêu!

Trong khi đó, Tôn Tường không hề e ngại những tuyển thủ được phong thần này. ‘Là người thừa kế Nhất Diệp Chi Thu, mình sẽ sớm đứng ngang hàng với bọn họ!’

“Tui cũng muốn đấu một trận với ổng! Tui sẽ chứng minh Nhất Diệp Chi Thu xứng đáng nằm trong tay tui!”

Trương Tân Kiệt tằng hắng: “Chúng ta không nên phí thời gian tranh cãi. Theo như sự tính toán của tôi, Diệp tiền bối có 97.8% khả năng tẩu thoát thành công nếu chúng ta tiếp tục nhự thế này.”

Vương Kiệt Hi cuối cùng cũng lên tiếng: “Ồ? Vậy Trương phó có đề xuất gì?”

“Chúng ta nên thay phiên nhau xuất chiến. Phần lớn mọi người ở đây đều đã từng gặp hoặc thậm chí là PK với Diệp tiền bối ở khu 10 (nghe tới đây, Chu Trạch Khải liền mang vẻ mặt oan ức) nên tôi đề nghị trao cơ hội đầu tiên cho Chu đội. Dù gì Luân Hồi cũng là bên tổ chức sự kiện lần này.”

Chu Trạch Khải bỏ mặc cuộc thảo luận tiếp theo sau để lập tức đi đến bục đấu của Đỗ Minh. Tuyển thủ đã chán nản với số trận thua hôm nay quay người lại, ánh mắt lấp lánh như sao trời.

“Đội trưởng! Anh đến báo thù giúp em phải không?”

Chu Trạch Khải: ...

Thôi, nếu điều này làm cậu ta vui thì cứ để cậu ấy nghĩ như vậy.
___________________________​

Trong khi đó, vị trợ lý nọ quay lại phòng điều khiển trung tâm trong trạng thái mơ hồ.

“Giỏi lắm! Chu Trạch Khải đã lên bục đấu rồi! Anh ngỡ rằng sẽ mất rất nhiều thời gian để thuyết phục Luân Hồi nhưng không ngờ cậu lại có tài ăn nói đến thế.”

“Không ... không ...”

Đạo diễn cười to vui vẻ: “Cậu không cần khiêm tốn như vậy. Anh sẽ sớm tiến cử với cấp trên cậu cho thăng chức!”

“Không, ‎ý em là em không cần phải thuyết phục bọn họ ... Thật ra là lúc em tới thì bọn họ đã đang bàn luận ai sẽ có cơ hội đơn đấu với vị khán giả này. Cậu ta rốt cuộc là ai vậy?”

“Cái gì?” Đạo diễn vô cùng ngạc nhiên: “Cậu có chút manh mối gì về danh tính người chơi đó không?”

“Hình như Hàn đội gọi anh ta là túc địch 10 năm.”

Nghe vậy, đạo diễn liền ngây người: “Ý cậu người đó là Diệp Thu à?!”

“Đúng vậy.”

Lần này, câu trả lời đến từ sau lưng bọn họ. Quay người lại, cả hai thấy Trương Tân Kiệt đứng ở ngưỡng cửa sau khi bám theo trợ lý về phòng điều khiển.

“Nhưng những tuyển thủ chuyên nghiệp chúng tôi muốn các anh giữ thái độ im lặng về sự việc này. Cứ để khán giả suy đoán bàn tán những gì họ muốn nhưng phía các anh sẽ không đăng thông cáo chính thức.”

“Và tại sao chúng tôi phải nghe theo lời cậu nói?” Đạo diễn thách thức đội phó Bá Đồ: “Nếu đó là Đấu Thần Diệp Thu người chưa từng lộ mặt trước giới truyền thông thì chuyện này sẽ càng đẩy lượt xem của đài truyền hình lên một tầm cao mới.”

Mắt kính Trương Tân Kiệt lóe sáng lên.

“Các anh cũng có thể đạt hiệu quả tương tự nếu đây là vị khán giả được suy đoán là anh trai của Diệp Thu, một mình đấu với đại thần các đội. Nếu bây giờ bên các anh tiết lộ danh tính của Diệp Thu thì tiền bối sẽ lập tức trốn chạy nhanh hơn thỏ. Tôi tin là các anh cũng hiểu rõ khả năng lẩn trốn của tiền bối tốt như thế nào?”

Đạo diễn cân nhắc rồi trả lời: “Chúng ta bàn luận về việc này kỹ hơn đã.”
___________________________​

Trong khi đó, Giang Ba Đào đã đứng chờ sẵn bên cạnh ghế của Diệp Tu.

“Diệp tiền bối, phiền anh ở lại đây một lát. Đội trưởng cũng muốn đánh với anh một trận.”

Diệp Tu muốn khóc một dòng sông.

“Tiểu Giang à, tại sao cậu và Tiểu Chu lại làm như vậy? Anh đây đã giải nghệ rồi! Các cậu muốn PK thì tìm mấy đại thần khác đi!”

“Diệp tiền bối, hiện tại các vị đại thần khác đều đang xếp hàng chờ đội trưởng kết thúc trận đấu. Nếu anh đồng ‎ý đấu với đội trưởng một ván thì tôi sẽ không ngăn cản anh rời đi.”

“... Tiểu Giang, từ khi nào cậu cũng tâm bẩn như thế?”

Giang Ba Đào khiêm tốn trả lời: “Diệp tiền bối quá lời rồi, so với trình của Diệp thần thì tôi chẳng là gì cả.”

“...”
___________________________​

Tuyển thủ Gia Thế lần đầu tiên trong đời muốn giúp đội trưởng cũ của họ lẩn trốn. Nếu hắn có thể phân cao thấp với một đại thần khác thì làm sao công chúng có thể tin tưởng lời đồn bọn họ lan truyền về phong độ sụt giảm của Diệp Thu nữa.

Tuy nhiên, tất cả đã quá trễ vì khán giả đã thấy Chu Trạch Khải thay Đỗ Minh ngồi vào ghế thi đấu. Ý chí người hâm mộ liền sục sôi trở lại. Cuối cùng tên vô lại này cũng sẽ bị vả mặt! Hắn có thể đánh bại Đỗ Minh nhưng trình Thương Thần nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác!

“Thương Thần nghiền nát tên khốn đó!”

“Chu đội, hãy báo thù cho Đỗ Minh!!!”
___________________________​

Bầu không khí dần nghiêm túc hơn sau khi trận đấu bắt đầu. Diệp Tu có thể đánh ngang cơ Chu Trạch Khải? Tên này rốt cuộc là ai? Vì sao hắn trước giờ không bước chân vào con đường tuyển thủ chuyên nghiệp?
___________________________​

Khán giả không còn gì để nói khi hai người hòa nhau. Họ có thể thấy được hai bên đều đã cố gắng hết sức, vì vậy Diệp Tu cũng là một người chơi cấp thần? Trước đó Diệp Tu trả lời rằng hắn có một người em trai tên Diệp Thu. Nếu câu nói này là thật thì điều họ vừa chứng kiến là bộ gen vượt trội của nhà họ Diệp ư?

Sau khi cám ơn tiền bối vì một trận đấu đẹp, Chu Trạch Khải rời khỏi bục đấu nhưng lại được thay thế bởi Hàn Văn Thanh. Bên này, Diệp Tu đang định đánh bài chuồn thì bị Trương Tân Kiệt chặn lại.

“Tân Kiệt? Cậu làm gì ở chỗ này? Tiểu Giang đã hứa sẽ để anh đi sau khi đánh với Tiểu Chu!”

“Tiền bối, Giang phó hiện không ở đây. Cậu ta đã hoàn thành lời hứa không cản trở tiền bối rời đi. Nhưng mà tôi thì chưa từng hứa như vậy.”

‘Sao mình có thể quên đi lỗ hổng lớn như vậy?’

Diệp Tu than thở: “Rốt cuộc là cậu muốn anh đấu mấy trận? Anh đây già rồi! Cậu cũng biết là anh muốn tránh sự chú ‎‎ý của mọi người, nhưng bắt anh đánh liên tiếp với hai tuyển thủ cấp đại thần rồi thì cậu bảo anh tránh như thế nào nữa?

“Tôi đã thương lượng với đài truyền hình và nhân viên của họ. Nếu như tiền bối đấu với bảy tuyển thủ chuyên nghiệp thì họ sẽ không tiết lộ danh tính của tiền bối. Họ sẽ để khán giả suy đoán rằng tiền bối là anh trai của đại thần Diệp Thu và sẽ hỗ trợ tiền bối rời đi lần này.”

‘Tui thật sự là anh của Diệp Thu’ Diệp Tu muốn nói rồi lại thôi. Hắn thở dài. ‘Vị hậu bối này quả thực đáng gờm. Chiêu này sợ rằng còn vượt qua độ tâm bẩn của mình.’

“Được rồi. Lão Hàn là người cuối cùng phải không? Anh đã đánh năm trận với Đỗ Minh và một trận với Tiểu Chu rồi.”

“Đáng tiếc là không phải như vậy,” Trương Tân Kiệt xin lỗi bằng giọng dửng dưng.

“Thỏa thuận với nhà đài là bảy tuyển thủ chuyên nghiệp nên tiền bối sẽ đấu với đội trưởng, Vương đội, Dụ đội, Hoàng phó đội và Tôn đội. Đương nhiên tiền bối vẫn có thể tìm cách lẻn đi nhưng nếu vậy thì thỏa thuận sẽ vô hiệu.”

Diệp Tu thầm than trời: ‘Tại sao lại là tui!’
___________________________​

Ngay sau khi trận đấu thứ bảy kết thúc, Diệp Tu liền quay về khách sạn với sự hỗ trợ ngàn năm có một của nhân viên đài truyền hình.
Đối phó với Trần Quả xong, hắn nhìn Đường Nhu bằng đôi mắt cá chết.

“Tiểu Đường, đừng bao giờ sử dùng cụm từ ‘nó không thể nào tệ hơn’ một lần nào nữa. Câu nói đó có em đã kích hoạt định luật Murphy.”


*Định luật Murphy: Những gì tồi tệ có thể xảy ra, sẽ xảy ra. Trong cái rủi có cái xui. Ví dụ như bạn học bài 10 hôm nhưng thầy cô không kiểm tra. Vào ngày thứ 11, bạn quên học bài, đinh ninh rằng thầy cô sẽ không gọi mình trả bài, thì bạn được gọi tên. Robert Matthews được trao giải Nobel Ngược vật lý năm 1996 nhờ những nghiên cứu về định luật Murphy, bao gồm việc nếu một lát bánh mì được phết bơ một mặt bị rơi thì mặt có bơ thường sẽ là mặt chạm đất.

**một trong những biệt danh của đội phó Luân Hồi là chín giọt nước (九点水) vì mỗi chữ trong tên Giang Ba Đào (江波涛) đều có ba dấu chấm thủy ở bên trái
 
Last edited:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#2
Tại khu vực của Luân Hồi, Chu Trạch Khải hô một tiếng “Giang!” Giang Ba Đào nhanh chóng giải thích cho nhân viên ban tổ chức rằng người thanh niên trên sân khấu là người quen của đội trưởng và Chu Trạch Khải muốn đấu với anh ta. Vì vậy ban tổ chức có thể sắp xếp một thẻ tài khoản thiện xạ được không?
Em lạy chín chấm thủy
Bái phục, bái phục, bái bái bái phục
 

Sarah116

Dân thường Máy Chủ 10
Thần Lĩnh
Bình luận
25
Số lượt thích
75
#3
Tại khu vực của Luân Hồi, Chu Trạch Khải hô một tiếng “Giang!” Giang Ba Đào nhanh chóng giải thích cho nhân viên ban tổ chức rằng người thanh niên trên sân khấu là người quen của đội trưởng và Chu Trạch Khải muốn đấu với anh ta. Vì vậy ban tổ chức có thể sắp xếp một thẻ tài khoản thiện xạ được không?
Chu Trạch Khải từ chối lùi bước: “Của Luân Hồi.”

Máy phiên dịch hiệu chín giọt nước** nhanh chóng nói: “Ý của đội trưởng là Ngôi Sao Tụ Hội năm nay được tổ chức tại Luân Hồi nên chúng tôi mới là người có quyền quyết định. Hơn nữa, Đỗ Minh là tuyển thủ Luân Hồi nên việc đội trưởng báo thù cho cậu ta là chuyện hiển nhiên.”
Làm thế nào mà tiểu Giang từ vài chữ của tiểu Chu suy ra cả một câu dài vậy?🤔🤔🤔 Tại hạ xin bái phục, bái phục, bái phục.

“Tiểu Đường, đừng bao giờ sử dùng cụm từ ‘nó không thể nào tệ hơn’ một lần nào nữa. Câu nói đó có em đã kích hoạt định luật Murphy.”
Định luật Murphy:

Năm ngoái là 7 tân binh, năm nay là 7 đại thần😄😄😄 Đều do tạo nghiệp mà ra đấy Diệp thần à.
 

Bình luận bằng Facebook