Hoàn [SN Song Diệp 2021] [Song Diệp] Niềm vui thường nhật

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Legends Never DieMừng sinh nhật Diệp Tu và Diệp Thu 2021

NIỀM VUI TỜNG NHẬT

Cre: Kei

Tác giả: faurschou

Link gốc: 寻常快乐

Edit: Nguyệt

Beta: Viktoru



Diệp Tu trung tâm | Góc nhìn của Diệp Thu | Không có CP | Mối quan hệ và tình cảm giữa các nhân vật duy trì đồng nhất cùng nguyên tác



Trời oi bức, tiếng ve râm ran, hơn nửa mảnh vườn được che lấp dưới tán lá sum suê. Nền đất có hoa tươi cỏ xanh, một bộ bàn đá, còn có một chiếc ghế Bertoia mới mua về, những mắt lưới kim loại tỏa sáng như ánh kim cương. Giàn nho nằm bên góc vườn, Diệp Thu đang trèo thang hái quả, những chiếc lá xanh mướt đồng màu nho thỉnh thoảng lại rung rinh. Diệp Tu mặc một bộ quần áo chọn đại từ trong tủ, đứng dưới hiên nhà: “Trèo cao thế làm gì?”

Diệp Thu quay đầu nhìn anh từ phía xa.

“Không hái nhanh thì chim mổ hết.”

“Hôm nay nóng thế này…”

“Ba về thấy mặt trời lên cao tít rồi mà anh vẫn còn nằm ườn ra thì hay lắm.”

“Lệch múi giờ đấy.” Diệp Tu thản nhiên, “Tuy về nước rồi nhưng đồng hồ sinh học vẫn còn ở Thụy Sĩ.”

Anh ung dung bước dưới ánh mặt trời, nheo mắt ngước nhìn, Diệp Thu đã hái được lớp quả đầu tiên. Phân nửa chỗ nho đều là màu xanh, một ít lẫn thêm sắc tím, vỏ ngoài có vệt nước trái cây rỉ ra, phủ lớp bụi mỏng, kích thước nhỏ hơn so với các loại nho được bày bán, chỉ tròn mà không căng bóng, nhưng chung quy vẫn là tinh túy của cây nho. Thấy Diệp Tu rời khỏi phòng điều hòa, Diệp Thu đưa chiếc giỏ đang cầm cho anh: “Anh mang đi rửa đi.”

“Sao bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện hái quả?”

“Mới sáng sớm, em nghe tiếng chim lích chích bên ngoài, lúc ra xem thì thấy chúng nó đang mổ từng quả từng quả đến là khoan khoái…” Diệp Thu tiếp tục động tác, giọng điệu mang vẻ oán giận, “Cũng phải khen anh, ngủ say như chết luôn.”

“Em không gọi anh?”

“Không.” Diệp Thu nói, “Thấy anh làm cú đêm trộm sao hái trăng, em đoán sáng ra anh không dậy nổi đâu.”

“Quan tâm đến anh thế cơ à!”

Diệp Thu vừa nói vừa ngắt quả tiếp.

“Nhưng vỏ ngoài bẩn quá, phải rửa sạch mới ăn được —— rửa ba lượt nước đấy nhé.”

“Rồi rồi.”

Diệp Thu xắn tay áo sơ mi, khuy măng sét để trên bàn đá, bên ngoài là một chiếc tạp dề làm vườn lấm lem trông chẳng phù hợp chút nào với trang phục phía trong. Diệp Tu đứng cạnh bồn hoa trước cửa nhìn anh một lượt, trêu chọc: “Mặc cho bảnh tỏn rồi đi hái nho?”

“Lát sau còn gặp người khác nữa.” Diệp Thu không tỏ vẻ kinh ngạc gì trước những bỡn cợt thường thấy của ông anh trai, “Không thì nhường cơ hội này cho anh nhé?”

“Thôi đừng, để anh rửa nho cho.”

Diệp Tu vào nhà còn Diệp Thu tiếp tục hái nho. Ngày hè, ánh nắng chói chang phản xạ trên nền gạch xám có phần lóa mắt, thậm chí cả những sợi nho leo cũng bị hun nóng. Anh mở rộng cửa cho thoáng gió, vài loại thực vật mọc bám trên bức bình phong trước cổng bị nắng phơi héo rũ cũng phải lay động rì rào theo gió thổi. Không bao lâu sau, một cô gái đeo máy ảnh trước ngực bước vào, rón rén dạo quanh sân, quan sát kỹ thì chắc đến 90% là khách du lịch đi nhầm. Diệp Thu cũng đi xung quanh theo cô gái.

Cô do dự nâng máy ánh, Diệp Thu bình tĩnh bước tới gần, cởi tạp dề đặt sang bên.

“Vui lòng không chụp ảnh.” Anh nhắc nhở.

“Xin lỗi…” Cô gái giật mình hạ máy ảnh xuống, lúng túng: “Tôi thấy cửa mở, còn tưởng là khu tham quan tự do nên mới vào…”

“Không sao.” Diệp Thu mỉm cười, “Đây là nhà riêng, không tiện để chụp ảnh.”

“Thật ngại quá.”

Cô gái khẽ cúi đầu thay cho lời xin lỗi, lúc chuẩn bị rời khỏi lại nghe được âm thanh lười biếng vọng ra từ trong nhà: “Đã vào rồi thì tới ăn chút trái cây.”

Người kia đủng đỉnh bước tới, kéo tay áo lên, giơ giỏ trái cây, bên trong là mấy chùm nho mới rửa đang nhỏ nước.

“Của nhà trồng, vừa hái xuống.” Anh đặt giỏ nho lên bàn đá, cười nói, “100% tự nhiên.”

“Ngọt không?” Diệp Thu ghé qua.

“Ngọt cực luôn.”

Diệp Thu nghi ngờ nhìn anh.

“Không tin thì em thử đi.”

Anh ngắt một quả bỏ vào miệng đối phương, vẻ mặt Diệp Thu nhanh chóng biến đổi.

“Được rồi, em biết không nên tin anh.” Diệp Thu nói, “Chỉ bản thân em đáng thương thôi.”

“Trúng luôn?” Diệp Tu nói, “Thêm quả nữa nhỉ.”

“Khỏi đi.”

“Ngọt thật mà, không lừa em đâu.”

“Không.” Diệp Thu đưa tay chặn lại, “Em tự chọn.”

Anh rửa tay, cố gắng chọn lấy quả có màu sắc đậm một chút giữa những quả xanh.

“Thế nào?”

“Ừm, cũng được.” Diệp Thu quay sang nói chuyện với cô gái lạ mặt kia, “Nếm thử chút đi.”

“Cảm ơn.”

Cô dè dặt vươn tay ngắt một quả gần mình nhất.

“Đừng chọn quả vừa nhỏ vừa xanh này.” Nói rồi, Diệp Tu ngắt cho cô một quả khác, “Đây, như này ngọt lắm.”

“Cảm ơn!” Cô gái thoáng kinh ngạc, vội nhận lấy, lại nói câu cảm ơn.

“Em biết ngay mà, nhất định là anh cố ý chọn quả chua cho em.”

“Sự cố thôi.”

Diệp Thu mặc kệ anh, quay sang nói chuyện với vị khách ghé tới.

“Cô học kiến trúc phải không?” Anh chuyển đề tài.

“À, đúng thế.” Cô gái vội đáp.

“Dễ thấy, đều có những nét chung.” Diệp Tu chỉ sang, “Bạn gái nó cũng là kiến trúc sư.”

Diệp Thu gật gật đầu.

“Đi du lịch hầu như không chú trọng ngắm cảnh thiên nhiên.” Diệp Thu cười bất đắc dĩ, “Luôn luôn mang bản phác thảo theo người, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nói chuyện với chủ nhà địa phương. Tiếng Anh không được thì tiếng Đức, tiếng Đức không được thì dùng ngôn ngữ hình thể kết hợp với Google dịch. Nhật Bản nhà cửa nhỏ san sát nhau còn đỡ, đi châu Âu đúng vất vả luôn. Bạn đang đi khảo sát thực địa à?”

“Vâng, em cũng mới qua khu ngõ cổ Nam La, gặp rất nhiều kiến trúc sân vườn lớn.”

“Cũng không còn nhiều nhà giữ nguyên vẹn được kiến trúc ban đầu.” Diệp Thu gật đầu, hỏi tiếp, “Bạn tới Bắc Kinh lần đầu tiên phải không?”

“Hồi nhỏ từng tới một lần, nhưng cũng chỉ đi tham quan mấy di tích nổi tiếng như Cố Cung, vườn Di Hòa thôi…”

“Thực tế thì kiến trúc vẫn là những di tích được bảo tồn tốt nhất. Đa phần các kiến trúc tư gia đều duy trì nguyên trạng rất ổn, nhưng lại không mở cửa đón khách nhiều, đương nhiên cũng có một số vương phủ khá ổn. Có quy chế cụ thể lại được bảo tồn cẩn thận giống như Cố Cung hay công viên Bắc Hải đều là các quần thể kiến trúc. Đừng dạo ngắm qua loa với các đoàn du lịch, nên dành thời gian một vài ngày quan sát tỉ mỉ, sẽ thấy được rõ những bố cục kiến trúc hoàn chỉnh hơn. Phía bên đền Thần Nông còn có một bảo tàng kiến trúc cổ, hoa văn trang trí trên trần chùa Long Phúc cũng được trưng bày ở đó. Gần đây còn có cả công viên Cảnh Sơn cũng nên tới xem.”

“Chỉ là cái chỗ cũ mèm bên cây cổ thụ thôi mà” Diệp Tu xen vào.

“Anh trai tôi.” Diệp Thu cười nói, “Tính tình lúc nào cũng vậy.”

Tiễn bước vị khách không mời, Diệp Tu đi ra ngoài. Trụ sở chính của Liên Minh nằm ở quận Triều Dương, sau khi đoạt quán quân giải Thế giới, có nhiều vấn đề phức tạp cần trao đổi và xử lý. Mười năm trước, anh chỉ đơn giản là một đội trưởng nhưng sau khi giải nghệ còn đảm nhiệm vai trò lĩnh đội nữa. Sau khi xong việc, anh lái xe ngược về hướng tây đúng vào giờ cao điểm buổi chiều, bị kẹt lại ở khu vực nút giao đông đúc bên ngoài Triêu Dương, chỉ có thể ngồi trong xe nghe hết một đĩa nhạc game Vinh Quang. Lúc về gần tới nhà đã là chập tối. Mùa hè Bắc Kinh năm nay nóng kinh người, ban ngày trời nắng gắt chói chang, chẳng mấy khi mới có cơn gió cũng chỉ thấy toàn khí nóng phải vào. Mãi đến khi mặt trời lẩn khuất sau đường chân trời bên kia mới hạ nhiệt được. Anh nhìn đồng hồ, đoán chừng Diệp Thu đã ăn tối nên quen nẻo rẽ thẳng vào một con ngõ nhỏ.

Diệp Tu chọn tiệm ăn cũng không nhất thiết phải có thương hiệu lâu đời hay có món tủ đặc sắc, dẫu sao khu vực gần nhà cũng nhiều tiệm bán đủ loại đồ ăn bản địa. Chủ tiệm này có nét ung dung và nhiệt tình vừa phải đúng kiểu người gốc Bắc Kinh, một người chế biến canh gan*, một người đón khách. Tiệm đã bán nhiều năm, đương nhiên món ăn cũng không tồi với hương thơm nức mũi của nước dùng nấm Khẩu Bắc nêm nếm đậm đà và tỏi tươi dậy mùi. Đồ ăn được phục vụ trong chén bát kiểu truyền thống, trên mặt kính của quầy bếp còn dán tờ giấy mép bị khói hun vàng: Ăn canh gan không cần dùng thìa.

* Canh gan (炒肝) là một món ăn nổi tiếng ở Bắc Kinh với thành phần gồm có gan, lòng heo xào chín rồi chế nước dùng dạng sệt vào và nêm thêm tỏi tươi, giấm, nước tương, ăn kèm với màn thầu.

Diệp Tu sống ở phía nam hơn mười năm, khẩu vị quả thực có thay đổi nhưng tới khi về nhà vẫn còn giữ một số thói quen cũ. Ăn xong, anh chuyện phiếm với chủ tiệm một hồi rồi mới về nhà. Vừa vào cửa, Diệp Tu đã nghe tiếng Diệp Thu đang nói chuyện với khách.

“Về chuyện lần trước anh hỏi, Cục Đất đai và Tài nguyên được lên tiếng cuối cùng đương nhiên sẽ chiếm thế chủ động. Nhưng ở đây lại đề cập tới một lỗ hổng pháp lý khác trong hợp đồng chuyển nhượng đất đai. Nói đơn giản tình huống lần này là nếu giải thích theo hướng hợp đồng hành chính, vì đã quá thời hạn truy tố nên phía chính quyền không thể xử phạt hành chính; nếu giải thích theo hướng hợp đồng dân sự thì có thể truy thu và hủy bỏ chứng nhận quyền sử dụng này nhưng không thể áp dụng các biện pháp hành chính.”

Giọng vị khách kia khá trầm và nhỏ nên không nghe rõ lắm, chỉ có tiếng nói của Diệp Thu là cực kỳ rành mạch.

“Đâu chỉ là thiếu tính pháp lý.” Diệp Thu đáp, “Đó là bất hợp pháp.” Đối phương lại khe khẽ nói câu gì đó nữa.

“Lúc trước, khi ban hành quyết định này, anh phải hiểu tường tận chứ.” Người kia lại giải thích vòng vo không rõ, Diệp Tu không để tâm tới nữa, đăng nhập Vinh Quang chơi. Đến khi đánh xong phó bản, căn nhà đã hoàn toàn yên tĩnh, phòng khách tối om, phòng sách lại sáng đèn. Diệp Tu gõ cửa, vào ngồi xuống ghế sa lông bên cạnh.

“Chuyện kinh doanh à?”

“Kinh doanh gì chứ, đang nhức hết cả đầu đây. Ba đã ra chỉ đạo rồi, việc này không thương lượng gì cả.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện động tới người có quyền có thế. Mới ứng trước 10% phí chuyển nhượng đã có được chứng nhận quyền sử dụng mảnh đất thương mại trọng điểm chưa công bố trong quy hoạch.” Diệp Thu nói, “10% này nghĩa là thế nào? Không nói đến các vấn đề móc nối trước sau, chỉ riêng việc này mà lộ ra, phó bộ trưởng và hơn mười người liên đới từ trên xuống dưới đều sẽ vào tù.”

“Vụ này căng phết.”

“Giờ phiền phức ở phía anh ta đang là việc hoàn thiện lại các chứng từ, yêu cầu họ lập tức thanh toán 90% kia. Kết quả bên kia lại tranh chấp với chủ thầu, phía chủ thầu lại giao dịch ngầm để ứng trước và rút ruột công trình. Thế rồi dự án đình trệ, tiền cũng không có, số tiền mấy triệu kia không ai giải quyết nổi. Người phụ trách kia tuyệt vọng lắm rồi, chuyện gì cũng dám làm, nếu không thì đã chẳng đến tận đây.”

“Đồng ý mới lạ ấy.”

“Nhưng mà em cảm thấy hai lỗ hổng pháp lý va chạm nhau thế này có lẽ không phải trùng hợp. Có khả năng bên đầu tư kia vốn định nẫng tay trên. Kết quả như bây giờ cũng coi như giá phải trả thôi.”

Diệp Thu tháo kính xuống, đặt trên một bộ sách luật, xoa mắt với vẻ mệt mỏi.

“Em bị cận từ bao giờ?” Diệp Tu đột nhiên hỏi.

“Từ hồi đại học. Bình thường không đeo kính cũng không sao, chỉ là đọc sách lâu thì hơi nhức mắt.”

“Ghế dựa kia cứ để bên ngoài cũng được à?”

“Bằng inox, không cần lo.” Diệp Thu nói, “Mấy cái ghế kim loại cứ cất ở gian sau, hôm nào đó phải thuê người tới dọn dẹp —— còn cả bộ ghế gỗ kia bà nội thích lắm, dì Mã Nhã bảo làm triển lãm xong sẽ đưa về tặng ông bà.”

“Nên thế.” Diệp Tu gật đầu.

“Thế anh phụ trách nhé.”

“Em tính hết rồi nhỉ.”

“Sáng nay em mới gọi điện, dì ấy có nhắc anh.”

“Hôm qua anh mới đi ăn tối cùng rồi mà.”

“Mười năm rồi không gặp, mãi anh mới chịu về, dì muốn gặp thêm vài lần có gì lạ đâu?” Diệp Thu bất mãn, ngừng một lát rồi mới tiếp tục, “Từ nhỏ dì đã cưng anh rồi mà.”

“Em đừng nói nữa.”

“Em nói chứ, khoảng thời gian này anh cũng không bận việc gì thì cứ sang chơi chỗ dì đi. Có internet, yên tĩnh, khung cảnh cũng tốt hơn bên này. Nếu muốn mời bạn bè về cũng không cần lo ngại với ba mẹ, không phải sao?”

“Ô, anh mời ai được chứ?”

“Làm sao em biết được bạn bè của anh?” Diệp Thu chuyển đề tài, “Với cả, người mẹ sắp xếp cho anh đi làm quen có kết quả gì không?”

“Em đoán xem.”

“Sao thế?”

“Giả vờ giả vịt thôi.”

“Người mẹ giới thiệu là đồng nghiệp của mẹ mà, không đáng tin vậy sao?”

“Không phải người ta, là anh.”

Hiếm lắm mới thấy Diệp Tu trầm lặng một hồi.

“Cô gái kia hỏi chuyện anh, phiền chết được, anh có biết mấy chuyện đó đâu.”

“Thì anh trả lời bừa, hoặc mượn tạm chuyện của em mà nói.”

“Anh chỉ biết là râu ông nọ cắm cằm bà kia —— à không, là Thu làm Tu chịu.”

“Em có làm gì đâu, phải là anh chứ.”

“Anh nói anh không biết chơi thuyền buồm.” Diệp Tu đáp thẳng , “Chỉ biết chơi Vinh Quang.”

“Cô ấy hỏi anh Vinh Quang là gì?”

“Cái đấy thì không. Người thân của cô ấy có đầu tư vào Vinh Quang.”

“… Trùng hợp ghê.”

“Không phải trùng hợp.” Diệp Tu chẳng chút để tâm.

Diệp Thu cắn một quả nho: “Phiền mẹ lo lắng nhiều rồi.”

“Đừng lo lắng quá thì hơn.”

“Rồi anh sao?”

“Sao gì?”

“Người thân đầu tư vào Vinh Quang của cô ấy.”

“Đương nhiên là khen người ta có mắt nhìn sáng suốt.”

“Sau đó thì sao?”

“Cô ấy cho anh phương thức liên lạc với người họ hàng kia.”

Diệp Tu cười nhạt vài tiếng trước vẻ vui sướng của Diệp Thu.

“… Thôi thôi. Trách sao mẹ lúc nào cũng sốt ruột với tương lai của anh —— thế vị thiên kim tiểu thư họ Đường trong đội anh thế nào?”

“Nè, đừng có ghép bậy nha. Với em ấy, anh còn không hấp dẫn bằng tấm thẻ tài khoản nữa.”

“Em nói này, anh thật sự không có sức hấp dẫn đến vậy luôn?” Diệp Thu đứng dậy.

Lát sau, như bất chợt được khai sáng, Diệp Thu trưng ra vẻ mặt khinh thường: “Em biết rồi, anh chỉ thích đánh game thôi.”

Diệp Tu cười ha hả.

“Hai đứa em bao giờ mới chịu tiến triển thêm để cho anh đây bớt gánh nặng chút đây?”

“Anh thì có gánh nặng gì? Về cũng về rồi, chẳng lẽ còn bị điểm tên lôi đi nữa chắc?”

“Tiền đồ anh đây vẫn còn mờ mịt lắm.”

“Kết hôn cũng được, nhưng phải hỏi ý kiến vị kia nhà em đã.”

“Vị kia ý kiến gì?”

“Anh muốn nghe lời chân thực thật à?”

“Đúng thế.”

“Chưa đến ba mươi chưa cần lo vội.”

“Xem ra anh chỉ có thể ráng kiên nhẫn ở bên nữ thần Vinh Quang thôi.”

“Được lợi còn khoe mẽ.” Diệp Thu trừng mắt liếc anh chẳng chút khách khí.

Đêm đã khuya, khoảng không kề bên sân thượng lại ánh lên sắc đỏ vàng, đó là vầng sáng từ ngọn đèn phía xa xa. Náo nhiệt đều nằm ngoài, bên trong vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng vang khe khẽ mỗi khi Diệp Thu lật trang sách. Diệp Tu bắt đầu thấy buồn ngủ, dường như tất cả những suy nghĩ nông nổi mười năm trước đều biến mất. Anh hít sâu một hơi, như ngáp ngủ, hoặc như đã hoàn toàn tỉnh táo, những suy nghĩ hỗn loạn lúc trước bỗng rõ ràng như tấm kính được lau sạch, có thứ gì đó tiếc nuối bất cam vỡ tan, lại có thứ gì đó một lần nữa hợp lại. Đột nhiên, anh nhận ra những gì thực sự tồn tại xung quanh anh không phải là những thước hình rời rạc, cũng không phải những chiếc đĩa từ loang loáng màu hologram. Sự tồn tại ấy là tấm đệm mềm mại sau lưng, là mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng trong lòng. Bấy giờ anh mới cảm thấy thật bình yên, trọn vẹn, đồng thời cũng thả mình vào những hạnh phúc nhỏ nhặt thường ngày chẳng thể nói rõ thành lời.

Giờ đây anh không cần phải căng thẳng tỉnh táo chống đỡ. Anh có thể nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt giữa cảm giác bình lặng này.

END
 

Bình luận bằng Facebook