- Bình luận
- 35
- Số lượt thích
- 173
[Tôn Tiêu] Yêu cậu, tôi sợ rồi
Tác giả: 一路春白
Convert bởi: Lá
Edit: Pha
Beta: @nmnguyet
Thể loại: ABO, hướng nguyên
Tác giả: 一路春白
Convert bởi: Lá
Edit: Pha
Beta: @nmnguyet
Thể loại: ABO, hướng nguyên
01
Để chuẩn bị thi đấu trên đấu trường quốc tế, đội tuyển quốc gia được triệu tập đến thành phố B tiến hành nửa tháng tập huấn.
"Chuyện Nhỏ!" Từ khoảng cách nửa căn phòng, Tôn Tường hô rõ to, hai tay vẫy vẫy rất khoa trương "Trùng hợp quá đi mất! !"
Chân Tiêu Thời Khâm vừa bước vào cửa khẽ ngừng một chút, anh không biết trốn đi đâu, chì đành kiên trì kéo vali tiến về phía trước chào hỏi: "Chào đội trưởng Chu, chào cậu . . . Tôn Tường . . ."
Chu Trạch Khải đang điền đơn theo sự hướng dẫn của nhân viên bên cạnh, thấy Tiêu Thời Khâm bèn cười nhẹ gật đầu. Tôn Tường lại tỏ ra vui vẻ phấn khởi hơn nhiều, giang rộng tay với Tiêu Thời Khâm: "Hì hì! Lâu vậy chưa gặp, có phải anh nhớ tui lắm không?"
" . . ." Tiêu Thời Khâm lùi về sau một bước, "Hôm qua không phải vẫn nhắn tin sao?"
"Chỉ nhắn tin thì sao đủ nha? Anh luôn xấu hổ như vậy hoài, đồ anh để tui xách giúp cho."
"Không cần —— "
"Hai ta quan hệ thế nào, anh khách khí với tui làm chi!"
Tiêu Thời Khâm kinh hãi: Hai ta quan hệ thế nào? ? ?
Chu Trạch Khải ngẩng đầu lên hỏi Tôn Tường: "Hai người một phòng?"
"Đúng đúng đúng!" Tôn Tường kịp load não Chu Trạch Khải đang hỏi việc xếp phòng, gật đầu như giã tỏi.
"Chờ đã đội trưởng Chu, " Tiêu Thời Khâm bị dọa hết hồn, "Tôi cùng Tôn Tường một phòng. . . không thích hợp lắm thì phải. . ."
Xếp một Alpha ở cùng phòng với một Omega, chắc đầu cậu ấy bị ngấm nước nặng lắm ha???
Chu Trạch Khải nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi hai chữ: "Người nhà?"
Ý là: Anh với Tôn Tường không phải người một nhà sao?
Tôn Tường có chút ngại ngùng tiến tới gần Tiêu Thời Khâm, ghé lỗ tai anh nói nhỏ: "Mọi người trong đội tui đều biết rồi."
Biết cái gì cơ? ? ? Tiêu Thời Khâm như thể vừa bị sét đánh cho tan nát, hai chúng ta không phải đã chia tay sao? ? ?
02
Mình đã từng hẹn hò với Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm nhẩm tính, tầm mười một tháng trước.
Khi đó Tiêu Thời Khâm mới tới Gia Thế, thực lực mạnh mẽ đang trên đỉnh cao, lại chịu giáng cấp xuống đánh vòng khiêu chiến, áp lực trong lòng không thể nói là không lớn. Thêm vào việc nội bộ Gia Thế cũng không hề lạc quan như người ngoài nghĩ, Tiêu Thời Khâm quả thực thức khuya dậy sớm, dốc hết tâm huyết, đến ngủ cũng không nỡ ngủ nhiều.
Trong thời gian bận rộn và lo âu như vậy, điều vô cùng xui xẻo là Tiêu Thời Khâm đã quên mất kì phát tình sắp tới của mình. Bình thường, anh đều dùng thuốc ức chế trước một tuần, đảm bảo mình suôn sẻ vượt qua kì phát tình, không gây phiền phức cho người xung quanh, nhưng lần này mãi đến ba bốn hôm trước kì anh mới nhớ ra.
Tôn Tường tới đưa đồ cho anh, đi lòng vòng tham quan phòng anh hết một lượt, thốt ra một vừa câu kì lạ vừa hết sức văn vẻ.
Cậu ta nói: "Tiêu Thời Khâm, trên người anh toả ra mùi hương tri thức."
Tiêu Thời Khâm sửng sốt, lại nghe thấy Tôn Tường nói tiếp: "Hahahahahaha chắc anh quên uống thuốc ức chế rồi!"
Tiêu Thời Khâm: ". . ."
Sau đó liền . . . Làm. Tiêu Thời Khâm bị mùi hương alpha Tôn Tường vô thức tỏa ra đẩy nhanh thời gian đến kì phát tình, hai người lăn giường cả đêm, Tôn Tường đánh dấu anh tạm thời, so với việc phụ thuộc vào thuốc ức chế để vượt qua kì phát tình thì nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tác dụng phụ đi kèm là lúc sáng sớm tỉnh dậy khá xấu hổ, Tiêu Thời Khâm nhắm mắt giả vờ ngủ, não bộ cấp tốc vận động, nghĩ xem liệu lúc tỉnh dậy coi như không có chuyện gì xảy ra có ổn thỏa không, kết quả bị Tôn Tường ôm ghìm trong ngực không thở nổi.
"Đội trưởng Tôn. . . Cậu buông tôi ra . . ."
"Anh tỉnh rồi à!" Mắt Tôn Tường sáng rực nhìn anh, "Anh thấy thế nào? Lần đầu làm đánh dấu tạm thời, chắc là chưa được thành thạo."
"... ... Rất ổn. . ."
Tôn Tường đột nhiên thả anh ra, lăn sang bên kia giường: "Ha! Ha! Ha!"
"Anh biết không giờ tui muốn kể với tụi bạn quá đi mất, ai cũng được hết trơn!
Không cần đâu!
"Hay là tui nên alô cho mẹ nhở?"
Dừng lại đi mà!
"Thôi để về nhà hẵng nói. . ."
Cậu định nói gì? ? ?
"Ôi hình như bạn kể chuyện thân nhất của tôi chính là anh rồi."
Thế ư. . .
Tôn Tường từ bên giường kia lăn về, lại ôm Tiêu Thời Khâm: "Ha ha, Chuyện Nhỏ, tui nói anh nghe, tui đã có bạn trai rồi."
Tiêu Thời Khâm vùi đầu sâu trong gối, không biết làm thế nào ngoài cười một tiếng chữa ngượng, thầm nghĩ: Tùy cậu muốn nghĩ gì thì nghĩ vậy.
03
Tại sao lúc đó mình lại chấp nhận cái giả thiết đó của cậu ta chứ? ? Có phải mình bị yểm bùa không? Tiêu Thời Khâm đặt tay lên ngực tự hỏi. Tôn Tường xách đồ đạc của Tiêu Thời Khâm ngâm nga đi đằng trước, một lần nữa làm đội trưởng Tiêu đi đằng sau chú ý.
"Tôn Tường, đồ đạc của cậu đâu?"
"Hả? Trên lưng tui." Tôn Tường thuận tay chỉ vào cái túi xẹp lép trên vai.
Nhìn qua đúng là phóng khoáng nhưng mà "Cậu đến hơn một tháng mà mang ít đồ như vậy?"
"Mang nhiều đồ phiền lắm, không có thì đi mua là được, trước khi đi tui đã hỏi Vương —— đội trưởng Vương Kiệt Hi," Tôn Tường nói thêm danh xưng, "Anh ta bảo gần đây có cửa hàng tiện lợi, còn có siêu thị nữa."
Vừa nói bọn họ vừa đi về phòng, đã thấy Chu Trạch Khải đứng đối diện cửa phòng. Trước lúc rời đi anh chàng còn không quên trách nhiệm đội trưởng của mình, nhắc nhở Tôn Tường sáu chữ, dù chia thành ba lần nói.
"Đừng."
"Tạo ra."
"Sinh mạng mới."
Luân Hồi mấy người thật là một tập thể ghê gớm!
Tôn Tường vui vẻ vỗ vai Chu Trạch Khải, từ balô đeo trên lưng úm ba la lấy ra một hộp thuốc tránh thai: "Đội trưởng yên tâm, tui chuẩn bị đồ rồi nè!"
Bao nhiêu đồ cậu không mang, mang thứ đó đi làm gì ! !
Trong câu chuyện tình cảm với Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm vẫn đảm đương vai nhân vật bất lực gào thét trông câm lặng.
04
Tiêu Thời Khâm thấy mình không vừa lòng Tôn Tường rất nhiều điểm, cậu ta có chút lỗ mãng, ngông cuồng, thường không hiểu rõ vấn đề, lại thiếu nghiêm túc đứng đắn, là kiểu người mà Tiêu Thời Khâm không biết phải cư xử thế nào cho hợp lẽ nhất.
Xét cho cùng, Tiêu Thời Khâm cho rằng tính cách hai người không hợp. Anh hiểu mình rõ nhất, cẩn thận quá mức cẩn thận, luôn hi vọng mọi chuyện phát triển trong tầm kiểm soát của mình, lại hay lo nghĩ nhiều hơn người khác. Mà Tôn Tường lại là kiểu người luôn vượt ra khỏi tưởng tượng của anh, hơn nữa còn khiến người khác phải bận tâm không thôi.
Ví dụ như cậu ta chỉ mang chứng minh thư, thẻ tài khoản và một hộp thuốc tránh thai đến thành phố B, hiện tại còn muốn lôi Tiêu Thời Khâm cùng đi siêu thị.
Tiêu Thời Khâm không nỡ nặng lời với Tôn Tường ngay trước mặt đội trưởng cậu ta, giờ vào trong phòng, rốt cuộc cũng có thể bàn lại về mối quan hệ giữa hai người: "Tôn Tường."
"Nhanh một chút, nhanh một chút!" Tôn Tường kéo Tiêu Thời Khâm đứng dậy khỏi ghế, chụp mũ lưỡi trai xuống đầu anh. "Đi siêu thị mua ít đồ, nóng thiệt đó, tui muốn đi tắm quá."
"Tôi cảm thấy hai ta nên nói rõ —— "
"Anh có thể tìm đường đi siêu thị không? Tui không quen đường. Không biết cách đây xa không ta?"
"Không xa, cách một con đường."
"Được, đi nào!"
"Chờ một xíu, cậu cũng che mặt lại đã, muốn bị vây xem à?" Tiêu Thời Khâm khoá kĩ cửa phòng, cầm kính râm rượt theo.
Cậu chàng Tôn Tường này, đôi khi dẫn dắt tiết tấu thật đỉnh.
05
"Tui muốn món này, món này cũng không tệ nha, món này ngon lắm đó, Chuyện Nhỏ anh đã từng ăn chưa?" Tôn Tường đến siêu thị, đầu tiên là đi mua vài cái áo phông và đồ lót, thuận tay vơ luôn đồ dùng tắm rửa vào xe đẩy, sau đó đến càn quét khu đồ ăn vặt, mua sắm nhiều tới nỗi xe đầy ụ, đồ đạc sắp rớt ra ngoài.
Tiêu Thời Khâm uể oải theo sau: "Cậu mua nhiều như vậy, muốn mời cả đội à?"
Tôn Tường vỗ đùi: "Vẫn là anh nghĩ chu đáo, để tui mang về cho họ một ít. A Chuyện Nhỏ anh nhìn nè, ở đây có bánh quy lần trước tui gửi anh đó."
Tiêu Thời Khâm nhìn hộp bánh quy tay Tôn Tường đang chỉ, bất chợt thấy phiền muộn. Sau khi chia tay, Tôn Tường sống ở thành phố S gửi tới cho anh một hộp lớn, anh ăn xong rồi không biết vì lí do gì mà vẫn giữ hộp lại.
Tôn Tường thở dài: "Yêu xa thật là cực."
Tiêu Thời Khâm: ". . ."
Tôn Tường: "Đội phó tụi tui nói tui nên gửi nhiều đồ ăn cho anh."
Tiêu Thời Khâm: ". . ."
Tôn Tường: " Có phải anh rất nhớ tui không, vì thế anh mới ăn nhiều để đỡ nhớ thương tui, anh xem anh mập lên một vòng rồi nè."
"... ... . . ." Tiêu Thời Khâm sắp bị câu này làm cho phát điên, anh nhất định phải nói rõ ràng, "Tôn Tường, không phải chúng ta chia tay rồi sao?"
Tôn Tường giật mình thốt lên: "A? Thật ư? Tại sao không ai nói với tui?"
06
Tiêu Thời Khâm cho rằng việc mình cùng Tôn Tường chia tay là chuyện đương nhiên, rời khỏi Gia Thế giống như việc một bản nhạc đàn tới khúc cuối, từ nay về sau cả hai trở thành đối thủ, thậm chí khi Tôn Tường tới Luân Hồi cũng không liên lạc với Tiêu Thời Khâm một thời gian.
Đội trưởng Tiêu rất giỏi lên kịch bản, trong đầu anh tự động hoàn chỉnh tình tiết thế này: Tôn Tường chẳng nói chẳng rằng với anh câu nào đã rời đi, chính anh cũng ngầm thừa nhận chuyện chia tay. Vốn anh thấy yêu xa không ổn, rồi tính cách không hợp, lại thêm cả hai đều quá bận rộn, yêu nhau sẽ không có kết quả gì, đương nhiên chia tay là lựa chọn tốt nhất. Còn về sau Tôn Tường nhắn tin qua mạng với anh, Tiêu Thời Khâm tự tin cho rằng tất cả lời đáp của mình đều giữ đúng mức bạn bè, cùng lắm cũng chỉ là khá quan tâm đến cậu ta, thi thoảng mới nói nhiều như tên họ Hoàng nào đó.
"Không phải nha!" Tôn Tường tranh luận, "Không phải là tui muốn chia tay với anh, khi đó tui không liên lạc bởi vì tình trạng tui không ổn, sợ anh lo lắng. Khi thấy tốt hơn tui liền liên lạc với anh luôn. Bạn bè? Tui sẽ không nói nhiều chuyện như vậy với bạn bè, cũng sẽ không hỏi bọn họ kì phát tình tính sao —— à, có phải vì kì phát tình tui không đến chỗ anh nên anh mới tức giận chứ? Không phải anh nói là không vấn đề gì sao? Tui muốn yêu đương với anh, không phải muốn lên giường cùng anh."
Cậu nghĩ đến thuốc tránh thai trong balo, liền sửa lại lời trước đó: "Không phải chỉ vì muốn làm tình với anh.”
"Anh nghĩ lại đi," Tôn Tường gặng hỏi Tiêu Thời Khâm, "Tui từng nói là muốn chia tay với anh ư? Anh từng nói như vậy sao?"
". . ." Đúng là chưa từng nói.
"Vậy là không đúng không? Chưa từng nói tức là chúng ta chưa chia tay."
Tiêu Thời Khâm tức giận: "Bây giờ chia tay là xong."
"Vì sao?" Tôn Tường bỗng nhiên đổi giọng dỗ dành, "Được rồi, anh đừng nóng, trước đây là tui không tốt, kì phát tình lần này khoảng một tháng là tới đúng không, tui sẽ ở cạnh chăm sóc anh."
Tiêu Thời Khâm nhức đầu đẩy kính mắt: "Không phải vì lí do này."
"Vậy thì là lí do gì? Tui vẫn thích anh, anh cũng vẫn thích tui, vì sao muốn chia tay?"
". . . Sao cậu chắc chắn như vậy? ? ?"
"Thế anh nói anh không thích tui đi."
". . ." Tiêu Thời Khâm thở dài, "Tôn Tường, cậu chín chắn lên."
Tôn Tường ném hai túi đồ ăn vặt lớn lên giường: "Nếu tôi không chín chắn lên thì anh sẽ bị người khác cướp mất giống như thi đấu thua sao? . . . Không lẽ Diệp Tu thích anh? ? ?"
"Dĩ nhiên không phải!"
"Không lẽ Hàn Văn Thanh thích anh? ? ?"
"Cậu bị khùng à!"
"Rốt cuộc là ai thích anh? ? ?"
"Không ai thích tôi cả!"
Tôn Tường thả lỏng một giây, đột nhiên nóng nảy, đập giường cả giận nói: "Bọn họ dựa vào đâu không thích anh, cả một lũ không có mắt! "
Tiêu Thời Khâm: ". . ."
07
Tôn Tường tắm táp, sấy tóc xong xuôi liền đi ra nói: "Chuyện Nhỏ, anh đừng chia tay với tui được không. . ."
Tiêu Thời Khâm thầm nghĩ, tốt quá, cuối cùng cũng tới màn chia tay đau khổ thường thấy, sắp tới mình chỉ cần giữ vững lập trường, không mềm lòng là có thể êm đẹp chia tay, bắt đầu cuộc sống mới——
"Chia tay tui lại phải theo đuổi anh lần nữa, thật phiền mà..."
"..." Tiêu Thời Khâm không nhịn được thốt lên, "Nói cứ như cậu từng theo đuổi tôi vậy."
"Có mà! Tui từng tặng đồ cho anh nè! Không phải là theo đuổi sao! Anh nghĩ lại đi, khi đó tui nghe lời anh này, chịu phối hợp với anh này, về sau chắc không được như thế nữa rồi!"
Đúng là tôi chiều cậu quá nên cậu không biết trời cao đất dày gì hết!
Tôn Tường chăm chú nhìn Tiêu Thời Khâm hồi lâu, đột nhiên vô cùng "yếu ớt" ngã xuống giường: "Sắp đánh giải thế giới rồi, lúc này chia tay, trạng thái tui bị ảnh hưởng thì biết làm thế nào?"
Bây giờ cậu còn biết uy hiếp tôi! ! ! Tôn Tường sao cậu lại trở nên như vậy! ! ! Học gì không học, lại đi học tâm bẩn ! ! ! Nhất định là bị Giang Ba Đào bôi đen! ! ! Có trách thì trách tội cậu ta lớn nhất! ! !
"Chuyện Nhỏ, anh là người lấy đại cục làm trọng mà."
"Cậu đừng tự gán giả thiết cho tôi, tôi không để bản thân bị dắt mũi đâu." Tiêu Thời Khâm đẩy kính mắt, "Tôn Tường, tôi không đùa với cậu, trước khi đưa ra quyết định tôi đã suy nghĩ rất kỹ . . ."
"Chuyện Nhỏ anh có ăn que cay không?"
"Không, cậu ăn đi. Cậu cũng ăn ít thôi, cẩn thận nóng trong người ... Cậu đừng có nói sang chuyện khác!"
"Hahaha, " Tôn Tường nhảy từ trên giường xuống, xách mấy túi đồ ăn ra ngoài, "Tui đến phòng Bánh Ngọt, cậu ta hiện vẫn ở một mình, anh cứ nghỉ ngơi thoải mái nhé."
Hả?
Tiêu Thời Khâm có phần phản ứng không kịp.
Tôn Tường đứng kéo chốt cửa, quay đầu lại giải thích: "Anh không muốn tiếp tục, tui không muốn chia tay, chúng ta coi như thỏa hiệp đi, chiến tranh lạnh được rồi."
Tiêu Thời Khâm đột nhiên thấy xoắn xuýt trong lòng, xoắn chưa được hai giây thì Tôn Tường bỗng mỉm cười đầy mong đợi: "Tui chưa từng chiến tranh lạnh đâu, có vẻ thú vị ghê!"
"... ... ... ... Cậu đi nhanh đi!"
08
Hôm sau cấp trên sắp xếp các tuyển thủ đội quốc gia chụp hình, quay video tuyên truyền, cần mặc hai bộ trang phục, một bộ là đồng phục, một bộ là lễ phục. Cả đám sáng sớm đã bị kéo lên phòng trang điểm để tạo hình, Tiêu Thời Khâm bước vào phòng trang điểm, nhìn lướt qua một lượt, anh thở phào nhẹ nhõm vì Tôn Tường không ở đây.
Tuy Tôn Tường không có mặt nhưng Đường Hạo lại có mặt, Tiêu Thời Khâm hơi muốn hỏi tại sao hôm qua Tôn Tường thế nào, có cáu kỉnh không, lại cảm thấy bản thân quá kỳ cục. Rõ ràng mình đòi chia tay với người ta, giờ lại đi bận tâm người ta cáu kỉnh với không cáu kỉnh. Nếu cậu ta om sòm làm loạn thì chẳng phải chính do mình đòi chia tay sao? Giả bộ tốt tính gì chứ.
Trong lúc trang điểm còn suy nghĩ rối bời mọi chuyện, Tiêu Thời Khâm bị chuyên gia trang điểm giày vò suýt ngủ gật. Mãi mới chỉnh được kiểu tóc rồi đeo kính mắt, đã thấy Tôn Tường xông tới từ phía đối diện phòng, phía sau đầu buộc một chỏm tóc nhỏ: "Bánh Ngọt! Mày thấy điện thoại tao không? Điện thoại tao bay đâu rồi?"
Đường Hạo đang bị bắt ngồi ghế dặm phấn, nhắm mắt lại quay sang phía cậu: "Điện thoại mày đâu làm sao tao biết? Tao cũng không phải quản gia của mày."
"Mày đưa chìa khoá cho tao, tao về phòng kiếm. Nhanh nhanh nhanh, tranh thủ vẫn chưa đến phiên tao."
"Trong áo khoác của tao, trên sofa, tự tìm đi." Đường Hạo thuận tay chỉ về phía gần ghế salông dài, "Kêu mày về phòng mày mày không chịu cứ một mực ăn chực nằm chờ phòng tao."
Tiêu Thời Khâm có chút không thoải mái, thế quái nào anh lại đang ngồi đúng vị trí bên cạnh ghế salông. Tôn Tường nhìn tới, tầm mắt dừng lại trên người Tiêu Thời Khâm một giây, rồi lập tức dời mắt sang hướng khác.
Sau đó cậu ta đứng hình, rồi lạnh lùng đi vòng một vòng thật rộng để tránh Tiêu Thời Khâm, tiếp đó mới lấy áo khoác của Đường Hạo, sau đó vội bước ra cửa, chỏm tóc lắc lư, lắc lư trên đỉnh đầu như đang cố tình trêu tức.
"..." Tiêu Thời Khâm thầm nghĩ ngày hôm nay thật là xui xẻo.
Xui chết anh rồi.
Đội trưởng Dụ Văn Châu ngồi bên cạnh Tiêu Thời Khâm, về công về tư đều có chút lo lắng, hạ giọng hỏi một câu: "Hai người không có vấn đề gì chứ?"
Tiêu Thời Khâm cong môi cười gượng gạo: "Cậu nhìn tôi giống có vấn đề sao?"
Dụ Văn Châu chớp mắt mấy lần, ánh mắt viết dòng chữ "Tôi thấy cậu gặp vấn đề rất nghiêm trọng".
Tiêu Thời Khâm thở dài một tiếng.
09
Anh hiểu rất rõ đạo lý cuộc sống.
Tiêu Thời Khâm muốn làm một người không thẹn với lương tâm, nếu mình đã không thể tiếp tục đồng hành cùng Tôn Tường, thì lúc rời đi cũng muốn tỏ ra thoải mái, tự nhiên một chút, như vậy sẽ tốt cho cả hai người. Mình dựa vào đâu mà vẫn coi mối quan hệ thân mật trong quá khứ như của riêng, không chỉ không nên biểu hiện ra ngoài như vậy, mà cả trong suy nghĩ cũng không được nghĩ như thế.
Tự vấn lòng, Tiêu Thời Khâm cảm thấy mình đã thành công kìềm chế được hành động biểu hiện bên ngoài, nhưng lại không thể kiểm soát được những ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong tâm trí. Trong tiềm thức, dường như anh vẫn luôn cố chấp dành cho Tôn Tường vị trí độc nhất vô nhị, dù có phần chán ghét bản thân, nhưng chính anh cũng không có cách nào.
"Các vị đại thần chúng ta tập trung lại một lát!" Người phụ trách quay chụp vỗ tay tập hợp mọi người, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tiêu Thời Khâm, "Chúng ta vừa chụp hình cá nhân, bây giờ cần thêm hình hai người và hình nhóm, chụp hai người trước nhé, mọi người có thể tự tìm bạn chụp. Giống như các tổ hợp nổi tiếng của mọi người, hoặc đồng đội, bạn bè thân quen, đều ok hết..."
Người phụ trách còn chưa nói hết, Chu Trạch Khải đột nhiên hít sâu một hơi, quay đầu sang nói với Đường Hạo: "Tôi với cậu."
Đường Hạo ngây ngốc đáp: "Hả, được."
"..." Người phụ trách thầm nghĩ, cậu Chu Trạch Khải này vừa đẹp trai lại ăn ảnh, cho đi chụp mở màn thì quá là xuất sắc, bèn nói, "Dĩ nhiên là chọn người khác đội sẽ tốt hơn, chúng ta là đội quốc gia mà! Chúng ta là một tập thể đoàn kết! Những tổ hợp mới lạ sẽ tạo ra những kết quả bất ngờ!"
Người vô tội nhất chính là Tôn Tường, cậu chợt phát hiện ra hai người cậu quen nhất đã lập thành một team, dĩ nhiên cậu còn có một "người quen" nữa, nhưng bọn họ vẫn đang chiến tranh lạnh.
Tầm mắt cậu quét qua cả căn phòng một vòng, cuối cùng vẫn dừng ở thân hình Tiêu Thời Khâm. Tôn Tường bước tới chỗ anh, chìa một tay về phía anh.
"..." Tiêu Thời Khâm lùi lại mấy bước, Tôn Tường, đây là cái tư thế quái dị gì vậy, muốn mời tôi khiêu vũ sao? Cậu đừng ngốc nghếch như vậy, tôi sợ.
Tôn Tường dường như bị hành động lùi về phía sau của anh làm tổn thương, thoáng nhíu mày, bàn tay chìa ra dần hạ xuống, lại bị Tiêu Thời Khâm kéo lại, cậu ngước nhìn anh với đôi mắt phát sáng.
Tiêu Thời Khâm hành động xong xong mới nhận ra mình vừa làm gì, chỉ đành cười khổ một tiếng: "Tôi không tìm thấy người chụp chung thích hợp, chúng ta chụp xong lại tiếp tục chiến tranh lạnh được không?"
Tôn Tường nắm lấy tay anh, bất lực lắc đầu: "Ôi, anh … , thật sự hết cách với anh mà, được rồi."
10
Nhiếp ảnh gia chỉ đạo bọn họ: "Đội trưởng Tiêu với Tôn Tường không nên cứng nhắc như vậy, hai người trước đây cùng đội phải không? Nhớ lại khi hai người chung đội thì cư xử với nhau thế nào, tỏ ra tự nhiên một chút."
Tiêu Thời Khâm thầm nghĩ hãy buông tha cho tôi đi, tôi sợ chúng tôi quá tự nhiên thì đến lượt mấy người cứng ngắc.
"Không được, phải dùng đạo cụ." Nhiếp ảnh gia lẩm bẩm, quay đầu nói với trợ lí, "Chuyển một ghế sofa đôi màu xám kia sang đây, lấy thêm một quyển sách, bìa ngoài phải trông nghệ thuật chút."
Người là dao thớt, ta là thịt cá. Hai miếng thịt cá cứng đơ nhanh chóng biến thành hai miếng thịt cá nghệ thuật. Tiêu Thời Khâm được bố trí ngồi trên sofa đọc sách, Tôn Tường vừa định ngồi xuống cạnh anh liền bị nhiếp ảnh gia gào to: "Đợi đã! Tôn Tường đừng ngồi! Thiết lập của cậu không phải là người có thể chịu ngồi sofa yên ổn! Cậu không được OOC!"
Tôn Tường: "... ... ... ..."
Tiêu Thời Khâm dùng sách che miệng cười. Tội nghiệp Tôn Tường có chỗ mà không được ngồi, bị phân ra đứng ở sau lưng ghế sofa, hai tay chống lên chỗ tựa lưng, cúi người nhìn xuống sách trong tay Tiêu Thời Khâm, đến lúc này thì anh không cười nổi nữa.
Hơi thở của Tôn Tường bao vây lấy anh ở cự li gần, do cậu nhìn anh từ trên xuống nên tư thế lại càng mang theo cảm giác xâm lược. Tiêu Thời Khâm thấy mình trở nên mẫn cảm như thể quay về thời điểm động tình, dường như mỗi một lần Tôn Tường hô hấp lại là một lần sóng biển táp lên da thịt anh.
"Chuyện Nhỏ," Tôn Tường ghé lỗ tai anh thổi khí, "Tai anh đỏ này."
Tiêu Thời Khâm lập tức đứng bật dậy, đầu bập vào cằm Tôn Tường, hai người đồng thời ôm chỗ va đập kêu "Au ----", làm nhiếp ảnh gia sợ hết hồn: "Làm sao thế? Có chuyện gì vậy? Đừng đánh nhau!"
"Không phải..." Tiêu Thời Khâm cân nhắc dùng từ, "Chỉ là tôi cảm thấy . . . động tác này không ổn lắm."
Không ngờ nhiếp ảnh gia lại vỗ tay đồng tình: "Đúng là không ổn lắm, bố cục có phần không nhất quán, thế này vậy, đội trưởng Tiêu, cậu tiếp tục ngồi trên sofa, sách mở ra đặt ở trên bụng tựa như đang ngủ, đầu ngả sang một bên. Tôn Tường vẫn ở sau sofa, ngồi lên trên chỗ tựa lưng, xoay nửa người sang nhìn đội trưởng Tiêu. Đúng, chính xác, đúng là như vậy, đội trưởng Tiêu, cậu tháo kính mắt xuống, để Tôn Tường đeo."
Tiêu Thời Khâm hơi sửng sốt, tháo kính mắt ra đưa cho Tôn Tường. Thế giới trước mắt lập tức trở nên mờ mịt. Anh có phần luống cuống tay chân để mặc cho nhiếp ảnh gia tuỳ ý chỉ đạo, làm thế nào đan tay để thể hiện ra hình ảnh đôi tay xinh đẹp, làm thế nào bắt chéo hai chân để vừa thể hiện ra vẻ lịch sự tao nhã lại vừa có thể khoe được cặp chân thon dài. Tôn Tường cũng phải nghe chỉ đạo, kính mắt không được đeo như bình thường, phải để hờ hững ở sống mũi, tay phải đặt ở phần tựa lưng của ghế sofa, người nghiêng về phía trước nhìn Tiêu Thời Khâm đang "ngủ say".
"Đúng đúng, chính là ánh mắt này, tùy ý mà chăm chú, giống như cậu đang muốn phủ một tấm áo lên cho người kia, lại dường như một giây kế tiếp cậu sẽ trêu đùa người đang ngủ một chút, rất tốt rất tốt!" Nhiếp ảnh gia khen ngợi Tôn Tường.
Nhắm mắt lại, Tiêu Thời Khâm dường như đang dựa lưng lên một cái lò nướng, bị ánh mắt của Tôn Tường nướng qua nướng lại, nướng đến mức chín khô, trời xoay đất chuyển, cuối cùng cũng đợi được nhiếp ảnh gia hô lên một tiếng: "OK! Tấm này rất tốt!"
Anh đứng bật dậy từ ghế sofa, lùi trở lại khoảng cách an toàn. Nhiếp ảnh gia gọi bọn họ đến màn hình máy tính trước đó xem: "Nhìn này, tấm này không tệ chút nào!"
Tấm này rất đẹp. Tôn Tường giống như mọi cậu trai nhìn thấy người mình thích, theo bản năng muốn gần gũi với người nọ.
"Chuyện Nhỏ, chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa có được không." Lúc ra khỏi studio, Tôn Tường lặng lẽ tiến sát tới, "Tôi vẫn còn thích----"
Tiêu Thời Khâm không để cậu nói hết: "Thích rất đơn giản, Tôn Tường. Nhưng ở bên nhau quá khó."
Last edited: