Hoàn [Tinh Trần 2021] [Vương Kiệt Hi] Not Alone

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
[Vương Kiệt Hi] Not Alone
Edit + beta: Cửu Cửu

Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi
Tinh Trần Phục Nguyên


Lúc máy bay hạ cánh trời đang lất phất mưa, mưa bụi nhẹ nhàng lướt qua cột sáng ấm áp của đèn xe. Một đám người thành phố B võ trang đầy đủ bước ra khỏi sân bay, bị bầu không khí mùa đông ẩm lạnh của vùng đất phía nam tổ quốc bao trùm, mặt mũi tái xanh.

"Thời tiết không giống dự báo nói vậy, rõ ràng tháng mười hai năm ngoái hồi thi đấu hữu nghị nóng đến nỗi mặc áo cộc tay được mà!" Phương Sĩ Khiêm hối hận đến nghiến răng, đương nhiên phần lớn là do lạnh run, hắn cố gắng rụt cổ giấu mặt vào cổ áo: "Như kiểu cả Liên minh đang hợp lực bắt nạt Lam Vũ vậy, tổ chức All-Star trong cái thời tiết quái quỷ này!"

Đặng Phục Thăng phụ họa: "Liên minh anti Lam Vũ."

Phương Sĩ Khiêm xoa xoa tay bình phẩm, nói: "Không đủ ngầu."

Vương Kiệt Hi đáp tỉnh queo: "Vậy thì thêm Bá Đồ vào là được."

"..." Đặng Phục Thăng đỡ trán: "Lạnh quá."

Lý Diệc Huy hỏi: "Nếu không thì lấy thêm quần áo trong vali khoác lên?"

"Thôi vậy thôi vậy." Phương Sĩ Khiêm một vẻ sống không còn gì luyến tiếc: "Giờ mở vali ra thì đồ đạc bên trong ẩm hết, rồi hôm nay khỏi làm gì, chỉ ngồi sấy khô cũng hết ngày."

Một nhóm trai tráng phương bắc chỉ có Lưu Tiểu Biệt cùng Viên Bách Thanh có thể bảo trì sức sống và phấn khích sau khi xuống máy bay. Hai người mới ra mắt vào mùa bảy, ít nhiều vẫn còn một chút tâm tính của fan hâm mộ, sắp được chuyển từ phòng nghe nhìn sang ghế tuyển thủ, lấy thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp để tham dự buổi tiệc lớn All-Star của Vinh Quang, thực sự vô cùng kích động.

Lưu Tiểu Biệt báo danh tân binh khiêu chiến, dự định cùng Hoàng Thiếu Thiên solo một lần. Mà giờ khắc này cậu đang oán giận Viên Bách Thanh: "Sao cậu không nghe Phương thần đi báo danh chứ?"

Viên Bách Thanh trợn trắng mắt: "Tôi khiêu chiến ai? Trương Tân Kiệt nhà hàng xóm hả?"

"Phương thần cũng có tự tin, cậu sợ cái gì chứ. Nếu như hai người thật sự có thể đánh một trận thì đầu đề tuần san E-sport tuần sau sẽ là «Thầy trò giao tranh: Trận quyết chiến của Mục sư cùng Sứ giả thủ hộ»..."

Viên Bách Thanh bi thương nói: "Anh ấy định làm tôi xấu mặt ấy chứ."

"Ấu trĩ, ngây thơ, anh là loại người như thế à?" Phương Sĩ Khiêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu em còn gật đầu?! Anh đây vất vả suy tính cũng là vì tương lai của trị liệu sư Vi Thảo! Thử nghĩ xem, nếu như thời điểm tranh tài, trước mặt bao nhiêu người anh đây cố ý 'nhường' để thua mất, thì nhóc con Viên Bách Thanh cậu chả phát cáu à!"

Viên Bách Thanh bất đắc dĩ: "Trị liệu solo 1v1 cũng không đại diện được cái gì..."

"Học được mạnh miệng rồi?"

"Được rồi." Vương Kiệt Hi ngắt lời: "Trời lạnh đừng nói vớ vẩn nữa, nói chuyện giảm thân nhiệt đấy."

Phương Sĩ Khiêm nói: "Thế Hoàng Thiếu Thiên bao nhiêu năm làm sao sống sót qua nổi mùa đông thế? Chẳng lẽ đây là chân tướng vì sao cậu ta ở lại thành phố G? Nếu đến phía bắc có phải cậu ta sẽ không kiên trì nổi một mùa đông..."

Vương Kiệt Hi mặc kệ hắn, dùng tay không kéo hành lí chỉnh lại khăn quàng cổ, sau đó nhanh chóng nhét tay vào túi áo khoác. Hơi thở nóng bỏng được khẩu trang giữ lại, ủ ấm cho khuôn mặt buốt lạnh. Gió rét cuốn đi hơi ấm, thổi tung chiếc khăn quàng cổ họa tiết caro xanh trắng của Vương Kiệt Hi, tựa như cờ xí phấp phới phía trước đội ngũ.

Đám người Vi Thảo đến khách sạn là sáng thứ sáu, còn mấy tiếng nữa là khai mạc All-Star. Phương Sĩ Khiêm bất mãn bữa sáng sơ sài trên máy bay, dẫn theo đám tân binh trẻ tuổi rầm rộ đến phòng ăn khách sạn ăn buffet, những đội viên còn lại thì về phòng mình, hưởng thụ thời gian nhàn rỗi hiếm có trong phòng điều hòa.

Vương Kiệt Hi nhân lúc máy tính khởi động thì treo áo khoác, lại đun một ấm nước, sau đó kéo ghế ngồi vào trước máy tính, đăng nhập Vinh Quang kéo lên kéo xuống danh sách bạn bè.

Tiểu ma đạo ở trại huấn luyện quả nhiên đang online. Vương Kiệt Hi mười ngón đan nhau, tựa cằm suy tư một hồi mới nhắn tin qua.

Vương Bất Lưu Hành: Đánh một trận

Tin nhắn không đầu không đuôi, không có dấu câu, thoạt nhìn là câu nghi vấn nhưng lại giống câu trần thuật đến tợn. Vương Kiệt Hi buông chuột, mắt nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi làm một vài động tác tay đơn giản.

Đối phương rep ngay lập tức, giống như bị giật mình mà vội vàng gửi lại một chữ "được".

Wifi trong khách sạn coi như có lương tâm, không lâu sau hai nhân vật mặc áo choàng thầy pháp cầm chổi xuất hiện trong sân đấu. Vương Kiệt Hi không chủ động công kích, mà giữ vững tốc độ tay điều khiển Vương Bất Lưu Hành di chuyển với biên độ nhỏ trong phạm vi nhất định, kiên nhẫn chờ đợi đối thủ tiến công.

Mộc Ân không do dự, cưỡi chổi vọt tới, áo choàng vàng lục đan xen tung bay, nhìn từ đằng xa tựa như một mảnh lá non phá không bay đến.

Đội trưởng hình như không định ra đòn phủ đầu? Cao Anh Kiệt nghĩ như vậy nhưng cũng không dám lơ là, vừa tiến vào phạm vi công kích liền tung Sao Xạ Tuyến, cột sáng vàng rực bắn về phía Vương Bất Lưu Hành .

Tốc độ của Sao Xạ Tuyến cực nhanh, rất khó né, nhưng không phải là không thể. Huống chi với độ hiểu biết của Vương Kiệt Hi về Cao Anh Kiệt, cách cậu dùng chiêu thức thế nào hắn đều nắm rõ, ngay khoảnh khắc từng luồng sáng bay về phía mình, Vương Bất Lưu Hành lưu loát cưỡi lên cây chổi, thao tác bay nghiêng vọt tới, sau khi tránh né xạ tuyến còn ném ra Đạn Ma Pháp.

Đối mặt với kỹ năng thăm dò cấp thấp dạng này Cao Anh Kiệt cũng lựa chọn tránh né, dưới thao tác tinh chuẩn của cậu, cây chổi của Mộc Ân ở trên không trung vạch ra một nửa hình tròn, xảo diệu lách qua đạn ma pháp, tránh khỏi công kích đồng thời không ngừng rút ngắn khoảng cách giữa song phương. Sau mấy bước di chuyển, áo choàng của Mộc Ân lay động--

Bình Dung Nham xuất thủ!

Tiếng vỡ vụn vang lên, nham thạch trải rộng, mặt đất nháy mắt biến thành biển lửa. Mà Vương Bất Lưu Hành không tránh, cưỡi chổi bay thấp trực tiếp xông về phía trước. Trong mắt hắn phản chiếu ánh lửa, dưới chân cuồn cuộn dung nham, trên đầu lấp lánh ngân hà, góc áo choàng tím phất qua sóng khí hừng hực, Diệt Tuyệt Tinh Trần phá tan thế lửa, vọt tới như đạn pháo.

Có gì đó không đúng... Cao Anh Kiệt mở to hai mắt nhìn: Lượng máu của cậu đang giảm xuống! Mặc dù hiện tại Mộc Ân cũng đứng trong biển lửa, nhưng nhân vật không thể bị thương bởi kỹ năng của chính mình... Trừ khi, trong lửa có trá!

Mộc Ân nhanh chóng lùi về, Cao Anh Kiệt ngồi trước màn hình ứa mồ hôi. Lửa có thể thương tổn được mình đương nhiên là do Vương Bất Lưu Hành ném ra, kỹ năng của hai người chồng chất lên nhau thực sự rất khó nhận ra, đây cũng là vận đen mà chỉ khi hai người có cùng chức nghiệp đối đầu lẫn nhau mới có. Vương Bất Lưu Hành tám phần là nhân lúc cậu ném bình, trong nháy mắt lửa lớn bốc lên, thừa dịp loạn tung ra kỹ năng, lợi dụng điểm mù của chiêu thức. Tuyệt đối không thể cứ chôn chân tại chỗ, trước tiên phải lùi lại. Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên Cao Anh Kiệt đấu với Vương Kiệt Hi, lúc lui về cũng đề cao cảnh giác, còn canh thời gian chờ Vương Bất Lưu Hành ra khỏi biến lửa thì tung ulti.

Mộc Ân nhanh chóng dừng lại, giành giật từng giây bắt đầu niệm phép, ngưng tụ Mưa Giáng Hàn Băng. Nhưng được hai giây Cao Anh Kiệt đột nhiên phát hiện không ổn --

Cậu sơ xuất rồi.

Vị trí Mộc Ân lùi về sâu hơn cậu dự định nửa ô.

Một số kỹ năng có phạm vi công kích phụ thuộc vào trang bị. Thân là một nhân vật thần cấp hội tụ biết bao tâm huyết của bộ phận kỹ thuật, thông số thuộc tính của Diệt Tuyệt Tinh Trần mà Vương Bất Lưu Hành cầm đương nhiên sẽ nhỉnh hơn chổi của Mộc Ân, trong đó phạm vi công kích lớn hơn nửa ô. Cách biệt về mặt số liệu này Cao Anh Kiệt đương nhiên biết, nhưng bình thường cậu bị ngược thành quen, dẫn đến lúc này chậm mất một nhịp mới phát hiện ra mình đang trong đấu trường tu chính, chênh lệch trang bị giữa hai người được san bằng. Lần lùi quá sâu này phản tác dụng, lãng phí không phẩy mấy giây thời gian công kích.

Tuân theo tôn chỉ biết sai thì sửa, đã tốt càng phải tốt hơn, Cao Anh Kiệt nhanh chóng thao tác Mộc Ân tiến lên nửa ô... Sau đó không kịp chuẩn bị gì đã bị Đạn Ma Pháp giống như chờ sẵn ở đó làm gián đoạn quá trình niệm phép, còn dính một miệng đuôi chổi.

Cao Anh Kiệt khóc không ra nước mắt, lần này mình lại đụng phải họng súng của đội trưởng, ngay sau đó bị Chổi Lốc Xoáy quét cho mất máu liên tục, quét một đường từ xa đến gần, thực sự là uất ức không tả nổi.

"Em đã sai sót."

Thanh âm của Vương Kiệt Hi đột nhiên vang lên dọa Cao Anh Kiệt nhảy dựng. Mic trong sân đấu thường mặc định là mở (nhất là trong trường hợp không có Hoàng Thiếu Thiên tham gia), nhưng bình thường ở trại huấn luyện, Vương Kiệt Hi hay đánh xong một ván rồi dẫn Cao Anh Kiệt xem lại replay, trong thời gian đối chiến căn bản không nói một lời nào. Chỉ đạo cự ly xa kiểu này là lần đầu tiên.

"Ặc, vâng." Cao Anh Kiệt hơi lúng túng: "Còn là lỗi không thể bù đắp được."

"Không cần thiết phải bù."

Cao Anh Kiệt chớp chớp mắt.

Vương Kiệt Hi tất nhiên không nhìn được biểu cảm của cậu, nhưng hắn đoán được cậu nghi hoặc của cậu, thế là tiếp tục nói: "Huấn luyện và thực chiến có khác biệt rất lớn, theo đuổi mục tiêu không phạm lỗi không hề sai, nhưng vì sửa chữa sai lầm nhất thời mà lơ là sự biến đổi của chiến cục, được không bù nổi mất."

Cao Anh Kiệt hỏi: "Vậy đối với trường hợp như thế thì cứ... mặc kệ ạ?"

"Không phải cứ đơn giản mặc kệ là được, mà phải để chỗ sơ hở không thể bị nhìn ra, không thể bị lợi dụng. Tốc độ tay của em hoàn toàn có thể làm được điều đó. Chuyển hóa sai lầm thành một sơ hở không thể tính là sơ hở mới là giải pháp tối ưu. Đừng để việc vá lỗ hổng trở thành gánh nặng."

Hai người nói chuyện nhưng tay vẫn không ngừng. Giờ phút này hai nhân vật trên căn bản dính vào cùng một chỗ, tiến hành một loạt công kích cận chiến. Hệ pháp sư chiến đấu có thể nói là "rực rỡ sắc màu", tiện tay tung kỹ năng đều có hiệu ứng sặc sỡ.

Từ trước đến nay, lúc đối chiến với Vương Kiệt Hi, Cao Anh Kiệt đều sẽ dốc hết sức ứng phó, có lẽ là ôm suy nghĩ "dù sao cũng không đánh thắng được, vậy thì cứ liều mạng mà đánh, thử xem có thể đánh được đến mức độ nào", cố gắng tạo ra lượng sát thương lớn nhất lên Vương Bất Lưu Hành. Mà Cao Anh Kiệt cảm thấy lần này mình đánh cũng không tệ lắm, ít nhất là giằng co được lâu như vậy, chứ không giống nửa năm trước chỉ có mấy chục giây bị đơn phương 'chà đạp'. Huống hồ trong lúc chiến đấu cũng có mấy lần cậu xảo diệu bắt được khoảng trống kỹ năng khi Vương Bất Lưu Hành chờ CD, coi như hữu kinh vô hiểm mà hóa giải được thế công như mưa giông gió bão từ đối phương, nếu như lúc này mình bùng nổ một đợt chưa biết chừng có thể lấy đi càng nhiều máu...

Tính toán còn chưa thành hình, Vương Bất Lưu Hành phía đối diện đã biến đổi động tác, giơ tay tung một chiêu Áo Choàng Bóng Đêm.

Trong tình huống như vậy đương nhiên phải lùi lại, nếu không lùi mà để Vương Bất Lưu Hành khống chế lại, hứng thêm một combo nữa thì tuyệt đối là sống không bằng chết. Nhưng Cao Anh Kiệt là người chơi chuyên nghiệp đã trải qua huấn luyện, mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, luôn phải quan tâm đến động tĩnh xung quanh là nền tảng chuyên nghiệp. Âm thanh đì đùng trên trời cậu không còn lạ gì, bây giờ nếu lùi lại, Xiềng Xích Chớp Giật bổ xuống chắc chắn sẽ làm Mộc Ân khốn đốn. Lượng máu còn lại của cậu không chắc có thể chống chọi đợt ulti đó, có khi còn tạch luôn.

Trong quá trình thực chiến dĩ nhiên sẽ không cho phép bất kì ai bấm tạm dừng để suy nghĩ, Cao Anh Kiệt nhanh chóng ra quyết định, ném ra Băng Khô Mưa Axit, chính diện đánh tới.

Vương Bất Lưu Hành miễn cưỡng ăn lượng sát thương này, thanh máu tụt mất một đoạn. Mà Mộc Ân cũng bị áo choàng tóm gọn kéo qua, Quét Sạch ập tới, bi thảm mà giãy dụa. Thế nhưng lượng máu không khả quan, không đợi cậu kịp thoát ra đã ngỏm rồi.

Vẫn không được!

Cao Anh Kiệt tiu nghỉu ngồi trước màn hình máy tính, thông báo tin nhắn lại sáng lên. Cậu vội vàng di chuột.

Vương Bất Lưu Hành: Lưu lại chưa?

Mộc Ân: Lưu rồi!

Vương Bất Lưu Hành: Ừ, mấy ngày nay tự mình nghiên cứu đi.

Mộc Ân: Vâng, đội trưởng!

Vương Kiệt Hi gỡ tai nghe, định đi xem nước đã sôi chưa, lại phát hiện Phương Sĩ Khiêm đi kiếm ăn đã trở về phòng từ lúc nào, đang đứng chống nạnh sau lưng hắn, một bộ hóng xem.

Bị bắt quả tang, Phương Sĩ Khiêm gãi tai: "Đấu chỉ đạo à."

Vương Kiệt Hi gật đầu: "Ừm. Anh về từ lúc nào?"

"Lúc cậu cố ý để trống CD cho cậu nhóc trải nghiệm cảm giác nắm được cục diện. Tiểu Cao đúng là tiến bộ thần tốc, nửa năm trước còn là nhóc đầu củ cải, bây giờ đã có thể được cậu đánh trận chỉ đạo rồi."

Vương Kiệt Hi nở nụ cười: "Cho nên anh chỉ có ý kiến đối với Ma đạo học giả của tôi chứ gì."

Phương Sĩ Khiêm lùi về sau hai bước, thuận thế ngồi xuống giường, bày ra vẻ mặt kinh hãi đến biến sắc, thể hiện chính mình vô cùng đau lòng: "Vương Kiệt Hi, tôi nói cái đoạn kịch sử đen tối này không thể cho qua được à?"

Diễn xuất của đội phó Vi Thảo quá lộ liễu, Vương Kiệt Hi không khỏi bật cười: "Dám làm dám chịu chứ tiền bối. Dù cho đời đánh giải của anh sắp mọc nấm cũng không thể cho qua được."

"Vậy cái thói quen tâm tình vừa tốt lên liền đi gây sự của cậu khi nào mới có thể sửa?" Phương Sĩ Khiêm liếc nhìn giao diện Vinh Quang. "Không phải là kiếm được người kế tục thôi sao, xem cậu đắc ý chưa kìa."

Vương Kiệt Hi lại đột nhiên im lặng, đứng lên đi lấy ấm nước. Nhiệt độ trong phòng cao, hắn mặc một chiếc sơ mi xanh đen, bóng lưng cũng muộn tao* đến đáng ghét. Phương Sĩ Khiêm trong lòng ghét bỏ Vương Kiệt Hi từ đầu đến chân, sau đó xuống nước nói: "Được rồi, bày cái mặt sầu muộn lo nước thương dân cho ai nhìn."

Vương Kiệt Hi xoay người, vẻ mặt tựa hồ không có lo nước thương dân mấy, mà là ánh mắt chan hòa 'sao mình lại có đồng đội ngu ngốc như thế', sau đó đi tới nhét cốc giấy vào tay Phương Sĩ Khiêm. Phương Sĩ Khiêm đặt cốc nước lên bàn: "Lấy nước nóng cho tôi uống, cậu muốn tôi bị bỏng chết để dễ bề chiếm dụng bữa trưa của tôi đúng không?"

Vương Kiệt Hi đầy mặt ghét bỏ: "Chỉ biết mỗi ăn thôi."

Ngôi Sao Cuối Tuần ngày đầu tiên hạ màn sau khi vòng tân binh khiêu chiến kết thúc. Lần chạm trán này giữa hai lứa tuyển thủ không gây nên sóng gió gì lớn, vì là thi đấu biểu diễn nên tâm trạng của các tuyển thủ đều khá thả lỏng, dĩ nhiên trong số đó cũng có một vài người số nhọ phải đánh hết sức mình, ví dụ như Lưu Tiểu Biệt bị Hoàng Thiếu Thiên đánh bại, ủ rũ sầu não đến tận khi về khách sạn.

Liễu Phi an ủi cậu: "Vòng tân binh khiêu chiến mà thôi, đều là làm màu, thua cũng không mất mặt."

Lưu Tiểu Biệt tức giận: "Cũng không phải là không chịu nổi thua cuộc, tôi nhận thua, nhưng sao Hoàng Thiếu Thiên lại lắm lời vậy chứ?!"

Nhắc đến cái này Liễu Phi cũng bức xúc: "Mùa giải trước anh ta còn nói lắm nữa cơ!"

"Nghĩ mấy cái vô dụng đấy làm gì, mùa giải này đánh cho tốt là được rồi." Viên Bách Thanh nằm trên giường thành hình chữ đại, được một lúc lại co tay lên che mắt vì ánh dèn quá chói "Tôi tham gia đánh luân phiên, cho nên trọng trách hỗ trợ Phương thần giành quán quân lần cuối giao cho các cậu đấy."

Giọng điệu của Viên Bách Thanh rất bi tráng kiểu "Gió thổi hắt hiu, sông Dịch lạnh"*, Lưu Tiểu Biệt lấy gối đập lên bụng hắn: "Còn cần cậu nói à."
*trích "Kinh Kha cố lý" - Nguyễn Du

Viên Bách Thanh bật dậy, mắt thấy sắp sửa diễn ra một trận pk người thật kịch liệt trên giường, Liễu Phi ôm khoai chiên chuẩn bị hóng hớt, chuông cửa lại vang lên không đúng lúc. Viên Bách Thanh hô: "Ai thế?"

Ngoài cửa im lặng vài giây, sau đó truyền đến một giọng nam: "Tiên xinh, có cần phục vụ đặc biệt hông?"

...

Viên Bách Thanh ngồi trên giường ôm gối cười đến nỗi ngã lăn xuống: "Sư phụ của tôi lại lên cơn rồi, Lưu Tiểu Biệt cậu géi cậu đến đi."

"Géi cái đầu cậu ý!" Lưu Tiểu Biệt thuận chân đạp cậu.

Phương Sĩ Khiêm đứng ngoài cửa vẫn hăng say đùa cợt: "Phục vụ đặc biệt đó! Không nên bỏ lỡ nha! Giá hiện tại là 998, 998 đó, không mua thì thiệt mua rồi đảm bảo hài lòng, hơn nữa còn là mua một tặng một!"

Ba người trong phòng lập tức cứng đờ người, sáu mắt nhìn nhau.

Viên Bách Thanh cuống cuồng bò dậy: "Xong đời, đội trưởng cũng đến. Thu dọn đống chiến trường này nhanh lên."

Vì thế lúc Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi vào phòng nhìn thấy chính là Viên Bách Thanh cùng Lưu Tiểu Biệt ngồi nghiêm chỉnh trên giường, Liễu Phi thì đứng cạnh cửa như một quản gia tiêu chuẩn. Chỉ là trên áo Viên Bách Thanh có một dấu giày đen sì, Lưu Tiểu Biệt tự nhận bản thân vô cùng kín đáo mà nhồi nhét đống dây tai nghe rối nùi ra sau lưng.

Liễu Phi chớp mắt: "Đội trưởng, Phương thần, có chuyện gì vậy?"

"Kiểm tra phòng." Vương Kiệt Hi nói: "Sao em lại ở đây?"

Liễu Phi sờ mũi: "Em ở một mình hơi chán."

"Có phúc mà không biết hưởng, một mình một phòng lớn còn chê?" Phương Sĩ Khiêm nói chen vào. "Muộn thế này rồi còn không về phòng đi, con gái con đứa một mình ở ngoài không an toàn."

Liễu Phi xua tay: "Không sao đâu ạ, làm gì có người nào canh ở khách sạn để cướp sắc chứ."

"Lỡ đen đủi thì sao?" Vương Kiệt Hi nhíu mày: "Nhanh về đi, về đến phòng gửi tin nhắn cho anh."

Liễu Phi nghẹn họng, duy trì biểu cảm méo mó muốn cười nhưng không dám cười bước vào thang máy. Lưu Tiểu Biệt lặng lẽ dùng cùi chỏ thúc Viên Bách Thanh một cái: "Đội trưởng có phải vừa mới nói đùa một câu rất nhạt không?"

"Không biết." Viên Bách Thanh đè thấp giọng: "Giọng điệu quá mức đoan chính, không thể nhận biết."

"Hai vị tiên xinh." Phương Sĩ Khiêm búng tay cái tách hấp dẫn lực chú ý của họ: "Mới rồi đồng chí Tiểu Vương của chúng ta đã đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại..."

Viên Bách Thanh ho một tiếng: "Nếu là phục vụ đặc biệt thì không cần đâu..."

"Nhóc con chết tiệt nghĩ cái gì đấy!" Phương Sĩ Khiêm vỗ đầu cậu: "Bọn anh quyết định mấy ngày nữa sau khi về Vi Thảo sẽ triển khai một mục huấn luyện mới: đánh luân phiên 2v2! Bách Thanh và Lão Vương trấn thủ lôi đài, trị liệu anh đây sẽ xách theo một DPS đánh cùng hai người."

Lưu Tiểu Biệt không khỏi xàm quần: "DPS này thảm vậy, vừa bị đội trưởng ngược, vừa bị Phương thần mắng..."

"Tôi mới thảm đó!" Viên Bách Thanh mặt như tro tàn: "Nếu đội trưởng thắng, đó là bởi đội trưởng anh minh thần võ kỹ thuật vững vàng; nếu đội trưởng thua... Một người anh minh thần võ kỹ thuật xịn xò như thế tôi còn không buff được thì còn mặt mũi nào mà gặp mấy vị bô lão Giang Đông nữa?!"

Vương Kiệt Hi nhíu mày, dùng ánh mắt vỗ về Viên Bách Thanh: "Không cần quá áp lực."

Viên Bách Thanh lập tức sởn gai ốc.

Sau khi dặn hai người ngủ sớm, hai vị trưởng phó Vi Thảo một trước một sau bước trên hành lang về phòng. Vương Kiệt Hi thở dài: "Nếu Anh Kiệt hoạt bát bằng nửa Tiểu Viên thì tốt biết mấy."

Phương Sĩ Khiêm vẫn còn đang suy tư: "Bô lão Giang Đông là ai?"

Sáng sớm ngày thứ hai bầu trời lại trở về quang đãng, người hâm mộ Vinh Quang từ các nơi lũ lượt kéo nhau đến nhà thi đấu. Bên trong nhà thi đấu, một loạt màn hình lớn treo trên không trung đang lần lượt phát đoạn giới thiệu từng nhân vật cấp thần trúng cử Ngôi Sao Cuối Tuần, xen cùng những đoạn replay đặc sắc của những năm trước, làm cho khán giả đến sớm không thấy quá tẻ nhạt.

Hạng mục trò chơi ngày thứ hai của Ngôi Sao Cuối Tuần hàng năm đều thay đổi mới mẻ, làm cho hoạt động thi đấu thêm thú vị, đồng thời tiện cho khán giả tham dự. Năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ, làm chủ nhà, câu lạc bộ Lam Vũ yêu cầu toàn bộ tuyển thủ của chiến đội ra sân, tham gia trò chơi tập thể đầu tiên --- nhảy dây.

Hoàng Thiếu Thiên sắp nứt thành hai mảnh: "Đùa cái gì thế, chúng ta là đội quán quân đó, ai cũng tiếng tăm vang dội, đẹp trai ngời ngời, thế mà ông chủ lại kêu chúng ta dùng thao tác tuyệt vời đánh vào chung kết cùng với những ID có thể quật ngã cả Liên minh để đi nhảy dây?!?!?!"

Dụ Văn Châu vỗ vai hắn: "Lấy đại cục làm trọng."

Hoàng Thiếu Thiên lạnh lùng nói: "Đội trưởng, một mình anh phụ trách quay dây, anh không có quyền lên tiếng."

Cứ cho là không tình nguyện, nhưng mấy minigame đã được lên kế hoạch sẵn vẫn được tiến hành một cách thuận lợi. Vì đảm bảo hiệu ứng của hoạt động, cũng xứng đáng với số tiền mà khán giả bỏ ra, Liên minh có yêu cầu đặc biệt đối với những tuyển thủ có lượng fan lớn. Không thích cũng phải làm, mỗi một game đều sẽ có ít nhất một trong hai mươi tư tuyển thủ ngôi sao xuất hiện. Không cần biết là "Nhất Thương Xuyên Vân bơi bướm.jpg" hay là "Đại Mạc Cô Yên đá bóng.gif" đều có thể trở thành cảnh tượng khôi hài được người chơi Vinh Quang bàn tán hăng say trong một khoảng thời gian dài.

"Được rồi, tiếp theo đây là: hai người ba chân!" MC mời bốn vị tuyển thủ chuyên nghiệp đang chờ đợi phía sau cánh gà ra, để mỗi người chọn random một vị khán giả trong nhà thi đấu làm người hợp tác. Bốn người thì có hai người là tuyển thủ dự bị rất ít thấy tên, hai người khác chỉ cần là người có quan tâm đến giải đấu Vinh Quang đều hết sức quen thuộc: Trương Giai Lạc và Vương Kiệt Hi.

Có tám người tham gia minigame "Hai người ba chân bản Vinh Quang" này, bốn tuyển thủ chuyên nghiệp và bốn khán giả may mắn, hai người một đội, đội nào đến đích trước sẽ thắng. Quy tắc của trò chơi vô cùng đơn giản, nhưng thao tác thực tế thì không dễ dàng như vậy. Trò này trong hiện thực phần lớn dựa vào phối hợp ăn ý nhịp nhàng, mà trong Vinh Quang khi hai nhân vật quấn lấy nhau thì phụ thuộc vào thao tác, các phần mềm đặc biệt còn cung cấp đủ kiểu di chuyển muôn hình vạn trạng. Súng lệnh vừa vang, Liệp Tầm của Bách Hoa Liễu Loạn phát uy, sức giật to lớn mang hai nhân vật bay lên, mục tiêu chính là đích đến phía cuối đường.

Vương Kiệt Hi bên kia cũng không nhàn rỗi, chổi xoay ngang, chuyển góc nhìn sang người hợp tác bên cạnh, trên đầu nhảy ra một cái bong bóng thoại.

"Lên đi."

Khán giả cười vang. Câu này quả thật là mười phần bá đạo, thế nhưng ID của khán giả may mắn hợp tác với Vương Kiệt Hi lại là một Nhà quyền pháp thô kệch, chân của hai người bị buộc vào nhau, Nhà quyền pháp chỉ đành dùng một tư thế vô cùng yểu điệu ngồi ngang ở phía sau... Cảnh tượng quá đẹp, không nỡ nhìn thẳng.

Bách Hoa Liễu Loạn: Cap lại rồi nhá!

Vương Bất Lưu Hành: .

Trên thực tế team của Trương Giai Lạc cũng không khá khẩm hơn chút nào, Chuyên gia đạn dược vừa phải khống chế súng vừa phải ném lựu đạn, hai tay đều bận bịu, vì vậy Bách Hoa Liễu Loạn bay lơ lửng trên không trung hoàn toàn không còn tâm trí nào quan tâm đến Kiếm khách đang bị buộc chân cùng mình. Người điều khiển Kiếm khách là một em gái, toàn bộ hành trình luôn bị treo tòng teng bên chân Bách Hoa Liễu Loạn, mái tóc dài cũng chỉ thấp thoáng lướt qua, quả thực là vô cùng thê thảm, càng miễn bàn đến mỹ quan.

Em gái Kiếm khách chẳng có việc gì làm, chỉ đành hai tay gõ chữ bình luận.

"Góc nhìn này ảo thật đấy! Lần đầu tiên nhìn ngược đại thần Vương Kiệt Hi cưỡi chổi, cảm giác cột sống íu đúi của mình được chữa khỏi rồi ha ha ha!"

"Đại thần Trương Giai Lạc ngầu quá, Phi Súng dùng ổn áp cực, có thể tạo một nghiệp vụ riêng chuyên đưa đón những nghề di chuyển chậm!"

" Đại thần, anh cứ dùng kỹ năng như thế có thể chống đỡ đến đích sao? Còn mana không? Ài, tiếc hận gặp nhau quá muộn, không dám giấu chứ lúc đầu em cũng định chọn trị liệu..."

"..." Trương Giai Lạc xanh cả mặt, hận không thể cho cô nàng Kiếm khách lắm lời này một phát súng. "Nếu cô không phải con gái tôi sẽ nghi ngờ đây là clone của Hoàng Thiếu Thiên."

Khán giả cười ngã trái ngã phải, Hoàng Thiếu Thiên ở khu tuyển thủ nằm không cũng trúng đạn lại đứng dậy cười hì hì vẫy tay chào khán giả như lẽ đương nhiên.

Hai đội còn lại đều là mấy nghề kiểu như Lưu manh với Thích khách, chỉ đành giản dị mốt hai mốt mà đi. Còn chổi của Ma đạo học giả tải hai người có chút vất vả, tốc độ đương nhiên không sánh được với Phi Súng, tổ hợp kì quái của Trương Giai Lạc với em gái Kiếm khách một người khỏe hai người vui kia bỏ xa ba tổ còn lại, cứ tiếp tục như thế đến lúc kết thúc có thể nói là không hề gay cấn.

Nhưng người tham gia có thể công kích lẫn nhau, hiện tại thấy tình thế không ổn, Vương Bất Lưu Hành nhanh chóng quyết định, ném ra Sao Xạ Tuyến, kỹ năng vẽ ra một quỹ tích vàng rực, lẫn vào dải màu sặc sỡ do đạn dược nổ ra. Sao Xạ Tuyến uy lực không đủ lớn, nhưng hơn ở phạm vi thăm dò rộng hơn, tỉ lệ trúng mục tiêu cao hơn.

Đối với loại trò chơi so tốc độ này, Trương Giai Lạc đương nhiên không định phí mana sử dụng đấu pháp Bách Hoa, hơn nữa hắn còn mang theo một món phụ kiện chân to chà bá, trên không trung cũng khó chuyển hướng để né tránh, vậy nên công kích không ngoài dự đoán đánh trúng mục tiêu.

Nhưng cũng khéo, Sao Xạ Tuyến không đánh lên người hai nhân vật, mà là quét trúng sợi dây vải đỏ buộc chân hai người.

Trương Giai Lạc sợ hết hồn, nếu như sợi dây đứt ra vi phạm quy tắc thi đấu sẽ trực tiếp bị xử thua. May mà đây là trong game, vải vóc bị xạ tuyến đánh trúng không xuất hiện hiệu ứng bị đốt cháy khét, vẫn cứ kiên cường buộc chặt Bách Hoa Liễu Loạn với em gái Kiếm khách cùng với nhau.

Nếu đã không gây ra thương tổn gì thì Trương Giai Lạc cũng không để ý tới công kích của Vương Bất Lưu Hành, tiếp tục thao tác tay, sử dụng ưu thế lớn nhất của mình mà bay. Vương Kiệt Hi bên kia cũng không từ bỏ, CD vừa hết thì lập tức ném ra hai viên Đạn Ma Pháp. Bách Hoa Liễu Loạn thay đổi hướng bắn dịch xéo ra ngoài tránh được viên thứ nhất, mà viên thứ hai lại tiếp tục bắn vào sợi dây đỏ.

Trương Giai Lạc không để tâm mà tiếp tục dùng Phi Súng bay thẳng đến đích, qua hai phát mới thấy sai sai.. Sao mình lại di chuyển linh hoạt như thế? Vừa cúi đầu nhìn.. đồng đội Kiếm khách sao lại nằm trên đất rồi?!

[Hệ thống nhắc nhở] Độ bền dây 0/10. Đồ vật quan trọng bị hư hao, team 2 bị KO.

Trương Giai Lạc tan vỡ: "... Một mảnh dây buộc chân cũng cần thiết lập độ bền ư?!"

Tuy bị phán KO nhưng nhân vật vẫn ở lại trên sân đấu. Vì vậy Trương Giai Lạc phẫn nộ giương nòng súng nhắm ngay Ma đạo học giả cùng Nhà quyền pháp đang bay lập lờ trên không. Cho dù quỹ tích di chuyển của chổi có quỷ dị đến đâu cũng không chịu nổi bị điên cuồng nã đạn trong thời gian dài. Cho nên lúc lượng máu của nhân vật không còn bao nhiêu, nhắc nhở bị KO của hệ thống cũng nhảy ra.

Bách Hoa Liễu Loạn cùng Vương Bất Lưu Hành quay về đường đua, hai gương mặt được hệ thống thiết lập nhìn nhau, đọc được ý tưởng giống nhau từ ánh mắt.

Làm một người thuộc phái hành động, Vương Kiệt Hi trực tiếp mở kênh chat chung.

Vương Bất Lưu Hành: Mỗi người một đội?

Bách Hoa Liễu Loạn: Được, anh muốn team nào?

Vương Bất Lưu Hành: Đội ở gần kia. Cậu là nghề đánh xa

Bách Hoa Liễu Loạn: Ok

Sau đó hai người còn lại há hốc miệng nhìn hai vị đại thần quay đầu giết tới, súng lục xả mưa đạn, chổi quét lốc xoáy, bốn người phía trước cảm nhận được sự khủng bố khi bị nhân vật cấp thần đuổi giết.

Một phen hỗn chiến, lượng máu mỗi người không giống nhau, nhưng toàn bộ dây vải đều hư hao. Tám nhân vật cứ nhìn nhau như vậy, thế trận hết sức khó xử.

Vương Bất Lưu Hành: Tính sao? 4v4?

Bách Hoa Liễu Loạn: Không thì 2v6 đi, hai đứa mình một đội.

Vương Bất Lưu Hành: Tôi không tổ đội với cậu.

...

"Mọe!" Trương Giai Lạc phẫn nộ rút súng.

Cục diện nhanh chóng biến thành 1v1, sáu người khác ngồi một bên làm quần chúng ăn dưa. Vương Bất Lưu Hành vài lần không chú ý kỹ năng là người đầu tiên tạch, Bách Hoa Liễu Loạn còn một chấm máu bị sáu người focus cũng vinh quang mà ngã xuống. Mắt thấy sáu người còn lại sắp sửa đánh tiếp, ban tổ chức vội vàng chỉ huy MC tuyên bố kết thúc game, cưỡng chế ngắt thiết lập.

"Kết quả này thực là... ngoài dự đoán của mọi người ha ha ha!" MC cười bước lên sân khấu. "Bây giờ chúng ta cùng phỏng vấn một chút những người chơi may mắn được kề vai sát cánh cùng đại thần. Không biết vị mỹ nữ này có gì muốn nói hay không?"

Mic được đưa đến tay em gái Kiếm khách. Em gái đứng trên đài có chút căng thẳng, đỏ mặt ấp úng một hồi mới lấy hết dũng khí hô thật to vào mic:

"Hoàng Thiếu Thiên em thích anh!"

"Vô cùng thú vị, cameraman còn đặc biệt tặng một cảnh quay đặc tả Hoàng Thiếu Thiên, cảnh tượng Hoàng Thiếu phun nước quả thực là ấn tượng..." Dương Thông vẫn chưa biết chán mà hướng về phía Vương Kiệt Hi định trốn, Triệu Dương nín cười nhắc nhở hắn: "Nhỏ giọng chút, Hoàng Thiếu ở bàn bên cạnh đang bị chuốc rượu đấy."

--TBC--
 

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#2
Theo mức độ phát triển thần tốc của E-sport, càng ngày càng có nhiều thanh niên có chí hướng gia nhập đại gia đình Liên minh Vinh Quang, tổ chức liên hoan trong dịp Ngôi Sao Cuối Tuần cũng thành một loại truyền thống. Tuyển thủ cùng mùa có loại cảm giác như bạn học chung lớp, ngồi quây quần một chỗ ăn cơm tán gẫu rất vui vẻ.

Thế hệ khai hoang là trưởng hợp đặc biệt, các đại thần ra mắt mùa một mùa hai ngồi thành một bàn, bởi vì theo như lời Phương Sĩ Khiêm "Nếu không ngồi chung thế này thì sau này mùa một cũng chỉ còn mỗi Lão Hàn với Lão Diệp hưởng thụ bữa tối với ánh nến à."

"Fan dị tính cũng được mà." Đặng Phục Thăng đột nhiên thê lương nhấp một ngụm nước chanh, rất có tư thái dùng vitamin C để tiêu sầu. "Không cần thật sự có quan hệ gì, giả vờ làm bạn gái đưa về nhà cũng được."

Dương Thông kinh hãi: "Lão Đặng, tư tưởng này của cậu rất nguy hiểm đó, sao thế?"

Đặng Phục Thăng bi thương đến nỗi không muốn cất lời, Vương Kiệt Hi chỉ đành thay hắn giải thích. Hồi trước người nhà Đặng Phục Thăng đột nhiên quan tâm đến hôn nhân đại sự của hắn, cảm thấy hắn hai ba hai tư tuổi rồi mà vẫn chưa yêu đương lần nào quả thực là không tưởng nổi, bắt hắn trong năm nay kiểu gì cũng phải dẫn người yêu về ra mắt. Mà Đặng Phục Thăng là một tên trạch nam tiêu chuẩn, chỉ có thể bần thần ngồi giữa một đám đại hán chọc đĩa trứng rán: "Mẹ tôi còn gọi điện cho đội trưởng, nhờ hắn giúp tôi giải quyết vấn đề cá nhân."

Dương Thông cười ẻ: "Tự hắn còn chưa giải quyết xong vấn đề của mình kìa..."

"Ngay tuần trước." Vương Kiệt Hi cầm cái thìa giả làm điện thoại đặt bên tai, bắt chước giọng của mẹ Đặng Phục Thăng: "Phục Thăng cả ngày chỉ biết chơi game, cuối tuần cũng chơi game! Suốt ngày chơi, chơi game có thể chơi ra trẻ con không?!"

Một đám người cười long trời lở đất.

"Dì quả là nhân tài!"

"Lão Đặng, nhanh luyện cái acc nhân yêu, đến Tết đem về cho dì xem đi!"

"Chờ đã, Lão Vương trả lời thế nào?"

Vương Kiệt Hi nhún vai: "Còn trả lời thế nào, chính là nếu có người thích hợp nhất định sẽ làm mối, giúp hắn tìm đối tượng hẹn hò."

Dương Thông cười ngặt nghẽo: "Lão Vương quả thật là thân làm đội trưởng nhưng có trái tim bà mối nha."

Đặng Phục Thăng tuyệt vọng: "Lúc ra mắt thì nói cái gì để lưu lại ấn tượng tốt cho người ta?"

Dương Thông nói: "Mỗi sáng tôi tỉnh dậy trên chiếc giường 50km2 của mình..."

Đặng Phục Thăng xen xọt hắn, tràn ngập hy vọng nhìn về phía những người khác.

Triệu Dương nghiêm túc ngẫm nghĩ, đưa ra sáng kiến: "Tôi trả tiền?"

Đặng Phục Thăng buông đũa, thống khổ ôm mặt.

Vương Kiệt Hi cong khóe miệng uống nước chanh. Bàn của mùa một mùa hai gần với bàn của mùa ba, hắn chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy được tình hình gà bay chó chạy của hàng xóm. Trương Giai Lạc và Phương Sĩ Khiêm hình như đang chơi đoán số, Diệp Thu quơ tay múa chân làm trọng tài, Lâm Kính Ngôn không ngừng lau mồ hôi, lo lắng bọn họ một câu không hợp sẽ lăn vào đánh nhau. Hàn Văn Thanh ngồi đầu kia nghiêm túc múc cho mình một chén canh.

Bàn của mùa bốn bên kia cũng náo nhiệt không kém, Lý Diệc Huy ngồi cạnh Hoàng Thiếu Thiên một bộ chết không tiếc nuối, ba người Lam Vũ thì hứng thú bừng bừng thảo luận món ăn, Điền Sâm thỉnh thoảng lại duỗi đôi chân dài thướt tha của mình ra cho máu lưu thông, Tô Mộc Tranh cùng Sở Vân Tú tán gẫu vui vẻ, Trương Tân Kiệt bên cạnh thì vô cùng cẩn thận tỉ mỉ gắp một miếng bánh cuốn tôm.

Buổi liên hoan của Liên minh, Phùng chủ tịch cũng chạy đến chung vui cùng con dân, đi qua đi lại các bàn chào hỏi, lúc này đang lôi kéo Chu Trạch Khải tán gẫu. Phương Duệ và Ngô Vũ Sách ngồi hai bên Chu Trạch Khải đều mang vẻ mặt 'Chủ tịch buông tha hắn đi'.

Đặng Phục Thăng nói: "Phùng chủ tịch sao lại biến buổi tụ tập thành mời rượu người mới vậy?"

Dương Thông tự lưng vào ghế ngồi, bắt chéo chân: "Lão Phùng có lẽ định rượu ấm nấu anh tài."

"Khoan đã." Vương Kiệt Hi nói: "Rượu ấm tấu hài... Đun rượu luận anh tài?"

Dương Thông rơi vào lúng túng: "Tôi nhớ chắc chắn có câu tục ngữ kiểu này mà. Rượu ấm nấu ếch? "

"... Nước ấm nấu ếch."

"À ha ha." Dương Thông cười gượng. "Nhớ nhầm nhớ nhầm."

"Ngài nhớ nhầm quả không ít đó."

Vương Kiệt Hi duỗi tay xắn một miếng đậu hũ: "Dư âm của truyền thuyết 'Hậu Nghệ bắn chim' lần trước vẫn còn văng vẳng bên tai tôi này."

"Tính cả hôm nay mới là hai lần!"

"Thế cái 'mắt sắc như châu' thì giải thích kiểu gì?"

"Đã bảo là bản update của mắt sáng như đuốc với cả tuệ nhãn tinh tường mà..."

Triệu Dương và Trương Vĩ vừa bóc tôm vừa hóng, Đăng Phục Thăng bày tỏ bản thân tập mãi thành quen: "Khi bạn muốn làm nghệ sĩ tướng thanh nhưng đời lại bắt bạn làm tuyển thủ E-sport."

Làm trong ngành thể thao điện tử nghe thì có vẻ nhàn tản, nhưng thực tế thì không hề. Mùa giải này câu lạc bộ Lam Vũ làm chủ trì tuyệt đối là hao hết tâm tư, dự trù một đống các hoạt động, tóc của tổng phụ trách sắp thành như của Phùng chủ tịch rồi. Đơn cử như phân đội cho hai mươi tư tuyển thủ cũng đủ tốn noron.

Gia Thế và Bá Đồ là túc địch lâu năm không thể xếp chung, cặp đôi oan gia mới Vi Thảo và Lam Vũ cũng nhất định phải tách ra, Trương Giai Lạc không thích hợp chung đội Diệp Tu, cũng không thể chung với Vương Kiệt Hi... Quan hệ lòng vòng phức tạp, xếp đội tham gia All-Star giống như làm bài kiểm tra năng lực vậy.

Ngày thứ ba của Ngôi Sao Cuối Tuần là cao trào của các hoạt động, trong đó đấu đoàn đội có thể coi là hạng mục được mong chờ nhất. Dựa vào những tuyển thủ hai đội sắp xếp để tham gia solo và đấu lôi đài, khán giả có thể dự đoán được những cái tên sẽ tham gia đấu đoàn đội. Trong tiếng hoan hô vang dội trong sân, danh sách tham gia của hai đội được chiếu lên trên màn hình lớn.

Đội A: Diệp Thu, Tô Mộc Tranh, Tiêu Thời Khâm, Vương Kiệt Hi, Phương Sĩ Khiêm, người thứ sáu Đặng Phục Thăng.

Đội B: Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt, Chu Trạch Khải, người thứ sáu Trương Giai Lạc.

Phân đội như vậy thoạt nhìn khá là cân bằng, đôi bên đều có trị liệu có cận chiến có viễn trình, bốn bậc thầy chiến thuật cũng chia đều hai bên. Chỉ khác ở chỗ đội A có cặp đôi hợp tác tốt nhất Diệp Thu và Tô Mộc Tranh, còn đội B thì có Dụ Văn Châu có khả năng khống chế diện rộng cực mạnh. Nhân khí của những tuyển thủ này hoàn toàn không thể nghi ngờ, khán đài phút chốc bùng nổ tiếng hò reo cổ vũ, băng rôn khẩu hiệu ngợp trời, còn chưa bắt đầu thi đấu không khí bên trong sân đã vô cùng sôi động.

MC ở trên sân giới thiệu sơ qua về bản đồ thi đấu lần này, một đám tuyển thủ chờ phía sau cánh gà. Là boss ẩn duy nhất không cần xuất hiện trên sân, Diệp Thu làm ổ trước máy tính, ngậm điếu thuốc chưa châm lửa cho đỡ buồn miệng. Ánh sáng ở hậu trưởng rất kém, nửa người hắn chìm trong bóng tối, nửa trên thì bị ánh sáng hắt từ mà hình máy tính chiếu đến sáng rực.

"Mắt của fan Vi Thảo không tốt lắm ha. Hôm qua tôi mặc một chiếc áo len xanh lá, có nam sinh cầm notebook dán đầy hình Vi Thảo chạy đến nhìn tôi cả mấy phút đồng hồ."

Hắn nói với Vương Kiệt Hi bên cạnh, Vương Kiệt Hi vốn đang chống tay dựa lên mép bàn, nhìn vào bóng tối mà ngẩn người, lúc này hoàn hồn quay về phía Diệp Thu, bất ngờ bị độ sáng của màn hình làm chói mắt.

"Cậu ta muốn xin chữ kí cậu?"

"Không hề." Diệp Thu nói: "Nhìn xong thì chạy, còn thất vọng lầm bầm: 'không phải Vương Kiệt Hi'."

Vương Kiệt Hi đỡ trán.

"Cậu lại chém gió đúng không, cái này mà cũng nhận sai được?" Phương Sĩ Khiêm chỉ Vương Kiệt Hi: "Đội trưởng của bọn tôi ngon nghẻ như thế này." Nói đoạn lại chỉ Diệp Thu: "Cậu thì béo như vậy."

"Hơ." Diệp Thu xem thường: "Đáng tiếc hôm nay chúng ta chung đội, nếu không tôi chắc chắn sẽ đánh đến khiến anh phải nghi ngờ cuộc đời."

"Hơ cái gì mà hơ, có trị liệu như tôi là cậu..." Phương Sĩ Khiêm nghĩ nát óc để tìm từ thích hợp.

Vương Kiệt Hi nhắc hắn: "Có phúc?"

Nhân vật của Phương Sĩ Khiêm là Phòng Phong. Từ khi Phương Sĩ Khiêm bộc lộ thực lực của mình, thành công phong thần, mỗi một trận đấu của Vi Thảo trên mạng đều có đánh cược, thảo luận xem người lên sân đấu cướp sát thương với Vương Bất Lưu Hành là Phòng Phong hay Đông Trùng Hạ Thảo. Cơ hội gặp gỡ ngôi sao này ngàn năm có một, MC thừa dịp Phương Sĩ Khiêm lên sân thì giữ hắn lại, nâng micro kích động hỏi: "Phương thần lần này tham gia bỏ phiếu đã lựa chọn sử dụng Sứ giả thủ hộ, không cùng nghề với Thạch Bất Chuyển của Trương Tân Kiệt, không biết là có thâm ý gì hay không?"

Phương Sĩ Khiêm xua tay: "Thực ra chả có gì cả, đều là do đội trưởng đắn đo suy nghĩ đưa ra quyết định đấy."

"Ồ? Vì sao Vương đội lại cho rằng Phòng Phong tốt hơn?"

Vương Kiệt Hi đón lấy micro, trả lời rất dứt khoát: "Không có, tung đồng xu mà thôi."

"Hả?" MC rối rắm: "Phương thần vừa nói là chiến thuật của Vương đội?"

"Ừ." Vương Kiệt Hi gật đầu. "Tôi tung đồng xu."

MC lau mồ hôi. Tuy nói Ngôi Sao Cuối Tuần không cần tích cực quá, nhưng thế này quá không đứng đắn rồi... Nhìn sang Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải ở đội B, thôi vậy, không nên phỏng vấn tiếp nữa, bắt đầu thi đấu luôn đi.

Khoảnh khắc nhân vật spawn thì bản đồ cũng chiếu lên màn hình lớn: Bình Nguyên Băng Giá.

Khung cảnh vô cùng kỳ vĩ. Cả bản đồ là một hòn đảo xanh lam, bên trên trơn nhẵn như gương, nước từ bốn phía chảy xuống tạo thành những cột băng nhọn hoắt, đảo bay lơ lửng trên không tựa như một tòa núi băng lớn.

Mặt băng đối với tuyển thủ chuyên nghiệp cũng là một thách thức hoàn toàn mới. Hệ thống điều khiển của Vinh Quang vô cùng chân thực, đứng trên băng vô cùng trơn, sau khi ngừng di chuyển còn có hiệu ứng trượt theo quán tính, trang bị khác nhau cũng ảnh hưởng tới khoảng cách và tốc độ trượt. Ngoài ra, hòn đảo bay lơ lửng đồng nghĩa với việc bên ngoài đường biên chính là vách núi sâu vạn trượng, nếu không kịp làm quen mà bất cẩn ngã xuống thì khó tránh khỏi chết oan ức.

Xét đến cái này, ba mươi giây đầu của trận đấu hoàn toàn không xảy ra bất cứ xích mích gì --- mọi người đều bận rộn di chuyển khắp nơi, tính toán độ dài trượt sau khi mình đột ngột dừng lại. Đến khi hệ thống nhắc nhở không nên lười biếng đình công, tiếng súng đầu tiên vang lên đánh vỡ bầu không khí bình thản quái dị này.

Người phát động công kích là Nhất Thương Xuyên Vân của đội B. Mặt băng không hề có gì để che chắn, thành viên của hai đội cách nhau khá xa, Chu Trạch Khải cam chịu gánh vác trọng trách công kích chính, nóng súng nhắm thẳng vào trị liệu của đối phương, Sứ giả thủ hộ Phòng Phong.

Đoàn chiến đánh vú em trước là tập tục lâu đời, phản ứng của đội A cũng mau lẹ. Mộc Vũ Tranh Phong nâng pháo, dùng hỏa lực ép Nhất Thương Xuyên Vân di chuyển để né, quấy rối tiết tấu công kích của hắn. Hai vị công kích tầm xa áp chế lẫn nhau, những nhân vật còn lại cũng vừa đi vừa trượt xông vào đánh đấm.

Diệt Sinh Linh cùng Vương Bất Lưu Hành vây Đại Mạc Cô Yên, Nhất Diệp Chi Thu nhắm đến Sách Khắc Tát Nhĩ tránh ở phía sau. Thấy Diệp Thu đánh chủ ý lên đội trưởng nhà mình, Hoàng Thiếu Thiên dĩ nhiên sẽ không ngồi yên. Làm một Kiếm khách đã khiến cho nghề Kiếm khách khó tồn tại, trong bản đồ không có gì che chắn này, Dạ Vũ Thanh Phiền chỉ đành bỏ phong cách chiến đấu thường ngày của mình, suy trì khoảng cách với đồng đội trước sau để kịp tiếp ứng. Giờ phút này Sách Khắc Tát Nhĩ gặp nạn, Dạ Vũ Thanh Phiền quả quyết làm màu ngoặt một phát trên mặt băng xanh lam, đằng đằng sát khí cầm Băng Vũ nhắm về Nhất Diệp Chi Thu... Không nghĩ tới mới được nửa đường lại có nhân vật đánh tới.

Hoàng Thiếu Thiên định thần nhìn lại, không khỏi ở kênh chung bạo tốc độ tay.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Ê này này, anh chuyên nghiệp lên một tí được không, dùng Ánh Sáng Thiên Sứ mà cứ nghĩ mình là Cuồng kiếm sứ à??? Có thể để lại cho sát thương chính của mấy người một con đường sống không???

Phòng Phong: Cho mấy người mở mang thêm về tính công kích của Sứ giả thủ hộ

Phòng Phong: Sợ chưa

Dạ Vũ Thanh Phiền: Sợ cái quần á, xem kiếm xem kiếm, xem Tam Đoạn Trảm của tôi đây!

Miệng hét Tam Đoạn Trảm nhưng thực tế Dạ Vũ Thanh Phiền lại tung ra Rút Đao Trảm công kích phạm vi lớn. Phương Sĩ Khiêm nội tâm dậy sóng, có chút muốn mắng người, lưu loát thao tác Phòng Phong dùng Thánh Thuẫn Thuật để phòng ngự. Chống đỡ được ánh kiếm chém tới, nhưng Phòng Phòng bị quét trượt về sau ba ô.

Trong mười mấy giây ngắn ngủi Hoàng Thiếu Thiên bận thoát khỏi vú em bạo lực, tính thế ở đầu kia chiến trường đột nhiên thay đổi. Nhất Diệp Chi Thu chạy được nửa đường, cách Sách Khắc Tát Nhĩ một khoảng không tính là gần, đột nhiên vung chiến mâu.

Hào Long Phá Quân!

Ulti này dùng có thể nói là khó hiểu, càng kỳ quái chính là Khước Tà không hướng đến bất cứ nhân vật nào, mà là đâm xuống đất. Chiến mâu răng rắc đâm thủng lớp băng, Nhất Diệp Chi Thu nắm chặt lấy cán mâu được đóng chặt vào mặt băng.

Không đợi khán giả kịp bày tỏ sự ngờ vực, giây tiếp theo, trước mặt cùng bên trái Nhất Diệp Chi Thu bùng lên ngọn lửa một đen một trắng.

Cầu Lửa của Thuật sĩ cùng với Ngọn Lửa Thần Thánh của Mục sư.

Nhất Diệp Chi Thu rút chiến mâu, vụn băng bắn lên, khúc xạ ra bảy sắc cầu vồng. Màn hình lớn vẫn chiếu trực tiếp chiến trường, màn hình nhỏ bên cạnh thì chiếu lại cảnh ngàn cân treo sợi tóc đặc sắc mới rồi. Xem lại mấy lần khán giả mới hiểu được quyết sách của Diệp Thu tinh chuẩn đến đáng sợ: Hắn không thể cứ thế mà đi tới, bởi vì theo quán tính nhân vật sẽ trượt về phía trước va cham với Cầu Lửa; hắn cũng không thể chuyển hướng vì không phán đoán được Trương Tân Kiệt sẽ ném Ngọn Lửa Thần Thánh từ phía nào. Cho nên Diệp Thu không tiếc lãng phí một kỹ năng để giữ Nhất Diệp Chi Thu ngừng tại chỗ.

Dừng một lúc thì là chiến lược, dừng nhiều lúc thì là bia ngắm cho người khác. Nhất Diệp Chi Thu quyết đoán di chuyển sang phải, mới bước được hai bước, khóe mắt chú ý thấy Vương Bất Lưu Hành cưỡi chổi xông thẳng về phía hắn.

Ma đạo học giả di chuyển phần lớn là bay, hiện tại trở thành nhân vật ít chịu ảnh hưởng từ mặt băng nhất. Mà Vương Bất Lưu Hành đột nhiên mất trí mà lao tới chỗ đồng đội... Diệp Tu thoáng ngừng tay, không cố ý né đi, vì vậy hai nhân vật cứ thế đâm sầm vào nhau.

Góc độ Vương Bất Lưu Hành đụng phải vô cùng xảo diệu, Ma đạo học giả và Pháp sư chiến đấu ngã xuống, trượt khỏi khoảng không gian chật hẹp giữa hai ngọn lửa hừng hực. Theo một tiếng súng vang, tầm mắt của mọi người mới dời về Nhất Thương Xuyên Vân ở phía xa xa, trong tay hắn là khẩu súng bắn tỉa còn bốc khói, họng súng đen ngòm hướng về vị trí mà Nhất Diệp Chi Thu định di chuyển đến. Nếu như không có Vương Bất Lưu Hành thình lình bay đến đụng phải, chỉ bằng tính cơ động của Nhất Diệp Chi Thu trên băng, Barrett Bắn Tỉa tám chín phần mười sẽ trực tiếp headshot.

Nhất Diệp Chi Thu: Lão Vương, anh quả thực là Hoàng Kế Quang thời hiện đại, là Đổng Tồn Thụy của thế kỉ 21!

Vương Bất Lưu Hành: ...

Vương Bất Lưu Hành: Không cần cảm ơn.

Sau khi thoát khỏi trò chuyện, hai người đồng loạt Chịu Thân, không hẹn mà cùng ném kỹ năng về phía Sách Khắc Tát Nhĩ. Chu Trạch Khải lập tức điều khiển Nhất Thương Xuyên Vân đẩy vào, tập trung hỏa lực vào trận chiến bên này, giảm bớt gánh nặng cho Dụ Văn Châu. Cùng lúc đó, Hoàng Thiếu Thiên không có âm thầm gia nhập đội ngũ 2v2 bên này, mà chuyển hướng lần nữa, phối hợp với Hàn Văn Thanh áp chế Tiêu Thời Khâm.

Vương Kiệt Hi chạy đi trợ giúp Diệp Thu, Tiêu Thời Khâm một mình đối mặt với Đại Mạc Cô Yên càng áp lực, vừa đánh vừa bị ép lui đến rìa của Bình Nguyên Băng Giá, giờ lại thêm Dạ Vũ Thanh Phiền, vừa đến liền dùng Thăng Long Trảm. Tiêu Thời Khâm không thể né được, trực tiếp dậm chân, điều khiển Diệt Sinh Linh nhảy khỏi vách núi.

Khán đài lập tức toàn tiếng hít khí, có điều Tiêu Thời Khâm không định tự tử, mấy giây sau Diệt Sinh Linh đội Chong Chóng Máy xình xịch bay lên từ một hướng khác, vừa vặn rơi vào khu vực trị liệu của Phòng Phong. Kỹ sư máy móc nhanh chóng hồi máu và bình ổn tâm trạng một chút.

Qua mấy hiệp, cục diện vẫn chưa có gì thay đổi, phần nhiều là thăm dò lẫn nhau. Bởi vì đánh bay và công kích trên băng có độ trơn trượt khác hẳn đất liền, trong ba phút này mọi người đều có xu thế bảo trì lượng máu, cảm nhận và tính toán một chút sàn trượt băng cỡ lớn này.

Dạ Vũ Thanh Phiền cùng Đại Mạc Cô Yên không còn đối thử, nhưng không có vẻ gì bất ngờ, nhanh chóng tập hợp với đồng đội khác, tấn công mục tiêu: Nhất Diệp Chi Thu, Vương Bất Lưu Hành.

Nhất Diệp Chi Thu nhanh chóng xoay người lại, chiến mâu vung lên đón đầu Nhà quyền pháp. Dạ Vũ Thanh Phiền thì nhắm Vương Bất Lưu Hành vẫn đang triền đấu với Dụ Văn Châu, nhấc kiếm sử dụng Đâm Ngược Gió. Cùng lúc đó, Dụ Văn Châu chớp được thời điểm Diệp Thu rời đi khiến cho tiết tấu tấn bị lỏng lẻo, ngâm xướng kỹ năng cưỡng chế Móng Vuốt Hắc Ám.

Trong câu lạc bộ Vi Thảo cách xa ngàn dặm, Cao Anh Kiệt gần như bật dậy khỏi ghế.

Tình cảnh này của Vương Bất Lưu Hành tương tự như Mộc Ân hai ngày trước! Tiến lên thì dính khống chế, lùi lại sẽ phải chịu sát thương lớn, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan. Mà bị Dụ Văn Châu khống chế không chỉ đơn thuần là sống không bằng chết, mà là bị khống chế liên tục đến chết.

Nếu là đội trưởng sẽ giải quyết thế nào? Cao Anh Kiệt mở lớn mắt, chỉ sợ bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào.

Phản ứng của Vương Bất Lưu Hành chính là... không phản ứng, hắn cứ ngoan ngoãn để Thuật sĩ tóm được. Công kích của Kiếm khách rơi vào khoảng không, nhưng đối mặt với Sách Khắc Tát Nhĩ cũng không phải là trải nghiệm tuyệt vời gì, huống hồ Nhất Thương Xuyên Vân cách đó không xa vẫn thỉnh thoảng quan tâm một phát, ulti của Vương Bất Lưu Hành hoàn toàn không thể sử dụng được.

Nhưng Mũi Tên Thiêu Đốt của Sách Khắc Tát Nhĩ chưa ngâm xướng xong, bởi vì Mộc Vũ Tranh Phong tới. Pháp sự hệ Ám Dạ còn biết làm gì khác hơn là lách người tránh né công kích tầm xa từ đội bạn, hai nhân vật cuối cùng cũng kéo giãn khoảng cách. Đồng thời Diệt Sinh Linh cũng Phòng Phong cũng gấp rút lên đường gia nhập chiến cục, đội hình của hai đội biến hóa, trị liệu khống chế lượng mana buff máu, tiến hành quãng nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Cao Anh Kiệt chậm rãi thở ra một hơi. Đúng rồi, đây là đấu đoàn đội, một mình mình không thể làm hết toàn bộ mọi thứ, cũng có thể phó thác cho đồng đội làm cùng.

Đấu đoàn đội có sức hấp dẫn vô hạn, không chỉ bởi vì hiệu ứng lóa mắt lúc hỗn chiến, mà phần nhiều là ở người thao tác, từng nhân vật khác nhau va chạm trên chiến trường ma sát ra hoa lửa rực rỡ. Bất kể là đồng đội mình tin tưởng giao phó, hay là đối thủ đang chém giết trước mặt, từng người từng người tựa như những nốt nhạc hội tụ lại với nhau, soạn thành một khúc nhạc hùng tráng mà cảm động.

Trường mâu xé rách không khí, huyễn văn như hình với bóng, ánh kiếm mở ra con đường phía trước, chú thuật ngâm xướng tung bay. Máy móc cót két băng qua biển dung nham, Loạn Đạn bay về phía Thánh Khiên sáng mờ, Xương Cốt Sắt Thép hứng lấy lửa đạn đầy trời vẫn không ngừng tiến về phía trước. Làm boss ẩn duy nhất không cần lên sàn, Diệp Thu làm tổ trước mày tính ngậm điếu thuốc chưa châm lửa đỡ nhạt miệng. Ánh sáng ở hậu trường rất kém, nửa người hắn biến mất trong bóng tối, nửa trên thì bị ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính chiếu mờ.

Thi đấu còn chưa kết thúc, bọn họ còn đang sáng tạo nên Vinh Quang với vô vàn khả năng.

--END--
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook