Hoàn [Tinh Trần 2021][Vương Kiệt Hi] Vì sao nơi đáy lòng

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 谦和
Raw: @Gingitsune
Convert: @Nhà Cỏ
Edit: Pông



Cre: ...打

VÌ SAO NƠI ĐÁY LÒNG
1.

Trận đầu vòng bảng giành được chiến thắng, đội tuyển quốc gia cuối cùng cũng được hưởng một buổi chiều tự tập luyện an nhàn. Huấn luyện cường độ cao đè ép đã lâu, quần chúng không hẹn mà có ý không định rời giường, lập tức có cảm giác ngủ tới trời đất tăm tối.

Hoàng hôn buông xuống bên khung cửa, Vương Kiệt Hi xoa xoa mắt có chút sưng vì ngủ quá nhiều, trong đầu gắng hồi tưởng lại bữa trưa rốt cuộc là đã ăn gì, rồi bữa tối sẽ ăn gì, cuối cùng tầm mắt đặt trên một thân hình bé nhỏ ngồi xếp bằng phía đối diện.

"Nè, chủ nhân của Vương Bất Lưu Hành." Bóng người mặc đồ sặc sỡ lắc lư qua lại, "Đã lâu không gặp, tui là Quân Mạc Tiếu."

Vương Kiệt Hi dụi dụi mắt.

Quân Mạc Tiếu lôi ra một thứ giống như một chiếc ô cầm trong tay. Là Ô Thiên Cơ phiên bản thu nhỏ đang "kèn kẹt" không ngừng biến hình, cuối cùng dừng lại ở hình thái súng.

Vương Kiệt Hi la, "Cậu đừng kích động..."

Nòng súng chuyển hướng, đạn bay ra khỏi nòng, trong căn phòng tối đen vẽ một đường màu lam thẳng tắp, chuẩn chỉnh bay tới công tắc đèn trên vách tường. Một tiếng "bộp" vang lên, chiếc đèn trắng vụt sáng khiến Vương Kiệt Hi vốn còn ba phần ngái ngủ giờ đã tỉnh hẳn rồi.

"Phá hoại thiết bị khách sạn, Diệp Tu phải bồi thường đấy."

Quân Mạc Tiếu: "... Tui không phải là cái loại thẻ tài khoản không biết nặng nhẹ!"

"Vì sao đột nhiên chạy tới đây?" Vương Kiệt Hi vén chăn, lấy dép từ trong gầm giường ra.

"Bọn tui vẫn ở đây mà."

Vương Kiệt Hi sững sờ, vừa định mở miệng thì nghe thấy tiếng dép quèn quẹt bên ngoài, Diệp Tu đẩy cửa vào, "Lão Vương nói chuyện với ai thế?"

Vương Kiệt Hi nhìn tên Quân Mạc Tiếu phiên bản chibi đang vắt chân ngồi trên bàn, lại nhìn Diệp Tu dường như không phát giác ra chuyện gì, đành lặng lẽ nuốt nghi vấn ngược lại vào bụng, "Nãy nghe tin tức."

"À, còn tưởng cậu kim ốc tàng kiều, làm anh đây sợ đến nổi da gà."

"Nổi da gà? Không cần đùa." Vương Kiệt Hi nói, "Hỏi anh một vấn đề."

"Hả?"

"Có phải anh vụng trộm mang thẻ tài khoản tới đây không?"

"???"

Vương Kiệt Hi cao thâm khó dò nhìn Diệp Tu.

2.

Sau khi ăn cơm tối trở về thì Quân Mạc Tiếu biến mất rồi, Diệp Tu sớm đã ngồi vào bàn làm kiểm điểm, trước mặt là ba cái máy tính xếp hàng ngang, một cái để bật video, một cái đánh văn bản, một cái là kết nối với Dụ Văn Châu ở phòng bên cạnh, rất giống một tên lập trình viên bị cuộc sống nghiền ép tới không ngóc đầu lên được. Vương Kiệt Hi ngáp một cái, định sớm đi kiểm tra phòng.

Để ngăn cản Trương Giai Lạc giữa đêm nhảy disco xong mất ngủ, Sở Vân Tú vì xem phim khuya mà mất ngủ, Phương Duệ vì hát hò mà mất ngủ, Hoàng Thiếu Thiên vì đòi PK mà mất ngủ, Đường Hạo vì phải gõ cửa phòng đòi PK người thật với Phương Duệ mà mất ngủ, Trương Tân Kiệt và Vương Kiệt Hi kiên quyết gánh lấy trọng trách kiểm tra phòng. Hai tư sáu, ba năm bảy, cứ vậy thay phiên nhau, tới chủ nhật thì cùng kiểm tra, sắp xếp rất rõ ràng.

Vương Kiệt Hi vừa bước ra hành lang, phát hiện có ba đứa nhỏ đánh nhau loạn thành một đoàn, không phân thắng bại.

"Cậu dối trá!"

"Nói nhảm!"

"Cậu tên là Đường Tam Đả, chỉ được đánh ba lần thôi!"

"Vậy cậu tên là Nhất Diệp Chi Thu đó, chỉ có thể lấy lá làm vũ khí!"

Đường Tam Đả thở phì phò vung gạch, "Là tại cậu trước, không xứng làm anh em!"

Nhất Diệp Chi Thu giơ trường mâu lên đỡ, "Hộp vịt cay kia là Diệt Sinh Linh chuyên mang cho tui!"

"Có phúc cùng hưởng có hiểu không, ở châu Âu lâu tới vậy, miệng cũng nhạt rồi!"

"Thế nào là nhạt toẹt rồi? Bay vào còn nhảy lên bệ cửa sổ?"

"Cậu đừng có nghĩ đổi đề tài!"

...

Vương Kiệt Hi lùi về sau một bước, lặng lẽ đóng cửa lại.

3.

Không biết có phải vì buổi chiều ngủ quá nhiều, Vương Kiệt Hi đêm đó chợp mắt không yên, trước là mơ Dạ Vũ Thanh Phiền điều khiển trăm vạn bong bóng thoại tới tìm hắn PK, sau đó là Quân Mạc Tiếu và Nhất Diệp Chi Thu ôm đùi Diệp Tu tranh nhau hô baba, điều hòa trong phòng vẫn bật nhưng mồ hôi lạnh chảy sũng đến tỉnh cả người.

Hắn mơ mơ màng màng hé mắt, dựa vào ánh trăng nhìn thấy bên giường có một người.

Cho dù vững vàng như Vương Kiệt Hi, đêm hôm khuya khoắt tự mình trải nghiệm cảm giác kinh sợ kích thích như đi nhà ma, ai cũng phải giật mình bật dậy. Đối phương thấp lè tè, mặc trường bào màu trắng, tóc ngắn ngang tai, trên mặt đeo kính mắt, trong tay cầm... cây thập tự giá.

Vương Kiệt Hi thử dò hỏi, "Thạch Bất Chuyển?"

Nhóc con gật đầu, sụt sịt mũi rồi òa một tiếng bật khóc.

"???"

"Huhu tui thật sự mệt mỏi quá. Đều do tui chạy quá chậm, hức, nhưng mà chân ngắn tay ngắn không phải lỗi của tui huhuhuhu... Quá mệt mỏi! Vú em gì đó, tui không làm nữa... Huhu..."

Vương Kiệt Hi vội vàng dùng tay áo ngủ lau nước mắt cho Thạch Bất Chuyển, "Đừng khóc, tôi... Sau này tôi sẽ kiềm chế."

"Không cần!" Thạch Bất Chuyển đột nhiên không khóc nữa, khí thế hùng hổ tuyên bố, "Đây là vấn đề của tui, tui nhất định sẽ giải quyết! Ngủ ngon!"

"..."

"Chủ nhân của Vương Bất Lưu Hành, mau ngủ đi!"

"Tôi không ngủ được."

Thạch Bất Chuyển vung cây thập tự giá lên, "Vậy để tui đánh ngất anh nhé!"

"... Không cần, cảm ơn. Tôi ngủ rồi."

4.

Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Kiệt Hi bị ép tỉnh. Tâm tình phức tạp nhìn đám bong bóng thoại bay đầy trời, có cảm giác tuyệt vọng khi giấc mơ ám vào hiện thực.

Dạ Vũ Thanh Phiền đầu tóc vàng hoe lắc qua lắc lại lọt vào tầm mắt, "Chào buổi sáng!"

Vương Kiệt Hi đỡ trán, "Cậu có thể thu lại đống bong bóng thoại này không?"

"Tui không khống chế được." Chibi kiếm khách hơi ngượng ngùng vò đầu, "Nhưng mà không sao, Diệt Sinh Linh đang chuyển đồ ngoài cửa đây, chờ một lúc có thể dọn dẹp phòng rồi."

Vương Kiệt Hi chết lặng nghiêng đầu qua chỗ khác, một nhóc con mặc áo đính đầy bánh răng cưa, trên đầu là chong chóng máy bay tới chỗ bong bóng thoại to nhất rồi ôm lấy dùng sức ném qua ngoài, xong chuyện liền quay lại nhìn hắn nở nụ cười. Người máy nhỏ ôm bom tự sát chui từ trong quần Diệt Sinh Linh ra, ôm chặt lấy đống bong bóng, sau đó "bùm" một tiếng nổ thành pháo hoa.

Năm phút trôi qua, bong bóng đã được xử lý quá nửa, cuối cùng làm lộ ra Sách Khắc Tát Nhĩ đang đứng trên bàn. Hắn mặc trường bào màu tím thẫm, mái tóc trắng thấp thoáng lộ ra từ chiếc mũ trùm, pháp trượng đặt trong ống đựng bút.

Bộ dáng pháp sư lo lắng, Vương Kiệt Hi hỏi, "Sao vậy?"

"Thưa chủ nhân của Vương Bất Lưu Hành đáng kính, cảm tạ sự quan tâm của ngài." Sách Khắc Tát Nhĩ lịch sự cúi người, "Gần đây sự vụ nặng nề, thi đấu dồn dập, chủ nhân của tui quá bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi, giấc ngủ không đủ gây tổn hại lớn tới quá trình trao đổi chất, thậm chí còn biểu hiện ra bên ngoài..."

Dạ Vũ Thanh Phiền nói, "Cậu ta cảm thấy đội trưởng ngủ quá trễ, bị rụng tóc nghiêm trọng."

Vương Kiệt Hi đã hiểu, chân thành đề nghị, "Sớm mua bộ tóc giả cho đội trưởng nhà cậu đi."

Sách Khắc Tát Nhĩ cúi đầu ủ rũ.

"À." Vương Kiệt Hi do dự mở miệng, "Muốn hỏi mấy cậu vấn đề này..."

Hai nhóc con ngước đôi mắt long lanh lên nhìn, "Hả?"

Vương Kiệt Hi trầm mặc nửa buổi, cuối cùng thở dài, "Thôi đi."

5.

Chờ buổi trưa mọi người tụ tập ở phòng ăn, Vương Kiệt Hi đã có thể bình tĩnh đối mặt mọi chuyện. Nào là Phùng Sơn Quỷ Khấp dùng Băng Trận làm mát dưa hấu, Hải Vô Lượng dùng Tróc Vân Thủ cướp lấy phần bánh socola. Vương Kiệt Hi dùng nĩa xiên một miếng khoai tây, đang tìm tương cà thì vừa vặn thấy Bách Hoa Liễu Loạn ngồi một mình một góc.

Chuyên gia đạn dược co lại thành mộc cục, tựa hồ tâm tình không tốt lắm, hai tay ôm gối đờ ra. Vương Kiệt Hi đứng lên, từ chỗ cao trên giá lấy một trái dâu tây rồi bước tới đưa cho hắn.

Bách Hoa Liễu Loạn nháy mắt mấy cái, duỗi tay cầm lấy, chậm rì rì ăn từng miếng nhỏ.

Vương Kiệt Hi mắt mở to nhìn đối phương vui sướng, trên đầu mọc lên một đóa hoa màu hồng nhạt.

Kinh ngạc rồi.

Vì thế Vương Kiệt Hi nóng lòng muốn thử mang một trái dâu tây cho Trương Giai Lạc.

"Lão Vương, cậu làm gì?" Trương Giai Lạc có chút mơ màng nhưng vẫn nhận lấy, "Cảm ơn nhé."

...

Vương Kiệt Hi có hơi thất vọng, "Anh sẽ không nở hoa."

Trương Giai Lạc: "???"

6.

Dọc đường đi, Vương Kiệt Hi luôn suy nghĩ rốt cuộc vì sao mình lại phải chịu số khổ làm nô dịch thế này, lưu lạc tới mức phải cùng Chu Trạch Khải đi khuân vác, mang trọng trách theo hai vị nữ sĩ xách túi lớn túi nhỏ, thật là nghi ngờ nhân sinh vì ánh sáng của tư bản chủ nghĩa.

Nhất Thương Xuyên Vân hiển nhiên cũng nghĩ thế, hắn uể oải nằm ngoài trên bả vai Chu Trạch Khải, sợi tóc ngố cũng bị phơi nắng tới ỉu xìu rồi.

Sở Vân Tú ở trước tủ kính kéo Tô Mộc Tranh, "Màu xanh sẫm hay màu đen đẹp hơn?"

"Ừm.. Mình cảm thấy cái túi hình con mèo kia khá đáng yêu."

"Oa, đúng nha, trên mặt còn có ria mép màu vàng."

"Mũi màu hồng nhạt trông đáng yêu ghê."

Vương Kiệt Hi chuyển túi từ tay trái qua tay phải, cúi đầu nhìn hai nhân vật thẻ tài khoản. Không biết có phải vì theo đúng chủ nhân hay không, Phong Thành Yên Vũ là một trong ba nhân vật game có thời trang đẹp nhất, trường bào pháp sư tinh xảo mà không phức tạp, ống tay màu bạc được xăm lên chú ngôn và phù văn. Mộc Vũ Tranh Phong xem ra là một em gái dịu dàng dễ thương, trên thực tế nàng vác pháo trên vai vẫn đi lại như bay, rất dũng mãnh.

Phong Thành Yên Vũ ngáp một cái, "Tui đánh cược một bình thuốc đỏ, sau cùng nàng ta sẽ mua cả hai."

"Vậy là cậu không hiểu lòng con gái rồi." Mộc Vũ Tranh Phong sáp lại gần tủ kính, suýt chút đem nòng pháo đập vỡ thủy tinh, "Tui cảm thấy các nàng sẽ mua hết cả ba cho xem."

Vương Kiệt Hi trong lòng lộp bộp một tiếng. Mắt thấy hai em gái vẫn đang phân vân, hắn trước tiên quay sang hỏi Chu Trạch Khải, "Muốn uống chút gì không?"

Mắt Chu Trạch Khải sáng lên, "Ừm."

Nhất Thương Xuyên Vân lăn qua lăn lại, tay ôm cổ chủ nhân, "Coca coca coca! Tui muốn uống coca! Chỉ có coca mới an ủi được trái tim xa xứ lưu lạc đầu đường xó chợ của tui..."

Vương Kiệt Hi gật đầu, "Coca lạnh?"

Hai mắt Chu Trạch Khải càng sáng hơn, "Muốn."

Nhất Thương Xuyên Vân mười phần hưng phấn, "Tốt nhất phải là Coca-cola! Pepsi lượng calo cao hơn, còn phải quay quảng cáo nữa, phải tập thể dục duy trì vóc dáng. Vận động giảm béo tiêu hao năng lượng rất khổ a a a a, tui chán ghét phòng tập thể hình..."

"Được." Vương Kiệt Hi tỏ ra đã hiểu, "Tôi cũng thích Coca-cola, Pepsi quá ngọt, hơn nữa ít bọt khí."

Chu Trạch Khải siêu hài lòng, "Ừ, cảm ơn!"

7.

Đối với việc bên người đột nhiên xuất hiện một đám nhân vật game khác nhau, Vương Kiệt Hi dần dần tập mãi thành quen, cũng đã nắm bắt được tính cách của từng đứa nhóc con. Nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.

Lộ trình thi đấu không ngừng đẩy nhanh, nháy mắt trận chung kết đã sắp tới, Vương Bất Lưu Hành vẫn chưa từng xuất hiện.

8.

Đây không phải lần đầu tiên Vương Kiệt Hi nhìn thấy thẻ tài khoản còn sống nhăn nhảy nhót trước mặt. Ngày Vương Kiệt Hi trở thành đội trưởng Vi Thảo, hắn bất ngờ được một đứa nhóc nhét vào tay một ngôi sao.

Đứa nhóc khó chịu nói, "Tui là Vương Bất Lưu Hành, sau này tui là của anh rồi."

Bạn học Tiểu Vương trợn mắt há miệng nhìn chiếc chổi phát sáng ở bên cạnh, khó khăn giơ vật trong tay lên hỏi, "Đây là cái gì?'

"Ngôi sao đó." Vương Bất Lưu Hành nói, "Không phải các anh có tập tục gì mà gọi là bắn sao ấy."

"Thật ra là bắn tim... Thôi kệ đi, cảm ơn cậu." Vương Kiệt Hi thận trọng cất ngôi sao vào ngăn kéo, "Cậu là người duy nhất chúng tôi có thể thấy à?"

"Tui đã chỉnh sửa lại một chút rồi." Vương Bất Lưu Hành vung vẩy cánh tay ngắn cũn, "Trước đây thẻ tài khoản bọn tui hay tới bên này chơi. Với cả, chỉ có anh thấy được bọn tui thôi."

"Hả? Tôi cũng có thể thấy các thẻ tài khoản khác?"

Vương Kiệt Hi mở cửa phòng liền đụng phải Phương Sĩ Khiêm đang điên cuồng đi qua đi lại. Trị liệu trẻ tuổi của Vi Thảo lập tức cảm thấy xấu hổ, nhưng Vương Kiệt Hi không để ý tới vẻ mặt của hắn, tầm nhìn rơi vào hai chú bé con ngồi trên vai của Phương Sĩ Khiêm.

Phòng Phong và Đông Trùng Hạ Thảo giống nhau như đúc, nhưng trang bị trên người thì hoàn toàn khác nhau, một giơ rìu, một cầm cây thập tự giá, sau lưng Phòng Phong còn có đôi cánh to màu trắng.

Vương Kiệt Hi buột miệng hỏi, "Nó biết bay không?"

Phương Sĩ Khiêm: "???"

9.

Cùng ngày hôm đó, Phương Sĩ Khiêm mặt lạnh như tiền nhét cho Vương Kiệt Hi một cái USB, trong đó có tài liệu thi đấu liên quan tới Hoàng Phong cùng với video replay mà hắn cho là quan trọng, đặt tên tệp thư mục là "Không cần thua quá khó nhìn", sau đó mang tới đưa đội trưởng không biết trời cao đất rộng mới nhậm chức như đang cảnh cáo.

Vương Kiệt Hi cảm thấy rất kỳ lạ, "Tính tình thì kém mà sao nuôi ra thẻ tài khoản đáng yêu vậy?"

"Đáng yêu?!" Vương Bất Lưu Hành xù lông, "Đó là anh không thấy bộ dáng hai tên đó lúc đuổi theo đánh tui! Phòng Phong thậm chí còn từ trên trời bay xuống cướp lấy Diệt Tuyệt Tinh Trần rồi túm tóc tui!"

"À..."

"Hơn nữa, tui, tui không đáng yêu sao?!"

Vương Kiệt Hi nghiêm túc đáp lại, "Cậu đáng yêu hơn nhiều, bọn họ không thể so được."

Vương Bất Lưu Hành hài lòng cưỡi chổi bay đi.

10.

Mấy ngày kế tiếp, Vương Kiệt Hi chú ý quan sát, quả nhiên nhìn thấy kỵ sĩ nhỏ cưỡi ngựa gỗ, tay cầm khiên chạy về phía nhà ăn của câu lạc bộ, thiện xạ vì cướp giật đồ ăn mà không tiếc lấy súng ra bắn ì èo, kiếm khách thì tận dụng kiếm quang của mình xiên xâu hồ lô, mấy cái huyễn văn cũng chỉ để cung cấp thêm ánh sáng cho pháp sư chiến đấu selfie mà thôi... Bỗng nhiên hắn thấy trình độ hiểu biết về Vinh Quang tăng lên cao chưa từng có.

Nhưng cùng lúc, theo từng trận đoàn đội thất bại, hắn cũng thấy tâm trạng của thẻ tài khoản chùng xuống. Đồng đội đều đang cố gắng che giấu tâm trạng tiêu cực của mình, tránh làm ảnh hưởng không tốt tới mọi người, nhưng đối với thẻ tài khoản khổ sở chính là khổ sở, toàn bộ tình cảm đều thể hiện ra ngoài một cách thẳng thắn đơn thuần.

Vương Bất Lưu Hành đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện, Vương Kiệt Hi phát hiện ra mình hoàn toàn không biết làm thế nào để tìm được hắn. Thi đấu vẫn phải tiếp tục, lo lắng dưới tình huống thế này là chuyện vô bổ, thời gian chỉ có thể hướng con người về phía trước.

Mà từ giây phút Vương Kiệt Hi quyết định thay đổi, phong ấn Ma Thuật Sư, hắn cũng chưa từng thấy thẻ tài khoản nào khác.

Đến khi giải thế giới diễn ra mới xuất hiện điều kỳ diệu từ chạng vạng hôm ấy.

11.

Diệp Tu rũ đồng phục, "Đều chuẩn bị kỹ chưa?"

Quân Mạc Tiếu là người đầu tiên nhảy lên hô to "được rồi, được rồi", đương nhiên là không ai nghe thấy. Cửa phòng nghỉ mở ra, chiến trường cuối cùng gần trong gang tấc. Trong phòng là một đám nhóc con mà đề tài bữa sáng hàng ngày luôn là làm thế nào để đánh nổ đầu đối thủ, tinh thần người nào người nấy đều sục sôi.

Mộc Vũ Tranh Phong đột nhiên che mắt, "A?"

Quân Mạc Tiếu nhìn sang, "Sao vậy?"

"Tui làm rơi mất lông mi rồi!" Mộc Vũ Tranh Phong nâng chiếc lông mi rơi tỏ vẻ vô cùng đau đớn, "Nhưng không có cảm giác gì cả, không giống như là rơi mất lông mi mà như con ruồi rơi mất chân vậy."

"Ai, không biết tưởng là đau lòng hóa ra xót lông mi."

Quân Mạc Tiếu nói, "Tui lại khá đau lòng cho con ruồi."

"... Cậu quả là FA bằng thực lực."

12.

Bọn họ sóng vai nhau đứng trên sân khấu nhận thưởng, tiếng hoan hô cùng vỗ tay chúc mừng thắng lợi che đi tiếng bắn pháo miệng liên thanh của Hoàng Thiếu Thiên. Tô Mộc Tranh giúp Sở Vân Tú gạt đi những mảnh giấy màu trên tóc. Cúp quán quân từ tay từng người một truyền đi cho người kế tiếp.

Tôn Tường lau nước mắt, sau đó đột nhiên vỗ Chu Trạch Khải một cái, "Cái gì kia?"

Ánh mắt mọi người dồn về phía dưới, chỗ ngồi vốn của bọn họ đang có một đám nhân vật chibi tụ tập.

Tiêu Thời Khâm nâng kính mắt, "Ban tổ chức thật có lòng."

"Nhưng thế nào mà tui cảm giác nó đang động đậy? Hình chiếu 3D à? Tác phẩm lớn như vậy luôn. Đợi đã, đó là Dạ Vũ Thanh Phiền của tui, nó còn thả bong bóng thoại kìa hahaha! Mấy người có mang điện thoại không? Cần một cái có bộ nhớ thật lớn, tui muốn ghi lại cảnh này..."

Khói và dây ruy băng tan đi, Vương Kiệt Hi cuối cùng cũng nhìn thấy ma đạo học giả nhà mình. Pháo hoa nháy mắt nổ tung, Vương Bất Lưu Hành cũng ngước mắt về phía khán đài nhìn.

Vương Kiệt Hi chậm rãi lấy từ trong túi áo ngôi sao năm ấy.

Qua từng nấy năm, nó trước sau vẫn nằm lặng im trong ngăn kéo cuối cùng, so với cục đá cũng không có gì khác biệt. Vương Kiệt Hi gần như đã quên đi sự tồn tại của nó, nhưng thỉnh thoảng đột nhiên nghĩ đến sẽ lấy ra cầm trên tay ngắm nghía. Ngôi sao lúc sáng chói mắt, lúc thì nhợt nhạt, nhưng chưa bao giờ vụt tắt, vĩnh viễn thật ấm áp.

Hắn giơ tay lên, ngôi sao trong lòng bàn tay ngày càng vụt sáng rồi đột nhiên hóa thành muôn vàn hạt bụi li ti màu sắc bay lả tả về hướng các tuyển thủ đứng trên khán đài. Vương Bất Lưu Hành nhảy lên chổi, giơ bàn tay bụ bẫm lên, một trái tim màu đỏ hiện ra.

Vương Kiệt Hi đứng giữa chốn âm thanh náo động đèn đuốc sáng rực mà bật cười.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, làn bụi sắc màu nhanh chóng bao phủ lấy hàng ghế trước rồi dần phát ra ánh sáng chói lóa. Đợi làn bụi tan biến, loạt chỗ ngồi trở nên trống rỗng không bóng người như trước.

13.

Đến nay, quần chúng đội tuyển quốc gia vẫn không biết ai gửi nặc danh cho Dụ Văn Châu một bộ tóc giả.

-END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook