Chương 2:
“Thiếu Thiên ở công ty hay là ở nhà?”
Đối phó với phóng viên đã đủ mệt nhưng Dụ Văn Châu vừa về đến công ty là lại đâm đầu vào công việc.
Phương Thế Kính không ngờ anh lại đi tìm Hoàng Thiếu Thiên nên hơi luống cuống. "Chắc là ở công ty. Tối qua chụp hình xong cậu ta mệt đến mức đi không nổi... Tôi thấy trạng thái cậu ấy không tốt lắm nên hôm nay không cho cậu ta đi."
"Lúc trước anh từng nói với tôi rồi, không cần nhắc lại nữa." Dụ Văn Châu nở nụ cười như thể đã biết trước. "Bảo cậu ấy lên đây đi, tôi cần nói với cậu ấy vài câu."
Cho dù đã từng nâng đỡ không ít người mới, thế nhưng Hoàng Thiếu Thiên vẫn là nghệ sĩ mà Phương Thế Kính thích nhất. Hiện tại anh không biết thái độ Dụ Văn Châu đối với cậu là gì, chỉ sợ thằng nhóc nói nhiều kia vừa vào cửa sẽ đem hết bất mãn ra để mắng ông chủ mới, thế thì bọn họ sau này đừng mơ có thể sống tốt. Phương Thế Kính cảm thấy vẫn cần nói tốt cho thằng nhóc nhà mình mấy câu. "Thằng bé Thiếu Thiên này nói chuyện hơi thẳng tính, vẫn còn trẻ người non dạ, tính cách có hơi nông nổi. Nếu cậu ta lên đây nói cái gì không tốt, Dụ tổng, ngài..."
"Được rồi, được rồi, Thiếu Thiên là bảo bối do một tay anh bồi dưỡng ra, cũng là trụ cột của Lam Vũ. Các loại giải thưởng to nhỏ năm nay còn trông cậy vào cậu ấy đây, tôi có thể làm gì cậu ấy được?" Dụ Văn Châu rút ra một tập tài liệu từ ngăn kéo. "Có thể ở trong giới này vùng vẫy thoải mái như thế, chắc chắn cậu ấy không tùy hứng như anh nghĩ đâu."
Điều kiện tiên quyết là cậu không chạm vào giới hạn của cậu ta. Phương Thế Kính yên lặng bổ sung thêm một câu trong lòng. Nhờ có Ngụy Sâm mang Hoàng Thiếu Thiên về Lam Vũ đào tạo, cậu ta mới có thành tựu như ngày hôm nay. Không có Ngụy Sâm, có lẽ hiện giờ cậu ta vẫn còn là một thanh niên lêu lổng bỏ học ca hát ở quán bar. Nếu không chịu nổi nữa hoặc không thể tiếp tục ca hát nữa, chắc cậu ta sẽ tìm một công việc bình thường nào đấy, cứ thế qua một đời, tóm lại là sẽ không liên quan gì đến thiên vương hay siêu sao gì đó. Ở Lam Vũ, chỉ cần tinh ý một chút là có thể nhìn ra mối quan hệ như cha con giữa Ngụy Sâm và Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu cứ thế chen chân vào, dù có cố ý hay không, Hoàng Thiếu Thiên cũng sẽ không thể nào đối tốt với người này được.
Nhưng mà ông chủ mới đã nói như vậy, Phương Thế Kính cũng không tiện từ chối nữa. "Được rồi, vậy tôi đi tìm cậu ta."
"Ừm." Dụ Văn Châu mở tập tài liệu ra, ngón tay lướt qua ảnh chụp Hoàng Thiếu Thiên.
Phương Thế Kính đi mất tận hai giờ đồng hồ. Nhưng vì để thể hiện sự săn sóc đối với nhân viên, Dụ Văn Châu vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chờ cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!" Dụ Văn Châu khép hồ sơ của Hoàng Thiếu Thiên lại. Thực ra, hồ sơ của các nghệ sĩ nổi tiếng trong công ty anh đã xem qua rất nhiều lần, ngay cả những điều nhỏ nhặt được ghi trong hợp đồng cũng được anh nhớ kĩ.
Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp đi vào, tùy tiện ngồi lên chiếc ghế đặt phía trước bàn công tác. Cậu đã tới căn phòng này vô số lần, chẳng qua hiện tại chủ nhân nơi này đã thay đổi, mà cậu cũng rời chỗ ngồi quen thuộc của mình từ sô pha ra chiếc ghế cứng ngắc mà cậu rất ghét này.
"Dụ tổng tìm tôi có việc gì sao?" Hoàng Thiếu Thiên nhìn Dụ Văn Châu, nở một nụ cười mà cậu cho rằng là vô cùng chân thành, tay cầm cây bút trên bàn xoay một vòng.
"Không phải chuyện gì lớn, chỉ đơn giản là cấp trên cùng cấp dưới giao lưu trao đổi một chút. " Dụ Văn Châu nhìn lại cậu, mỉm cười ôn hòa. "Ở trước mặt tôi cậu cứ thoải mái một chút, không cần coi tôi như người ngoài.”
"Ồ ~ vậy sao?" Cây bút trên tay cậu rơi xuống bàn "cạch" một tiếng, cậu không cầm lên nữa, chỉ là vẫn cười. Bởi vì cười mà cơ mặt buộc chặt, chưa đến vài giây, hai má cậu liền kéo xuống, vẻ mặt lập tức thay đổi, ý cười trong mắt cũng không sót lại chút gì. "Không có chuyện gì lớn? Dụ tổng bận rộn như vậy, không có chuyện gì chẳng lẽ tìm tôi đến nói chuyện phiếm? Nhưng mà Dụ tổng, ngài vừa mới tới, chắc chưa nắm được lịch trình của tôi rồi. Tôi đây cũng bề bộn nhiều việc, thật sự rất bận, ca khúc mới còn chưa thu âm xong, MV cũng chưa quay, ảnh bìa đĩa đơn rồi các loại tuyên truyền cũng chưa đâu vào đâu, đúng rồi, hôm nay tôi cũng có rất nhiều việc cần làm, mong ngài nói ngắn gọn chút!"
Dụ Văn Châu dừng một chút: "Thiếu Thiên có vẻ rất thành kiến với tôi?"
Hoàng Thiếu Thiên nghe loại xưng hô thân mật này mà nổi hết cả da gà. Ngày thường mọi người vẫn thường gọi cậu là "Hoàng Thiếu", chỉ có người nhà cùng một ít người vô cùng thân thiết mới gọi cậu như vậy. Bây giờ bị người mà mình chán ghét gọi như vậy khiến cậu muốn nôn hết bữa tối ra ngoài. "Dụ tổng, ngài có thể đừng gọi tôi kiểu đó không? Ngài dùng gương mặt đó gọi tôi khiến tôi phát hoảng."
"Vậy Thiếu Thiên muốn tôi gọi thế nào? Chẳng lẽ muốn tôi cũng gọi cậu là Hoàng Thiếu?"
Dụ Văn Châu cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối. Hoàng Thiếu Thiên nghe xong lại tiếp tục nổi da gà, lập tức hiểu ra không phải mình ghê tởm cách xưng hô kia, mà đơn giản là ghê tởm người này. "Thôi ngài muốn gọi tôi là gì cũng được. Ngài là ông chủ, tôi làm sao bắt ép ngài được, nếu ngày nào tôi làm ngài không vui, ngài đuổi cổ tôi ra khỏi công ty thì tôi biết làm sao?"
"Vậy gọi Thiếu Thiên đi!" Dụ Văn Châu giải quyết dứt khoát. Yên lặng thu bộ dáng rùng mình của Hoàng Thiếu Thiên vào đáy mắt, suýt chút nữa anh đã cười ra tiếng. "Tôi sẽ không đuổi cậu đi, Thiếu Thiên chính là vương bài của Lam Vũ, sao tôi có thể bỏ được.”
"Ha ha..." Hoàng Thiếu Thiên trào phúng nhếch khóe miệng. "Tôi còn ước gì Dụ tổng trực tiếp đuổi tôi đi đây, để tôi quay về quán bar nghèo nàn trước kia ca hát, hưởng thụ cuộc sống tự do vui vẻ."
Dụ Văn Châu giơ hợp đồng của Hoàng Thiếu Thiên lên. "Cậu không nên có thành kiến với tôi chỉ vì chuyện của Ngụy tiên sinh... Tin tưởng tôi, có tôi ở đây, Lam Vũ chắc chắn sẽ tốt hơn, mà cậu sẽ càng nổi tiếng hơn.”
"Nổi tiếng..." Hoàng Thiếu Thiên khinh bỉ ra mặt. "Tôi bây giờ chưa nổi tiếng sao? Ca khúc của năm, single tốt nhất, đứng đầu các bảng xếp hạng, các buổi biểu diễn chật ních khán giả... Nếu tôi không muốn nổi tiếng, ngài định làm thế nào?"
"Nam ca sĩ của năm." Giải thưởng này không xa lạ gì đối với Hoàng Thiếu Thiên, sau khi ra mắt được ba năm thì cậu vẫn luôn nằm trong danh sách đề cử, nhưng chưa bao giờ nhận được. Nó vẫn thường thuộc về những tiền bối có kinh nghiệm và năng lực hơn cậu, bởi vì hình tượng của cậu xưa nay vẫn thường là khiêm tốn lễ phép, cho nên cậu không thể để lộ ra sự khát vọng quá mức của bản thân đối với giải thưởng đó.
Tất nhiên là tôi cũng hi vọng có thể đạt giải, nhưng đối mặt với nhiều tiền bối như vậy, tôi còn phải học tập rất nhiều.
Hoàng Thiếu Thiên đã nói những câu như thế này rất nhiều lần.
Cậu nhíu mày: "Chỉ nhờ vào ngài?"
"Đúng, nhưng là nhờ vào cậu." Dụ Văn Châu mỉm cười cực kì tự tin. "Cậu có năng lực đó, nhưng vẫn còn thiếu một chút. Ngụy tiên sinh áp dụng hình thức nuôi thả với cậu không thể đem năng lực của cậu phát huy đến cực hạn."
"Cho nên ý của ngài là, Ngụy lão đại không thể, nhưng ngài thì có thể giúp ta phát huy toàn bộ năng lực sao? Ha ha..."
Dụ Văn Châu đứng dậy đưa tay ra. "Tất nhiên là tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình."
Hoàng Thiếu Thiên nhìn chằm chằm vào bàn tay sạch sẽ thon dài kia, không tự nhiên nắm lấy. "Vậy sau này mong Dụ tổng chỉ bảo nhiều hơn."
"Tất nhiên rồi!" Dụ Văn Châu đang muốn buông tay thì lại phát hiện Hoàng Thiếu Thiên dùng lực nắm chặt hơn. Anh nhướn mày hỏi. "Sao vậy?"
Hoàng Thiếu Thiên đặt tay còn lại lên bàn làm điểm tựa, cả người nghiêng về phía trước. Ngay lập tức, khoảng cách giữa hai người trở nên cực kì gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương. Dụ Văn Châu không tránh, ngược lại còn bình tĩnh nhìn Hoàng Thiếu Thiên.
"Lần trước ở bữa tiệc gặp mặt lần đầu tiên tôi đã muốn hỏi..." Hơi thở của Hoàng Thiếu Thiên phả lên môi Dụ Văn Châu, ngưa ngứa, làm cho Dụ Văn Châu không biết có phải cậu muốn tiến sát hơn đến bờ môi của anh để nói chuyện không.
Hoàng Thiếu Thiên liếm môi, đầu lưỡi hồng nhạt gần sát môi người kia. "Dụ tổng à... có phải ngài muốn sử dụng quy tắc ngầm với tôi không?"
"A, sao có chuyện đó được?" Dụ Văn Châu rút tay về, ngồi lại vào ghế. "Lam Vũ quy định trong công ty cấm yêu đương. Thiếu Thiên nên ôn tập lại một chút đi!"