Hoàn [Lửa non][Mạc Phàm] Pháo hoa

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#1
Toàn Chức Cao Thủ fanfiction
Mạc Phàm trung tâm, hương nguyên




Sản phẩm thuộc project Thế hệ mới 2021
LỬA NON



Tác giả:chưa tìm ra
Editor: Núi Lửa Nhỏ




Chuyện cũ của người 12: Mạc Phàm

Sinh như hạ hoa
PHÁO HOA






Hết thảy pháo hoa của tôi chỉ là một cái chớp mắt, nhưng trong chớp mắt ấy, chỉ một cái chớp mắt ấy, tôi không thể bỏ lỡ người.
— Chu Huyễn.






“Naruto hết rồi.” Cậu nói.

“Đúng thế, đùng một cái đã hết phim.” Bọn họ phụ hoạ.
Thật ra tôi nên mở đầu câu chuyện bằng câu này:

Có người hỏi Mạc Phàm: “Sao ông lại chơi Ninja thế?”

Nhưng chẳng có ai từng hỏi cậu như vậy cả.

Khi cậu lựa chọn con đường này, đôi giày này, đã đi được rất xa, lúc quay đầu nhìn lại, mọi thứ đều như lẽ hiển nhiên.

Mạc Phàm từng tự hỏi bản thân, ngày trước vì sao lại chọn Ninja.

Có thể là vì mùa hè năm nào Naruto được đài truyền hình phát sóng, có lẽ là vì bài hát ấy — bài hát kết thúc mỗi tập anime, Naruto đuổi theo một cánh hồ điệp, cũng có lẽ là vì Sasuke rất đẹp trai. Có lẽ vậy.

Một người từng hỏi Mạc Phàm, sao chú tên Mạc Phàm vậy? — Thật ra đấy là từ cái miệng thiếu nết của Phương Duệ.

Mạc Phàm nhìn Phương Duệ bằng ánh mắt nhìn thằng ngốc, không ngờ Tô Mộc Tranh cũng tò mò quay đầu lại.

“Có thể là… không tầm thường (1)?” Cậu nói.
(1) Giải thích tên của Mạc Phàm (莫凡): “Mạc” là “không/ chớ”, “Phàm” là “bình thường, tầm thường”.

“Gửi gắm ý nghĩa rất hay đó.” Cô lẩm bẩm.

Phảng phất như cô đang nhớ tới đôi câu chuyện cũ, hàng mi rũ xuống, đôi mắt trở nên sâu thẳm.

Mạc Phàm muốn nói, bản thân mình rất thích được bình thường, nhưng trong một cái chớp mắt ấy, khi cậu nhìn vào mắt Tô Mộc Tranh, thấy trong đôi con ngươi của cô là thứ ánh sáng nào đó… dịu dàng và ngập tràn hi vọng.

Mạc Phàm bỗng cảm thấy, đời này, không tầm thường cũng tốt. Bèn cứ thế mà cháy đến tận cùng.

Mạc Phàm hẳn là có một cặp tai nghe, cậu đeo lên, Hại Người Không Mệt cũng đeo tai nghe.

Rất muốn biết Mạc Phàm đang nghe những gì.

Cửa hàng tiện lợi bán hai đồng một hộp kẹo cao su Doublemint, Xylitol thì đắt hơn chút. Sau mỗi lần Hại Người Không Mệt nhét đầy đồ trở về từ chiến trường, Mạc Phàm sẽ xuống lầu tới cửa hàng tiện lợi mua vài món ăn vặt và bia để tự khao mình, tiện tay lấy cả một hộp kẹo cao su.

Cậu hệt như u linh, độc lai độc vãng, xuất quỷ nhập thần, thủ pháp sắc bén, bước chân thoăn thoắt. Cậu nhặt mót, cậu giết người.

Cậu tới, cậu đi mất rồi, vung ống tay áo, lấy theo tất cả trang bị.

Có đôi khi, cậu vừa nghe tình ca vừa nhặt mót, thỉnh thoảng cũng nghe rock and roll, nhạc nội, nhạc nước ngoài. Tai nghe truyền đến nhịp trống kịch liệt, tay chơi bass không ngừng thu hút sự chú ý, giọng ca chính hát đến phát điên, âm thanh của hắn như cuồng như loạn!

Mặt Mạc Phàm không cảm xúc, chăm chú nhìn màn hình máy tính, đầu ngón tay múa lượn trên bàn phím.

Một lần, hai lần… hàng trăm lần, thoát thân khỏi chiến trường hỗn loạn, túi nhét đầy trang bị.

Nhưng cậu không tìm thấy, cảm giác kích động khi lần đầu tiên nhặt mót, game này bỗng trở nên xa lạ đi.

Tựa như một con tuần lộc, mỗi ngày chỉ quen thói dạo quanh đồng cỏ của mình, có con chuột marmot nào chạy tới đào động, là sẽ nó đá văng một phát ra ngoài. Không gặp hiểm nguy, chẳng vui chẳng buồn, chỉ là đã quen.

Nó cho rằng cả đời mình sẽ mãi quẩn quanh mảnh thảo nguyên này.

Vinh Quang mênh mông nhường ấy, mấy công hội lớn, bọn họ đánh tới đánh lui, Mạc Phàm liền nhặt trang bị, ngày qua ngày cứ thế theo quán tính mà một mực trôi đi.

Cho đến khi cậu gặp Quân Mạc Tiếu. Quả nhiên, trong khoảng thời gian đó, rốt cuộc cậu chẳng cười nổi nữa.

Ông già Noel tìm được tuần lộc của mình rồi.

Tuần lộc lạnh lùng quan sát ông già râu bạc kì quặc đó.

Nó nhìn nhầm rồi, ấy thật ra là một người thanh niên.

“Không còn thời gian để giải thích đâu, sau này nếu rảnh anh sẽ kể cho cậu một câu chuyện cũ rất dài.”

Về chiến đội Hưng Hân, về Vinh Quang, về mộng tưởng vô tận chôn giấu nơi đáy mắt thanh niên.

Hắn trở về rồi, cảnh còn người mất, nhưng thanh Khước Tà ấy vẫn đặt trong lòng, thêm một Quân Mạc Tiếu, thêm một ô Thiên Cơ.

“Tóm lại, giờ anh đang đứng trước mặt cậu đây này, anh tên Diệp Thu, cậu cũng có thể gọi anh là Diệp Tu.”

“Xe trượt tuyết ngoài cửa, cậu, muốn gia nhập cùng bọn anh không?”

Nhưng tôi chỉ muốn nán lại nơi đồng cỏ của mình.

Hình như kẹo cao su ở cửa hàng tiện lợi tăng giá rồi.

Đám người trong bốn công hội lớn rốt cuộc vì sao cứ phải đánh tới đánh lui?

Vinh Quang là gì… Game ư?

“Anh đảm bảo với cậu, cậu sẽ có một đồng cỏ còn rộng lớn hơn nữa, bầu trời điểm xuyết muôn ánh sao, đại dương dạt dào sóng vỗ, gió mùa lướt trên đồng nội… Bất cứ nơi nào, chúng ta đều sẽ xông về phía trước.”

Mày vẫn chưa chán ngán cuộc sống như thế này ư? Mạc Phàm.

Tuần lộc nghĩ đến đồng nội cỏ xanh bát ngát,

Gật gật đầu,

Chuông Giáng sinh sắp ngân vang,

Hành trình, đã ở ngay trước mắt.

Nhạc trong tai nghe cậu chưa từng dừng lại.

Cả lửa lòng hừng hực giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy, cũng chưa từng lạnh đi dẫu chỉ một khắc.

Sasuke ngầu vậy đấy.

Đoàn người Hưng Hân, lảo đảo ngả nghiêng, một đường tiến tới, không dễ.

Đại mạc Bá Đồ rộng lớn, tai nghe truyền đến tiếng sỏi cát vuốt ve, Mạc Phàm nghe thấy, gió dữ gầm gào lướt qua. Trời xanh, mây mù, mưa rơi. Cậu nghe thấy được, thanh âm trăm hoa nở rộ. (2)
(2) Tác giả chơi chữ với tên các chiến đội ở đây: Trong cụm “gió dữ gầm gào lướt qua” nguyên văn là “cuồng phong hô khiếu nhi quá”. Trong cụm “Trời xanh, mây mù, mưa rơi” nguyên văn là “Lam thiên, âm thiên, vũ lạc”. Trong cụm “thanh âm trăm hoa nở rộ” nguyên văn là “bách hoa thịnh khai đích thanh âm”.

Bài hát ấy dường như đã kết thúc từ lâu, phát đi phát lại.

Vậy thì Mạc Phàm, mày sẵn sàng chưa?

Cái gánh hát rong Hưng Hân này, không thiếu lưu manh miệng thối, nên cần Ninja biết vả mặt.

Mày là lính mới, newbie (3), xuất thân đường phố.
(3) Newbie: Thuật ngữ sử dụng để chỉ người mới trong lĩnh vực, xông việc nào đó. Trong bản gốc tác giả viết là “New Bird”, nhưng vì tra quài không ra nên tui mạn phép đổi thành “newbie” cho quen thuộc.

Mà mấy chiến đội nhà người ta, tân binh nào chẳng bước ra từ trường Quân sự Hoàng Bộ (4)?
(4) Trường Quân sự Hoàng Bộ: Học viên quân sự đào tạo sĩ quan lục quân của Trung Hoa Dân Quốc từ năm 1924 - 1927 tại thành phố Quảng Châu, chỉ tồn tại trong 5 khoá đào tạo nhưng đã cho ra đời nhiều danh nhân quân sự, nhiều người trở thành tướng lĩnh lừng danh trong các cuộc chiến Bắc Phạt, nội chiến Trung Quốc, Chiến tranh Trung — Nhật. Nay trường chỉ còn lại vài di tích, được chính quyền tôn tạo và sử dụng như một khu lưu niệm lịch sử và điểm tham quan du lịch. (Nguồn: wikipedia)

Mày là đứa nhà quê.

Mày sẽ sai lầm, những sai lầm mà tuyển thủ chuyên nghiệp không nên mắc phải, bọn họ được huấn luyện rồi, mà mày thì không.

Mày sẽ phạm quy, từ khi rời khỏi đồng cỏ, mày cũng chẳng biết luật giao thông.

Mày sẽ kéo chân đồng đội, nhưng thật ra mày chẳng cô đơn đâu, vì có một mục sư nữa, đứa sau kéo chân còn giỏi hơn đứa trước.

Mày…

Mày sẽ bùng bổ.

Nhạc dừng, trong tai nghe, lặng thinh, mày chẳng nghe được gì nữa cả.

Mọi âm thanh hào hùng, nhiệt huyết, bi thương, đều đã bặt tăm.

Trong chớp mắt.

Thế giới hoá tĩnh lặng, chỉ mình mày đang tự hỏi.

Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…

Tiếng nhịp tim mày đập, càng lúc càng lớn!

Mạc Phàm, mày, chớ có bình phàm.

...

Bao nhiêu suy nghĩ cứ thế một mực rực cháy.

Ầm!

Nổ tung, rồi một tiếng rít gào theo sau, có gì đó, xông thẳng lên bầu trời đêm.

Bầu trời đêm mê người.

“Mạc Phàm, cậu sẵn sàng rồi à?”

“Đúng thế, tôi sẵn sàng rồi.”

Sát na phương hoa, nhất thuấn yên hoả.
(Trong khoảnh khắc hoa nở, trong nháy mắt pháo hoa rợp trời.)

Rực rỡ, bắt mắt.

Mày, thế không thể đỡ!

“Mạc Phàm, cậu phải lên đài rồi.” Trần Quả nhắc.

Mạc Phàm đứng lên.

“Cố lên nha!” Tô Mộc Tranh nói.

Trên sân thi đấu, fan Hưng Hân đang hô lớn tên Mạc Phàm.

Mạc Phàm ngẩn ra.

Tình cảnh này dường như đã từng quen biết, chẳng qua, khi ấy là người ta đòi đánh.

“Mạc Phàm cố lên!”, “Mạc Phàm tất thắng!”, “Sát thủ đại thần!”.

“Mạc Phàm, Mạc Phàm…”

“Diệp Tu… Đây là mộng tưởng anh nói tới ư? Đồng cỏ này thật sự lớn lắm đấy.”

Vinh Quang là gì? Tôi nghĩ đáp án đã chẳng còn quan trọng.

Mạc Phàm bước vào phòng thi đấu, ngồi xuống, đeo tai nghe lên.

Âm nhạc chảy xuôi từ trong tai nghe, lưu loát tựa như dòng nước cuồn cuộn.

Lại bất chợt nhanh chóng lùi về, thật cẩn thận, vòng quanh.

“Mạc Phàm, tôi hỏi cậu lần nữa.”

“Cậu, đã sẵn sàng chưa?”

“Tôi chỉ thấy tiếc…”

“Tiếc cái gì?”

“Trong thi đấu trang bị không rơi được.”

Nơi tai nghe, tiếng nhạc đã ngủ đông hồi lâu rốt cuộc cũng bùng nổ trong một giây ấy.

Mặt Mạc Phàm không mang cảm xúc, mà tốc độ tay nháy mắt tăng lên một trị số khiến người ta kinh ngạc.

Cậu nghe thấy con tim mình xóc nảy, nhảy nhót, hò reo.

Cậu muốn thét gào.

Nhưng cậu cũng chẳng hề thể hiện ra chút dao động cảm xúc nào cả.

Mạc Phàm tựa như một vò rượu mạnh, ngửi vào, chỉ thấy thơm. Mùi hương thì biết bao nhiêu loại: hương gạo, hương hoa, hương người con gái…

Chỉ có kẻ uống cạn, mới biết rượu này, bá đạo đến nhường nào.

Ảnh Vũ, phân thân của Ninja tản ra.

Đoá pháo hoa thứ nhất nở rộ giữa trời đêm, nỗi kinh ngạc trước vẻ đẹp mĩ lệ ấy qua đi, bị gió thổi tan.

Ầm… Ầm… Ầm…

Đoá thứ hai.

“Hành trình này thật đẹp.”

Thuật Ninja — Thuật Độn Thổ Chém Đầu, trúng! Kẻ địch văng lên rồi!

“Dường như ngày ấy chúng ta lên đường, chỉ mới hôm qua đây thôi.”

Thuật Ninja — Ve Sầu Song Sát, Đoạn Diệt… Shuriken, thành công!

“Diệp Tu, anh đã nói sau này sẽ kể cho tôi một câu chuyện cũ rất dài, tôi nghĩ tôi đã nghe thấy rồi.”






Sinh như hạ hoa
— Phác Thụ
(Tạm dịch: Sống như hoa mùa hạ)

Cũng chẳng biết rốt cuộc đã say giấc trong bóng đêm hết bao lâu

Cũng chẳng biết phải qua bao nhiêu nhọc nhằn mới có thể mở to đôi mắt

Tôi đã tới từ phương trời xa xôi, tình cờ mọi người cũng ở đây

Si mê lưu luyến nhân gian, tôi vì nàng mà cuồng dã

Tôi là phút giây loá mắt ấy

Là khoảnh khắc ánh lửa lướt qua đường chân trời

Tôi vì người tới gặp mình mà chẳng màng tất thảy

Tôi thắp về những thứ đã vĩnh viễn tàn lụi

Tôi đang đứng đây

Vẫn đứng nơi đây

Ngắn ngủi tựa kinh hồng

Rực rỡ như hạ hoa

Đây là một thế giới nhiều mỹ lệ lại lắm điều tiếc nuối

Chúng ta cứ thế ôm nhau cười mà nước mắt thì rơi

Tôi đã tới từ phương trời xa xôi, giữ trọn hẹn ước gặp gỡ với người

Rực rỡ tựa muôn đoá hạ hoa



Lời tác giả:
Chuyến đi này không tệ nhỉ

Mở ra trước mặt bạn

Kết thúc bằng lời bài hát.

Câu chuyện của Mạc Phàm đã hoàn

Thật ra vẫn còn dài lắm.

Game game game ~~~
Câu hỏi: Tác giả đã so sánh Mạc Phàm với điều gì?
Gợi ý: 7 kí tự chữ
 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#7

Bình luận bằng Facebook