Hoàn [Lửa non][Nghĩa Trảm] Kỳ phản nghịch đến muộn

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,224
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
Sản phẩm thuộc PJ Thế hệ mới 2021 [Lửa non]

Kỳ phản nghịch đến muộn

Tác giả: 子书洂旲
Edit: Phong​

Lâu Quan Ninh mình đầy bụi đất lao ra khỏi nhà, trên quần tây đen dài là một dấu giày sáng loáng.​

"Thằng nhóc thối! Mày còn chạy, chạy thì đừng mong vào lại cái cửa này nữa đấy!" Lão Lâu tức giận, nhấc chân đuổi ra theo, cất cao giọng mắng, kết hợp với tiếng ho suyễn kinh niên, nghe như tiếng gió thổi qua ống bễ cũ.​

"Tuân lệnh!" Lâu Quan Ninh chạy đến cửa, xoay người về phía sân chào một cái, rồi lại tiếp tục ngựa không ngừng vó chạy thoát thân, thở hồng hộc, vô cùng chật vật.​

Vất vả lắm mới chạy thoát, đến lúc trở lại chiếc xe đậu ở một góc yên tĩnh của đại viện, hắn lại bị đồng đội cười nhạo.​

"Phụt, lại bị ông già nhà cậu đánh rồi." Chung Diệp Ly ôm bụng, ngồi trên ghế phó lái cười co rúm.​

"Ừ." Lâu Quan Ninh thở dài, xoa xoa mông: "Đúng là gừng càng già càng cay, sau bao nhiêu năm vậy mà ông già ấy vẫn ném dép chuẩn thế."​

"Nói gì vậy?" Văn Khách Bắc mở cửa xe, ngồi vào ghế sau, che kín tai bên phải.​

"Mẹ cậu lại níu lỗ tai cậu à?" Lâu Quan Ninh lập tức biến thành người ăn dưa, cứ như người vừa bị đánh không phải hắn vậy.​

"Cùng là người lưu lạc chân trời, cần gì thế chứ?" Văn Khách Bắc thở dài, thả tay xuống, so sánh hai lỗ tai có thể thấy rõ màu sắc khác biệt giữa chúng, thê thảm thật. Hắn xem giờ, có chút khó hiểu: "Hai tên kia thì sao? Không phải là bị giam rồi chứ?"​

"Cũng không đến nỗi." Chung Diệp Ly vuốt vuốt mặt dây chuyền treo trên ba lô, nhìn ra cửa xe, ôi!!! Hai tên kia đang đỡ nhau đi về phía xe bên này, xem ra cũng đã bị đánh thật thảm.​

"Diệp Ly, sao cậu lại không sao chứ?" Trâu Vân Hải ngồi vào ghế sau, hâm mộ nhìn người duy nhất không bị thương trong xe.​

"Nói linh tinh." Chung Diệp Ly liếc hắn một cái: "Tui là nữ, cậu còn mong tui bị đánh à?"​

"Không không không, chị đại em sai rồi." Trâu Vân Hải thức thời làm trang tuấn kiệt, lập tức cầu được tha.​

Lâu Quan Ninh thấy người đã đông đủ, đạp chân ga một cái, xe chạy ra khỏi đại viên. Cuộc bỏ nhà ra đi của cả năm chính thức bắt đầu.​

Thành lập một chiến đội cũng xem là gây dựng sự nghiệp, chuyện gây dựng sự nghiệp ấy mà, vốn rất quan trọng. Do đang trong tình huống bỏ nhà ra đi, bọn họ đều không nhắc đến nguồn cung trợ giúp phía người nhà. Theo như Trâu Vân Hải nói, họ không đóng băng kho bạc nhỏ của hắn đã là tận tình tận nghĩa rồi. Tất cả gom hết số tiền trong tay lại, lại tìm bạn bè thân quen mượn một ít, cuối cùng cũng có được một số vốn khởi nghiệp kha khá.​

"Nghèo." Chung Diệp Ly nhìn các mục dự toán đã in, nói thầm, rồi đưa cho Cố Tịch Dạ.​

Lớn lên trong thế gia vọng tộc, mưa dầm thấm đất từ nhỏ, ít nhiều gì cũng có thể xem hiểu được chúng.​

Cố Tịch Dạ xem rồi cau mày đưa cho Trâu Vân Hải: "Đúng là thảm thật."​

Trâu Vân Hải thở dài truyền cho Văn Khách Bắc: "Gây dựng sự nghiệp khó thật nha."​

Văn Khách Bắc che mắt ném lên đùi Lâu Quan Ninh: "Nếu tui không muốn đối mặt thực tế thì sao?"​

Lâu Quan Ninh bấm ngón tay tính sổ, cuối cùng cho ra một kết luận: "Chúng ta ăn mì gói."​

"Sao vậy?" Văn Khách Bắc điếng người, vừa rồi không phải còn đang nói về vấn đề các mục dự toán sao, sao đã chuyển sang mì gói rồi?​

"Diệp thần nói ăn mì gói tiết kiệm tiền." Lâu Quan Ninh giải thích: "Hôm qua tui cố ý đến nhờ Diệp thần chỉ bảo, Diệp thần với tiệm net bọn họ thường xuyên ăn mì gói. Hơn nữa Diệp thần còn nói, tham gia vào ngành thể thao điện tử không ăn mì gói thì không có không khí."​

Nói đến mì gói, Cố Tịch Dạ hứng thú hỏi: "Còn nhớ hôm mùng một kia, mấy đứa chúng ta lén trốn phụ huynh đi ăn mì gói không?"​

Hắn vừa nói như vậy, mấy người khác cũng nhớ lại.​

"Ừ, lúc đó mấy người lớn bảo ăn mì gói không tốt, muốn ăn còn phải lén lén lút lút. Chỉ là thùng mì tụi mình chia nhau ăn kia thật sự rất ngon nha haizzz." Chung Diệp Ly chép miệng.​

"Đám mấy cậu ăn thì ngon rồi, tui lại thảm." Trâu Vân Hải lắc đầu một cái: "Mẹ tui phát hiện ra gói gia vị mì gói trong phòng tui, đuổi theo tui đánh suốt nửa đại viện, xấu hổ chết đi được."​

"Ờ, cái này tui biết nè, lúc ấy tui ở trong phòng xem, còn gọi bọn họ cùng nhau xem náo nhiệt." Văn Khách Bắc dùng một câu khiến Trâu Vân Hải tức điên.​

"Văn Khách Bắc, chịu chết đi!" Trâu Vân Hải đuổi theo Văn Khách Bắc chạy khỏi phòng. Nửa tiếng sau, cả hai xách một thùng mì gói quay lại.​

Nếu đã không còn ai quản, vậy dứt khoát ăn đủ thôi.​

Nghĩa Trảm dùng cơ sở vật chất mạnh mẽ của đội để thu về tư cách chiến đội từ Liên minh, tuy nói đây là chuyện đương nhiên, nhưng cả năm vẫn vô cùng vui vẻ. Nghĩ rộng lo xa, Chung Diệp Ly đưa ra ý tưởng thành lập trại huấn luyện, cũng được những chiến hữu khác đồng ý.​

"Trại huấn luyện cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, thêm mấy đứa nhóc cũng chẳng sợ không nuôi nổi." Lâu Quan Ninh gật đầu một cái, lập tức đăng tin tuyển thành viên cho trại huấn luyện lên Weibo chiến đội.​

Mấy tiếng sau, khu bình luận rộ lên đủ loại tin, có nói Nghĩa Trảm là chiến đội nhân dân tệ, cũng có trào phúng bọn họ bỏ tiền mua vị trí, hoàn toàn đi lệch chủ đề.​

"Không thì, xóa đi đăng lại cái khác?" Trâu Vân Hải nuốt ngụm nước miếng, không ngờ tới sẽ xuất hiện loại chuyện này.​

"Không cần, tuyên truyền miễn phí, tốt biết bao." Văn Khách Bắc hồi hộp: "Lại giảm được một phần chi tiêu."​

Lâu Quan Ninh suy nghĩ một chút, đúng vậy, đúng là cái lý này, để đi, một đợt tuyên truyền miễn phí, ai lại không thèm chứ?​

Đến ngày thi vào trại huấn luyện, người tới cũng không ít chút nào, nhốn nháo cả lên, có nhỏ tí tầm mười mấy tuổi, cũng có mấy người sắp ba mươi, lớn hơn cả bọn hắn.​

"Xin lỗi, câu lạc bộ chúng tôi có giới hạn độ tuổi, cảm ơn đã tham gia." Văn Khách Bắc cực bất đắc dĩ từ chối đơn xin của một người đàn ông trung niên ăn mặc như một gã lưu manh, có chút dở khóc dở cười.​

"Phụt, nếu không phải thấy tụi bây nhiều tiền thế, ông đây lười đến chỗ này. Điên rồi." Người trung niên kia hùng hùng hổ hổ bỏ đi.​

Trâu Vân Hải suy tính chốc lát, hét to: "Chiến đội nghèo, trại huấn luyện lương tháng 1000, không thể tiếp nhận xin trực tiếp rời đi."​

Không thể không nói một chiêu này quả thật rất hữu ích, số người xếp hàng chờ nhận phiếu đăng ký trực tiếp giảm đi một nửa.​

Tiền ai mà từ gió thổi đến chứ, bọn họ sẵn sàng hào phóng đối xử với thành viên trại huấn luyện là một chuyện, không muốn thu nhận đám ăn no chờ chết lại là chuyện khác, không hề mâu thuẫn. Hơn nữa, cho dù có tiền thì cũng nên có quyền mà.​

Nghĩa Trảm mở đầu phách lối, đến lúc tranh giải chính thức thế nhưng lại trượt dài, tiếng chất vấn từ bên ngoài không ngừng kích thích bọn họ, thế nhưng bọn họ cũng không thèm để ý. Rất nhanh, sau khi điều chỉnh trạng thái xong, Nghĩa Trảm bắt đầu bước lên đường dốc, rồi cũng lấy được hạng thứ mười lăm trên bảng tổng thành tích.​

Đối với bọn hắn mà nói, điều này đã vô cùng tốt.​

Kỳ phản nghịch đến muộn, không phản nghịch chút thì sao có thể xứng đáng với một bầu đam mê tuổi trẻ này chứ?​

Câu hỏi: Khi tham gia vào ngành thể thao điện tử, không ăn gì thì không có không khí?​
 
Last edited:

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
808
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#2

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,224
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#3

Bình luận bằng Facebook