Hoàn [Lửa non][Thế Hệ Mới] Thế Giới Của Người Thừa Kế Ta Không Hiểu

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
Sản phẩm thuộc PJ Thế hệ mới 2021 [Lửa non]

[Thế Hệ Mới] Thế Giới Của Người Thừa Kế Ta Không Hiểu

Tác giả: 慕玄
Edit: Cecilia
Beta: Họa
(Phong chỉ đăng hộ)

Vào kỳ nghỉ, Lư Hãn Văn ở thành phố G đã đón tiếp mấy vị khách —— Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm, Khưu Phi, Tống Kỳ Anh, Cái Tài Tiệp.​

Mấy người bọn họ bởi vì số phận đưa đẩy mà đến với nhau, bình thường nếu đi thi đấu thì chắc chắn sẽ nhân cơ hội mà chạy đi ăn cơm, đi karaoke, đi đánh Vinh Quang, không thể chờ đến khi họp mặt đầy đủ mọi người được.​

Lần này đều chạy hết đến thành phố G chơi, mặc dù không sợ Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên sẽ quản bọn họ, nhưng lại sợ sẽ làm phiền đến một số tiền bối khác. Vì thế Lư Hãn Văn dẫn bọn cậu đi mua vé tàu cao tốc rồi chạy sang nhà hàng xóm, thành phố S.​

“Này, tui bảo, ở thành phố S này không khí siêu trong lành đồ ăn cũng siêu nhiều, tàu điện ngầm ở đây so với ở thành phố G còn tốt hơn một chút…” Lư Hãn Văn tràn trề sức sống giới thiệu, “Nhưng mà ở thành phố G đậm chất Quảng Đông hơn.”​

“…” Nói về chất lượng không khí, mọi người cũng chỉ có thể yên lặng ngồi nghe chứ chẳng cảm nhận được chút ưu việt nào, tức ghê vậy đó!​

“Để tui dẫn mấy ông đi ra cảng cá Đông Hải ăn sáng, giá cả phải chăng, ăn cũng khá ngon, tui hồi trước đi học cấp hai cũng hay cùng với bạn cùng lớp ra đấy ăn. Nếu muốn ăn đồ mắc thì phải hỏi Hoàng Thiếu với Dụ đội, ừm, đợi khi nào về thành phố G phải đòi Hoàng Thiếu khao một bữa ha ha ha.” Vừa nói đến đồ ăn ngon là hai mắt Lư Hãn Văn phát sáng, mặt mày phấn khởi ngay.​

Khưu Phi nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ tàu, bình tĩnh hỏi: “Đặt phòng chưa?”​

Xoạt xoạt xoạt xoạt, bốn người còn lại nhanh như cắt quay đầu nhìn chằm chằm Lư Hãn Văn, ý tứ rất rõ ràng: Ông là chủ nhà đấy, đừng nói với bọn tôi là chỗ ở vẫn chưa đặt đấy!​

“À thì… vì vừa nãy lúc ra khỏi cổng gặp phải Hoàng Thiếu nên tui căng thẳng quá… cho nên…” Lư Hãn Văn chắp hai tay trước ngực, rất thức thời mà cúi thấp đầu, “Mong các đại nhân tha lỗi cho tui, để tui mời mọi người uống trà trái cây.”​

“Một đêm của bọn này chỉ trị giá một cốc trà trái cây thôi sao?!” Cao Anh Kiệt tức giận, nguyên do là vì hai người bọn họ ân oán đã lâu.​

Kiều Nhất Phàm không nói gì, nhưng rất rõ ràng là cậu đứng về phía Cao Anh Kiệt —— nguyên do cũng là vì cậu cùng Lư Hãn Văn ân oán đã lâu.​

Tống Anh Kỳ lặng lẽ nhìn chiến trường, thì thầm với Cái Tài Tiệp đang phỉ nhổ: “Sao tui cứ cảm thấy câu nói của Anh Kiệt là lạ…”​

Cái Tài Tiệp mở app ra để tra khách sạn, đáp: “Cái từ một đêm này có rất nhiều nghĩa đấy.”​

Cao Anh Kiệt lập tức đỏ mặt, lầm bầm nói: “Cái gì? Ý của tui là ngủ ngoài đường.”​

Lư Hãn Văn uống một ngụm nước, không hề hối cải, cười hì hì nói: “Một đêm của anh Anh Kiệt chúng ta phải trị giá một căn biệt thự mặt đường nhỉ?”​

Cao Anh Kiệt duỗi chân đạp cậu ta một phát: “Cút!”​

Đoàn người ồn ào rời ga tàu cao tốc, lên tàu điện ngầm, nghiên cứu xem có bao nhiêu tuyến đường dẫn đến khách sạn mà Cái Tài Tiệp đã đặt. Một đám thiếu niên choai choai cả người tràn trề sức xuân, khiến cho nhiều người đi qua nhìn vào không nhịn được mà mỉm cười.​

Cái Tài Tiệp đặt một dãy, tổng cộng là ba phòng và ba giường.​

Kiều Nhất Phàm vừa bước vào phòng thì lập tức kéo Cao Anh Kiệt lại chắn trước cửa phòng, phát huy xuất sắc khả năng quan sát đại cục của một trận quỷ ưu tú: “Mấy ông bàn bạc thương lượng với nhau đi, tôi ở cùng với Anh Kiệt.”​

“Này này này! Ông quá đáng vừa thôi! Lần nào cũng cướp Anh Kiệt đi!” Lư Hãn Văn lên án cậu, sau đó lại tròn mắt đáng thương nhìn Cao Anh Kiệt, “Anh Anh Kiệt ới ~ ~ ở cùng tui đi ~”​

Cao Anh Kiệt không hề dao động, mỉm cười nói: “Ngủ cùng Nhất Phàm.”​

Kiều Nhất Phàm cũng mỉm cười: “Đã từng nghe qua trúc mã trúc mã chưa?”​

Được rồi, tư thế ngủ quy củ nhất Cao Anh Kiệt sẽ ở cùng với Kiều Nhất Phàm tư thế ngủ cũng quy củ không kém, những người còn lại thì tự phân chia với nhau.​

Tống Kỳ Anh cùng Khưu Phi đồng loạt nhìn về phía Cái Tài Tiệp, lặng lẽ nhích lại gần nhau. Tống Kỳ Anh thầm nghĩ: Xin lỗi Tài Tiệp nhưng tui thực sự không muốn xem ông trừ tà lúc nửa đêm đâu.​

Lư Hãn Văn quay đầu muốn ôm đùi Tống Kỳ Anh lại phát hiện ra Khưu Phi đã nhanh chân quyến rũ cặp đùi ấy rồi, cậu vô cùng đau khổ đưa tay ôm ngực, hai mắt rưng rưng muốn khóc: “Sao mấy ông có thể đối xử với tui như vậy, người ta vẫn còn là một đứa nhỏ đấy!”​

Cái Tài Tiệp tà mị cười với cậu: “Anh sẽ bảo vệ cưng nha.”​

“Cái đại sư ông đừng cười như thế… nhìn đau mắt thực sự.” Lư Hãn Văn che hai mắt, bị Cái Tài Tiệp kéo vào phòng.​

Bốn người còn lại đi dỡ hành lý, ngồi trên ghế sofa xem TV, mấy gameshow bình thường vô cùng nhàm chán nay xem lại rất thú vị vì có bạn bè ngồi cùng, có mấy người còn ôm bụng lăn ra cười.​

Lư Hãn Văn nhảy lên ghế sofa, kê đầu lên đùi Khưu Phi: “Mấy người thật quá đáng, hại tui đến thê thảm như này hu hu hu…”​

Ở bên cạnh, Cái Tài Tiệp đang ngồi trộn gạo tẻ, gạo nếp và đậu nành thành một hỗn hợp, miệng thì lẩm bẩm: “Mời khách mới đến, tiễn khách cũ đi.”​

Khưu Phi mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Lư Hãn Văn, bắt chước lại cách nói chuyện hồi nãy của cậu nhóc: “Anh Hãn Văn giỏi ghê, có thể ngủ cùng phòng với Cái đại sư.”​

“Hu hu hu mấy người hết yêu tui rồi.” Cậu bắt đầu gào khóc thảm thiết, Tống Kỳ Anh không thể chịu được tiếng ồn này nữa, bóc một quả hồ trăn* rồi nhét vào miệng Lư Hãn Văn, quả nhiên là chặn được cái miệng của cậu.​

*Quả hồ trăn còn được gọi là hạt cười hoặc hạt dẻ cười​

Kiều Nhất Phàm và Cao Anh Kiệt ngồi một bên nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn bật cười, bầu không khí vô cùng hài hoà.​

Cái Tài Tiệp vừa làm xong thủ tục đặt phòng lại tiếp tục đau đầu về vấn đề ăn trưa: “Buổi trưa muốn ăn gì?”​

“Ông tự chọn đi ~”​


“Gì cũng được.”​

“…” Cái Tài Tiệp không để ý đến mấy tên kia, cái mà gọi là tự chọn ấy, chính là tuỳ ông chọn, nhưng phải chọn mấy món tui thích.​

Cậu lướt lướt chọn vài món, nhíu mày nhìn Lư Hãn Văn: “Không được vừa nằm vừa ăn vặt.”​

Lư Hãn Văn lúng túng ngồi dậy: “Tuân mệnh.”​

Tống Kỳ Anh ho khan một tiếng, tiếp tục bóc quả hồ trăn.​

Lư Hãn Văn chưa bao giờ nhàn rỗi, gây sự đã là bản năng khắc sâu vào tâm trí của cậu.​

Nuốt một quả óc chó xuống, cậu nhóc quay đầu mâu về phía hai con người đang ân ân ái ái giao lưu tình cảm bên cạnh. Lư Hãn Văn chỉ tay về phía hai người: “Nhìn hai tên kia kìa, lần nào cũng bị cái không khí gay của hai tên đấy làm cho mù mắt...”​

Kiều Nhất Phàm nghe vậy, quay sang cười như không cười nhìn cậu nhóc, cố tình hôn cái chụt lên má Cao Anh Kiệt: “Sao, muốn ý kiến?”​

Cao Anh Kiệt đỏ mặt, nhích lại gần Lư Hãn Văn: “Hay là thử một lần đi?”​

“Không không không, Kiều lão đại ngài cứ tiếp tục, tiếp tục…” Lư Hãn Văn khoa trương quỳ trên ghế sofa, “Lo lắng cho trinh tiết của Cao mỹ nhân thực sự!”​

Cười cười nói nói, ầm ĩ đấu khẩu, một buổi sáng cứ thế trôi đi dưới âm thanh phát ra từ gameshow. Bọn họ ăn cơm xong, lại cùng nhau đi bộ tiêu thực dưới sự yêu cầu mạnh mẽ từ phía Tống Kỳ Anh, bây giờ mới về phòng ngủ trưa.​

Đa số mọi người là sáng sớm lên máy bay, rồi không nghỉ mà lên tàu cao tốc sang thành phố bên cạnh, lại chơi nguyên một buổi sáng. Dù có là thanh thiếu niên tinh lực dồi dào cũng không thể chịu nổi, lập tức ngủ thẳng cẳng đến giờ ăn tối.​

Thực ra Lư Hãn Văn có tỉnh lại giữa chừng một lần, cậu cũng không buồn ngủ cho lắm. Nhưng lúc cậu dậy thì Cái Tài Tiệp vẫn còn đang ngủ, những người còn lại cũng không có ý định là sẽ rời giường, cộng thêm việc ánh sáng bên ngoài đã bị rèm cửa sổ chắn mất, trên người Cái Tài Tiệp lại thoang thoảng hương ngải cứu dễ chịu, cậu nhóc mơ mơ màng màng vùi đầu vào lồng ngực Cái Tài Tiệp, nhắm mắt ngủ thiếp đi.​

Các thiếu niên lần lượt tỉnh dậy, bước xuống kéo rèm cửa sổ, ngoài song cửa mặt trời đã ngả về phía tây, cả khoảng không rộng lớn nhuộm một sắc cam ấm áp.​

Bọn họ dụi mắt xoa mặt rồi đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, Khưu Phi tỉnh hơn một chút thì cầm phích đi đun nước uống cho mọi người.​

Kiều Nhất Phàm đổ nước khoáng miễn phí của khách sạn vào: “Dùng nước này đi.”​

“Phi Phi với lão đại hiền dịu ghê ~ ~” Lư Hãn Văn - cho dù chưa tỉnh ngủ vẫn không quên kiếm chuyện, nói kèm giọng mũi, một câu thôi đủ khiến người nghe mềm nhũn.​

“Cảm ơn,” Tống Kỳ Anh lấy hai cốc, một đưa cho Cao Anh Kiệt, gật đầu với cậu, “Ừ, rất hiền dịu.”​

Cao Anh Kiệt lườm quýt người vừa nói, nhưng mà nó chả có lực uy hiếp nào cả. Cậu cầm cốc nước chậm rãi uống, nhìn qua rất giống một chú cừu nhỏ.​

Cái Tài Tiệp cầm cốc nước: “Cảm ơn… Cơ mà hình như bây giờ chúng ta cần nghĩ tối nay sẽ ăn gì nhỉ?”​

Đầu tiên là Lư Hãn Văn đề nghị đi ăn quán, những người còn lại đều tán thành, cuối cùng vấn đề rơi xuống việc nên ăn món gì.​

“Lẩu?”​

“Trong não mấy tên phương Bắc bọn ông chỉ có lẩu thôi à? Mùa hè ăn lẩu không sợ nóng đến hỏng não à?”​

“Đấy là phân biệt vùng miền nhá!”​

“Phì phì ~” *​

*Tiếng thè lưỡi ấy, thực sự toi cũng không biết nên diễn tả như thế nào nữa​

“Hay là ăn cháo hải sản?”​

“Không đủ no đâu, chưa đến nửa đêm là tiêu hoá xong, với lại tưởng ăn khuya với ăn cái này?”​

“Cơm Tây?”​

“Không không không…”​

“Đồ ăn Đông Nam Á?”​

“À thì…”​

Lư Hãn Văn nổi điên: “Thế cuối cùng là muốn ăn cái gì? Có ăn cá nướng không?”​

“Cá nướng được đấy.”​

“Gì cũng được.”​

“Vậy thì ăn cá nướng đi.”​

Sáu người lại rồng rắn kéo nhau ra tàu điện ngầm.​

Người trên tàu điện ngầm rất nhiều, cơ mà vẫn trong số lượng có thể chấp nhận được, dù sao thì tất cả đều đã từng đi qua tàu điện ngầm ở thành phố B, S với G rồi.​

Sáu thanh niên với vẻ ngoài đẹp trai đứng chung một chỗ quả thật sẽ rất thu hút ánh nhìn của người khác, không bao lâu đã bị fan nhận ra. Nhưng mà bởi vì trên tàu điện ngầm có khá nhiều người nên phần lớn các fan chỉ phấn khích nhìn sang chứ không chen đến bên này.​

Bọn cậu cũng gật đầu mỉm cười với họ, Lư Hãn Văn còn vẫy vẫy tay chào nữa.​

Có fan đã nhanh chóng post ảnh chụp bọn cậu lên Weibo.​

[Mlem mlem mlem! Tiểu thiên sứ đã truyền cho tui sức mạnh!]​

[Hú hú tuôi từ trần đây, sao bọn họ lại có thể dễ cưng như vậy chứ!]​

[Mau nhào vào ngực chị, chị có kẹo nè ~]​

[ Bà dì bên trên dòm đáng sợ thực sự ]​

[Quan hệ của các thiên sứ thật tốt nha mlem mlem]​

[Đây là tổ hợp gì vậy? Nhóm người thừa kế của Liên Minh sao ? ?]​

[Ha ha ha ha ha ha đúng là nhóm người thừa kế thiệt! !]​

[Nhóm người thừa kế là cái méo gì 2333333]​

[Hợp lí mà! Hưng Hân, Vi Thảo, Bá Đồ, Gia Thế, Lam Vũ, Hư Không…]​

[Chờ chút! Nếu như vậy thì không phải Tiểu Khưu đã lên ngôi rồi sao??]​

[Há há há há há há há từ từ tui đau bụng quá hớ hớ hớ hớ]​

[Nhìn ảnh thì có vẻ bọn họ rất thân nhau ớ!]​

[Đúng đúng đúng! Nhất Phàm đưa tay ra sau lưng Anh Kiệt để đỡ cậu í, Anh Kiệt cũng vươn tay ôm nửa người Nhất Phàm! Trúc mã trúc mã ngọt quớ!]​

[Sao lúc nào cũng ship cp hết vậy, ngồi yên mlem mlem nhan sắc không phải nhàn hơn sao?]​

[Không phải ship nhá, bọn họ thực sự rất thân với nhau, Tiểu Cái kéo cổ áo của Tiểu Lư, Tiểu Khưu dù mặt đầy ghét bỏ nhưng vẫn ôm Kỳ Anh nha!]​

[Kỳ Anh cũng chắn cho Tiểu Lư đấy! Với lại nếu để ý thì sẽ thấy mới nãy Nhất Phàm đã bám vào tay phải của Tiểu Lư ớ!]​

[Quỳ lạy các lầu trên! Thực sự quá ngọt rồi!!]​

Đã đến trạm tiếp theo, có không ít người xuống nên trống khá nhiều chỗ. Nhưng mà cũng sắp đến quán cá nướng kia rồi nên bọn cậu cũng không ngồi xuống nữa.​

Vẫn có fan lặng lẽ chụp trộm bọn cậu, nhưng họ không hề tiến lên làm phiền.​

“Xin chào, tổng cộng sáu người.”​

Trang trí bên trong tiệm khá thú vị, trên tường có dán poster bộ phim ‘Cảnh Sát Trưởng Mèo Đen’*, trên mỗi bàn đều có treo một chiếc đèn, bàn ghế đều được làm từ gỗ.​

Bọn cậu cầm menu lên nghiên cứu, cuối cùng gọi hai phần cá Thanh Giang, một đĩa cá nướng đậu que Trùng Khánh, một đĩa cá nướng xì dầu không cay, kèm một ít rau.​

Bên cạnh bàn còn có một tấm biển khi “Mỗi người có thể lấy một suất rau câu miễn phí”, Lư Hãn Văn thấy vậy, hớn hở nhào ra giữa bàn, “Nào nào, quét mã đi, rau câu ăn ngon lắm!”​

Một số người không có hứng thú với đồ ngọt nhưng vẫn bất đắc dĩ phải mở Wechat.​

Hơn mười phút sau, thức ăn đã được mang lên đầy đủ, vì thế, mỗi người bê một bát cơm, bắt đầu ăn!​

Lư Hãn Văn ăn chủ yếu là món cá nướng xì dầu trước mặt, mắt chớp chớp nhìn Cái Tài Tiệp Tống Kỳ Anh ngồi bên cạnh cậu ăn món cá nướng đậu que, một đĩa đỏ lòm toàn ớt khiến cho người ta nhìn vào mà hãi.​

“Nếm thử đi, không cay lắm đâu.”​

Lư Hãn Văn nhìn Cao Anh Kiệt gắp một miếng thịt cá, sau đó nhúng cả miếng vào đĩa nước sốt đỏ chót, rồi gắp lên cho vào bát của cậu nhóc.​

Trên mặt Cao Anh Kiệt đều là vẻ thành khẩn: “Không cay lắm đâu.”​

Lư Hãn Văn cảm thấy biểu cảm này trông cứ quen quen, không phải đây rõ rang là biểu cảm của đội trưởng lúc lừa Hoàng Thiếu ăn đậu bắp sao!​

Cậu nhìn Cái Tài Tiệp với Tống Kỳ Anh, cầu xin sự giúp đỡ.​

Cái Tài Tiệp vô cùng bình tĩnh nuốt miếng đậu que xuống, lắc đầu: “Không cay đâu.”​

Tống Kỳ Anh thì hơi ngập ngừng: “Tui thấy hơi cay, nhưng mà vẫn ăn được.”​

Mùi tiêu vẫn còn đang thoang thoảng trong mũi cậu nhóc, cuối cùng là sức quyến rũ của mỹ vị lớn hơn nỗi sợ cay, mấy tên tham ăn luôn luôn thuộc loại nhớ ăn chứ không nhớ đánh.​

Lư Hãn Văn gắp một miếng cá cùng với một miếng cơm cho vào miệng, bắt đầu nhai nhai nuốt nuốt.​

“Ngon!” Hai mắt Lư Hãn Văn sáng lên, lại duỗi đũa ra gắp, căn bản là dừng không được.​

Một lát sau…​

“Phù phù… Cay quá! Phù…” Lư Hãn Văn lấy tay quạt quạt, ăn rau câu giải cay, “Cao mỹ nhân lương tâm của ông có đau không?”​


“Không những không đau mà còn cảm thấy rất đắc ý.” Cao Anh Kiệt híp mắt cười.​

Tống Kỳ Anh lặng lẽ nhấc bát rau câu của mình lên, Lư Hãn Văn xúc tới xúc lui mấy cái đã hết sạch, khoé mắt, mũi lẫn miệng cậu nhóc đều đỏ ửng lên.​

Lư Hãn Văn kéo tay áo của Cái Tài Tiệp, hai mắt rưng rưng: “Ông xem, Anh Kiệt bắt nạt tui! Ông ngủ cùng tui thì ông phải báo thù cho tui chớ!”​

Cái Tài Tiệp bình tĩnh để bát rau câu xuống trước mặt cậu nhóc, vươn tay xoa xoa tóc cậu: “Ngoan, đừng gây chuyện.”​

“Tui muốn ném mấy ông xuống Vịnh Thâm Quyến cho cá mập xơi hết cả lũ”​

“Đi thôi, không phải ông nói muốn ra bờ biển chơi sao?”​

“Hừ!”​

Cuối cùng, khi bọn cậu ra đến biển thì trời đã tối om, xung quanh cũng có khá nhiều người đi dạo, có người lớn dẫn theo trẻ con đi loanh quanh, cũng có các bà lão khá cao tuổi phất phất quạt đi bộ…​

Bọn cậu sánh vai đi với nhau, tám đủ chuyện, thỉnh thoảng lại quay ra đằng sau nói mấy câu với những người đi đằng sau, mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp.​

End

Câu hỏi: Trong fic, Tiểu Lư gọi Anh Kiệt bằng biệt danh gì? (Gợi ý: 3 từ, 9 chữ, viết hoa đầu mỗi từ, có dấu)​
 
Last edited:

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#2
Cao Mỹ Nhân
 

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#3

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#4
Lư Hãn Văn nhỏ tuổi nhất để xưng hô "tui - ông" không hợp lắm nhỉ? :pika
 

Cecilia

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
41
Số lượt thích
409
Team
Lam Vũ
#5
Lư Hãn Văn nhỏ tuổi nhất để xưng hô "tui - ông" không hợp lắm nhỉ? :pika
Mình xin lỗi vì đã rep muộn
Mình để xưng hô "tui - ông" với Lư Hãn Văn bởi vì muốn mọi người cảm nhận mối quan hệ giữa các bạn trong THM đã thân thiết đến độ cách biệt 1,2 tuổi không còn là khoảng cách nữa. ^_^
 

Bình luận bằng Facebook