Hoàn [Tinh Trần 2021][Phương Vương] Làm Ơn Ngừng Chết

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân

Sản phẩm thuộc Project Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2021 - Tinh Trần Phục Nguyên

[Phương Vương] Làm Ơn Ngừng Chết

Link gốc: 【2021方王情人节】请君勿死-别云楚云岫
Edit:
Vic
Beta: @FanPD
_________________________________________________________________________


cre: https://mydarkriver.lofter.com/post/1dfbd808_10b062cd
_________________________________________________________________________​
1.

Vương Kiệt Hi là quỷ sai mới đến của Địa phủ, ngày đầu tiên nhậm chức hắn gặp phải một quỷ hồn khó chơi. Quỷ hồn tên Phương Sĩ Khiêm, còn trẻ măng đã nhảy sông tự tử, bình thường những quỷ hồn tự sát đều nên đến Thiên điện đầu cáo, nhưng quỷ hồn Phương Sĩ Khiêm lại khó nhằn đến bất ngờ. Ở trên cầu Nại Hà, hắn uống cạn một nồi canh Mạnh Bà mới nấu, vừa tỉnh lại câu đầu tiên đã hỏi mấy người đưa người yêu ta đi đâu rồi; lúc ký tên xác nhận vào Sinh Tử Bộ, quỷ hồn vốn phải về Địa phủ vừa hạ bút lập tức xóa sạch tên tuổi trong sổ ghi chép; còn đi dọc bờ Vãng Sinh, dọa cho hết thảy vong linh dưới sông không dám siêu sinh.

Thập Điện Diêm La: Chưa từng thấy tên nào bất trị như tên này!

Thế rồi chỉ vào quỷ sai mới nhậm chức Vương Kiệt Hi, nói: Đi, ngươi đi dẫn hồn cho tên kia mau!

Vương Kiệt Hi đành phải tìm đến quỷ hồn, hắn đang ngồi trên Tam Sinh Thạch ngắm trăng sao, hỏi, rốt cuộc ngươi còn tâm nguyện gì chưa được thực hiện?

Không ngờ rằng là, Phương Sĩ Khiêm này không những làm quỷ, còn là một con sắc quỷ trong đám ngạ quỷ, ngay khi trông thấy Vương Kiệt Hi hai mắt tức khắc tỏa sáng, hết sức tự tin cất tiếng chào:

"Ah! Vợ yêu!"

Vương Kiệt Hi quay đầu bỏ đi một nước.

Nhưng hắn chạy không đành đoạn, làm một quỷ sai có trách nhiệm, thêm lời nhắc nhở ân cần của Thập Điện Diêm La văng vẳng bên tai, còn phải vì tiền lương lẫn tiền đồ sau này, Vương Kiệt Hi dằn xuống, làm bộ lạnh lùng ngoảnh lại.

Chẳng biết có phải vì Vương quỷ sai đã bày ra khuôn mặt có thể đông cứng ma quỷ trong vòng ba dặm ra hay không, mà vị Phương Sĩ Khiêm khó nhằn này cuối cùng cũng không tiếp tục gọi hắn là vợ mình nữa, chỉ dùng ánh mắt vui mừng lẫn chút lo nghĩ, trong lo nghĩ lại xen tí u buồn, nhìn hắn, Vương Kiệt Hi bị hắn dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, cố căng da đầu thực hiện đúng quy trình lần nữa.

"Ngươi khỏe chứ Phương tiên sinh, ta là quỷ sai Địa phủ phái đến dẫn ngươi đi."

Phương tiên sinh: "Ta không khỏe."

Vương Kiệt Hi: "..."

Phương tiên sinh ngứa đòn không để ý đến bầu không khí hiện tại, nói tiếp như chẳng có chuyện gì: "Quỷ sai tiên sinh, liệu ngươi có biết? Ta có người yêu, hắn..."

Vương Kiệt Hi giọng điệu sâu kín: "Phương tiên sinh, người và quỷ không chung đường."

Phương Sĩ Khiêm: "Hắn đã chết."

Vương Kiệt Hi đổi giọng: "Xin bớt đau thương,"

Phương Sĩ Khiêm tay chống cằm nhìn hắn đăm đăm: "Nhưng ta cảm thấy hắn còn có thể trở về."

Vương Kiệt Hi trầm mặc giây lát, vì tiền lương và thành tích tháng này mà uyển chuyển: "Ta cảm thấy người ngươi yêu rất có thể đã vào luân hồi, nếu Phương tiên sinh đi theo sớm một chút nói không chừng còn có thể nhờ Nguyệt lão giúp hai người thắt dây tơ hồng, kiếp sau nối lại tiền duyên."

"Nhưng ta không thích giao phó vận mệnh vào tay người khác", Phương Sĩ Khiêm ung dung đáp, chẳng biết tại sao, ánh mắt đầy ý tứ sâu xa kia khiến lòng Vương Kiệt Hi đột nhiên như có vật gì đó rơi bộp, mường tượng một cái móc câu với quyền năng kéo thời gian quay ngược, những muốn xuyên qua ánh mắt của hắn kéo lại ký ức đã phủ bụi. "Kiếp sau với ta mà nói chỉ là hư vô mờ mịt, trong khi ta lại muốn nắm chặt dây tơ hồng của người ấy trong tay."

"Vậy ngươi làm cách nào để nắm lấy đây?" Vương Kiệt Hi cẩn thận hỏi.

"Không phải ngươi muốn dẫn ta đi luân hồi sao?" Phương Sĩ Khiêm nhảy khỏi Tam Sinh Thạch, phủi đi chút bụi không hề tồn tại trên người, chọc cho Mạnh Bà tức giận đầy lòng mà không thể nói gì, chỉ dám bên cạnh liếc sang một cái. "Ta vẫn còn vài tâm nguyện chưa hoàn thành ở nhân gian, ngươi giúp ta làm xong ta sẽ đi cùng ngươi."

Vương - một lòng chỉ có thành tích làm quỷ sai - Kiệt Hi: "Thành giao."

2.

Trạm thứ nhất, tha hương xa xứ, đất khách quê người, ưu điểm duy nhất của việc làm quỷ chính là đi lại tự do hơn con người ở dương gian, Vương Kiệt Hi làm cái báo cáo đệ trình Diêm Vương xin giấy thông hành tạm thời, dùng phương tiện giao thông của Địa Phủ, cùng Phương Sĩ Khiêm đi đến một quốc gia có khí hậu ôn đới hải dương.

Phương Sĩ Khiêm nói với hắn, quốc gia này mưa dầm liên miên, rất ít khi thấy được ánh mặt trời, một tháng có đến 25 ngày mưa, cuối cùng cũng gặp một ngày khô ráo, hắn thừa dịp trời tạnh mà tản bộ, thong thả bước dọc bờ sông hưởng thụ ánh nắng hiếm lắm mới gặp, đưa mắt nhìn một chàng trai Trung Quốc trẻ tuổi đang ngồi đọc một cuốn sách đã mất bìa trên ghế đá kê dọc bên bờ ở phía xa xa.

"Ta đột nhiên nảy ra ý tưởng, đi đến hỏi hắn về cuốn sách hắn đang cầm, thế là hắn lật chương thứ nhất, lưu loát đọc lên bằng tiếng Pháp.

Gửi Bruno Nuytten,

Một ngày nọ, khi tôi đã già, có một người đàn ông tiến đến bên tôi, ở lối vào một nơi công cộng. Ông ta tự giới thiệu mình, rồi nói, "Tôi biết bà từ nhiều năm rồi. Ai cũng nói khi còn trẻ bà rất xinh đẹp, nhưng tôi lại muốn nói với bà rằng, theo tôi, bà bây giờ xinh đẹp hơn thời ấy nhiều. Tôi yêu thích khuôn mặt bà hiện tại hơn là khuôn mặt khi bà còn là thiếu nữ. Một khuôn mặt bị tàn phá..."

"Giọng hắn rất êm tai, tựa như viên kẹo tan trong làn nước trong veo, chỉ thiếu một chút mạnh mẽ, hắn là một người rất đẹp, ta khen thật lòng, thế mà hắn lại khăng khăng nói ta là một tên khốn chuyên đi mê hoặc lòng người, tuy thế vẫn cười với ta."

Phương Sĩ Khiêm ngừng kể, chăm chú quan sát vẻ mặt Vương Kiệt Hi, hỏi dò: "Rất lãng mạn, đúng không nào?"

Quỷ sai Tiểu Vương một lòng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyến hành trình: "Có phải ngươi đã lược bớt chi tiết rồi không?"

Phương Sĩ Khiêm: "?"

Vương Kiệt Hi: "Ngươi dùng 'pretty' cho đàn ông mà hắn không lấy sách đập vào mặt ngươi sao?"

"..." Phương Sĩ Khiêm đành phải thú nhận: "Hắn quả thực đã lấy sách đập vào mặt ta, dù không dùng sức nhưng không may kẹp sách làm bằng kim loại, va vào khiến trán ta bị thương, cho nên ta..."

Vương Kiệt Hi tiếp lời: "Cho nên ngươi lừa gạt tình cảm hắn."

Phương Sĩ Khiêm cảm thấy đau răng: "Chuyện yêu đương sao có thể gọi là lừa dối? Phải gọi là cuộc gặp gỡ bất ngờ đầy lãng mạn..."

"Sau đó thì sao? Sức khỏe của hắn không tốt, khí hậu Luân Đôn không thích hợp với hắn, thế là hắn trở về nước, ngươi cũng về theo?

Cái nhìn của Phương Sĩ Khiêm xoáy sâu vào hắn: "Ngươi nhớ thật rõ ràng."

Vương Kiệt Hi cãi lại: "Ta đoán thôi, rất nhiều câu chuyện đều có tình tiết phát triển theo hướng này giống chuyện của các ngươi."

Phương Sĩ Khiêm cười cười: "Xem ra ký ức của Vương tiên sinh vẫn còn rất sâu đậm về thuở sinh thời."

Vương Kiệt Hi lơ đễnh: "Dưới Âm Phủ cũng có thể xem 'Thần thú ở đâu'. Đi thôi, địa điểm tiếp theo là…?"

3.

Xem ra vị Phương tiên sinh này khi còn sống có tình cảm sâu sắc với mấy con sông, địa điểm tiếp theo vẫn là một bờ sông.

Giờ trời đang vào cuối thu, hàng bạch quả hai bên bờ lá vàng theo gió bay bay, rải đầy mặt sông, màu vàng óng rơi xuống tạo thành những gợn sóng nhỏ bé lăn tăn trên mặt nước.

Phương Sĩ Khiêm chỉ vào cây cầu gỗ hình vòm bắc ngang: "Có thấy không? Kia chính là chỗ ta nhảy sông."

Vương Kiệt Hi: "???"

Vương Kiệt Hi khoanh tay đứng dưới tán cây tránh nắng: "Ngươi quả thực rất đặc biệt, nhảy sông còn phải chọn nơi lãng mạn thế này."

Phương Sĩ Khiêm không đáp, dõi mắt theo đường chân trời ở phương xa, nơi vầng thái dương đang chậm rãi chìm xuống, tiếng gió dần trở nên hiu hắt, chỉ có dòng nước vẫn chảy róc rách, mang theo lá rụng trôi về hạ nguồn. Theo lịch pháp cổ xưa, đây là thời điểm âm thinh dương suy, bách quỷ dạ hành dễ dàng gặp ma, truyền thuyết nói rằng vào lúc này, linh hồn người chết sẽ trở về nơi bọn họ nhớ thương nhất.

Ánh chiều tà le lói cõi hồng trần, hoàng hôn dần buông không bạn cũ.

"Ta cầu hôn hắn vào mùa thu, lá bạch quả vương đầy trên tóc và vạt áo, lúc ấy bệnh tình của hắn đã có chuyển biến tốt, hắn hỏi ta đã đọc 'Женя Румянцева' chưa, rồi kể cho ta nửa đầu bộ truyện, thế rồi chúng ta bắt chước tình tiết trong truyện, hứa hẹn hai năm sau về lại nơi này chúng ta sẽ kết hôn."

Trái tim Vương Kiệt Hi đột nhiên khẽ nhói, cảm giác khó chịu phủ cả cõi lòng, cảm xúc không nên tồn tại từ sau khi trở thành quỷ sai lại quay về, càng tựa như thay da đổi thịt mà tiếp tục lớn dần trong cơ thể. Sắc mặt hắn tái nhợt, đầu lông mày khẽ chau: "Nhưng kết thúc của câu chuyện kia..."

Phương Sĩ Khiêm không hề bỏ qua một li dao động hay suy sụp nào trên gương mặt Vương Kiệt Hi, không hề đổi sắc dắt tay hắn, dịu dàng nói: "Ta biết, bây giờ chúng ta đến địa điểm cuối cùng thôi."

4.

Địa điểm cuối cùng là một căn phòng bệnh, sạch sẽ, sáng sủa, bầu không khí tĩnh lặng, nghe được cả tiếng kim đồng hồ điểm từng giây.

Lần này nét mặt Phương Sĩ Khiêm không còn toát ra quá nhiều cảm xúc đau thương, Vương Kiệt Hi thì ngược lại, cứ lơ lửng ngoài cửa sổ, nhất quyết không chịu vào.

Sắc mặt hắn tái nhợt, kiên quyết nói: "Không, ta không vào đâu, ta ghét phòng bệnh."

Vương Kiệt Hi biện bạch công việc của hắn là cướp đi linh hồn của những cơ thể sắp chết tại phòng bệnh, hoàn cảnh công việc ác liệt để lại bóng ma tâm lý.

Phương Sĩ Khiêm không chế giễu hắn thân là quỷ sai lại đi sợ sinh ly tử biệt của nhân thế, trái lại còn vừa dịu dàng vừa cố chấp đưa tay ra cho vị quỷ sai đang lửng lơ ngoài cửa sổ: "Đừng sợ, lần này chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."

Vương Kiệt Hi do dự nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn, để mặc hắn kéo lại gần.

Càng đến gần giường bệnh, ba hồn bảy phách đã bị phong kín của hắn càng dao động, vì vậy Vương Kiệt Hi chỉ đồng ý đứng cách giường bệnh xa nhất có thể, cố lắng xuống tinh thần, nghe Phương Sĩ Khiêm kể lại câu chuyện cuối cùng.

"Đó là ngày cuối, bệnh tình của hắn đột nhiên kịch liệt chuyển biến xấu, không ai có thể cứu vãn, hắn bảo người nhà của hắn rời khỏi phòng bệnh, sau đó hắn nhờ ta đọc cho hắn nghe nốt chương cuối cùng của cuốn sách không bìa kia. Ta một tay nắm lấy bàn tay đã lạnh buốt của hắn, tay còn lại mở cuốn sách đã mang chúng ta đến với nhau.

"... Khởi hành. Những cuộc hành trình luôn bắt đầu như thế này. Đều xuất phát từ biển cả. Rời xa đất liền nơi lưu dấu đau đớn và tuyệt vọng.

Mấy trăm năm qua đi, việc đi bằng thuyền chỉ khiến con đường càng dài hơn, càng bi thảm hơn, và đến giờ vẫn vậy. Hành trình dài đương nhiên tốn thời gian. Bất kể là trên đất bằng hay trên biển cả, cái nhịp điệu chậm rãi đầy tình người này đã quá quen thuộc với mọi người. Quen với sự trì hoãn, quen với việc chờ gió nổi lên, chờ bầu trời quang đãng, chờ cả tai nạn trên biển, ánh nắng chói chang, thậm chí cái chết..."

Ta đọc dòng cuối cùng được hắn đánh dấu bằng mực xanh, đó là cuộc gọi qua điện thoại của đôi tình nhân lâu ngày chưa gặp, hắn nói:

"Mọi thứ đều như thường ngày, anh ta vẫn yêu cô ấy, yêu đến không cách nào ngừng lại, yêu mãi mãi một người, yêu đến tận lúc tàn hơi."

Đến tận thời khắc cuối cùng ta vẫn nắm chặt lấy bàn tay hắn, như ta vẫn làm từ lần đầu gặp mặt sáu năm về trước, và cho tới tận bây giờ, hắn đã không còn sức lực để có thể thốt nên lời nào, chỉ đành gắng gượng viết vài chữ vào lòng bàn tay ta."

Phương Sĩ Khiêm đứng dậy khỏi chiếc ghế bên giường, nhìn không chớp mắt vào Vương Kiệt Hi đang đứng trong bóng tối, xoáy thật sâu vào đôi mắt đang dàn dụa nước mắt của đối phương.

"Vào lần cuối cùng hắn để lại vết tích mang theo nhiệt độ trong lòng bàn tay ta, ta nhận ra đó là một câu thần chú."

"OBLIVIATE, quên đi hết thảy."

Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Phương Sĩ Khiêm vang lên cùng lúc với thanh âm khàn khàn đau đớn của Vương Kiệt Hi, hòa vào nhau trong gian phòng tĩnh lặng, tựa như một câu ma chú thật sự xuyên qua tọa độ của thời gian và không gian, kéo người sau vào vòng xoáy ký ức.

"Kiệt Hi, đây chính là điều cuối cùng ngươi muốn nói với ta sao?" Phương Sĩ Khiêm thì thầm.

Vương Kiệt Hi chậm rãi cúi người chống tay lên đầu gối, nếu không có vách tường sau lưng làm điểm tựa chắc hắn đã ngã khuỵu xuống. Hắn chật vật thở hổn hển, nước mắt tuôn tràn tựa trân châu đứt dây: "Ta..."

"Ma thuật sư nhỏ của ta ơi, rất tiếc phải thông báo với ngươi một điều," Phương Sĩ Khiêm bước tới ngồi xuống trước mặt hắn, dịu dàng lau đi giọt lệ trên khóe mắt: "Rốt cuộc, thần chú ấy vẫn không có tác dụng."

Vương Kiệt Hi nhắm mắt cười khổ: "Xem ra ta không phải là một ma thuật sư chân chính."

"Không, vẫn có một câu có hiệu lực."

"Câu gì?"

Phương Sĩ Khiêm ôm Vương Kiệt Hi vào lòng, hôn lên trán và đôi mắt nhòe lệ.

"Mọi thứ đều như thường ngày, ta vẫn yêu ngươi, yêu đến không cách nào ngừng lại, yêu mãi mãi ngươi thôi, yêu đến tận lúc tàn hơi."

"Hiệu quả phát sinh kèm theo: Đến cái chết cũng không thể tách rời đôi ta."

5,

"Kiệt Hi, ta sai rồi, ngươi đừng giận nữa..."

Ngày thứ bảy trở lại nhân gian, có vẻ như thời tiết cuối thu thường được chọn để miêu tả trong các tác phẩm văn học, sáng sớm ngày thứ bảy Vương Kiệt Hi tỉnh dậy xoa cái eo đau nhức, trong đầu như có dòng điện xẹt qua làm hắn nhớ tới vài chuyện hắn vẫn luôn bỏ lỡ, người nào đó cứ khăng khăng suy đoán một cách hàm hồ những chi tiết nhỏ bị quên lãng, nhất thời lửa giận nổi lên, càng lúc càng lớn, giơ chân đạp Phương Sĩ Khiêm xuống giường, quấn chăn quanh người rồi bắt đầu hưng sư vấn tội.

"Trước đó ta đã nói với ngươi thế nào? Chuyện sống hết không thể cưỡng cầu, ngươi thì hay rồi, khăng khăng nhảy sông, dũng cảm quá nhỉ đồng chí Phương Sĩ Khiêm?"

Phương Sĩ Khiêm vừa phủi đi chút bụi trên mũi vừa bò dậy: "Còn không phải vì đi tìm ngươi sao, Kiệt Hi, đừng giận mà, từ từ nghe ta giải thích rõ trước đã..." Sau đó vị Phương - ảnh đế Oscar đang bỏ trốn - Sĩ Khiêm ngắt đầu bỏ đuôi, cắt bớt trọng điểm kể lại hắn đã mở thiên nhãn ở trong mộng nhìn thấy Vương Kiệt Hi làm quỷ sai tại Âm Ti, rồi hắn lợi dụng thể chất đặc biệt uy hiếp Diêm La đổi lấy tuổi thọ cho người yêu, không hề đề cập đến tâm trạng tuyệt vọng của hắn lúc nhảy sông và lúc thực hiện giao dịch với vị cấp trên dưới Âm Ti của Vương Kiệt Hi.

"Thật không?" Vương Kiệt Hi nửa tin nửa ngờ dò xét sắc mặt hắn. Hắn vẫn trắng bệch, nhưng không phải do bệnh, mà là do quá lâu chưa gặp ánh mặt trời, Phương Sĩ Khiêm thuận thế bò lên giường nhéo mặt hắn một cái: "Đương nhiên là thật, bị đau thế này chính là thật rồi."

"Au... Sao ngươi không tự nhéo mặt mình?"

"Vợ yêu ôm ôm ~"

6.

Diêm La điện, Âm Ti.

Trên điện một người đang ngồi nghiêm trang yên tĩnh, khuôn mặt nửa phần trào phúng nửa phần thương hại, khắp người tỏa ra tử khí lạnh lẽo, chính là vị cấp trên của Vương Kiệt Hi khi hắn còn là quỷ sai.

"Mệnh cách của ngươi rất cao, cả đời thuận buồm xuôi gió không phú thì quý, vốn không nên chết yểu thế này, Địa Phủ cũng không chứa nổi ngươi, tại sao một lòng muốn chết?"

Phương Sĩ Khiêm nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta không đến tìm chết, ta tới tìm người, chỉ là người đó đang ở Địa Phủ của các ngươi nên muốn gặp phải chết trước đã."

Cấp trên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ngoài dự liệu: "Tuổi thọ của hắn đã hết, ngươi không đưa hắn đi được."

Phương Sĩ Khiêm tỏ vẻ không quan tâm: "Vậy ta đành ở lại chờ hắn, chính ngươi cũng thấy rồi đó, ta ở đây chỉ tổ cản trở công việc của các ngươi, thành tích tháng này không cần nữa à?"

Diêm La: "..."

Diêm La đành phải nói: "Ký ức của hắn đã thiếu khuyết, ngươi phải làm sao để hắn tự nguyện theo ngươi thì mới được đưa hắn đi."

"Chuyện này không thành vấn đề."

Diêm La lại nói: "Mọi chuyện đều phải trả một cái giá lớn, ngươi muốn đưa hắn đi thì phải lấy mệnh cách của mình ra trao đổi, ngươi xem liệu có đáng không?"

Phương Sĩ Khiêm đã chuẩn bị rời khỏi, nghe vậy dừng bước, cười cười đáp:

"Nơi này của ngươi quá lạnh lẽo, hắn không thích đâu; hắn thích tắm nắng, nên ta nhất định sẽ dẫn hắn đi, phơi nắng cùng hắn cả đời. Còn cái mệnh cách phú quý gì đó trong lời ngươi nói, một khi đã mất hắn rồi thì còn có nghĩa gì đâu?"

Dù sao thì, ma thuật sư chỉ cần một câu chú ngữ có hiệu quả là đủ rồi: Ta không thể nào ngừng yêu ngươi và sẽ mãi luôn yêu ngươi, cho dù cái chết cũng không thể tách rời.

- FIN -
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook