Ongoing [CMSN Dụ Văn Châu 2022][Dụ Hoàng - Nhiều cp] Kim ngọc kỳ ngoại

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
KIM NGỌC KỲ NGOẠI

Tác giả: Bạch Lộc Lộc Lộc

Edit: Phi Tuyết

Thể loại: giới giải trí AU, trường thiên

Nhân vật chính: Dụ Hoàng, Song Hoa

Phối hợp diễn: quần chúng Toàn Chức Cao Thủ

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Ta bơi ~

Lưu ý:

1. Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của editor.

2. Editor không biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT ca ca nên độ chính xác chỉ khoảng 60% – 70%. Nhận sự góp ý chân thành, nhưng không hoan nghênh đả kích ác ý.

MỤC LỤC

Chương 01 - 02 - 03 - 04 - 05​
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#2
Chương 1:


“Hoàng Thiếu, Hoàng Thiếu… Mau tỉnh dậy…” Mơ mơ màng màng nghe thấy có người gọi mình, Hoàng Thiếu Thiên xoay người, kết quả còn chưa xoay hết, cũng không kịp giãy dụa đã ngã lăn xuống dưới.


“Ôi đệt…” Hoàng Thiếu Thiên còn chưa mở mắt đã phải ôm lấy đầu, nằm trên sàn nhà rên rỉ.


Lam Hà sợ tới mức luống cuống tay chân, vội vàng lấy cây đàn ghi-ta mà người kia còn đang ôm trong ngực rồi ngồi xuống nhìn đối phương. “Hoàng Thiếu không sao chứ? Xin lỗi xin lỗi… Tôi không cố ý đâu.”


“Không sao không sao không sao! Á… Ui không cần xoa càng xoa càng đau! Tôi đã nói với Ngụy lão đại bao nhiêu lần rồi, phòng nghỉ nên đổi một chiếc sô pha lớn hơn, có đáng bao nhiêu tiền đâu, tôi trả tiền là được chứ gì!” Hoàng Thiếu Thiên không ngừng càu nhàu, lồm cồm bò dậy rồi lại ngồi phịch lên sô pha.


Lam Hà thấy sắc mặt cậu có vẻ không vui, biết cậu đang nghĩ tới điều gì, trong một chốc cũng chẳng biết nói sao để khuấy động bầu không khí. Theo kế hoạch đã định, lát nữa Hoàng Thiếu Thiên sẽ phải tham gia một buổi họp báo cực kì quan trọng. Nhưng nguyên văn lời Phương Thế Kính dặn Lam Hà là: “Thiếu Thiên muốn đến thì đến, không muốn đến thì cứ kệ cho cậu ta ở một mình.” Nói gì đi nữa Lam Hà vẫn cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên không muốn đi, cho nên tự làm theo ý mình, không nói cho cậu ấy biết.


“Mở TV lên đi, không phải hôm nay có họp báo sao?” Hoàng Thiếu Thiên đá đá chân Lam Hà, ôm lấy đàn ghi-ta gảy gảy mấy giai điệu vô nghĩa. “Chậc, dù gì tôi cũng là nhất ca* của Lam Vũ, cậu nói xem ông chủ mới có phải là ngốc đến không thể ngốc hơn không, không hề bảo tôi tham gia, đây là muốn truyền thông truyền ra tin tức bọn tôi có mâu thuẫn sao? Để xem ngày mai hắn định giải quyết thế nào ha ha…”


Lam Hà mở kênh đang chiếu trực tiếp buổi họp báo, lúng túng nói: “Cái này… Thật ra là có thông báo tất cả mọi người trong công ty đều phải đi… Nhưng mà Kính ca nói anh đến cũng được không đến cũng chả sao, cho nên tôi mới…”


“Hửm? Ồ, ra là vậy!” Hoàng Thiếu Thiên gãi đầu, bày ra vẻ mặt không sao cả. “Tiểu Lam, cậu làm vậy là đúng. Quả thực là tôi không muốn đi. Tôi sợ đến đấy nhìn thấy ông chủ mới sẽ nhịn không được nôn ra…”


Lam Hà sốt sắng làm động tác đừng lên tiếng. “Suỵt suỵt suỵt… Anh nói với tôi lời này thì được, nhưng ra ngoài đừng nói lung tung.” Tuy sự nghiệp của Hoàng Thiếu Thiên như mặt trời ban trưa, cũng là ca sĩ nổi tiếng nhất nhì trong giới âm nhạc, nhưng hợp đồng mười năm của cậu vẫn còn kia, hiện tại không phải là thời điểm có thể châm chọc ông chủ mới.


Hoàng Thiếu Thiên khinh thường bĩu môi: “Trông tôi ngốc như vậy sao? Nếu chút chuyện cỏn con này còn không nhịn được thì thời điểm Ngụy lão đại bị hắn hất xuống đài tôi đã đập bàn rồi chạy lấy người rồi. Đạo lí người dưới mái hiên không thể không cúi đầu tôi vẫn hiểu… Á đù, Tiểu Lam mau nhìn kìa, oa, đây là hội biểu diễn cuối năm của Lam Vũ sao? Gọi tất cả mọi người đến thật đấy à? Ha ha ha ha cậu xem bộ mặt Alexander của Trịnh Hiên kìa... Tống Hiểu nên thay chuyên viên trang điểm đi, đánh mắt cũng không nên hồn, nhưng cũng tội cậu ta hôm qua đang ở Maldives** quay MV, cách núi cách sông vẫn phải chạy về…”


Lam Vũ nghe Hoàng Thiếu Thiên trêu chọc hết một đám nghệ sĩ từ tuyến ba trở lên, đúng là phát hiện rất nhiều chỗ buồn cười, nhưng khi màn hình chuyển đến Phương Thế Kính, âm thanh trêu chọc kia dừng lại.


Là người đại diện nổi tiếng trong giới, cũng là một trong những cổ đông của Lam Vũ, để Phương Thế Kính phát biểu giới thiệu với công chúng là sự lựa chọn thích hợp nhất. “Trước đây, phương thức kinh doanh của Lam Vũ quả thực có vấn đề, đến khi chúng tôi nhận ra thì phương diện tài chính của công ty đã xuất hiện lỗ hổng khá lớn. Xin cảm ơn sự cống hiến của Ngụy tổng, cũng cảm ơn sự bảo vệ của Dụ tổng đối với Lam Vũ. Tin tưởng rằng dưới sự dẫn dắt của Dụ tổng, Lam Vũ sẽ ngày càng tốt hơn.”


“Lam Vũ còn một con đường rất dài cần phải đi. Hy vọng mọi người mãi luôn ủng hộ nghệ sĩ của chúng tôi, họ đều là tương lai của Lam Vũ.” Ông chủ mới Dụ Văn Châu lên tổng kết lời cuối.


“Chậc… Thì ra chúng ta từng gặp khủng hoảng tài chính, tôi không biết đấy.” Hoàng Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Dụ Văn Châu trên TV, nói một câu không rõ hàm ý.


Lam Hà thầm nghĩ anh không đi ghi âm thì lại quay quảng cáo, nếu không thì ôm ghi-ta ngồi lì trong nhà, biết mới là lạ. Tất nhiên là Lam Hà không dám nói thẳng ra như vậy, chỉ có thể mơ hồ trả lời: “Nghe nói lần đầu tư này Dụ tổng rót vốn liếng vào vô cùng kịp thời … Đấy là tôi nghe nói thế.”


“Hừ!” Hoàng Thiếu Thiên căm giận cầm điều khiển chuyển kênh. “Cái này không gọi là kịp thời, tôi thấy là hắn ta mơ ước Lam Vũ đã lâu! Không có ý tốt gì đâu!”


Lam Hà bắt đầu tưởng tượng đến ngày mai truyền thông sẽ ầm ĩ lên “Nhất ca hiện tại của Lam Vũ cùng ông chủ mới trở mặt”, không khỏi vì tương lai sứt đầu mẻ trán của mình mà thắp một ngọn nến. “Hoàng Thiếu, anh đừng trách tôi lắm miệng… Dụ tổng có thể đồng ý để anh không cần tham gia họp báo đã là rất khoan dung rồi… Chắc hẳn ngài ấy cũng sẽ đối xử với anh không quá tệ đâu, nếu không…”


“Nếu không cái gì? Cậu, cả mấy người kia nữa, khẳng định là bị bộ dạng của hắn làm cho mê muội. Người kia…” Hoàng Thiếu Thiên đặt điều khiển lên bàn kêu “bộp” một tiếng. “Chính là kiểu nhã nhặn bại hoại mặt người dạ thú bên ngoài tô vàng nạm ngọc***”


Lam Hà vội vàng che miệng cậu lại. “Suỵt! Xin anh đừng nói nữa tổ tông của tôi ơi!”


******************************

* Nhất ca: Nhất ca, nhất tỷ ý chỉ những nghệ sĩ nam/ nữ có địa vị cao nhất trong số nghệ sĩ của một công ty giải trí.


** Maldives: tên chính thức là Cộng hòa Maldives, là một đảo quốc ở Nam Á gồm nhóm các đảo san hô tại Ấn Độ Dương. Maldives nằm ở phía nam quần đảo Lakshadweep thuộc Ấn Độ, và cách khoảng 700 kilomet (435 mi) phía tây nam Sri Lanka. Hai mươi sáu đảo san hô của Maldives bao vòng quanh một lãnh thổ gồm 1.192 đảo nhỏ, khoảng hai trăm đảo trong số này có các cộng đồng địa phương sinh sống.


*** bên ngoài tô vàng nạm ngọc: Kim ngọc kỳ ngoại (tên fic), cả câu thành ngữ là “Kim ngọc kỳ ngoại, bại tự kì trung”. Ý của câu thành ngữ này là chỉ: Bề ngoài trông rất đẹp, nhưng bên trong thì thối nát.
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#3
Chương 2:

“Thiếu Thiên ở công ty hay là ở nhà?”

Đối phó với phóng viên đã đủ mệt nhưng Dụ Văn Châu vừa về đến công ty là lại đâm đầu vào công việc.

Phương Thế Kính không ngờ anh lại đi tìm Hoàng Thiếu Thiên nên hơi luống cuống. "Chắc là ở công ty. Tối qua chụp hình xong cậu ta mệt đến mức đi không nổi... Tôi thấy trạng thái cậu ấy không tốt lắm nên hôm nay không cho cậu ta đi."

"Lúc trước anh từng nói với tôi rồi, không cần nhắc lại nữa." Dụ Văn Châu nở nụ cười như thể đã biết trước. "Bảo cậu ấy lên đây đi, tôi cần nói với cậu ấy vài câu."

Cho dù đã từng nâng đỡ không ít người mới, thế nhưng Hoàng Thiếu Thiên vẫn là nghệ sĩ mà Phương Thế Kính thích nhất. Hiện tại anh không biết thái độ Dụ Văn Châu đối với cậu là gì, chỉ sợ thằng nhóc nói nhiều kia vừa vào cửa sẽ đem hết bất mãn ra để mắng ông chủ mới, thế thì bọn họ sau này đừng mơ có thể sống tốt. Phương Thế Kính cảm thấy vẫn cần nói tốt cho thằng nhóc nhà mình mấy câu. "Thằng bé Thiếu Thiên này nói chuyện hơi thẳng tính, vẫn còn trẻ người non dạ, tính cách có hơi nông nổi. Nếu cậu ta lên đây nói cái gì không tốt, Dụ tổng, ngài..."

"Được rồi, được rồi, Thiếu Thiên là bảo bối do một tay anh bồi dưỡng ra, cũng là trụ cột của Lam Vũ. Các loại giải thưởng to nhỏ năm nay còn trông cậy vào cậu ấy đây, tôi có thể làm gì cậu ấy được?" Dụ Văn Châu rút ra một tập tài liệu từ ngăn kéo. "Có thể ở trong giới này vùng vẫy thoải mái như thế, chắc chắn cậu ấy không tùy hứng như anh nghĩ đâu."

Điều kiện tiên quyết là cậu không chạm vào giới hạn của cậu ta. Phương Thế Kính yên lặng bổ sung thêm một câu trong lòng. Nhờ có Ngụy Sâm mang Hoàng Thiếu Thiên về Lam Vũ đào tạo, cậu ta mới có thành tựu như ngày hôm nay. Không có Ngụy Sâm, có lẽ hiện giờ cậu ta vẫn còn là một thanh niên lêu lổng bỏ học ca hát ở quán bar. Nếu không chịu nổi nữa hoặc không thể tiếp tục ca hát nữa, chắc cậu ta sẽ tìm một công việc bình thường nào đấy, cứ thế qua một đời, tóm lại là sẽ không liên quan gì đến thiên vương hay siêu sao gì đó. Ở Lam Vũ, chỉ cần tinh ý một chút là có thể nhìn ra mối quan hệ như cha con giữa Ngụy Sâm và Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu cứ thế chen chân vào, dù có cố ý hay không, Hoàng Thiếu Thiên cũng sẽ không thể nào đối tốt với người này được.

Nhưng mà ông chủ mới đã nói như vậy, Phương Thế Kính cũng không tiện từ chối nữa. "Được rồi, vậy tôi đi tìm cậu ta."

"Ừm." Dụ Văn Châu mở tập tài liệu ra, ngón tay lướt qua ảnh chụp Hoàng Thiếu Thiên.

Phương Thế Kính đi mất tận hai giờ đồng hồ. Nhưng vì để thể hiện sự săn sóc đối với nhân viên, Dụ Văn Châu vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chờ cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi!" Dụ Văn Châu khép hồ sơ của Hoàng Thiếu Thiên lại. Thực ra, hồ sơ của các nghệ sĩ nổi tiếng trong công ty anh đã xem qua rất nhiều lần, ngay cả những điều nhỏ nhặt được ghi trong hợp đồng cũng được anh nhớ kĩ.

Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp đi vào, tùy tiện ngồi lên chiếc ghế đặt phía trước bàn công tác. Cậu đã tới căn phòng này vô số lần, chẳng qua hiện tại chủ nhân nơi này đã thay đổi, mà cậu cũng rời chỗ ngồi quen thuộc của mình từ sô pha ra chiếc ghế cứng ngắc mà cậu rất ghét này.

"Dụ tổng tìm tôi có việc gì sao?" Hoàng Thiếu Thiên nhìn Dụ Văn Châu, nở một nụ cười mà cậu cho rằng là vô cùng chân thành, tay cầm cây bút trên bàn xoay một vòng.

"Không phải chuyện gì lớn, chỉ đơn giản là cấp trên cùng cấp dưới giao lưu trao đổi một chút. " Dụ Văn Châu nhìn lại cậu, mỉm cười ôn hòa. "Ở trước mặt tôi cậu cứ thoải mái một chút, không cần coi tôi như người ngoài.”

"Ồ ~ vậy sao?" Cây bút trên tay cậu rơi xuống bàn "cạch" một tiếng, cậu không cầm lên nữa, chỉ là vẫn cười. Bởi vì cười mà cơ mặt buộc chặt, chưa đến vài giây, hai má cậu liền kéo xuống, vẻ mặt lập tức thay đổi, ý cười trong mắt cũng không sót lại chút gì. "Không có chuyện gì lớn? Dụ tổng bận rộn như vậy, không có chuyện gì chẳng lẽ tìm tôi đến nói chuyện phiếm? Nhưng mà Dụ tổng, ngài vừa mới tới, chắc chưa nắm được lịch trình của tôi rồi. Tôi đây cũng bề bộn nhiều việc, thật sự rất bận, ca khúc mới còn chưa thu âm xong, MV cũng chưa quay, ảnh bìa đĩa đơn rồi các loại tuyên truyền cũng chưa đâu vào đâu, đúng rồi, hôm nay tôi cũng có rất nhiều việc cần làm, mong ngài nói ngắn gọn chút!"

Dụ Văn Châu dừng một chút: "Thiếu Thiên có vẻ rất thành kiến với tôi?"

Hoàng Thiếu Thiên nghe loại xưng hô thân mật này mà nổi hết cả da gà. Ngày thường mọi người vẫn thường gọi cậu là "Hoàng Thiếu", chỉ có người nhà cùng một ít người vô cùng thân thiết mới gọi cậu như vậy. Bây giờ bị người mà mình chán ghét gọi như vậy khiến cậu muốn nôn hết bữa tối ra ngoài. "Dụ tổng, ngài có thể đừng gọi tôi kiểu đó không? Ngài dùng gương mặt đó gọi tôi khiến tôi phát hoảng."

"Vậy Thiếu Thiên muốn tôi gọi thế nào? Chẳng lẽ muốn tôi cũng gọi cậu là Hoàng Thiếu?"

Dụ Văn Châu cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối. Hoàng Thiếu Thiên nghe xong lại tiếp tục nổi da gà, lập tức hiểu ra không phải mình ghê tởm cách xưng hô kia, mà đơn giản là ghê tởm người này. "Thôi ngài muốn gọi tôi là gì cũng được. Ngài là ông chủ, tôi làm sao bắt ép ngài được, nếu ngày nào tôi làm ngài không vui, ngài đuổi cổ tôi ra khỏi công ty thì tôi biết làm sao?"

"Vậy gọi Thiếu Thiên đi!" Dụ Văn Châu giải quyết dứt khoát. Yên lặng thu bộ dáng rùng mình của Hoàng Thiếu Thiên vào đáy mắt, suýt chút nữa anh đã cười ra tiếng. "Tôi sẽ không đuổi cậu đi, Thiếu Thiên chính là vương bài của Lam Vũ, sao tôi có thể bỏ được.”

"Ha ha..." Hoàng Thiếu Thiên trào phúng nhếch khóe miệng. "Tôi còn ước gì Dụ tổng trực tiếp đuổi tôi đi đây, để tôi quay về quán bar nghèo nàn trước kia ca hát, hưởng thụ cuộc sống tự do vui vẻ."

Dụ Văn Châu giơ hợp đồng của Hoàng Thiếu Thiên lên. "Cậu không nên có thành kiến với tôi chỉ vì chuyện của Ngụy tiên sinh... Tin tưởng tôi, có tôi ở đây, Lam Vũ chắc chắn sẽ tốt hơn, mà cậu sẽ càng nổi tiếng hơn.”

"Nổi tiếng..." Hoàng Thiếu Thiên khinh bỉ ra mặt. "Tôi bây giờ chưa nổi tiếng sao? Ca khúc của năm, single tốt nhất, đứng đầu các bảng xếp hạng, các buổi biểu diễn chật ních khán giả... Nếu tôi không muốn nổi tiếng, ngài định làm thế nào?"

"Nam ca sĩ của năm." Giải thưởng này không xa lạ gì đối với Hoàng Thiếu Thiên, sau khi ra mắt được ba năm thì cậu vẫn luôn nằm trong danh sách đề cử, nhưng chưa bao giờ nhận được. Nó vẫn thường thuộc về những tiền bối có kinh nghiệm và năng lực hơn cậu, bởi vì hình tượng của cậu xưa nay vẫn thường là khiêm tốn lễ phép, cho nên cậu không thể để lộ ra sự khát vọng quá mức của bản thân đối với giải thưởng đó.

Tất nhiên là tôi cũng hi vọng có thể đạt giải, nhưng đối mặt với nhiều tiền bối như vậy, tôi còn phải học tập rất nhiều.

Hoàng Thiếu Thiên đã nói những câu như thế này rất nhiều lần.

Cậu nhíu mày: "Chỉ nhờ vào ngài?"

"Đúng, nhưng là nhờ vào cậu." Dụ Văn Châu mỉm cười cực kì tự tin. "Cậu có năng lực đó, nhưng vẫn còn thiếu một chút. Ngụy tiên sinh áp dụng hình thức nuôi thả với cậu không thể đem năng lực của cậu phát huy đến cực hạn."

"Cho nên ý của ngài là, Ngụy lão đại không thể, nhưng ngài thì có thể giúp ta phát huy toàn bộ năng lực sao? Ha ha..."

Dụ Văn Châu đứng dậy đưa tay ra. "Tất nhiên là tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình."

Hoàng Thiếu Thiên nhìn chằm chằm vào bàn tay sạch sẽ thon dài kia, không tự nhiên nắm lấy. "Vậy sau này mong Dụ tổng chỉ bảo nhiều hơn."

"Tất nhiên rồi!" Dụ Văn Châu đang muốn buông tay thì lại phát hiện Hoàng Thiếu Thiên dùng lực nắm chặt hơn. Anh nhướn mày hỏi. "Sao vậy?"

Hoàng Thiếu Thiên đặt tay còn lại lên bàn làm điểm tựa, cả người nghiêng về phía trước. Ngay lập tức, khoảng cách giữa hai người trở nên cực kì gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương. Dụ Văn Châu không tránh, ngược lại còn bình tĩnh nhìn Hoàng Thiếu Thiên.

"Lần trước ở bữa tiệc gặp mặt lần đầu tiên tôi đã muốn hỏi..." Hơi thở của Hoàng Thiếu Thiên phả lên môi Dụ Văn Châu, ngưa ngứa, làm cho Dụ Văn Châu không biết có phải cậu muốn tiến sát hơn đến bờ môi của anh để nói chuyện không.

Hoàng Thiếu Thiên liếm môi, đầu lưỡi hồng nhạt gần sát môi người kia. "Dụ tổng à... có phải ngài muốn sử dụng quy tắc ngầm với tôi không?"

"A, sao có chuyện đó được?" Dụ Văn Châu rút tay về, ngồi lại vào ghế. "Lam Vũ quy định trong công ty cấm yêu đương. Thiếu Thiên nên ôn tập lại một chút đi!"
 

Bình luận bằng Facebook