Hoàn [Lửa non][Mễ Tu Viễn] Ba nguyện vọng

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
Sản phẩm thuộc PJ Thế hệ mới 2021 [Lửa non]

Ba nguyện vọng

Tác giả: 星星少女牌椰子糖
Edit: Phong
(Tên fic do editor tự đặt)
Mễ Tu Viễn ra mắt trong mùa mười, vào đêm trước lễ giáng sinh.​
Khi tên của cậu xuất hiện ở vị trí ra sân đầu tiên trong vòng đấu đơn, khi màn hình điện tử lớn hiện phụ đề lên, cậu tin rằng tất cả người xem đều cảm thấy khó hiểu.​
Cậu đứng thẳng tắp bên khán đài dành cho các tuyển thủ, ánh đèn rực rỡ tươi đẹp trên võ đài tranh giải chiếu đến hậu trường có phần tối tăm, ánh đèn sáng tối chập chờn chiếu lên mặt cậu, không thể thấy rõ mặt cậu.​
Cuộc so tài đầu tiên trong mùa đấu thứ mười của Mễ Tu Viễn, còn có đối thủ so tài đầu tiên trong kiếp sống chuyên nghiệp của cậu, chính là đại thần Diệp Tu được khen là bách khoa toàn thư Vinh Quang. Mùa đấu thứ mười, không thể nghi ngờ mùa đấu ấy đã ghi danh đại thần Diệp Tu và Quân Mạc Tiếu của anh vào lịch sử tranh tài của Vinh Quang, bên cạnh đó còn có chiến đội Hưng Hân đã trở thành chú ngựa đen đáng ngạc nhiên nhất trong giải đấu vòng tròn chuyên nghiệp này.​
Sau đó cậu xem lại video so tài, bên tường thuật lúng túng phát huy trí tưởng tượng thuyết minh, ống kính truyền hình lại cho cậu đủ cảnh đặc tả. Vốn dĩ đội trưởng Tiêu kéo cậu sang một bên thì thầm, cả câu ý chính nói dù kết quả thi đấu thế nào, không đánh lại được cũng không sao, lại bị giải thích thành một trong bốn bậc thầy chiến thuật chỉ đạo trực tiếp tại trận.​
Mễ Tu Viễn nhìn mình trong hình ra sân đầy hoa lệ, có chút dở khóc dở cười.​
Tiền bối trong đội cũng từng bảo cậu, người mới ấy, chính là người sẽ được các tiền bối dùng kinh nghiệm phong phú, vô hạn motif, điên cuồng huấn luyện theo kiểu quân sự.​
Rồi thì dưới sự dạy dỗ yêu thương của bách khoa toàn thư Vinh Quang, cả cuộc đấu của cậu kéo dài chưa đến một phút. 58 giây, chính xác là thế.​
58 giây, ngay khi cậu còn chưa kịp phản ứng, màn hình máy tính của cậu đã đen thui trong nháy mắt, nhân vật thích khách bại dưới tay tán nhân đang cầm Ô Thiên Cơ.​
Cậu chỉ nhớ mình là bên sân nhà, chọn một bản đồ độc đấu nhỏ. Bản đồ cực kỳ đơn giản, quá trình đánh nhau cũng cực kỳ đơn giản. Nhanh đến mức cậu như đã mất đi trí nhớ của một phút ấy, chỉ nhớ rõ cảm giác run rẩy nơi đầu ngón tay đặt trên bàn phím của bản thân, điên cuồng khuấy động trái tim, cùng sự hoảng hốt không thể tin nổi.​
Dù là cậu đã thua chỉ trong một phút, dù là trong màn ảnh mặt cậu không có vẻ gì khó chịu, là một tuyển thủ nhà nghề, dù đối mặt với vị thần, vị tiền bối lớn mạnh mẽ như Diệp Tu, lòng cậu vẫn thấy khó chịu. Nhưng khi mất mác rời khỏi phòng thi đấu, xuống khỏi sân thi đấu, cậu đã ngẩng đầu nhìn về phía các tuyển thủ tiền bối trong đội đang chờ cậu trở về.​
Có lẽ đa số bọn họ cũng không phải là tuyển thủ đứng đầu Liên minh trong mắt người khác, dù là so với đội vốn đã mạnh hay đội giàu mới nổi lấp lánh ánh sao, chiến đội này cũng có vẻ hơi lu mờ ảm đạm, có phần nhạt nhẽo không đáng kể đến. Thế nhưng ngay lúc cậu sa sút xoay người rời đi, cậu nhìn thấy sự dịu dàng có thể so với mặt trời trăng sao của các vị tiền bối ấy.​
Lúc Mễ Tu Viễn quay lại ghế tuyển thủ, các tiền bối đều đứng dậy vỗ tay cho cậu, hỏi thăm cậu, trong ấy đã bao hàm quá nhiều ý nghĩa. Là sự an ủi cho đồng đội vừa thất bại, là lời cổ vũ cho đợt thi tiếp sau, là sự khích lệ dành cho người mới cậu, là kỳ vọng đối với tương lai Lôi Đình.​
Đới Nghiên Kỳ vừa kết thúc ba năm người mới xoa xoa đầu cậu, mỉm cười, cũng không nói gì. Mễ Tu Viễn cảm nhận được sự ấm áp trong những biểu hiện dịu dàng và lặng lẽ của các đồng đội. Tiếng hoan hô dời núi lấp biển đã thuộc về người thắng, hoa tươi và tiếng vỗ tay đã lát nên con đường phía trước, bấy giờ, cậu bước lên con đường dài vô định.​
May thay, tương lai đáng giá.​
May thay, góc nhìn có thể an ủi.​
Cậu bỗng nhiên ý thức được có cái gì thay đổi. Kể từ thời điểm ấy, cậu đã không chỉ còn là một hậu bối, một chú chim non mới sinh nữa, cậu sẽ cùng bọn họ trở thành đồng đội, làm chỗ dựa cho nhau, cùng nhau sóng vai đồng hành tiến về Vinh Quang vĩ đại nhất kia.​
Lôi Đình, là chiến đội cậu cảm thấy tốt nhất.​
Không ai biết, Mễ Tu Viễn có ba nguyện vọng.​
Nguyện vọng đầu tiên, xin ba Bướm viết thêm mấy trăm chữ cho cậu ngoài nghìn chữ chính văn đi.​
Nguyện vọng thứ hai, hi vọng mùa giải sau mình sẽ lợi hại hơn bây giờ.​
Nguyện vọng thứ ba, hi vọng trong tương lai, sẽ có một ngày, Lôi Đình sẽ có thể tiến gần hơn đến Vinh Quang ấy.​
 

Bình luận bằng Facebook