Hoàn [Tinh Trần 2021] [Vi Thảo] Truyền thuyết nhỏ

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#1
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

【 VI THẢO 】 TRUYỀN THUYẾT NHỎ

Tác giả: 【微草】小传说-咸鱼科学官
Editor: Hành
Beta: @An Dĩ Duyệt



Liễu Phi cảm thấy Vi Thảo là một chiến đội vô cùng tốt.

Mùa giải thứ sáu cô ra mắt, khi đó Thần trị liệu Phương Sĩ Khiêm chưa giải nghệ. Tuy rằng, quán quân bị Kiếm của Lam Vũ đoạt mất, nhưng không khí trong đội vẫn vui vẻ, không có chút tia thất vọng nào đọng lại.

Bình thường vào lúc huấn luyện mà có Vương Kiệt Hi, mọi người không ai dám làm loạn. Nhưng có Phương Sĩ Khiêm thì khác, anh sẽ dẫn theo một đám đội viên đi đồ sát Lam Khê Các, cướp boss dã đồ trong trò chơi, cãi tay đôi với Vương Kiệt Hi rồi sau đó Vương Kiệt Hi cũng bất lực, chẳng buồn ồn ào với con người này nữa, thế là đành đăng nhập vào tài khoản, cứ thế lao vào đánh đánh giết giết một đám kiếm khách phía đối diện.

Trong trò chơi, Vương Kiệt Hi như được giải phóng chính bản thân mình, chỉ cầm tài khoản cấp thấp cùng trang bị bình thường cũng có thể đánh ra đấu pháp Ma Thuật Sư, nhìn dáng vẻ của anh dường như rất thỏa mãn. Trên đầu của Liễu Phi đang đội mũ của thiện xạ, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía trên, thấy đội trưởng nhà mình bay lượn một cách mạnh mẽ, không bị ràng buộc. Ngay phía trước xuất hiện một thuật sĩ ở bên địch tung ra Thuật Trói Buộc, ma đạo học giả né được trong gang tấc, phần máu đã mất không biết từ đâu mà được bổ sung đầy trở lại nhờ sự tính toán khôn ngoan của trị liệu.

Nhờ vậy, ma đạo học giả càng bay càng phóng túng, Phương Sĩ Khiêm trong phòng huấn luyện mắng ầm lên: "Vương Kiệt Hi, cậu mặt dày vừa thôi, tôi theo không kịp."

Liễu Phi nghĩ, đây đúng là một tập thể thú vị.

Mùa giải thứ sáu đã bỏ lỡ cơ hội giành quán quân, đội viên hai bên bắt tay nhau, Phương Sĩ Khiêm nắm tay Hoàng Thiếu Thiên, cúi đầu đối mặt với Kiếm Thánh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước khi đi ngủ, nhớ chú ý một chút, tôi mà tìm thấy kí túc xá Lam Vũ sẽ ngay lập tức lấy băng dính bịt miệng cậu lại."

Một bên Dụ Văn Châu cười nhàn nhạt nhưng khóe miệng đã sớm ngoác đến tận mang tai: "Đội phó Phương, hôm nay, Lam Vũ đoạt được quán quân đối với chúng tôi mà nói đây là khoảnh khắc không thể quên. Do vậy, kí túc xá không có ai đâu."

Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu, hả hê: "Đúng! Đây chính là điều quan trọng đối với chúng tôi đó! Điều này các ông hiểu không! Hiểu không!"

Còn Vương Kiệt Hi đang bắt tay với Dụ Văn Châu, mắt nhìn Phương Sĩ Khiêm một cách lạnh lùng, đồng thời cúi đầu nhìn Hoàng Thiếu Thiên: "Chúng tôi hiểu, chính cậu là người đã khiến Vi Thảo chúng tôi sứt đầu mẻ trán."

Tay Dụ Văn Châu dùng sức nắm chặt, đem Vương Kiệt Hi tỉnh táo trở lại, anh vẫn mỉm cười nhẹ nhàng: "Vương đội, mùa giải sau gặp."

Vương Kiệt Hi cười nhưng trong lòng thì không: "Mùa giải sau gặp."

Phương Sĩ Khiêm đưa tay lên xoa đầu Hoàng Thiếu Thiên: "Mùa giải sau gặp."

Chứng kiến toàn bộ khung cảnh trên, Liễu Phi bày tỏ: "Lúc đó, bầu không khí của bốn con người này phải nói sâu không lường được, sâu không lường được."

Sau khi trở về phòng nghỉ, Phương Sĩ Khiêm kéo Vương Kiệt Hi ra một góc thì thà thì thầm, Liễu Phi cố vểnh tai lên cũng không nghe được ra cái gì. Chỉ thấy hai người bọn họ nói xong, Vương Kiệt Hi vẫy tay, bảo: "Đi thôi, tôi mời mọi người bữa cơm."

Nghe thế, đoàn người mặc đội phục Vi Thảo rồng rắn kéo nhau ra ngoài, đầu tiên là ăn lẩu, sau đó lại ăn vịt nướng, cuối cùng là mấy con tôm nhỏ vừa đủ dính răng. Xong xuôi thì xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới KTV.

Cảm giác bọn họ mới là người vừa đạt quán quân xong vậy, mọi người gào hét long trời lở đất, sức ăn không thấy đáy, anh nhân viên phục vụ là fan Vi Thảo vì tăng ca nên không thể tới xem thi đấu, nhìn một đám người ở trên sofa vặn vẹo, thậm chí đến đòi hô mưa gọi gió, xoay chuyển đất trời không thiếu cái nào. Tự nhiên, anh cũng thấy vui vẻ theo, kéo tay Vương Kiệt Hi, hỏi: "Chà, Vi Thảo giành được quán quân rồi hả?!"

Bên cạnh, thanh niên Phương Sĩ Khiêm đánh nhẹ một cái vào tay của anh trai kia. Anh uống đến choáng váng cả đầu óc: "Đoạt được quán quân? Giành được ngôi vị quán quân quan trọng lắm sao! Mùa giải sau quán quân nhất định là của chúng ta!"

Liễu Phi từ đầu đến cuối vẫn tỉnh táo, giải thích rõ tình cảnh hiện tại. Lát sau, anh trai sửng sốt nhìn Lý Diệc Huy đứng trên bàn, hóa thân thành một chiếc cột cho Lương Phương bám vào mà múa, muốn nhắc nhở bọn họ cẩn thận chút, không nên phá hoại của công. Nhưng anh vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy đội trưởng Vi Thảo đang mở to đôi mắt vô cùng phong độ kia nhìn về phía trước, không chớp lấy một cái tựa như một con mèo Ba Tư muốn ăn thịt người vậy. Anh quyết định ngậm miệng sau một hồi cân nhắc, rồi lén chuồn ra ngoài.

Thuốc viên Vi Thảo(*). Anh trai lắc đầu, Vi Thảo điên rồi.

Ngày đó làm thế nào mọi người từ KTV trở về chiến đội, Liễu Phi cũng không biết. Cô chỉ nhớ rằng, ngày hôm sau tỉnh lại thì đã nằm trên giường ở KTX, còn được đắp chăn cẩn thận. Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng ban trưa chiếu thẳng qua rèm có chút chói mắt.

Liễu Phi lấy tay che mắt lại, điều cuối cùng mà cô mơ hồ nhớ được là đội trưởng cầm micro cùng đội phó hô to Vi Thảo tất thắng.

Cô nhắm mắt, cảm thấy tự nhiên mắt mình hơi ươn ướt.

Vi Thảo quá tốt rồi. Cô nghĩ, phải bước trên đoạn đường này, cho dù dù có thất bại, dù bị tổn thương, dù cảm thấy tiếc nuối đi chăng nữa.

Nước mắt chảy trên gò má được Liễu Phi lau đi, cô nghẹn ngào, nức nở, thề với lòng mình sẽ càng ngày càng cố gắng hơn để mùa giải sau cùng mọi người đạt được ngôi vị cao nhất.

Mùa giải thứ bảy, Vi Thảo thay máu, có Viên Bách Thanh trên danh nghĩa là đệ tử ruột của Thần Trị Liệu Phương Sĩ Khiêm, có Lưu Tiểu Biệt khả năng trở thành Kiếm Thánh thế hệ sau.

Đệ tử ruột của Phương Sĩ Khiêm, Liễu Phi không nhìn ra được rốt cuộc kĩ thuật của cậu có chỗ nào giống Phương Thần. Thế nhưng, cái khí thế sợ thiên hạ chưa đủ loạn của cậu làm người ta hận không thể hi sinh vì chính nghĩa mà ngăn chặn cái ngọn đuốc chực chờ bùng nổ này, đúng là rất có phong thái của Phương Sĩ Khiêm.

Viên Bách Thanh có người bạn đồng hành cùng mình từ những ngày đầu ở trại huấn luyện cho đến bây giờ là Lưu Tiểu Biệt, người hàng xóm bên cạnh nhà cậu, không nỡ để cậu cô đơn, lẻ loi một mình. Khi mới vào Vi Thảo, cậu vẫn còn là một thiếu niên trong thời kì nổi loạn, sở hữu câu cửa miệng là "Đừng làm phiền tui, tui mà điên lên ai cũng đánh tất".

Sau khi bị Phương Sĩ Khiêm đánh cho một trận, đã sửa lại thành: "Đừng làm phiền tôi, tôi mà điên lên đến chó cũng đánh."

Khép lại sự việc đó, hàng ngày ở phòng huấn luyện luôn được chứng kiến cảnh một vú em lớn thấy thì tưởng thanh tao dẫn một vú em nhỏ trông quá ngỡ nho nhã, nhìn mặt mà bắt hình dong không khéo lại bị đánh thành chó. Trong trò chơi, gặp địch thì chém không tha, thấy ta thì thêm máu không thiếu một giọt, láo nha láo nháo khắp mọi nơi.

Chu Diệp Bách nói, thuốc viên Vi Thảo (*).

(*) nghĩa bóng là làm mất mặt Vi Thảo.

Tiêu Vân nói, miệng chó không thể mọc ngà voi.

Lương Phương nói, hai chữ Vi Thảo này, thảo thì ít mà chó điên thì nhiều.

Đặng Phục Thăng nói, trình độ văn vẻ không ra sao nên im lặng một chút.

Lý Tế nói, cmn mấy người lại bơ tôi.

Liễu Phi nghĩ thầm, giống như một đại gia đình vậy, thật thú vị nha.

Mùa giải thứ bảy đoạt được quán quân, Vi Thảo giành chiến thắng tựa như chó điên, xin lỗi, là tựa như ngọn lửa bùng cháy, thiêu rụi đồng cỏ. Buổi tối ngày hôm đó, mọi việc diễn ra giống hệt như một năm trước, đầu tiên là ăn lẩu, sau đó lại thưởng thức vịt nướng, cuối cùng là chén nốt mấy em tôm nhỏ, rồi tiến thẳng vào KTV.

Đúng là có duyên, nhân viên phục vụ vẫn chính là anh trai kia.

Anh trai bất lực nhìn Viên Bách Thanh đứng trên bàn, hóa thân thành một chiếc cột cho Lưu Tiểu Biệt ngoáy mông và nhảy múa, lại lén nhìn Vương Kiệt Hi vẫn là đôi mắt to nhỏ đầy phong độ kia.

Nhưng lần này, anh trai đã gõ tìm kiếm trên điện thoại kết quả của trận chung kết rồi. Anh cũng vui vẻ, thực sự rất vui.

Anh bèn vụng trộm cho mỗi người trong chiến đội thêm chút đồ uống ướp lạnh, tính vào tiền lương tháng này của mình.

Sự sung sướng đến tận lúc này vẫn chưa nguôi, Phương Sĩ Khiêm ôm Vương Kiệt Hi, cầm micro gào lên Vi Thảo tất thắng. Phát hiện ra anh nhân viên phục vụ đang bước tới, Lương Phương quàng cổ anh trai, dí trước miệng anh một chiếc micro khác.

Anh quan sát một lượt đám thanh niên ngông cuồng này, từ tận sâu trong đáy lòng cảm thấy thật vui vẻ. KTV được bao phủ dưới ánh đèn mờ ảo cũng không thể che giấu đi những gương mặt sáng bừng vì hạnh phúc. Anh không quan tâm ông chủ ngày mai có trừ lương anh hay không, trong khoảnh khắc anh hướng về micro cùng chiến đội Vi Thảo hô vang, Vi Thảo tất thắng.

Vương Kiệt Hi cũng uống, một tay anh chống nạnh đứng lên, phát lệnh, khởi giá hồi cung.

Toàn bộ Vi Thảo giơ cao tay phía trước đỉnh đầu vái lạy, hô to, người đi đường xin nhường bước, Hoàng Đế hồi cung. . .

Anh trai không thưởng thức một giọt rượu nào nên vẫn tỉnh táo. Đây là lần đầu tiên anh làm ca đêm mà có cảnh tượng vái lạy có một không hai như thế. Nhưng giờ phút này, anh cũng cảm thấy choáng váng để rồi bị cuốn theo bầu không khí kì lạ, vái lạy, hô to, Ngô Hoàng vạn tuế. . .

Lúc đó trong tâm trí của Liễu Phi chỉ mong thời gian hãy ngừng trôi mà lưu giữ những hình ảnh đẹp đẽ hiện tại là quá tốt rồi.

Cô nghĩ, nếu như mình có được năng lực cầu được ước thấy thì . . .

Thời gian ơi, xin người đi chậm một chút, chỉ một chút thôi.

Ngày hôm sau, Phương Sĩ Khiêm đã thức dậy sớm, lặng lẽ thu dọn hành lý, cũng không có ý định chào tạm biệt ai cả, một thân một mình cứ thế lẳng lặng mà rời khỏi Vi Thảo.

Tin tức về việc giải nghệ đã thông báo trong cuộc phỏng vấn sau trận chung kết. Trước đó, anh cũng đã bàn bạc với chiến đội rồi. Mùa giải thứ hai bất ngờ ra mắt, sáu năm trong giới trị liệu là người duy nhất được mệnh danh "Thần Trị Liệu", ngay sau khi giành được quán quân lần thứ hai lại âm thầm rời đi.

Chỉ có Vương Kiệt Hi tiễn anh đến tận cửa chiến đội, đơn giản là ôm một cái, đơn giản là nói lời tạm biệt, đơn giản là nhìn anh lái xe đi xa khỏi tầm mắt.

Liễu Phi, Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thanh, Lý Tế, cùng tất cả mọi người ở Vi Thảo đứng trước cửa sổ phòng mình ở KTX, lặng lẽ trốn ở phía sau rèm cửa mà quan sát Phương Sĩ Khiêm rời đi cùng Vương Kiệt Hi đứng trước cửa chiến đội, quan sát một thời đại khép lại.

Vi Thảo chìm trong không gian tĩnh lặng được tô điểm thêm bằng ánh nắng ban mai. Khác với Lam Vũ hoạt bát, bao dung; Luân Hồi ôn hòa, kiêu kỳ; Hô Khiếu phóng túng, ngông cuồng; Bá Đồ nghiêm cẩn, trước sau như một; Vi Thảo lại là kiểu "Thích quan tâm bằng hành động, cũng thích không thừa nhận luôn. Không thích cũng phải chịu", khô khan mà ôn nhu.

Tục xưng ngạo kiều. (*)

(*) cv hay nên để luôn, ý là kiểu nghĩ một đằng làm một nẻo, thích muốn chết nhưng miệng tiện cứ nói trái lòng; hiểu đơn giản là “trong nóng ngoài lạnh”

Đội viên Vi Thảo dùng phương thức này âm thầm tiễn đội phó Phương Sĩ Khiêm của bọn họ, vẫn là phương thức lặng lẽ đó tiễn một người đội phó nữa của bọn họ Đặng Phục Thăng. Mấy năm sau lại dùng phương thức như thế tiễn đi đội trưởng Vương Kiệt Hi của bọn họ.

Vào mùa giải Trung Quốc giành được ba quán quân liên tiếp ở giải đấu quốc tế. Trung Quốc ba lần vô địch, nhưng Vi Thảo lại không cầm được quán quân lần thứ ba thuộc về bọn họ.

Mang theo tiếc nuối ấy, Vương Kiệt Hi tuyên bố giải nghệ. Buổi sáng hôm đó, không gian Vi Thảo yên ắng, tĩnh mịch, tựa như vẫn đang chìm trong giấc ngủ say.

Vương Kiệt Hi một thân một mình thu dọn xong hành lý, rón ra rón rén đi trên hành lang KTX gắn bó hơn 10 năm qua, chầm chậm rời khỏi nơi đây.

Tân đội trưởng Vi Thảo, Cao Anh Kiệt đã sớm chờ trước cửa KTX. Cậu thấy Vương Kiệt Hi đi ra, liền vội vã bước tới giúp cựu đội trưởng xách hành lý.

Hai vị đội trưởng của Vi Thảo cứ thế im lặng, chậm rãi đi dưới ánh nắng ban mai của chiến đội. Hai người đi một vòng qua vườn hoa nhỏ, nhà ăn, phòng huấn luyện, phòng họp, một dải cây xanh bắt mắt, sau đó lại trở về cửa.

Taxi đã đến từ lúc nào rồi. Cao Anh Kiệt giống như Vương Kiệt Hi năm đó, mỗi khi tiễn đi những người đồng đội cũ chỉ đơn giản trao nhau một cái ôm, nói lời tạm biệt. Sau đó, cậu cũng chỉ đơn giản là nhìn Vương Kiệt Hi mang hành lý để vào trong cốp xe.

Mở cửa xe ra, trước khi bước lên, Vương Kiệt Hi ngẩng đầu lên, hướng về phía những mảnh rèm cửa sổ KTX đã được kéo ra, nhẹ nhàng vẫy tay.

Anh lên xe, xe bắt đầu nổ máy, rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Cao Anh Kiệt.

Dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mỗi một đội viên trốn sau rèm cửa sổ, tiễn anh rời đi.

Về sau, dưới sự lãnh đạo của Cao Anh Kiệt, Vi Thảo lại giành thêm hai lần quán quân nữa. Sau đó nữa thì các tiền bối lớn tuổi cùng sánh vai với Anh Kiệt đều đã giải nghệ, Vi Thảo một lần nữa thay máu. Những người trẻ tuổi này từ tận đáy lòng họ bày tỏ kính nể vị đội trưởng của bọn họ.

Cao Anh Kiệt cũng không còn là thiếu niên hiền lành, hay ngại ngùng, xấu hổ lúc trước nữa. Cậu vẫn ôn nhu như xưa, thế nhưng con người cậu lại trầm tính hơn. Khi cậu trở thành người lớn tuổi nhất trong chiến đội cũng là lúc cậu càng trở nên nghiêm túc và trầm mặc.

Cậu bước vào phòng huấn luyện, lập tức tiếng ríu ra ríu rít của các đội viên trẻ tuổi im bặt, ngoan ngoãn trốn đằng sau máy tính mà tập luyện. Một ngày, Cao Anh Kiệt đứng ở phía sau thành viên nhỏ tuổi mới vào chiến đội, quan sát thao tác của cậu bé, chỉ thấy cậu vừa căng thẳng, vừa hoàn thành xuất sắc bài huấn luyện, đâm ra nói lắp ba lắp bắp. Cao Anh Kiệt bất chợt sửng sốt một hồi, rồi cười khẽ trong lòng.

Đội trưởng cũng đã từng trải qua cảm giác này sao.

Nghĩ vậy, làm cậu đột nhiên hơi nhớ Vương Kiệt Hi.

Vi Thảo bây giờ không giống với Vi Thảo năm đó. Cựu đội viên rời đi rất lâu rồi nên đa số mấy đứa nhỏ cũng chỉ biết tới Cao đội trưởng của chúng.

Nhắc đến vị Ma Thuật Sư ngày nào, kính nể, tôn trọng, ngưỡng mộ có nhưng cũng chỉ đến thế thôi.

Sau khi Vương Kiệt Hi giải nghệ và rời khỏi chiến đội, anh triệt để cắt đứt toàn bộ mọi thứ liên quan tới Vi Thảo. Dường như anh quyết tâm mặc kệ cho bọn họ tự do bay lượn. Đương nhiên là sẽ có gập ghềnh, trắc trở phía trước, đôi khi cũng rơi vỡ đầu chảy máu cũng nên nhưng quá trình trưởng thành đó chỉ là của riêng bọn họ thôi, Vương Kiệt Hi sẽ không tiếp tục nhắc đến nữa.

Rất lâu sau đó, Cao Anh Kiệt cũng giải nghệ. Vi Thảo lại tiếp tục chọn ra một đội trưởng mới nhưng chỉ có mỗi ánh nắng ban mai ở nơi đây không bao giờ đổi thay.

Người đã đến tuổi trung niên, Vương Kiệt Hi bỗng nhiên nhìn thấy một bài đăng đang nổi. Anh quan sát tiêu đề rồi bị thu hút.

Đại khái bài đăng là đánh giá khách quan về cống hiến và hệ lụy của vị đội trưởng thứ hai, Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi mang tới Vi Thảo.

Nội dung bên trong, tác giả liệt kê thành tích của Vương Kiệt Hi. Đồng thời, không nể tình mà phê phán anh khiến độ tuổi của Vi Thảo có khoảng cách, đúng thời cơ chín muồi thì đụng phải việc anh giải nghệ đã dẫn đến Vi Thảo có một khoảng thời gian dài rất khó khăn, phê bình rất thẳng thắn, không vòng vo.

Trang cuối cùng của bài đăng có đặt ra một câu hỏi: "Vương Kiệt Hi có phải là một người đội trưởng tốt hay không?"

Khu trả lời ở phía dưới khen chê đều có đủ cả. Những người trước đây đã từng hô vang tất thắng nay không còn ai, chỉ còn thế giới của những người trẻ tuổi.

Vương Kiệt Hi lướt qua đọc vài cái, sau đó lặng lẽ đóng máy tính lại.
 
Last edited:

Vạn Dặm Thần Phù

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
52
Số lượt thích
69
Location
Vi Thảo Chi Thành
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vạn Tuế Quân_Phương Vương
#2
Đọc đến đoạn cuối thì thấy vẫn có phần hơi day dứt, dù sao Vương đại thần cũng hy sinh quá nhiều rồi, thế nhưng ngoại giới lại nhìn theo cách chủ quan như vậy. Vì có vấp ngã Vi Thảo mới trưởng thành, Vương Kiệt Hi vẫn thầm lặng dõi theo Vi Thảo. Anh rời đi, mặc Vi Thảo va vấp cốt chỉ để họ trưởng thành hơn mà thôi. Năm xưa anh cũng vì Vi Thảo mà đánh đổi lối đánh của mình, qua những lần anh để mặc và rời đi đó cũng đã dạy cho thế hệ sau của Vi Thảo một bài học đáng quý: sự hy sinh
 

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#3
Đọc đến đoạn cuối thì thấy vẫn có phần hơi day dứt, dù sao Vương đại thần cũng hy sinh quá nhiều rồi, thế nhưng ngoại giới lại nhìn theo cách chủ quan như vậy. Vì có vấp ngã Vi Thảo mới trưởng thành, Vương Kiệt Hi vẫn thầm lặng dõi theo Vi Thảo. Anh rời đi, mặc Vi Thảo va vấp cốt chỉ để họ trưởng thành hơn mà thôi. Năm xưa anh cũng vì Vi Thảo mà đánh đổi lối đánh của mình, qua những lần anh để mặc và rời đi đó cũng đã dạy cho thế hệ sau của Vi Thảo một bài học đáng quý: sự hy sinh
Hôm nay chị mới rảnh chút, hehe giờ mới rep được. Ngoại giới nghĩ như thế nào không quan trọng bởi Vương Kiệt Hi chính anh còn không để tâm những lời bàn tán đó. Chỉ cần mọi người ở Vi Thảo biết anh đã làm những gì cho họ là đủ. Nhưng chị cho rằng bài học đáng quý anh để lại chẳng phải sự hi sinh, mà là sự trưởng thành của chính anh cũng như của chính Vi Thảo. Mặc cho xuyên suốt chính văn hình tượng Vi Thảo đã gắn liền với hai chữ "hi sinh" "thầm lặng" nhưng chị lại mong những đứa trẻ thế hệ mới như Cao, Lưu, Viên sẽ không đi theo con đường đó vì chính Vương cũng nói Cao phù hợp với Vi Thảo hơn, đồng nghĩa với việc Cao có thể thoải mái chơi theo phong cách của mình, mà xung quanh cậu bé còn có hậu phương kiên cường, vững chắc là những người đồng đội của mình, giúp cậu tung bay trên trời cao.

Đợi đến prj Cao chị rec cho em fic chị đang làm đã nói lên suy nghĩ của chị :wow:
 
Last edited:
Số lượt thích: Ail

Vạn Dặm Thần Phù

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
52
Số lượt thích
69
Location
Vi Thảo Chi Thành
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vạn Tuế Quân_Phương Vương
#4
Hôm nay chị mới rảnh chút, hehe giờ mới rep được. Ngoại giới nghĩ như thế nào không quan trọng bởi Vương Kiệt Hi chính anh còn không để tâm những lời bàn tán đó. Chỉ cần mọi người ở Vi Thảo biết anh đã làm những gì cho họ là đủ. Nhưng chị cho rằng bài học đáng quý anh để lại chẳng phải sự hi sinh, mà là sự trưởng thành của chính anh cũng như của chính Vi Thảo. Mặc cho xuyên suốt chính văn hình tượng Vi Thảo đã gắn liền với hai chữ "hi sinh" "thầm lặng" nhưng chị lại mong những đứa trẻ thế hệ mới như Cao, Lưu, Viên sẽ không đi theo con đường đó vì chính Vương cũng nói Cao phù hợp với Vi Thảo hơn, đồng nghĩa với việc Cao có thể thoải mái chơi theo phong cách của mình, mà xung quanh cậu bé còn có hậu phương kiên cường, vững chắc là những người đồng đội của mình, giúp cậu tung bay trên trời cao.

Đợi đến prj Cao chị rec cho em fic chị đang làm đã nói lên suy nghĩ của chị :wow:
Thực sự em cũng muốn thế hệ sau của Vi Thảo có thể thỏa sức chơi theo phong cách riêng mình không bị gò bó. Dù sao them em Vương thần vẫn soái nhất khi dùng Ma Thuật Sư đấu pháp = v =
 
Số lượt thích: Ail

Bình luận bằng Facebook