Hoàn [Lửa Non] [An - La - Kiều] Đồng đội tốt của Schrodinger

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project [Thế Hệ Mới 2021] LA NON

ĐỒNG ĐỘI TỐT CỦA SCHRODINGER

Tác giả: 寒山一带伤心碧

Link gốc: 【安+罗+乔】薛定谔的好队友(粮食向)

Edit: Nguyệt

Beta: Amelys



Đây là fanfic, không phải chính truyện Toàn Chức Cao Thủ. Nhân vật nằm trong Toàn Chức Cao Thủ của Hồ Điệp Lam; các thiết lập nhỏ và diễn biến nội dung thuộc về tác giả fanfic.



Để tui đánh call cho team 3 bạn trẻ Hưng Hân.
An Văn Dật người chơi hệ nhiệt tình yêu thương nhưng độc mồm độc miệng.
Ôm đùi học thần.
Đây là một câu chuyện bắt nạt bé Kiều.




Rất lâu về trước, ba người họ đã từng bàn luận về đề tài này.

Hồi đó anh Văn Dật đã nói sao nhỉ? Phải rồi, là “Cứ qua chuẩn tiếng Anh CET-4 với CET-6 là tốt nghiệp được rồi, thực ra cũng không có gì khó khăn cả.” La Tập ở bên cạnh cũng bảo: “Thi CET-4 chỉ tính điểm bài làm thực tế, không có điểm cộng, hơn nữa lượng từ ngữ không nhiều lắm. Tôi có một cậu bạn học đã đạt CET-4 từ hồi cấp hai, thi thử CET-6 cũng được 590 điểm.”

Lúc ấy bạn trẻ Kiều Nhất Phàm ngồi cạnh đã ngây thơ chớp chớp mắt, thật sự cho rằng CET-4 chỉ là tiêu chuẩn cấp hai.

* CET-4 và CET-6 (College English Test) là bài kiểm tra chuẩn hóa về năng lực tiếng Anh của sinh viên đại học, được thực hiện từ năm 1987. Thi sinh phải đạt trên 425 điểm CET-4 mới được phép dự thi CET-6.

Mãi đến khoảnh khắc có mặt trên đường phố Zurich, đi theo hai người kia xuyên qua dòng người ngoại quốc, cậu mới nhận ra hiện thực khác xa tưởng tượng. Sau một hồi bắt chuyện hỏi đường lưu loát trôi chảy, nghênh đón An Văn Dật là ánh mắt thảng thốt của Kiều Nhất Phàm.

“Anh, anh Văn Dật, anh nói tiếng Anh siêu quá đi…” Cách cậu nói chuyện lúc này cứ như đang tập nói vậy. Tình cảnh hiện tại kiểu như đột nhiên nhận biết lại từ đầu về người bạn cùng phòng hai năm, hiểu rõ rồi thì cậu biến thành một newbie luống cuống chân tay quỳ rạp trước mặt lão đại.

“Trình anh cũng chỉ thường thường thôi.” An Văn Dật vừa nói vừa chỉ sang La Tập bên cạnh, “Tiếng Anh của cậu ấy tốt hơn anh nhiều.”

“Ố, thật à?!!!!!!”

Ánh mắt Kiều Nhất Phàm nhìn La Tập lập tức biến thành ánh mắt kính nể lấp lánh ánh sao. La Tập bị cậu nhìn đến mức toát mồ hôi, sợ hãi đẩy kính: “Không phải đâu Nhất Phàm, cậu đừng nghe Văn Dật nói thế. Tôi chỉ thi CET-6 được điểm cao hơn anh ấy chút thôi, nói chung là tạm được thôi chứ thực ra khẩu ngữ tôi không lưu loát bằng.”

An Văn Dật bóc mẽ: “Thôi đi, ngày nào cậu chả đọc tài liệu chuyên ngành bằng tiếng Anh, cái đấy mà gọi là ‘tạm được’ thì để anh biểu diễn livestream ăn bàn phím cho cậu xem.”

La Tập hơi hơi đỏ mặt, gãi gãi đầu: “Thật sự chỉ tạm được thôi mà, tôi có khá nhiều đàn anh học tập nghiên cứu ở nước ngoài giỏi hơn tôi nhiều. Bình thường tôi bận rộn luyện game với làm toán nên có nhiều thời gian trau dồi tiếng Anh đâu. Lần nào đọc tài liệu mà không tra từ điển đều không xong.”

“Thế cậu nói tôi biết ai đọc luận văn tiếng Anh mà không cần tra từ điển.”

“… Ờm… À thì… Nhưng mà Zurich này là khu vực tiếng Đức, quả thật mỗi tiếng Anh thôi vẫn không đủ dùng lắm.”

“Thôi cậu đừng nói nữa.” An Văn Dật nghiêm trang tháo kính xuống, ra hiệu cho La Tập nhìn Kiều Nhất Phàm bên cạnh, “Cậu làm thế với Nhất Phàm mà không thấy cắn rứt lương tâm à?”

La Tập quay sang bên liền thấy hình ảnh Kiều Nhất Phàm sắp quỳ trước hai người, đôi mắt hiện lên sự run rẩy của newbie.

“…” Chết rồi, bắt đầu cắn rứt lương tâm thật rồi!!!

Khuôn mặt La Tập đầy vẻ hoảng sợ như meme “Không, không phải thế đâu, tui không làm vậy”.

An Văn Dật nhìn hai người kia, một nụ cười chợt vụt qua. Anh ta đẩy kính mắt, vô cùng bình tĩnh mở Google Maps: “Được rồi, nãy tôi mới hỏi đường xong. Phải bắt tàu hỏa mới tới được ETH Zurich cơ, mau đi thôi nào.

Chuyện ban đầu chỉ là ba người họ hẹn nhau cùng đi chơi thôi. Hôm nay là chủ nhật được nghỉ thi đấu, mai mới đánh trận bán kết giải thế giới. Ở trong khách sạn cũng không có việc gì làm, Kiều Nhất Phàm hỏi một lượt trên group chat của chiến đội, vừa vặn thấy La Tập nói muốn ra ngoài một chút, tiện thể đi thăm thú luôn, An Văn Dật cũng đồng tình.

Thế nên ba người tụ lại cùng nhau, tuy Kiều Nhất Phàm không rõ đi thăm thú là đi đâu, nhưng xét thấy đồng đội đều biết nên cậu cứ vậy ngoan ngoãn đi theo, không cần suy nghĩ gì hết. Vốn ba người xêm xêm tuổi nhau, trong đội cũng thân thiết, thường xuyên đi chung với nhau nên lần này cũng không có gì lạ cả. Đến tận khi đoàn tàu hỏa màu đỏ chạy đến sườn núi, Kiều Nhất Phàm mới phát hiện cậu không theo kịp câu chuyện của hai người bạn đi chung.

“Anh từ từ chút, ETH với UZH, cái nào là là Đại học Zurich, cái nào là Viện Công nghệ Liên bang Thụy Sĩ?”

“ETH là Viện Công nghệ, chỗ đó đỉnh thực sự luôn. Tôi có mấy đàn anh là thạc sĩ đến đó học phần mềm… Tôi nhớ mang máng hình như ETH đứng top của các trường đại học về khoa học kỹ thuật ở khu vực không nói tiếng Anh đó.”

“Thật à?”

“Văn Dật, tôi lừa anh làm gì chứ, tôi nhớ hình như còn có mấy người từng đoạt giải Nobel nữa. Đúng rồi, Einstein tốt nghiệp từ ETH đó, còn từng làm giảng viên ở ETH nữa.”

“Cậu đừng có lừa tôi, chẳng phải ông ấy làm việc ở Cục Bằng sáng chế Bern sao, có làm giảng viên thì cũng phải dạy ở Bern chứ.”

“Trước đó ông ấy giảng dạy ở Bern, sau lại quay về làm giảng viên ở Zurich, có gì sai đâu.”

“…”

“Mà có phải Schrodinger cũng học đại học ở ETH không? Ầy, rốt cuộc là ETH hay là UZH nhỉ, tôi không nhớ rõ lắm.”

“Tôi nói chứ, Schrodinger học đại học nào cũng vậy thôi à, dù sao cũng là Schrodinger.”

“… Hay lắm, anh thành công thuyết phục tôi rồi.”

“La Tập, gần đây cậu mới đọc phải thứ kỳ quái gì đó à —— Style tổng tài bá đạo cơ đấy.”

“…Không không không không không không, à thì là mớ sticker dạo này Mạc Phàm hay gửi trong group chat có hơi tẩy não… Thực ra tôi hơi nghi ngờ đó là đội trưởng gửi.”

“Cậu nói đội trưởng nào?”

“Đương nhiên là đội trưởng Tô rồi.”

Hai người chuyện qua chuyện lại suốt một hồi lâu mới đột nhiên phát hiện nãy giờ Kiều Nhất Phàm không nói câu nào. Hai người quay sang nhìn thì thấy Kiều Nhất Phàm bị tụt lại phía sau đang ôm lấy balo của mình, cầm di động lướt xem gì đó không rõ với vẻ ngơ ngác, trên mặt in đậm dòng chữ “Tôi là ai, tôi đang ở đâu”.

Vừa đi vừa lướt điện thoại, không thèm nhìn đường luôn, có chuyện gì mà chăm chú thế?

La Tập quơ quơ tay trước mặt cậu, thân thiết hỏi: “Nhất Phàm?”

Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác như thể có một mớ thứ đồ nho nhỏ bay ra từ trong miệng cậu. “La Tập.” Kiều Nhất Phàm cầm điện thoại, luống cuống mờ mịt nhìn cậu, “Rốt cuộc con mèo của Schrodinger đã bị làm sao?”

“…”

“…”

Chà, hóa ra là đang khám phá vật lý lượng tử.

An Văn Dật bật cười, lại cảm thấy thương thương cậu chàng này, ngơ ngác thế kia trông trẻ con hơn hẳn bình thường, giống như một con thú nhỏ đang hoảng hốt vậy. Kiều Nhất Phàm thường ngày ôn hòa chững chạc, lên sân đấu lại cực kỳ đáng tin cậy. An Văn Dật làm bạn cùng phòng với cậu hai năm, Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng được Một Tấc Tro bảo vệ hai năm, đây là lần đầu tiên anh thực sự cảm nhận rõ ràng rằng Kiều Nhất Phàm chính xác là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội.

Trái với đó, La Tập cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ làm sao để giải thích vấn đề này. Ngẫm nghĩ một hồi xong, cậu trịnh trọng trả lời Kiều Nhất Phàm: “Vấn đề này không thể nói rõ bằng vài ba câu được, nếu cậu muốn biết thì đến khi về khách sạn tôi sẽ nói chi tiết cho cậu nghe sau. Nhưng thực ra cũng không có gì đáng kể, vấn đề đấy rất là Schrodinger, kiểu nào cũng được ấy mà.”

Kiều Nhất Phàm: ? ? ? ?

Đợi chút đã La Tập! Schrodinger rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?!

Bạn trẻ Kiều Nhất Phàm muốn vừa khóc vừa vươn tay như Nhĩ Khang.

Giữa thế giới quy tụ toàn những anh tài kiệt xuất này, một bạn trẻ chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai như cậu phải sinh tồn ra sao đây QAQ!

Lại thêm cậu đánh game đã lâu, bao nhiêu kiến thức từng học trong trường đều quên sạch, không biết nói tiếng Anh nữa nên không dám rời khỏi La Tập và An Văn Dật dù nữa bước. Kiều Nhất Phàm chỉ có thể đi theo hai sinh viên đại học chính quy nghe thiên thư, cố hết sức muốn nghe hiểu để bắt kịp câu chuyện mà muốn cạn luôn thanh máu.

Khoảng sân trước cổng ETH nằm ở vị trí cao với tầm nhìn rộng thoáng có thể quan sát toàn bộ Zurich nên có khá nhiều người tụ tập ở đây hóng nắng, trò chuyện. Chụp được một loạt ảnh ở chỗ này xong, bỗng nhiên có người nhét vào tay một tờ rơi quảng cáo, Kiều Nhất Phàm mới hồi lại được một chút máu. La Tập ngó sang xem, hết sức bất ngờ: “Ố, ETH cũng tổ chức đấu giao hữu E-sport à.”

“Có Vinh Quang không?” An Văn Dật cẩn thận nghiên cứu tờ rơi lớn hơn bàn tay một chút, thành công tìm được Glory giữa một loạt các cái tên LOL, Hearthstone, StarCaft,… “Có này. Để tôi xem nào, thời gian diễn ra là hôm nay? Địa điểm đăng ký thi đấu… Đây là chỗ nào?”

“Hình như là hội trường 217 tòa nhà dạy học chính thì phải.” La Tập nhanh chóng phán đoán bằng kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ở các trường học. Cậu nhìn hai người bạn đi cùng, lấy thẻ acc clone ra: “Nhân lúc rảnh rỗi, có muốn tới đó không?”

Vài dãy bàn máy được sắp xếp trong hội trường rộng lớn, phía trước còn có một màn hình chiếu trực tiếp. Khá đông người có mặt ở đây, có người đến thi đấu nhưng phần nhiều là đến xem hoặc đánh chơi chút cho vui. Quan sát một lượt, trình độ cao nhất cũng chỉ cỡ cao thủ trong game online. Ba người họ không có thẻ sinh viên, không thể đăng ký thi đấu chính thức được, vả lại cũng không thể đi bắt nạt người chơi bình thường nên chỉ tham gia so đấu 3v3, đánh một trận giải trí.

Trở lại với Vinh Quang, Kiều Nhất Phàm mới có thể thở phào một hơi. Quay về lĩnh vực bản thân quen nhất, cậu vất vả tìm lại tự tin đã bị nghiền thành vụn trong hôm nay. Trận 3v3 diễn ra theo quy cách của một trận đấu chuyên nghiệp bình thường, không có voice chat, chỉ có thể gõ chữ. Kiều Nhất Phàm điều khiển acc clone Trận Quỷ vào đấu trường, đang định gửi vài tin nhắn trao đổi thông tin và hướng chiến thuật với hai đồng đội mới phát hiện ra máy tính này không có bộ gõ tiếng Trung.

“…” Kiều Nhất Phàm khóc không ra nước mắt mà gõ một chuỗi chấm than vào kênh đoàn đội, sau đó lại dùng chữ Latin gõ một đống pinyin, “Da bu chu zhongwen zenme ban zai xiandeng, ji!!!!!!” (Không gõ được tiếng Trung, trao đổi thế nào bây giờ, cứu!!!!!!)

La Tập và An Văn Dật đọc xong cũng bật cười một phen.

Một chiêu Mãn Nguyệt Trảm của Trận Quỷ bổ về phía đối thủ, thiếu niên Hưng Hân dù tâm tình bất đắc dĩ nhưng ra tay vẫn không chút ngập ngừng. Cậu như đang dùng hành động để biểu đạt với đồng đội rằng, chậc, không giao tiếp thì cứ đánh thôi vậy.

… Cũng đành thế. La Tập và An Văn Dật tập trung trở lại với trận chiến.

Thế nên suốt quá trình, ba người đồng đội không giao lưu với nhau một câu nào trong khi hễ đối thủ buông lời khiêu khích trên kênh chung là hai người kia trả lời không thiếu câu nào —— thậm chí mỗi câu đáp trả của An Văn Dật còn là một câu trào phúng.

Thực ra chức nghiệp mà ba người họ chơi ghép lại với nhau thành team cũng không cân đối cho lắm, cả ba đều mặc giáp vải, một đánh khống chế trận, một mục sư cùng với một pháp sư chơi phép, chẳng một nhân vật nào có khả năng chống chịu mạnh cả. Nhưng dù có mỏng manh đến thế nào đi nữa thì ba người họ đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, lại còn là người đã từng đoạt quán quân thế nên kết quả cuối cùng không có gì bất ngờ cả —— chiến thắng dễ dàng giống như bẻ gãy cành khô vậy. Lúc dòng chữ Glory xuất hiện trên màn hình, đám người vây xem đã hò reo ầm ĩ.

Nhưng lúc Kiều Nhất Phàm rời khỏi hội trường, cậu vẫn hơi rầu rĩ không vui.

Ánh nắng vàng rực nhuộm khắp Zurich, trời xanh cao rộng, mây trắng nhẹ trôi, quả là thời tiết tuyệt vời. La Tập đi bên cạnh thấy cậu cứ cúi gằm đầu xuống chẳng rõ đang nghĩ gì, bèn hỏi: “Làm sao thế?”

“Áy náy sau khi bắt nạt người chơi thường?” An Văn Dật nhìn cậu, nhướn một bên mày, “Không đến mức thế chứ?”

“Đâu có.” Kiều Nhất Phàm lắc đầu, lại nở nụ cười. Như đang sắp xếp lại dòng suy nghĩ của bản thân, cậu từ tốn nói tiếp, “Em cảm thấy hai anh giỏi ghê luôn đó.”

Vẻ mặt La Tập có chút hoảng hốt, thậm chí trong một khoảnh khắc, trên mặt An Văn Dật còn xuất hiện vẻ khó hiểu, ánh mắt rõ ràng muốn hỏi “Cậu đang nói gì thế?”

“Ơ? Em nói thật đấy.” Trông Kiều Nhất Phàm có vẻ ngượng ngùng, mặt cũng hơi đỏ lên, “Bằng cấp này, tiếng Anh này, em chẳng thể nào so được với hai anh. Trận đấy ban nãy đó, các anh có thể đáp trả lại họ bằng tiếng Anh, còn em chẳng thể làm gì ngoài cố gắng gõ pinyin cả.”

“Không, chuyện này hoàn toàn không quan trọng.” An Văn Dật bình tĩnh đáp lại, “Thắng trận đấy là được rồi, những vẫn đề khác thế nào mà chẳng được.”

Kiều Nhất Phàm lại nghiêm túc lắc đầu: “Nhưng em vẫn cảm thấy rất quan trọng.”

Hoàn toàn không thể đánh giá một người có ưu tú hay không chỉ bằng trình chơi game cao hay thấp. Cho dù mấy người họ đều là tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng cuộc sống đâu chỉ giới hạn mỗi trong phạm vi Vinh Quang. Kiều Nhất Phàm đã quen biết với đồng đội hai năm rồi nhưng cậu vẫn hết sức kinh ngạc với từng biểu hiện xuất sắc của hai người kia.

Có thể trở thành đồng đội với nhiều người giỏi giang như vậy, cậu thật sự vô cùng hài lòng và cảm kích.

La Tập an ủi cậu: “Tiếng Anh đâu phải là thứ cần dùng khi thi đấu, Nhất Phàm đừng bận tâm quá.”

An Văn Dật thầm nhủ trong lòng, cho dù có biết tiếng Anh thì hai cậu cũng có phun lời rác rưởi được đâu… Nhưng anh vẫn gật đầu, đứng đắn đẩy kính, che khuất ý cười trong mắt: “Tổng kết một câu nhé, thắng được là điều quan trọng nhất rồi. Tất cả những thứ khác đều chỉ là tiếng Anh của Schrodinger với lời rác rưởi của Schrodinger thôi.”

“…”

Bạn trẻ Kiều Nhất Phàm vừa tròn 19 tuổi tuy rất muốn nói mình rất cảm động, chân thành muốn nói câu cảm ơn, nhưng mà…

Trước hết có ai đó có thể nói cho cậu rốt cuộc Schrodinger là thứ quái quỷ gì không???

END
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2
Mỗi cá nhân/cặp giành tối đa 1 gậy:

Câu 1: Từ viết tắt của hai địa điểm được nhắc tới trong hội thoại giữa An Văn Dật và La Tập là gì?
Câu 2: Địa điểm 3 người An - La - Kiều đến có tên là gì? (Đáp án ghi bằng tên đầy đủ)
Câu 3: Nêu tên (những) nhà khoa học đã được đề cập tới trong fic?
 

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
805
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#5
Câu 2: Địa điểm 3 người An - La - Kiều đến có tên là gì? (Đáp án ghi bằng tên đầy đủ)
Viện Công nghệ Liên bang Thụy Sĩ
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#6

Bình luận bằng Facebook