Hoàn [Lam Vũ Mùa 6] [Ngụy Sâm] Khi Đó Hắn Còn Trẻ

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
[Ngụy Sâm] Khi đó hắn còn trẻ
Edit + beta: Cửu Cửu

Sản phẩm thuộc project Lam Vũ 2021
Xanh Màu Mưa Hạ
Khi đó hắn còn trẻ, tất thảy đều là lẽ dĩ nhiên.
__________

Trong mơ vừa ồn ào lại vừa hỗn loạn. Âm thanh truyền đi trong hành lang, vọng lại vây lấy người đứng ở đó. Mí mắt nặng nề tựa như có một đám chim trắng mỏi mệt ngủ gục trên lông mi. Eo đau xót, mắt cay sè, mười ngón tay đều mỏi đến không kìm được mà cuộn lại.

Cảnh vật cuối hành lang chợt trở nên mờ mịt. Hắn dụi mắt, đại não nhão như tương hồ chậm chạp hoạt động, qua rất lâu mới nhìn rõ người đứng trước mặt. Hắn không nhận ra người kia, nhưng cảm thấy quen thuộc đến kì lạ. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng nghe được người đó đang cười, nhưng không phải là vui vẻ, mà lại mang cảm giác trào phúng bất đắc dĩ. Hắn nghe tiếng cười mà khó chịu, có lẽ bởi vì tận đáy lòng hắn cũng đang dâng lên một cỗ bi thương khó hiểu.

"Lão Ngụy, anh nghĩ kĩ chưa, thật sự phải đi sao?" Người kia hỏi hắn.

Nghĩ kĩ cái píp, nơi này rốt cục là đâu. Hắn dùng hết sức lực quay người sang chỗ khác, nhận thấy ánh sáng nơi cuối hành lang đang bao lấy mình rất không chân thực, nhưng hắn không lo được nhiều như vậy, bởi vì bức tường phía sau lưng hắn rất cao, rất xa, bóng người hắt lên có vẻ vô cùng nhỏ bé. Sau đó hắn cũng không đầu không đuôi mà trả lời, tựa như là thân thể tự động phản ứng: "Tôi không đi không được. Về sau giao cho cậu." Lúc nói lời này, trong lòng hắn lạc lõng, vừa muốn khóc vừa muốn cười, cảm xúc hỗn độn mỏi mệt cuốn theo tàn thuốc.

Tôi không thể không đi, bởi vì tôi không còn đường lui nữa rồi.

...

Ngụy Sâm mười bốn tuổi đột nhiên tỉnh dậy, đầu óc vẫn toàn là bột nhão, chỉ nhớ mình đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, may mà xương cốt nhức mỏi đã đỡ hơn nhiều, cũng quên sạch luôn giấc mộng bi thương kia, chỉ còn lại cảm giác khoan khoái sớm tinh mơ. Hắn vươn vai một cái, lưu loát rời khỏi giường, Tiểu Bàn cùng kí túc vừa đánh răng xong, nhìn thấy Ngụy Sâm liền nịnh nọt chào hỏi, nhường lại chỗ, sau đó bắt đầu lảm nhảm, kể hôm qua ở lớp tiếng Anh đọc tiểu thuyết võ hiệp làm cậu ta cảm động đến nỗi suýt khóc, Ngụy Sâm liếc mắt nhìn, xác nhận nước bọt không văng đến người mình.

Ngụy Sâm thô bạo rửa mặt, súc miệng mấy lần rồi ngậm bàn chải đánh răng, hàm hồ hỏi: "Đây cmn là thể loại kịch bản thiếu não gì, chú mày nói xem có phải đầu óc chú mày mắc bệnh không, đang làm đại hiệp tốt đẹp thì không muốn, lại cứ phải quy ẩn giang hồ, cũng có phải là vô năng không đánh đấm được đâu."

Tiểu Bàn giường dưới không cam tâm, ồn ào: "Ngụy ca, anh không cảm thấy rất cảm động à!"

Ngụy Sâm lại phun một ngụm nước, quanh miệng toàn bọt kem đánh răng: "Cái quần què, anh đây thấy là rảnh rỗi sinh sự, ăn no rửng mỡ."

Tiểu Bàn tiếc nuối nhìn chiếc cằm lún phún râu của Ngụy Sâm: "Thật đáng tiếc, Ngụy ca, em còn cảm thấy nhân vật kia rất giống anh, đủ ngầu."

Ngụy Sâm nghe được liền vui vẻ: "Anh đây sẽ không đưa ra cái quyết định thiếu não như thế, chậu vàng rửa tay là chuyện không tồn tại, tốt xấu gì cũng phải bước lên đỉnh cao nhân sinh để hưởng phúc. Được rồi, không nói chuyện này nữa, hôm nay chú mày theo anh đi net?"

Tiểu Bàn lập tức phản ứng giống nghe nghe được chuyện gì vô cùng đáng sợ vậy, điên cuồng lắc đầu: "Bỏ đi Ngụy ca, anh vẫn còn muốn đi à? Lần trước..."

Ngụy Sâm hừ một tiếng: "Lần trước không phải là chú mày tự kẹt trên tường không xuống được à? Được thôi, anh đây đi một mình." Ra khỏi phòng vệ sinh, tiện tay cầm quyển tiểu thuyết võ hiệp trên bàn của Tiểu Bàn liền chạy, bị Tiểu Bàn bắt quả tang, trợn mắt há hốc mồm nói: "Không phải anh chê là mất não à?"

Ngụy Sâm nhanh miệng nói bừa: "Cho nên đứa não tàn càng không nên đọc, để đại ca đây tự mình đọc thử xem, tránh độc hại thanh thiếu niên."

Tiểu Bàn bi phần: "Móa, Ngụy ca, anh bỉ ổi quá đấy!"

Ngụy Sâm cũng không thèm quay đầu lại: "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn!"

Ngụy Sâm mười bốn tuổi đang học lớp tám, theo học một trường cấp hai bình thường, không dính dáng một tí nào đến đức tính tốt của học sinh truyền thống, ngược lại còn là học sinh cá biệt nghịch ngợm không biết sợ, thầy chủ nhiệm và lớp trưởng đều không có cách nào quản lý, tên nhóc thối này luôn tìm ra sơ hở, thời cơ gây chuyện đều lựa chọn vô cùng chuẩn, nhân lúc bọn họ ở phòng hội đồng hay là lợi dụng góc chết giám sát, chờ đến khi bọn họ đuổi đến nơi ẩu đả thì trà cũng lạnh rồi. Mấu chốt là lúc ngươi đi tìm cái kẻ cầm đầu mà trong lòng ai cũng rõ này, hắn còn không hề có tí áp lực tâm lí nào mà nói chuyện với ngươi, nói đến chỗ xúc động thì than thở khóc lóc, trình độ xàm quần đạt đến thượng thừa, một bộ chỉ cần ta không xấu hổ, thì kẻ lúng túng vĩnh viễn là người khác. Nhìn như vậy, thực ra có thể đoán trước phong cách làm việc cùng chiến thuật của Ngụy Sâm trong vài chục năm tới: người dzâm nhất ắt vô địch.

Có lẽ tương lại khi nhìn lại quãng thời gian này, ngay cả người trong cuộc cũng thấy lạ lẫm, nói không chừng còn buồn bực nghĩ, đù, lão phu thế mà cũng có một thời mười bốn tuổi như này. Bị tân đội trưởng cười nhạo một phen, đúng vậy, em cũng không nhìn ra là anh hồi mười bốn tuổi cũng sẽ như thế đấy, còn tưởng là anh nhảy một phát lên bốn mươi tuổi cơ. Dù sao thì đây cũng là chuyện rất lâu rất lâu về sau, không nằm trong phạm vi cân nhắc của học sinh Ngụy, tương lai đối với hắn chính là sau hai tiết học bốn mươi phút dài đằng đẵng, nên trốn đi từ góc tường nào mới không bị bảo vệ phát hiện.

Cho nên mười bốn tuổi là khái niệm thế nào?

Buổi sáng năm tiết, tiết số học thì ngủ bù ngon lành, sách giáo khoa mới tinh bị gối lên đầy nếp gấp. Tiết ngữ văn miễn cưỡng có tí hứng thú, chống cằm nghe giáo viên thao thao giảng "Thiết mã băng hà nhập mộng lai"*, Ngụy Sâm còn rất hăng hái nằm ngửa trên dãy ghế cuối lớp tặng giáo viên một tràng pháo tay nồng nhiệt khen hay, thành công thu về một ánh mắt sắc như đao. Theo thói quen trốn tiết đi net chơi game, đáng tiếc hôm nay lật xe, bị ánh mắt như cú vọ của bạn học bán đứng, giáo viên mặt mày tươi rói túm cổ áo hắn đi trên hành lang, đại khái là vì suốt mấy tuần lễ mới có một lần tóm được cả người lẫn tang chứng thế này. Ngụy Sâm cười ngoan ngoãn cúi dầu trước mặt giáo viên, nhưng ngay khi cửa bên trong đóng lại, lập tức chạy xuống phòng học tầng dưới, cởi đồng phục, cầm tiền lẻ, ngựa quen đường cũ mà chạy về hướng hẻo lánh trong khuôn viên trường, dừng lại dưới tường vây giãn gân cốt. Vừa vươn vai vừa suy nghĩ, xin lỗi Tiểu Bàn, anh em sủi trước nhé.
*trích từ 十一月四日风雨大作二首 của 陆游

Hai tay bám lấy đầu tường, lấy lực hấp một cái nhảy lên, giày thể thao đạp lên tường mấy dấu chân đầy bùn, mượn lực leo lên trên, không hề gấp gáp mà phủi đất cát trên tay, Ngụy Sâm tâm tình tốt nheo mắt lại, tiếng chuông vào lớp cùng tiếng đọc sách vang vọng như gần như xa. Động tác lưu loát liền mạch tạo cho thiếu niên ảo giác mình là một cao thủ tuyệt thế.

Bình thường hiếm khi cảm nhận sự sảng khoái khi tất thảy mọi thứ đều nằm trong tay mình như vậy, hắn hít sâu một hơi, hạ thấp trọng tâm, đếm ngược đến ba liền nhảy vào trong bụi cỏ, cảm giác lơ lửng trong nháy mắt được thay thế bằng xúc cảm an tâm khi đôi chân chạm đất. Thiếu niên rất khoan dung tha cho đám muỗi đang vo ve trước mặt mình, tâm tình tốt mắng vài câu thô tục nhưng không để trong lòng, còn đắc ý xoa xoa cổ tay cổ chân. Hắn hít thở luồng không khí bên ngoài bờ tường như cá gặp nước. Hình ảnh trong mơ đêm qua mờ mờ ảo ảo, nhưng Ngụy Sâm không có tâm tình mà thương xuân bi thu. Thời gian tuyệt vời cùng với trò chơi điện tử còn đang đợi mình, kệ cmn nó chứ.

Cố ý làm đầu tóc bù xù, lại đưa tay sờ lên cằm lún phún râu ---- lúc bất đắc dĩ còn có thể đóng giả người lớn, hi vọng không thu hút quá nhiều ánh mắt kinh ngạc. Ngụy Sâm cũng không sợ bị ông chủ tiệm net đuổi ra ngoài: thời đó chưa quản lí nghiêm túc như bây giờ, ông chủ của mấy tiệm net nhỏ lại là gian thương bậc nhất, miệng thì làm màu khuyên can vài câu, tay thì thu tiền không chút do dự, quay đầu liền thả cho Ngụy Sâm vào. Ban ngày trong tiệm net tương đối quạnh quẽ, phần lớn đều là mấy lão lưu manh suốt ngày ngâm mình ở tiệm net, còn có mấy đứa nhóc hư đốn trốn học giống như Ngụy Sâm.

Hôm nay cũng đúng như cậu lường trước, ông chủ tiệm net thấy là khách quen, hỏi vài câu tượng trưng "Tiểu Ngụy à, suốt ngày trốn học chơi game, đến lúc lớn thì uống gió tây bắc mà sống à?" tay vẫn thoăn thoắt lấy tiền tiền lẻ trả cho Ngụy Sâm.

Bình thường Ngụy Sâm chỉ cười đáp lại rồi lượn, hôm nay lại đột nhiên đổi tính, kín đáo nói, tôi nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ đi chơi game cũng có thể kiếm tiền, ông chú nghe nói đến tuyển thủ chuyên nghiệp bao giờ chưa? Nói xong cầm lon coca lên tu một hơi như uống rượu, Ngụy Sâm thấy bản thân vô cùng đẹp trai, rất có hơi thở tang thương, ông chủ cũng nên cảm thấy may mắn vì có thể nhìn được một Ngụy Sâm thời trẻ bản giới hạn như này mà khóc ròng.

Ông chủ tiệm net lại xua tay, vẻ thấu hiểu chân lý cuộc đời, uyên thâm nói: "Chậc chậc, đúng là người trẻ tuổi." Ngụ ý nói ý nghĩ này của Ngụy Sâm quá ngây thơ, không đi xa được. Cười đến nỗi Ngụy Sâm cả người bứt rứt khó chịu. Có lẽ vì đã độ trung niên, đều có chút ham thích lên mặt dạy đời, ông chủ thấy Ngụy Sâm không phản bác lại càng được nước mà tiếp tục: "Cậu nghĩ thử xem, coi như kỹ thuật của cậu tốt, lớn lên có thể chơi game mà kiếm sống, nhưng có thể kéo dài bao nhiêu năm? Còn chưa kể đến cái nghề này đổi mới rất nhanh. Ài, nói với cậu nhiều như thế, trẻ con chưa chắc đã hiểu." Ngụy Sâm liếc trắng mắt: Hay lắm, ngồi ở tiệm net mở chương trình tư vấn khuyến học, thực sự là cảm động trời đất.

Học sinh cấp hai Ngụy Sâm lần đầu phát biểu lý tưởng sống thất bại, bị tuổi tác cách biệt áp chế, nắm tay nhịn xuống nỗi xúc động muốn nhào vào hơn thua với ông chủ, xoay người thầm nói xấu, đồ vô lại, đã thu tiền của tôi còn giở giọng ghét bỏ, đúng là ăn cháo đá bát mà. Chịu đựng cơn tức ở quầy thu ngân, mò về góc kín đáo và tiện cho bản thân chạy thoát nhất, Ngụy Sâm còn định sẵn con đường đào tẩu tốt nhất nếu như giáo viên chủ nhiệm đến ---- Không may, nhà đã dột còn mắc mưa, bàn máy bình thường cậu hay ngồi hôm nay lại có người đoạt mất, một tên học sinh cấp ba mặt mũi bặm trợn để mắt tới bảo tọa của cậu, ỷ vào lợi thế chiều cao mà đẩy Ngụy Sâm ra, vượt lên chiếm chỗ, vô cùng phách lối.

Bình thường không nói đã đành, đằng này Ngụy Sâm vừa mới bị ông chủ chọt, tâm trạng tụt dốc, lớn tiếng nói: "Anh zai này, nhường chỗ tí?"

Tên học sinh cấp ba đầu đinh nhìn một vòng, chảnh chọe mở miệng: "Chú mày là ai? Sao tao phải nhường?" Từ đầu đến chân đều là mùi lưu manh.

Nhưng Ngụy Sâm là ai chứ? So độ lưu manh hắn chưa hề sợ ai, tức khắc lật mặt, nghiêm túc chính trực, mở miệng liền nói: "Anh em, tôi cũng không phải có ý gì khác, chỉ là nhìn thấy cậu vẫn còn mặc đồng phục, trong lòng tiếc hận cùng đau đớn, cậu nói xem thời gian thanh xuân tươi đẹp sao có thể lãng phí trong trò chơi được? Bây giờ không học hành tử tế đến lúc lớn phải làm sao? Chơi game kiếm tiền ư? Người trẻ tuổi à, như thế không được lâu dài đâu! Tôi thế này là vì tốt cho cậu!"

Cái đạo lý ban nãy chọc tức mình giờ lại đến lượt mình dùng.

Người đối diện biểu cảm "Nó đang nói cái đíu gì thế", có thể nhìn ra chưa từng gặp người nào mặt dày như vậy. Không sao, đối với việc này Ngụy Sâm vô cùng rộng lượng tha thứ, có thể hiểu được, dù sao thì người như anh đây trên giang hồ chính là truyền thuyết. Tên nhóc kia không hề --- khẳng định là không hề --- bị thuyết phục, không thèm nhìn Ngụy Sâm, ngồi xuống mở game, hiển nhiên là muốn cho Ngụy Sâm mất mặt. Đáng tiếc cậu bạn này không biết Ngụy Sâm trời sinh đã không có dây thần kinh xấu hổ. Lúc này hắn tiếc nuối lắc đầu, thở dài, trong lòng tràn ngập ý nghĩ: Ông đây đã cho mày cơ hội, xảy ra cái gì cũng đừng có trách.

Ngụy Sâm tỏ vẻ thân thiện tựa lên lưng ghế, vỗ vỗ vai cậu bạn kia, người sau không kiên nhẫn quay đầu lại, định ném lại một ánh mắt cảnh cáo nhóc con kia cách xa mình một chút, đáng tiếc còn chưa kịp truyền đạt ý định đã thấy nhóc con kia cười toe, khoe ra hàm răng trắng bóng, trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt. Nếu như Tiểu Bàn ở đây, nhìn thấy Ngụy ca cười như vậy còi cảnh báo nguy hại cấp một chắc chắn sẽ réo ầm lên, cấp tốc lượn ra xa, tránh cho một nùi ý xấu của Ngụy Sâm 'lạc đạn' bắn trúng mình.

Ngụy Sâm ung dung bình thản, ngẩng đầu tu một ngụm coca, nheo mắt, ngay lúc tên học sinh cấp ba kia vào game liền thanh thanh họng bắt đầu bình luận, miệng lưỡi lưu loát, giọng lại lớn, thu hút chú ý mấy bàn xung quanh, đeo tai nghe cũng không che được.

"Ây da người anh em, kỹ năng của anh bấm sớm quá rồi, có được không đó, ysl thì đừng cố, để tôi chơi đi!"

"Người anh em à, không phải tôi cố ý gây sự, nhưng CD của anh như này không ổn ha? Xem, chết rồi đấy? Ài, đừng cậy mạnh, tôi một tay còn đánh tốt hơn anh."

"Đù má, mới có tí tẹo trang bị thế này, nói chứ, anh quả thật là không được rồi, mấy thứ này lỡ có ngày pk bị người ta chém rớt cũng không ai thèm nhặt."

"Vl, gà đến nỗi đau tim thắt ruột! Quả thật đặc sắc, mọi người mau đến xem, đừng bỏ lỡ. Tôi nói này người anh em, bao nhiêu năm rồi chưa thấy con gà nào dễ thịt như anh luôn đấy."

. . . . . .

Fuck. So với Ngụy Sâm, cậu học sinh cấp ba kia da mặt không đủ dày, hạn cuối không đủ thấp, tức đến nỗi run tay, trong từng tiếng "đồ gà đồ gà đồ gà" cùng với ánh mắt người xung quanh chiếu đến càng ngày càng phạm nhiều sai lầm, mặt tối sầm cảm tưởng như sắp nuốt chửng bàn phím, cuối cùng không nhịn nổi nữa, ném tai nghe lên bàn quát lên "Ông nội mày!", đứng dậy thô lỗ đẩy Ngụy Sâm hùng hổ đi ra ngoài. Mà Ngụy Sâm đón lấy ánh nhìn chăm chú của mọi người, không chút áp lực nào mà hô một câu "Cháu trai đi thong thả!", sau đó thong dong hưởng dụng chiến lợi phẩm của mình.

Sớm biết sẽ như thế này sao ban đầu còn cứng đầu làm gì!

Đáng tiếc thời gian tươi đẹp luôn ngắn ngủi, chớp mắt đã đến lúc tan học, Ngụy Sâm cũng không dám ngâm dấm trong tiệm net, lỡ như đêm nay giáo viên kiểm tra phòng thì lợi bất cập hại. Tiếc nuối chấm dứt trận chiến tưng bừng trong game, chào hỏi mấy anh em ngồi xung quanh, rời tiệm net chuẩn bị về trường thì lại dính phải trận mưa lớn, đứng ở cửa thôi cũng đã bị tạt cho tối mặt. Hắn buồn bực chửi tục một câu, có chút hối hận mà cởi đồng phục, biết đâu còn có thể che chắn một tí. Đội mưa chạy đến tường bao, bò lên vách tường trợn trượt, còn suýt nữa trượt chân đập mặt xuống đất. Sao hôm nay đen đủi thế? Ngụy Sâm cả người ướt nhẹp, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét về ký túc xá. Cắm đầu chạy, bạn học đang đi trên hành lang cũng há mồm trợn mắt kinh ngạc, đến lúc nhìn rõ mặt bạn học Ngụy - ngay tuần đầu tiên khai giảng đã bị kiểm điểm vì gây gổ đánh nhau - Sâm thì không còn ngạc nhiên gì nữa.

Hắn băng nhanh dưới trời mưa, nước mưa mát mẻ xối ướt thân, thậm chí lúc chạy đến dưới mái hiên ký túc, giọt mưa trên tóc nhỏ xuống thấm ướt giày chơi bóng, Ngụy Sâm thở hổn hển, quay đầu nhìn trận mưa liên miên không dứt, đột nhiên sinh ra cảm giác tiếc nuối. Hắn lập tức hồi thần, tự phỉ nhổ bản thân có bệnh, thích ăn hành, vẩy vẩy tóc, ngẩng đầu kiêu ngạo đi về phòng ký túc.

Mưa vẫn rơi. Ào ào, ào ào.

Ngụy Sâm mười bốn tuổi vẫn không biết, tiếc nuối kia là năm tháng tương lai gửi lại cho hắn, dự báo quãng thời gian hắn có thể không kiêng nể gì mà chạy nhảy trong mưa sẽ một đi không trở lại.

Khi đó hắn còn trẻ, hết mình sống trong hiện tại, vui sướng tắm mưa, mục tiêu kiên định mà đơn thuần.

... Có lẽ là do hôm nay dầm mưa não úng nước, cũng có lẽ là bị bài diễn thuyết hùng hồn của ông chủ tiệm ám ảnh, đêm hôm đó Ngụy Sâm nằm mơ. Cảnh trong mơ vô cùng chân thực, tràn đầy ánh sáng trong trẻo.

Hình như hắn cầm theo chai rượu chân nam đá chân chiêu đi vào tiệm net, vỏ hạt dưa cùng vỏ đậu phộng rơi đầy đất, còn có mấy lon coca nghiêng ngả. Đèn đã tắt hết, chỉ còn ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt tường trắng đã hơi xỉn màu tạo nên cảm giác căng thẳng kì lạ. Ghế nhựa xếp lung tung, mấy cậu chàng đang hồi hộp nhìn chằm chằm vào màn hình. Khung cảnh trò chơi đầy màu sắc, lúc hắn bước vào còn có cảnh quay đặc tả, mũ trùm màu tím sẫm, khuôn mặt giấu trong bóng tối không rõ ngũ quan.

Có người quay qua chào hỏi hắn: "Lão Ngụy! Mau đến mau đến! Trận chung kết bắt đầu rồi!"

Hắn ngồi xuống, mở bia. Vị cay tê trôi xuống yết hầu, kích thích nước mắt sinh lý, hắn xuyên qua lớp hơi nước mờ, thấy được cái bóng quá khứ của mình, nhưng cái bóng ấy không có mặt hắn. Một ánh kiếm xinh đẹp lóe qua, hắn cười.

Cồn làm cho đầu óc người ta mụ mị, không biết vì sao hôm nay vừa ngồi xuống hắn liền bắt đầu uống rượu. Hắn đang sợ cái gì? Hắn muốn trốn tránh điều gì?

Hắn sợ thất bại. Hắn không muốn xem, bất kể thắng hay thua, đều không có quan hệ gì với kẻ ngồi trong cái tiệm net rách nát là hắn này. Qua một hồi mới phát hiện điện thoại của mình đang đổ chuông, hắn nghe máy: "Alo? Lão Phương?"

"Ông không đến sân thi đấu sao?" Là thanh âm ranh mãnh quen thuộc, thật lâu trước kia trên hành lang ngược sáng cũng là giọng nói này, vẫn mang ý cười, nhưng vẫn cô đơn như cũ.

"Liên quan gì đến ông đây? Không đi."

"Nhất định không đi?"

"..."

"Thật không?" Đầu dây bên kia có chút kinh ngạc.

"Tôi sợ đi rồi sẽ không dằn được lòng mà trở về."

"Năm đó ông rất cương quyết cơ mà." Đầu kia lại cười. "Dù sao thì đám nhóc con này cũng đoạt được quán quân."

Đoạn sau dần không nghe rõ. Hắn uống nốt ngụm bia cuối cùng, sau đó cúp điện thoại.

Bọn nhóc làm được, nhưng tôi không làm được. Bọn nhóc đã tiến xa, nhưng tôi thì không.

Không tiến xa được sao? Hắn lầm bầm nói mớ, có chút bi thương mà nhìn bức tường trắng kia, ánh sáng rực rỡ hắt lên như phản chiếu lại sự phấn khích của một chiều thế giới khác.

Không tiến xa được sao? Nhưng rõ ràng ông đây luôn cảm thấy bản thân đã đi được rất xa, thực sự quá xa mới đi tới ngày hôm nay.

Này, vậy cậu vẫn muốn bước tiếp sao?

... Cái gì?

Ngụy Sâm cúi đầu: lon bia trong tay đã biến mất, áo thể thao mấy ngày chưa giặt trên người cũng không còn. Hắn được bộ đồng phục sạch sẽ thơm tho bao lấy, ngay cả cái cằm đầy râu xù xì cũng chỉ còn lưa thưa vài chỗ. Hắn nghe được có người đang nói chuyện, thế là Ngụy Sâm trong mơ cũng nín thở, muốn nghe rõ hơn một chút ----

Cậu không biết, cậu năm mười bốn tuổi không biết, ông chủ tiệm net nói không sai, giáo viên nói không sai, mọi người nói đều không sai, chơi game thì không phải là 'đứa trẻ ngoan', tương lai của cậu cũng vì vậy mà bấp bênh không ổn định. Dù biết bọn họ không sai, nhưng cậu cũng đâu sai, chơi game cũng không phải là đứa trẻ hư, chỉ là con đường vô cùng gian nan vất vả, cậu của năm mười bốn tuổi vô tri.

Cậu không biết, cậu năm mười bốn tuổi không biết, thời còn học sinh thì luôn mong mình lớn hơn, lớn hơn nữa, để khi cò kè mặc cả với ông chủ tiệm net thì có thêm khí thế. Ai đoán trước được, mới qua vẻn vẹn sáu, bảy năm, cậu năm hai mươi tuổi bắt đầu hận sinh nhật, hận tất cả những gì bắt cậu già đi. Cậu càng không lường trước được nghiệt duyên của mình với tiệm net, từ làm một đại ca không có hạn cuối của một đám tieru đệ trong tiệm net, đến làm tiểu đệ cho một đại ca càng không có hạn cuối trong tiệm net.

Cậu của năm mười bốn tuổi liệu có biết, rất nhiều rất nhiều năm về sau, một đứa nhỏ bằng tuổi cậu lúc này bước vào giấc mộng của cậu -- Lư Hãn Văn. Khi đó tuổi của cậu đã gấp đôi cậu nhóc, còn có dư. Mẹ nó, khi đó hắn văng tục, ở nơi mà đồng đội không nhìn thấy lau mồ hôi lạnh. Cậu từ khi nào đã già như vậy. Lam Vũ từ khi nào đã cách cậu xa đến thế.

Này, Ngụy Sâm.

Tất cả trằn trọc, tất cả không cam lòng cùng cô đơn, tất cả những đêm mất ngủ hút thuốc, đều ở phía xa đồng loạt nhìn hắn, hỏi hắn 'cậu biết đây chính là tương lai, còn dám bước tiếp con đường này sao, Ngụy Sâm?

Đây cũng không phải con đường rộng lớn gì, thanh xuân của cậu như chó gặm bùn, còn không uy phong bằng hồi mười bốn tuổi nhảy khỏi bờ tường. Chí ít thời điểm leo tường trốn học, nhảy xuống còn có thể nghe tiếng hai chân chạm đất, bầu trời trên đỉnh đầu không một gợn mây, ve sầu kêu râm ran khắp chốn. Nhưng khi cậu bước vào Liên minh, vượt qua bờ tường tên thanh xuân, không hề nao núng mà thả người nhảy xuống, dưới chân lại đạp hụt, không đáp xuống đất. Cậu cứ rơi mãi, không cách nào ngừng lại, ròng ra mười năm mới nghe được tiếng chạm đất.

Ngụy Sâm, cậu còn dám nghia chẳng từ nan mà leo tường nhảy xuống, xông ra ngoài, tiến về phía trước sao?

Ở thời điểm hết thảy đều chưa phát sinh nhìn thấy những thứ này, cậu còn dám tiếp tục bước tiếp sao? Cậu còn trẻ như vậy, liệu có biết được tương lại sẽ có một ngày, trên con đường do chính mình lựa chọn, cậu sẽ phải kết mối hận lớn với chữ 'già' kia hay không? Cậu sẽ hận năm tháng kéo mình xuống hồ sâu, nửa đêm tỉnh giấc, ôm vũ khí bạc tự chế mà không cam tâm. Trong phút chốc cậu leo tường lên kia rất ngầu, cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài rồi lại rơi xuống, vừa quay đầu, những đứa nhóc trẻ trung hơn cậu cũng nhanh nhẹn trèo lên, đứng trên nơi cao đó, hưởng thụ ánh mặt trời.

... Âm thanh trong mơ vang vọng mà lại yên tĩnh, giống như trận mưa to rửa sạch bụi đất, ào ào trút xuống. Hắn giống như chân trần bước trong mưa, nước mưa theo vạt áo choàng nhỏ xuống, tụ thành một dòng suối nhỏ màu lam. Mỗi giọt mưa xanh biếc đều đang hỏi hắn. Ngụy Sâm, cậu còn dám lựa chọn con đường này sao?

Ngụy Sâm mười bốn tuổi trong mơ hứ một tiếng, mang theo ý cười mà mắng, mẹ nó, có cái gì mà không dám. Lầm bầm một câu rồi trở mình, cảnh trong mơ dần trở nên mờ ảo, tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc khẽ vang trong căn ký túc xá yên bình.

Bởi vì yêu thích, ông đây nguyện ý.

________

Ngụy Sâm mười bốn tuổi sau khi tỉnh lại không tài nào nhớ được tối hôm qua mình đã mơ thấy cái gì, chỉ còn một câu 'không tiến được xa sao?' quanh quẩn trong đầu, Ngụy Sâm suy nghĩ một chút, cho là bị ông chủ tiệm net hôm qua ám, không khỏi trợn trắng mắ, hùng hùng hổ hổ mặc quần áo, rửa mặt, bắt đầu một ngày mới, ném nghi vấn về giấc mơ tối qua ném ra sau đầu.

Hắn là ai cơ chứ? Ngụy Sâm đó! Hắn mới không rảnh rỗi để nhớ mấy cái thương xuân bi thu trong mơ đấy.

Tương lai trong giấc mơ tựa hồ đang thở dài, lại như đang vui mừng. Khi đó hắn còn trẻ, hút thuốc vẫn là trẻ nhỏ học xấu, lúc cười lên khóe mắt cũng không có nếp nhăn, thiếu niên như hoa.

Khi đó hắn còn trẻ, tương lai do hắn lựa chọn đang ở phía trước chờ hắn.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook