Hoàn [Lam Vũ Mùa 6] [Ngụy Sâm] Người không chút xui xẻo uổng thiếu niên

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
[Ngụy Sâm] Người không chút xui xẻo uổng thiếu niên
Edit + beta: Cửu Cửu

Sản phẩm thuộc project Lam Vũ 2021
Xanh Màu Mưa Hạ
01.

Năm ấy Ngụy Sâm 20 tuổi vì game mà bỏ nhà đi, nhưng người nhà hắn cũng không thèm quan tâm, vẫn chẳng có chút kỳ vọng gì với hắn, mặc kệ hắn thích sống thế nào thì sống.

Ngụy Sâm nhìn ba trăm đồng còn sót lại trong ví, chửi thầm trong lòng, sao lại phải chạy tít đến phía nam làm gì, bằng không còn có thể tiết kiệm được hai trăm đồng tiền vé, quán net khi đó một tiếng hai đồng, hai trăm đồng, ở nhà ga thành phố G, Ngụy Sâm xoa xoa tay, vừa hít thở không khí ẩm ướt vừa tính toán hai trăm đồng có thể chơi net mấy ngày.

Nhà trọ nhỏ cạnh ga hai mươi đồng một đêm, Ngụy Sâm ngẫm nghĩ hay là đi net, năm ấy hắn vẫn trẻ tuổi, có mấy dì vẫy khách lôi kéo hắn, hắn cười ha hả nhanh nhẹn tránh đi.

Hắn mở máy tính trong tiệm net, trang chủ tràn ngập tin tức liên quan đến Vinh Quang, khi trước hắn được mời chơi thử, trên diễn đàn hết lời khen ngợi, nói trò chơi này mở ra một kỷ nguyên mới cho game online, đương nhiên phải nhận được sự công nhân của đại chúng. Nhưng những lời này cũng chỉ có thể nói ở nội bộ diễn đàn, nếu đem ra ngoài chắn chắn sẽ bị mắng là đám trạch nghiện game lại đang mơ tưởng, Ngụy Sâm chửi thầm một câu, đếm số tiền lẻ còn lại trong ví, gom góp mua một bao thuốc lá.

Một tháng trước khi Vinh Quang ra mắt.

Loạt thẻ tài khoản Vinh Quang đầu tiên được bán ở một vài điểm tiêu thụ chỉ định, Ngụy Sâm tính thử, thời gian không còn nhiều lắm. Hắn luyện game thay người ta, cách mấy ngày có thể kiếm được một khoản, một ngày ba trăm, trong đội còn có một cô nàng luyện thay, giọng thì hay nhưng kỹ năng bắn súng thì gà không chịu nổi, Ngụy Sâm nghe nói cô một ngày kiếm được năm trăm, tức tối hút thuốc thầm nghĩ tích đủ tiền ông đây sẽ đi mua một cái máy đổi giọng.

Đánh xong phó bản, lúc thanh toán, người nọ ngấy nị nói chuyện cùng cô nàng kia, Ngụy Sâm chỉ cây dâu mắng cây hòe vài câu, đối phương mất mặt cãi nhau với Ngụy Sâm, cuối cùng không trả cho hắn một đồng nào, cô nàng add QQ của hắn, gửi cho hắn một trăm, hắn cợt nhả cảm ơn người ta.

Tiệm net sẽ công bố những người đứng top từng game, hắn luôn được xướng tên, ông chủ tiệm net quen mặt hắn, thi thoảng còn đưa thuốc cho hắn hút, một cô gái thường xuyên đến chơi luôn ngồi ở xa xa mà nhìn lén hắn, rất sùng bái, Ngụy Sâm cười với cô, có ngày hắn đánh một trận đấu nhỏ, thắng được năm mươi đồng, liền mời cô đến quán KFC đối diện tiệm net, cô rất vui, đồng ý làm bạn gái của hắn.

Bọn họ hàn huyên rất nhiều chuyện, cô gái nói người nhà cô cũng không quản cô, nói ước mơ của cô là trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Ngụy Sâm hít một hơi thuốc thật dài, nói con đường của nữ tuyển thủ chuyên nghiệp không dễ đi.

Cô gái bảo sẽ ổn thôi, bởi vì không ai tin, cô mới càng muốn nỗ lực để chứng minh bản thấn.

Ngụy Sâm nhìn cô, cảm thấy giờ phút này, thân là một đứa con trai mình cũng phải bốc phét một câu, vì thế hào hùng nói với cô, tôi cũng muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, sau này gặp nhau trên sàn thi đấu.

Cô gái ngưỡng mộ lý tưởng to lớn của hắn khiến hắn vô cùng đắc ý, chủ động nhường cho bạn gái một cái bánh tart trứng.

Thẻ tài khoản Vinh Quang ở thành phố G được mở bán cùng dịp lễ Giáng Sinh, tôi hôm qua Ngụy Sâm dẫn người cày game cả đêm, lúc tỉnh ngủ đã là chiều, người xếp hàng chật cứng trong tiệm.

Ngụy Sâm nhớ tới lời mình nói, cắn răng chờ, chờ một lần là đến tối, bạn gái gọi điện thoại đến hỏi hắn có muốn ra ngoài đón lễ không, Ngụy Sâm ăn ngay nói thật, bảo rằng mình đang xếp hàng mua thẻ tài khoản, đợi mua xong thì sẽ đi cùng cô, bạn gái không vui cúp điện thoại.

Hắn kiên trì xếp hàng đến mười giờ tối mới cầm được một tấm thẻ tài khoản đời đầu của Vinh Quang, hưng phấn gọi điện cho bạn gái, đối phương dứt khoát không nhận, tin nhắn cuối cùng gửi cho hắn trên QQ là chia tay đi, Ngụy Sâm kinh ngạc nhìn dòng chữ kia rất lâu, thở dài.

Hắn trở lại quán net, cắm thẻ tài khoản vào, đăng ký, logo Vinh Quang thật to lóe sáng trên màn hình, sau đó là giao diện khởi tạo tài khoản, hắn nghĩ là chọn Thuật sĩ đi vậy, đàn ông con trai thì nên chơi Thuật sĩ, thần bí, trầm ổn, lúc hắn nói ra câu đó, ông chủ còn cười hắn, thiếu cái gì thì chọn cái đấy.

Khi đó tính năng mô phỏng khuôn mặt của Vinh Quang còn chưa hoàn thiện lắm, hắn tiện tay chọn một gương mặt đẹp trai lai láng, chọn một cái tên mà hắn cho là hợp trend nhất, cuối cùng nhìn giao diện hoàn thành rất lâu, cười khổ nói: "Người anh em, tôi vì cậu mà mất bạn gái đấy."

Sách Khắc Tát Nhĩ đối diện hắn lẳng lặng cười.

02.

Chơi được chừng nửa năm, Ngụy Sâm cũng với mấy người bạn của mình tự lập công hội, mấy người mở mic lật từ điển bàn bạc chọn tên cho công hội, bọn họ có một điểm chung, chính là đều bị thầy giáo ngữ văn ném phấn vào đầu, bảy tuyển tám lựa mới chọn được một cái tên -- Lam Khê Các.

Ngụy Sâm xem xong nói được đấy, quá xịn, so với cái Thảo gì đấy Đường đầy ngang ngược ở kế bên thì êm tai hơn nhiều! Mấy em gái xem tên sẽ chọn công hội chúng ta. Đáng tiếc số lượng người chơi nữ của Lam Khê Các giống như dính lời nguyền, luôn xếp chót, Ngụy Sâm cứ nhắc đến vấn đề này là lại ném chuột, nói phong thủy không tốt.

Mùa hè năm hắn 22 tuổi, Vinh Quang chính thức tuyên bố tổ chức giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp đầu tiên, các công hội lớn đều rầm rộ chuẩn bị chiến đội của mình, Lam Khê Các cũng không ngoại lệ.

Tiểu Khương chủ chi là một phú nhị đại, vừa chít chít méo méo kê khai danh mục, vừa nghiên răng ghiến lợi nói tiên sư cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, ba tôi luôn cảm thấy tôi chỉ đang chơi trò chơi, xem thường tôi, từ hôm nay về sau, anh đây chính là ông chủ.

Ngụy Sâm cười, quàng vai bá cổ hắn gọi mấy tiếng ông chủ, ông chủ vỗ vai hắn nói Lão Ngụy, ông chính là đội trưởng!

Lão Ngụy cười đập bốp vào lưng hắn, nói ông chủ cậu đừng tưởng anh đây không biết cậu muốn anh giúp cậu điền bảng biểu, qua đây, danh sách người dự thi, anh là thuật sĩ, Lão Phương cũng là thuật sĩ, Tiểu Cao tên chú viết thế nào, tự đến viết đi!

Nụ cười của Tiểu Cao tắt ngấm, hắn nói anh Ngụy em không viết đâu.

Ngụy Sâm hả một tiếng, hỏi sao thế.

Tiểu Cao nói mùa hè em phải đi nơi khác học, người nhà đã vất vả kiếm cửa sau cho em, không thể chơi game cùng mọi người nữa, mọi người cố gắng lên, nhất định có thể thắng.

Bọn hắn đều im lặng, một hồi sau vẫn là Ngụy Sâm lên tiếng trước, đi, không vội điền, đến nhà hàng, coi như tiễn chú em một đoạn, đi học là tốt, học hành là chuyện tốt đấy.

Đêm đó mọi người đều uống rất say, Ngụy Sâm lờ đờ mông lung đưa chai bia cuối cùng cho Tiểu Cao uống, Tiểu Cao khóc, nói cảm ơn anh Ngụy, cảm ơn đội trưởng. Ngụy Sâm nói khóc lóc cái gì... Vừa nói vừa liếc nhìn danh sách thành viên của những chiến đội khác, tay run đến nỗi không gõ nổi chữ, bấm đi bấm lại mấy lần mới chọn đúng tên Diệp Thu, hỏi hắn: Người bạn Thương Thần kia của chú đâu.

Diệp Thu rep: Hắn không đến được.

Ngụy Sâm đọc tin nhắn, cười rồi, miệng mơ hồ mắng, thật là cmn... đều nói là muốn đến, cuối cùng thì chẳng có một ai...

Bọn hắn cố gắng trong thầm lặng bao nhiêu năm, rốt cục chạm đến cổng tòa cung điện nguy nga kia, hắn vốn cho rằng đây là một khởi đầu mới, đáng tiếc đối với nhiều người, lại chính là điểm cuối cùng

Nộp phiếu báo danh xong, trong thời gian luyện tập chuẩn bị trước giải đấu, Ngụy Sâm lại mua vé xe, quay về trường đại học một chuyến, tham gia buổi tụ tập cuối cùng với đám bạn cùng phòng, đa số họ đều qua loa tìm công việc, cũng có người chết dí ở nhà, bọn họ hỏi Ngụy Sâm gần đây đang làm công việc gì.

Ngụy Sâm nhịn xuống trận cười khả ố, cạn một chén, nói anh đây muốn đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp.

Bạn cùng phòng nghe xong liền ồn ào, nói Lão Ngụy ngầu nha, đến lúc phát tài rồi cũng đừng quên anh em đấy, đến đến đến, uống một ly uống một ly! Uống high đến nỗi tất cả đều gục, cậu bạn giường trên vỗ Ngụy Sâm nói, từ trước tôi đã nhìn ra, ông không phải người thường mà!

Lão Ngụy toét miệng cười, đến tận khi sắp sửa lên tàu về thành phố G mới ngừng, hắn do dự rất lâu, không nỡ bóc gói thuốc cuối cùng, rep tin nhắn Phương Thế Kính thúc giục mình nhanh về để huấn luyện, nói sẽ bù lại sẽ bù lại.

Sau khi trở lại, luyện tập suốt ba ngày liên tục, thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ gục trên sô pha ngủ, tổng cộng còn chưa được mười tiếng, sáng sớm ngày thứ tư, hắn bị tiếng thông báo trên điện thoại đánh thức, một người bạn cùng phòng nhắn tin chúc hắn tranh tài thuận lợi, giành được quán quân. Ngụy Sâm mê man, xoa xoa tóc, rep lại: Cái này còn phải nhắc à.

Trong nháy mắt đó, hắn thật sự nghĩ như vậy.

03.

Thời điểm chiến đội vừa mới thành lập chưa có fan hâm mộ, đều là người bình thường quen được trong game, có điều kiện sẽ đến xem thi đấu, khi đó điều kiện thi đấu cũng không tốt, thiết bị thường xuyên xảy ra vấn đề, thời gian điều chỉnh dài, Ngụy Sâm liền muốn hút thuốc, gấp đến nỗi vò đầu bứt tai, người xem cách bọn họ rất gần, liền ồn ào cười bộ dạng của hắn.

Thi đấu chuyên nghiệp mùa giải đầu tiên, Lam Vũ không thắng, Ngụy Sâm vẫn giống như bình thường khi thua trận, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, rút thuốc lá ra nhưng lại không có bật lửa, người xem vừa nín cười vừa trêu đàu hắn, nói Lão Ngụy anh đánh đấm không ổn nha, như mộng du ý.

Ngụy Sâm liền mắng, cút cmnd, chú mày giỏi thì lên đánh cùng Diệp Thu thử xem!

Phương Thế Kính nhìn hắn, không nói gì.

Lúc bọn họ trở về chiến đội đêm đã khuya, ông chủ nói thua thì thua thôi, nhiều chiến đội nhiều tuyển thủ như vậy, nhưng tính thắng cũng chỉ có mấy người, chúng ta luyện tập nhiều hơn là được, luyện tập nhiều hơn.

Mọi người cũng không có hứng thú, ráng chống đỡ mà nói cười vài câu, rồi ai về phòng nấy.

Phương Thế Kính ban đêm ngủ không yên, nghe thấy phòng huấn luyện ở sát vách có tiếng động, giường của Ngụy Sâm không có người, liền lần theo âm thanh, trông thấy Ngụy Sâm đang giúp Lam Khê Các cày phó bản, Phương Thế Kính đến cạnh hắn, nói Lão Ngụy à....

Ngụy Sâm không nhìn hắn, đeo tai nghe cao giọng chỉ huy, chờ qua cửa mới châm một điếu thuốc, nói với Phương Thế Kính, Lão Phương, năm đó tôi ở trường học, dẫn theo tất cả anh em trong phòng ký túc cùng đi đánh phó bản, liên tục phá kỷ lục, bây giờ có thắng cũng không biết vì sao mình thắng, thật sự là...

Phương Thế Kính không biết nên nói gì, đột nhiên trong tai nghe truyền đến âm thanh hỗn loạn, đối phương kêu la Lão Ngụy con quái kia lại đến rồi, Ngụy Sâm liền lập tức dập thuốc, nhanh chóng chỉ huy.

Sau khi mùa giải đầu tiên kết thúc, rất nhiều người rời khỏi Lam Vũ, khi trò chơi biến thành thể thao điện tử, không chiến thắng liền trở thành một lời nguyền trí mạng, ông chủ vay tiền xây dựng một trại huấn luyện cho Lam Vũ, trong đám nhóc đến báo danh có một đứa khá là chín chắn, tên Dụ Văn Châu, Ngụy Sâm cũng dẫn về một đứa bé tên Hoàng Thiếu Thiên.

Ngụy Sâm xoa xoa tóc Hoàng Thiếu Thiên, không hề che giấu vẻ yêu thích của mình, nói với Phương Thế Kính, lần này chúng ta nhất định có thể thắng.

Phương Thế Kính hiểu ý hắn, chờ Hoàng Thiếu Thiên có thể lên sân, bọn họ liền có đấu pháp mới, thế nhưng chờ Hoàng Thiếu Thiên thích ứng được ít nhất cũng cần một năm, đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, một năm quá quý giá.

Trong thời gian nghỉ đấu bọn họ cũng sẽ đi đánh mấy trận đấu nhỏ kiếm chút tiền thưởng, trước khi giải đấu chuyên nghiệp bắt đầu, bọn họ đã có trong tay món tiền thường một vạn đồng, Phương Thế Kính cùng Ngụy Sâm ngồi trước máy vi tính cầm giấy bút tỉ mỉ chia, năm ngàn nay để ông chủ trả nợ, người nhà Tiểu Cao bị bệnh, đưa cậu vay tạm hai ngàn, Lão Hà muốn rời đội, còn chưa tìm được việc làm, cho hắn vay một ngàn...

Chia đến cuối cùng cũng chỉ còn đủ tiền mua thuốc lá, Ngụy Sâm sờ sờ cằm, nói thuốc thì mua loại nào rẻ thôi, tiết kiệm mấy trăm đồng mời nhóm quỷ nhỏ trong trại huấn luyện ăn kẹo!

Hoàng Thiếu Thiên hăng hái nhất, nói cảm ơn Ngụy lão đại liên tục, toàn bộ Lam Vũ đều chìm đắm trong niềm vui chiến thắng ngắn ngủi.

Đáng tiếc mùa giải thứ hai bọn họ vẫn không thắng, fan hâm mộ của Lam Vũ vẫn cười cười nói nói với Ngụy Sâm như thường lệ, bọn họ coi đây như một trận tranh tài bình thường có thể lấy ra để trêu chọc Lão Ngụy mà thôi, chỉ có Hoàng Thiếu Thiên đứng lẫn trong đám người mà khóc, bởi vì cậu biết đối với Ngụy Sâm nó mang ý nghĩa thế nào.

Ngụy Sâm thu xếp xong bàn phím cùng chuột của mình, giống như khi bỏ nhà đi vậy, hắn làm tuyển thủ chuyên nghiệp một thời gian, cũng không để dành được mấy đồng, trong túi trống không chỉ còn nửa bao thuốc.

Phương Thế Kính đến tiễn hắn, Ngụy Sâm nói Hoàng Thiếu Thiên, còn có tên nhóc Dụ Văn Châu kia đều là hạt giống tốt, có thể thắng, Lam Vũ nhất định có thể thắng.

Chỉ là thắng lợi này, không liên quan gì đến hắn nữa.

04.

Ngụy Sâm đến một thành phố nhỏ ven biển, dẫn theo một đám người làm công việc luyện game thay, kiếm một ít tiền, cũng tích cóp được kha khá, không phải cho vay thì cứ chia theo đầu người, những anh em năm đó cùng nhau chơi game phần lớn đều chật vật mà rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, cũng rất ít đụng đến Vinh Quang.

Thế nhưng Ngụy Sâm vẫn muốn chơi, vẫn yêu thích nó, vẫn muốn chiến thắng.

Hắn thường đến tiệm net có live stream giải đấu Vinh Quang, theo sau ba chức quán quân của Gia Thế, ông chủ nhân cơ hội quảng bá Vinh Quang, mùa giải thứ tư là một bước ngoặt vô cùng quan trọng, người mới xuất hiện lớp lớp, chênh lệch giữa các chiến đội dần thu hẹp, kinh doanh chiến đội cùng fan hâm mộ cũng dần hình thành hệ thống quy mô.

Ngụy Sâm cũng thường xuyên nghe được người ta nhắc đến những cái tên quen thuộc, Diệp Thu, Hàn Văn Thanh, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, có đôi khi hắn không nhịn được mà liếc nhìn, nhưng cũng chẳng dám nhìn lâu, hắn cũng không biết bản thân đang trốn tránh điều gì.

Tái đấu sau mùa giải thứ tư, mọi ánh mắt đổ dồn vào trận giao tranh giữa Lam Vũ và Vi Thảo với đội hình gia nhập người mới, Ngụy Sâm cũng không nhịn được mà ngồi xuống quan sát.

Hắn xem một lúc liền bình luận theo thói quen: "Lam Vũ sắp thua rồi, Hoàng Thiếu Thiên quá gấp gáp."

Mấy fan hâm mộ của Lam Vũ không vui, quay đầu nói với hắn: "Bây giờ mới đánh có thế thôi, đừng có như người trên mây thế được không, chưa xem Lam Vũ tranh tài bao giờ à."

Đám người ngồi chung với Ngụy Sâm đều đồng loạt nhìn qua, mấy fan hâm mộ kia thấy không chiếm được ưu thế về nhân số cũng chỉ có thể im lặng, quay đi tiếp tục theo dõi trận tranh tài.

Lam Vũ thua, một đám người hết thở dài lại đến mắng tuyển thủ, nói Dụ Văn Châu không xứng đáng làm tuyển thủ chuyên nghiệp, nói Hoàng Thiếu Thiên không thích hợp với Lam Vũ.

Ngụy Sâm đứng dậy, sâu xa nói, chờ đi, bọn họ sẽ thắng.

Phía sau có người nghị luận, nói vị đại ca này là ai thế. Người bên cạnh đáp, không biết là ai, lẩm bà lẩm bẩm.

Mùa giải thứ sáu, Lam Vũ quán quân.

Ngụy Sâm ngồi giữa đám người đang vui vẻ hò reo, nắm chặt nắm tay, nhưng tiếp đó lại là sự mệt mỏi tận sâu thẳm.

Camera và microphone đều chĩa về hướng các đội viên Lam Vũ, tranh nhau ghi lại hình ảnh của tân khoa quán quân khác thường này, Dụ Văn Châu đối diện với ống kính ung dung trả lời từng câu hỏi của phón viên, Hoàng Thiếu Thiên ở phía sau đã giơ cúp quán quân chạy vòng quanh, Ngụy Sâm nghe được tiếng hắn loáng thoáng lọt vào trong microphone: Ngụy lão đại! Chúng ta thắng rồi!

Dụ Văn Châu đang trả lời phỏng vấn của phóng viên đột nhiên trầm mặc, cũng nở nụ cười với ống kính.

Ngụy Sâm cúi đầu cười khổ, nói nhóc con, một đám nhóc quỷ, cũng vui vẻ theo, đi đến trước mặt nói với ông chủ, phí lên mạng của mọi người hôm nay tôi trả.

Mấy người khách quen nghi hoặc, tên này không phải suốt ngày chê bai Lam Vũ à? Bình thường toàn mắng Lam Vũ.

Lại có người nói, xì, cỏ đầu tường chứ sao.

05.

Ngụy Sâm thỏa mãn mà giải nghệ, vừa làm tốt công tác chuẩn bị để yêu đương với sinh hoạt sau khi giải nghệ, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên lại đóng gói thắt nơ Lư Hãn Văn nhét đến trước mặt hắn, nói Lư Hãn Văn chưa đủ tuổi chưa thể đến tiệm net được, Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên phải đi tham gia giải thế giới, Trịnh Hiên đã tự cho mình một kì nghỉ dài hạn, thực sự không tìm được tuyển thủ chuyên nghiệp nào chơi cùng cậu... À không, luyện tập cùng cậu, chỉ có thể đưa cậu đến đây nghỉ hè.

Ngụy Sâm cảm thán một chút hiện trạng cách biệt tuổi tác nuôi dưỡng trẻ nhỏ sẽ dị dạng, lại nghĩ đến Kiều Nhất Phàm Mạc Phàm bọn họ, thôi thì trông một đứa là trông mà trông một ổ cũng là trông, ở đây thì ở đây đi.

Lư Hãn Văn mở miệng ngọt ngào gọi một tiếng lão đội trưởng, Ngụy Sâm cảm khái nói: "Nếu như không phải khi trước vì chơi Vinh Quang mà chia tay bạn gái, thì giờ con của anh đây cũng xấp xỉ nhóc rồi."

Lư Hãn Văn thuận tay lấy ra giấy bút: "Đúng rồi lão đội trưởng, cha em nhờ em xin chữ ký của anh!"

Lư Hãn Văn nghe thấy cái bối phận này thì sốc não: "Cha nhóc?"

Lư Hãn Văn gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy,cha em cũng rất thích chơi Vinh Quang, cũng từng xem qua anh đấu giải, lúc mười hai tuổi em nói muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp cha cũng rất vui vẻ đồng ý, lúc ông ấy xem trận đấu cuối cùng của anh ở Lam Vũ, em cũng xem cùng, khi đó cha cảm thấy em có thiên phú! Nhưng hồi đó em vẫn còn quá nhỏ, cha cũng quên mất, về sau lại nghe nói không khí ở trại huấn luyện Lam Vũ tốt nhất, liền đưa em đến!"

Ngụy Sâm ngẩn người, đột nhiên nhớ tới rất nhiều người, cũng nhớ tới mùa đông năm hắn hai mươi tuổi.

Hẳn dập thuốc lá, xoa đầu Lư Hãn Văn: "Vào game đi! Để anh đây huấn luyện nhóc."

Lư Hãn Văn hoan hô một tiếng, thuật sĩ và kiếm khách sóng vai đứng chung một chỗ, Lư Hãn Văn nói: "Lam Vũ kiếm cùng lời nguyền, xông lên!"

Lời nguyền ban sơ, cùng với kiếm của tương lai.

Ngụy Sâm nhìn bản đồ rộng lớn trước mắt: "Có thể thắng."

END
 

Bình luận bằng Facebook