"Màu Đen Diệt Thần được trưng bày trong phòng lớn, lấy ánh sáng từ mái vòm pha lê, phía trên là sân golf, xung quanh là tường và trần được chế tạo toàn bộ bằng thép, từ trong đi ra phải qua sáu lớp cửa, mỗi giờ sẽ đổi một tổ hợp mật mã 12 số, phải dùng thang máy kích hoạt bằng giọng nói để lên đến tầng mười lăm —" Dụ Văn Châu vừa thuyết minh vừa dẫn Diệp Thu, Trịnh Hiên, Cao Huân và một vài khách mời trọng yếu khoảng hơn mười người đi qua hành lang kiểm soát.
"Thẻ quyền hạn được bảo quản ở chỗ Cao tổng và tôi, thiếu một thứ cũng không được — à dĩ nhiên không cần lo lắng việc mất thẻ, vì còn có thể xác minh bằng vân tay và võng mạc, tiếp theo..."
Dụ Văn Châu nhận lấy thẻ của ông chủ nhanh chóng quẹt mở cửa, sau khi được thông qua liền dẫn mọi người đi tiếp: "Cấu trúc của phòng lưu trữ dựa theo thông số kỹ thuật của hầm sòng bạc, thiết bị cảm biến trên cả bốn bức tường, chỉ cần một chút động tĩnh sẽ lập tức khóa kín lối vào duy nhất. Phòng lưu trữ luôn trong trạng thái bật bảo vệ bằng tia hồng ngoại, không một góc chết. Nhân tiện tôi cũng phải nhắc quý vị, hễ một cánh cửa mở ra, sau khi bước qua nó sẽ lần nữa khóa lại, cho nên khi đi ra chúng ta cũng phải thông qua một lượt cửa chống trộm tương tự —"
Dụ Văn Châu dừng lại trước cánh cửa dày nặng như hầm kho bạc, nói: "Quý vị vừa đi qua sáu lớp cửa và một thang máy cảm ứng, cánh cửa phòng lưu trữ này có thể chịu được sức công phá của 3 tấn TNT, cùng với ba lớp phòng ngự cảm ứng nóng lạnh và điện cao thế, cần hai tổ hợp mật mã để mở cửa."
"Cho nên đây là lối vào duy nhất sao?" Diệp Thu khoanh tay cười, hỏi một cách hào hứng.
"Đúng thế." Cạch cạch hai tiếng, cánh cửa kim loại dày nặng mở ra, Dụ Văn Châu mở rộng cửa rồi làm một động tác mời vào.
Bên trong rộng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người, như một căn phòng dạ tiệc nhỏ, không bật đèn lớn, chỉ có ánh sáng lạnh của đèn bên tường hắt ra.
Diệt Thần được đặt trong một tủ kính trong suốt trên một trụ kiểu La Mã ở trung tâm căn phòng, nằm chính xác dưới trung tâm mái vòng pha lê có thể hứng lấy ánh sáng bên ngoài. Đêm nay trăng tròn, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi thẳng xuống, viên kim cương đen phản xạ ánh lửa rực rỡ, sáng lấp lánh, quần chúng nhất thời không thể rời mắt khỏi bảo vật quyến rũ mê người kia.
"Được chiếu sáng bởi ánh trăng tự nhiên là thời điểm thích hợp nhất để thưởng thức ánh lửa và màu sắc của Màu Đen Diệt Thần. Các vị có thể tới gần ngắm nhìn kiệt tác gia công chế tác." Dụ Văn Châu mỉm cười.
"Bây giờ tôi đã tin đây không phải đồ giả." Diệp Thu cúi đầu ngắm nghía trước tủ kính trưng bày, viên kim cương phản xạ nhiều điểm sáng lên gương mặt gã, lấp la lấp lánh. Gã ngẩng đầu nhìn Dụ Văn Châu: "Là lắc tay, thật hiếm thấy."
"Đây cũng là một phần quý giá khác của Màu Đen Diệt Thần," Dụ Văn Châu nói, "thường rất hiếm người dùng một viên kim cương lớn như thế này để làm thành lắc tay, phổ biến nhất là dùng để nạm vương miện, quyền trượng hoặc trang trí trên nhẫn. Kim cương đen cũng không được ưa dùng, gần như không ai dùng kim cương đen làm đồ trang sức trong hôn lễ, vậy nên bản thân Diệt Thần vô cùng hi hữu."
"Đúng như cậu thư ký đây nói, quả thật không có chút sơ hở nào. Nơi này," Diệp Thu gật đầu, "chuẩn bị riêng cho Quân Mạc Tiếu nhỉ?"
"Là để chuẩn bị cho tất cả những kẻ không có ý đồ tốt với nó," Dụ Văn Châu nói, "vả lại tôi không phải thư ký."
"À, cậu nói cậu là... cố vấn sưu tầm cổ vật của ông chủ Cao?" Diệp Thu lần mò trong túi, rút ra một điếu thuốc đang định đốt, "Thời đại này thật không dễ kiếm tiền, từ khi nào chuyên gia châu báu còn phải lo liệu hệ thống chống trộm chứ?"
"Chỉ là tôi từng có kinh nghiệm," Dụ Văn Châu nhếch khóe môi, đưa tay lấy xuống điếu thuốc đã đặt bên môi Diệp Thu, "xin lỗi, ở đây cấm hút thuốc."
"Không thể linh hoạt một chút được à, không hút thuốc tôi đau đầu lắm đó," Diệp Thu chẹp miệng cúi đầu nhìn thẻ tên của Dụ Văn Châu cười cười, "Dụ Văn Châu?"
"Vì chúng ta đang ở trên thuyền, khi hệ thống phát hiện khói hoặc rung lắc dữ dội cũng sẽ tự động kích hoạt hệ thống phòng vệ, cho nên vẫn mời Diệp tiên sinh nhẫn nại một chút. Bên ngoài có phòng riêng để hút thuốc, lát nữa tôi sẽ kêu người đưa ngài qua đó."
"A ha, thì ra là vậy."
Vài khách khác trong phòng đã xem xong bảo thạch đang ngồi trên sô pha nhâm nhi chút rượu tiện thể tán gẫu vài câu, Trịnh Hiên thì đang phỏng vấn, còn Diệp Thu lại không hề có ý tham dự. Không chờ Dụ Văn Châu thắc mắc thì người kia đã cất tiếng: "Tôi không uống rượu."
"Thật sao?"
"Uống rượu dễ hỏng việc đó nha."
"Chẳng lẽ tối nay Diệp tổng còn có chuyện quan trọng phải làm?" Dụ Văn Châu cười.
"Cậu đoán xem," Diệp Thu nhíu mày, bước vòng qua tủ kính hướng về phía Dụ Văn Châu, "cái lắc tay này đã từng được nữ hoàng Victoria đeo đúng không?"
"Trên lý thuyết thì đúng vậy." Dụ Văn Châu bước tới, cùng thưởng thức bảo vật với gã, "Nhưng đáng tiếc hiện tại không thể đeo được nữa."
"Vì sao?" Diệp Thu trêu đùa, "Thật sự không may mắn đến vậy?"
"Không... Chiếc lắc tay này có khóa bằng kim loại, do quá cũ kỹ nên khóa gặp trục trặc, một khi đóng chốt lại thì có thể sẽ làm hỏng cả lắc tay khi tháo ra. Đây không phải chuyện đùa đâu." Dụ Văn Châu nói.
"Thật vậy à, quả là đáng tiếc." Diệp Thu tỏ ra thật sự tiếc nuối.
"Diệp tiên sinh có vẻ hứng thú, nếu đưa ra một cái giá hợp lý thì tôi nghĩ chủ tịch có thể sẽ nhượng lại đồ vật yêu thích này, suy cho cùng thì người mua là ngài cơ mà.” Dụ Văn Châu xua tay cười lém lỉnh.
"Ha ha, đừng đùa. Cậu xem tôi giống mấy thanh niên tiêu tiền như nước thích sưu tầm mấy thứ này sao?" Diệp Thu vừa nghe liền lắc đầu cười, "Ồ, tôi không có ý mạo phạm gì đâu Dụ tiên sinh."
"Tôi còn cho rằng ngài Diệp đây gần như không tham gia các buổi họp mặt xã giao, tối nay ngài lại đích thân dự tiệc là vì có hứng thú với Màu Đen Diệt Thần chứ?" Dụ Văn Châu dùng lời lẽ uyển chuyển, "Căn cứ theo lời giải thích vừa rồi thì thật có chút ngạc nhiên, không biết cơn gió nào đã đưa ngài tới đây, ồ — tôi không có ý mạo phạm đâu thưa Diệp tiên sinh."
Diệp Thu dùng ánh mắt tỏ ý cậu được lắm, đưa ngón tay xoa xoa lên môi, giống như một cử chỉ nhỏ của việc nghiện thuốc lá. Gã nói: "Thỉnh thoảng tôi cũng phải tham gia xã giao một chút chứ, đừng quá tin vào mấy truyền thuyết đô thị chứ anh bạn trẻ tuổi, giống như Quân Mạc Tiếu ý."
Dụ Văn Châu nhướng mày, hào hứng tiếp lời: "Vị kia không chỉ là một truyền thuyết đô thị thôi đâu."
"Thế nào, đánh giá hắn rất cao sao?" Diệp Thu nhíu mắt cười, "Cũng chỉ là một tên tội phạm mà thôi."
"Như ngài từng nói," Dụ Văn Châu lắc đầu, hờ hững đổi chủ đề, "Chỉ là một tên đạo chích, có điều ra tay rất cao siêu, giá trị những thứ hắn từng trộm cũng không hề tầm thường. Chỉ vậy thôi, tôi cũng không có ý kiến gì."
Lần này Diệp Thu cười khá chân thành: "Thật sao? Tôi cũng chỉ nghĩ như vậy thôi."
Dụ Văn Châu vừa định nói tiếp thì bị ông chủ gọi sang, tỏ ý có thể đóng cửa phòng trưng bày trở về phòng vũ hội.
Trịnh Hiên cũng đã xong phần phỏng vấn, thấy đầu bên kia Diệp Thu vẫn đang thưởng thức viên kim cương đen liền kéo tay Dụ Văn Châu nói nhỏi: "Xem ra vừa nãy ông tán gẫu với Diệp đại thiếu gia vui vẻ quá nhỉ, không ngờ hắn cũng rất có hứng thú với Quân Mạc Tiếu —"
"Đúng, thật không ngờ," Dụ Văn Châu thu lại ý cười, khóe mắt như rơi vào trầm tư nhưng bóng lưng lại lộ vẻ kiên cường. Hắn đưa mắt nhìn khắp phòng rồi mới khẽ nói, "Hơn nữa so với tưởng tượng của tôi thì hắn ——"
"Hử?"
"Kỳ quái."
"Hả?"
"Tên Diệp Thu đó rất kỳ quái." Dụ Văn Châu chớp mắt.
Bọn họ đi vòng theo đường cũ từ trong phòng lưu trữ ra, cảnh ca múa vũ hội trên thuyền như kéo mọi người trở về hiện thực.
Các nhân vật lớn lại quay về với việc xã giao, Cao Huân dặn dò Dụ Văn Châu xong cũng rời đi trước. Dụ Văn Châu nhìn quanh liền thấy Diệp Thu tung tung chiếc bật lửa trong tay cười với hắn: "Bây giờ có thể đưa tôi đến phòng hút thuốc chưa, nhịn lâu đâu đầu quá."
"Ồ? Hóa ra Diệp tổng hút thuốc —" Trịnh Hiên bước tới, dùng kinh nghiệm làm phóng viên lâu năm của hắn thì đây chỉ là vài câu thuận mồm để bắt chuyện, "Dường như tôi chưa từng nghe nói cũng chưa từng thấy."
"À à —" Diệp Thu lộ ra vẻ mặt vừa thổn thức vừa bất đắc dĩ, tùy ý phất tay nhẹ giọng nói, "Đó chỉ là hình tượng ông già tôi vẽ ra thôi, cũng đành phải làm theo chứ biết sao, nhưng tôi thì cảm thấy như vậy quá tẻ nhạt, có điều việc này mấy người nhớ giữ bí mật cho tôi ha."
"Ngài cứ thoải mái hút, không cần kiêng dè," Dụ Văn Châu búng tay hai cái gọi hai bảo vệ cao to đến dặn dò, "Hai người đưa Diệp tổng đến phòng hút thuốc."
Diệp Thu khoanh tay trong không mấy đoan chính, nhìn Dụ Văn Châu trêu chọc: "Không phải cậu nói muốn đưa tôi đi à?"
"Tôi còn bận nhiều chuyện của bữa tiệc tối nay, nếu có vấn đề gì... Tôi nghĩ hai vị này cũng có thể giúp Diệp tổng giải quyết." Dụ Văn Châu cười híp mắt nói rồi làm một động tác mời.
"Đáng tiếc," Diệp Thu nhún vai, phất tay quay đi, "lát nữa gặp lại, Dụ tiên sinh."
"Ngài đi thong thả." Dụ Văn Châu cười xong liền kéo một bảo an tới nhỏ giọng nói, "Giúp tôi trông chừng vị Diệp tiên sinh này, bất cứ lúc nào tôi cũng phải được biết hắn ở đâu làm gì."
"Vâng."
Trịnh Hiên im lặng nhìn theo, đợi người đi rồi mới thở hắt ra, nói với Dụ Văn Châu: "Hắn có vấn đề?"
"Vừa nãy tôi có nói rồi, hắn rất kỳ quái —"
Dụ Văn Châu làm như không có việc gì, chỉnh lại nút cài tay áo, đổi vẻ mặt ôn hòa như trước nhưng giọng nói trầm thấp lại vô cùng sắc xảo: "Cũng rất khả nghi."
----
Trăng tròn sáng tỏ treo trên mặt biển, những vì sao thưa thớt và ánh đèn trên bờ xa xa mờ ảo là những tia sáng duy nhất khi tỏ khi mờ dưới màn mây trôi vội. Có vẻ như sắp mưa lớn.
Diệp Thu bước lên boong thuyền, mái tóc và cà vạt bị gió biển thổi thổi tung bay. Ngay cả trong một đêm gió lạnh như vậy vẫn có rất nhiều khách thưởng ngoạn phong cảnh nơi mũi tàu, đa phần đang tán tỉnh nhau.
Gã đi tới mạn tàu, điện thoại kẹp bên vai, xoa xoa đôi bàn tay lạnh buốt rồi quay lưng dựa vào lan can, ngẩng đầu ngắm trăng sáng, khóe miệng treo một nụ cười như có như không.
"Ừ, anh đã thấy nó —" Diệp Thu cười với người phía đầu bên kia, "Đúng là rất có giá trị, đẹp hơn cả tưởng tượng... Hiện tại? Anh ở mũi thuyền, đúng rồi, có chút việc cần nhờ em giúp..."
"Hử? Không phải việc gì lớn, yên tâm, đã như vậy mà còn mắc sai lầm thì anh đây sao còn sống trong giới được nữa? Được được, không phải anh muốn nhờ em giúp anh giấu nghề à, phải không? Vậy phiền em rồi..."
"À còn có —" Diệp Thu rút một điếu thuốc, châm lửa, "Tiện thì giúp anh tra lai lịch tên kia đi."
"Đúng, chính là hắn," Diệp Thu gẩy tàn thuốc ra ngoài lan can, nhếch miệng cười, "Dụ Văn Châu."
"Chỉ là hiếu kỳ thôi, rất thú vị... Ai da, anh phải cúp máy trước đây, không, là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay —"
Diệp Thu vừa thấy người nọ thì cúp điện thoại, Dụ Văn Châu bước lên boong liền giống gã, bị gió thổi tung mái tóc và áo khoác.
"Hóa ra ngài ở đây." Tiếng giày da gõ lên boong thuyền, gương mặt mang theo ý cười hững hờ, chậm bước hướng về phía Diệp Tu.
"Kìa, sao cậu tìm được đến đây?" Diệp Thu đút tay túi quần, nhún vai.
"Ngài rời khỏi phòng hút thuốc sao chẳng nói một câu?" Dụ Văn Châu không trả lời thẳng, hắn nhìn mấy đôi nam nữ đang dựa sát vào nhau phía sau lưng Diệp Thu rồi thu lại tầm mắt nói, "Làm hai vị bảo an kia rất lo lắng, Diệp Thu tiên sinh."
"Chẳng trách tôi cảm thấy hôm nay luôn có người dõi theo mình suốt, chậc chậc." Diệp Thu cười rồi nhìn về phía sau lưng Dụ Văn Châu, cất tiếng, "Cậu kia, tôi không muốn nhận phỏng vấn đâu."
Dụ Văn Châu quay đầu thấy Trịnh Hiên cười khổ, lúc này mới nhanh chân đuổi tới: "Diệp tổng đừng như vậy, cơ hội hiếm có nhường này tôi chỉ muốn hỏi ngài mấy vấn đề thôi mà."
"Ồ, cậu muốn hỏi gì?" Diệp Thu nhíu mày.
"Vâng, hôm nay đúng là may mắn lắm mới gặp được ngài đi dự tiệc, xin hỏi ngài có nguyên nhân đặc biệt gì không?" Trịnh Hiên không bỏ qua cơ hội, vội vàng hỏi ngay tắp lự.
"Tâm tình tốt, vừa hay đang rảnh nên tôi đến thôi."
Diệp Thu trả lời thật không có thành ý, nhưng Trịnh Hiên vẫn không ngừng cố gắng: "Vậy trước mắt ngài có nhận xét nào về Màu Đen Diệt Thần hoặc buổi tiệc tối nay không?"
"Ừm... Kim cương rất đẹp, tiệc rượu tổ chức không tồi, xem ra người điều phối rất có tài, muốn chiêu mộ." Diệp Thu nhếch môi nghiêng đầu nhìn Dụ Văn Châu, trêu chọc, "Ý Dụ tiên sinh thế nào? Đến Tập đoàn tài chính Diệp thị bọn tôi, lương bổng dễ nói thôi."
"Không phải Diệp tổng không có hứng thú với việc sưu tầm cổ vật sao?" Dụ Văn Châu trả lời chẳng chút ngập ngừng, "Nếu như vậy bản thân tôi không quá thích hợp với Tập đoàn tài chính Diệp thị."
"Cậu có thể là thư ký của tôi mà, nghỉ phép linh động tiền lương hậu hĩnh công việc nhàn hạ, bao ăn bao ở có nhà có xe, bảo hiểm sức khỏe, quà biếu lễ lạt, văn phòng có trà nước bánh trái ăn tùy thích, thế nào, động lòng chứ?"
Diệp Thu mở miệng nói một tràng, ngay cả Trinh Hiên cũng chỉ có thể toát mồ hôi cười gượng, tên này đùa giỡn hay nghiêm túc vậy chứ, thật không hiểu mấy người có tiền nghĩ gì. Chỉ khi nhìn sang phản ứng của Dụ Văn Châu, người được mời chỉ im lặng cười nhẹ nói: "Tôi không phải thư ký."
"Đừng xem nhẹ bản thân, cậu rất được đó." Diệp Thu nghiêm túc.
Chuyện cười của giới nhiều tiền Trịnh Hiên quả nhiên không hiểu nổi, nhưng Dụ Văn Châu không hề tức giận, chỉ cười mà chẳng gật đầu, quay về phía hắn nói: "Vẫn còn lại một vấn đề, Trịnh Hiên cậu muốn hỏi gì thì nhân lúc này hỏi luôn, đừng quấy rầy Diệp tổng quá lâu."
"Diệp Thu tiên sinh, xin hỏi ngài có ý kiến gì với tin đồn tối nay Quân Mạc Tiếu sẽ tới đây lấy trộm Màu Đen Diệt Thần không?"
"Câu hỏi này hóc búa đó, tôi đây không chuyên cũng chẳng có ý tưởng gì, sao không hỏi người phụ trách bên kia đi?" Diệp Thu chuyển hướng sang Dụ Văn Châu, vẻ mặt trêu ghẹo.
Câu hỏi cũng được đưa ra rồi thì Dụ Văn Châu cũng không có ý định khước từ, hắn đi tới bên lan can như đang suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi cất tiếng: "Mục tiêu trước giờ của Quân Mạc Tiếu luôn là tác phẩm nghệ thuật được mọi người chú ý, nhưng không hề thấy dấu vết của việc hắn bán trao tay bảo vật lấy được để kiếm tiền, mà mấy đồ sưu tầm kia cũng phần lớn đến từ những gia đình giàu có, một số thậm chí còn được mua lại từ những nhà sưu tầm không xứng đáng — vả lại, gã có năng lực đánh giá và thẩm định rất tốt, hiểu rõ sự khác biệt trong thông số kỹ thuật của các hệ thống chống trộm và két bạc của nhiều nước, rất có khả năng là người trong giới."
"Thêm nữa, thủ đoạn của gã vô cùng kỳ quái, mỗi lần đều dùng một phương thức khác nhau để trộm được bảo vật. Gã sẽ căn cứ vào lực lượng bảo vệ, điều kiện địa lý, thậm chí tính cách của người canh gác tại hiện trường, mỗi trường hợp đều đưa ra phán đoán khác nhau, ngoại trừ những thiết bị công nghệ cao và những thứ cần điều tra trước thì quá trình lấy trộm vừa nhanh gọn vừa phức tạp, hầu như không để lộ một sơ hở, đến nay chưa từng thất bại."
"Hiện đã hai năm chưa thấy gã ra tay, nếu cân nhắc tình huống tại hiện trường, du thuyền và tiệc rượu, giao thông cách trở, nếu Quân Mạc Tiếu muốn lấy trộm bảo vật ở trên thuyền vậy thì tôi dám chắc —" Ánh mắt Dụ Văn Châu bỗng trầm xuống, nói khẽ, "Gã có thiệp mời, hơn nữa, gã đang ở trên thuyền."
Diệp Thu vỗ tay, xem ra có vẻ tán thưởng lại như không chút hứng thú, gã nói: "Vậy nên mới bảo, Quân Mạc Tiếu kỳ thực là người trong giới, cũng là khách mời tối nay, thậm chí là một trong những nhà sưu tập?"
"Có khả năng này, nhưng tôi cho rằng với tính cách của Quân Mạc Tiếu ắt hẳn gã sẽ giống chuyên gia chống trộm hơn."
Dụ Văn Châu điềm tĩnh nói: "Phong cách hành sự của gã không có khí chất của một nhà sưu tập. Quân Mạc Tiếu luôn đơn giản rõ ràng mà như sấm rền gió cuốn, hơn nữa gã chưa bao giờ để lộ thân phận, tin tức cá nhân hay thậm chí bất kỳ thứ gì đại diện cho ý thức hành vi, người như vậy rõ ràng không giống với một nhà sưu tập, càng giống người tinh thông mưu lược, kỹ năng thần sầu thủ pháp cực kỳ chuyện nghiệp. Ở đây Quân Mạc Tiếu đúng là có vô vàn chiêu thức đáng ngạc nhiên, cho nên theo suy đoán của tôi, gã có thể thay đổi gương mặt để lên thuyền."
"Ồ? Việc này thú vị đó," Diệp Thu híp mắt, dưới ánh trăng, ánh mắt vốn lười biếng bỗng trở nên tinh ranh, "Tiếp tục đi."
"Cho dù Quân Mạc Tiếu có thủ pháp cải trang vô cùng cao siêu thì cách đó nguy hiểm ở chỗ quá phụ thuộc ảnh hưởng của nhân tố bên ngoài, cho nên hắn hẳn sẽ tìm một nhân vật ít tiếp xúc với quần chúng, hình tượng không rõ ràng nhưng lại có quyền lực cao —" Dụ Văn Châu vừa nói vừa đi mấy bước về phía boong thuyền, không hề nhìn Diệp Thu mà chỉ tăng cao âm lượng, "Như vậy không chỉ không dễ bị nghi ngờ, hơn nữa dù có người nghi ngờ thì cũng không dám manh động không phải sao?"
Hắn quay lại nở nụ cười với hai người mà Trịnh Hiên liếc nhìn cả Diệp Thu lẫn Dụ Văn Châu, cảm thấy lúc này không phải là cơ hội tốt để chen lời.
"Phần lớn những gì cậu nói tôi đều tán đồng," Diệp Thu gật đầu, dựa lưng vào lan can hút thuốc tỏ vẻ đã hiểu, "Nhưng không phải tất cả mọi người đều không dám nghi ngờ đúng không?"
Dụ Văn Châu chớp chớp mắt vô tội.
"Nói rất có lý đó Dụ tiên sinh," Diệp Thu cười thở ra một làn khói, chuyển đề tài, "Nhưng thực ra còn có biện pháp tốt hơn, cậu không cảm thấy sao?"
"Ồ?"
"Nếu tôi là Quân Mạc Tiếu," Diệp Thu cường điệu, "Tôi nói nếu nha. Nếu là tôi, tôi sẽ cải trang lên thuyền, nhưng đối tượng tôi cải trang sẽ là — cậu."
Dụ Văn Châu sửng sốt, ánh mắt Diệp Thu nhìn thẳng về phía hắn, không chút do dự, gã lập tức nói tiếp: "Cậu là người điều phối toàn bộ sự kiện, cho nên chỉ cần điều tra tư liệu đầy đủ, thậm chí chiếm lấy vị trí từ trước, đóng giả làm người điều phối cả buổi tiệc, không chỉ nắm giữ hết thảy, hơn nữa thẻ mật mã cùng hệ thống chống trộm cũng nằm trong lòng bàn tay, trừ đi việc chọn thời điểm ở cạnh ông chủ để động tay chân lấy thẻ, tôi cảm thấy với năng lực của Quân Mạc Tiếu thì quá đơn giản quen tay không phải sao?"
"Tuy việc đóng giả một người có mối quan hệ rộng khá là khó nhưng chỉ cần quan sát tốt là bắt chước được, tôi cảm thấy tính khả thi rất cao đó," Diệp Thu bước hai bước tới trước mặt Dụ Văn Châu, mỉm cười, "Cậu nói xem? Dụ Văn Châu — ồ, nếu cậu đúng là Dụ Văn Châu."
Trịnh Hiện khựng lại, nhìn Dụ Văn Châu, cảm thấy đúng là không nên nói chen vào.
"Diệp tổng đang nghi ngờ tôi?" Dụ Văn Châu rất nhanh khôi phục sắc mặt, lộ ra nụ cười khổ não, "Lần này thật là xấu hổ."
"Phải đó, chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi?"
"... Xin Diệp tiên sinh đừng đùa," Dụ Văn Châu nói, "muốn đóng giả thành tôi rất khó đấy."
"Đúng thế, người bình thường không có nụ cười đẹp như cậu."
"... Cảm ơn?"
"Vậy thì nói xem, cậu có bằng chứng gì để chứng minh bản thân thật sự là Dụ Văn Châu mà không phải là tên đạo chích đóng giả?" Diệp Thu nghiêng người, không có ý buông tha đề tài này.
"Diệp tiên sinh mới chỉ ở chung với tôi một buổi tối, nói thật, ắt hẳn ngài chưa biết gì về tôi, thế nên tôi chẳng thể đưa được bằng chứng gì cho ngài xem cả." Dụ Văn Châu kiên nhẫn nói, đôi mày khẽ nhíu.
"Đừng khách khí như vậy chứ Văn Châu," Diệp Thu mỉm cười, nhướng mày nói, "Hay là để tôi xoa gương mặt cậu chút là biết liền?"
Dụ Văn Châu nheo mắt, không khỏi đè thấp âm lượng che đi sự phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi: "Diệp tiên sinh, ngài đang tán tỉnh tôi sao?"
"Thế nào, có hiệu quả không?" Diệp Thu trưng ra vẻ mặt thiếu đánh lại chẳng thiếu chân thành.
Dụ Văn Châu lùi lại, hít sâu một hơi rồi quay về với nụ cười ôn hòa, khoanh tay nói: "Không, thủ pháp chẳng ra sao cả."
"Ồ vậy à thật đáng tiếc," Diệp Thu cũng chẳng ra vẻ để tâm, chỉ ném mẩu thuốc ra ngoài lan can, lướt qua Dụ Văn Châu, ghé vào tai hắn cười, "Thấy cậu hơi sốt sắng nên tôi muốn xoa dịu bầu không khí chút thôi mà."
Trịnh Hiên không nghe thấy họ nói gì, Diệp Thu bước hai ba bước tới, vừa đi vừa nói: "Xem ra sắp mưa rồi, tôi vào trong trước."
Đến khúc cua gã còn xoay người cười cười với Trịnh Hiên: "À, đoạn vừa nãy nhớ giúp tôi cắt đi nhé." Vừa nói vừa dùng tay làm hình cái kéo rồi như tản bộ, lười biếng rời khỏi boong thuyền.
Trịnh Hiên há miệng vốn định nói gì nhưng rốt cuộc chỉ cười gật đầu. Sau đó nhìn thấy đầu mày Dụ Văn Châu nhăn lại rất hiếm thấy, cậu không khỏi cười ha ha hỏi thăm: "Dụ Văn Châu, tôi cảm thấy vừa nãy Diệp đại thiếu gia ám chỉ việc muốn hẹn hò ông đó, tính sao đây?"
Dụ Văn Châu quăng cho cậu một cái liếc mắt vô cùng quý giá.
Trịnh Hiên nhớ kỹ cái liếc mắt này, tiếp tục trêu ghẹo: "Tôi cảm thấy ông nên đi coi tử vi xem, phải chăng gần đây mệnh phạm vào hướng gì ..."
"Phạm vào cái gì?"
"Mệnh hướng vào tổng giám đốc bá đạo?" Trịnh Hiên tỏ vẻ nghiêm chỉnh, "Cả nam lẫn nữ, áp lực như núi đó."
Lúc này Dụ Văn Châu mới phụt cười.
Trời bắt đầu mưa phùn, mây đen che khuất trăng sáng, những người trên boong thuyền vội vàng di chuyển vào trong, bọn họ cũng liếc nhìn sắc trời rồi gia nhập đoàn người.
"Vậy nên ông nghĩ thế nào?" Trịnh Hiên hỏi.
"Hử?"
"Tôi nói Diệp Thu ý."
Dụ Văn Châu đẩy cửa kính khoang thuyền, ánh đèn ấm áp và giai điệu tươi vui truyền ra, người nọ lại nheo mắt quay đầu nói: "Tôi cảm thấy hắn chính là Quân Mạc Tiếu."
- TBC -
Phần còn lại sẽ được đăng hoàn vào project Đội trưởng x Đội trưởng tháng 10/2021, mời cả nhà đón xem :x